Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Vết thương của Quách Khánh rất nhanh chóng được khôi phục! Đương nhiên, tôi vẫn lo lắng nên dùng tinh thần lực kiểm tra một chút. sau đó thì tháo băng đi.
"Quách tử, mau dậy đi!" Tôi vỗ vỗ khuôn mặt Quách Khánh lớn tiếng kêu lẻn. Bởi vì tôi biết hắn đã khỏe lại.
"A?...." Quách Khánh mơ mơ màng màng mở mắt. sau khi nhìn thấy tôi lại đưa tay sờ đàu, thấy vẫn bình thường thì kinh hãi:
"Lão đại. Tại sao là cậu? Tớ chẳng phải bị súng bắn chết rồi sao. Sao lại vẫn bình thường như thế này? Chẳng lữ nơi này là âm tào địa phủ. hay tôi là quỷ? Lão đại. cậu cũng là người bị hại?"
"Quỷ cái rắm. lão đại của cậu dễ dàng chết như vậy sao?" Tôi nhìn hắn nói: "Câu đã quên tớ có dị năng sao?"
"Không quên. như vậy thì hình như cậu chữa cho tớ?" Quách Khánh có chút hưng phấn nhìn tôi.
"Nói lời vô nghĩa, cậu đừng có hỏi những vấn đề ngu ngốc này, hai chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt. suýt chút nữa cậu bị biến thành chuột bạch rồi!" Tôi cười mắng.
"Lão đại. đúng là cám ơn cậu. nếu không có cậu tớ chắc không qua nổi!" Quách Khánh dường như tự đáy lòng nói.
"Được rồi, hai chúng ta còn nói những lời này làm gì. nói xem chuyện gì đã xảy ra?" Tôi không cười nữa nhìn Quách Khánh nói.
Chờ một chút! Quách Khánh nghiêng người từ trên giường bệnh ngồi dậy, sau đó cẩn thận kiểm tra phòng một vòng, mới thở dài một hơi nói: "Thời khắc này phải hành động cẩn thận!"
"Thế nào. cậu sợ có dụng cụ nghe lén? Yên tâm đi, tớ đã kiểm tra rồi!" Kỳ thực nếu có thiết bị này, tôi đã nhận ra từ lâu: "Hơn nữa. Từ khi tớ tới nơi này người khác còn dám nghe lén sao. "
"Tớ cũng chỉ làm việc cẩn trọng thôi!" Quách Khánh cười khố nói: "Đinh Bảo Tam đâu?"
"Lè nào bình thường cậu hay bị người khác nghe lén?" Tôi có chút kỳ quái nhìn Quách Khánh, trước kia hắn toàn gọi Đinh Bảo Tam là Tam Hầu Tử, sao lại đột nhiên gọi thẳng tên như vậy? Thế nhưng tôi vẫn đáp: "Hắn ở bên ngoài! Làm sao vậy? Gọi hắn vào sao?"
"Không cần gọi hắn!" Quách Khánh vô cùng kiên quyết nói: "Đúng vậy, gần đây tớ bị người giám thị nhưng không biết là ai làm. tớ hoài nghi người này là Đinh Bảo Tam!"
"Hắn?" Tôi lắc đầu. sao Quách Khánh hoài nghi hắn? Rốt cuộc là chuyện gì vậy!
"Không sai. Chính là hắn! Trước khi chuyện này xảy ra. tớ đi xe cũng có người gài bom, uống nước cũng có người đầu độc nhưng tớ vẫn tránh thoát!" Quách Khánh nói.
"Vậy thì cũng không thể nói là Đinh Bảo Tam làm. Có khi là người khác thì sao!" Tôi bác bỏ.
"Không sai. cũng có thể là người khác nhưng hắn là kẻ đáng nghi nhất!" Quách Khánh dừng một chút nói: "Ví dụ như lần đặt bom kia, các hoạt động trong nước thì tớ đều cùng đi một xe với hắn! Nhưng lần đó Đinh Bảo Tam nói xin tớ nghỉ việc tư không đi cùng! May mà tới bảo tiểu đệ đợi. chứ không thì tan xác rồi!"
"Đó chỉ là một sự trùng hợp?" Tôi nói.
"Được. thì cho nó là trùng hợp!" Quách Khánh tiếp tục nói: "Nhưng tại sao nước uống trong phòng làm việc của tớ cùng bị đầu độc!
Quách Khánh lại kể chuyện lẩn bị đầu độc.
Ở trong phòng làm việc của Quách Khánh. Đinh Bảo Tam tới báo cáo tình hình. Quách Khánh bảo thư ký rót nước nhưng hắn không uống, tự lấy nước riêng của mình khiến Quách Khánh vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Đinh Bảo Tam báo cáo xong thì có một tiểu đệ khác vào báo cáo. người này mới từ ngoài chạy vào, cầm ngay cốc nước trên bàn uống.
Không ngờ uống chưa được bao lâu thì trợn mắt sùi bọt mép. nằm lăn trên sàn.
Quách Khánh hoảng sợ. vội tìm người đem tiểu đệ đưa đến bệnh viện, rửa ruột truyền dịch trải qua hơn một ngày. kết quả là trúng độc!
Quách Khánh phẫn nộ, lập tức tìm người kiểm tra nước khoáng trong phòng làm việc, kết quả khiến hắn kinh hãi. Có độc! Tinh táo lại suy nghĩ thì hành động của Đinh Bảo Tam thật khác thường. Khiến hắn vô cùng hoài nghi!
Cho nên gần đây hắn luôn quan sát cẩn thận. đề phòng bị ám toán!
"Còn chuyện hôm nay!" Quách Khánh tiếp tục nói: "Khi đó bọn tớ mới xuất hiện bên ngoài, đang muốn lên xe thì Đinh Bảo Tam nói chuyện với một người, tớ thấy vậy cùng không lên xe. Nhưng đúng lúc này thì tớ bị người khác bắn!"
Quách Khánh nói như vậy, không khỏi làm tôi trầm tư!
Đừng nói Quách Khánh mà ngay cả tôi cũng có chút hoài nghi! Tất cả chứng cứ đều hướng vào một mình Đinh Bảo Tam! Ngay cả người ngu cũng đoán ra, quan hệ giữa Đinh Bảo Tam và Quách Khánh không bình thường!
Thế nhưng tôi tuyệt đối tin vào dị năng của mình! Dị năng sẽ không gạt người, tư tưởng của Đinh Bảo Tam cũng không gạt người! Cho nên lần này tôi có thể khẳng định Đinh Bảo Tam không có vấn đề!
Thế sai lầm rốt cuộc là ở chỗ nào?
"Phó tổng cao nhất của Đinh Bảo Tam là ai?" Tôi đột nhiên hỏi.
"Thủ hạ của Đinh Bảo Tam?" Quách Khánh sửng sốt, lập tức hiểu ý của tôi: "Không có khả năng, tớ nghĩ người có khả năng nhất là Đinh Bảo Tam!"
"Nói cho tớ biết đó là ai!" Tôi không nói câu gì vì tôi biết người không có khả năng nhất chính là Đinh Bảo Tam!
"Là Trần Dũng!" Quách Khánh do dự một chút nói.
"Trần Dũng?" Tôi sửng sốt: "Là anh trai của Trần Vi Nhi?"
"Không sai!" Quách Khánh gật đầu.
"Hắn không phải là phụ trách công việc xây dựng hay sao?" Tôi kỳ quái hỏi: "Tại sao lại trở về làm hắc đạo?"
"Khi hắn trở về tổng bộ. tôi thấy năng lực hắn rất tốt, đồng thời lại có nghĩa khí, đối xử với anh em cùng tốt nên mới cho hắn làm Phó tổng!" Quách Khánh nói.
Trần Dũng! Thế nào lại là Trần Dũng! Không có khả năng! Lẽ nào tôi nghĩ lầm rồi? Chuyện càng ngày càng phức tạp! Chẳng lẽ là dị năng của tôi dò xét chưa hết? hoặc có sai lầm nào đó?
Trần Dũng muốn thăng tiến thì hoàn toàn có thể dùng quan hệ với tôi, cần gì phải dùng thủ đoạn này!
Lộn xộn! Tất cả đều lộn xộn! Tất cả đều rồi như tơ vò!
"Quách Khánh, cậu có nghĩ tớ không vừa mắt cậu. muốn làm hại cậu không?" Tôi nhìn Quách Khánh nghiêm túc hỏi.
"Cái gì?" Quách Khánh sửng sốt nhưng lập tức nghiêm mặt nói: "Lão đại. cậu đừng nói đùa. chúng ta là anh em tốt. sao có thể hại tớ được! Tớ nếu làm cậu mất hứng thì cậu không cần nói. tớ cùng tự kết liễu!"
"Tốt! Vậy cậu có tin tớ không!" Tôi hỏi.
"Tớ đương nhiên tin!" Quách Khánh không chút do dự nói.
"Tớ nhặn định Đinh Bảo Tam tuyệt đối không có vấn đề!" Tôi nói: "Nếu như cậu tin tớ, thì tất cả cứ dựa theo phương pháp của tớ mà làm. cậu phối hợp cho thật tốt!"
"Được! Nếu lão đại đã nói hắn không có đề vậy tớ sẽ không nghi ngờ nữa!" Quách Khánh nói: "Cậu chỉ cần nói làm như thế nào. tớ sẽ phối hợp tuyệt đối!"
"Quách tử, mau dậy đi!" Tôi vỗ vỗ khuôn mặt Quách Khánh lớn tiếng kêu lẻn. Bởi vì tôi biết hắn đã khỏe lại.
"A?...." Quách Khánh mơ mơ màng màng mở mắt. sau khi nhìn thấy tôi lại đưa tay sờ đàu, thấy vẫn bình thường thì kinh hãi:
"Lão đại. Tại sao là cậu? Tớ chẳng phải bị súng bắn chết rồi sao. Sao lại vẫn bình thường như thế này? Chẳng lữ nơi này là âm tào địa phủ. hay tôi là quỷ? Lão đại. cậu cũng là người bị hại?"
"Quỷ cái rắm. lão đại của cậu dễ dàng chết như vậy sao?" Tôi nhìn hắn nói: "Câu đã quên tớ có dị năng sao?"
"Không quên. như vậy thì hình như cậu chữa cho tớ?" Quách Khánh có chút hưng phấn nhìn tôi.
"Nói lời vô nghĩa, cậu đừng có hỏi những vấn đề ngu ngốc này, hai chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt. suýt chút nữa cậu bị biến thành chuột bạch rồi!" Tôi cười mắng.
"Lão đại. đúng là cám ơn cậu. nếu không có cậu tớ chắc không qua nổi!" Quách Khánh dường như tự đáy lòng nói.
"Được rồi, hai chúng ta còn nói những lời này làm gì. nói xem chuyện gì đã xảy ra?" Tôi không cười nữa nhìn Quách Khánh nói.
Chờ một chút! Quách Khánh nghiêng người từ trên giường bệnh ngồi dậy, sau đó cẩn thận kiểm tra phòng một vòng, mới thở dài một hơi nói: "Thời khắc này phải hành động cẩn thận!"
"Thế nào. cậu sợ có dụng cụ nghe lén? Yên tâm đi, tớ đã kiểm tra rồi!" Kỳ thực nếu có thiết bị này, tôi đã nhận ra từ lâu: "Hơn nữa. Từ khi tớ tới nơi này người khác còn dám nghe lén sao. "
"Tớ cũng chỉ làm việc cẩn trọng thôi!" Quách Khánh cười khố nói: "Đinh Bảo Tam đâu?"
"Lè nào bình thường cậu hay bị người khác nghe lén?" Tôi có chút kỳ quái nhìn Quách Khánh, trước kia hắn toàn gọi Đinh Bảo Tam là Tam Hầu Tử, sao lại đột nhiên gọi thẳng tên như vậy? Thế nhưng tôi vẫn đáp: "Hắn ở bên ngoài! Làm sao vậy? Gọi hắn vào sao?"
"Không cần gọi hắn!" Quách Khánh vô cùng kiên quyết nói: "Đúng vậy, gần đây tớ bị người giám thị nhưng không biết là ai làm. tớ hoài nghi người này là Đinh Bảo Tam!"
"Hắn?" Tôi lắc đầu. sao Quách Khánh hoài nghi hắn? Rốt cuộc là chuyện gì vậy!
"Không sai. Chính là hắn! Trước khi chuyện này xảy ra. tớ đi xe cũng có người gài bom, uống nước cũng có người đầu độc nhưng tớ vẫn tránh thoát!" Quách Khánh nói.
"Vậy thì cũng không thể nói là Đinh Bảo Tam làm. Có khi là người khác thì sao!" Tôi bác bỏ.
"Không sai. cũng có thể là người khác nhưng hắn là kẻ đáng nghi nhất!" Quách Khánh dừng một chút nói: "Ví dụ như lần đặt bom kia, các hoạt động trong nước thì tớ đều cùng đi một xe với hắn! Nhưng lần đó Đinh Bảo Tam nói xin tớ nghỉ việc tư không đi cùng! May mà tới bảo tiểu đệ đợi. chứ không thì tan xác rồi!"
"Đó chỉ là một sự trùng hợp?" Tôi nói.
"Được. thì cho nó là trùng hợp!" Quách Khánh tiếp tục nói: "Nhưng tại sao nước uống trong phòng làm việc của tớ cùng bị đầu độc!
Quách Khánh lại kể chuyện lẩn bị đầu độc.
Ở trong phòng làm việc của Quách Khánh. Đinh Bảo Tam tới báo cáo tình hình. Quách Khánh bảo thư ký rót nước nhưng hắn không uống, tự lấy nước riêng của mình khiến Quách Khánh vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Đinh Bảo Tam báo cáo xong thì có một tiểu đệ khác vào báo cáo. người này mới từ ngoài chạy vào, cầm ngay cốc nước trên bàn uống.
Không ngờ uống chưa được bao lâu thì trợn mắt sùi bọt mép. nằm lăn trên sàn.
Quách Khánh hoảng sợ. vội tìm người đem tiểu đệ đưa đến bệnh viện, rửa ruột truyền dịch trải qua hơn một ngày. kết quả là trúng độc!
Quách Khánh phẫn nộ, lập tức tìm người kiểm tra nước khoáng trong phòng làm việc, kết quả khiến hắn kinh hãi. Có độc! Tinh táo lại suy nghĩ thì hành động của Đinh Bảo Tam thật khác thường. Khiến hắn vô cùng hoài nghi!
Cho nên gần đây hắn luôn quan sát cẩn thận. đề phòng bị ám toán!
"Còn chuyện hôm nay!" Quách Khánh tiếp tục nói: "Khi đó bọn tớ mới xuất hiện bên ngoài, đang muốn lên xe thì Đinh Bảo Tam nói chuyện với một người, tớ thấy vậy cùng không lên xe. Nhưng đúng lúc này thì tớ bị người khác bắn!"
Quách Khánh nói như vậy, không khỏi làm tôi trầm tư!
Đừng nói Quách Khánh mà ngay cả tôi cũng có chút hoài nghi! Tất cả chứng cứ đều hướng vào một mình Đinh Bảo Tam! Ngay cả người ngu cũng đoán ra, quan hệ giữa Đinh Bảo Tam và Quách Khánh không bình thường!
Thế nhưng tôi tuyệt đối tin vào dị năng của mình! Dị năng sẽ không gạt người, tư tưởng của Đinh Bảo Tam cũng không gạt người! Cho nên lần này tôi có thể khẳng định Đinh Bảo Tam không có vấn đề!
Thế sai lầm rốt cuộc là ở chỗ nào?
"Phó tổng cao nhất của Đinh Bảo Tam là ai?" Tôi đột nhiên hỏi.
"Thủ hạ của Đinh Bảo Tam?" Quách Khánh sửng sốt, lập tức hiểu ý của tôi: "Không có khả năng, tớ nghĩ người có khả năng nhất là Đinh Bảo Tam!"
"Nói cho tớ biết đó là ai!" Tôi không nói câu gì vì tôi biết người không có khả năng nhất chính là Đinh Bảo Tam!
"Là Trần Dũng!" Quách Khánh do dự một chút nói.
"Trần Dũng?" Tôi sửng sốt: "Là anh trai của Trần Vi Nhi?"
"Không sai!" Quách Khánh gật đầu.
"Hắn không phải là phụ trách công việc xây dựng hay sao?" Tôi kỳ quái hỏi: "Tại sao lại trở về làm hắc đạo?"
"Khi hắn trở về tổng bộ. tôi thấy năng lực hắn rất tốt, đồng thời lại có nghĩa khí, đối xử với anh em cùng tốt nên mới cho hắn làm Phó tổng!" Quách Khánh nói.
Trần Dũng! Thế nào lại là Trần Dũng! Không có khả năng! Lẽ nào tôi nghĩ lầm rồi? Chuyện càng ngày càng phức tạp! Chẳng lẽ là dị năng của tôi dò xét chưa hết? hoặc có sai lầm nào đó?
Trần Dũng muốn thăng tiến thì hoàn toàn có thể dùng quan hệ với tôi, cần gì phải dùng thủ đoạn này!
Lộn xộn! Tất cả đều lộn xộn! Tất cả đều rồi như tơ vò!
"Quách Khánh, cậu có nghĩ tớ không vừa mắt cậu. muốn làm hại cậu không?" Tôi nhìn Quách Khánh nghiêm túc hỏi.
"Cái gì?" Quách Khánh sửng sốt nhưng lập tức nghiêm mặt nói: "Lão đại. cậu đừng nói đùa. chúng ta là anh em tốt. sao có thể hại tớ được! Tớ nếu làm cậu mất hứng thì cậu không cần nói. tớ cùng tự kết liễu!"
"Tốt! Vậy cậu có tin tớ không!" Tôi hỏi.
"Tớ đương nhiên tin!" Quách Khánh không chút do dự nói.
"Tớ nhặn định Đinh Bảo Tam tuyệt đối không có vấn đề!" Tôi nói: "Nếu như cậu tin tớ, thì tất cả cứ dựa theo phương pháp của tớ mà làm. cậu phối hợp cho thật tốt!"
"Được! Nếu lão đại đã nói hắn không có đề vậy tớ sẽ không nghi ngờ nữa!" Quách Khánh nói: "Cậu chỉ cần nói làm như thế nào. tớ sẽ phối hợp tuyệt đối!"