-
Chương 3
Tô Thanh Hệp trở lại Tô phủ, Tô Mộ Tịch đang quấn quít lấy Vương Hương Tú học thêu. Vừa thấy Tô Thanh Hiệp trở về, liền chạy lại ôm đùi ông: “Cha, người đã trở lại, nữ nhi rất nhớ người a.”
Tô Thanh Hiệp ôm nàng vào lòng nói: “Nha đầu ngốc, mới có một lúc mà đã nhớ cha.”
Vương Hương Tú buông bức tranh thêu xuống, khẩn trương hỏi: “Tướng công, thế nào? Hoàng Thượng nói thế nào?”
Tô Thanh Hiệp ôm Tô Mộ Tịch ngồi xuống, thở dài nói: “Hoàng Thượng đồng ý một năm sẽ cho Tịch nhi trở về Tô phủ một tháng, hơn nữa, Hoàng Thượng còn nói, chỉ cần nàng nhớ Tịch nhi thì tùy thời đều có thể tiến cung thăm.” Sau khi nói cho Vương Hương Tú xong, liền cúi đầu áy náy nói với Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, xin lỗi con, cha chỉ có thể làm đến vậy thôi.”
Kiếp trước, hình như nàng cũng được ân chuẩn mỗi năm về ở Tô phủ một tháng. Nhưng kể từ sau khi nhập cung, nàng chưa bao giờ trở về, chỉ vì một câu nói của Tô Mộ Tuyết. Lần này sẽ không, nhất định hàng năm nàng sẽ trở về: “Cha, như vậy là tốt rồi, nữ nhi chỉ cần hàng năm có thể gặp cha mẹ là vui rồi.” Lời nói của Tô Mộ Tịch, khiến lòng Tô Thanh Hiệp và Vương Hương Tú chua xót không thôi. Đứa nhỏ này, càng ngày càng hiểu chuyện. Còn nhỏ tuổi như vậy đã phải nhập cung, đương nhiên sẽ khiến cha mẹ lo lắng đứa con mình phải chịu ủy khuất, hơn nữa trong cung đều là hoàng tử công chúa. “Cha mẹ, hai người đừng thương tâm, Tịch nhi có thể nhập cung, đã là phúc khí tu mấy đời rồi.” Tô Mộ Tịch an ủi hai người.
Thấy nàng suy nghĩ thấu đáo, Vương Hương Tú ôm lấy Tô Mộ tịch từ trong lòng Tô Thanh Hiệp: “Tịch nhi, nương sẽ thường xuyên tiến cung thăm con.”
“Nương, Tịch nhi không cần người phải thường xuyên tiến cung, người phải ở bên cạnh phụ thân thật tốt, tránh cho hắn bị nữ nhân xấu cướp mất.” Lời này tuy chỉ là nói đùa, nhưng kiếp trước đã thật sự đã xảy ra. Cha mẹ rõ ràng yêu thương nhau như vậy, Tô Mộ Tịch nghĩ không ra, nữ nhân kia rốt cuộc dùng cách gì để đoạt được phụ thân.
Vừa nghe vậy, Vương Hương Tú nóng nảy, trừng mắt nhìn Tô Thanh Hiệp: “Hắn dám.” Nói xong, ba người đều nở nụ cười. Trong phòng tràn ngập ấm áp, ngoài phòng, Tô Mộ Tuyết phẫn hận nhìn thật lâu rồi quay người rời đi.
Tô Mộ Tịch từ phòng cha mẹ bước ra, gặp ngay Tô Mộ Tuyết ở cửa. Kể từ khi Tô Mộ tịch trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên nàng gặp Tô Mộ Tuyết. Sau khi tỉnh lại, Tô Mộ Tịch vẫn theo bản năng trốn tránh, khống muốn gập cái người gọi là muội muội này. Bởi vì, nàng không biết mình phải dùng tâm trạng gì, để đối mặt với muội muội đã từng hại chết nàng. Hơn nữa, muội muội này cũng chẳng có huyết thống gì với nàng cả. Tô Mộ Tuyết nhìn thấy Tô Mộ Tịch, liền chạy lại kéo tay nàng, trưng ra bộ mặt đáng yêu làm nũng: “Tỷ tỷ, cuối cùng Tuyết nhi cũng nhìn thấy tỷ rồi. Đã nhiều ngày cha mẹ luôn la hét, không cho Tuyết nhi đi quấy rầy tỷ tỷ. Nhưng là….” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở cúi đầu. Lại ngẩng lên, tiếp tục nói: “Nhưng là, tỷ tỷ sẽ tiến cung gả cho ngốc hoàng tử, muội muội chỉ muốn gần gũi với tỷ tỷ hơn thôi. Bằng không, về sau tỷ tỷ tiến cung, có lẽ muội muội sẽ không bao giờ gặp được tỷ tỷ nữa.” Nói xong, nhìn sắc mặt Tô Mộ Tịch, chờ nàng tức giận đi mách tội với cha mẹ. Một hồi sau, chỉ thấy Tô Mộ Tịch đang nhìn mình khó hiểu, không giống lần trước bỏ nàng lại chạy đi kể tội với cha mẹ. Tô Mộ Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Tô Mộ Tịch, chẳng lẽ Băng di nói sai rồi? Băng di nói, chỉ cần nàng chọc giận tỷ tỷ, để tỷ tỷ không ngừng đi tìm cha mẹ náo loạn, lúc đó cha mẹ mới chán ghét tỷ tỷ, quay sang thích mình. Trước kia, mỗi lần nàng chọc giận tỷ tỷ, tỷ tỷ đều đi tìm cha mẹ khóc nháo một trận, chẳng lẽ lần này sai rồi.
Tô Mộ Tịch thản nhiên nhìn Tô Mộ Tuyết, đứa bé này còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết đóng kịch rồi. . Vì sao nàng ta lại hận mình như vậy? Cha mẹ đối xử với nàng ta so với mình không kém chút nào. Lần trước, lúc mình uy hiếp cha mẹ, để không phải tiến cung gả cho ngốc vương gia, nàng ta cũng nói như vậy. Một đứa bé năm tuổi sao có thể nói ra những lời đó, có lẽ là Băng di lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh tanh không tranh đua kia dạy nàng đi!
Thấy Tô Mộ Tịch không để ý đến nàng, nàng làm tiếp theo lời Băng di nói: “Tỷ tỷ, Tuyết nhi không muốn tỷ tiến cung, Cha sao có thể làm như vậy được? Cha là binh bộ thượng thư, chỉ cần cha nói với Hoàng Thượng một câu, tỷ tỷ sẽ không phải gả cho tên ngốc kia. Tỷ tỷ gả cho tên ngốc đó thật đáng thương, về sau bọn Như Lâm sẽ coi thường tỷ tỷ. Tỷ tỷ, có phải phụ thân không thương tỷ không? Cứ như vậy để mặc tỷ tiến cung, cũng không ngăn cản.”
Ánh mắt Tô Mộ Tịch chợt lóe, dừng bước chân, gỡ tay Tô Mộ Tuyết ra khỏi tay áo mình. “Muội muội, cha mẹ yêu quý ta, dĩ nhiên cũng yêu quý muội, tỷ tỷ tiến cung rồi, muội nhớ hiếu thuận với cha mẹ.” Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mộ Tuyết, nàng xoay người bước đi. Tô Mộ Tuyết, đời này ta sẽ không tin bất kỳ lời nào của ngươi nữa. Ngươi đã tin tưởng Băng di như vậy, kiếp này, ta sẽ khiến nàng ta biến ngươi thành một nữ nhân độc địa, à không, có lẽ chính ngươi đã là một nữ nhân độc địa rồi. Tương lai, để xem ngươi sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với ta. Kiếp trước ngươi khiến đại ca và nhị ca sống chết vì ngươi, kiếp này, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra. Ngươi muốn ti tiện, ta đây sẽ khiến ngươi và Băng di của ngươi ti tiện đến cùng.
Quả thật, Tô Mộ Tịch đối với chuyện kiếp trước vẫn luôn canh cánh trong lòng, tha thứ cho Tô Mộ Tuyết? Nàng không làm được. Gia đình nàng vốn êm âm, chỉ vì nàng ta và Băng di bức hại mà nhà ta cửa nát. Mà nàng ta và Băng di lại đạt được địa vị tôn quý cùng thanh danh,cười lạnh nhìn từng người trong gia đình nàng chịu thống khổ. Tô Mộ Tuyết, ngươi đã tin tưởng Băng di như vậy, ta cũng không nhất thiết phải làm người xấu. Hơn nữa lấy thủ đoạn của Cận Băng Tâm, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng hủy diệt quân cờ quan trọng nhất trong tay nàng ta.
Tô Mộ Tuyết chưa từng thấy qua một Tô mộ Tịch bình tĩnh như vậy, lấy lại tinh thần liền vội vàng chạy về Trà Tuyết viên của mình. Cận Băng Tâm đang ngồi thêu trong phòng mình, bộ dáng kia muốn bao nhiêu hiền thục liền có bấy nhiêu. Tô Mộ Tuyết đánh tiếng kêu lên: “Băng di……”
“Nhị tiểu thư, sao người lại đến đây vào giờ này?” Băng di ngẩng đầu, ôn nhu cười hỏi. Trong mắt nàng ta, lóe lên khó hiểu, Tô mộ Tuyết tuổi còn nhỏ, tất nhiên không phát hiện ra.
“Băng di….” Tô Mộ Tuyết kéo dài giọng.
“Làm sao vậy?” Cận Băng Tâm vẫn biểu hiện nhu hòa, thản nhiên liếc nhìn Tô Mộ Tuyết một cái, trên tay vẫn không ngừng lại.
Tô Mộ Tuyết bĩu môi: “Băng di, mặc kệ ta dùng biện pháp gì ngươi dạy ta, tỷ tỷ đều không đi tìm cha mẹ khóc nháo.”
Cận Băng Tâm đột ngột dừng động tác trên tay, khiến kim đâm vào da thịt trắng nõn như ngọc, một giọt máu rơi xuống, nhiễm lên bức tranh thêu. Lập tức khôi phục bình tĩnh: “Nhị tiểu thư, người nói thật sao?”
Tô Mộ Tuyết dùng sức gật gật đầu: “Thật, nành ta nhìn Tuyết nhi rất lạ, sau đó lại nói với Tuyết nhi: “Muội muội, cha mẹ yêu quý ta, dĩ nhiên cũng yêu quý muội, tỷ tỷ tiến cung rồi, muội nhớ hiếu thuận với cha mẹ. Nói xong, nàng ta trở về Manh Tịch viên, không để ý đến Tuyết nhi nữa.”
Băng di trầm mặc, một đứa bé sáu tuổi thì có thể nhìn ra cái gì, có lẽ là Tuyết nhi đa tâm: “Nhị tiểu thư, không cần buồn. Qua mấy ngày nữa đại tiểu thư sẽ tiến cung, tiểu thư nên gần gũi với đại tiểu thư hơn, nàng ta đi rồi. Lão gia và phu nhân cũng chỉ còn một nữ nhi, đến lúc đó, bọn họ sẽ chỉ yêu thương mình nhị tiểu thư.”
“Không cần, đã lâu rồi, cha mẹ chỉ quan tâm đến nàng ta, cũng không đến gặp ta, ta muốn trong lòng bọn họ chỉ có ta, muốn làm cho họ phải chán ghét tỷ tỷ.” Trong mắt Tô Mộ Tuyết tràn ngập bướng bỉnh. Nàng luôn cho rằng trên đời này đã có nàng, tại sao lại còn thêm một tỷ tỷ, nàng ghét việc cha mẹ đối xử với tỷ tỷ tốt hơn so với nàng.
Trong mắt Băng di hiện lên một tia đắc ý, xem ra những việc mình làm thật sự có tác dụng. Tỷ tỷ, tỷ phu, ta sẽ giúp Tuyết nhi trở thành vị tiểu thư đươck cưng chiều nhất ở Tô phủ. Sau này, có thể ta sẽ biến nàng thành thiên kim tiểu thư tôn quý nhất Hiên Viên hoàng triều. Mà ta, cũng sẽ đạt được danh phận cùng địa vị mà ta muốn. Buông việc đang làm dở xuống, nàng tao nhã ngồi xổm xuống: “Nhị tiểu thư, người nghe ta, mặc kệ người có bao nhiêu chán ghét đại tiểu thư, đều phải luôn cung kính với nàng ta.”
Tô Mộ Tuyết có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu, nghe theo lời Băng di: “Băng di, Tuyết nhi đã hiểu.”
“Nhị tiểu thư thực ngoan, ngày mai, ta đưa người tới gặp đại tiểu thư. Đến lúc đó, người phải nhớ rõ tối hôm qua, Băng di đã dạy người phải đối xử với đại tiểu thư như thế nào, phải làm cho đại tiểu thư nhận A Bảo, biết chưa?” Cận Băng Tâm ôn nhu vuốt ve đầu Tô mộ Tuyết.
“Vâng, Tuyết nhi hiểu rồi. Nhưng mà, vì sao Băng di phải đưa A Bảo cho tỷ tỷ, nàng là nha hoàn của ta mà.” Vẻ mặt Tô Mộ Tuyết mất hứng, càm thấy bất cứ thứu gì của mình cũng đều bị tỷ tỷ đoạt đi.
“Nhị tiểu thư, nàng ta là trưởng tỷ, là nữ nhi mà lão gia và phu nhân yêu thương nhất. Cho nên, người phải đối xử tốt với nàng, những gì nàng thích đều đem cho nàng, hơn nữa phải để cho lão gia và phu nhân nhìn thấy. Đến một ngày nào đó, lão gia, phu nhân sẽ chỉ thương người mà không xót nàng, người có thể lấy lại những gì vốn thuộc về người.” Khi Cận Băng Tâm nói chuyện, sóng nước trong mắt đều tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng đối với Tô Mộ Tuyết.
“Ừ, ta nhất định sẽ khiến cha mẹ chán ghét tỷ tỷ.” Tô mộ Tuyết nghe Cận Băng Tâm nói xong, trong mắt tràn đầy tức giận. Đối với Tô Mộ tịch lại càng thêm chán ghét, ước gì nàng ta sẽ tiến cung ngay ngày mai. Trên mặt Cận Băng Tâm lọ ra biểu tình vừa lòng, Tuyết nhi thật là một đứa nhỏ biết nghe lời.
Tô Mộ tịch trở lại Manh Tịch viên, Hoa Ngữ liền bước lên đón: “Đại tiểu thư, người đã trở lại. Mấy vị thiếu gia chờ người đã lâu rồi, người mau vào đi thôi!” Tô Mộ Tịch gật gật đầu, quả nhiên nhìn thấy ba vị ca ca dang ngồi trong sân chờ mình. Chạy vài bước đến trước mặt họ: “Ca ca, sao mấy người lại tới đây?”
“Tịch nhi, trên trán còn đau không?” Đại ca Tô Hồng Diệp lên tiếng đầu tiên. “Đại ca, không đau, mấy người không cần lo lắng.” Lời nói quan tâm của đại ca, khiến Tô Mộ Tịch thiếu chút nữa khóc lên. Kiếp trước, vì Tô mộ Tuyết, rốt cuộc nàng đã đánh mất bao điều quý giá đây?
“Muội, nha đầu ngốc này, đụng đến ngốc luôn rồi!” Thuốc này cho muội, để lại sẹo cho muội khóc chết đi!” Tô Hồng Xán lên tiếng giễu cợt.
Tô Mộ Tịch bật cười nhận thuốc từ nhị ca, lập tức qua sông đoạn cầu: “Tịch nhi ghét nhất ca, lần nào ca cũng đả kích muội. Tam ca, ca mau giúp muội giáo huấn nhị ca đi.”
Tô Hồng Diệu cố tình bày ra bộ dáng hung ác, vọt tới trước mắt Tô Hồng Xán: “Dám khi dễ muội muội ta, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Nói xong cùng Tô Hồng Xán giả vờ động tay động chân, Tô Mộ tịch đứng một bên xem cười đến không thở nổi. Tô Hồng Diệp nhìn muội muội cười đến vui vẻ, chợt phát hiện nàng không còn giống lúc nhỏ, trước kia nàng chưa từng gần gũi với các ca ca như vậy. Thấy đại ca đang nhìn mình, Tô Mộ tịch nhìn lại hắn rồi nói: “Đại ca cảm ơn các huynh. Mấy ngày nữa, tịch nhi phải tiến cung rồi, muội sẽ nhớ các huynh. Còn nữa, Nhược Mai tỷ tỷ đến, ca nhớ đối xử tốt với người ta nha.” Kiếp trước, Lâm Nhược Mai là thê tử của đại ca, đối với đại ca toàn tâm toàn ý, nhưng ca lại động tâm với Tô Mộ Tuyết, hoàn toàn không cảm nhận được tấm chân tình của Nhược Mai. Sau đó, đại ca chết trên chiến trường, Nhược Mai nhận được tin tức cũng tự vẫn theo, nữ tử thâm tình như vậy, có mấy người vì đại ca mà làm được. Kiếp này, vì một mảnh tình say đắm của Nhược Mai đối với đại ca, nàng sẽ nghĩ biện pháp thật tốt để tác thành cho bọn họ.
“Muội, nha đầu này.” Tô Hồng Diệp bất đắc dĩ mắng yêu, trên mặt ửng đỏ, trong mắt cũng tràn đầy sủng nịch.
Tô Mộ Tịch bĩu môi: “ Vốn nên vậy mà, Nhược Mai tỷ tỷ rất tốt nha! Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vừa hợp làm đại tẩu của muội.” “Nha đầu này, còn nói.” Tô Hồng Diệp đỏ mặt rời đi, Tô Mộ Tịch đứng tại chỗ cười đến thực vui vẻ. Phải cố gắng để đại ca gặp mặt Nhược Mai tỷ tỷ nhiều hơn, để đại ca chú ý đến người ta.