Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
"Tiểu Lỗi, mau dậy đi! Hôm nay là ngày đầu tiên con bước vào trường trung học phổ thông, ngàn vạn lần đừng đến muộn!"
Bên tai của tôi vang lên giọng nữ vô cùng quen thuộc.
"Mẹ, con lạnh lắm, mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi!"
Đầu tôi vẫn còn mơ màng, theo thói quen trà lời như vậy.
Ai, sai rồi! Tôi chẳng phải một mình ở căn nhà mới mua trên Bắc Kinh hay sao? Mẹ tôi sao lại tới đây?
Tôi mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh. Đây là một cái giường cũ, một cái bàn làm việc sơn đã lâu năm nên đã có chỗ mốc, giá sách thì bữa bãi, khung cảnh vô cùng quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Mẹ của tôi sao lại trẻ như vậy? Tất cả những điều này cho thấy, Diêm vương lão ca không có gạt tôi, tôi đã sống lại rồi.
Còn một khả năng nữa, đó là tôi đang nằm mơ, mơ một giấc mơ dài. Giấc mơ kia nói, tôi đã 31 tuổi, trở thành tổng giám đốc của công ty Microsoft của nước Z, tham gia hôn lễ của người yêu, vì uống rượu quá nhiều nên chết, sau đó gặp Diêm Vương lão ca...
Nghĩ tới đây, tôi sờ lên ngực, cái “điện thoại di động” mà Diêm Vương lão ca cho tôi vẫn còn, đích thực là tôi đã sống lại rồi.
Tôi vui vẻ bậy dậy, ôm lấy mẹ yêu quý của tôi.
Mẹ tôi vỗ đầu tôi cười nói:
"Hôm nay, con đã là một học sinh phổ thông rồi, đã là đại hài tử rồi. Lại còn làm nũng với mẹ nữa ư?"
Tôi lắc đầu, cho dù là bây giờ, hay khi tôi đã 31 tuổi, mỗi khi gặp cha mẹ, tôi đều làm nũng, có một câu nói rất chuẩn xác: Trong mắt cha mẹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Tôi mặc quần áo vô cùng nhanh, thấy mẹ tôi đang chuẩn bị cặp sách cho tôi, tôi hỏi:
"Mẹ, ngày hôm nay là ngày đầu tiên con học phổ thông đúng không?"
"Đương nhiên là đúng rồi!" Mẹ tôi nghi hoặc nhìn tôi.
"YEAH!"
Tôi kêu to một tiếng, tôi học theo thói quen kiếp trước, vươn tay đấm một cái vào không khí. Tôi sống lại rồi, tôi đã trở về năm 1994, tôi bắt đầu đi học trung học phổ thông.
Tôi sở dĩ vui vẻ như vậy, bởi đời nay tôi sẽ không buông tha Triệu Nhan Nghiên nữa. Tôi mở cửa sổ, hít sâu một hơi không khí trong lành, kêu to:
"Các vị mỹ nữ, tôi tới đây!"
Tôi xoay người, phát hiện mẹ tôi còn ở trong phòng, đang trợn mắt há mồm nhìn tôi.
"Hắc hắc!"
Tôi cười gượng nói, đương nhiên tôi hiểu tâm trạng của mẹ lúc này. Nếu như bất cứ người mẹ nào thấy người con của mình mới bước chân lên phổ thông, mà đã kêu lớn “mỹ nữ”, thì cũng có tâm tình này cả.
Mẹ tôi sờ trán tôi nói:
"Tiểu Lỗi, con có sốt không?!"
Tôi cười lắc đầu, đi ra cửa bước vào phòng vệ sinh, nhìn bóng dáng một thiếu niên… tóc tai rối bời trong gương.
Chẳng lẽ kiếp trước tôi lôi thôi thế này hay sao? Tôi ngất, đây là hình tượng gì vậy, thảo nào không có nữ sinh nào thích tôi, nghĩ lại thời đại học anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong thì khác nhau một trời một vực.
Tôi quyết định rồi, chuyện đầu tiên tôi làm khi sống lại, đó là chỉnh đốn hình tượng của mình.
Lau mặt qua loa vài cái, tôi bước đến phòng an, mẹ tôi đang nấu bữa sáng, cha tôi đang ngồi đọc báo. Lúc này, trên mặt cha tôi không có nếp nhăn, tóc vẫn còn đen nhanh, cái tuổi 30 gần 40 là thời kì phấn đầu tích cực nhất cho sự nghiệp chính trị.
Trong trí nhớ của tôi, lúc này cha tôi làm việc ở 1 nhà máy quốc doanh còn chưa đóng cửa, cha tôi là một kỹ sư trẻ rất có tiền đồ.
Thế nhưng, khi công việc làm ăn trở nên khó khăn, nếu như không có kinh nghiệm của kiếp trước, không ai có thể nghĩ rằng, một năm sau đó, một vị quản đốc hòa ái dễ gần lại ôm toàn bộ tài chính của công ty trốn đi.
Sau này có bắt được về, nhưng toàn bộ tài chính của công ty đã bị chuyển ra nước ngoài, nhà máy chỉ còn lại 1 cái xác không, cộng với những khoản nợ bên ngoài, không đến một tháng thì bị ngân hàng cưỡng thế thu hồi.
Những người công nhân như cha tôi thì suốt ngày thở dài, tóc cũng bạc đi không ít, lận đận long đong để lo ba bữa cơm cho gia đình. Chuyện này kéo dài tới tận khi tôi tốt nghiệp, nhậm chức ở công ty Microsoft, thì vấn đề tài chính mới hoàn toàn được giải quyết.
Nhưng, thân thể phụ thân bị suy yếu quá độ, không được vài năm thì qua đời.
Hôm nay tôi sống lại rồi, đương nhiên sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, chí ít với năng lực của tôi, nuôi sống mọi người trong gia đình chắc là không có vấn đề gì.
"Cha, con rất nhớ cha!"
Sau khi sống lại, tôi không cách nào áp chế được tình cảm bản thân, nhào vào lòng cha tôi, bởi kiếp trước tôi muốn gặp cũng không được.
Cha tôi buông tờ báo đang đọc trong tay, kỳ quái vỗ lưng tôi hỏi:
"Đứa con này, hôm nay làm sao vậy?"
Tôi không muốn làm mọi người hoài nghi, vì vậy mới giải thích nói:
"Cha, đêm qua con mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy trong nhà máy của cha, Trương quản đốc ôm tiền bỏ trốn"
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải nhắc nhở cha tôi để người đề phòng.
"Đừng có nói bậy, Trương quản đốc không phải là người như thế!"
Cha tôi tức giận buông tôi ra, quát.
Tôi biết giấc mơ này không có tác dụng để báo trước, xem ra chỉ còn cách đi một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ chứng minh lời nói của mình là sự thực cũng không muộn.
…
Sau khi ăn xong, cha mẹ tôi đến trường báo danh cùng với tôi. Vốn tôi định một mình đi thôi, nhưng cha mẹ tôi nhất định không chịu.
Nhưng cũng khó trách, bởi từ nhỏ đến hiện tại, tôi chưa từng ra khỏi ra xa hơn 1km. Trường tiểu học thì ngay cạnh nhà, có đến cũng không đến 500 bước. Trung học thì lại ở gần tiểu học.
Mà đi báo danh tới trường phổ thông cách nhà tận hơn 10 trạm xe, đối với 1 thiếu niên 14 tuổi như tôi thì làm gì có cha mẹ nào yên tâm, huống chi bọn họ còn muốn cho con mình học đại học nữa, không chăm chút từ bây giờ sao được.
Ở trước cửa Trường Tứ Trung ồn ào, chật ních người, rất nhiều bậc phụ huynh cũng đưa con đến trường giống như cha mẹ tôi.
Trường Tứ Trung là 1 trong những trường trọng điểm của thành phố Tân Giang, để tôi học ở trường này, phụ thân tôi cũng tốn không ít tiền.
Sức khỏe cũng là một vấn đề của tôi thời trung học cơ sở, mà lực học của tôi ở trung học cơ sở cũng tương đối kém, nếu như không phải tính cách hướng nội, nhu nhược của tôi, tôi rất có khả năng không bước chân vào được đây.
Chỉ có từng sống qua thời kỳ ở trường trung học đó mới thấy, quả thực trường đó rất kém, cướp bóc, giết người, cờ bạc, những thiếu niên phạm tội ở Tân Giang đều xuất phát từ nơi đó.
Cái trường học đó có thể bồi dưỡng ra nhân tài thì có gặp quỷ rồi, Cả khu phố đi thi, chỉ có một mình tôi là đủ điểm đỗ vào trường Tứ Trung.
Tôi thấy trên đường qua lại có không ít xe tốt, không khỏi cảm thán, những năm này cũng có không ít nhân vật có tiền!
Theo kinh nghiệm của kiếp trước, con số trăm vạn đã là không nhỏ rồi. Ánh mắt của tôi dừng lại trên chiếc Audi 100, để cho tôi chú ý không phải là cái xe, mà là cái biển số, A00001.
Kiếp trước tôi cũng không biết, biển số này đại diện cho ý nghĩa gì, lúc đó chỉ nghĩ, nhà nào chọn được cái biển số đẹp, nhưng hôm nay nghĩ lại, người nào có được cái biển số này cũng không phải là yếu đâu. Xem ra ở trong trường có không ít nhân vật tai to mặt lớn đây.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra giống như kiếp trước, tôi được phân vào ban 12(1), đây là 1 trong những ban trọng điểm.
(1): Ban : Lớp, trung quốc không dùng lớp 1A, 2A, mà dùng theo kiểu năm thứ 1, ban 12…
Rất nhanh chóng, tôi đã tìm được cô giáo tiếp đón học sinh trong ban 12 này. Đây là một nữ sinh mới tốt nghiệp đại học sư phạm ra trường, cũng chính là chủ nhiệm của lớp Diệp Tiêu Tiêu.
Đương nhiên, đây chính là trí nhớ kiếp trước của tôi. Lúc này, cha mẹ tôi rất nghi hoặc, tại sao lại để một nữ sinh mới tốt nghiệp làm chủ nhiệm.
Sau này tôi mới biết được, địa vị của Diệp lão sư này vô cùng lớn, có người nói cha nàng là nhân vật lớn của Sở Giáo Dục, cho nên ngoại trừ việc các lão sư dạy Tiếng anh được phân lớp, các giáo viên khác không có gì đặc biệt thì sẽ không được làm chủ nhiệm.
Trường học đã như vậy an bài, là có ý định sau 3 năm giảng dạy, Diệp Tiêu Tiêu sẽ vượt qua khảo nghiệm trở thành một giáo viên giỏi.
Trên thực tế, sau khi tốt nghiệp, Diệp Tiêu Tiêu cũng đã trở thành một giáo viên giỏi, ban số 12 của chúng tôi có 12 người, ngoại trừ mấy người dự thính, thì tất cả đều đỗ đại học.
Trong kiếp trước, tôi đối với vị mỹ nữ giáo viên này rất có hảo cảm, tôi tin tưởng mọi người cũng giống như tôi mà thôi.
"Em tên là gì?" Diệp Tiêu Tiêu hỏi tôi.
"Cô Diệp, tên em là Lưu Lỗi"
Tôi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp, những học sinh khác khi thấy giáo viên này đều vô cùng khẩn trương.
Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi:
"Em làm sao biết cô họ Diệp?"
Tôi không nói gì, mỉm cười nhìn trước ngực của Diệp Tiêu Tiêu. Kiếp trước tôi có một phát hiện, bộ ngực của vị mỹ nữ giáo viênn này đúng là vô cùng lớn.
Diệp Tiêu Tiêu cũng chú ý tới việc tôi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, thế nhưng cũng không nói gì.
Tôi quả thật là đang nghiên cứu nó, nhưng mọi người sẽ không ai tin tưởng một đứa nhỏ lại nhìn vào nơi đó có ý đồ xấu gì.
Diệp Tiêu Tiêu lấy ra một cái phiếu điền thông tin, tôi xem một chút, nói chung là những tin tức khi nhập học như: dân tộc, tốt nghiệp tiểu học, trung học trường nào… Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn tôi nhanh chóng điền hết thông tin của cái phiếu, phải biết rằng, những học sinh khác đều do phụ huynh điền vào.
Diệp Tiêu Tiêu tiếp nhận tờ sơ yếu lý lịch của tôi, khi xem đến thành tích học tập ở tiểu học, trung học thì đôi mày có nhíu lại 1 chút.
Kỳ thực, đó cũng là trong dự liệu của tôi, những năm học trung học, tôi bỏ bê học hành, nghịch tung cả khu phố, thành tích 1, 2 môn gì đó còn không đạt tiêu chuẩn. Phòng chừng một ít hảo cảm của mỹ nữ lão sư đối với tôi cũng lập tức tiêu tan.
Những mà như vậy là hay nhất, tôi cũng không muốn làm cán bộ lớp, lấy kinh nghiệm của tôi kiếp trước, cán bộ thời phổ thông này phải làm rất nhiều việc.
Bên tai của tôi vang lên giọng nữ vô cùng quen thuộc.
"Mẹ, con lạnh lắm, mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi!"
Đầu tôi vẫn còn mơ màng, theo thói quen trà lời như vậy.
Ai, sai rồi! Tôi chẳng phải một mình ở căn nhà mới mua trên Bắc Kinh hay sao? Mẹ tôi sao lại tới đây?
Tôi mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh. Đây là một cái giường cũ, một cái bàn làm việc sơn đã lâu năm nên đã có chỗ mốc, giá sách thì bữa bãi, khung cảnh vô cùng quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Mẹ của tôi sao lại trẻ như vậy? Tất cả những điều này cho thấy, Diêm vương lão ca không có gạt tôi, tôi đã sống lại rồi.
Còn một khả năng nữa, đó là tôi đang nằm mơ, mơ một giấc mơ dài. Giấc mơ kia nói, tôi đã 31 tuổi, trở thành tổng giám đốc của công ty Microsoft của nước Z, tham gia hôn lễ của người yêu, vì uống rượu quá nhiều nên chết, sau đó gặp Diêm Vương lão ca...
Nghĩ tới đây, tôi sờ lên ngực, cái “điện thoại di động” mà Diêm Vương lão ca cho tôi vẫn còn, đích thực là tôi đã sống lại rồi.
Tôi vui vẻ bậy dậy, ôm lấy mẹ yêu quý của tôi.
Mẹ tôi vỗ đầu tôi cười nói:
"Hôm nay, con đã là một học sinh phổ thông rồi, đã là đại hài tử rồi. Lại còn làm nũng với mẹ nữa ư?"
Tôi lắc đầu, cho dù là bây giờ, hay khi tôi đã 31 tuổi, mỗi khi gặp cha mẹ, tôi đều làm nũng, có một câu nói rất chuẩn xác: Trong mắt cha mẹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Tôi mặc quần áo vô cùng nhanh, thấy mẹ tôi đang chuẩn bị cặp sách cho tôi, tôi hỏi:
"Mẹ, ngày hôm nay là ngày đầu tiên con học phổ thông đúng không?"
"Đương nhiên là đúng rồi!" Mẹ tôi nghi hoặc nhìn tôi.
"YEAH!"
Tôi kêu to một tiếng, tôi học theo thói quen kiếp trước, vươn tay đấm một cái vào không khí. Tôi sống lại rồi, tôi đã trở về năm 1994, tôi bắt đầu đi học trung học phổ thông.
Tôi sở dĩ vui vẻ như vậy, bởi đời nay tôi sẽ không buông tha Triệu Nhan Nghiên nữa. Tôi mở cửa sổ, hít sâu một hơi không khí trong lành, kêu to:
"Các vị mỹ nữ, tôi tới đây!"
Tôi xoay người, phát hiện mẹ tôi còn ở trong phòng, đang trợn mắt há mồm nhìn tôi.
"Hắc hắc!"
Tôi cười gượng nói, đương nhiên tôi hiểu tâm trạng của mẹ lúc này. Nếu như bất cứ người mẹ nào thấy người con của mình mới bước chân lên phổ thông, mà đã kêu lớn “mỹ nữ”, thì cũng có tâm tình này cả.
Mẹ tôi sờ trán tôi nói:
"Tiểu Lỗi, con có sốt không?!"
Tôi cười lắc đầu, đi ra cửa bước vào phòng vệ sinh, nhìn bóng dáng một thiếu niên… tóc tai rối bời trong gương.
Chẳng lẽ kiếp trước tôi lôi thôi thế này hay sao? Tôi ngất, đây là hình tượng gì vậy, thảo nào không có nữ sinh nào thích tôi, nghĩ lại thời đại học anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong thì khác nhau một trời một vực.
Tôi quyết định rồi, chuyện đầu tiên tôi làm khi sống lại, đó là chỉnh đốn hình tượng của mình.
Lau mặt qua loa vài cái, tôi bước đến phòng an, mẹ tôi đang nấu bữa sáng, cha tôi đang ngồi đọc báo. Lúc này, trên mặt cha tôi không có nếp nhăn, tóc vẫn còn đen nhanh, cái tuổi 30 gần 40 là thời kì phấn đầu tích cực nhất cho sự nghiệp chính trị.
Trong trí nhớ của tôi, lúc này cha tôi làm việc ở 1 nhà máy quốc doanh còn chưa đóng cửa, cha tôi là một kỹ sư trẻ rất có tiền đồ.
Thế nhưng, khi công việc làm ăn trở nên khó khăn, nếu như không có kinh nghiệm của kiếp trước, không ai có thể nghĩ rằng, một năm sau đó, một vị quản đốc hòa ái dễ gần lại ôm toàn bộ tài chính của công ty trốn đi.
Sau này có bắt được về, nhưng toàn bộ tài chính của công ty đã bị chuyển ra nước ngoài, nhà máy chỉ còn lại 1 cái xác không, cộng với những khoản nợ bên ngoài, không đến một tháng thì bị ngân hàng cưỡng thế thu hồi.
Những người công nhân như cha tôi thì suốt ngày thở dài, tóc cũng bạc đi không ít, lận đận long đong để lo ba bữa cơm cho gia đình. Chuyện này kéo dài tới tận khi tôi tốt nghiệp, nhậm chức ở công ty Microsoft, thì vấn đề tài chính mới hoàn toàn được giải quyết.
Nhưng, thân thể phụ thân bị suy yếu quá độ, không được vài năm thì qua đời.
Hôm nay tôi sống lại rồi, đương nhiên sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, chí ít với năng lực của tôi, nuôi sống mọi người trong gia đình chắc là không có vấn đề gì.
"Cha, con rất nhớ cha!"
Sau khi sống lại, tôi không cách nào áp chế được tình cảm bản thân, nhào vào lòng cha tôi, bởi kiếp trước tôi muốn gặp cũng không được.
Cha tôi buông tờ báo đang đọc trong tay, kỳ quái vỗ lưng tôi hỏi:
"Đứa con này, hôm nay làm sao vậy?"
Tôi không muốn làm mọi người hoài nghi, vì vậy mới giải thích nói:
"Cha, đêm qua con mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy trong nhà máy của cha, Trương quản đốc ôm tiền bỏ trốn"
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải nhắc nhở cha tôi để người đề phòng.
"Đừng có nói bậy, Trương quản đốc không phải là người như thế!"
Cha tôi tức giận buông tôi ra, quát.
Tôi biết giấc mơ này không có tác dụng để báo trước, xem ra chỉ còn cách đi một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ chứng minh lời nói của mình là sự thực cũng không muộn.
…
Sau khi ăn xong, cha mẹ tôi đến trường báo danh cùng với tôi. Vốn tôi định một mình đi thôi, nhưng cha mẹ tôi nhất định không chịu.
Nhưng cũng khó trách, bởi từ nhỏ đến hiện tại, tôi chưa từng ra khỏi ra xa hơn 1km. Trường tiểu học thì ngay cạnh nhà, có đến cũng không đến 500 bước. Trung học thì lại ở gần tiểu học.
Mà đi báo danh tới trường phổ thông cách nhà tận hơn 10 trạm xe, đối với 1 thiếu niên 14 tuổi như tôi thì làm gì có cha mẹ nào yên tâm, huống chi bọn họ còn muốn cho con mình học đại học nữa, không chăm chút từ bây giờ sao được.
Ở trước cửa Trường Tứ Trung ồn ào, chật ních người, rất nhiều bậc phụ huynh cũng đưa con đến trường giống như cha mẹ tôi.
Trường Tứ Trung là 1 trong những trường trọng điểm của thành phố Tân Giang, để tôi học ở trường này, phụ thân tôi cũng tốn không ít tiền.
Sức khỏe cũng là một vấn đề của tôi thời trung học cơ sở, mà lực học của tôi ở trung học cơ sở cũng tương đối kém, nếu như không phải tính cách hướng nội, nhu nhược của tôi, tôi rất có khả năng không bước chân vào được đây.
Chỉ có từng sống qua thời kỳ ở trường trung học đó mới thấy, quả thực trường đó rất kém, cướp bóc, giết người, cờ bạc, những thiếu niên phạm tội ở Tân Giang đều xuất phát từ nơi đó.
Cái trường học đó có thể bồi dưỡng ra nhân tài thì có gặp quỷ rồi, Cả khu phố đi thi, chỉ có một mình tôi là đủ điểm đỗ vào trường Tứ Trung.
Tôi thấy trên đường qua lại có không ít xe tốt, không khỏi cảm thán, những năm này cũng có không ít nhân vật có tiền!
Theo kinh nghiệm của kiếp trước, con số trăm vạn đã là không nhỏ rồi. Ánh mắt của tôi dừng lại trên chiếc Audi 100, để cho tôi chú ý không phải là cái xe, mà là cái biển số, A00001.
Kiếp trước tôi cũng không biết, biển số này đại diện cho ý nghĩa gì, lúc đó chỉ nghĩ, nhà nào chọn được cái biển số đẹp, nhưng hôm nay nghĩ lại, người nào có được cái biển số này cũng không phải là yếu đâu. Xem ra ở trong trường có không ít nhân vật tai to mặt lớn đây.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra giống như kiếp trước, tôi được phân vào ban 12(1), đây là 1 trong những ban trọng điểm.
(1): Ban : Lớp, trung quốc không dùng lớp 1A, 2A, mà dùng theo kiểu năm thứ 1, ban 12…
Rất nhanh chóng, tôi đã tìm được cô giáo tiếp đón học sinh trong ban 12 này. Đây là một nữ sinh mới tốt nghiệp đại học sư phạm ra trường, cũng chính là chủ nhiệm của lớp Diệp Tiêu Tiêu.
Đương nhiên, đây chính là trí nhớ kiếp trước của tôi. Lúc này, cha mẹ tôi rất nghi hoặc, tại sao lại để một nữ sinh mới tốt nghiệp làm chủ nhiệm.
Sau này tôi mới biết được, địa vị của Diệp lão sư này vô cùng lớn, có người nói cha nàng là nhân vật lớn của Sở Giáo Dục, cho nên ngoại trừ việc các lão sư dạy Tiếng anh được phân lớp, các giáo viên khác không có gì đặc biệt thì sẽ không được làm chủ nhiệm.
Trường học đã như vậy an bài, là có ý định sau 3 năm giảng dạy, Diệp Tiêu Tiêu sẽ vượt qua khảo nghiệm trở thành một giáo viên giỏi.
Trên thực tế, sau khi tốt nghiệp, Diệp Tiêu Tiêu cũng đã trở thành một giáo viên giỏi, ban số 12 của chúng tôi có 12 người, ngoại trừ mấy người dự thính, thì tất cả đều đỗ đại học.
Trong kiếp trước, tôi đối với vị mỹ nữ giáo viên này rất có hảo cảm, tôi tin tưởng mọi người cũng giống như tôi mà thôi.
"Em tên là gì?" Diệp Tiêu Tiêu hỏi tôi.
"Cô Diệp, tên em là Lưu Lỗi"
Tôi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp, những học sinh khác khi thấy giáo viên này đều vô cùng khẩn trương.
Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi:
"Em làm sao biết cô họ Diệp?"
Tôi không nói gì, mỉm cười nhìn trước ngực của Diệp Tiêu Tiêu. Kiếp trước tôi có một phát hiện, bộ ngực của vị mỹ nữ giáo viênn này đúng là vô cùng lớn.
Diệp Tiêu Tiêu cũng chú ý tới việc tôi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, thế nhưng cũng không nói gì.
Tôi quả thật là đang nghiên cứu nó, nhưng mọi người sẽ không ai tin tưởng một đứa nhỏ lại nhìn vào nơi đó có ý đồ xấu gì.
Diệp Tiêu Tiêu lấy ra một cái phiếu điền thông tin, tôi xem một chút, nói chung là những tin tức khi nhập học như: dân tộc, tốt nghiệp tiểu học, trung học trường nào… Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn tôi nhanh chóng điền hết thông tin của cái phiếu, phải biết rằng, những học sinh khác đều do phụ huynh điền vào.
Diệp Tiêu Tiêu tiếp nhận tờ sơ yếu lý lịch của tôi, khi xem đến thành tích học tập ở tiểu học, trung học thì đôi mày có nhíu lại 1 chút.
Kỳ thực, đó cũng là trong dự liệu của tôi, những năm học trung học, tôi bỏ bê học hành, nghịch tung cả khu phố, thành tích 1, 2 môn gì đó còn không đạt tiêu chuẩn. Phòng chừng một ít hảo cảm của mỹ nữ lão sư đối với tôi cũng lập tức tiêu tan.
Những mà như vậy là hay nhất, tôi cũng không muốn làm cán bộ lớp, lấy kinh nghiệm của tôi kiếp trước, cán bộ thời phổ thông này phải làm rất nhiều việc.