Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp đeo gọng kính vàng, đi về phía hai người.
Hồ Bưu vội vàng sải bước tiến lên trước, kêu một tiếng "Lư chủ quản", sau đó ghé vào tai nói nhỏ chỉ trong chốc lát.
Lư chủ quản ưỡn ra cái bụng lớn, vẻ mặt tự hào, sau khi ừm hai tiếng nhàn nhạt, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Trần, ngay sau đó lông mày lập tức nhíu lại.
"Hồ Bưu, đây chính là quyền thủ muốn dự thi mà anh nói đó sao? Mẹ nó, anh không phải là đang trêu đùa ta? Nhìn dáng vẻ này của hắn, lông cũng còn chưa dài đủ, có lẽ còn đang là học sinh a?"
Giọng nói của Lư chủ quản rất lớn, những người vốn còn đang vùi đầu vào luyện tập kia, nghe thấy có quyền thủ mới đến đây, cũng thi nhau tới vây xem.
"Thật đúng là một học sinh a, ngay cả đồng phục cũng chưa có thay!"
"Này! Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, có nghĩ rằng chơi hắc quền đâu có dễ dàng như vậy không?"
"Anh bạn nhỏ, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về nhà đọc sách đi thôi! Ở đây không phải là nơi anh bạn nhỏ có thể tới!"
...
Nghe được giọng nói của mọi người, Diệp Trần hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên từ từ đưa mắt nhìn một vòng, đồng thời hơi thả ra khí thế.
"Oanh!"
Những người ở xung quanh vốn đang chế giễu Diệp Trần, bị ánh mắt Diệp Trần đảo qua, trong lòng không hiểu phát lạnh rùng mình, tất cả từng người đều ngậm miệng lại, không còn ai dám tiếp tục mở miệng ra chế giễu nữa.
Cho đến lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ra rằng, thiếu niên nhìn như yếu đuối này dường như không có yếu ớt như bọn họ nghĩ, thậm chí còn mang đến cho họ một cảm giác vô cùng nguy hiểm!
"Bây giờ, đã có thể bắt đầu chưa?"
Sau khi Diệp Trần đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lư chủ quan kia, lạnh như băng mở miệng nói.
Giờ phút này, vẻ coi thường trên mặt Lư chủ quản đã sớm biến mất mà không hề có dấu vết nào, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc và gật đầu theo bản năng.
...
Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến một chỗ trên lôi đài.
Vị Lư chủ quan kia ở dưới đài, ho nhẹ một tiếng nói:
"Diệp tiên sinh, tôi sẽ lặp lại các quy tắc cho ngài một lần nữa, trước tiên ngài phải giành chiến thắng trước bất kỳ một người nào, mới có tư cách đi lên tầng hai, chính thức tham gia tranh tài. Và với tư cách là người mới ra mắt, miễn là ngài không có ngã xuống ở trên lôi đài, có thể liên tục phát động thách đấu, thẳng tới nếu như thắng được mười trận liên tiếp, có thể thu hoạch được 500 vạn đồng tiền thường, ngài đã hiểu chưa?"
Diệp Trần khẽ vuốt cằm, đầu gật gật nhè nhẹ, biểu thị là đã hiểu rồi.
Lư chủ quản lại chỉ vào những người ở dưới đài kia, mở miệng lần nữa, nói:
"Đã như vậy, người người ở dưới đây ngài có thể tùy ý tuyển chọn một người tiến hành thách đấu!"
Diệp Trần thần niệm khẽ động, chỉ vào một người đàn ông trung niên có khí tức mạnh nhất trong đám người, thản nhiên nói:
"Ta chọn ngươi thách đấu!"
Mọi người ở xung quanh đột nhiên xì xào bàn tán.
Hoá ra, Diệp Trần tiện tay lựa chọn người đàn ông trung niên kia, tên là Từ Bảo Sơn, là một vị quyền thủ duy nhất có cấp Bạch Ngân, hơn nữa còn là một võ giả nội kình!
Phải biết, võ giả nội kình cũng không phải là rau cải trắng, so sánh với võ giả bình thường, là có một cái ranh giới rõ ràng, cho dù là một võ giả vừa mới ngưng luyện ra nội kình, cũng đủ để treo lên đánh một đám quyền thủ bình thường.
Diệp Trần vừa đến đã chọn trúng một vị mạnh nhất trong bọn họ, thật không biết là vận may của hắn quá kém, hay là cố ý làm như vậy.
Từ Bảo Sơn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần rõ ràng chọn trúng hắn, sờ lên cái mũi của mình, cười lạnh nói:
"Người trẻ tuổi! Mặc dù chỉ là thử nghiệm, lão phu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu như ngươi không muốn cái tay cái chân của ngươi bị gãy, hay là mất đi cái mạng nhỏ, lão phu khuyên ngươi vẫn là tuyển chọn lại một lần nữa đi!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần liếc mắt nhìn qua Từ Bảo Sơn, thản nhiên nói:
"Nói nhảm nhiều quá!"
Từ Bảo Sơn lập tức giận dữ "Người trẻ tuổi, khá lắm! Ngươi đã không muốn sống nữa, vậy hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!"
Nói xong lời này, dưới chân Từ Bảo Sơn bống nhiên dừng lại, người đột ngột nhẩy lên, bay thẳng nhảy lên trên lôi đài, sau đó còn chưa đợi thân hình đứng vững, một chưởng mạnh mẽ đập về phía Diệp Trần!
Hô!
Một chưởng này của Từ Bảo Sơn đánh tới, toàn bộ trên lôi đài giống như có một cơn gó lớn thổi vào, hơn nữa vô cùng nóng!
Điều mà càng khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên là, bàn tay của Từ Bảo Sơn, đột nhiên lớn hơn gấp đôi, rõ ràng giống như một cái quạt mo, mạnh mẽ đập vào trên đầu Diệp Trần.
"Thiết Sa Chưởng?"
Diệp Trần đối với võ học trên trái đất cũng không lạ gì, liếc mắt là có thể nhận ra chưởng pháp mà Từ Bảo Sơn sử dụng, là Thiết Sa Chưởng có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm của Hoa Hạ.
Loại chưởng pháp này nghe nói cực kỳ khó luyện, người tu luyện hàng ngày phải lấy tay cắm vào hạt sát, hơn nữa còn phải phối hợp thêm với dược liệu quý báu, rõ ràng luyện được một tầng vết chai thật dày trên hai bàn tay, lại sử dụng thêm nội kình, bàn tay nhìn qua so với bàn tay người bình thường phải lớn hơn rất nhiều!
Mà sau khi luyện Thiết Sa Chương tới cảnh giới cực cao, chẳng những đao thương bất nhập, nghe nói có thể đập nát kim loại phá vỡ đá, uy lực cực mạnh!
"Thiết Sa Chưởng của ngươi luyện được đúng là có chút hỏa hầu, đáng tiếc chung quy vẫn là bàng môn tà đạo, không có tiền đồ gì!"
Đối mặt với một chưởng rất mạnh này của Từ Bảo Sơn, Diệp Trần không lùi mà tiến, vung ra một quyền đánh thẳng vào nghênh đón tiếp lấy, đồng thời thản nhiên mở miệng bình luận.
"Ngông cuồng!"
Từ Bảo Sơn vốn còn muốn giữ lại mấy phần lực, không có ý định hạ tử thủ, nghe được lời nói của Diệp Trần, lập tức tức giận đến phổi cũng muốn nổ, sau đó không còn lưu thủ, toàn lực phát ra nội kình.
"Chết đi!"
So sánh với bàn tay to lớn kia của Từ Bảo Sơn, nắm đấm của Diệp Trần, quả thực giống như nắm tay của trẻ con.
Mọi người ở dưới đài thấy thế, thi nhau lắc đầu. "Thiết Sa Chưởng của Từ sư phó, đã sớm luyện được lô hỏa thuần thanh, coi như quyền thủ cấp Hoàng Kim, cũng không dám tùy tiện đối chưởng cùng với Từ sư phó, người trẻ tuổi này thực sự là không biết sống chết!"
"Vốn còn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, hiện tại xem ra cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không biết trời cao đất rộng là cái gì mà thôi!"
"Chọc giận Từ sư phó, một chưởng vỗ xuống này, hắn làm sao còn mạng để sống?"
"Tưởng thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ vậy thôi, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!"
...
Ầm!
Ngay trong tiếng nói chuyện của mọi người, một chưởng một quyền mạnh mẽ đập vào nhau và tạo ra một tiếng động lớn, tính cả lôi đài dưới chân hai người cũng đều mạnh mẽ lắc lư một cái!
Nhưng ngay lập tức, mọi người bị cảnh tưởng trước mắt nhất thời làm cho sợ hãi ngây cả người.
Chỉ thấy, trên lôi đài người thiếu niên không được mọi người xem trọng kia, rõ ràng không hề động một chút nào, thậm chí lắc lư một cái cũng không có, ngược lại là Từ Bảo Sơn, người mà được bọn họ công nhận là người mạnh nhất, vậy mà như diều đứt dây, bay ngược ra đằng sau, nặng nề ngã ngửa vào dưới lôi đài, sau đó cái tay còn lại cầm lấy cánh tay đẫm máu kia mà kêu rên lên.
Haizzz!
Tất cả mọi người nhìn cánh tay đẫm máu kia thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thiếu niên kia, từ đầu đến cuối vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường.
P/S: Ta thích nào....like facebook và ta thích nào a....đừng ham đọc mà quên mất dành động lực cho dịch giả, để bạn có thể đọc được nhiều chương nhan hơn. Ủng hộ kim phiếu a...Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hồ Bưu vội vàng sải bước tiến lên trước, kêu một tiếng "Lư chủ quản", sau đó ghé vào tai nói nhỏ chỉ trong chốc lát.
Lư chủ quản ưỡn ra cái bụng lớn, vẻ mặt tự hào, sau khi ừm hai tiếng nhàn nhạt, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Trần, ngay sau đó lông mày lập tức nhíu lại.
"Hồ Bưu, đây chính là quyền thủ muốn dự thi mà anh nói đó sao? Mẹ nó, anh không phải là đang trêu đùa ta? Nhìn dáng vẻ này của hắn, lông cũng còn chưa dài đủ, có lẽ còn đang là học sinh a?"
Giọng nói của Lư chủ quản rất lớn, những người vốn còn đang vùi đầu vào luyện tập kia, nghe thấy có quyền thủ mới đến đây, cũng thi nhau tới vây xem.
"Thật đúng là một học sinh a, ngay cả đồng phục cũng chưa có thay!"
"Này! Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, có nghĩ rằng chơi hắc quền đâu có dễ dàng như vậy không?"
"Anh bạn nhỏ, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về nhà đọc sách đi thôi! Ở đây không phải là nơi anh bạn nhỏ có thể tới!"
...
Nghe được giọng nói của mọi người, Diệp Trần hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên từ từ đưa mắt nhìn một vòng, đồng thời hơi thả ra khí thế.
"Oanh!"
Những người ở xung quanh vốn đang chế giễu Diệp Trần, bị ánh mắt Diệp Trần đảo qua, trong lòng không hiểu phát lạnh rùng mình, tất cả từng người đều ngậm miệng lại, không còn ai dám tiếp tục mở miệng ra chế giễu nữa.
Cho đến lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ra rằng, thiếu niên nhìn như yếu đuối này dường như không có yếu ớt như bọn họ nghĩ, thậm chí còn mang đến cho họ một cảm giác vô cùng nguy hiểm!
"Bây giờ, đã có thể bắt đầu chưa?"
Sau khi Diệp Trần đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lư chủ quan kia, lạnh như băng mở miệng nói.
Giờ phút này, vẻ coi thường trên mặt Lư chủ quản đã sớm biến mất mà không hề có dấu vết nào, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc và gật đầu theo bản năng.
...
Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến một chỗ trên lôi đài.
Vị Lư chủ quan kia ở dưới đài, ho nhẹ một tiếng nói:
"Diệp tiên sinh, tôi sẽ lặp lại các quy tắc cho ngài một lần nữa, trước tiên ngài phải giành chiến thắng trước bất kỳ một người nào, mới có tư cách đi lên tầng hai, chính thức tham gia tranh tài. Và với tư cách là người mới ra mắt, miễn là ngài không có ngã xuống ở trên lôi đài, có thể liên tục phát động thách đấu, thẳng tới nếu như thắng được mười trận liên tiếp, có thể thu hoạch được 500 vạn đồng tiền thường, ngài đã hiểu chưa?"
Diệp Trần khẽ vuốt cằm, đầu gật gật nhè nhẹ, biểu thị là đã hiểu rồi.
Lư chủ quản lại chỉ vào những người ở dưới đài kia, mở miệng lần nữa, nói:
"Đã như vậy, người người ở dưới đây ngài có thể tùy ý tuyển chọn một người tiến hành thách đấu!"
Diệp Trần thần niệm khẽ động, chỉ vào một người đàn ông trung niên có khí tức mạnh nhất trong đám người, thản nhiên nói:
"Ta chọn ngươi thách đấu!"
Mọi người ở xung quanh đột nhiên xì xào bàn tán.
Hoá ra, Diệp Trần tiện tay lựa chọn người đàn ông trung niên kia, tên là Từ Bảo Sơn, là một vị quyền thủ duy nhất có cấp Bạch Ngân, hơn nữa còn là một võ giả nội kình!
Phải biết, võ giả nội kình cũng không phải là rau cải trắng, so sánh với võ giả bình thường, là có một cái ranh giới rõ ràng, cho dù là một võ giả vừa mới ngưng luyện ra nội kình, cũng đủ để treo lên đánh một đám quyền thủ bình thường.
Diệp Trần vừa đến đã chọn trúng một vị mạnh nhất trong bọn họ, thật không biết là vận may của hắn quá kém, hay là cố ý làm như vậy.
Từ Bảo Sơn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần rõ ràng chọn trúng hắn, sờ lên cái mũi của mình, cười lạnh nói:
"Người trẻ tuổi! Mặc dù chỉ là thử nghiệm, lão phu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu như ngươi không muốn cái tay cái chân của ngươi bị gãy, hay là mất đi cái mạng nhỏ, lão phu khuyên ngươi vẫn là tuyển chọn lại một lần nữa đi!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần liếc mắt nhìn qua Từ Bảo Sơn, thản nhiên nói:
"Nói nhảm nhiều quá!"
Từ Bảo Sơn lập tức giận dữ "Người trẻ tuổi, khá lắm! Ngươi đã không muốn sống nữa, vậy hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!"
Nói xong lời này, dưới chân Từ Bảo Sơn bống nhiên dừng lại, người đột ngột nhẩy lên, bay thẳng nhảy lên trên lôi đài, sau đó còn chưa đợi thân hình đứng vững, một chưởng mạnh mẽ đập về phía Diệp Trần!
Hô!
Một chưởng này của Từ Bảo Sơn đánh tới, toàn bộ trên lôi đài giống như có một cơn gó lớn thổi vào, hơn nữa vô cùng nóng!
Điều mà càng khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên là, bàn tay của Từ Bảo Sơn, đột nhiên lớn hơn gấp đôi, rõ ràng giống như một cái quạt mo, mạnh mẽ đập vào trên đầu Diệp Trần.
"Thiết Sa Chưởng?"
Diệp Trần đối với võ học trên trái đất cũng không lạ gì, liếc mắt là có thể nhận ra chưởng pháp mà Từ Bảo Sơn sử dụng, là Thiết Sa Chưởng có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm của Hoa Hạ.
Loại chưởng pháp này nghe nói cực kỳ khó luyện, người tu luyện hàng ngày phải lấy tay cắm vào hạt sát, hơn nữa còn phải phối hợp thêm với dược liệu quý báu, rõ ràng luyện được một tầng vết chai thật dày trên hai bàn tay, lại sử dụng thêm nội kình, bàn tay nhìn qua so với bàn tay người bình thường phải lớn hơn rất nhiều!
Mà sau khi luyện Thiết Sa Chương tới cảnh giới cực cao, chẳng những đao thương bất nhập, nghe nói có thể đập nát kim loại phá vỡ đá, uy lực cực mạnh!
"Thiết Sa Chưởng của ngươi luyện được đúng là có chút hỏa hầu, đáng tiếc chung quy vẫn là bàng môn tà đạo, không có tiền đồ gì!"
Đối mặt với một chưởng rất mạnh này của Từ Bảo Sơn, Diệp Trần không lùi mà tiến, vung ra một quyền đánh thẳng vào nghênh đón tiếp lấy, đồng thời thản nhiên mở miệng bình luận.
"Ngông cuồng!"
Từ Bảo Sơn vốn còn muốn giữ lại mấy phần lực, không có ý định hạ tử thủ, nghe được lời nói của Diệp Trần, lập tức tức giận đến phổi cũng muốn nổ, sau đó không còn lưu thủ, toàn lực phát ra nội kình.
"Chết đi!"
So sánh với bàn tay to lớn kia của Từ Bảo Sơn, nắm đấm của Diệp Trần, quả thực giống như nắm tay của trẻ con.
Mọi người ở dưới đài thấy thế, thi nhau lắc đầu. "Thiết Sa Chưởng của Từ sư phó, đã sớm luyện được lô hỏa thuần thanh, coi như quyền thủ cấp Hoàng Kim, cũng không dám tùy tiện đối chưởng cùng với Từ sư phó, người trẻ tuổi này thực sự là không biết sống chết!"
"Vốn còn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, hiện tại xem ra cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không biết trời cao đất rộng là cái gì mà thôi!"
"Chọc giận Từ sư phó, một chưởng vỗ xuống này, hắn làm sao còn mạng để sống?"
"Tưởng thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ vậy thôi, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!"
...
Ầm!
Ngay trong tiếng nói chuyện của mọi người, một chưởng một quyền mạnh mẽ đập vào nhau và tạo ra một tiếng động lớn, tính cả lôi đài dưới chân hai người cũng đều mạnh mẽ lắc lư một cái!
Nhưng ngay lập tức, mọi người bị cảnh tưởng trước mắt nhất thời làm cho sợ hãi ngây cả người.
Chỉ thấy, trên lôi đài người thiếu niên không được mọi người xem trọng kia, rõ ràng không hề động một chút nào, thậm chí lắc lư một cái cũng không có, ngược lại là Từ Bảo Sơn, người mà được bọn họ công nhận là người mạnh nhất, vậy mà như diều đứt dây, bay ngược ra đằng sau, nặng nề ngã ngửa vào dưới lôi đài, sau đó cái tay còn lại cầm lấy cánh tay đẫm máu kia mà kêu rên lên.
Haizzz!
Tất cả mọi người nhìn cánh tay đẫm máu kia thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thiếu niên kia, từ đầu đến cuối vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường.
P/S: Ta thích nào....like facebook và ta thích nào a....đừng ham đọc mà quên mất dành động lực cho dịch giả, để bạn có thể đọc được nhiều chương nhan hơn. Ủng hộ kim phiếu a...Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com