-
Chương 21
Trên sân bóng rổ, ngay trước mặt tất cả các nữ sinh, Mạnh Tiêm Tiêm đưa chai nước khoáng cho Kỳ Thịnh: "Tớ đã bỏ băng cá nhân vào cặp sách của cậu rồi."
Kỳ Thịnh nhận lấy chai nước, vừa nhíu mày vừa lẩm bẩm: "Sao lại là cậu?"
"Lợn về nhà cùng với Nhậm Ly rồi, cậu ấy không có thời gian tới đây nên bảo tớ đến." Mạnh Tiêm Tiêm giả bộ tùy ý đáp.
Mập đang ngồi dưới vành bóng rổ, nghe vậy thì hóng hớt hỏi: “Có thật không, cậu ấy và Nhậm Ly đã thành một đôi rồi?”
“Đúng vậy, rất nhiều người đã trông thấy bọn họ ra khỏi cổng trường cùng nhau.” Mạnh Tiêm Tiêm đưa đầu ngón tay, kéo đuôi tóc hơi quăn quăn của mình, ra vẻ nghiêm túc mà bịa đặt: “Các cậu không biết gì sao, trong ban xã hội bên đấy đang đồn nhiều lắm, kể là sáng nay trước mặt mọi người, Nhậm Ly đã nói rằng lợn là bạn gái của cậu ta."
"Trời đất! Lợn của chúng ta có sức hút lớn vậy sao." Mập ném bóng rổ, thật sự không thể tin được mà thốt lên: "Hay là thằng chó Nhậm Ly đó thua cược với đám bạn, rồi hình phạt là yêu đương với lợn?"
"Mập à, đừng nói những lời như thế nữa được không?" Mạnh Tiêm Tiêm làm ra vẻ bảo vệ Giang La: "Lợn nhà chúng ta cũng là một cô gái rất cuốn hút đó."
“Cũng chưa chắc.” Than nói: “Tám đến chín mươi phần trăm là Nhậm Ly đã thích lợn rồi.”
Tiếng nói đã dừng lại, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu ý của anh ấy.
"Chà, chuyện này... đúng là cũng có khả năng."
“Bọn con trai mấy cậu thật đáng ghét.” Mạnh Tiêm Tiêm đỏ mặt, tức giận nói: “Đừng có nói lợn như vậy.”
Đột nhiên, một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên. Một quả bóng đã vút qua, mang theo gió lớn đập vào khiến bảng bóng rổ rung lắc không ngừng.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Thịnh xách chiếc túi đeo chéo lên, vắt quần áo lên bên vai. Anh mang sắc mặt lạnh lùng, bước ra khỏi sân bóng rổ.
“Anh Thịnh, không chơi nữa sao?” Mập vội vã kêu lên: “Lát nữa còn có trận đấu đấy!”
Dù thế Kỳ Thịnh vẫn không thèm ngoảnh lại.
Nhậm Ly dẫn Giang La đến một trường cấp ba khác, trường THPT số 3 Hạ Khê. Đối diện cổng trường là một dãy các cửa hàng bán đồ ăn vặt, chẳng hạn như cánh gà nướng mật ong, xúc xích nướng, mì lạnh chua cay, còn có khoai tây răng cưa trộn ớt... thơm nức mũi.
Và xen giữa những cửa hàng ẩm thực hấp dẫn nối nhau san sát này, có một hiệu sách không mấy bắt mắt, tên là ‘Hiệu sách Nhất Giác’.
Hiệu sách này có hệ thống thành viên, chỉ khi có thẻ thành viên thì mới được đi vào. Nhưng anh trông tiệm ở quầy dường như là bạn của Nhậm Ly, cho nên hai người vừa chào hỏi nhau đôi câu, Nhậm Ly đã tùy ý dẫn Giang La tiến vào.
"Bạn của tôi làm việc ở đây, vì vậy có thể lấy thẻ cho cậu. Bình thường thì thẻ đều là 100 một tấm, nhưng hôm nay tôi cho cậu miễn phí." Nhậm Ly đắc chí giới thiệu với cô: "Cậu có thể mượn sách ở đây, chỗ này cũng không cách trường chúng ta quá xa, một hào một ngày."
"Đăng ký thẻ xong, được mượn sách về nhà mà chỉ tốn một hào một ngày hả?"
"Đúng vậy, quá lời cho cậu rồi."
Giang La thật sự thấy hơi cảm động: "Tôi không cần cậu giúp thế đâu, tôi sẽ tự mình đăng ký thẻ."
Nhậm Ly nhếch khóe miệng: "Cậu không muốn nhận ân huệ của ông đây hả?"
"Tôi cũng đâu quen biết cậu."
"Lợn, vậy là thành quen rồi."
Giang La phớt lờ anh ta, nán lại bên cạnh giá sách màu gỗ tối, xem qua sách báo khác nhau trên giá.
Đương nhiên, sách ở đây phần lớn là truyện tranh và tiểu thuyết, tiểu thuyết lại chia thành hai loại dành cho nam và nữ. Dành cho nam sinh thì có rất nhiều truyện võ hiệp nhàn nhã, chẳng hạn như [Thất giới truyền kỳ], [Hành trình mịt mùng], [Truyền kỳ phàm nhân tu tiên], [Thần Mộ]. Mà của nữ sinh lại còn có nhiều hơn, ví dụ như [Phượng Cầu Hoàng], [Thả thí thiên hạ], [Hoa âm lưu thiều], vân vân.
Đây quả thực chính là một thiên đường dành cho học sinh tiểu học và trung học!
Dĩ nhiên Giang La cũng rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết này, cô thích cả truyện tranh nữa. Cô tiện tay lấy đọc một tập truyện tranh [Bắt đầu từ một nụ hôn], ở đây vậy mà lại tìm ra được cả bộ! Mặc dù nó đã bị lật qua lật lại tới nỗi gần như rách nát, nhưng cũng nhờ vậy mà thấy được sự phổ biến của nó.
"Lúc học tiểu học, tôi đã đọc qua cuốn truyện tranh này rồi, nhưng vẫn chưa từng được xem tập cuối, không ngờ lại có ở đây."
Nhậm Ly nhìn bìa sách ngập tràn tình yêu ngọt ngào [Bắt đầu từ một nụ hôn], tỏa ra phong cách thiếu nữ mơ mộng trong tay cô thì khóe miệng nhếch lên, cười: "Hồi tiểu học cậu chỉ đọc thể loại ngôn tình yêu đương thế này thôi sao?"
"Không được à?"
"Người như cậu thì đáng lẽ ra..."
"Cậu muốn nói là tôi nên cắm đầu vào học, không được có chút mơ mộng con gái đúng không?" Giang La trợn tròn mắt, cất cuốn truyện tranh vào lại trên kệ sách, đi tới cạnh dãy sách danh nhân thế giới.
Lại lỡ lời khiến cô ghét bỏ, Nhậm Ly vừa chán nản vừa cảm thấy hơi khó chịu, đi theo phía sau cô, nói: “Tôi không có ý đó."
Giang La chẳng thèm để ý anh ta. Từ trong cặp sách, cô lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ, tìm kiếm theo danh sách trong đó. Cô lấy xuống một quyển [Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu] trên kệ, rồi say sưa đọc sách.
Nhậm Ly hiếm khi đến những hiệu sách thế này, anh ta dường như chưa bao giờ đọc loại sách nào khác ngoài sách giáo khoa.
Thậm chí, kể ra thì ngay cả là tài liệu giảng dạy hay sách giáo khoa nghiêm chỉnh, anh ta cũng không thích mở ra xem. Chẳng hiểu sao cô gái này lại thích đọc sách tới vậy, cho dù thế nào thì anh ta vẫn không thể có đủ kiên nhẫn để đọc được.
Anh ta buồn chán tựa người bên giá sách gỗ tối màu, ngắm nhìn cô gái đang ngồi cạnh giá sách, lặng lẽ đắm chìm vào trong thế giới sách.
Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ khuôn mặt trắng nõn của cô, hai đầu lông mày buông lỏng, hệt như một chú cún con được chủ nhân chăm lo nuôi nấng, trông cực kỳ ngây ngô, đáng yêu.
Cô không phải là kiểu người xinh xắn được cả trường công nhận như Mạnh Tiêm Tiêm, nhưng trên người cô, có một khí chất dịu dàng, ngọt ngào, thuần khiết mà lại đầy sức lôi cuốn. Nếu dùng âm nhạc để miêu tả, những cô gái xinh đẹp rực rỡ đó giống như bài nhạc jazz có nhịp trống dồn dập, còn cô thì lại tựa như một khúc ca cho tâm hồn bình yên.
Nhậm Ly càng quan sát lại càng thấy thích cô hơn, anh ta không giải thích được tại sao, nhưng anh ta biết mình thích cô.
Anh ta cũng cảm thấy may mắn, vì bản thân đã phát hiện ra viên ngọc quý khi nó còn bám bụi, may mắn là không có ai khác phát hiện ra khía cạnh xinh đẹp này của cô.
Nhậm Ly đi tới và ngồi xuống cạnh Giang La.
Khoảng cách quá gần khiến Giang La cảm thấy không thoải mái, vậy là cô dịch người sang một bên. Nhưng anh chàng này lại không biết xấu hổ mà dán lại gần, khăng khăng muốn ngồi sát cạnh cô.
Cô không làm gì được, chỉ có thể mặc kệ anh ta.
"Quyển sách này viết về cái gì?"
"Cậu tự mình đi xem đi chứ."
"Tôi muốn nghe từ cậu cơ."
“Nó là câu chuyện về một người đàn ông trung niên làm trong lĩnh vực ngân hàng, ông đang có một sự nghiệp thành công, bỗng nhiên muốn theo đuổi ước mơ hội họa của mình và đã bỏ nhà ra đi.”
“Nghe thật nhàm chán.” Nhậm Ly chỉ đơn giản là đang muốn tìm chủ đề để nói, có thể trò chuyện với cô là được: “Sao cậu biết cuốn sách này?”
"Kỳ Thịnh đưa cho tôi, cậu ấy nói với tôi rằng trên mặt đất toàn là đồng sáu xu, nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt trăng." Ánh mắt của Giang La chợt trở nên cực kỳ dịu dàng mà vẫn sống động không thôi.
“Chết tiệt, cậu thích Kỳ Thịnh thật đấy.” Nhậm Ly ghen ghét nói: “Cậu hoàn toàn đổ gục trước cậu ta rồi.”
“Không phải thế!” Giang La lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, kiên quyết phủ nhận: “Tôi không thể thích cậu ấy được, tự tôi hiểu được điều đó.”
"Tốt nhất là thế."
Giang La không muốn lãng phí thời gian ngồi nói chuyện với anh ta nữa, cô cúi đầu đọc sách, cứ lật từ trang này sang trang khác. Còn Nhậm Ly ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
Tiếng lật sách sột soạt thỉnh thoảng vang lên, cũng trở nên thật là êm tai.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài hiệu sách bắt đầu có những hạt mưa li ti bay trong không trung, Giang La liếc qua thời gian trên điện thoại, đã sắp bảy giờ rồi.
Cô vội vàng đứng dậy, không nỡ lòng nào nhưng đành bỏ cuốn [Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu] trở lại kệ sách.
"Cậu có thể mượn về mà. Tôi nói rồi, cậu không cần trả tiền làm thẻ đâu."
"Không được, lần sau mang đủ tiền rồi tôi sẽ tự mình đăng ký." Giang La bướng bỉnh nói.
Nhậm Ly nhận ra rằng cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của mình mà không có lý do, cho dù là việc nhỏ nhất. Vậy nên, anh ta cũng không ép buộc, cùng cô bước ra khỏi hiệu sách.
Cô mở khóa chiếc xe đạp gấp đang dựng bên đường. Sau đó, cô tìm khăn giấy ở trong cặp, cẩn thận lau những hạt mưa đọng trên yên xe rồi mới ngồi lên.
"Để tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu."
Giang La ngồi lên chiếc xe đạp gấp gọn đó, lao ra màn mưa phùn rải rác lác đác vài hạt, lướt đi trên con phố ẩm ướt.
Không lâu sau, cô phát hiện Nhậm Ly đang đuổi sau cô, chạy theo ngay bên cạnh, giữ tốc độ chạy song song với cô.
"..."
Giang La tăng tốc độ đạp của mình, nhưng anh chàng này lại thuộc đội điền kinh, việc đuổi kịp một cô gái như cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô bực mình: "Cậu làm cái gì vậy!"
"Thì đang chạy bộ."
"Chân cậu đã lành chưa mà đòi chạy."
"Cũng sắp sửa hồi phục rồi, thật sự phải cảm ơn trúc mã của cậu rồi."
"Không có gì!" Giang La tức giận hỏi: "Tại sao cậu ấy lại phải đối đầu cậu vậy?"
"Tôi đâu có biết, có lẽ là bởi vì cậu ta thấy tôi đáng ghét."
"Đúng là Kỳ Thịnh không được tốt tính cho lắm, nhưng cậu ấy sẽ không tự dưng nổi giận, chắc chắn là do cậu đã xúc phạm cậu ấy."
"Vâng vâng vâng, trúc mã của của thì thể nào cũng tốt, còn ông này thì khi nào cũng sai hết."
Giang La khẽ khịt mũi, phớt lờ anh ta.
Nhậm Ly đuổi theo cô đến tận dưới tầng nhà cô, nhìn cô đậu xe đạp tại hành lang trong ngõ nhỏ, khóa bánh xe đạp vào lan can.
"Gia đình cậu sống ở đây à?"
"Đúng vậy."
Nhậm Ly vừa quan sát dãy nhà mang kiến trúc nhà lính đã lâu chưa tu sửa, vừa suy xét về gia cảnh của cô nhóc này.
Chắc là... vẫn có thể xem như xứng đôi vừa lứa.
"Trúc mã của cậu đâu, chẳng lẽ cậu ta cũng sống ở đây sao?"
"Sao mà thế được? Nhà của Kỳ Thịnh ở cuối con ngõ, là dinh thự của một lãnh chúa Trung Hoa Dân Quốc, tuy hơi cổ kính nhưng nghe nói là cực kỳ quý giá."
"Ồ."
Kỳ Thịnh nhận lấy chai nước, vừa nhíu mày vừa lẩm bẩm: "Sao lại là cậu?"
"Lợn về nhà cùng với Nhậm Ly rồi, cậu ấy không có thời gian tới đây nên bảo tớ đến." Mạnh Tiêm Tiêm giả bộ tùy ý đáp.
Mập đang ngồi dưới vành bóng rổ, nghe vậy thì hóng hớt hỏi: “Có thật không, cậu ấy và Nhậm Ly đã thành một đôi rồi?”
“Đúng vậy, rất nhiều người đã trông thấy bọn họ ra khỏi cổng trường cùng nhau.” Mạnh Tiêm Tiêm đưa đầu ngón tay, kéo đuôi tóc hơi quăn quăn của mình, ra vẻ nghiêm túc mà bịa đặt: “Các cậu không biết gì sao, trong ban xã hội bên đấy đang đồn nhiều lắm, kể là sáng nay trước mặt mọi người, Nhậm Ly đã nói rằng lợn là bạn gái của cậu ta."
"Trời đất! Lợn của chúng ta có sức hút lớn vậy sao." Mập ném bóng rổ, thật sự không thể tin được mà thốt lên: "Hay là thằng chó Nhậm Ly đó thua cược với đám bạn, rồi hình phạt là yêu đương với lợn?"
"Mập à, đừng nói những lời như thế nữa được không?" Mạnh Tiêm Tiêm làm ra vẻ bảo vệ Giang La: "Lợn nhà chúng ta cũng là một cô gái rất cuốn hút đó."
“Cũng chưa chắc.” Than nói: “Tám đến chín mươi phần trăm là Nhậm Ly đã thích lợn rồi.”
Tiếng nói đã dừng lại, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu ý của anh ấy.
"Chà, chuyện này... đúng là cũng có khả năng."
“Bọn con trai mấy cậu thật đáng ghét.” Mạnh Tiêm Tiêm đỏ mặt, tức giận nói: “Đừng có nói lợn như vậy.”
Đột nhiên, một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên. Một quả bóng đã vút qua, mang theo gió lớn đập vào khiến bảng bóng rổ rung lắc không ngừng.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Thịnh xách chiếc túi đeo chéo lên, vắt quần áo lên bên vai. Anh mang sắc mặt lạnh lùng, bước ra khỏi sân bóng rổ.
“Anh Thịnh, không chơi nữa sao?” Mập vội vã kêu lên: “Lát nữa còn có trận đấu đấy!”
Dù thế Kỳ Thịnh vẫn không thèm ngoảnh lại.
Nhậm Ly dẫn Giang La đến một trường cấp ba khác, trường THPT số 3 Hạ Khê. Đối diện cổng trường là một dãy các cửa hàng bán đồ ăn vặt, chẳng hạn như cánh gà nướng mật ong, xúc xích nướng, mì lạnh chua cay, còn có khoai tây răng cưa trộn ớt... thơm nức mũi.
Và xen giữa những cửa hàng ẩm thực hấp dẫn nối nhau san sát này, có một hiệu sách không mấy bắt mắt, tên là ‘Hiệu sách Nhất Giác’.
Hiệu sách này có hệ thống thành viên, chỉ khi có thẻ thành viên thì mới được đi vào. Nhưng anh trông tiệm ở quầy dường như là bạn của Nhậm Ly, cho nên hai người vừa chào hỏi nhau đôi câu, Nhậm Ly đã tùy ý dẫn Giang La tiến vào.
"Bạn của tôi làm việc ở đây, vì vậy có thể lấy thẻ cho cậu. Bình thường thì thẻ đều là 100 một tấm, nhưng hôm nay tôi cho cậu miễn phí." Nhậm Ly đắc chí giới thiệu với cô: "Cậu có thể mượn sách ở đây, chỗ này cũng không cách trường chúng ta quá xa, một hào một ngày."
"Đăng ký thẻ xong, được mượn sách về nhà mà chỉ tốn một hào một ngày hả?"
"Đúng vậy, quá lời cho cậu rồi."
Giang La thật sự thấy hơi cảm động: "Tôi không cần cậu giúp thế đâu, tôi sẽ tự mình đăng ký thẻ."
Nhậm Ly nhếch khóe miệng: "Cậu không muốn nhận ân huệ của ông đây hả?"
"Tôi cũng đâu quen biết cậu."
"Lợn, vậy là thành quen rồi."
Giang La phớt lờ anh ta, nán lại bên cạnh giá sách màu gỗ tối, xem qua sách báo khác nhau trên giá.
Đương nhiên, sách ở đây phần lớn là truyện tranh và tiểu thuyết, tiểu thuyết lại chia thành hai loại dành cho nam và nữ. Dành cho nam sinh thì có rất nhiều truyện võ hiệp nhàn nhã, chẳng hạn như [Thất giới truyền kỳ], [Hành trình mịt mùng], [Truyền kỳ phàm nhân tu tiên], [Thần Mộ]. Mà của nữ sinh lại còn có nhiều hơn, ví dụ như [Phượng Cầu Hoàng], [Thả thí thiên hạ], [Hoa âm lưu thiều], vân vân.
Đây quả thực chính là một thiên đường dành cho học sinh tiểu học và trung học!
Dĩ nhiên Giang La cũng rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết này, cô thích cả truyện tranh nữa. Cô tiện tay lấy đọc một tập truyện tranh [Bắt đầu từ một nụ hôn], ở đây vậy mà lại tìm ra được cả bộ! Mặc dù nó đã bị lật qua lật lại tới nỗi gần như rách nát, nhưng cũng nhờ vậy mà thấy được sự phổ biến của nó.
"Lúc học tiểu học, tôi đã đọc qua cuốn truyện tranh này rồi, nhưng vẫn chưa từng được xem tập cuối, không ngờ lại có ở đây."
Nhậm Ly nhìn bìa sách ngập tràn tình yêu ngọt ngào [Bắt đầu từ một nụ hôn], tỏa ra phong cách thiếu nữ mơ mộng trong tay cô thì khóe miệng nhếch lên, cười: "Hồi tiểu học cậu chỉ đọc thể loại ngôn tình yêu đương thế này thôi sao?"
"Không được à?"
"Người như cậu thì đáng lẽ ra..."
"Cậu muốn nói là tôi nên cắm đầu vào học, không được có chút mơ mộng con gái đúng không?" Giang La trợn tròn mắt, cất cuốn truyện tranh vào lại trên kệ sách, đi tới cạnh dãy sách danh nhân thế giới.
Lại lỡ lời khiến cô ghét bỏ, Nhậm Ly vừa chán nản vừa cảm thấy hơi khó chịu, đi theo phía sau cô, nói: “Tôi không có ý đó."
Giang La chẳng thèm để ý anh ta. Từ trong cặp sách, cô lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ, tìm kiếm theo danh sách trong đó. Cô lấy xuống một quyển [Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu] trên kệ, rồi say sưa đọc sách.
Nhậm Ly hiếm khi đến những hiệu sách thế này, anh ta dường như chưa bao giờ đọc loại sách nào khác ngoài sách giáo khoa.
Thậm chí, kể ra thì ngay cả là tài liệu giảng dạy hay sách giáo khoa nghiêm chỉnh, anh ta cũng không thích mở ra xem. Chẳng hiểu sao cô gái này lại thích đọc sách tới vậy, cho dù thế nào thì anh ta vẫn không thể có đủ kiên nhẫn để đọc được.
Anh ta buồn chán tựa người bên giá sách gỗ tối màu, ngắm nhìn cô gái đang ngồi cạnh giá sách, lặng lẽ đắm chìm vào trong thế giới sách.
Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ khuôn mặt trắng nõn của cô, hai đầu lông mày buông lỏng, hệt như một chú cún con được chủ nhân chăm lo nuôi nấng, trông cực kỳ ngây ngô, đáng yêu.
Cô không phải là kiểu người xinh xắn được cả trường công nhận như Mạnh Tiêm Tiêm, nhưng trên người cô, có một khí chất dịu dàng, ngọt ngào, thuần khiết mà lại đầy sức lôi cuốn. Nếu dùng âm nhạc để miêu tả, những cô gái xinh đẹp rực rỡ đó giống như bài nhạc jazz có nhịp trống dồn dập, còn cô thì lại tựa như một khúc ca cho tâm hồn bình yên.
Nhậm Ly càng quan sát lại càng thấy thích cô hơn, anh ta không giải thích được tại sao, nhưng anh ta biết mình thích cô.
Anh ta cũng cảm thấy may mắn, vì bản thân đã phát hiện ra viên ngọc quý khi nó còn bám bụi, may mắn là không có ai khác phát hiện ra khía cạnh xinh đẹp này của cô.
Nhậm Ly đi tới và ngồi xuống cạnh Giang La.
Khoảng cách quá gần khiến Giang La cảm thấy không thoải mái, vậy là cô dịch người sang một bên. Nhưng anh chàng này lại không biết xấu hổ mà dán lại gần, khăng khăng muốn ngồi sát cạnh cô.
Cô không làm gì được, chỉ có thể mặc kệ anh ta.
"Quyển sách này viết về cái gì?"
"Cậu tự mình đi xem đi chứ."
"Tôi muốn nghe từ cậu cơ."
“Nó là câu chuyện về một người đàn ông trung niên làm trong lĩnh vực ngân hàng, ông đang có một sự nghiệp thành công, bỗng nhiên muốn theo đuổi ước mơ hội họa của mình và đã bỏ nhà ra đi.”
“Nghe thật nhàm chán.” Nhậm Ly chỉ đơn giản là đang muốn tìm chủ đề để nói, có thể trò chuyện với cô là được: “Sao cậu biết cuốn sách này?”
"Kỳ Thịnh đưa cho tôi, cậu ấy nói với tôi rằng trên mặt đất toàn là đồng sáu xu, nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt trăng." Ánh mắt của Giang La chợt trở nên cực kỳ dịu dàng mà vẫn sống động không thôi.
“Chết tiệt, cậu thích Kỳ Thịnh thật đấy.” Nhậm Ly ghen ghét nói: “Cậu hoàn toàn đổ gục trước cậu ta rồi.”
“Không phải thế!” Giang La lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, kiên quyết phủ nhận: “Tôi không thể thích cậu ấy được, tự tôi hiểu được điều đó.”
"Tốt nhất là thế."
Giang La không muốn lãng phí thời gian ngồi nói chuyện với anh ta nữa, cô cúi đầu đọc sách, cứ lật từ trang này sang trang khác. Còn Nhậm Ly ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
Tiếng lật sách sột soạt thỉnh thoảng vang lên, cũng trở nên thật là êm tai.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài hiệu sách bắt đầu có những hạt mưa li ti bay trong không trung, Giang La liếc qua thời gian trên điện thoại, đã sắp bảy giờ rồi.
Cô vội vàng đứng dậy, không nỡ lòng nào nhưng đành bỏ cuốn [Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu] trở lại kệ sách.
"Cậu có thể mượn về mà. Tôi nói rồi, cậu không cần trả tiền làm thẻ đâu."
"Không được, lần sau mang đủ tiền rồi tôi sẽ tự mình đăng ký." Giang La bướng bỉnh nói.
Nhậm Ly nhận ra rằng cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của mình mà không có lý do, cho dù là việc nhỏ nhất. Vậy nên, anh ta cũng không ép buộc, cùng cô bước ra khỏi hiệu sách.
Cô mở khóa chiếc xe đạp gấp đang dựng bên đường. Sau đó, cô tìm khăn giấy ở trong cặp, cẩn thận lau những hạt mưa đọng trên yên xe rồi mới ngồi lên.
"Để tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu."
Giang La ngồi lên chiếc xe đạp gấp gọn đó, lao ra màn mưa phùn rải rác lác đác vài hạt, lướt đi trên con phố ẩm ướt.
Không lâu sau, cô phát hiện Nhậm Ly đang đuổi sau cô, chạy theo ngay bên cạnh, giữ tốc độ chạy song song với cô.
"..."
Giang La tăng tốc độ đạp của mình, nhưng anh chàng này lại thuộc đội điền kinh, việc đuổi kịp một cô gái như cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô bực mình: "Cậu làm cái gì vậy!"
"Thì đang chạy bộ."
"Chân cậu đã lành chưa mà đòi chạy."
"Cũng sắp sửa hồi phục rồi, thật sự phải cảm ơn trúc mã của cậu rồi."
"Không có gì!" Giang La tức giận hỏi: "Tại sao cậu ấy lại phải đối đầu cậu vậy?"
"Tôi đâu có biết, có lẽ là bởi vì cậu ta thấy tôi đáng ghét."
"Đúng là Kỳ Thịnh không được tốt tính cho lắm, nhưng cậu ấy sẽ không tự dưng nổi giận, chắc chắn là do cậu đã xúc phạm cậu ấy."
"Vâng vâng vâng, trúc mã của của thì thể nào cũng tốt, còn ông này thì khi nào cũng sai hết."
Giang La khẽ khịt mũi, phớt lờ anh ta.
Nhậm Ly đuổi theo cô đến tận dưới tầng nhà cô, nhìn cô đậu xe đạp tại hành lang trong ngõ nhỏ, khóa bánh xe đạp vào lan can.
"Gia đình cậu sống ở đây à?"
"Đúng vậy."
Nhậm Ly vừa quan sát dãy nhà mang kiến trúc nhà lính đã lâu chưa tu sửa, vừa suy xét về gia cảnh của cô nhóc này.
Chắc là... vẫn có thể xem như xứng đôi vừa lứa.
"Trúc mã của cậu đâu, chẳng lẽ cậu ta cũng sống ở đây sao?"
"Sao mà thế được? Nhà của Kỳ Thịnh ở cuối con ngõ, là dinh thự của một lãnh chúa Trung Hoa Dân Quốc, tuy hơi cổ kính nhưng nghe nói là cực kỳ quý giá."
"Ồ."