-
Chương 27
Hôm sau sau khi Tô Mộ Tịch hồi Tô gia, Lâm phu nhân mang Lâm Nhược Mai cùng đến Tô phủ bái phỏng. Tô Mộ Tịch thật vui vẻ, lần trước gặp Nhược Mai tỷ tỷ là tháng trước, để Hoa Ngữ thay cho nàng thân xiêm y hồng nhạt Tô Mộ Tịch mới mang theo Hiên Viên Hạo Thành tới chủ viện.
Đi vào, người trong phòng hành lễ với Hiên Viên Hạo Thành trước. Chờ mọi người đều ngồi xuống Tô Mộ Tịch mới hơi hơi khom người: “Đã lâu rồi Tịch nhi không gặp Lâm bá mẫu , Lâm bá mẫu càng ngày càng trẻ ra nha.” Tô Mộ Tịch biết lần này Lâm bá mẫu đến là vì cái gì, thánh chỉ tứ hôn gần đây sẽ ban xuống, ca ca trở về không lâu sẽ cưới Nhược Mai tỷ tỷ . Mười lăm tuổi, Nhược Mai tỷ tỷ sớm nên đính hôn , theo hoàng hậu nương nương thì vài năm trước Lâm gia quả thật giúp nàng tuyển hai cửa hôn nhân, nhưng nàng lại không chịu. Tô Mộ Tịch biết khẳng định là vì đại ca, Nhược Mai tỷ tỷ tuy bề ngoài nhu nhược, nhưng quyết định chuyện gì người khác tuyệt không thể thay đổi.
Lâm phu nhân mặt mang ý cười, nữ nhân mà, ai không thích được người khác khen, cười nói với Vương Hương Tú: “Xem Tịch nhi nha đầu nhà các ngươi, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng nói ngọt như mật, không giống Nhược Mai nhà của ta càng ngày không thích nói chuyện .” Nói xong, trách cứ nhìn nữ nhi một cái. Đối với nữ nhi này bà có chút bất đắc dĩ, ngày thường dịu dàng im lặng, nhưng quyết định chuyện gì thì dù người khác có dùng mười con trâu cũng kéo không được.
Vương Hương Tú vốn vừa lòng nữ nhi của mình, nghe người khác khen cười càng vui vẻ , nhưng mà ngoài miệng vẫn thực khiêm tốn nói: “Lâm phu nhân chê cười , Nhược Mai cũng là một tiểu thư khuê các rất tốt. Ngươi xem Tịch nhi nhà ta càng ngày càng không quy củ , giống như dã nha đầu, may mà Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương không nói gì, bằng không ta nhất định phải giáo huấn nàng một phen.” Có nữ nhi đương nhiên như Tịch nhi là tốt, nhưng con dâu tự nhiên phải như Nhược Mai mới tốt.
“Như vậy đã tốt lắm rồi, Hiên Viên hoàng triều thiếu tiểu thư tuân theo quy củ sao?” nữ nhân, hoạt bát hiếu động mới tốt.
Tô Mộ Tịch không muốn nghe hai vị mẫu thân đây khen đến khen đi nữa, nàng còn có chính sự muốn làm: “Nương, các ngài tán gẫu, ta cùng Nhược Mai tỷ tỷ đến đình bên trong ngồi một chút. Dập nhi, giúp ta chiếu cố Thành hoàng tử…” Nói xong, Tô Mộ Tịch hơi hơi thi lễ, lôi kéo Lâm Nhược Mai tới đình sau chủ viên.
Hai người ngồi xuống, Tô Mộ Tịch liền nói: “Hôm nay Nhược Mai tỷ tỷ nghĩ như thế nào mà tới nơi này?”
Lâm Nhược Mai mỉm cười như hoa lan xinh đẹp động lòng người: “Nương biết muội đã trở lại, kiểu gì cũng phải kéo ta đến thăm muội.” Nói xong, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, là nương biết đại công tử sắp trở lại, kiểu gì cũng phải lôi kéo nàng đến. Nương, hẳn là biết tâm tư của nàng, nghĩ đến đại công tử kia ôn nhu như ngọc mặt nàng càng đỏ. Trước đó cha tìm người cho nàng thật ra cũng có tiếng, nhưng trong lòng nàng có người, cho nên nàng tình nguyện chết cũng không gả. Nàng là người có qua có lại, nhưng so với nó thì người âu yếm lại càng quan trọng hơn, chỉ cần chàng không nói là không thích mình, như vậy nàng sẽ không chết tâm.
Tô Mộ Tịch lẳng lặng nhìn nàng, nghĩ nghĩ vẫn nói: “Nhược Mai tỷ tỷ, tỷ thích đại ca của ta đi!” Đại ca không quá thích biểu lộ cảm xúc của mình với người khác, nếu Nhược Mai tỷ tỷ đoán được tâm của đại ca, hẳn sẽ tỏ tâm ý của mình trước. Nhưng mà, Tô Mộ Tịch có chút hoài nghi, Lâm Nhược Mai nội liễm có thể có lá gan lớn như vậy hay không?
Thông suốt một chút, Lâm Nhược Mai cảm thấy mặt mình sắp thiêu cháy tới nơi, tay hơi hơi phát run: “Ta, ta…” Là thích, thích đã lâu rồi. Nhưng chàng đối với mình luôn không gần không xa , nàng cũng không dám lộ tâm tư, sợ chàng sẽ chán ghét mình. Một lần vượt rào duy nhất chính là ngày Tịch nhi nói chàng muốn đi biên quan, nàng tặng một cái bùa bình an cho chàng, đưa xong không dám xem vẻ mặt của chàng liền chạy. Nàng không dám nghĩ, có phải lúc nàng rời đi đại công tử sẽ quăng bùa bình an xuống đất hay không.
Tô Mộ Tịch nhìn kỹ biến hóa trên mặt Lâm Nhược Mai, cuối cùng chỉ nói: “Nhược Mai tỷ tỷ, nếu tỷ thực thích đại ca của ta, lúc huynh ấy trở về tỷ hãy cho anh ấy biết tâm ý của tỷ đi! Cho chính mình một cơ hội, chẳng sợ kết quả cuối cùng không như tỷ muốn, ít nhất tương lai tỷ sẽ không hối hận.” Nếu Hoàng Thượng trực tiếp giáng chỉ tứ hôn, trong lòng đại ca khẳng định có chút không thoải mái. Nhưng mà, nếu này thánh chỉ chính là huynh ấy cầu, kết quả khẳng định sẽ khác.
Bị Tô Mộ Tịch nói như vậy, Lâm Nhược Mai ngược lại bình tĩnh : “Làm như vậy có thể chứ?” Nàng không để ý thanh danh bị hao tổn, nàng chỉ để ý huynh ấy sẽ nhìn mình thế nào. Nếu thật làm như Tịch nhi nói, huynh ấy có thể cảm thấy mình là một nữ tử tự đại hay không?
“Đương nhiên có thể, không phải ta ích kỷ để tỷ – một nữ hài tử bày tỏ tâm ý trước. Mà là đại ca của ta vốn là người lãnh tình, trừ bỏ người nhà, thực ít có người có thể tác động tâm tư của huynh ấy, huynh ấy có hảo cảm với tỷ cũng sẽ không biểu lộ ra.” Kiếp trước, Tô Mộ Tuyết chính vì biết điều này, mới có thể đi trước một bước vào lòng của đại ca. Nếu không sau này đại ca cùng mọi người đều nghĩ Nhược Mai tỷ tỷ chỉ phụng chỉ gả cho đại ca, không phải nàng tự nguyện.
Lâm Nhược Mai nghĩ lời Tô Mộ Tịch nói, kiên định gật gật đầu. Nếu Tịch nhi nói đúng, vì đại công tử nàng nguyện ý thử, không thành công cũng không sao, ai bảo nàng yêu chàng ấy trước. Cùng lắm thì, nửa đời sau nàng tại am ni cô vượt qua.
Thấy nàng gật đầu, Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng thở ra. Đại ca, muội muội chỉ có thể giúp huynh đến đây , đời này huynh phải hạnh phúc. Tô Mộ Tịch nghĩ nghĩ, quyết định để ám vệ bám trụ Tô Mộ Tuyết trước, làm cho nàng hồi hoàng thành trễ chút. Nàng không dám lấy hạnh phúc của đại ca ra mạo hiểm, ít nhất để đại ca yêu Nhược Mai tỷ tỷ rồi, lại để nàng ta trở về.
Tô Mộ Tịch đang muốn nói thêm với Lâm Nhược Mai, Hiên Viên Hạo Thành đã uất ức tiêu sái đến trước mặt Tô Mộ Tịch, bĩu môi cáo trạng: “Tịch nhi, Dập nhi đệ đệ bắt nạt ta, nàng xem, tay của Thành nhi đều đỏ, đau quá đi…” mặt mày vốn như oa nhi, giờ lại khóc, càng giống đứa nhỏ .
Nhìn đệ đệ đứng ở bên người Hiên Viên Hạo Thành chỉ cao đến bả vai của hắn, ưu thế rõ ràng như vậy còn bị “Bắt nạt” . Tô Mộ Tịch tức cũng không được cười cũng không được, nghiêm mặt: “Nói, vì sao Dập nhi bắt nạt huynh?”
Cúi đầu, giống cái đứa nhỏ làm sai chuyện, bắt tay ra sau lưng: “Chơi trò chơi, vẽ vòng tròn, đứng ở ngoài vòng tròn quăng tảng đá vào bên trong vòng tròn, người thua bị đánh tay.”
“Hừm, vậy Thành nhi thua sao?” Tô Mộ Tịch kéo bàn tay hồng hồng của Hiên Viên Hạo Thành qua nhẹ thổi thổi, đau lòng , Dập nhi tiểu tử này xuống tay cũng quá nặng, đợi lát nữa phải hảo hảo chỉ bảo nó.
Giọng nói rõ ràng nhỏ rất nhiều, nhưng vẫn rất dũng khí nói cho hết lời: “Thành nhi cũng quăng vào bên trong vòng, nhưng mà không có vào chính giữa như Dập nhi, sau đó đệ ấy nói Thành nhi thua phải đánh bàn tay. Rõ ràng người ta không thua, đâu có nói ai ra ngoài hơn sẽ thua đâu, sao có thể như vậy? Thành nhi không bao giờ chơi với Dập nhi đệ đệ nữa…” Vừa nói vừa oán niệm cúi đầu trạc ngón tay, Dập nhi đệ đệ thật chán ghét, Dập nhi đệ đệ thật chán ghét…
Nhìn đôi mắt nhỏ đầy oán niệm của hắn, Lâm Nhược Mai đứng bên cạnh thiếu chút nữa bị chói mù mắt, biểu đệ nhà mình thật đáng yêu ~, trách không được Tịch nhi đối xử với hắn tốt như vậy. Tô Mộ Tịch thấy tay hắn không đỏ nữa, mới buông ra nói: “Nếu quăng không tốt như Dập nhi, có phải tính huynh thua hay không?”
Ủy khuất thật lâu, mới rầu rĩ lên tiếng: “Tính.” Như vậy cũng được sao? Nhưng mà Tịch nhi nói hắn không dám nói không a! Ô ô… Tịch nhi cũng bất công…
“Vậy nếu tính, Thành nhi có phải nên bị phạt hay không?” Tô Mộ Tịch tuy rằng đau lòng Hiên Viên Hạo Thành, nhưng không phải mọi chuyện đều theo hắn.
Qua thật lâu, mới bĩu môi không tình nguyện nói: “Nên.”
“Ừm, vậy Hạo Thành đi xuống cùng Hoa Ngữ dùng nước đá ủ tay rồi quay lại được không?” Nhìn hắn không tình nguyện Tô Mộ Tịch lại muốn cười .
“À.”
Tô Hồng Dập biết Thành hoàng tử đi rồi, lão tỷ nhất định sẽ tìm nó tính sổ, nghiêm mặt chuẩn bị đường trốn. Nó không phải ý , nó chỉ muốn bắt nạt Thành hoàng tử một chút, xem công chúa điêu ngoa kia có thật sự không tới hay không.
Tô Mộ Tịch sang mắt đảo qua, giọng nói lạnh lùng: “Tô Hồng Dập, đệ đứng lại đó cho ta.”
Không nghe thấy, cái gì nó cũng không nghe được, tiếp tục đi.
“Tô Hồng Dập, bước thêm bước nữa có tin ta cho đệ khóc đến cầu ta hay không.” Tô Mộ Tịch bắt tay ôm trước ngực, thản nhiên nói một câu, làm cho Tô Hồng Dập ngoan ngoãn ngừng lại, ngây ngô cười: “Hắc hắc, tỷ tỷ thân ái của ta, tỷ bảo ta sao?”
“Đệ nói xem!”
“Ha ha… Tỷ, ta sai lầm rồi, ta không dám bắt nạt tỷ phu tương lai nữa, ngài tha cho ta đi?” Nó không phải cố ý , chỉ là nhất thời khống chế lực đạo không tốt mà thôi.
Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Tô Hồng Dập: “Nếu về sau lại dám bắt nạt huynh ấy, xem ta thu thập đệ như thế nào? Nhanh đi xin lỗi, bằng không tiểu công chúa sẽ không bỏ qua cho đệ, ngày mai có thể nàng sẽ đến Tô phủ, đệ cẩn thận một chút cho ta.” Nói xong, buông ra lỗ tai nó.
Lỗ tai được cứu trợ, Tô Hồng Dập ôm lỗ tai chạy. Thì ra, công chúa điêu ngoa kia ngày mai mới có thể đến Tô phủ đến a!
Đợi Tô Hồng Dập ôm lỗ tai đi xa, Lâm Nhược Mai mới lên tiếng nói: “Tịch muội muội, muội thật sự không giống trước kia, lúc muội vào cung lúc ta còn thực lo lắng . Không ngờ muội chẳng những ở chung thật tốt với Thành hoàng tử, còn được Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương yêu thích.”
Tô Mộ Tịch thế này mới ngồi xuống: “Nhược Mai tỷ tỷ, trước kia Tịch nhi thật sự rất tệ sao?” trước kia nàng hẳn là rất tệ đi, khiến mọi người vì nàng mà lo lắng, nàng lại không vì người khác suy nghĩ gì. Lúc thấy rõ điều mình chấp nhất là điều thật đáng chê cười, nàng mới phát hiện người ở bên cạnh yêu thương nàng.
Lâm Nhược Mai thản nhiên cười cười: “Không phải, trước kia Tịch nhi rất đơn thuần, nghĩ không nhiều chuyện lắm. Nhưng giờ Tịch nhi lại làm cho người ta muốn thân cận, hơn nữa muội sẽ vì người bên người mà suy nghĩ.” Nếu là trước kia, Tịch nhi sẽ không thẳng thắn nói chuyện với mình về đại công tử.
“Có lẽ, ta trưởng thành.” Người không trải qua có lẽ không rõ! Lúc ngươi mất đi tất cả, nhưng ông trời lại cho ngươi cơ hội làm lại, mới có thể phát hiện những thứ mất đi trân quý bao nhiêu. Loại trân quý này, cho dù mất đi tánh mạng ngươi cũng không tiếc mà thủ hộ .
“Không nói mấy chuyện không vui đó, đúng rồi, Tịch nhi, đại ca muội còn bao lâu nữa về đến Tô phủ.” Lâm Nhược Mai xấu hổ đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Nhược Mai tỷ tỷ chờ không kịp a~, yên tâm yên tâm, đại ca của ta chậm nhất ngày kia là đến. Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ cho người mang tin cho tỷ.” Nhìn Lâm Nhược Mai đỏ bừng mặt, Tô Mộ Tịch lên tiếng trêu chọc.
Lâm Nhược Mai mặt đều sắp cháy, đỏ mặt nhìn Tô Mộ Tịch, rời khỏi đình: “Không để ý tới muội, nương khẳng định chờ ta .”
Bên này, Lâm phu nhân cũng hữu ý vô tình đề cập Tô Hồng Diệp. Vương Hương Tú biết tâm tư của nàng, nhưng trong lòng lại bối rối, nếu nhận cửa hôn nhân này, bên chỗ Hoàng Thượng… Quên đi, nếu lão gia đã nói, để cho bọn nhỏ tự mình quyết định đi!
Thấy Vương Hương Tú nãy giờ không nói gì, Lâm phu nhân nóng nảy, Nhược Mai nha đầu kia nếu không gả được cho Tô Hồng Diệp sợ là sẽ xuất gia làm ni cô. Suy nghĩ một chút, liền hỏi nói: “Tô phu nhân, đại công tử nhà ngươi không phải là sắp trở lại sao? Sao còn chưa tới?”
Lúc này Vương Hương Tú mới lấy lại tinh thần, thấy Lâm phu nhân có chút vội vàng, chỉ đáp: “Hẳn là một hai ngày nữa! Diệp nhi rời nhà nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trở lại, tâm của ta cũng buông.”
“Ngươi có gì phải lo lắng , Diệp nhi nhà ngươi xuất sắc như vậy. Không giống Mai nhi nhà của ta, đúng rồi, tuổi Diệp nhi cũng không nhỏ, các ngươi giúp hắn coi trọng cô nương nào chưa?” Tha một vòng, cuối cùng Lâm phu nhân cũng hỏi ra.
Lâm phu nhân này cũng thật có ý tứ, Vương Hương Tú cười cười: “Điều này thật ra ta cũng đã nhắc tới, nhưng lão gia nói chuyện của bọn nhỏ để cho chính bọn họ xử lý.”
“Vậy sao, lão gia nhà ngươi thực khai thông.” lão gia nhà bà ước gì nữ nhân đều gả cho người ông chỉ định, thật sự là người so với người tức chết người.