-
Chương 84
Chiều hôm trả tiền thuê nhà và tiền đặt cọc, Lục Thanh Trì đã đến ký túc xá giúp Giang La thu dọn hành lý.
Cô là người rất tỉ mỉ nên một đống chai lọ của cô được đựng đầy cả hai cái vali rất nặng. Lục Thanh Trì xách không nổi nên Giang La xách giúp anh ta một cái. Hai người đi nhờ xe đến nhà trọ.
Đại học A gần khu bờ hồ nên nhà trọ cũng ở ngay bên bờ hồ. Đó là một nhà trọ cao cấp nằm trong tòa chung cư rất cao, môi trường yên tĩnh, nhà cao tầng nhìn ra hồ, tầm nhìn rộng rãi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Người quản lý của nhà trọ cao hơn mét tám, dáng người thon dài, rắn rỏi, ngoại hình ưa nhìn. Người nọ mặc đồng phục, đeo găng tay trắng, sau đó mở cửa cho Giang La, thậm chí còn khiến cô có cảm giác giống như "công chúa giá lâm."
Không hổ là nhà trọ cao cấp!
Anh quản lý đẹp trai được chủ nhà dặn dò nên đã chuẩn bị trước thẻ vào cổng và chìa khoá mật mã, còn giúp cô xách vali vào cổng.
Căn nhà trọ rộng khoảng hai trăm mét vuông, thiết kế sảnh ngang rộng rãi được trang trí chủ đạo bằng hai màu đen xám mang lại cảm giác cao cấp, trong tủ kính bày đủ loại mô hình game và anime vượt xa thiết kế của một gian phòng khách bình thường. Trên tường có một cái máy chiếu độ phân giải cao, bên dưới kệ TV có một máy chơi game PSP.
Giá sách cao từ trần xuống sàn thu hút sự chú ý của Giang La.
Cô thậm chí còn không màng sắp xếp vali mà lập tức bước lại gần tủ sách tham quan những quyển sách của chủ nhà.
Trên giá có đủ loại sách, từ văn học, sử học, lịch sử, triết học đến sách chuyên ngành máy tính AI, tiểu thuyết Trung Quốc, nước ngoài, truyện tranh, thậm chí... Cô còn tìm thấy quyển tiểu thuyết mạng [Một lòng ước hẹn].
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khẩu vị đọc sách của chủ nhà phong phú thật!
Lục Thanh Trì vừa thu dọn hành lý giúp cô vừa lật xem quyển sổ viết tay "Hướng dẫn ở trọ" của chủ nhà: "Trong này viết không thể đụng vào những mô hình trong tủ kính, có thể tùy ý đọc sách trên giá sách nhưng phải trân trọng nó, không được làm bẩn mép sách, làm hỏng phải bồi thường."
"Quao! Chủ nhà tốt tính thế!"
"Hy vọng sẽ dễ ở chung, nếu bị bắt nạt nhớ phải nói với anh."
"Đã là sinh viên đại học rồi, sao có thể bị bắt nạt nhiều thế, chắc chắn sẽ chung sống hoà thuận thôi."
Lục Thanh Trì dẫn cô vào phòng: "Phòng trên lầu của chủ nhà, phòng em ở dưới lầu, bình thường không có việc gì đừng lên lầu, chủ nhà không thích bị làm phiền không gian riêng tư."
"Còn phải chú ý chuyện gì không ạ?"
"Buổi tối đừng làm ồn, tường nhà có cách âm nhưng chủ nhà vẫn ngủ không ngon."
"Biết rồi."
Phòng ngủ rất rộng, giường dài hai mét, ga trải giường mới tinh, có bàn học hình vòng cung, ghế dựa, sô pha lười, còn có cả một căn phòng để cất quần áo.
Cô mừng rỡ nói với Lục Thanh Trì: "Anh tuyệt quá đi mất! Làm sao mà anh tìm được nhà trọ thần tiên này vậy?"
"Trên web trường, thấy đăng mấy ngày chẳng có ai hỏi, mọi người chủ yếu là sinh viên, được mấy người sẵn sàng đóng ba ngàn tệ tiền phòng một tháng."
"Lúc đầu anh cũng nghĩ hơi đắt, chỉ một căn phòng đơn mà tận ba ngàn tệ một tháng, nhưng giờ nhìn tận mắt mới thấy đáng giá. Ở trong nội thành có lẽ chỉ tìm được căn thế này là cùng."
"Em thích thì tốt rồi." Lục Thanh Trì đặt đống chai lọ vào chỗ cho cô, sau khi thu dọn hành lý xong, anh ta quay về trường để kịp lớp học buổi tối.
"Có chuyện gì thì liên lạc với anh." Anh ta chỉ chỉ tay vào tai: "Anh luôn đợi lệnh 24/24."
"Vâng, bye bye! Yêu anh!"
Giang La đặt ổ mèo nhỏ ở một góc khuất trong phòng khách, cô để ý thấy có một cái bát thức ăn cho chó và bồn uống nước tự động ngoài ban công nhưng lại không thấy con chó nào.
Ngôi nhà rất lớn nhưng lại chỉ có một nhà tắm.
Cô đi vào phòng tắm, vừa vào đến nơi đã phải thốt lên một tiếng đầy thán phục.
Trong nhà vốn đã sạch sẽ nhưng phòng tắm chắc chắn là nơi sạch sẽ nhất trong nhà, gần như không nhiễm một hạt bụi. Tất cả đồ dùng đều được xếp ngay ngắn trong ngăn tủ, không có dấu vết đồ cá nhân trong ngăn kéo, ngay cả dầu gội và sữa tắm trong ngăn kéo cũng có thể lấy tuỳ theo nhu cầu.
Giang La đặt mấy chai lọ của mình vào tủ kính còn trống rồi thoải mái đi tắm nước nóng. Cân nhắc đến vấn đề chủ nhà là người thích sạch sẽ, tắm xong, cô cẩn thận nhặt hết các sợi tóc trên sàn nhà.
Buổi tối, Giang La ôm gối nằm trên sô pha lười đọc sách rồi tranh thủ chợp mắt một lúc.
Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, cô choàng tỉnh giấc rồi nhanh chân xỏ dép lê ra ngoài, đầu suy nghĩ có nên ra ngoài chào hỏi chủ nhà không.
Hình như đối phương đang dắt chó về, cô nghe thấy tiếng móng vuốt cào "xoạt xoạt" trên sàn gỗ.
Giang La mắc chứng sợ xã hội nhẹ, cô nghĩ: Có nên chờ đối phương chỉnh trang xong rồi mới ra nói chuyện vài câu không?
Giờ này mới về nhà chắc phải bận bịu lắm.
Thế là cô nằm nhoài xuống cạnh cửa, kiên nhẫn chờ đời, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa của phòng tắm bên cạnh. Một lúc sau, có tiếng nói điện thoại nghe như đang tức nổ phổi...
"Mập! Cậu cho khách nữ thuê nhà tôi à?"
"Không ai hỏi thì cậu cũng không thể cho một nữ sinh dọn vào đây ở chứ, không biết xấu hổ à?"
"Trả theo quý? Theo năm cũng không được, sao có thể ở cùng con gái được!"
"Trả tiền thuê lại, cộng thêm ít phí bồi thường chuyện hủy hợp đồng, xem như là tiền chuyển nhà, liệu mà xin lỗi người ta đi!"
"Câu lạc bộ không có tiền thì lấy tiền cổ phiếu của tôi!"
Giang La: "..."
Xác định được hai việc: Đầu tiên, chủ nhà không muốn cho cô thuê nhà. Thứ hai, chủ nhà là tên bạn trai cũ lỗi thời của cô!
Kỳ Thịnh bực bội cúp điện thoại ngồi xuống sô pha, chán nản xoa trán, ngẫm nghĩ xem nên nói thế nào với khách nữ mới thuê phòng trong nhà.
Chẳng ổn tí nào! Người ta đã dọn vào tận nơi rồi còn để người ta đi, sợ là sẽ nổi giận. Không nói được cũng phải nói, anh tuyệt đối không ở chung nhà với một cô gái.
Lúc này, Giang La sau cánh cửa cũng sắp sụp đổ.
Cô chỉ lo xem xét mình có thích căn nhà này không mà quên hỏi Lục Thanh Trì chủ trọ là nam hay nữ.
Sao lại có người anh trai không đáng tin thế chứ? Lại để cô sống chung với một người con trai!
Mấu chốt là sao lại khéo đến mức chọn đúng nhà bạn trai cũ chứ?
Xấu hổ quá đi!
Trước mắt phải xem nên đối mặt với anh như nào đã, chẳng may cái tên ngu xuẩn kia không nhận ra, thẳng tay đuổi cô với đống hành lý ra ngoài thì sao đây?
Đương lúc cô đang xoắn xuýt, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, tim Giang La hẫng một nhịp. Cô vội vàng bịt miệng, nín thở, rón rén bước đến cạnh cửa như kẻ trộm.
Giọng nói trong trẻo của con trai vang lên: "Xin chào, rất xin lỗi, lúc nói chuyện thuê nhà người bên chúng tôi quên không hỏi giới tính của cô. Cô là con gái, e rằng không tiện ở lại trong nhà tôi, tôi có thể trả tiền lại cho cô, tất nhiên có cả tiền bồi thường. Nếu cô cần thì dưới tầng một còn có phòng cho thuê, tôi có thể xách hành lý giúp cô."
Giang La không mở cửa, cũng không đáp lại.
Cô dứt khoát... Giả chết luôn!
Ngoài cửa, Tề Thịnh thấy bên trong không có tiếng đáp lại thì tưởng cô đã ngủ rồi, đương lúc không biết nên làm thế nào, vừa quay đầu lại thì thấy con Husky đang hưng phấn vẫy đuổi đi về phía phòng khách.
Anh đi tới, chỉ thấy một cái ổ mèo đáng yêu làm từ một căn nhà nhỏ bằng vải nhung màu sắc rực rỡ.
Một con mèo con đen tuyền đang nằm bên trong, trên đùi còn quấn băng vải.
Nhìn... Quen mắt quá đi mất!
"A Thịnh?" Kỳ Thịnh ngờ vực hỏi.
Con mèo rất nể tình "Meo" một tiếng.
"..."
Anh vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ bên kia.
Giang La đứng sau cửa đã hoàn toàn sụp đổ dựa vào tưởng, điên cuồng cào cào tóc.
Cô đã quyết định rồi, tối nay tạm thời không gặp mặt vội, giả vờ hoàn toàn chẳng biết gì, sáng mai không phải đi học, có lẽ Kỳ Thịnh sẽ phải đến lớp. Sau đó, cô lập tức gọi Lục Thanh Trì đến dọn đồ bỏ chạy lấy người.
Một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ!
Nhưng nếu anh không phải đi học thì làm sao đây?
Không phải đi học chắc cũng có việc khác, nghe Vi Vi nói sau khi lên đại học anh bận tối mắt tối mũi, nào là tự khởi nghiệp, tham gia câu lạc bộ, rồi còn tham gia rất nhiều cuộc thi liên quan đến ngành học, phần thưởng gì cũng đạt được, kiếm được khá nhiều tiền, lại còn bận chuyện công ty nữa...
Dường như anh đã cởi mở hơn trước, lại biến thành dáng vẻ chàng thiếu niên kiêu ngạo trong ký ức của cô, trở nên thoải mái hơn so với trước kia.
Giang La cũng mừng thay anh.
Bước ra khỏi mùa mưa hoa kia, một lần nữa nhớ lại giai đoạn tình yêu say đắm vừa vui tươi vừa chua xót kia, thật ra Giang La cảm thấy... Thay vì bi thương, Kỳ Thịnh mang lại đến cho cô nhiều sự trưởng thành hơn.
Nằm trên giường, tâm trạng Giang La dần bình tĩnh lại, lắng tai nghe dường như bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa, cô đoán anh đã ngủ rồi nên lúc này mới dám lén lút mở cửa ra.
Quả nhiên, đèn bên ngoài đã tắt, chỉ có đèn cảm ứng phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Cô rón rén đi ra khỏi phòng, cố sức không phát ra một âm thanh nhỏ nào mà đi thẳng đến nhà tắm.
"Cục cưng."
Trong không gian yên ắng, giọng nói trầm thấp của anh đột ngột vang lên.
Giang La giật nảy như bị sét đánh, cả người cứng đờ dựa vào tường.
Trên sô pha, chàng thiếu niên cúi đầu, rũ mắt, thân hình rắn rỏi chìm trong bóng tối, chỉ nhìn thấy làn da trắng nhợt trên bàn tay đang cầm bao thuốc lá.
"Kỳ Thịnh." Cô khẽ nói: "Anh về rồi à."
"Sao em biết đây là nhà anh?"
"Em không biết!"
Chàng trai khẽ "Xì" một tiếng: "Em đoán xem anh có tin không?"
Không tin thì thôi!
Sao nết của cái tên này vẫn y hệt như trong ký ức vậy? Ai nói là anh đã dịu dàng hơn rồi?
Cô đi tới cạnh tay nắm cửa, khẽ vặn ra: "Bao lâu nay không liên hệ, lâu như vậy rồi, vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp lại anh lần nữa."
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, Kỳ Thịnh chỉ ra vẻ nở nụ cười thoải mái: "Người không buông được mới cần chuẩn bị, em cũng thế..."
Trong nháy mắt đèn bật sáng, anh ngước lên nhìn cô, toàn bộ những lời nói không chịu thua kẹt cứng trong cổ họng.
Ánh sáng dìu dịu chiếu lên gương mặt mộc ngọt ngào thu hút của cô gái, mái tóc dài bện thành bím vắt bên vai trái.
Cô mặc một chiếc váy ngắn thắt lưng lộ ra cái rốn bằng phẳng, dường như... Bên hông còn có hình xăm mèo con rất đáng yêu.
Nào còn... Nào còn dáng vẻ tự ti, cố ý mặc áo ống rộng che đi đường cong năm đó!
Cô bé mập mạp năm đó đã phá kén thành một con bướm xinh đẹp từ lâu, dùng trạng thái xinh đẹp nở rộ, tràn ngập hơi thở thanh xuân xuất hiện trước mặt anh.
"Giang La đúng khôbg?"
"Anh à, là em đây."
Kỳ Thịnh gần như không thể tin được người trước mặt là cô, mãi đến khi cô gọi tiếng "anh" thì anh mới hoàn hồn lại.
Anh đi lên phía trước, chăm chú quan sát gương mặt cô, từ gò má mềm mại đến chiếc cằm nhọn, xuống đôi vai gầy và hai cánh tay thon dài...
Giang La đứng trước mặt anh, để anh tận mắt cảm nhận được sự thay đổi của cô: "Kỳ Thịnh, em đã về rồi, anh vui không?"
Vui... Cái quần què!
Kỳ Thịnh nhắm lại đôi mắt vô cùng nhức nhối, hầu kết không ngừng lên xuống: "Hồng Kông đang rơi vào tình trạng kinh tế khó khăn à?"
"..."
"Hay là em đi châu Phi chạy nạn?"
"..."
Không hề thay đổi, vẫn là Kỳ Thịnh y hệt trong trí nhớ.
"Em giảm béo! Ngày ngày nỗ lực giảm béo, ăn rất ít nên mới thế, huấn luyện viên nói với cường độ của em vốn có thể gầy đi một nửa đấy, chẳng qua không còn cách nào thôi."
Kỳ Thịnh nhếch đôi môi mỏng, mãi lâu sau mới khàn giọng nói: "Bởi vì em có hooc môn kích thích tăng cân."
Muốn gầy xuống không biết phải khổ cực thế nào đâu.
Giang La muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Thịnh, muốn nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Kỳ Thịnh khi thấy cô đã lột xác ngoạn mục vì mình.
Nhưng lúc này...
Trong mắt anh chỉ có... Đau lòng.
"Ngốc thế, em giảm cân làm cái gì chứ?"
Anh hơi hếch cằm lên, cố làm ra vẻ kiêu ngạo, nhưng lại không thể giấu đi cảm xúc khó chịu dưới đáy mắt.
Thấy anh như vậy, Giang La còn cảm thấy tủi thân.
Lại nghĩ đến khoảng thời gian giảm béo khổ cực, hồi đó mẹ mời cho cô một huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, mỗi ngày chỉ ăn salad rau củ khó ăn chỉ với một ít dầu muối, mấy món cô thích nhất như kẹo hay kem đều không thể đụng vào.
Quả thực quá trình đó quá đau khổ, tiến độ lại chậm chạp, dù đến bây giờ eo cô cũng không thể thon được bằng Mạnh Tiêm Tiêm.
Giảm cân quả thực vô cùng cực khổ!
Nhiều lúc nhìn bạn bè hẹn nhau ra ngoài ăn uống liên hoan cô đều thèm muốn khóc.
Lúc trước mỗi lần không vui, Kỳ Thịnh toàn mua kem dỗ cô, nói là cứ yên tâm mà ăn đi, anh thích nhất dáng vẻ mũm mĩm của cô.
Trưa nay cô mới đi gặp Mập, đúng lúc gặp anh ấy đang nhét liên tiếp mấy quả táo vào mồm, còn luôn mồm khen cô bây giờ đã ra dáng nữ thần quốc dân...
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy vô lột xác ngoạn mục như thế nào, đẹp thế nào...
Nhưng cỉ có mỗi mình Kỳ Thịnh là hỏi cô khổ sổ như nào? Có đáng giá không?
Giang La cúi đầu, khe khẽ cười một cái rồi nói: "Tại sao anh... Vĩnh viễn không thể tìm được trọng điểm vậy?"
Nhưng lại luôn có thể đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô là người rất tỉ mỉ nên một đống chai lọ của cô được đựng đầy cả hai cái vali rất nặng. Lục Thanh Trì xách không nổi nên Giang La xách giúp anh ta một cái. Hai người đi nhờ xe đến nhà trọ.
Đại học A gần khu bờ hồ nên nhà trọ cũng ở ngay bên bờ hồ. Đó là một nhà trọ cao cấp nằm trong tòa chung cư rất cao, môi trường yên tĩnh, nhà cao tầng nhìn ra hồ, tầm nhìn rộng rãi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Người quản lý của nhà trọ cao hơn mét tám, dáng người thon dài, rắn rỏi, ngoại hình ưa nhìn. Người nọ mặc đồng phục, đeo găng tay trắng, sau đó mở cửa cho Giang La, thậm chí còn khiến cô có cảm giác giống như "công chúa giá lâm."
Không hổ là nhà trọ cao cấp!
Anh quản lý đẹp trai được chủ nhà dặn dò nên đã chuẩn bị trước thẻ vào cổng và chìa khoá mật mã, còn giúp cô xách vali vào cổng.
Căn nhà trọ rộng khoảng hai trăm mét vuông, thiết kế sảnh ngang rộng rãi được trang trí chủ đạo bằng hai màu đen xám mang lại cảm giác cao cấp, trong tủ kính bày đủ loại mô hình game và anime vượt xa thiết kế của một gian phòng khách bình thường. Trên tường có một cái máy chiếu độ phân giải cao, bên dưới kệ TV có một máy chơi game PSP.
Giá sách cao từ trần xuống sàn thu hút sự chú ý của Giang La.
Cô thậm chí còn không màng sắp xếp vali mà lập tức bước lại gần tủ sách tham quan những quyển sách của chủ nhà.
Trên giá có đủ loại sách, từ văn học, sử học, lịch sử, triết học đến sách chuyên ngành máy tính AI, tiểu thuyết Trung Quốc, nước ngoài, truyện tranh, thậm chí... Cô còn tìm thấy quyển tiểu thuyết mạng [Một lòng ước hẹn].
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khẩu vị đọc sách của chủ nhà phong phú thật!
Lục Thanh Trì vừa thu dọn hành lý giúp cô vừa lật xem quyển sổ viết tay "Hướng dẫn ở trọ" của chủ nhà: "Trong này viết không thể đụng vào những mô hình trong tủ kính, có thể tùy ý đọc sách trên giá sách nhưng phải trân trọng nó, không được làm bẩn mép sách, làm hỏng phải bồi thường."
"Quao! Chủ nhà tốt tính thế!"
"Hy vọng sẽ dễ ở chung, nếu bị bắt nạt nhớ phải nói với anh."
"Đã là sinh viên đại học rồi, sao có thể bị bắt nạt nhiều thế, chắc chắn sẽ chung sống hoà thuận thôi."
Lục Thanh Trì dẫn cô vào phòng: "Phòng trên lầu của chủ nhà, phòng em ở dưới lầu, bình thường không có việc gì đừng lên lầu, chủ nhà không thích bị làm phiền không gian riêng tư."
"Còn phải chú ý chuyện gì không ạ?"
"Buổi tối đừng làm ồn, tường nhà có cách âm nhưng chủ nhà vẫn ngủ không ngon."
"Biết rồi."
Phòng ngủ rất rộng, giường dài hai mét, ga trải giường mới tinh, có bàn học hình vòng cung, ghế dựa, sô pha lười, còn có cả một căn phòng để cất quần áo.
Cô mừng rỡ nói với Lục Thanh Trì: "Anh tuyệt quá đi mất! Làm sao mà anh tìm được nhà trọ thần tiên này vậy?"
"Trên web trường, thấy đăng mấy ngày chẳng có ai hỏi, mọi người chủ yếu là sinh viên, được mấy người sẵn sàng đóng ba ngàn tệ tiền phòng một tháng."
"Lúc đầu anh cũng nghĩ hơi đắt, chỉ một căn phòng đơn mà tận ba ngàn tệ một tháng, nhưng giờ nhìn tận mắt mới thấy đáng giá. Ở trong nội thành có lẽ chỉ tìm được căn thế này là cùng."
"Em thích thì tốt rồi." Lục Thanh Trì đặt đống chai lọ vào chỗ cho cô, sau khi thu dọn hành lý xong, anh ta quay về trường để kịp lớp học buổi tối.
"Có chuyện gì thì liên lạc với anh." Anh ta chỉ chỉ tay vào tai: "Anh luôn đợi lệnh 24/24."
"Vâng, bye bye! Yêu anh!"
Giang La đặt ổ mèo nhỏ ở một góc khuất trong phòng khách, cô để ý thấy có một cái bát thức ăn cho chó và bồn uống nước tự động ngoài ban công nhưng lại không thấy con chó nào.
Ngôi nhà rất lớn nhưng lại chỉ có một nhà tắm.
Cô đi vào phòng tắm, vừa vào đến nơi đã phải thốt lên một tiếng đầy thán phục.
Trong nhà vốn đã sạch sẽ nhưng phòng tắm chắc chắn là nơi sạch sẽ nhất trong nhà, gần như không nhiễm một hạt bụi. Tất cả đồ dùng đều được xếp ngay ngắn trong ngăn tủ, không có dấu vết đồ cá nhân trong ngăn kéo, ngay cả dầu gội và sữa tắm trong ngăn kéo cũng có thể lấy tuỳ theo nhu cầu.
Giang La đặt mấy chai lọ của mình vào tủ kính còn trống rồi thoải mái đi tắm nước nóng. Cân nhắc đến vấn đề chủ nhà là người thích sạch sẽ, tắm xong, cô cẩn thận nhặt hết các sợi tóc trên sàn nhà.
Buổi tối, Giang La ôm gối nằm trên sô pha lười đọc sách rồi tranh thủ chợp mắt một lúc.
Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, cô choàng tỉnh giấc rồi nhanh chân xỏ dép lê ra ngoài, đầu suy nghĩ có nên ra ngoài chào hỏi chủ nhà không.
Hình như đối phương đang dắt chó về, cô nghe thấy tiếng móng vuốt cào "xoạt xoạt" trên sàn gỗ.
Giang La mắc chứng sợ xã hội nhẹ, cô nghĩ: Có nên chờ đối phương chỉnh trang xong rồi mới ra nói chuyện vài câu không?
Giờ này mới về nhà chắc phải bận bịu lắm.
Thế là cô nằm nhoài xuống cạnh cửa, kiên nhẫn chờ đời, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa của phòng tắm bên cạnh. Một lúc sau, có tiếng nói điện thoại nghe như đang tức nổ phổi...
"Mập! Cậu cho khách nữ thuê nhà tôi à?"
"Không ai hỏi thì cậu cũng không thể cho một nữ sinh dọn vào đây ở chứ, không biết xấu hổ à?"
"Trả theo quý? Theo năm cũng không được, sao có thể ở cùng con gái được!"
"Trả tiền thuê lại, cộng thêm ít phí bồi thường chuyện hủy hợp đồng, xem như là tiền chuyển nhà, liệu mà xin lỗi người ta đi!"
"Câu lạc bộ không có tiền thì lấy tiền cổ phiếu của tôi!"
Giang La: "..."
Xác định được hai việc: Đầu tiên, chủ nhà không muốn cho cô thuê nhà. Thứ hai, chủ nhà là tên bạn trai cũ lỗi thời của cô!
Kỳ Thịnh bực bội cúp điện thoại ngồi xuống sô pha, chán nản xoa trán, ngẫm nghĩ xem nên nói thế nào với khách nữ mới thuê phòng trong nhà.
Chẳng ổn tí nào! Người ta đã dọn vào tận nơi rồi còn để người ta đi, sợ là sẽ nổi giận. Không nói được cũng phải nói, anh tuyệt đối không ở chung nhà với một cô gái.
Lúc này, Giang La sau cánh cửa cũng sắp sụp đổ.
Cô chỉ lo xem xét mình có thích căn nhà này không mà quên hỏi Lục Thanh Trì chủ trọ là nam hay nữ.
Sao lại có người anh trai không đáng tin thế chứ? Lại để cô sống chung với một người con trai!
Mấu chốt là sao lại khéo đến mức chọn đúng nhà bạn trai cũ chứ?
Xấu hổ quá đi!
Trước mắt phải xem nên đối mặt với anh như nào đã, chẳng may cái tên ngu xuẩn kia không nhận ra, thẳng tay đuổi cô với đống hành lý ra ngoài thì sao đây?
Đương lúc cô đang xoắn xuýt, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, tim Giang La hẫng một nhịp. Cô vội vàng bịt miệng, nín thở, rón rén bước đến cạnh cửa như kẻ trộm.
Giọng nói trong trẻo của con trai vang lên: "Xin chào, rất xin lỗi, lúc nói chuyện thuê nhà người bên chúng tôi quên không hỏi giới tính của cô. Cô là con gái, e rằng không tiện ở lại trong nhà tôi, tôi có thể trả tiền lại cho cô, tất nhiên có cả tiền bồi thường. Nếu cô cần thì dưới tầng một còn có phòng cho thuê, tôi có thể xách hành lý giúp cô."
Giang La không mở cửa, cũng không đáp lại.
Cô dứt khoát... Giả chết luôn!
Ngoài cửa, Tề Thịnh thấy bên trong không có tiếng đáp lại thì tưởng cô đã ngủ rồi, đương lúc không biết nên làm thế nào, vừa quay đầu lại thì thấy con Husky đang hưng phấn vẫy đuổi đi về phía phòng khách.
Anh đi tới, chỉ thấy một cái ổ mèo đáng yêu làm từ một căn nhà nhỏ bằng vải nhung màu sắc rực rỡ.
Một con mèo con đen tuyền đang nằm bên trong, trên đùi còn quấn băng vải.
Nhìn... Quen mắt quá đi mất!
"A Thịnh?" Kỳ Thịnh ngờ vực hỏi.
Con mèo rất nể tình "Meo" một tiếng.
"..."
Anh vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ bên kia.
Giang La đứng sau cửa đã hoàn toàn sụp đổ dựa vào tưởng, điên cuồng cào cào tóc.
Cô đã quyết định rồi, tối nay tạm thời không gặp mặt vội, giả vờ hoàn toàn chẳng biết gì, sáng mai không phải đi học, có lẽ Kỳ Thịnh sẽ phải đến lớp. Sau đó, cô lập tức gọi Lục Thanh Trì đến dọn đồ bỏ chạy lấy người.
Một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ!
Nhưng nếu anh không phải đi học thì làm sao đây?
Không phải đi học chắc cũng có việc khác, nghe Vi Vi nói sau khi lên đại học anh bận tối mắt tối mũi, nào là tự khởi nghiệp, tham gia câu lạc bộ, rồi còn tham gia rất nhiều cuộc thi liên quan đến ngành học, phần thưởng gì cũng đạt được, kiếm được khá nhiều tiền, lại còn bận chuyện công ty nữa...
Dường như anh đã cởi mở hơn trước, lại biến thành dáng vẻ chàng thiếu niên kiêu ngạo trong ký ức của cô, trở nên thoải mái hơn so với trước kia.
Giang La cũng mừng thay anh.
Bước ra khỏi mùa mưa hoa kia, một lần nữa nhớ lại giai đoạn tình yêu say đắm vừa vui tươi vừa chua xót kia, thật ra Giang La cảm thấy... Thay vì bi thương, Kỳ Thịnh mang lại đến cho cô nhiều sự trưởng thành hơn.
Nằm trên giường, tâm trạng Giang La dần bình tĩnh lại, lắng tai nghe dường như bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa, cô đoán anh đã ngủ rồi nên lúc này mới dám lén lút mở cửa ra.
Quả nhiên, đèn bên ngoài đã tắt, chỉ có đèn cảm ứng phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Cô rón rén đi ra khỏi phòng, cố sức không phát ra một âm thanh nhỏ nào mà đi thẳng đến nhà tắm.
"Cục cưng."
Trong không gian yên ắng, giọng nói trầm thấp của anh đột ngột vang lên.
Giang La giật nảy như bị sét đánh, cả người cứng đờ dựa vào tường.
Trên sô pha, chàng thiếu niên cúi đầu, rũ mắt, thân hình rắn rỏi chìm trong bóng tối, chỉ nhìn thấy làn da trắng nhợt trên bàn tay đang cầm bao thuốc lá.
"Kỳ Thịnh." Cô khẽ nói: "Anh về rồi à."
"Sao em biết đây là nhà anh?"
"Em không biết!"
Chàng trai khẽ "Xì" một tiếng: "Em đoán xem anh có tin không?"
Không tin thì thôi!
Sao nết của cái tên này vẫn y hệt như trong ký ức vậy? Ai nói là anh đã dịu dàng hơn rồi?
Cô đi tới cạnh tay nắm cửa, khẽ vặn ra: "Bao lâu nay không liên hệ, lâu như vậy rồi, vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp lại anh lần nữa."
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, Kỳ Thịnh chỉ ra vẻ nở nụ cười thoải mái: "Người không buông được mới cần chuẩn bị, em cũng thế..."
Trong nháy mắt đèn bật sáng, anh ngước lên nhìn cô, toàn bộ những lời nói không chịu thua kẹt cứng trong cổ họng.
Ánh sáng dìu dịu chiếu lên gương mặt mộc ngọt ngào thu hút của cô gái, mái tóc dài bện thành bím vắt bên vai trái.
Cô mặc một chiếc váy ngắn thắt lưng lộ ra cái rốn bằng phẳng, dường như... Bên hông còn có hình xăm mèo con rất đáng yêu.
Nào còn... Nào còn dáng vẻ tự ti, cố ý mặc áo ống rộng che đi đường cong năm đó!
Cô bé mập mạp năm đó đã phá kén thành một con bướm xinh đẹp từ lâu, dùng trạng thái xinh đẹp nở rộ, tràn ngập hơi thở thanh xuân xuất hiện trước mặt anh.
"Giang La đúng khôbg?"
"Anh à, là em đây."
Kỳ Thịnh gần như không thể tin được người trước mặt là cô, mãi đến khi cô gọi tiếng "anh" thì anh mới hoàn hồn lại.
Anh đi lên phía trước, chăm chú quan sát gương mặt cô, từ gò má mềm mại đến chiếc cằm nhọn, xuống đôi vai gầy và hai cánh tay thon dài...
Giang La đứng trước mặt anh, để anh tận mắt cảm nhận được sự thay đổi của cô: "Kỳ Thịnh, em đã về rồi, anh vui không?"
Vui... Cái quần què!
Kỳ Thịnh nhắm lại đôi mắt vô cùng nhức nhối, hầu kết không ngừng lên xuống: "Hồng Kông đang rơi vào tình trạng kinh tế khó khăn à?"
"..."
"Hay là em đi châu Phi chạy nạn?"
"..."
Không hề thay đổi, vẫn là Kỳ Thịnh y hệt trong trí nhớ.
"Em giảm béo! Ngày ngày nỗ lực giảm béo, ăn rất ít nên mới thế, huấn luyện viên nói với cường độ của em vốn có thể gầy đi một nửa đấy, chẳng qua không còn cách nào thôi."
Kỳ Thịnh nhếch đôi môi mỏng, mãi lâu sau mới khàn giọng nói: "Bởi vì em có hooc môn kích thích tăng cân."
Muốn gầy xuống không biết phải khổ cực thế nào đâu.
Giang La muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Thịnh, muốn nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Kỳ Thịnh khi thấy cô đã lột xác ngoạn mục vì mình.
Nhưng lúc này...
Trong mắt anh chỉ có... Đau lòng.
"Ngốc thế, em giảm cân làm cái gì chứ?"
Anh hơi hếch cằm lên, cố làm ra vẻ kiêu ngạo, nhưng lại không thể giấu đi cảm xúc khó chịu dưới đáy mắt.
Thấy anh như vậy, Giang La còn cảm thấy tủi thân.
Lại nghĩ đến khoảng thời gian giảm béo khổ cực, hồi đó mẹ mời cho cô một huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, mỗi ngày chỉ ăn salad rau củ khó ăn chỉ với một ít dầu muối, mấy món cô thích nhất như kẹo hay kem đều không thể đụng vào.
Quả thực quá trình đó quá đau khổ, tiến độ lại chậm chạp, dù đến bây giờ eo cô cũng không thể thon được bằng Mạnh Tiêm Tiêm.
Giảm cân quả thực vô cùng cực khổ!
Nhiều lúc nhìn bạn bè hẹn nhau ra ngoài ăn uống liên hoan cô đều thèm muốn khóc.
Lúc trước mỗi lần không vui, Kỳ Thịnh toàn mua kem dỗ cô, nói là cứ yên tâm mà ăn đi, anh thích nhất dáng vẻ mũm mĩm của cô.
Trưa nay cô mới đi gặp Mập, đúng lúc gặp anh ấy đang nhét liên tiếp mấy quả táo vào mồm, còn luôn mồm khen cô bây giờ đã ra dáng nữ thần quốc dân...
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy vô lột xác ngoạn mục như thế nào, đẹp thế nào...
Nhưng cỉ có mỗi mình Kỳ Thịnh là hỏi cô khổ sổ như nào? Có đáng giá không?
Giang La cúi đầu, khe khẽ cười một cái rồi nói: "Tại sao anh... Vĩnh viễn không thể tìm được trọng điểm vậy?"
Nhưng lại luôn có thể đâm thẳng vào trái tim cô.