Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 638
Người chạy tới hóa ra lại là con gái của Raul tộc trưởng!
"Laura. ta không xong rồi...được biết ngươi thực là cao hứng..." Lưu Khoa Sinh nói.
Nữ nhân này tên là Laura? Hình như Lưu Khoa Sinh đã tìm được người yêu thì phải.
Đương nhiên lần này phải cám ơn hắn rất nhiều, nếu không có hắn tôi thực sự rất khó khăn trong việc giết Vu Cương.
Tát cả lại khôi phục bình thường. Trần Dũng được cứu. Trần Vi Nhi cũng được cứu. Thủ hạ của người thần bí không nhiều, bọn họ thấy Vu Cương bị nổ chết thì lựa chọn đầu hàng.
"Lưu ca. chúng ta trở về đi." Từ Khánh Vĩ đứng bên cạnh tôi nhẹ giọng nói. "Trở về? Trở về làm gì?" Tôi nhìn hắn một cái hỏi.
"Tất cả đều đã kết thúc. chúng ta thu dọn một chút. sau đó bắt đầu xây dựng Viêm Hoàng tinh!"
Từ Khánh Vĩ nói.
"Tiếp tục xây dựng? Để cho mày làm hoàng đế à?" Tôi nhìn hắn một cái hỏi.
"Hoàng đế? Lưu tổng, ngài có ý gì vậy?" Từ Khánh Vĩ sửng sốt, có chút xẩu hổ nói.
"Từ.... Khánh Vĩ!" Tôi bỗng nhiên xoay người nhìn hắn. nói: "Thừa nhận đi. người đứng phía sau Vu Cương chính là mày!"
"Thừa nhận? Thùa nhận cái gì? Người phía sau nào? Lưu tổng. ngài đang nói đùa cái gì vậy, tôi không hiểu?" Từ Khánh Vĩ làm vẻ không hiểu.
"Mày giả bộ rất giỏi!" Tôi nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Mày chính là BOSS đứng sau lưng Vu Cương chỉ phối hoạt động của hắn!"
"Lưu tổng. Vu Cương cỏ phải cừu nhân của ngài không?" Từ Khánh Vĩ nhìn tôi vô cùng nghi hoặc.
"Cừu nhân? Ha hả. chỉ là một tiểu nhân vật. một quản cờ sao tự dưng có thể tới Viêm Hoàng tinh được? Nhiều vũ khí công nghệ cao như vậy hắn lấy từ đâu?" Tôi cười lạnh nói.
Từ Khánh Vĩ nghe tôi nói xong, sắc mặt chợt đổi một lát sau. Thở dài nói: "Được rồi, có phải ngài hoài nghi tôi không?"
"Mày đã muốn thì tao nói cho mày biết! Đầu tiên khi nhìn thấy những khoa học kỹ thuật hiện đại của Lưu Khoa Sinh. thì tao biết có thể tới từ phòng thí nghiệm của chúng ta! Các kỹ thuật tương tự như vậy, Vu Cương có thể nghiên cứu ra được sao?" Tôi nói.
"Thế nhưng ngài chẳng phải nói những thứ này là của người ngoài hành tinh hay sao? Vì sao Vu Cương không thể có được từ người ngoài hành tinh?" Từ Khánh Vĩ hỏi ngược lại.
"Không bao giờ. Về phần nguyên nhân vì sao tao không thể nói cho mày biết được. Từ Khánh Vĩ. Sở dĩ tao hoài nghi mày là có nguyên nhân! Mày có nhớ lẩn đầu tiên tao gặp Lưu Khoa Sinh mày đã nói gì không? Mày nói Lưu Khoa Sinh là bị Raul đầu độc, cho nên mới tới đánh chúng ta!
Làm sao mày biết Tập Tập Bỉ bộ tộc đầu phục hắc ám bộ tộc?
Thứ hai chuyện Lưu Khoa Sinh đầu phục tao. ngoại trừ mày và Tôn Tứ Khổng thì làm gì có ai biết nưa? Trừ phi mày chính là người chủ mưu phía sau!
Thứ ba, những sự kiện này luôn có nhưng thứ chống đối được với tinh thần lực. mà nghiên cứu nhưng thứ này chỉ có mày và Tôn Tứ Khổng!
Từ Khánh Vĩ. mày còn gì để biện minh nữa không!"
"Chẳng lê Tôn Tứ Khổng thì không bị nghi hay sao? Hắn cũng biết điều này. hơn nữa hắn là người chẻ tạo công cụ." Từ Khánh Vĩ hỏi.
"Không sai Tôn Tứ Khổng cũng có thể, thế nhưng Tôn Tứ Khổng khác mày ở chỗ. Tôn Tứ Khổng chỉ biết có khoa học chứ không có dục vọng. Nếu nói hắn chỉ dục vọng, thì chỉ có một loại duy nhất là dục vọng nghiên cứu!"
Tôi nhìn Từ Khánh Vĩ tiếp tục nói: "Thế nhưng mày không phải vậy, mày cũng là một nhân tài, và mày có dục vọng. Từ khi mày thành lập tập đoàn vĩ nhân đã thể hiện rồi. với lại một người trọng sinh biết khoa học kỹ thuật bây giờ và tương lại. mày lại cam chịu làm trợ thủ cho người khác sao!"
"Không sai! Chuyện tới bây giờ. tao chính thức thừa nhận!" Từ Khánh Vĩ nhìn tôi. Trên mặt dần hiện lên sự độc ác: "Tao thích Triệu Nhan Nghiên! Kiếp trước tao rõ ràng đã có nàng, tại sao mày quấy rối!"
"Tao quấy rối? Tao uống rượu chết bất thình lình mà cũng gọi là quấy rồi à?" Tôi không hiểu nhìn Từ Khánh Vĩ.
"Đúng vậy. mày sớm không chết muộn không chết. sao lại chết vào lúc đó? Chỉ còn một bước cuối cùng, vậy mà tao phải trơ mắt nhìn tân nương tự sát!" Từ Khánh Vĩ dữ tợn nhìn tôi: "Con mẹ nó. mày thực làm cho tao khó chịu. mày không cách nào hiểu được tâm tình của tao lúc đó đâu!
Mày chính là đầu sỏ gây nên tất cả. Lưu Lỗi! Lúc đó tao đã âm thầm thề. Tao nhất định phải trả thù mày. Và may mắn tao được trọng sinh! Ha ha ha ha!
Mắt thấy tao sắp thành công vậy mà mày lại xuất hiện. Viêm Hoàng tinh này cũng do tao phát hiện trước, tại sao mày lại tới chỉếm!
Từ khi mày bảo tao tìm hành tinh có sự sống thì tao đã tìm được nó. Tao đang muốn lập quốc gia thì dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều do mày chỉếm được! Dựa vào cái gì mà tao phải làm thủ hạ của mày!"
"Cái gì? Mày nói Viêm Hoàng tinh là phát hiện của mày?" Tôi nghe Từ Khánh Vĩ nói xong không khôi sửng sốt.
"Hừ hừ. đương nhiên!!" Từ Khánh Vĩ hừ lạnh nói: "Hắc ám bộ tộc chính là do tao thành lập, tao sẽ thống trị tinh cẩu này với Triệu Nhan Nghiên. Mặc dù nàng đã qua tay mày nhưng tao không quan tâm! Ha ha. nàng chính là giấc mơ của tao!"
"Mày đang nói cái gì vậy?" Tôi thấy Từ Khánh Vĩ dường như điên cuồng thì nói: "Mày cho là tao có thể cho mày cơ hội nữa sao?"
"Mày cho tao cơ hội? Thật là buồn cười. đến lúc này không còn là vấn đề của mày nữa!" Từ Khánh Vĩ cười lớn: "Lưu Lỗi. mày tường là tao không cỏ hậu chỉêu sao?"
Tôi liếc mắt nhìn Từ Khánh Vĩ lắc đầu. Hắn đúng là hết thuốc chữa!
"Laura. ta không xong rồi...được biết ngươi thực là cao hứng..." Lưu Khoa Sinh nói.
Nữ nhân này tên là Laura? Hình như Lưu Khoa Sinh đã tìm được người yêu thì phải.
Đương nhiên lần này phải cám ơn hắn rất nhiều, nếu không có hắn tôi thực sự rất khó khăn trong việc giết Vu Cương.
Tát cả lại khôi phục bình thường. Trần Dũng được cứu. Trần Vi Nhi cũng được cứu. Thủ hạ của người thần bí không nhiều, bọn họ thấy Vu Cương bị nổ chết thì lựa chọn đầu hàng.
"Lưu ca. chúng ta trở về đi." Từ Khánh Vĩ đứng bên cạnh tôi nhẹ giọng nói. "Trở về? Trở về làm gì?" Tôi nhìn hắn một cái hỏi.
"Tất cả đều đã kết thúc. chúng ta thu dọn một chút. sau đó bắt đầu xây dựng Viêm Hoàng tinh!"
Từ Khánh Vĩ nói.
"Tiếp tục xây dựng? Để cho mày làm hoàng đế à?" Tôi nhìn hắn một cái hỏi.
"Hoàng đế? Lưu tổng, ngài có ý gì vậy?" Từ Khánh Vĩ sửng sốt, có chút xẩu hổ nói.
"Từ.... Khánh Vĩ!" Tôi bỗng nhiên xoay người nhìn hắn. nói: "Thừa nhận đi. người đứng phía sau Vu Cương chính là mày!"
"Thừa nhận? Thùa nhận cái gì? Người phía sau nào? Lưu tổng. ngài đang nói đùa cái gì vậy, tôi không hiểu?" Từ Khánh Vĩ làm vẻ không hiểu.
"Mày giả bộ rất giỏi!" Tôi nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Mày chính là BOSS đứng sau lưng Vu Cương chỉ phối hoạt động của hắn!"
"Lưu tổng. Vu Cương cỏ phải cừu nhân của ngài không?" Từ Khánh Vĩ nhìn tôi vô cùng nghi hoặc.
"Cừu nhân? Ha hả. chỉ là một tiểu nhân vật. một quản cờ sao tự dưng có thể tới Viêm Hoàng tinh được? Nhiều vũ khí công nghệ cao như vậy hắn lấy từ đâu?" Tôi cười lạnh nói.
Từ Khánh Vĩ nghe tôi nói xong, sắc mặt chợt đổi một lát sau. Thở dài nói: "Được rồi, có phải ngài hoài nghi tôi không?"
"Mày đã muốn thì tao nói cho mày biết! Đầu tiên khi nhìn thấy những khoa học kỹ thuật hiện đại của Lưu Khoa Sinh. thì tao biết có thể tới từ phòng thí nghiệm của chúng ta! Các kỹ thuật tương tự như vậy, Vu Cương có thể nghiên cứu ra được sao?" Tôi nói.
"Thế nhưng ngài chẳng phải nói những thứ này là của người ngoài hành tinh hay sao? Vì sao Vu Cương không thể có được từ người ngoài hành tinh?" Từ Khánh Vĩ hỏi ngược lại.
"Không bao giờ. Về phần nguyên nhân vì sao tao không thể nói cho mày biết được. Từ Khánh Vĩ. Sở dĩ tao hoài nghi mày là có nguyên nhân! Mày có nhớ lẩn đầu tiên tao gặp Lưu Khoa Sinh mày đã nói gì không? Mày nói Lưu Khoa Sinh là bị Raul đầu độc, cho nên mới tới đánh chúng ta!
Làm sao mày biết Tập Tập Bỉ bộ tộc đầu phục hắc ám bộ tộc?
Thứ hai chuyện Lưu Khoa Sinh đầu phục tao. ngoại trừ mày và Tôn Tứ Khổng thì làm gì có ai biết nưa? Trừ phi mày chính là người chủ mưu phía sau!
Thứ ba, những sự kiện này luôn có nhưng thứ chống đối được với tinh thần lực. mà nghiên cứu nhưng thứ này chỉ có mày và Tôn Tứ Khổng!
Từ Khánh Vĩ. mày còn gì để biện minh nữa không!"
"Chẳng lê Tôn Tứ Khổng thì không bị nghi hay sao? Hắn cũng biết điều này. hơn nữa hắn là người chẻ tạo công cụ." Từ Khánh Vĩ hỏi.
"Không sai Tôn Tứ Khổng cũng có thể, thế nhưng Tôn Tứ Khổng khác mày ở chỗ. Tôn Tứ Khổng chỉ biết có khoa học chứ không có dục vọng. Nếu nói hắn chỉ dục vọng, thì chỉ có một loại duy nhất là dục vọng nghiên cứu!"
Tôi nhìn Từ Khánh Vĩ tiếp tục nói: "Thế nhưng mày không phải vậy, mày cũng là một nhân tài, và mày có dục vọng. Từ khi mày thành lập tập đoàn vĩ nhân đã thể hiện rồi. với lại một người trọng sinh biết khoa học kỹ thuật bây giờ và tương lại. mày lại cam chịu làm trợ thủ cho người khác sao!"
"Không sai! Chuyện tới bây giờ. tao chính thức thừa nhận!" Từ Khánh Vĩ nhìn tôi. Trên mặt dần hiện lên sự độc ác: "Tao thích Triệu Nhan Nghiên! Kiếp trước tao rõ ràng đã có nàng, tại sao mày quấy rối!"
"Tao quấy rối? Tao uống rượu chết bất thình lình mà cũng gọi là quấy rồi à?" Tôi không hiểu nhìn Từ Khánh Vĩ.
"Đúng vậy. mày sớm không chết muộn không chết. sao lại chết vào lúc đó? Chỉ còn một bước cuối cùng, vậy mà tao phải trơ mắt nhìn tân nương tự sát!" Từ Khánh Vĩ dữ tợn nhìn tôi: "Con mẹ nó. mày thực làm cho tao khó chịu. mày không cách nào hiểu được tâm tình của tao lúc đó đâu!
Mày chính là đầu sỏ gây nên tất cả. Lưu Lỗi! Lúc đó tao đã âm thầm thề. Tao nhất định phải trả thù mày. Và may mắn tao được trọng sinh! Ha ha ha ha!
Mắt thấy tao sắp thành công vậy mà mày lại xuất hiện. Viêm Hoàng tinh này cũng do tao phát hiện trước, tại sao mày lại tới chỉếm!
Từ khi mày bảo tao tìm hành tinh có sự sống thì tao đã tìm được nó. Tao đang muốn lập quốc gia thì dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều do mày chỉếm được! Dựa vào cái gì mà tao phải làm thủ hạ của mày!"
"Cái gì? Mày nói Viêm Hoàng tinh là phát hiện của mày?" Tôi nghe Từ Khánh Vĩ nói xong không khôi sửng sốt.
"Hừ hừ. đương nhiên!!" Từ Khánh Vĩ hừ lạnh nói: "Hắc ám bộ tộc chính là do tao thành lập, tao sẽ thống trị tinh cẩu này với Triệu Nhan Nghiên. Mặc dù nàng đã qua tay mày nhưng tao không quan tâm! Ha ha. nàng chính là giấc mơ của tao!"
"Mày đang nói cái gì vậy?" Tôi thấy Từ Khánh Vĩ dường như điên cuồng thì nói: "Mày cho là tao có thể cho mày cơ hội nữa sao?"
"Mày cho tao cơ hội? Thật là buồn cười. đến lúc này không còn là vấn đề của mày nữa!" Từ Khánh Vĩ cười lớn: "Lưu Lỗi. mày tường là tao không cỏ hậu chỉêu sao?"
Tôi liếc mắt nhìn Từ Khánh Vĩ lắc đầu. Hắn đúng là hết thuốc chữa!