-
CHƯƠNG 1 - 6
Nhận được tin từ cô bạn thân Chu Ninh, rốt cục Trầm Nguyệt Lượng cũng hiểu được lý do vì sao mắt phải mình giật cả ngày.
Lục Tinh Thần quá trớn!
Trong tấm hình Chu Ninh gửi đến, Lục Tinh Thần đang ngồi cùng bàn với một cô gái trắng trẻo xinh xắn, khóe miệng hiếm khi cong lên của anh vương nét cười như có như không, có vẻ như cuộc trò chuyện thực sự rất vui.
Trầm Nguyệt Lượng đứng ngồi không yên.
Cô ở đây cực khổ tăng ca, anh thì nhàn hạ đi ăn cùng người ta, còn dám trắng trợn lái trật đường ray như thế, cả gan chọn địa điểm ở ngay tòa nhà dưới công ty các cô.
Cái nào nhịn được chứ cái này thì tuyệt đối không!
Trầm Nguyệt Lượng vỗ bàn, hung hăng đi vào phòng làm việc của Boss, mở miệng xin nghỉ.
Từ trước đến nay tính tình cô luôn hấp tấp, Boss không cho phép thì cô nghỉ việc ngay tức khắc. Dù sao đã phải tăng ca suốt hai tuần liền, cô sớm muốn quẳng gánh bỏ chạy rồi.
Vừa đến nhà hàng, Trầm Nguyệt Lượng liếc mắt một cái đã thấy Lục Tinh Thần.
Anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cố hữu, bày ra bộ dạng chính nhân quân tử, biểu hiện khá gượng ép.
Cô gái đối diện thì vẫn cực kì phấn khích, thao thao bất tuyệt, khá giống dáng vẻ nhiệt tình của cô năm đó.
Trầm Nguyệt Lượng định vào toilet trang điểm lại một chút, ít nhất cũng nên có một đôi môi rừng rực lửa áp đảo đối phương.
Chỉ có điều … cô còn chưa đi được hai bước đã nghe tiếng gọi quen thuộc của Lục Tinh Thần: “Trầm Nguyệt Lượng.”
Vì vậy cô buộc phải thay đổi chiến lược, nở nụ cười thật tươi đi về phía bọn họ.
CHƯƠNG 2
Trầm Nguyệt Lượng đến sớm hơn so với dự tính của Lục Tinh Thần.
Bắt gặp nụ cười thần bí cùng động tác đặt hai tay lên bụng của cô, hàng chân mày Lục Tinh Thần bỗng nhiên giật giật.
Không ai có thể rõ ràng hơn anh … đến giờ Trầm Nguyệt Lượng phát bệnh.
Quả nhiên là vậy, cô vừa ngồi xuống đã vờ như không có người đối diện, vờ vịt hờn dỗi với anh: “Cục cưng hôm nay ngoan lắm, không lộn xộn chút nào á! Chắc bé con biết hôm nay ba đến đón nó!”
Lục Tinh Thần sặc sụa, anh đưa tay với lấy chiếc khăn giấy trên bàn ăn, lau miệng, tầm mắt nhìn vào vùng bụng bằng phẳng của cô.
Mấy năm nay Trầm Nguyệt Lượng lấy danh nghĩa ‘Chắn hoa đào’ đã giúp được anh khá nhiều, nhưng danh hiệu tự phong cũng theo đó mà tăng vọt, từ hộ hoa sứ giả đến người yêu, sau đó là vị hôn thê, hôm nay đã thăng cấp biến thành mẹ của con anh.
“Chúng ta còn chưa ngủ với nhau thì em mang thai kiểu gì chứ?” Lục Tinh Thần ghé sát vào tai Trầm Nguyệt Lượng, nhìn thì có vẻ vô cùng thân mật, nhưng thực chất thì giọng điệu của anh đang nghiến răng nghiến lợi, không giống bộ dạng nhã nhặn như ở trước mặt người khác.
Trầm Nguyệt Lượng quay đầu, ‘chụt’- một nụ hôn rơi trên má anh, rồi học theo anh ngoẹo đầu thì thầm: “Vậy thì ngủ đi.”
Thanh âm cô rất nhẹ, ba phần khiêu khích, bảy phần câu dẫn.
Tuy Lục Tinh Thần bị cô trêu chọc nhiều năm như vậy, khả năng miễn dịch đã ở mức siêu cấp, vậy mà vẫn cảm nhận được khí huyết dâng trào, vành tai nong nóng.
Lục Tinh Thần bấm nhẹ eo cô, ra hiệu cô phải biết chừng mực.
Trầm Nguyệt Lượng cười cười, không ừ chẳng hử.
“Cô đây là?” Phương Nhiên cất tiếng hỏi Lục Tinh Thần, cắt đứt màn ‘chàng chàng thiếp thiếp’ của hai người.
“Tôi là vị hôn thê của Lục Tinh Thần, là mẹ của con anh ấy, là con dâu của ba mẹ Tinh Thần, Trầm Nguyệt Lượng. Chúng tôi là vợ chồng trăng sao trong truyền thuyết.”
* Chơi chữ, trăng sao là ghép từ tên của 2 người. 月亮: Nguyệt Lượng- ánh trăng và 星辰: Tinh Thần - ngôi sao).
Trầm Nguyệt Lượng tự ý thêm một tràng dài giới thiệu trước tên của mình, dường như sợ người khác nghe không hiểu.
Lục Tinh Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ im lặng liếc cô một cái. Lời giới thiệu như vậy cũng chỉ có cô mới nói được.
Hành động của anh khi lọt vào mắt Phương Nhiên chính là cưng chiều, là ngầm chấp nhận.
Phương Nhiên lặng lẽ cuộn chặt tay.
CHƯƠNG 3
Thấy hai người kia không để ý mình, Phương Nhiên liếc Trầm Nguyệt Lượng một cái rồi tìm lí do rời đi.
“Không phải em làm thêm đến chín giờ à?”
Trầm Nguyệt Lượng chột dạ, cô đảo mắt, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Em bấm ngón tay tính được anh đang bị yêu nữ dây dưa nên cố tình đến đây giải cứu.”
Đương nhiên cô biết, với tính cách cẩn thận của Lục Tinh Thần nếu muốn dây dưa cùng người khác thì có cả đời cô cũng không biết .. làm gì lại chình ình ra trước mắt để cô có cơ hội dễ dàng tóm lấy thế này.
Chỉ là cái cớ cho cô.
Lục Tinh Thần hừ lạnh, ra hiệu cô chuyển sang ngồi phía đối diện, thuận miệng nói: “Phương Nhiên chỉ là đồng nghiệp mới.”
Trầm Nguyệt Lượng nghe xong ngoan ngoãn liền, không đắn đo mà bán đứng Chu Ninh: “Đều do Chu Ninh gửi ảnh cho em, em tin anh không phải là người dễ bị yêu tinh câu dẫn.”
Lục Tinh Thần liếc mắt nhìn cô: “Phải không?”
Trầm Nguyệt Lượng gật đầu như giã tỏi, cô quyến rũ anh nhiều năm như vậy còn chưa thành, có thể không tin ư?
Cơm nước xong, Trầm Nguyệt Lượng bỗng chốc đổi giọng ngọt ngào: “Lục Tinh Thần, nếu phải chọn giữa Tại Trình và anh thì em nhất định sẽ không chút do dự mà chọn anh, tuyệt không hai lòng.”
“Sau đó?” Lục Tinh Thần nhướng mày.
“Vì vậy … anh có thấy cảm động không? Muốn lấy thân báo đáp?” Trầm Nguyệt Lượng vừa mở miệng đã trả lời ngay.
Lục Tinh Thần không phản ứng, giọng lạnh lùng: “Nói thật đi!”
“Vì...để giúp anh chắn hoa đào, hình như em cãi nhau với ông chủ rồi.”
Vốn tưởng rằng Lục Tinh Thần sẽ khiển trách cô vài câu, không ngờ anh lại thản nhiên đáp: “Ngày nào cũng tăng ca rất dễ đột tử. Dù gì cãi thì cũng cãi rồi, về sau không được lấy cớ này nữa.”
Trầm Nguyệt Lượng sững người.
Cô chợt nhớ lại ngày hôm trước khi cô tức giận nói với anh không muốn tăng ca, muốn được nghỉ ngơi, lúc đó anh còn trách cô không thể chịu đựng được gian khổ .. Hôm nay tự dưng lại dựng lên kế ‘Bắt kẻ thông gian” để cô lấy nó làm lý do, là trùng hợp sao?
Còn nữa, ảnh chụp Chu Ninh gửi, ở góc độ đó mà có thể bắt được độ cong nơi khóe miệng anh… Thật sự không phải anh cố ý?
“Đi, về nhà.” Lục Tinh Thần cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Trầm Nguyệt Lượng hoàn hồn, không chịu đứng dậy: “Lục Tinh Thần, em muốn hôn anh một cái.”
“Không cho.”
“Đừng ngại mà.”
“Trầm Nguyệt Lượng!”
CHƯƠNG 4
Bỏ việc, Trầm Nguyệt Lượng quay về tháng ngày sống như heo mới cảm nhận được cơ thể cô được bơm đủ máu. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Lục Tinh Thần phải đi làm, không thể chơi với cô.
Lục Tinh Thần ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng ngay ngày hôm sau đã đưa cho cô một tấm thẻ, báo mật mã là ngày sinh của anh.
Khi ấy Trầm Nguyệt Lượng còn đang ngủ, lại còn mơ đến khúc quan trọng - cô hoàn toàn hạ gục được Lục Tinh Thần; vậy mà bị anh đánh thức. Đầu óc chập mạch, cô không những không cảm ơn mà còn cố tình gây sự: “Vì sao không phải ngày sinh của em?”
Lục Tinh Thần liếc cô: “Vậy lấy hay không?”
“Lấy! Còn muốn lấy cả anh nữa!” Ngữ điệu ngái ngủ, ánh mắt mơ mơ màng, trông cô không khác con mèo lười đang nũng nịu.
Dứt lời, cô đá chăn, muốn bày ra tư thế mê hoặc nhất, nhưng cúi đầu nhìn bộ pijama của mình, cô chán nản, rên lên một tiếng, cất giọng rầu rĩ: “Em muốn mua áo ngủ gợi cảm, nội y tình thú, mua mua mua, mua cho anh nghèo luôn!”
Lục Tinh Thần thật sự muốn phì cười nhưng sợ chọc cô bùng nổ, anh húng hắng ho: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ~~~~~” Trầm Nguyệt Lượng kéo dài âm cuối, thò đầu ra ngoài, bày tỏ ước mơ: “Sau đó sẽ bao nuôi anh, ha ha ha ha...”
“Em nằm mơ tiếp đi, cuối tuần anh được nghỉ, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trầm Nguyệt Lượng gật đầu, nhanh chóng bò đến mép giường, đưa tay nắm góc áo anh: “Hôn một cái rồi đi, nhé?”
Lục Tinh Thần không nói gì, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi lại nhìn Trầm Nguyệt Lượng, đứng bất động.
Ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao gầy, bộ âu phục thẳng thớm, khắp người tản ra hơi thở nam tính, sức hấp dẫn mê người.
Trầm Nguyệt Lượng nuốt nước bọt, cô thề với lòng sau này nhất định sẽ trị căn bệnh kiêu ngạo này của anh, buộc anh phải vẫy đuôi cầu xin. Tuy nhiên ngay lúc này đây cô bị sắc đẹp mê muội, đành phải tự đứng lên, nhảy bổ vào người anh hôn lấy hôn để, cũng vì đó mà bỏ qua ý cười trên môi anh.
Dĩ nhiên cô cũng không quên lấy lại tí mặt mũi cho mình: “Cổ nhân có câu tự mình động thủ, muốn hôn thì phải tự bước đến!”
Đáp lại cô là một tiếng hừ lạnh đầy kiêu ngạo.
CHƯƠNG 5.
Trầm Nguyệt Lượng và Lục Tinh Thần là thanh mai trúc mã.
Mẹ của anh - Từ Bình là giáo viên tiểu học, khi đó Trầm Nguyệt Lượng vừa chuyển đến, được phân vào lớp của bà. Ba cô buôn bán bận rộn, lại không có người thân nào để nhờ chăm sóc cô nên bà đưa Trầm Nguyệt Lượng về nhà mình, chờ đến tối thì ba cô đến đón về.
Từ bé Trầm Nguyệt Lượng đã rất dẻo miệng, vừa về nhà họ Lục đã lập tức thay bằng cô Từ thành dì Từ, gọi ông Lục là chú Lục, khiến hai người thích vô cùng.
Đến phiên Lục Tinh Thần, thấy anh thấp hơn mình nên cô nghĩ anh nhỏ tuổi hơn, phấn khích ôm cổ anh, hôn lên mặt anh một cái, “Chị là chị Nguyệt Lượng, về sau chị sẽ dẫn em đi chơi.”
“Nguyệt Lượng, Tinh Thần nhà dì lớn hơn con một tuổi, con phải gọi là anh.” Từ Bình nở nụ cười.
“Tinh Thần?” Trầm Nguyệt Lượng hỏi lại, thấy Từ Bình gật đầu, lập tức đổi giọng: “Anh Tinh Thần, em là Nguyệt Lượng.”
Khi đó Lục Tinh Thần không hề có cảm tình với Trầm Nguyệt Lượng vì cô hoạt bát ‘quá mức’.
Anh ghét vóc dáng cao ráo của cô, cũng ghét cô gọi anh là ‘anh Tinh Thần’, ghét nhất là cô cướp hết sự chú ý của ba mẹ, có một khoảng thời gian anh luôn lạnh nhạt với cô.
Trầm Nguyệt Lượng làm gì có nghĩa là ánh trăng lặng lẽ chứ, cô chính là mặt trời mãnh liệt, hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Lục Tinh Thần. Cô y hệt keo con chó dính chặt vào anh, ngày nào cũng cười hì hì bắt chuyện, chẳng bao giờ biết giận, biết buồn.
Một thời gian sau, Lục Tinh Thần sao có thể ghét mãi được? Cô gái nhỏ mỗi ngày đều cười với anh, còn tặng tất cả đồ cô thích nhất cho anh, khiến cuộc sống xung quanh anh cũng dần náo nhiệt hơn, bắt đầu có người chơi cùng như bao người bạn khác.
Vết thương lòng bị cô lập vì có mẹ là giáo viên dần dần được xoa dịu, anh bắt đầu chú ý tới Trầm Nguyệt Lượng vì cô là học sinh mới và cũng không có bạn. Dừơng như anh có thể hiểu được nguyên nhân vì sao cô không bao giờ tức giận - cô sợ người ta không thích cô, phớt lờ cô - giống như cách mà anh đã từng cư xử với cô vậy.
Cứ như thế hai trái tim từ từ rút ngắn khoẳng cách … thế nhưng anh chưa bao giờ nói ra, vẫn luôn lạnh lùng như thế.
CHƯƠNG 6
Cuối tuần về nhà, đương nhiên là về nhà họ Lục trước.
Vừa vào cửa, Trầm Nguyệt Lượng thân thiết gọi: “Ba Lục, mẹ Lục.”
Cô nũng nịu ôm chầm lấy hai ông bà khiến bọn họ phá lên cười thật lớn.
Lục Tinh Thần đứng yên một bên, anh đã quen bị giành mất sự yêu thương, còn mình như đứa con rơi. Anh không nhớ Trầm Nguyệt Lượng đã gọi ba mẹ anh như vậy từ lúc nào, nhưng hình như hai người đều rất thích.
“Đáng yêu quá!” Trầm Nguyệt Lượng ngạc nhiên.
“Mẹ Lục, mẹ nuôi chú cún con đáng yêu này từ lúc nào vậy ạ?”
“Đó là con chó của nhà dì Trương. Trước kia dì ấy ở đối diện nhà chúng ta, sau đó chuyển đi, dạo gần đây mới quay trở về. Dì ấy đi thăm con gái nên nhờ mẹ chăm nó vài ngày.” Giọng nói của Từ Bình từ trong bếp vọng ra.
“Thật đáng yêu!” Trầm Nguyệt Lượng ngồi xuống vọc hai cái tai của nó, quay lại nói với Lục Tinh Thần: “Em cũng muốn nuôi một con.”
“Không được!” Lục Tinh Thần thẳng thừng cự tuyệt. Tính cô cả thèm chóng chán, hôm nay thích, ngày mai lại không thích nữa, chỉ có mình anh ở lại thu dọn tàn cuộc; mà thật sự anh thu dọn chỉ một mình cô cũng đủ mệt rồi.
Trầm Nguyệt Lượng bĩu môi, chạy vào bếp méc ba mẹ Lục.
Không biết ông bà Lục nói thế nào lại khiến Trầm Nguyệt Lượng vô cùng vui vẻ quay trở ra, ánh mắt của cô vô cùng kì lạ, không tiếp tục đòi nuôi chó nữa.
Cơm nước xong, ba mẹ Lục ngủ trưa, Trầm Nguyệt Lượng len lén chạy vào phòng Lục Tinh Thần.
“Anh đoán xem ba mẹ lúc nãy nói gì với em?” Cô nằm lên giường anh, cười như hồ ly trộm thịt.
Lục Tinh Thần nằm xuống bên cạnh cô, chậm rãi nhắm mắt, hiếm khi chiều theo hỏi một câu: “Nói gì thế?”
“Ha ha ha!” Trầm Nguyệt Lượng che miệng cười, xích lại gần, xoa đầu anh như chó con, giọng đắc ý: “Mẹ bảo nuôi chó rất phiền, nếu em cảm thấy buồn chán thì cứ nói anh chơi cùng em. Anh nói xem, ý mẹ có phải là bảo em nuôi anh là được đúng không? Lục tiểu cẩu.”
Lục Tinh Thần im lặng, mẹ ruột anh luôn hãm hại anh như thế. Anh trở mình, ôm Trầm Nguyệt Lượng: “Ngủ đi, lát dậy anh đưa em về nhà.”
Trầm Nguyệt Lượng không nói gì, Lục Tinh Thần còn tưởng cô không muốn về nhà, anh mở mắt, định dỗ dành cô vài ba câu vừa hay bắt quả tang bàn tay cô đang đặt trên áo anh.
Trầm Nguyệt Lượng bị bắt tại trận, ánh mắt mị hoặc, ngữ điệu vô cùng thản nhiên: “Đi ngủ phải cởi quần áo mới thoải mái, em đây chỉ nghĩ cho anh.”
Lục Tinh Thần phì cười: “Cảm ơn nhưng anh thích mặc quần áo khi ngủ hơn.”
Trầm Nguyệt Lượng không quan tâm, cô xù lông: “Lục Tinh Thần, em cũng biết tự ái. Anh không cho em ngủ, thì em ... em tự ngủ.”
Chẳng trách Trầm Nguyệt Lượng đổi giọng, bởi hai mắt nhíu lại của Lục Tinh Thần thật sự dọa người.
Cuối cùng Trầm Nguyệt Lượng ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng Lục Tinh Thần ngủ, trong cơn mơ màng hình như nghe giọng anh thì thầm bên tai: “Nghĩ cho kĩ em sai ở đâu, nghĩ kĩ rồi lại trèo lên giường anh.”