Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 37
Lâm Thục Phương bị cô chặn một ngụm, ngột ngạt không chịu nổi lại nuốt không trôi, Bạch Hiểu Y thái độ cứng rắn mạnh mẽ, từng tiếng này, đều muốn bức bà, bà làm trưởng bối bị một tiểu bối không tôn trọng như thế, vừa tức vừa giận, mắt thấy Bạch Phượng Kiều ở bên cạnh nhìn giấy tờ, tựa như không nghe thấy động tĩnh bên này, cả giận nói: “Phượng Kiều, cô giáo dục Hiểu Y thế nào, cô xem một chút bộ dạng này của nó, nó nói năng kiểu gì?”
Bạch Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng, “Hiểu Y nhà chúng ta bình thường với người đáng tôn kính, đương nhiên sẽ tôn kính, cũng không tôn kính người cố tình gây sự, cậy già lên mặt.”
Lời này của Bạch Phượng Kiều có ý gì, Lâm Thục Phương không phải là nghe không hiểu, không phải nói bà cố tình gây sự, cậy già lên mặt sao? hai mẹ con này ngươi một lời ta một tiếng, hiển nhiên căn bản không có đem bà một trưởng bối này để vào mắt, Lâm Thục Phương thật sự là sắp bị tức chết, đang muốn nói chuyện, Khương Nghiên Kỳ ngồi bên cạnh vội vàng ngắt lời bà nói: “bà nội, chúng ta đi vào giúp bác đi, bác một mình chuẩn bị nhiều món ăn như vậy cũng không ai giúp được.”
Khương Nghiên Kỳ cắt đứt như thế, Lâm Thục Phương mới phục hồi tinh thần, hai người muốn ở chỗ này đứng chân đương nhiên phải dựa vào Bạch gia, hiện thời vừa đến đã cùng họ vạch mặt, đối với hai người cũng không có ích lợi gì, Lâm Thục Phương lập tức vội vàng kiềm lửa giận, theo Khương Nghiên Kỳ cùng vào phòng bếp.
Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ vừa đi, Bạch Hiểu Y liền nói với Bạch Phượng Kiều: “hai người này tại sao lại tới?”
Bạch Phượng Kiều ngẩng đầu liếc cô một cái, lắc lắc đầu, “Dù sao cũng là người nhà của cha con, bọn họ muốn đến, không ai cản được.”
”Vậy mẹ cứ yên tâm cho họ ở đây? Đã quên chuyện năm năm trước? Khương Nghiên Kỳ có đức hạnh gì, bà nội con có đức hạnh gì? Hai người này đều không phải là đèn đã cạn dầu.”
”Năm năm trước?” Bạch Phượng Kiều cười nhạo một tiếng, “Năm năm trước tất cả mọi người không hiểu chuyện, Nghiên Kỳ tuổi cũng còn nhỏ, nó có thể biết cái gì? Hiện thời trưởng thành hiểu chuyện, nó đương nhiên cũng biết trước kia mình làm sai, tục ngữ nói đúng, biết sai có thể thay đổi, thiện lớn làm đầu, huống chi không phải là người một nhà không vào một cửa, tất cả mọi người đều là người một nhà, cũng đừng huyên náo quá khó nhìn.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này liền kinh ngạc đến ngây người, còn muốn hỏi bà có phải bị Lâm Thục Phương tẩy não hay không, lại nghe thấy Bạch Phượng Kiều bổ sung một câu: “Đây là nguyên văn cha con nói.” Nói xong lại than một tiếng, “Con nói mẹ còn có thể nói gì?”
Bạch Hiểu Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu mẹ cô cũng bị Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lừa, vậy hai người kia không phải là muốn làm gì thì làm, rút ruột nhà mình sạch sẽ?
Bạch Hiểu Y bĩu môi, lại nhìn thoáng qua phòng bếp, “Hai người này tìm chúng ta không thành, lại muốn đi lôi kéo cha!”
”Yên tâm đi, cha con còn chưa hồ đồ đến mức đó đâu, lúc trước đã nói rồi, hai phòng nhỏ kia cho con, làm đồ cưới, chúng ta không làm chủ được.”
Kỳ thật phòng ở này cũng là từ chỗ người xây dựng Phượng Minh Kiều bên kia. Lúc trước người xây dựng lấy nhà các cô, trả cô hai phòng ở còn thêm văn phòng làm việc, mặt khác còn bồi thường một khoản tiền, Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đã có vài cửa hàng lẩu, những vật này đều không cần dùng, toàn bộ tiền và phòng ở còn có phòng làm việc đều cho cô, xem như làm đồ cưới cho cô.
Bạch Hiểu Y nghe Bạch Phượng Kiều nói như thế, lúc này trào phúng cười cười, “Họ đi cằn nhằn cha, chỉ sợ cũng không hoàn toàn là vì phòng ở.”
Bạch Phượng Kiều hừ hừ, “Trong nhà tài chính đều ở trong tay mẹ, họ không được cái gì.”
Bạch Hiểu Y đương nhiên biết rõ, chỉ là, “Nói không chừng cha sẽ mềm lòng lấy tiền riêng ra.”
Bạch Phượng Kiều lắc đầu, “Vậy mẹ cũng không làm chủ được.”
Bạch Hiểu Y dựa vào ghế sofa, thật đúng là đối với cha không còn gì để nói, nói xem một đám đến cửa quản nhiều như vậy làm gì, Lâm Thục Phương đã chết một con trai, không phải vẫn còn hai người khác sao, cũng không phải đều chết hết, cha mình đến cũng đã làm hết nghĩa vụ với bà ta? Hơn nữa nhìn tư thế hai người, chắc định ở chỗ này lâu dài.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Phượng Kiều lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Nhất định là Tiểu Uyên đến.” Vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, xoát một tiếng từ trên ghế salon đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi mở cửa, xem người đứng bên ngoài, khuôn mặt Bạch Phượng Kiều đã cười như nở hoa, “Trời ơi, thật sự là Tiểu Uyên!”
Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy Tần Uyên liền cảm thấy không khỏi căng thẳng, cô ngược lại không nghĩ đến, Tần Uyên tốc độ nhanh như thế, đã lập tức đến.
Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ vừa nghe tiếng nói chuyện cũng gấp rút từ bếp đi ra, lúc Khương Nghiên Kỳ nhìn người đứng trước cửa, chỉ cảm thấy hồn phách đã bị anh thu mất.
Anh một thân áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, quần áo cắt may khéo léo, đem đường cong thân thể hoàn mỹ phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, một thân tân trang màu sắc trang nghiêm, gương mặt anh lộ ra một vẻ bình tĩnh chững chạc tuấn lãng.
Anh cao ngất uy nghiêm, cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân lộ ra khí tràng kinh sợ lòng người, anh đứng thẳng ở cửa, phảng phất thế gian hết thảy đều ảm đạm thất sắc, anh chính là loại người vĩnh viễn xuất sắc nhất, anh ở chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.
Trên người anh hương vị nam tính cường đại là trí mạng nhất, cho dù cách xa như thế, Khương Nghiên Kỳ cũng cảm thấy khí tức trên thân anh như xuyên thấu tầng tầng không gian tập kích tới cô, cô lúc này bị đánh trúng, bẩy hồn bay mất, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tần Uyên từ cửa đi vào, đã thấy Lâm Thục Phương cùng Khương Nghiên Kỳ đứng trong phòng, ánh mắt chợt lóe ra vẻ kỳ quái không thể phát giác, dù sao chỉ trong chớp mắt anh liền khôi phục như thường, trên mặt mang theo cung kính và lễ phép, vui vẻ chào hỏi Bạch Phượng Kiều, “Đã lâu không gặp dì Bạch, thân thể ngài còn khỏe không?”
Bạch Phượng Kiều vội vàng cười nói: “Tốt tốt tốt, dì vẫn khỏe, đã lâu không thấy, rất nhớ cháu.”
Bạch Hiểu Y vốn ngồi trên sô pha, lúc này lễ phép đứng dậy, trước mặt nhiều người như vậy đối mặt với anh, Bạch Hiểu Y thật sự lúng túng nói không nên lời, mặc dù cô cũng tin tưởng anh sẽ không làm loạn, nhưng cô cũng lo lắng mình và anh trong lúc lơ đãng biểu hiện ra thân mật và ái muội khiến cha mẹ phát hiện mờ ám.
Lúc Bạch Hiểu Y do dự chào hỏi anh thế nào, đã nghe thấy anh nói: “Hiểu Y, đã lâu không gặp.”
Bạch Hiểu Y ngẩn người, giương mắt nhìn anh, đã thấy anh đang cười nhạt với cô, trên mặt mang theo cảm giác thân thiết, nhưng giữ lại vừa đúng chỗ, Bạch Hiểu Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên muốn so lạnh nhạt, không có người nào qua được người này, cô vội vàng khống chế tốt vẻ mặt, cũng khách khí nói: “Đúnh vậy, đã lâu không gặp...” Suy nghĩ một chút lại thêm một câu, “Uyên Ca.”
Tần Uyên cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, từ trong tay trợ lý phía sau tiếp nhận đồ vật đưa tới tay Bạch Phượng Kiều, “Đây là lễ vật cháu chuẩn bị cho chú và dì, hy vọng hai người không ghét bỏ.”
Bạch Phượng Kiều lúc này ra vẻ giận anh, “Cháu đứa bé này, còn khách khí với chú và dì sao?”
”Đây là một mảnh tâm ý của cháu, mong dì có thể vui lòng nhận cho.”
Bạch Phượng Kiều cười từ ái với anh, tiếp nhận đồ anh đưa tới, “Được được được, tâm ý của cháu dì nhận, đến ngồi xuống mau!”
Tần Uyên ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Bạch Phượng Kiều, Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ liên tục không chen vào được, sau khi thấy Tần Uyên ngồi xuống cũng đến gần.
Lâm Thục Phương đã sống hơn nửa đời người, có thể đối với người trẻ tuổi như thế bà lại phát ra một loại e ngại từ nội tâm, cảm thấy trên người anh có một cảm giác nói không nên lời, làm cho bà không dám vào gần, bà mang theo Khương Nghiên Kỳ tới, cũng không dám ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ ngồi xuống cách anh một cái sofa, mới cười nói: “Cháu là Tiểu Uyên? Chúng ta trước đã gặp, ta là bà nội của Hiểu Y.”
Tần Uyên quay đầu lễ phép gật đầu với bà, “Ngài khỏe.”
thái độ anh lễ phép, lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí độ nói không nên lời, nhưng không biết vì cái gì, Lâm Thục Phương cảm giác hai chữ của anh không nặng không nhẹ, giống như là một trận gió rét, vù vù thổi tới bà, đâm đau xương cốt.
Lâm Thục Phương theo bản năng nuốt nước miếng, gượng cười hai tiếng với anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: “Đúng rồi, Tiểu Uyên, đây là Nghiên Kỳ, so với cháu nhỏ hơn, xem như em gái cháu, hai người trước kia cũng đã gặp.”
Tần Uyên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt quét tới người sau lưng. Một khắc kia, lúc ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, Khương Nghiên Kỳ chỉ cảm thấy hô hấp giống như dừng lại, nhưng cô biết rõ lúc này mình ngàn vạn không thể luống cuống, nếu không liền tỏ ra không phóng khoáng, cô vội vàng hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại, bình ổn giọng nói, cười ngọt ngào với anh, “Anh khỏe.”
Anh nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói một câu dư thừa, trực tiếp quay đầu đi nói chuyện phiếm với Bạch Phượng Kiều.
Bạch Hiểu Y ngồi ở đối diện Bạch Phượng Kiều, lúc Khương Nghiên Kỳ và Tần Uyên chào hỏi cô cũng nhìn vào trong mắt, nhìn ra được Khương Nghiên Kỳ có đầy đủ tự tin, chỉ sợ cũng muốn nhân cơ hội này cùng Tần Uyên lôi kéo làm quen, ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên đối với cô ta lãnh đạm như vậy, nhìn qua Khương Nghiên Kỳ kia sắc mặt mất mát, Bạch Hiểu Y lắc đầu, thật hy vọng một đời này Khương Nghiên Kỳ cũng có chút tự ái, ngàn vạn không cần làm ra chuyện vụng trộm bò lên giường ngu xuẩn như thế, nếu không chạm vào ranh giới cuối cùng cảu Tần Uyên, nói không chừng sẽ bị anh ném ra nước ngoài giết chết.
Tần Uyên bên này cùng Bạch Phượng Kiều nói việc nhà, bên kia Lâm Thục Phương lại có chút sốt ruột, vốn muốn cùng Tần Uyên lôi kéo việc nhà lại nhân cơ hội tìm việc cho Nghiên Kỳ. Nhưng người trẻ tuổi này rõ ràng không dễ đến gần, hơn nữa một đôi con mắt lạnh lẽo của anh quả thực muốn dọa chết người, cho dù anh cười với bà, cặp mắt kia lại như hai thanh đao cắt lên mặt. Tần Uyên cũng không có ý tứ để ý họ, Lâm Thục Phương cũng không dám chủ động bắt lời, chỉ đành cùng Khương Nghiên Kỳ ngồi không ở một bên.
Tần Uyên và Bạch Phượng Kiều tán gẫu trong chốc lát chuyện gần đây, Bạch Phượng Kiều đột nhiên chỉnh sắc mặt hỏi: “Đúng rồi Tiểu Uyên, cháu hiện tại có bạn gái không?”
Bạch Hiểu Y khóe miệng rụt rụt, mẹ của cô, phụ nữ trung niên thích bát quái là thuộc tình, dù sao cô ngược lại cũng không quay đầu xem vẻ mặt Tần Uyên, chỉ điềm nhiên như không cho quả bồ đào vào miệng, nhưng lỗ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh bên kia.
Đương nhiên, không chỉ Bạch Hiểu Y để ý vấn đề này, Khương Nghiên Kỳ bên kia cũng không có chỗ nào tốt hơn, mặc dù cúi thấp đầu làm ra bộ dáng ôn thuận đoan trang, nhưng mà tay đặt trên đầu gối lại sít sao túm lấy váy, nhìn ra được cô ta lúc này rất khẩn trương.
Tần Uyên nghe nói như thế lại cười hàm súc, “Còn chưa có, trước mắt cháu phải lấy sự nghiệp làm trọng.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này, gấp rút thở phào nhẹ nhõm, còn Khương Nghiên Kỳ cũng vô thức buông lỏng hai tay nắm chặt trên gấu váy.
Không buông lỏng giống hai người, Bạch Phượng Kiều lại có vẻ mặt lo lắng, nhíu nhíu mày, “Tiểu Uyên a, dì là người từng trải, cháu nghe dì nói một câu, sự nghiệp quan trọng, hôn nhân cũng quan trọng, mấy ngày hôm trước gặp mẹ cháu, mẹ cháu còn tố khổ với dì, nói cháu lớn như thế, bạn gái cũng không mang về nhà, đây là phải đến năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu nội.” Nói xong lời này lại thở dài nói lời thấm thía, “Dì khuyên cháu một câu, hôn nhân đại sự cũng nên suy nghĩ thật kỹ.”
Tần Uyên làm vẻ mặt bé ngoan lắng nghe người lớn dạy dỗ, cung kính nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cháu nghe dì, sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Tần Uyên bộ dáng này quả thực làm Bạch Phượng Kiều thư thái bao nhiêu, lúc này cười cười, “Tiểu Uyên nhà chúng ta chính là biết nghe lời, không giống em Hiểu Y...” Nói đến chỗ này Bạch Phượng Kiều nghĩ cái gì lại nói: “Đúng rồi Tiểu Uyên, trong công ty các cháu có người trẻ tuổi thích hợp kết hôn hay không, cháu nhìn em Hiểu Y cũng đến tuổi, cháu xem một chút có thể tìm một vài người thích hợp với nó hay không?”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này lập tức hít một ngụm khí, cô cứng ngắc cổ quay đầu nhìn thoáng qua Tần Uyên, trên mặt anh vẫn mang theo một loại tươi cười hàm súc, nhưng mà quá mức quen thuộc anh, cô rõ ràng trong tươi cười của anh phát giác nguy hiểm nào đó.
Dù sao giọng anh nói chuyện vẫn bình tĩnh ưu nhã, khiến người ta nghe không rõ vui giận, “Công ty chúng cháu có không ít người chưa lập gia đình, chỉ là không biết Hiểu Y thích loại hình gì, cháu còn có tiêu chuẩn.”
Bạch Phượng Kiều vừa nghe lời này, lập tức mặt mày rạng rỡ, vội vàng kéo Bạch Hiểu Y bên cạnh đáp: “Hiểu Y, mau nói một chút với anh Tiểu Uyên của con.”
Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ, cô giương mắt nhìn lại Tần Uyên, thấy anh lúc này đang cười dịu dàng nhìn cô, nhưng dáng tươi cười không chút nào không đạt tới đáy mắt, dáng tươi cười hoàn toàn chỉ ở trên mặt có ý vị như thế nào Bạch Hiểu Y quá mức rõ ràng, lập tức cảm thấy toàn thân tóc gáy đều dựng lên.
Bạch Phượng Kiều thấy cô sững sờ không nói lời nào, liền đẩy cô, “Còn sững sờ cái gì a? Anh Tiểu Uyên con là người ngoài sao? Nói nhanh lên!”
Bạch Hiểu Y biết rõ mình tránh không thoát, chỉ có thể kiên trì lấy lệ quăng ra một câu, “Thành thục chững chạc.”
Bạch Phượng Kiều vừa nghe lời này lại xì một tiếng nói: “Con cũng đừng qua loa cho xong, cái gì là thành thục chững chạc? Mấy tháng trước giới thiệu cho con người làm ở ngân hàng đó, người ta đủ thành thục, đủ chững chạc đi? Con tốt rồi, vài ngày cũng không liên lạc với người ta, con tạm thời đừng làm bộ hù dọa mẹ, mau nói cho mẹ nghe một chút đi, đến cùng thích dạng gì.”
Bạch Phượng Kiều nói vừa dứt, Bạch Hiểu Y rõ ràng cảm giác không khí chung quanh thật giống như giảm vào độ, cô cũng không dám nhìn Tần Uyên, chỉ cảm thấy đôi mắt anh giống như hai thanh đao hung hăng cắt lên người cô, làm cô không khỏi khó chịu.
Cô chỉ hy vọng mẹ già đồng đội như heo của cô mau ngậm miệng, cô thật sợ bà sẽ đem đối tượng cô từng thân cận lần lượt kể một lần, cô cũng không dám bảo đảm con mèo lớn kia đến tột cùng sẽ xù lông hay không.
Khương Chấn Hải liên tục ở phòng bếp nấu cơm, lúc này đem thức ăn làm xong từ phòng bếp đi ra, vừa ra tới phòng khách, thấy không khí có chút kỳ quái, Khương Chấn Hải ngược lại không nhiều nghĩ, vội vàng chào hỏi Tần Uyên, “Tiểu Uyên đến a? Chú đã lâu không thấy cháu.”
Tần Uyên vội vàng thu liễm ánh mắt, điều chỉnh tâm tình, lúc ngẩng đầu, trên mặt anh đã hoàn toàn khôi phục như thường, tựa như cái gì cũng không phát sinh, lễ phép chào hỏi Khương Chấn Hải, “chú Khương thân thể có tốt không?”
Khương Chấn Hải vội vàng gật đầu, “Còn tốt còn tốt.”
Hai người lại nói mấy câu thăm hỏi ân cần, Khương Chấn Hải nhân tiện nói: “Thức ăn đều xong, tất cả mọi người tới ngồi đi.”
Khương Chấn Hải xuất hiện khiến Bạch Hiểu Y như được đại xá, lập tức không nghĩ ngợi, vội vàng đi vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn, bày thức ăn rồi, mọi người cũng đều ào ào ngồi xuống, về chuyện thân cận quạ đen coi như là tạm thời chấm dứt.
Tần Uyên và cha anh Tần Hoài Mặc một năm cũng khó nói được mấy câu, nhưng với Khương Chấn Hải lại vừa giống cha vừa giống anh em, tán gẫu rất hăng, Bạch Hiểu Y cũng cảm thấy thật kỳ quái, đôi cha con Tần gia này nhìn nhau không vừa mắt, nhưng với cha cô lại rất hợp.
Lúc hai người ngồi xuống, Khương Chấn Hải cùng với Tần Uyên hàn huyên từ công ty anh tới thế sự chính trị, lại từ tình hình chính trị đương thời hàn huyên tới thể thao, tóm lại không chỗ nào không tán gẫu, bầu không khí rất náo nhiệt.
Nhưng Khương Chấn Hải thủy chung chưa nói đến chỗ quan trọng, quả thực khiến Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ sốt ruột, mắt thấy cơm đã ăn sắp xong, Lâm Thục Phương cuối cùng nhịn không được, cười ha hả nói,“Tiểu Uyên thật lợi hại, mở một công ty lớn như vậy!”
Tần Uyên nhàn nhạt gật đầu, “Cũng tạm.”
Nhìn ra được, Tần Uyên đối với một nhà Bạch gia đều rất nhiệt tình, nhưng đối với bà lại lộ ra khách khí và xa cách, không thích đến gần.
Lâm Thục Phương cười khan hai tiếng lại nói: “Cái kia Tiểu Uyên a... Em Nghiên Kỳ cháu năm nay vừa mới tốt nghiệp, mặc dù chỉ là chuyên khoa sinh, nhưng hết sức thông minh, tay chân lại chịu khó, không biết công ty của các cháu gần đây có thiếu người không, có thể tuyển em vào công ty các cháu hay không?”
ánh mắt Tần Uyên nhàn nhạt nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, giọng nói ôn hoà, “Công ty chúng cháu nhận người là do bộ phận nhân sự phụ trách, cô ấy nếu muốn vào công ty có thể trực tiếp đi công ty nộp hồ sơ, còn có thể vào hay không toàn bộ dựa vào bản lãnh của mình.”
Lâm Thục Phương cười cười, “cái này ta đương nhiên biết rõ a, nhưng cháu không phải là ông chủ sao? Đến lúc đó cháu nói với người của phòng nhân sự, dù sao là một cú điện thoại, chỉ cần Nghiên Kỳ vào, bà bảo đảm nó sẽ cố gắng thật nhiều, dù cương vị gì, cho dù phải lao lên phía trước cũng có thể làm tốt.”
Khương Nghiên Kỳ cũng lập tức gật gật đầu bày tỏ, “Anh Tần Uyên yên tâm, chỉ cần em có thể vào, em nhất định vì công ty cống hiến thật tốt, hơn nữa anh Tần Uyên mở công ty lớn, em tin tưởng sau khi em vào cũng nhất định có thể học hỏi được rất nhiều.”
Tần Uyên thấy hai người kia hoàn toàn không nghe lọt lời anh nói, lúc này mặt trầm trầm xuống sắc, “Tôi hy vọng ai muốn vào công ty của phải hiểu chế độ công ty, công ty có quy định, dù bất luận là dùng quan hệ gì tiến vào bằng cửa sau, phát hiện là ai, cả hai bên đều bị phạt nặng, tôi làm ông chủ, đương nhiên thời thời khắc khắc phải làm gương.”
Tần Uyên thật sự là người lãnh đạo, anh một khi giận tái mặt, khí thế kia là mười phần, hai người lập tức bị anh làm cho chấn động đến mức sững sờ tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời, Lâm Thục Phương dù sao cũng một bó tuổi, bị một người trẻ tuổi răn dạy như thế, nét mặt già nua có chút không nhịn được, sắc mặt Khương Nghiên Kỳ kia càng khó coi, cô thật không nghĩ tới Tần Uyên sẽ không khách khí như vậy, không khí lập tức có chút lúng túng.
Khương Chấn Hải là người hoà giải, nhìn thấy tình hình này, vội vàng nói: “Tiểu Uyên thật vất vả đến nhà chúng ta một lần, không nói chuyện công tác, hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm, tâm sự thật tốt, những thứ khác hết thảy không nói.”
Bạch Phượng Kiều cũng nói: “Đúng thế, đúng thế, Tiểu Uyên khó được đến một chuyến, cháu chỉ cần ăn thật ngon uống thật tốt, những thứ khác đừng để ý tới.” Vừa nói còn vừa dùng đũa gắp thức ăn cho anh.
Vốn hôm nay gọi Tần Uyên đến chính là vì tìm việc cho Khương Nghiên Kỳ, bà dù sao chỉ là nói vào chủ đề chính, sao bà lại thành không đúng?
Lâm Thục Phương trong lòng không thoải mái, Khương Nghiên Kỳ cũng bởi vì bị Tần Uyên cư xử lạnh nhạt, tư vị trong lòng cực không tốt, bên cạnh, Bạch gia một nhà và Tần Uyên mấy người ngược lại ăn đến náo nhiệt, bên này, hai người đều có tâm sự riêng tỏ ra cô đơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải tự mình tiễn Tần Uyên ra cửa, còn Bạch Hiểu Y vì tạm thời biểu lộ khách khí, cũng gia nhập đại quân tiễn khách.
Tình huống cô lo lắng cũng không xuất hiện, ăn cơm Tần Uyên biểu hiện hết sức bình thường, cũng không có nhiều lời cùng cô, đưa anh ra cửa, anh cũng chỉ khách khí nói lời từ biệt với mấy người rồi trực tiếp lên xe rời đi.
Bạch Hiểu Y cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay người lại, cảm giác di động rung lên, cô cầm lấy nhìn, là tin nhắn của Tần Uyên.
Chỉ lõm bõm mấy chữ, anh ở nhà chờ em.
Bạch Hiểu Y vừa nhìn mấy chữ này liền cảm giác đầu cũng to hơn, vội vàng cất điện thoại di động vào trong túi, vào nhà giúp đỡ Bạch Phượng Kiều thu thập sạch sẽ các thứ lộn xộn trong phòng ăn, lại giúp bà rửa chén đĩa, lúc này mới chuẩn bị tạm biệt đi về.
”muộn như thế, hôm nay con ở lại đây đi? Lái xe trở về nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
Bạch Hiểu Y vỗ vỗ tay bà “Đừng lo lắng, sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy? Con ở lại đây, sáng sớm ngày mai đã phải dậy, hơn nữa buổi sáng tắc đường, kịp đi làm hay không cũng khó nói, con dù sao cũng là lão bản, phải làm gương thật tốt.”
Bạch Phượng Kiều thấy cô nói cũng có đạo lý, lập tức không khuyên nữa, Bạch Hiểu Y trước khi rời đi còn hướng lên trên lầu nháy mắt, “chú ý cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Bạch Phượng Kiều phất phất tay, “Biết rồi, những chuyện này con cũng đừng quan tâm, chăm sóc tốt chính mình là được.”
Bạch Hiểu Y từ trong nhà đi ra liền trực tiếp lái xe về cư xá, dọc đường nghĩ tới chuyện Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ đột nhiên xuất hiện, trong lòng Bạch Hiểu Y bực bội nói không nên lời.
Xem tư thế hai người kia là quyết định cố tình lưu lại đây, chỉ sợ lại muốn ở nhà mình không đi, đúng là âm hồn bất tán, cũng thật sự khiến người đau đầu.
Vừa phải đợi phản ứng của con mèo lớn, Bạch Hiểu Y cảm thấy cuộc sống thật sự là sốt ruột nói không nên lời.
Bạch Hiểu Y về đến nhà, vừa mở cửa ra quả nhiên thấy Tần Uyên dù vội vẫn ung dung ngồi trên sô pha, hẳn là đợi cô đã lâu, thấy cô vào liền nhàn nhạt phân phó một câu: “Lại đây.”
Bạch Hiểu Y biết rõ nên đến thì sẽ đến, cũng không nhiều nghĩ, ngoan ngoãn đi tới, đang muốn ngồi xuống bên cạnh anh, anh lại đột nhiên mạnh mẽ kéo tay cô một cái, vòng tay kéo cô vào trong ngực, Bạch Hiểu Y đã vững vàng ngồi ở trên đùi anh.
Tần Uyên một tay vòng lên eo cô, một tay đem tóc trên mặt cô vén ra sau tai, động tác ôn nhu lại tỉ mỉ, Bạch Hiểu Y cảm giác thấy từ đầu ngón tay anh truyền đến một trận lạnh như băng, một đường đông lạnh từ tai đến đầu ngón chân cô, làm cô rùng mình một cái.
Tần Uyên tựa đầu đến gần tai cô, giọng nói lộ ra khàn khàn, nói với cô: “Gặp hai người kia, tâm tình không tốt?”
Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y lại lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng Tần Uyên nhất định phải hỏi một câu về đối tượng cô từng thân cận, vừa mới lúc mẹ cô nhắc tới đối tượng đó, bộ dáng anh dọa người bao nhiêu, cô vẫn còn nhớ, ngược lại không nghĩ tới anh dĩ nhiên lại nói một câu này.
Đương nhiên có thể bỏ qua không đề cập tới đối tượng xem mặt kia, Bạch Hiểu Y cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này gật gật đầu, thuận theo lời anh hỏi, đáp một câu, “Đúng vậy a, hai người kia thật sự là rất chán ghét.”
Bàn tay vuốt vuốt tóc cô, trong âm thanh của anh lộ ra nhu hòa khiến người an tâm, “Không cần lo lắng, anh sẽ không để cho hai người kia ảnh hưởng đến em.”
Bạch Hiểu Y nghĩ tới đời trước, vội vàng nói với anh: “Không cần!” Lại túm chặt tay anh, dồn dập nói, “Em không muốn anh chọc tới chuyện pháp luật, loại người như vậy không đáng để anh bẩn tay.”
Tần Uyên từ trên vai cô ngẩng đầu lên, trong mắt càng vui vẻ, “Không bỏ được anh?”
Bạch Hiểu Y khẽ nhíu mày, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Tần Uyên thấy cô thế, chỉ cảm thấy tâm đều hóa thành nước, thật sự là hận không thể nâng mặt cô lên cẩn thận yêu thương một phen, nhưng mà nghĩ tới chuyện sốt ruột kia, sắc mặt anh lại đột ngột chìm xuống.
”Hai người kia chúng ta tạm thời không nói, chúng ta nói một chút cái người làm ở ngân hàng là thế nào, từng lui tới sao?”
Nghe nói như thế, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, quả nhiên chuyện này anh vẫn để ý trong lòng, vốn còn tưởng rằng việc này cứ thế bỏ qua, ngược lại không nghĩ tới anh trấn an cô rồi mới chậm rãi tính sổ.
Nên biết người này tham muốn chiếm giữ cực mạnh, đời trước, cho dù lúc anh không có ý thức là thích cô anh cũng không muốn cô đi các loại gặp gỡ hội họp bạn cũ, đừng nói bây giờ anh để ý cô như thế, nghe thấy cô cùng người khác gặp gỡ anh đương nhiên không thoải mái.
Cho nên nghe tới chỗ này, Bạch Hiểu Y vội vàng lắc lắc đầu, “Vì không thuyết phục được mẹ, em chỉ cùng anh ta ăn vài bữa cơm.”
Tần Uyên ánh mắt siết chặt, “Còn cùng nhau ăn vài bữa cơm?”
Bạch Hiểu Y vô ý thức nuốt nước miếng, vừa nhìn vẻ mặt này đã biết hỏng rồi, quả nhiên, Tần Uyên lại mở miệng, giọng nói nhiễm tơ lạnh buốt,“Anh ta có chạm vào chỗ nào hay không?”
Bạch Hiểu Y quả thực khóc không ra nước mắt, vội đáp: “Chỉ ăn vài bữa cơm mà thôi, có thể chạm vào chỗ nào của em?” Cô cảm thấy lúc này nhất định phải dụ dỗ tốt con mèo lớn này, nếu không lấy tính tình anh hung tàn, cô còn không biết phải chịu tội như thế nào đâu, lập tức hai tay ôm cổ anh, thả mềm thanh âm nói với anh: “Em với anh ta cũng không tính là chính thức lui tới, hơn nữa cũng không tính là bạn bè, từ đó đến giờ cũng chưa liên lạc lại.”
Anh cũng không nói chuyện, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô, Bạch Hiểu Y càng nóng nảy, vội nói, “em khi đó căn bản không nghĩ đến chúng ta sẽ cùng một chỗ a!” Lại nâng mặt anh, ôn nhu dụ dỗ, “Được rồi không nên tức giận, đều là chuyện đã qua, tại sao phải băn khoăn về chuyện đã qua?” Lòng bàn tay ở trên mặt anh nhẹ nhàng vuốt vuốt, chịu đựng toàn thân nổi da gà, không ngừng cố gắng, “Uyên Uyên ngoan ngoãn a, không nên tức giận!”
Thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt anh quả nhiên chậm rãi thu liễm, ánh mắt vốn trầm lạnh cũng dần dần nổi lên nhu hòa, anh ôm cánh tay cô siết chặt một chút, lại đến gần trên mặt cô cọ xát, không nói nữa.
Bạch Hiểu Y thấy anh không bày tỏ gì, mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra, cô đã ổn định được anh, dù sao cô có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng phải đánh một trận lâu dài, không nghĩ con mèo lớn này dễ dụ như thế, gọi một tiếng Uyên Uyên lại xoa xoa mặt, cũng không có còn dở tính tình.
Hơn nữa Bạch Hiểu Y còn phát hiện một việc hay vô cùng - - lỗ tai Tần Uyên thế nhưng hồng.
Anh đang... Thẹn thùng?
Cô biết Tần Uyên thành thục chững chạc, cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, vĩnh viễn đều là khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc, cùng với “Thẹn thùng” hoàn toàn không chút dính dáng, nhưng bây giờ...
Hơn nữa anh thẹn thùng không giống người khác thẹn thùng, ngoài mặt nghiêm trang, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại rõ ràng có né tránh, chốc lát mặt dán sát ở trên mặt cô, chốc lát tựa cằm ở đầu vai cô, nhìn qua giống như đang cùng cô thân mật, nhưng thật ra là sợ bị cô nhìn thấy lỗ tai kia hồng đến tỏa sáng.
Rõ ràng gương mặt vừa mới còn lạnh lùng hung dữ, giờ phút này đến liếc nhìn cô một cái cũng không dám, hóa ra khiến một con hổ hung tàn biến thành một con mèo lớn ôn thuận, chỉ cần đơn giản như thế a...
Bạch Hiểu Y cảm thấy thật đẹp mắt, thật muốn cắn lỗ tai hồng một cái.
Con mèo lớn đáng yêu như thế, cô cũng muốn chừa chút tự tôn cho anh, nên Bạch Hiểu Y giống như không phát hiện gì, cố nén cười kéo đầu anh, ở trên khóe miệng của anh hôn một chút, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc mặt anh, “ Uyên Uyên nhà chúng ta thực đáng yêu.”
“...”
Tần đại thần cảm thấy tâm anh bị trêu chọc hung hăng, ngang ngược, liên tục không có bất kỳ thương lượng!
đại não kia so với thường nhân cao hơn mấy cấp bậc giờ phút này lại ong ong rung động, anh cứ như đứa ngốc nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa trước mắt, đôi mắt to sáng ngời như giấu hai viên trân châu sáng nhất, lộ ra hào quang mê người.
Vừa rồi cô xoa nhẹ mấy lần trên mặt anh, anh đã sớm không chịu nổi, hiện thời lại bị cô trêu chọc như thế, anh dù có tự chủ hơn cũng không khống chế nổi, lúc này liền đưa tay kéo đầu cô xuống, môi cũng hung hăng đè lên.
Bạch Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng, “Hiểu Y nhà chúng ta bình thường với người đáng tôn kính, đương nhiên sẽ tôn kính, cũng không tôn kính người cố tình gây sự, cậy già lên mặt.”
Lời này của Bạch Phượng Kiều có ý gì, Lâm Thục Phương không phải là nghe không hiểu, không phải nói bà cố tình gây sự, cậy già lên mặt sao? hai mẹ con này ngươi một lời ta một tiếng, hiển nhiên căn bản không có đem bà một trưởng bối này để vào mắt, Lâm Thục Phương thật sự là sắp bị tức chết, đang muốn nói chuyện, Khương Nghiên Kỳ ngồi bên cạnh vội vàng ngắt lời bà nói: “bà nội, chúng ta đi vào giúp bác đi, bác một mình chuẩn bị nhiều món ăn như vậy cũng không ai giúp được.”
Khương Nghiên Kỳ cắt đứt như thế, Lâm Thục Phương mới phục hồi tinh thần, hai người muốn ở chỗ này đứng chân đương nhiên phải dựa vào Bạch gia, hiện thời vừa đến đã cùng họ vạch mặt, đối với hai người cũng không có ích lợi gì, Lâm Thục Phương lập tức vội vàng kiềm lửa giận, theo Khương Nghiên Kỳ cùng vào phòng bếp.
Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ vừa đi, Bạch Hiểu Y liền nói với Bạch Phượng Kiều: “hai người này tại sao lại tới?”
Bạch Phượng Kiều ngẩng đầu liếc cô một cái, lắc lắc đầu, “Dù sao cũng là người nhà của cha con, bọn họ muốn đến, không ai cản được.”
”Vậy mẹ cứ yên tâm cho họ ở đây? Đã quên chuyện năm năm trước? Khương Nghiên Kỳ có đức hạnh gì, bà nội con có đức hạnh gì? Hai người này đều không phải là đèn đã cạn dầu.”
”Năm năm trước?” Bạch Phượng Kiều cười nhạo một tiếng, “Năm năm trước tất cả mọi người không hiểu chuyện, Nghiên Kỳ tuổi cũng còn nhỏ, nó có thể biết cái gì? Hiện thời trưởng thành hiểu chuyện, nó đương nhiên cũng biết trước kia mình làm sai, tục ngữ nói đúng, biết sai có thể thay đổi, thiện lớn làm đầu, huống chi không phải là người một nhà không vào một cửa, tất cả mọi người đều là người một nhà, cũng đừng huyên náo quá khó nhìn.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này liền kinh ngạc đến ngây người, còn muốn hỏi bà có phải bị Lâm Thục Phương tẩy não hay không, lại nghe thấy Bạch Phượng Kiều bổ sung một câu: “Đây là nguyên văn cha con nói.” Nói xong lại than một tiếng, “Con nói mẹ còn có thể nói gì?”
Bạch Hiểu Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu mẹ cô cũng bị Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lừa, vậy hai người kia không phải là muốn làm gì thì làm, rút ruột nhà mình sạch sẽ?
Bạch Hiểu Y bĩu môi, lại nhìn thoáng qua phòng bếp, “Hai người này tìm chúng ta không thành, lại muốn đi lôi kéo cha!”
”Yên tâm đi, cha con còn chưa hồ đồ đến mức đó đâu, lúc trước đã nói rồi, hai phòng nhỏ kia cho con, làm đồ cưới, chúng ta không làm chủ được.”
Kỳ thật phòng ở này cũng là từ chỗ người xây dựng Phượng Minh Kiều bên kia. Lúc trước người xây dựng lấy nhà các cô, trả cô hai phòng ở còn thêm văn phòng làm việc, mặt khác còn bồi thường một khoản tiền, Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đã có vài cửa hàng lẩu, những vật này đều không cần dùng, toàn bộ tiền và phòng ở còn có phòng làm việc đều cho cô, xem như làm đồ cưới cho cô.
Bạch Hiểu Y nghe Bạch Phượng Kiều nói như thế, lúc này trào phúng cười cười, “Họ đi cằn nhằn cha, chỉ sợ cũng không hoàn toàn là vì phòng ở.”
Bạch Phượng Kiều hừ hừ, “Trong nhà tài chính đều ở trong tay mẹ, họ không được cái gì.”
Bạch Hiểu Y đương nhiên biết rõ, chỉ là, “Nói không chừng cha sẽ mềm lòng lấy tiền riêng ra.”
Bạch Phượng Kiều lắc đầu, “Vậy mẹ cũng không làm chủ được.”
Bạch Hiểu Y dựa vào ghế sofa, thật đúng là đối với cha không còn gì để nói, nói xem một đám đến cửa quản nhiều như vậy làm gì, Lâm Thục Phương đã chết một con trai, không phải vẫn còn hai người khác sao, cũng không phải đều chết hết, cha mình đến cũng đã làm hết nghĩa vụ với bà ta? Hơn nữa nhìn tư thế hai người, chắc định ở chỗ này lâu dài.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Phượng Kiều lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Nhất định là Tiểu Uyên đến.” Vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, xoát một tiếng từ trên ghế salon đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi mở cửa, xem người đứng bên ngoài, khuôn mặt Bạch Phượng Kiều đã cười như nở hoa, “Trời ơi, thật sự là Tiểu Uyên!”
Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy Tần Uyên liền cảm thấy không khỏi căng thẳng, cô ngược lại không nghĩ đến, Tần Uyên tốc độ nhanh như thế, đã lập tức đến.
Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ vừa nghe tiếng nói chuyện cũng gấp rút từ bếp đi ra, lúc Khương Nghiên Kỳ nhìn người đứng trước cửa, chỉ cảm thấy hồn phách đã bị anh thu mất.
Anh một thân áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, quần áo cắt may khéo léo, đem đường cong thân thể hoàn mỹ phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, một thân tân trang màu sắc trang nghiêm, gương mặt anh lộ ra một vẻ bình tĩnh chững chạc tuấn lãng.
Anh cao ngất uy nghiêm, cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân lộ ra khí tràng kinh sợ lòng người, anh đứng thẳng ở cửa, phảng phất thế gian hết thảy đều ảm đạm thất sắc, anh chính là loại người vĩnh viễn xuất sắc nhất, anh ở chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.
Trên người anh hương vị nam tính cường đại là trí mạng nhất, cho dù cách xa như thế, Khương Nghiên Kỳ cũng cảm thấy khí tức trên thân anh như xuyên thấu tầng tầng không gian tập kích tới cô, cô lúc này bị đánh trúng, bẩy hồn bay mất, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tần Uyên từ cửa đi vào, đã thấy Lâm Thục Phương cùng Khương Nghiên Kỳ đứng trong phòng, ánh mắt chợt lóe ra vẻ kỳ quái không thể phát giác, dù sao chỉ trong chớp mắt anh liền khôi phục như thường, trên mặt mang theo cung kính và lễ phép, vui vẻ chào hỏi Bạch Phượng Kiều, “Đã lâu không gặp dì Bạch, thân thể ngài còn khỏe không?”
Bạch Phượng Kiều vội vàng cười nói: “Tốt tốt tốt, dì vẫn khỏe, đã lâu không thấy, rất nhớ cháu.”
Bạch Hiểu Y vốn ngồi trên sô pha, lúc này lễ phép đứng dậy, trước mặt nhiều người như vậy đối mặt với anh, Bạch Hiểu Y thật sự lúng túng nói không nên lời, mặc dù cô cũng tin tưởng anh sẽ không làm loạn, nhưng cô cũng lo lắng mình và anh trong lúc lơ đãng biểu hiện ra thân mật và ái muội khiến cha mẹ phát hiện mờ ám.
Lúc Bạch Hiểu Y do dự chào hỏi anh thế nào, đã nghe thấy anh nói: “Hiểu Y, đã lâu không gặp.”
Bạch Hiểu Y ngẩn người, giương mắt nhìn anh, đã thấy anh đang cười nhạt với cô, trên mặt mang theo cảm giác thân thiết, nhưng giữ lại vừa đúng chỗ, Bạch Hiểu Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên muốn so lạnh nhạt, không có người nào qua được người này, cô vội vàng khống chế tốt vẻ mặt, cũng khách khí nói: “Đúnh vậy, đã lâu không gặp...” Suy nghĩ một chút lại thêm một câu, “Uyên Ca.”
Tần Uyên cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, từ trong tay trợ lý phía sau tiếp nhận đồ vật đưa tới tay Bạch Phượng Kiều, “Đây là lễ vật cháu chuẩn bị cho chú và dì, hy vọng hai người không ghét bỏ.”
Bạch Phượng Kiều lúc này ra vẻ giận anh, “Cháu đứa bé này, còn khách khí với chú và dì sao?”
”Đây là một mảnh tâm ý của cháu, mong dì có thể vui lòng nhận cho.”
Bạch Phượng Kiều cười từ ái với anh, tiếp nhận đồ anh đưa tới, “Được được được, tâm ý của cháu dì nhận, đến ngồi xuống mau!”
Tần Uyên ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Bạch Phượng Kiều, Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ liên tục không chen vào được, sau khi thấy Tần Uyên ngồi xuống cũng đến gần.
Lâm Thục Phương đã sống hơn nửa đời người, có thể đối với người trẻ tuổi như thế bà lại phát ra một loại e ngại từ nội tâm, cảm thấy trên người anh có một cảm giác nói không nên lời, làm cho bà không dám vào gần, bà mang theo Khương Nghiên Kỳ tới, cũng không dám ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ ngồi xuống cách anh một cái sofa, mới cười nói: “Cháu là Tiểu Uyên? Chúng ta trước đã gặp, ta là bà nội của Hiểu Y.”
Tần Uyên quay đầu lễ phép gật đầu với bà, “Ngài khỏe.”
thái độ anh lễ phép, lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí độ nói không nên lời, nhưng không biết vì cái gì, Lâm Thục Phương cảm giác hai chữ của anh không nặng không nhẹ, giống như là một trận gió rét, vù vù thổi tới bà, đâm đau xương cốt.
Lâm Thục Phương theo bản năng nuốt nước miếng, gượng cười hai tiếng với anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: “Đúng rồi, Tiểu Uyên, đây là Nghiên Kỳ, so với cháu nhỏ hơn, xem như em gái cháu, hai người trước kia cũng đã gặp.”
Tần Uyên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt quét tới người sau lưng. Một khắc kia, lúc ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, Khương Nghiên Kỳ chỉ cảm thấy hô hấp giống như dừng lại, nhưng cô biết rõ lúc này mình ngàn vạn không thể luống cuống, nếu không liền tỏ ra không phóng khoáng, cô vội vàng hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại, bình ổn giọng nói, cười ngọt ngào với anh, “Anh khỏe.”
Anh nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói một câu dư thừa, trực tiếp quay đầu đi nói chuyện phiếm với Bạch Phượng Kiều.
Bạch Hiểu Y ngồi ở đối diện Bạch Phượng Kiều, lúc Khương Nghiên Kỳ và Tần Uyên chào hỏi cô cũng nhìn vào trong mắt, nhìn ra được Khương Nghiên Kỳ có đầy đủ tự tin, chỉ sợ cũng muốn nhân cơ hội này cùng Tần Uyên lôi kéo làm quen, ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên đối với cô ta lãnh đạm như vậy, nhìn qua Khương Nghiên Kỳ kia sắc mặt mất mát, Bạch Hiểu Y lắc đầu, thật hy vọng một đời này Khương Nghiên Kỳ cũng có chút tự ái, ngàn vạn không cần làm ra chuyện vụng trộm bò lên giường ngu xuẩn như thế, nếu không chạm vào ranh giới cuối cùng cảu Tần Uyên, nói không chừng sẽ bị anh ném ra nước ngoài giết chết.
Tần Uyên bên này cùng Bạch Phượng Kiều nói việc nhà, bên kia Lâm Thục Phương lại có chút sốt ruột, vốn muốn cùng Tần Uyên lôi kéo việc nhà lại nhân cơ hội tìm việc cho Nghiên Kỳ. Nhưng người trẻ tuổi này rõ ràng không dễ đến gần, hơn nữa một đôi con mắt lạnh lẽo của anh quả thực muốn dọa chết người, cho dù anh cười với bà, cặp mắt kia lại như hai thanh đao cắt lên mặt. Tần Uyên cũng không có ý tứ để ý họ, Lâm Thục Phương cũng không dám chủ động bắt lời, chỉ đành cùng Khương Nghiên Kỳ ngồi không ở một bên.
Tần Uyên và Bạch Phượng Kiều tán gẫu trong chốc lát chuyện gần đây, Bạch Phượng Kiều đột nhiên chỉnh sắc mặt hỏi: “Đúng rồi Tiểu Uyên, cháu hiện tại có bạn gái không?”
Bạch Hiểu Y khóe miệng rụt rụt, mẹ của cô, phụ nữ trung niên thích bát quái là thuộc tình, dù sao cô ngược lại cũng không quay đầu xem vẻ mặt Tần Uyên, chỉ điềm nhiên như không cho quả bồ đào vào miệng, nhưng lỗ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh bên kia.
Đương nhiên, không chỉ Bạch Hiểu Y để ý vấn đề này, Khương Nghiên Kỳ bên kia cũng không có chỗ nào tốt hơn, mặc dù cúi thấp đầu làm ra bộ dáng ôn thuận đoan trang, nhưng mà tay đặt trên đầu gối lại sít sao túm lấy váy, nhìn ra được cô ta lúc này rất khẩn trương.
Tần Uyên nghe nói như thế lại cười hàm súc, “Còn chưa có, trước mắt cháu phải lấy sự nghiệp làm trọng.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này, gấp rút thở phào nhẹ nhõm, còn Khương Nghiên Kỳ cũng vô thức buông lỏng hai tay nắm chặt trên gấu váy.
Không buông lỏng giống hai người, Bạch Phượng Kiều lại có vẻ mặt lo lắng, nhíu nhíu mày, “Tiểu Uyên a, dì là người từng trải, cháu nghe dì nói một câu, sự nghiệp quan trọng, hôn nhân cũng quan trọng, mấy ngày hôm trước gặp mẹ cháu, mẹ cháu còn tố khổ với dì, nói cháu lớn như thế, bạn gái cũng không mang về nhà, đây là phải đến năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu nội.” Nói xong lời này lại thở dài nói lời thấm thía, “Dì khuyên cháu một câu, hôn nhân đại sự cũng nên suy nghĩ thật kỹ.”
Tần Uyên làm vẻ mặt bé ngoan lắng nghe người lớn dạy dỗ, cung kính nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cháu nghe dì, sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Tần Uyên bộ dáng này quả thực làm Bạch Phượng Kiều thư thái bao nhiêu, lúc này cười cười, “Tiểu Uyên nhà chúng ta chính là biết nghe lời, không giống em Hiểu Y...” Nói đến chỗ này Bạch Phượng Kiều nghĩ cái gì lại nói: “Đúng rồi Tiểu Uyên, trong công ty các cháu có người trẻ tuổi thích hợp kết hôn hay không, cháu nhìn em Hiểu Y cũng đến tuổi, cháu xem một chút có thể tìm một vài người thích hợp với nó hay không?”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này lập tức hít một ngụm khí, cô cứng ngắc cổ quay đầu nhìn thoáng qua Tần Uyên, trên mặt anh vẫn mang theo một loại tươi cười hàm súc, nhưng mà quá mức quen thuộc anh, cô rõ ràng trong tươi cười của anh phát giác nguy hiểm nào đó.
Dù sao giọng anh nói chuyện vẫn bình tĩnh ưu nhã, khiến người ta nghe không rõ vui giận, “Công ty chúng cháu có không ít người chưa lập gia đình, chỉ là không biết Hiểu Y thích loại hình gì, cháu còn có tiêu chuẩn.”
Bạch Phượng Kiều vừa nghe lời này, lập tức mặt mày rạng rỡ, vội vàng kéo Bạch Hiểu Y bên cạnh đáp: “Hiểu Y, mau nói một chút với anh Tiểu Uyên của con.”
Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ, cô giương mắt nhìn lại Tần Uyên, thấy anh lúc này đang cười dịu dàng nhìn cô, nhưng dáng tươi cười không chút nào không đạt tới đáy mắt, dáng tươi cười hoàn toàn chỉ ở trên mặt có ý vị như thế nào Bạch Hiểu Y quá mức rõ ràng, lập tức cảm thấy toàn thân tóc gáy đều dựng lên.
Bạch Phượng Kiều thấy cô sững sờ không nói lời nào, liền đẩy cô, “Còn sững sờ cái gì a? Anh Tiểu Uyên con là người ngoài sao? Nói nhanh lên!”
Bạch Hiểu Y biết rõ mình tránh không thoát, chỉ có thể kiên trì lấy lệ quăng ra một câu, “Thành thục chững chạc.”
Bạch Phượng Kiều vừa nghe lời này lại xì một tiếng nói: “Con cũng đừng qua loa cho xong, cái gì là thành thục chững chạc? Mấy tháng trước giới thiệu cho con người làm ở ngân hàng đó, người ta đủ thành thục, đủ chững chạc đi? Con tốt rồi, vài ngày cũng không liên lạc với người ta, con tạm thời đừng làm bộ hù dọa mẹ, mau nói cho mẹ nghe một chút đi, đến cùng thích dạng gì.”
Bạch Phượng Kiều nói vừa dứt, Bạch Hiểu Y rõ ràng cảm giác không khí chung quanh thật giống như giảm vào độ, cô cũng không dám nhìn Tần Uyên, chỉ cảm thấy đôi mắt anh giống như hai thanh đao hung hăng cắt lên người cô, làm cô không khỏi khó chịu.
Cô chỉ hy vọng mẹ già đồng đội như heo của cô mau ngậm miệng, cô thật sợ bà sẽ đem đối tượng cô từng thân cận lần lượt kể một lần, cô cũng không dám bảo đảm con mèo lớn kia đến tột cùng sẽ xù lông hay không.
Khương Chấn Hải liên tục ở phòng bếp nấu cơm, lúc này đem thức ăn làm xong từ phòng bếp đi ra, vừa ra tới phòng khách, thấy không khí có chút kỳ quái, Khương Chấn Hải ngược lại không nhiều nghĩ, vội vàng chào hỏi Tần Uyên, “Tiểu Uyên đến a? Chú đã lâu không thấy cháu.”
Tần Uyên vội vàng thu liễm ánh mắt, điều chỉnh tâm tình, lúc ngẩng đầu, trên mặt anh đã hoàn toàn khôi phục như thường, tựa như cái gì cũng không phát sinh, lễ phép chào hỏi Khương Chấn Hải, “chú Khương thân thể có tốt không?”
Khương Chấn Hải vội vàng gật đầu, “Còn tốt còn tốt.”
Hai người lại nói mấy câu thăm hỏi ân cần, Khương Chấn Hải nhân tiện nói: “Thức ăn đều xong, tất cả mọi người tới ngồi đi.”
Khương Chấn Hải xuất hiện khiến Bạch Hiểu Y như được đại xá, lập tức không nghĩ ngợi, vội vàng đi vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn, bày thức ăn rồi, mọi người cũng đều ào ào ngồi xuống, về chuyện thân cận quạ đen coi như là tạm thời chấm dứt.
Tần Uyên và cha anh Tần Hoài Mặc một năm cũng khó nói được mấy câu, nhưng với Khương Chấn Hải lại vừa giống cha vừa giống anh em, tán gẫu rất hăng, Bạch Hiểu Y cũng cảm thấy thật kỳ quái, đôi cha con Tần gia này nhìn nhau không vừa mắt, nhưng với cha cô lại rất hợp.
Lúc hai người ngồi xuống, Khương Chấn Hải cùng với Tần Uyên hàn huyên từ công ty anh tới thế sự chính trị, lại từ tình hình chính trị đương thời hàn huyên tới thể thao, tóm lại không chỗ nào không tán gẫu, bầu không khí rất náo nhiệt.
Nhưng Khương Chấn Hải thủy chung chưa nói đến chỗ quan trọng, quả thực khiến Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ sốt ruột, mắt thấy cơm đã ăn sắp xong, Lâm Thục Phương cuối cùng nhịn không được, cười ha hả nói,“Tiểu Uyên thật lợi hại, mở một công ty lớn như vậy!”
Tần Uyên nhàn nhạt gật đầu, “Cũng tạm.”
Nhìn ra được, Tần Uyên đối với một nhà Bạch gia đều rất nhiệt tình, nhưng đối với bà lại lộ ra khách khí và xa cách, không thích đến gần.
Lâm Thục Phương cười khan hai tiếng lại nói: “Cái kia Tiểu Uyên a... Em Nghiên Kỳ cháu năm nay vừa mới tốt nghiệp, mặc dù chỉ là chuyên khoa sinh, nhưng hết sức thông minh, tay chân lại chịu khó, không biết công ty của các cháu gần đây có thiếu người không, có thể tuyển em vào công ty các cháu hay không?”
ánh mắt Tần Uyên nhàn nhạt nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, giọng nói ôn hoà, “Công ty chúng cháu nhận người là do bộ phận nhân sự phụ trách, cô ấy nếu muốn vào công ty có thể trực tiếp đi công ty nộp hồ sơ, còn có thể vào hay không toàn bộ dựa vào bản lãnh của mình.”
Lâm Thục Phương cười cười, “cái này ta đương nhiên biết rõ a, nhưng cháu không phải là ông chủ sao? Đến lúc đó cháu nói với người của phòng nhân sự, dù sao là một cú điện thoại, chỉ cần Nghiên Kỳ vào, bà bảo đảm nó sẽ cố gắng thật nhiều, dù cương vị gì, cho dù phải lao lên phía trước cũng có thể làm tốt.”
Khương Nghiên Kỳ cũng lập tức gật gật đầu bày tỏ, “Anh Tần Uyên yên tâm, chỉ cần em có thể vào, em nhất định vì công ty cống hiến thật tốt, hơn nữa anh Tần Uyên mở công ty lớn, em tin tưởng sau khi em vào cũng nhất định có thể học hỏi được rất nhiều.”
Tần Uyên thấy hai người kia hoàn toàn không nghe lọt lời anh nói, lúc này mặt trầm trầm xuống sắc, “Tôi hy vọng ai muốn vào công ty của phải hiểu chế độ công ty, công ty có quy định, dù bất luận là dùng quan hệ gì tiến vào bằng cửa sau, phát hiện là ai, cả hai bên đều bị phạt nặng, tôi làm ông chủ, đương nhiên thời thời khắc khắc phải làm gương.”
Tần Uyên thật sự là người lãnh đạo, anh một khi giận tái mặt, khí thế kia là mười phần, hai người lập tức bị anh làm cho chấn động đến mức sững sờ tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời, Lâm Thục Phương dù sao cũng một bó tuổi, bị một người trẻ tuổi răn dạy như thế, nét mặt già nua có chút không nhịn được, sắc mặt Khương Nghiên Kỳ kia càng khó coi, cô thật không nghĩ tới Tần Uyên sẽ không khách khí như vậy, không khí lập tức có chút lúng túng.
Khương Chấn Hải là người hoà giải, nhìn thấy tình hình này, vội vàng nói: “Tiểu Uyên thật vất vả đến nhà chúng ta một lần, không nói chuyện công tác, hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm, tâm sự thật tốt, những thứ khác hết thảy không nói.”
Bạch Phượng Kiều cũng nói: “Đúng thế, đúng thế, Tiểu Uyên khó được đến một chuyến, cháu chỉ cần ăn thật ngon uống thật tốt, những thứ khác đừng để ý tới.” Vừa nói còn vừa dùng đũa gắp thức ăn cho anh.
Vốn hôm nay gọi Tần Uyên đến chính là vì tìm việc cho Khương Nghiên Kỳ, bà dù sao chỉ là nói vào chủ đề chính, sao bà lại thành không đúng?
Lâm Thục Phương trong lòng không thoải mái, Khương Nghiên Kỳ cũng bởi vì bị Tần Uyên cư xử lạnh nhạt, tư vị trong lòng cực không tốt, bên cạnh, Bạch gia một nhà và Tần Uyên mấy người ngược lại ăn đến náo nhiệt, bên này, hai người đều có tâm sự riêng tỏ ra cô đơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải tự mình tiễn Tần Uyên ra cửa, còn Bạch Hiểu Y vì tạm thời biểu lộ khách khí, cũng gia nhập đại quân tiễn khách.
Tình huống cô lo lắng cũng không xuất hiện, ăn cơm Tần Uyên biểu hiện hết sức bình thường, cũng không có nhiều lời cùng cô, đưa anh ra cửa, anh cũng chỉ khách khí nói lời từ biệt với mấy người rồi trực tiếp lên xe rời đi.
Bạch Hiểu Y cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay người lại, cảm giác di động rung lên, cô cầm lấy nhìn, là tin nhắn của Tần Uyên.
Chỉ lõm bõm mấy chữ, anh ở nhà chờ em.
Bạch Hiểu Y vừa nhìn mấy chữ này liền cảm giác đầu cũng to hơn, vội vàng cất điện thoại di động vào trong túi, vào nhà giúp đỡ Bạch Phượng Kiều thu thập sạch sẽ các thứ lộn xộn trong phòng ăn, lại giúp bà rửa chén đĩa, lúc này mới chuẩn bị tạm biệt đi về.
”muộn như thế, hôm nay con ở lại đây đi? Lái xe trở về nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
Bạch Hiểu Y vỗ vỗ tay bà “Đừng lo lắng, sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy? Con ở lại đây, sáng sớm ngày mai đã phải dậy, hơn nữa buổi sáng tắc đường, kịp đi làm hay không cũng khó nói, con dù sao cũng là lão bản, phải làm gương thật tốt.”
Bạch Phượng Kiều thấy cô nói cũng có đạo lý, lập tức không khuyên nữa, Bạch Hiểu Y trước khi rời đi còn hướng lên trên lầu nháy mắt, “chú ý cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Bạch Phượng Kiều phất phất tay, “Biết rồi, những chuyện này con cũng đừng quan tâm, chăm sóc tốt chính mình là được.”
Bạch Hiểu Y từ trong nhà đi ra liền trực tiếp lái xe về cư xá, dọc đường nghĩ tới chuyện Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ đột nhiên xuất hiện, trong lòng Bạch Hiểu Y bực bội nói không nên lời.
Xem tư thế hai người kia là quyết định cố tình lưu lại đây, chỉ sợ lại muốn ở nhà mình không đi, đúng là âm hồn bất tán, cũng thật sự khiến người đau đầu.
Vừa phải đợi phản ứng của con mèo lớn, Bạch Hiểu Y cảm thấy cuộc sống thật sự là sốt ruột nói không nên lời.
Bạch Hiểu Y về đến nhà, vừa mở cửa ra quả nhiên thấy Tần Uyên dù vội vẫn ung dung ngồi trên sô pha, hẳn là đợi cô đã lâu, thấy cô vào liền nhàn nhạt phân phó một câu: “Lại đây.”
Bạch Hiểu Y biết rõ nên đến thì sẽ đến, cũng không nhiều nghĩ, ngoan ngoãn đi tới, đang muốn ngồi xuống bên cạnh anh, anh lại đột nhiên mạnh mẽ kéo tay cô một cái, vòng tay kéo cô vào trong ngực, Bạch Hiểu Y đã vững vàng ngồi ở trên đùi anh.
Tần Uyên một tay vòng lên eo cô, một tay đem tóc trên mặt cô vén ra sau tai, động tác ôn nhu lại tỉ mỉ, Bạch Hiểu Y cảm giác thấy từ đầu ngón tay anh truyền đến một trận lạnh như băng, một đường đông lạnh từ tai đến đầu ngón chân cô, làm cô rùng mình một cái.
Tần Uyên tựa đầu đến gần tai cô, giọng nói lộ ra khàn khàn, nói với cô: “Gặp hai người kia, tâm tình không tốt?”
Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y lại lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng Tần Uyên nhất định phải hỏi một câu về đối tượng cô từng thân cận, vừa mới lúc mẹ cô nhắc tới đối tượng đó, bộ dáng anh dọa người bao nhiêu, cô vẫn còn nhớ, ngược lại không nghĩ tới anh dĩ nhiên lại nói một câu này.
Đương nhiên có thể bỏ qua không đề cập tới đối tượng xem mặt kia, Bạch Hiểu Y cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này gật gật đầu, thuận theo lời anh hỏi, đáp một câu, “Đúng vậy a, hai người kia thật sự là rất chán ghét.”
Bàn tay vuốt vuốt tóc cô, trong âm thanh của anh lộ ra nhu hòa khiến người an tâm, “Không cần lo lắng, anh sẽ không để cho hai người kia ảnh hưởng đến em.”
Bạch Hiểu Y nghĩ tới đời trước, vội vàng nói với anh: “Không cần!” Lại túm chặt tay anh, dồn dập nói, “Em không muốn anh chọc tới chuyện pháp luật, loại người như vậy không đáng để anh bẩn tay.”
Tần Uyên từ trên vai cô ngẩng đầu lên, trong mắt càng vui vẻ, “Không bỏ được anh?”
Bạch Hiểu Y khẽ nhíu mày, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Tần Uyên thấy cô thế, chỉ cảm thấy tâm đều hóa thành nước, thật sự là hận không thể nâng mặt cô lên cẩn thận yêu thương một phen, nhưng mà nghĩ tới chuyện sốt ruột kia, sắc mặt anh lại đột ngột chìm xuống.
”Hai người kia chúng ta tạm thời không nói, chúng ta nói một chút cái người làm ở ngân hàng là thế nào, từng lui tới sao?”
Nghe nói như thế, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, quả nhiên chuyện này anh vẫn để ý trong lòng, vốn còn tưởng rằng việc này cứ thế bỏ qua, ngược lại không nghĩ tới anh trấn an cô rồi mới chậm rãi tính sổ.
Nên biết người này tham muốn chiếm giữ cực mạnh, đời trước, cho dù lúc anh không có ý thức là thích cô anh cũng không muốn cô đi các loại gặp gỡ hội họp bạn cũ, đừng nói bây giờ anh để ý cô như thế, nghe thấy cô cùng người khác gặp gỡ anh đương nhiên không thoải mái.
Cho nên nghe tới chỗ này, Bạch Hiểu Y vội vàng lắc lắc đầu, “Vì không thuyết phục được mẹ, em chỉ cùng anh ta ăn vài bữa cơm.”
Tần Uyên ánh mắt siết chặt, “Còn cùng nhau ăn vài bữa cơm?”
Bạch Hiểu Y vô ý thức nuốt nước miếng, vừa nhìn vẻ mặt này đã biết hỏng rồi, quả nhiên, Tần Uyên lại mở miệng, giọng nói nhiễm tơ lạnh buốt,“Anh ta có chạm vào chỗ nào hay không?”
Bạch Hiểu Y quả thực khóc không ra nước mắt, vội đáp: “Chỉ ăn vài bữa cơm mà thôi, có thể chạm vào chỗ nào của em?” Cô cảm thấy lúc này nhất định phải dụ dỗ tốt con mèo lớn này, nếu không lấy tính tình anh hung tàn, cô còn không biết phải chịu tội như thế nào đâu, lập tức hai tay ôm cổ anh, thả mềm thanh âm nói với anh: “Em với anh ta cũng không tính là chính thức lui tới, hơn nữa cũng không tính là bạn bè, từ đó đến giờ cũng chưa liên lạc lại.”
Anh cũng không nói chuyện, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô, Bạch Hiểu Y càng nóng nảy, vội nói, “em khi đó căn bản không nghĩ đến chúng ta sẽ cùng một chỗ a!” Lại nâng mặt anh, ôn nhu dụ dỗ, “Được rồi không nên tức giận, đều là chuyện đã qua, tại sao phải băn khoăn về chuyện đã qua?” Lòng bàn tay ở trên mặt anh nhẹ nhàng vuốt vuốt, chịu đựng toàn thân nổi da gà, không ngừng cố gắng, “Uyên Uyên ngoan ngoãn a, không nên tức giận!”
Thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt anh quả nhiên chậm rãi thu liễm, ánh mắt vốn trầm lạnh cũng dần dần nổi lên nhu hòa, anh ôm cánh tay cô siết chặt một chút, lại đến gần trên mặt cô cọ xát, không nói nữa.
Bạch Hiểu Y thấy anh không bày tỏ gì, mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra, cô đã ổn định được anh, dù sao cô có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng phải đánh một trận lâu dài, không nghĩ con mèo lớn này dễ dụ như thế, gọi một tiếng Uyên Uyên lại xoa xoa mặt, cũng không có còn dở tính tình.
Hơn nữa Bạch Hiểu Y còn phát hiện một việc hay vô cùng - - lỗ tai Tần Uyên thế nhưng hồng.
Anh đang... Thẹn thùng?
Cô biết Tần Uyên thành thục chững chạc, cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, vĩnh viễn đều là khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc, cùng với “Thẹn thùng” hoàn toàn không chút dính dáng, nhưng bây giờ...
Hơn nữa anh thẹn thùng không giống người khác thẹn thùng, ngoài mặt nghiêm trang, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại rõ ràng có né tránh, chốc lát mặt dán sát ở trên mặt cô, chốc lát tựa cằm ở đầu vai cô, nhìn qua giống như đang cùng cô thân mật, nhưng thật ra là sợ bị cô nhìn thấy lỗ tai kia hồng đến tỏa sáng.
Rõ ràng gương mặt vừa mới còn lạnh lùng hung dữ, giờ phút này đến liếc nhìn cô một cái cũng không dám, hóa ra khiến một con hổ hung tàn biến thành một con mèo lớn ôn thuận, chỉ cần đơn giản như thế a...
Bạch Hiểu Y cảm thấy thật đẹp mắt, thật muốn cắn lỗ tai hồng một cái.
Con mèo lớn đáng yêu như thế, cô cũng muốn chừa chút tự tôn cho anh, nên Bạch Hiểu Y giống như không phát hiện gì, cố nén cười kéo đầu anh, ở trên khóe miệng của anh hôn một chút, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc mặt anh, “ Uyên Uyên nhà chúng ta thực đáng yêu.”
“...”
Tần đại thần cảm thấy tâm anh bị trêu chọc hung hăng, ngang ngược, liên tục không có bất kỳ thương lượng!
đại não kia so với thường nhân cao hơn mấy cấp bậc giờ phút này lại ong ong rung động, anh cứ như đứa ngốc nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa trước mắt, đôi mắt to sáng ngời như giấu hai viên trân châu sáng nhất, lộ ra hào quang mê người.
Vừa rồi cô xoa nhẹ mấy lần trên mặt anh, anh đã sớm không chịu nổi, hiện thời lại bị cô trêu chọc như thế, anh dù có tự chủ hơn cũng không khống chế nổi, lúc này liền đưa tay kéo đầu cô xuống, môi cũng hung hăng đè lên.
Last edited: