Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9.txt
Chương 9: Thất ngũ hành (9)
Triển Chiêu thu Cự Khuyết trong tay về, cả người nhảy vọt đến trước mặt Tô Ngọc Tuyết, “Tô cô nương.”
“Triển đại nhân.” Trên mặt cô mang theo chút áy náy, “Có phải ta quấy rầy Triển đại nhân luyện kiếm không? Xin lỗi, ta chỉ là có chút tò mò mà thôi.”
Triển Chiêu ôn hậu cười, “Không sao. Tô cô nương đến đây vì?”
“Tiểu Viên dẫn ta đi tham quan xung quanh mà thôi, không có việc gì.”
“Nếu thế, Triển Chiêu xin cáo lui trước.”
“Triển đại nhân cứ bận chuyện mình nhé, không cần để ý đến ta.” Cho đến khi nhìn thấy Triển Chiêu rời đi, Tô Ngọc Tuyết lúc này mới thở phào một hơi. Không biết tại sao, vừa rồi cô lại cảm thấy có chút chột dạ. Có lẽ là vì Triển Chiêu quá đẹp trai chăng?
Nói thật thì, Triển Chiêu tướng mạo xuất chúng, là người mà Tô Ngọc Tuyết cả đời hiếm gặp được. Hơn nữa hắn cả người ôn hậu đoan chính, lại mang theo hào khí phóng khoáng của hiệp khách giang hồ cùng sự cẩn trọng trong hành xử ăn nói của hộ vệ quan phủ, mâu thuẫn đan xen, càng trở nên nổi bật hơn. Tô Ngọc Tuyết cảm thấy mình vẫn nên ít tiếp xúc với Triển Chiêu sẽ tốt hơn, dù sao nàng đối với mình không có tự tin nào cả, lỡ như rung động, thế thì thảm rồi.
Đây tuy là thế giới thực, nhưng cũng chính là thế giới nhiệm vụ.
Hôm sau, Tô Ngọc Tuyết thức dậy từ rất sớm, sau đó theo Bao phu nhân đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương. Cô tuy dậy nổi, nhưng cả người vẫn có chút buồn ngủ. Đối với người đã quen giờ giấc nghỉ ngơi của hiện đại mà nói, dù ngủ sớm cũng không ngủ được, vì thế, dậy sớm đương nhiên cũng là một chuyện khó khăn.
Bao phu nhân nhìn Tô Ngọc Tuyết đang không ngừng gật gù trong xe ngựa, mí mắt sắp rũ xuống liền cảm thấy vô cùng buồn cười. Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, đến chuyện dậy sớm cũng không chống đỡ nổi.
“Bịch!” Xe ngựa đi qua một ổ gà, lập tức mãnh liệt rung lắc. Tô Ngọc Tuyết vốn ngồi không vững, vì trận rung lắc này của xe ngựa, đầu cô lập tức va vào vách xe.
“Ui!” Tô Ngọc Tuyết lập tức tỉnh táo, ôm lấy đầu hít một hơi lạnh. Hu hu hu, đau quá đi.
Bao phu nhân cũng bị dọa đến giật mình, “Ngọc Tuyết, ngươi không sao chứ?”
Tô Ngọc Tuyết lộ ra nụ cười vô cùng khó coi, “Không sao không sao, chỉ là bất cẩn va phải, nhất thời hơi đau mà thôi.”
“Khụ khụ.” Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ho khẽ, nhưng ý cười lại không thể giấu đi được. Hiển nhiên, chủ nhân của âm thanh này vì nhịn cười mới ho khẽ vài tiếng, chỉ là không có tác dụng gì cả, vẫn là bị người ta phát hiện rồi.
Tô Ngọc Tuyết lập tức cúi đầu, khiến người ta đau đầu quá à! Tại sao, tại sao lại mất mặt trước mặt hắn vậy?
Đúng thế, người ngoài xe ngựa là Triển Chiêu. Vốn hôm nay hắn phải đi tuần phố, nhưng vì Bao đại nhân sai hắn đi cùng hai người đến Đại Tướng Quốc Tự. Đương nhiên, trên danh nghĩa là vì lo lắng Bao phu nhân gặp phải phỉ tặc, nhưng thật ra còn là vì an toàn của Tô Ngọc Tuyết.
Dù sao đi nữa, cô trước đó vừa bị đuổi giết, khó thể khẳng định sẽ không còn nguy hiểm. Đương nhiên là cần người đi theo bảo vệ. Thế là, liền tạo thành màn mất mặt của Tô Ngọc Tuyết trước mặt Triển Chiêu.
Đại khái là trước lạ sau quen, đầu Tô Ngọc Tuyết đau một lúc liền không thèm để ý nữa. Dù sao đã như thế, giấu giếm cũng không có ích gì, vẫn là dứt khoát chút. Nghĩ như thế, cô ngồi thẳng người, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Chính là như thế, càng khiến cho Bao phu nhân muốn cười hơn. Chỉ là để ý đến thể diện của cô nương, bà đành cố gắng nhịn xuống.
Tuy lúc nhóm người Bao phu nhân ra ngoài đã là khá sớm, nhưng người đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương lại không ít chút nào. Bọn họ sau khi dừng xe dưới chân núi, cả đoàn người liền đi bộ lên núi, như thế mới càng thành kính hơn. Trên đường đi, có rất nhiều người giống như bọn họ.
Dù là già trẻ lớn bé hay là quan to hiển quý, bọn họ đều cùng một mục đích, không để bản thân lộ ra nhiều sự khác biệt. Nếu không, chẳng phải sẽ trái ngược với mục đích ban đầu sao?
Tô Ngọc Tuyết theo Bao phu nhân leo núi, Triển Chiêu đi trước hai người, sau lưng có hai nha hoàn đi theo. Cô cả đường leo lên trước, chợt có cảm giác kì lạ đối với phụ nhân ở đường núi đối diện.
Phụ nhân kia ăn mặc không phú quý lắm, quần áo nửa cũ cho thấy bà thường ngày đã mặc nhiều lần. Sau lưng bà còn có vài nha hoàn hạ nhân đi theo, đều trông có vẻ tâm cao khí ngạo. Phụ nhân kia từng bước leo lên, không biết tại sao càng lộ ra vẻ thành khẩn hơn so với những người khác.
Nhưng đó đều không phải nguyên nhân khiến cho Tô Ngọc Tuyết chú ý đến bà. Cô chú ý đến bà, chỉ vì cảm giác kì lạ trong lòng mà thôi. Trong lòng Tô Ngọc Tuyết thoáng động, chẳng lẽ...hẳn sẽ không trùng hợp như thế chăng?
Bao phu nhân thấy Tô Ngọc Tuyết nhìn về sau, bà cũng tò mò nhìn theo, sau đó nhìn thấy phụ nhân kia. Bà vỗ nhẹ tay Tô Ngọc Tuyết, “Ta nhìn thấy người quen, chúng ta chào hỏi với bà ấy một tiếng.”
“Vâng.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, cùng Bao phu nhân dừng bước, chờ phụ nhân kia bước lên. Vì thái độ của Bao phu nhân, cô cảm thấy phỏng đoán trong lòng mình càng có khả năng hơn. Quả thật trùng hợp đến thế ư?
Triển Chiêu xoay người nhìn Tô Ngọc Tuyết, cảm xúc trong mắt phức tạp, sau đó khẽ thở dài một tiếng. Trừ hắn ra, không ai nghe thấy.
Bấy giờ, trong Khai Phong Phủ, Công Tôn Sách cầm lá thư do bạn giang hồ của Triển Chiêu dùng bồ câu truyền đến. Ông cầm lá thư ấy đi đến thư phòng, gõ cửa, “Đại nhân.”
“Tiên sinh mời vào.” Bao Chửng thấy Công Tôn Sách bước vào, liền đặt công văn xuống, “Có chuyện gì sao?”
“Bồ câu truyền thư đến rồi.” Công Tôn Sách đem lá thư kia đặt trên bàn, “Đại nhân đọc xem.”
“Được.” Bao Chửng mở lá thư ra, cẩn thận đọc, sau khi đọc xong, ông liền đưa thưa cho Công Tôn Sách. “Trong phủ Tương Dương quả thật có một dưỡng nữ họ Tô, chỉ là nàng ta trong khuê phòng, không ai quen biết. Nghe nói Tô cô nương kia gần đây ngã bệnh, Tương Dương Vương còn dán thông báo tìm y sĩ. Chỉ là bọn họ tìm cách vào trong vương phủ điều tra, lại không thấy Tô cô nương này.”
Tương Dương Vương bố trí cả đám giang hồ bại hoại, đồng đạo giang hồ của Triển Chiêu muốn vào trong cũng không quá dễ dàng. May mà có một người thành thạo thuật dịch dung, còn biết thuật túc cốt, nên mới lẻn vào trong được.
Công Tôn Sách đọc xong liền đem lá thư đặt lên bàn, “Nếu thật sự không có gì, Tương Dương Vương không cần giấu giếm giếm giếm như thế. Xem ra, lời Tô cô nương nói có năm phần đáng tin.”
“Đúng vậy.”
“Thế, đại nhân muốn làm gì đây?”
Bao Chửng đứng dậy, chỉnh lại áo mũ, “Bổn phủ muốn đến cầu kiến Bát Hiền Vương.”
“Đại nhân, chỉ có năm phần đáng tin. Có thể, đây là một cái bẫy?”
“Nếu là bẫy, thì càng phải đi gặp Bát Hiền Vương.” Sắc mặt Bao Chửng nghiêm túc, “Nếu không phòng bị, há chẳng phải càng khiến vương gia rơi vào hiểm cảnh sao? Tiên sinh, cùng bổn phủ đến Nam Thanh Cung một chuyến.”
Công Tôn Sách cười, chắp tay hành lễ, “Học trò đương nhiên đi cùng đại nhân.”
Triển Chiêu thu Cự Khuyết trong tay về, cả người nhảy vọt đến trước mặt Tô Ngọc Tuyết, “Tô cô nương.”
“Triển đại nhân.” Trên mặt cô mang theo chút áy náy, “Có phải ta quấy rầy Triển đại nhân luyện kiếm không? Xin lỗi, ta chỉ là có chút tò mò mà thôi.”
Triển Chiêu ôn hậu cười, “Không sao. Tô cô nương đến đây vì?”
“Tiểu Viên dẫn ta đi tham quan xung quanh mà thôi, không có việc gì.”
“Nếu thế, Triển Chiêu xin cáo lui trước.”
“Triển đại nhân cứ bận chuyện mình nhé, không cần để ý đến ta.” Cho đến khi nhìn thấy Triển Chiêu rời đi, Tô Ngọc Tuyết lúc này mới thở phào một hơi. Không biết tại sao, vừa rồi cô lại cảm thấy có chút chột dạ. Có lẽ là vì Triển Chiêu quá đẹp trai chăng?
Nói thật thì, Triển Chiêu tướng mạo xuất chúng, là người mà Tô Ngọc Tuyết cả đời hiếm gặp được. Hơn nữa hắn cả người ôn hậu đoan chính, lại mang theo hào khí phóng khoáng của hiệp khách giang hồ cùng sự cẩn trọng trong hành xử ăn nói của hộ vệ quan phủ, mâu thuẫn đan xen, càng trở nên nổi bật hơn. Tô Ngọc Tuyết cảm thấy mình vẫn nên ít tiếp xúc với Triển Chiêu sẽ tốt hơn, dù sao nàng đối với mình không có tự tin nào cả, lỡ như rung động, thế thì thảm rồi.
Đây tuy là thế giới thực, nhưng cũng chính là thế giới nhiệm vụ.
Hôm sau, Tô Ngọc Tuyết thức dậy từ rất sớm, sau đó theo Bao phu nhân đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương. Cô tuy dậy nổi, nhưng cả người vẫn có chút buồn ngủ. Đối với người đã quen giờ giấc nghỉ ngơi của hiện đại mà nói, dù ngủ sớm cũng không ngủ được, vì thế, dậy sớm đương nhiên cũng là một chuyện khó khăn.
Bao phu nhân nhìn Tô Ngọc Tuyết đang không ngừng gật gù trong xe ngựa, mí mắt sắp rũ xuống liền cảm thấy vô cùng buồn cười. Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, đến chuyện dậy sớm cũng không chống đỡ nổi.
“Bịch!” Xe ngựa đi qua một ổ gà, lập tức mãnh liệt rung lắc. Tô Ngọc Tuyết vốn ngồi không vững, vì trận rung lắc này của xe ngựa, đầu cô lập tức va vào vách xe.
“Ui!” Tô Ngọc Tuyết lập tức tỉnh táo, ôm lấy đầu hít một hơi lạnh. Hu hu hu, đau quá đi.
Bao phu nhân cũng bị dọa đến giật mình, “Ngọc Tuyết, ngươi không sao chứ?”
Tô Ngọc Tuyết lộ ra nụ cười vô cùng khó coi, “Không sao không sao, chỉ là bất cẩn va phải, nhất thời hơi đau mà thôi.”
“Khụ khụ.” Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ho khẽ, nhưng ý cười lại không thể giấu đi được. Hiển nhiên, chủ nhân của âm thanh này vì nhịn cười mới ho khẽ vài tiếng, chỉ là không có tác dụng gì cả, vẫn là bị người ta phát hiện rồi.
Tô Ngọc Tuyết lập tức cúi đầu, khiến người ta đau đầu quá à! Tại sao, tại sao lại mất mặt trước mặt hắn vậy?
Đúng thế, người ngoài xe ngựa là Triển Chiêu. Vốn hôm nay hắn phải đi tuần phố, nhưng vì Bao đại nhân sai hắn đi cùng hai người đến Đại Tướng Quốc Tự. Đương nhiên, trên danh nghĩa là vì lo lắng Bao phu nhân gặp phải phỉ tặc, nhưng thật ra còn là vì an toàn của Tô Ngọc Tuyết.
Dù sao đi nữa, cô trước đó vừa bị đuổi giết, khó thể khẳng định sẽ không còn nguy hiểm. Đương nhiên là cần người đi theo bảo vệ. Thế là, liền tạo thành màn mất mặt của Tô Ngọc Tuyết trước mặt Triển Chiêu.
Đại khái là trước lạ sau quen, đầu Tô Ngọc Tuyết đau một lúc liền không thèm để ý nữa. Dù sao đã như thế, giấu giếm cũng không có ích gì, vẫn là dứt khoát chút. Nghĩ như thế, cô ngồi thẳng người, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Chính là như thế, càng khiến cho Bao phu nhân muốn cười hơn. Chỉ là để ý đến thể diện của cô nương, bà đành cố gắng nhịn xuống.
Tuy lúc nhóm người Bao phu nhân ra ngoài đã là khá sớm, nhưng người đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương lại không ít chút nào. Bọn họ sau khi dừng xe dưới chân núi, cả đoàn người liền đi bộ lên núi, như thế mới càng thành kính hơn. Trên đường đi, có rất nhiều người giống như bọn họ.
Dù là già trẻ lớn bé hay là quan to hiển quý, bọn họ đều cùng một mục đích, không để bản thân lộ ra nhiều sự khác biệt. Nếu không, chẳng phải sẽ trái ngược với mục đích ban đầu sao?
Tô Ngọc Tuyết theo Bao phu nhân leo núi, Triển Chiêu đi trước hai người, sau lưng có hai nha hoàn đi theo. Cô cả đường leo lên trước, chợt có cảm giác kì lạ đối với phụ nhân ở đường núi đối diện.
Phụ nhân kia ăn mặc không phú quý lắm, quần áo nửa cũ cho thấy bà thường ngày đã mặc nhiều lần. Sau lưng bà còn có vài nha hoàn hạ nhân đi theo, đều trông có vẻ tâm cao khí ngạo. Phụ nhân kia từng bước leo lên, không biết tại sao càng lộ ra vẻ thành khẩn hơn so với những người khác.
Nhưng đó đều không phải nguyên nhân khiến cho Tô Ngọc Tuyết chú ý đến bà. Cô chú ý đến bà, chỉ vì cảm giác kì lạ trong lòng mà thôi. Trong lòng Tô Ngọc Tuyết thoáng động, chẳng lẽ...hẳn sẽ không trùng hợp như thế chăng?
Bao phu nhân thấy Tô Ngọc Tuyết nhìn về sau, bà cũng tò mò nhìn theo, sau đó nhìn thấy phụ nhân kia. Bà vỗ nhẹ tay Tô Ngọc Tuyết, “Ta nhìn thấy người quen, chúng ta chào hỏi với bà ấy một tiếng.”
“Vâng.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, cùng Bao phu nhân dừng bước, chờ phụ nhân kia bước lên. Vì thái độ của Bao phu nhân, cô cảm thấy phỏng đoán trong lòng mình càng có khả năng hơn. Quả thật trùng hợp đến thế ư?
Triển Chiêu xoay người nhìn Tô Ngọc Tuyết, cảm xúc trong mắt phức tạp, sau đó khẽ thở dài một tiếng. Trừ hắn ra, không ai nghe thấy.
Bấy giờ, trong Khai Phong Phủ, Công Tôn Sách cầm lá thư do bạn giang hồ của Triển Chiêu dùng bồ câu truyền đến. Ông cầm lá thư ấy đi đến thư phòng, gõ cửa, “Đại nhân.”
“Tiên sinh mời vào.” Bao Chửng thấy Công Tôn Sách bước vào, liền đặt công văn xuống, “Có chuyện gì sao?”
“Bồ câu truyền thư đến rồi.” Công Tôn Sách đem lá thư kia đặt trên bàn, “Đại nhân đọc xem.”
“Được.” Bao Chửng mở lá thư ra, cẩn thận đọc, sau khi đọc xong, ông liền đưa thưa cho Công Tôn Sách. “Trong phủ Tương Dương quả thật có một dưỡng nữ họ Tô, chỉ là nàng ta trong khuê phòng, không ai quen biết. Nghe nói Tô cô nương kia gần đây ngã bệnh, Tương Dương Vương còn dán thông báo tìm y sĩ. Chỉ là bọn họ tìm cách vào trong vương phủ điều tra, lại không thấy Tô cô nương này.”
Tương Dương Vương bố trí cả đám giang hồ bại hoại, đồng đạo giang hồ của Triển Chiêu muốn vào trong cũng không quá dễ dàng. May mà có một người thành thạo thuật dịch dung, còn biết thuật túc cốt, nên mới lẻn vào trong được.
Công Tôn Sách đọc xong liền đem lá thư đặt lên bàn, “Nếu thật sự không có gì, Tương Dương Vương không cần giấu giếm giếm giếm như thế. Xem ra, lời Tô cô nương nói có năm phần đáng tin.”
“Đúng vậy.”
“Thế, đại nhân muốn làm gì đây?”
Bao Chửng đứng dậy, chỉnh lại áo mũ, “Bổn phủ muốn đến cầu kiến Bát Hiền Vương.”
“Đại nhân, chỉ có năm phần đáng tin. Có thể, đây là một cái bẫy?”
“Nếu là bẫy, thì càng phải đi gặp Bát Hiền Vương.” Sắc mặt Bao Chửng nghiêm túc, “Nếu không phòng bị, há chẳng phải càng khiến vương gia rơi vào hiểm cảnh sao? Tiên sinh, cùng bổn phủ đến Nam Thanh Cung một chuyến.”
Công Tôn Sách cười, chắp tay hành lễ, “Học trò đương nhiên đi cùng đại nhân.”