-
Chương 28
Đêm im lặng , tiếng lá cây rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng. Tô Mộ Tịch đứng ở bên cửa sổ nhìn trăng tròn vành vạch, giật mình xuất thần. Hiên Viên Hạo Dạ đã thương nghị kết thân với Quân Vô Thường! Theo nàng biết, Quân Vô Thường thương nữ nhân duy nhất này còn hơn Quân Mạc Sầu thương con trai trưởng Quân Mạc Ly nhiều. Nếu thực sự để bọn họ kết thân thành công, thì binh quyền Hiên Viên hoàng triều trong tay Đỗ Chính Tông không khác gì ở toàn bộ trong tay Hiên Viên Hạo Dạ, đến lúc đó dù là Hoàng Thượng cũng không ngăn được hắn.
Kiếp trước, chính là Hiên Viên Hạo Dạ cưới Quân Mạc Sầu, Quân Vô Thường dẫn chúng võ tướng quỳ gối ngoài ngự thư phòng một ngày một đêm, Hoàng Thượng rơi vào đường cùng mới hạ chỉ phong Hiên Viên Hạo Dạ làm thái tử . Nhưng mà, lần này bọn họ muốn kết thân, xem ra mình không thể để cho bọn họ như ý. Không biết nếu Hiên Viên Hạo Dạ biết mình trước khi thành thân có tiếng xấu đức hạnh bại hoại, không biết Quân Mạc Sầu tính cách mạnh mẽ quái đản còn có thể nguyện ý gả cho Hiên Viên Hạo Dạ hay không? Về phần Quân Mạc Ly, trong mắt Tô Mộ Tịch hiện lên một tia ám quang…
Tô Mộ Tịch đang nghĩ đến xuất thần, một bóng đen không tiếng động rất nhanh tránh vào bên trong phòng, khom người hành lễ với Tô Mộ Tịch: “Chủ nhân, Bạch tiền bối đã phái người trà trộn vào bên cạnh Tô Mộ Tuyết thành công, đặc phái ta đến phục mệnh với chủ nhân, trong khoảng thời gian ngắn các nàng hồi hoàng thành không được.”
Tô Mộ Tịch nghe thế mới bình tĩnh trở lại, bóng dáng dung hợp với ánh trăng, như thánh khiết như tiên nữ. Thiếu niên ngẩng đầu lên không khỏi nhìn choáng váng, chủ nhân rõ ràng là nữ tử, vì sao khí thế lại không thua Hoàng Thượng chút nào?
Tô Mộ Tịch gật gật đầu, nàng để Thiển Bạch thỉnh hoa khôi nổi danh ở Lệ thành dạy Tô Mộ Tuyết khiêu vũ, nam nhân thích nhất là mị vũ. Cười lạnh, lúc này mới ra tiếng: “Đã biết, khi nào đại ca của ta về tới hoàng thành?”
Bóng đen thu hồi ánh mắt kính sợ, trả lời: “Ấn theo tốc độ của đại công tử, trưa mai nhất định sẽ tới Tô phủ, chủ nhân không cần sốt ruột.”
“Ừ, ta đã biết, Thư Minh, ngươi đi xuống trước đi!” Tùng Thư Minh đang chuẩn bị xoay người rời đi, Tô Mộ Tịch giống như nghĩ tới cái gì, lên tiếng kêu: “Chậm đã, sư phó của ta, nàng có khỏe không?” Tô Mộ Tịch học bản sự của Thiển Vũ không sai biệt lắm, nhưng mà, thân mình Thiển Vũ lại càng ngày càng không tốt . Tô Mộ Tịch bất giác lo lắng, mặc dù Thiển Vũ không thích nói chuyện, nhưng ở chung lâu Tô Mộ Tịch lại có cảm tình sư mẫu với nàng.
“Thiển tiền bối, nàng, may mà…” Tình huống thật không tốt, nhưng mà, Thiển tiền bối không cho hắn nói cho chủ nhân.
Nghe ra Tùng Thư Minh chần chờ, Tô Mộ Tịch biết khẳng định là sư phó không muốn làm nàng lo lắng, đành phải phân phó nói: “Để Lưu thái y đi xem sư phó, thời gian không còn sớm, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!”
“Vụt” bóng đen giống chưa có tới qua, cấp tốc biến mất bên trong màn đêm.
Ngày kế, sáng sớm tiểu công chúa Hiên Viên Hạo Y bị người trong cung vây quanh đến Tô phủ. Đoàn người Vương Hương Tú hành lễ, Hiên Viên Hạo Y vẫn luôn rất có khí thế uy nghiêm của công chúa. Nhưng mà, vừa thấy Tô Hồng Dập, khí thế uy nghiêm trên mặt tất cả đều không có, chạy đến trước mặt nó vươn ngón tay chỉ: “Nói, có bắt nạt hoàng huynh của ta hay không.” Người này thích nhất là bắt nạt hoàng huynh .
Tô Hồng Dập cau mày mất hứng bĩu môi, mới tới đã nghĩ hoàng huynh của nàng, thật sự là luyến huynh cuồng. Nhưng mà, nghĩ đến hôm qua lão tỷ giáo huấn nó, chột dạ phủ nhận nói: “Không, không có, ai bắt nạt huynh ấy! Huynh ấy cao lớn hơn ta đó! Huynh ấy không bắt nạt ta đã không sai.”
“Hừ, tốt nhất không có, bằng không xem bản công chúa thu thập ngươi như thế nào?” Hiên Viên Hạo Y hai tay chống nạnh, thần khí đòi mạng.
“Phụt…” Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch đứng ở bên kia, hai người đều nhịn không được cười ra tiếng. Tiểu công chúa này, thật đúng là hộ huynh như mạng!”Tịch nhi, muội muội giống tiểu cọp mẹ đúng không? Thật hung dữ.” Hiên Viên Hạo Thành nhỏ giọng nói với Tô Mộ Tịch.
Nhẹ nhàng nhéo tay hắn một chút, trách cứ nói: “Tiểu công chúa như vậy không phải là vì huynh, huynh còn không biết xấu hổ cười nàng là tiểu cọp mẹ, có tin giờ ta liền nói cho nàng hay không.” Tiểu công chúa còn nhỏ tuổi đã thông minh như tiểu đại nhân. Hơn nữa hình như nàng biết sứ mệnh của mình chính là thủ hộ ca ca hay sao, chuyện gì đều che chở Hiên Viên Hạo Thành.
Bị Tô Mộ Tịch nói như vậy, Hiên Viên Hạo Thành áy náy cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tịch nhi, Tịch nhi đừng nói với muội muội, Thành nhi nói sai, muội muội không phải cọp mẹ Thành nhi mới là…”
Nụ cười trên mặt Tô Mộ Tịch sắp giữ không được , ngươi là cọp mẹ? người này thật sự là có thể khiến người ta há to miệng cười, nhưng mà nàng vẫn cố gắng nhịn: “Ừm, Thành nhi biết là tốt rồi, về sau không thể nói muội muội như vậy biết chưa? Nàng cũng là vì bảo hộ huynh nha!” Nhìn Hiên Viên Hạo Y bảo hộ Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch cũng không chấp nhất nàng không phải nam hài. Không phải nam hài, mới có thể bình an lớn lên. Không phải nam hài, mới không ở nơi đầu sóng ngọn gió. Mặc dù không phải nam hài, cũng có thể cùng mình thủ hộ Hiên Viên Hạo Thành, như vậy là đủ rồi.
Hiên Viên Hạo Thành ngoan ngoãn trả lời: “Ừ, Thành nhi đã biết.” Hắn biết muội muội là vì tốt cho hắn, nhưng mà hắn muốn muội muội dịu dàng giống Tịch nhi. Mẫu hậu nói, nữ hài tử phải dịu dàng mới có người thích, tuy rằng hắn thực thích muội muội, nhưng hắn cũng hy vọng có thể mọi người thích muội muội như thích Tịch nhi, giống Thành nhi. Nhưng mà, lời này không thể nói với Tịch nhi, bằng không Tịch nhi khẳng định sẽ tức giận.
“Tịch tỷ tỷ, tỷ nói gì với hoàng huynh đó? Sao huynh ấy lại có vẻ như chịu uất ức?” Hiên Viên Hạo Y uy hiếp xong Tô Hồng Dập liền đi tới, lại đây chỉ thấy hoàng huynh cúi đầu, thấy liền biết mới bị Tịch tỷ tỷ huấn qua: “Hoàng huynh, sao huynh ngốc như thế, có phải lại chọc giận Tịch tỷ tỷ hay không?”
“Không có, không có… Thành nhi không có.” Bị muội muội hiểu lầm, Hiên Viên Hạo Thành lớn tiếng biện giải, Thành nhi ngoan nhất, làm sao có thể chọc Tịch nhi tức giận .
“Tốt lắm, tiểu công chúa mới tới, để Xảo Tâm mang người đến Manh tịch viên nghỉ ngơi một chút trước, ngọ thiện sẽ gọi người được không?” Nhìn Hiên Viên Hạo Thành giống như con mèo nhỏ bị đạp cái đuôi, Tô Mộ Tịch nhanh chóng làm cho Hiên Viên Hạo Y rời đi.
“Tốt, Tịch tỷ tỷ ta đi tịch viên trước.” lúc Hiên Viên Hạo Y đi, còn làm mặt quỷ với Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành hừ một tiếng, xoay đầu đi không để ý tới nàng, ghét muội muội nhất. Tô Mộ Tịch đứng ở một bên âm thầm buồn cười, hai tiểu hài tử không được tự nhiên. Nhìn Vương Hương Tú còn đứng bên kia, nàng đi vào: “Nương, người về chủ ốc trước đi! Để hạ nhân chuẩn bị chút đồ đại ca cùng công chúa thích ăn.”
Vương Hương Tú cười cười hỏi: “Đại ca con chưa tới không phải sao? Chuẩn bị nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Nương, người cứ chuẩn bị đi! Vạn nhất đại ca về sớm thì sao!”
“Được, con và Thành hoàng tử cũng đừng đứng ở chỗ này, giờ thời tiết còn nóng cẩn thận bị cảm nắng.” Vương Hương Tú công đạo một tiếng, liền lôi kéo Tô Hồng Dập rời khỏi. Tô Mộ Tịch kéo Hiên Viên Hạo Thành đi đến bộ bàn cạnh gốc lê ngồi xuống, Hiên Viên Hạo Thành hỏi: “Tịch nhi, vì sao chúng ta không trở về Manh tịch viên?”,
Tô Mộ Tịch cười cười: “Bởi vì chúng ta phải ở chỗ này chờ đại ca của ta trở về.”
“Đại ca của Tịch nhi bao lâu mới đến? đại ca Tịch nhi có phải thực uy vũ hay không? Có phải là đại anh hùng hay không?” Phụ hoàng từng nói, tướng sĩ vì Hiên Viên hoàng triều thủ biên quan đều là anh hùng, đại ca của Tịch nhi thủ tại biên quan, vậy nhất định cũng là đại anh hùng.
Tô Mộ Tịch còn chưa kịp đáp lời, liền thấy một thân nam tử áo xanh đi đến. Chỉ nghe thủ vệ hộ vệ giật mình đứng tại nơi đó, nhận không ra người tới. Ngũ quan cực kỳ giống cha, Tô Mộ Tịch nhận ra đó không phải đại ca nàng thì còn là ai, kích động chạy đi qua ôm người thét chói tai: “Đại ca!!!”
Tô Hồng Diệp cúi đầu nhìn nhìn Tô Mộ Tịch, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần chần chờ kêu lên: “Tịch, Tịch nhi…”
“Đại ca, rốt cục huynh đã trở lại.” Tô Mộ Tịch chỉ chỉ hộ vệ đứng ngốc bên cạnh: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau thông báo cho phu nhân, nói đại thiếu gia đã trở lại.” Không ngờ còn tới sớm hơn dự kiến, Tô Mộ Tịch buông Tô Hồng Diệp ra cầm lấy hành lý trên vai Tô Hồng Diệp, giao cho Hoa Ngữ.
Hành động săn sóc của Tô Mộ Tịch làm trong lòng Tô Hồng Diệp ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch cười nói: ” Bảo bối Tịch nhi nhà chúng ta đã lớn như vậy , để đại ca hảo hảo nhìn xem. Ừm, quả nhiên là nữ đại mười tám biến, so với tiểu nha đầu năm đó còn dễ nhìn hơn.” Đã bao nhiêu năm hắn không gặp Tịch nhi , bảy năm đi, Tịch nhi đã lớn như vậy .
“Đại ca…” Tô Mộ Tịch nhìn kỹ đại ca cách xa bảy năm, đại ca thật cao, cũng đen hơn trước kia rất nhiều. Đã không còn giống thiếu niên mười tám tuổi, mà giống một nam tử thành thục hơn hai mươi tuổi. Hốc mắt Tô Mộ Tịch hồng hồng có chút muốn khóc, không biết ám vệ nàng phái dạy võ công cho đại ca đã đến mức nào, đời này quyết sẽ không để đại ca chết ở trên chiến trường .
Hiên Viên Hạo Thành nhìn hai người im lặng đứng ở bên kia, Tịch nhi nhất định có thật nhiều điều muốn nói với đại ca Tịch nhi. Hắn phải ngoan ngoãn , không thể quấy rầy Tịch nhi. Tô Mộ Tịch lại hỏi Tô Hồng Diệp mấy câu, lôi kéo hắn đến trước mặt Hiên Viên Hạo Thành nói: “Đại ca, đây là Thành hoàng tử, tháng này là tháng ta hồi Tô phủ, huynh ấy theo ta đến.”
Tô Hồng Diệp hai lời chưa nói, lập tức quỳ xuống: “Vi thần Tô Hồng Diệp khấu kiến Thành hoàng tử.” Đây là Thành hoàng tử, đã cao lớn như. Nhìn qua không có gì khác người bình thường, chẳng lẽ hắn biến thông minh?
Hiên Viên Hạo Thành kéo Tô Hồng Diệp lên: “Đại ca Tịch nhi mau đứng lên, không cần như vậy.”
“Vâng.” Tô Hồng Diệp nghe xong lời này mới đứng dậy, ai, xem cách nói chuyện này thì hắn biết mình nghĩ sai rồi. Đáng tiếc, Thành hoàng tử tuấn tú lịch sự như vậy, nếu trí lực trác tuyệt tất nhiên sẽ là một vị quân chủ không sai. Lập tức lại nghĩ, nếu hắn không có chi tâm chân thành, tất nhiên Tịch nhi cũng sẽ không động tâm với hắn. Mình và Tịch nhi nhiều năm không thấy, phải cướp đi lực chú ý của Tịch nhi trong chốc lát, nghĩ như vậy trong lòng Tô đại ca không phải tư vị.
Lúc này, Vương Hương Tú bọn họ đi ra, lôi kéo Tô Hồng Diệp ân cần thăm hỏi. Một lát sau Tô Mộ Tịch mới lên tiếng: “Nương, để đại ca trở lại Hồng Diệp viên rửa mặt chải đầu đã ! Chúng ta tới chủ viên chuẩn bị thức ăn trước đi! Để chút nữa đại ca ăn ngon một chút, đại ca ở biên quan khẳng định ăn không ít khổ.” Nói xong, trừng mắt nhìn Tô Hồng Diệp.
Vương Hương Tú thế này mới buông tay Tô Hồng Diệp, lấy khăn tay xoa xoa nước mắt trên mặt: “Con xem nương, cao hứng lên cái gì cũng quên? Ngọc Dung, mau dẫn đại thiếu gia đi rửa mặt chải đầu. Đàm quản gia, ông cho người ta đi thỉnh nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia trở về.”