Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Thượng phủ có thể từ cảnh sa sút năm đó đến sự giàu có đông đúc của hôm nay không hoàn toàn dựa vào bổng lộc của Thượng Vân Thiên, công lao kinh doanh tính toán của Liễu Tương Quỳnh không thể không có. Nhiều năm kinh doanh lo liệu vài cửa hàng đã mài giũa quý nữ chốn khuê phòng không biết khổ trở nên có tài ăn nói. Như hôm nay bỗng nói năng khắc nghiệt như vậy, Thượng Vân Thiên vừa nhấc quần lên làm sao chống đỡ được?
Dù thành hôn đã mười năm nhưng hắn vẫn yêu Liễu Tương Quỳnh, không nói đến chuyện Quỳnh Nương khéo léo, giỏi kinh doanh xã giao, nàng còn cực kỳ có ích với đường quan của hắn. Chỉ riêng dung mạo, Thôi Bình Nhi làm sao có thể sánh với vẻ đẹp tinh tế như hòn ngọc quý trời sinh khiến người ta không rời mắt được của Liễu Tương Quỳnh chứ.
Năm đó lúc biết thân thế của Quỳnh Nương, hắn vô cùng vui mừng, thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải vì ẩn tình này thì với dung mạo của Quỳnh Nương, dù có lưu lạc phố phường cũng có khối người giàu tranh nhau kết thông gia, nào đến lượt hắn?
Thôi Bình Nhi bày tỏ tấm lòng nhiều lần, hắn cũng từ chối nhiều lần. Chỉ là Quỳnh Nương luôn coi trọng lễ tiết khuê tú, không nghe nổi những lời nói thô tục trên giường, lâu dần phu thê cũng thiếu đi hứng thú.
Một lần Quỳnh Nương về nhà thăm phụ mẫu, hắn say rượu mất chừng mực, không chịu được sự chủ động của Thôi Bình Nhi, ỡm ờ từ đầu đến cuối, càng ăn càng biết vị, không dằn lòng được nữa.
Dù sao tiểu nương Thôi thị cũng đi ra từ phủ Lang vương hoang dâm, trên giường phóng đãng rên rỉ khiến hắn thực sự nếm được mùi vị nam nữ. Sau mấy lần vụng trộm, sự áy náy nồng đậm trong tim hắn dần nhạt đi rất nhiều.
Vì sao nam nhân theo đuổi đường làm quan? Chẳng phải là để đổi lấy một đời hưởng thụ thanh sắc sao? Đồng liêu của mình đều tam thê tứ thiếp, so ra thì nửa đời đầu của Thượng Vân Thiên hắn rất uổng phí.
Nhưng hắn nhận định rằng Liễu Tương Quỳnh mới đủ tư cách làm thê tử của mình, với Thôi Bình Nhi chỉ là nhân duyên mong manh ngắn ngủi vụng trộm, không thể để thê tử biết.
Không biết hôm nay thế nào mà thư đồng thủ vệ gác cửa cho hắn bỗng nhiên biến mất, để Quỳnh Nương về nhà nhìn thấy cảnh chật vật của mình.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thôi Bình Nhi vẫn còn đang khóc nỉ non, biết đâu là ả ta động tay làm ra chuyện gì cũng nên.
Chẳng qua... cục diện bị phá vỡ thế này cũng tốt, như Bình Nhi nói, dù sao ả ta cũng là thiên kim chân chính của Liễu phủ, không thể đối xử tệ bạc với ả ta. Hơn nữa Bình Nhi không thể sinh dưỡng, lại yêu thương hai nhi nữ của mình, tương lai vào Thượng phủ rồi cũng không thể sinh con nối dõi làm hại địa vị đích tử đích nữ của Quỳnh Nương, hắn càng không thể sủng thiếp diệt thê, tất nhiên phải rải đều mưa móc, chẳng phải là vẹn cả đôi bên sao?
Loại tư thông này tất nhiên là mất thể diện, hắn vốn cho rằng dựa vào cảm giác mắc nợ bấy lâu nay của Quỳnh Nương với Bình Nhi thì chuyện lập thiếp này cũng suôn sẻ, có điều không biết nhạc phụ nhạc mẫu có tán thành không, có cảm thấy chuyện lập thiếp sẽ làm vị tiểu thư chân chính của Liễu phủ thiệt thòi không?
Nhưng thê tử trước nay luôn cao quý lại động thủ đánh người như phu nhân chợ búa, còn mở miệng cay nghiệt trào phúng mình, hắn tuyệt đối không lường trước được.
Thấy hàn khí trong mắt hạnh của Quỳnh Nương, hắn cứng họng, tay đỡ Thôi Bình Nhi chậm rãi buông ra.
Lạnh lùng châm biếm trượng phu xong, nàng quay đầu nhìn Thôi Bình Nhi đang khóc nỉ non: “Còn ngươi, không cần giả bộ khổ chủ trước mặt ta nữa! Ta cũng ước rằng mình không biết, nhưng gần đây vô tình nghe thấy phụ thân mẫu thân nói chuyện với nhau mới hiểu rõ chuyện bế nhầm năm đó. Ngươi tự về hỏi phụ thân và mẫu thân xem vì sao năm đó lại bế nhầm! Vốn dĩ họ muốn tránh hoạ nên lén lút đổi lấy nhi tử của nhà khác để qua mắt kẻ thù, giữ lại cốt nhục cho đời sau. Nhưng ai biết sau khi tránh được hoạ, lúc đổi về, hai nhũ mẫu Liễu gia lại nhầm, tuy đã đổi hai bé trai lại cho nhau nhưng lại nhầm ta với ngươi! Sau khi đổi nhầm thì nhũ mẫu phát hiện, sợ chủ tử trách phạt nên đành che giấu, lúc gần chết mới nói ra sự thật. Nguyên do oan nghiệt trong này do ta và Thôi gia làm ra sao?”
Lời này nàng nói không hề giả dối, để mà nói về chuyện này thì Thôi gia mới là khổ chủ thực sự.
Dù thân thế của Thôi Bình Nhi có long đong thì cũng không phải do Thôi gia ham phú quý mà bán nữ nhi làm tiểu thiếp cho người ta.
Sau này Liễu Tương Quỳnh sai người đi tìm hiểu sự thật, rõ ràng là năm đó Thôi Bình Nhi còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, ghét bỏ chàng trai con nhà giàu mà phu phụ Thôi thị chọn cho không đủ hiển đạt phú quý, ỷ vào sự mỹ mạo trẻ trung của mình mà quay lưng bỏ nhà đi theo nam nhân, chủ động dựa vào Lang vương, làm thiếp hầu hạ hắn. Có điều sau này vào được Lang vương phủ rồi mới lãnh giáo được bản tính tàn bạo của Lang vương Sở Tà, kêu khổ không ngớt.
Lời Liễu Tương Quỳnh nói, thật ra Thôi Bình Nhi đã biết từ lâu. Nhưng thế thì đã sao? Nếu năm đó không bế nhầm thì sao tiện nhân Liễu Tương Quỳnh có thể hưởng thụ sự giàu có xa hoa vô biên của Liễu gia, có mỹ danh khuê tú của kinh thành chứ? Nàng ta mắc nợ Bình Nhi nàng, vĩnh viễn không trả đủ nợ.
Cuối cùng trận bắt gian náo nhiệt này cũng đến tai đương gia Liễu gia Liễu Mộng Đường.
Chuyện xấu của phủ, đường đường là Hàn Lâm đại học sĩ cũng không thể ra mặt, huống hồ con rể Thượng Vân Thiên đã làm chủ Lại bộ, là phụ tá đắc lực của hoàng đế, ông cũng muốn cho rể hiền vài phần mặt mũi.
Vì vậy Liễu đại nhân đóng cửa phòng, sau khi bàn bạc với phu nhân Nghiêu thị một lúc, người làm mẫu thân là Nghiêu thị đến nói chuyện với Liễu Tương Quỳnh.
Từ khi phát hiện nữ nhi bị bế nhầm, Nghiêu thị chưa từng nở một nụ cười từ mẫu nào với Liễu Tương Quỳnh, ngược lại lần này ra vẻ hiền lành hiếm thấy, cười kéo tay nàng, dẫn nàng đến trước cửa sổ chạm hoa phía tây, vừa đưa cho nàng tách trà nóng vừa nói: “Bình Nhi lớn lên trong phố phường, thiếu quy củ, chuyện lớn thế này sao con chưa bàn bạc với ta và phụ thân con mà đã tự ý chủ trương rồi? Nếu nói thẳng ra từ lâu thì người làm tỷ tỷ như con sao không săn sóc bao dung muội muội được chứ?”
Lời mở đầu này khiến tim Liễu Tương Quỳnh trùng xuống.
Quả nhiên, Nghiêu thị nói tiếp: “Chỉ là... để muội muội Bình Nhi của con làm thiếp, ta và phụ thân con rất áy náy, vốn dĩ chúng ta đã tìm hiểu vài vị tuấn tài cho nó, cưới về sẽ làm chính phu nhân. Nhưng muội muội con cứ không nhận lời, dù bọn nó đã... như vậy rồi. Con cũng đừng oán hận nó, bây giờ đứa trẻ Vân Thiên đang đứng hàng công khanh, làm sao có thể để phủ trạch trống trải mãi được? Nó đã vào phủ trạch của con rồi, ta và phụ thân con cũng yên tâm hơn một chút. Dù sao con cũng bù đắp những thiếu hụt của nó, nó sẽ giúp những chỗ chưa tới của con. Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu hạ một phu quân cũng xem như là giai thoại... Dù sau khi vào nhà nó là bình thê giống con, nhưng nó không sinh con được, sẽ không làm con uất ức đúng không?”
Tiếp theo Nghiêu thị nói gì, Liễu Tương Quỳnh hoàn toàn không nghe lọt tai nữa. Vốn dĩ nàng cho rằng chắc chắn Nghiêu thị sẽ không đồng ý để Thôi Bình Nhi mà bà ta yêu thương vào phủ làm thiếp, nhưng không ngờ mẫu thân định để Thôi Bình Nhi nâng kiệu vào Thượng phủ làm bình thê.
Tim nàng đau đớn, nhưng nhìn Nghiêu thị mà nàng luôn kính trọng, luôn coi như mẫu thân ruột của mình, ngàn vạn đau khổ cũng không bật ra nổi thành lời, chỉ có thể nói một câu: “Nương, sao người lại như vậy... nữ nhi không muốn.”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Nghiêu thị bay sạch, bà ta cau mặt nói: “Bình Nhi chịu khổ nhiều như vậy, không phải ngươi không biết! Nếu không phải phu phụ Thôi gia mắc nợ nó, thiếu sự chăm sóc thì nó làm sao đến nỗi bị Lang vương nạp làm thiếp? Nhưng chúng ta chưa từng oán trách cha nương ruột của ngươi, cũng biết ngươi được nâng niu từ nhỏ, kiên quyết không về nhà thương hộ thứ dân kia nên không bắt ngươi ra khỏi phủ, đối xử với ngươi như con ruột của mình. Năm đó mua đồ cưới nha hoàn cho ngươi vẫn chưa đủ mặt mũi hay sao? Ngươi còn thiếu cái gì nữa?”
Nghe đến đây, Liễu Tương Quỳnh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Nghiêu thị: “Mẫu thân, con nghe được di ngôn lúc lâm chung của Doãn nhũ mẫu... rằng vốn dĩ Thôi gia cũng không muốn chiếm lấy phúc lợi này của Liễu gia...”
Nghiêu thị bỗng nhiên bị vạch trần chỗ yếu, tức khắc nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng, trầm mặt nói: “Bây giờ không chiếm cũng không được nữa rồi... Ca ca ruột của ngươi, Thôi Truyền Bảo không nên người, đánh em vợ trọng thương không chữa trị nổi đã chết rồi, ngày nay thân lâm vào cảnh ngục tù. Người Thôi gia không cần mặt mũi, lén lút cầu xin Bình Nhi, Bình Nhi nhân hậu, xin phụ thân ngươi lộ diện hoà giải. Tính ra nó không có lỗi với Thôi gia các ngươi, chẳng lẽ ngươi không tha cho nó sao? Phụ thân ngươi và Vân Thiên đã bàn bạc với bà bà nó rồi, bà bà ngươi rất thích Bình Nhi, Vân Thiên nói nếu ngươi đồng ý, nó sẽ đưa Bình Nhi lên làm bình thê.”
Liễu Tương Quỳnh nghe mà ngơ ngác, gì cơ?... Hoá ra hai nhà Liễu Thượng đã bàn bạc xong rồi, nực cười nàng lại là người biết cuối cùng... Thôi gia có loại tai bay vạ gió này? Vì sao phu phụ Thôi gia thà cầu cứu Thôi Bình Nhi cũng không đến tìm nàng?
Nghĩ vậy, nàng vô cùng chua xót.
Năm đó lúc biết thân thế của mình, Liễu Tương Quỳnh tuổi còn nhỏ, trong lòng nàng, phu phụ Liễu gia mới là tình thân cốt nhục. Nghĩ đến chuyện phải rời bỏ phụ mẫu và đại ca thân thiết để về thương hộ đê tiện, sống những ngày tháng tiểu dân chợ búa chưa từng biết với những người xa lạ, nàng khóc cả đêm đến nỗi ướt gối nằm.
Cũng may Liễu Mộng Đường đã lên tiếng, thương hộ Thôi gia là chỉ là một nhà thương nhân bày quán bán bánh hấp trên phố, cuộc sống bần hàn, nữ nhi mà Liễu gia nâng niu mười sáu năm sao có thể rao hàng trên phố? Hơn nữa việc xấu trong nhà không nên phô ra ngoài, người trong kinh thành không ai không biết đích nữ Liễu gia Liễu Tương Quỳnh tài mạo song toàn, đột nhiên trả người sẽ khiến người ta chê trách, phá huỷ danh dự của Liễu gia. Dù có thêm một nữ nhi nữa thì Liễu gia vẫn nuôi được, bèn từ chối thỉnh cầu đòi nữ nhi ruột về của Thôi gia.
Về sau Thôi gia quyết không chịu để yên, kêu gào sẽ đến quan phủ thưa kiện đòi nữ nhi về. Lúc này Liễu gia mới miễn cưỡng đồng ý cho phu phụ hai người họ đến gặp Liễu Tương Quỳnh, nghe ý nàng.
Nực cười, lúc đó nàng vẫn còn biết ơn Liễu gia, lại hiểu lầm Thôi gia bán nữ cầu vinh, bám lấy phú quý nên lập tức sinh lòng chán ghét đối với sự cố chấp của Thôi gia. Nàng nghĩ nếu mình rơi vào bàn tay của dân chợ búa lụn bại không phẩm hạnh này thì chẳng khác gì rơi vào hố lửa không có ngày thoát ra. Vì vậy lúc gặp đôi phu thê kia, nhìn thấy gương mặt lo lắng và cách ăn mặc thô sơ lỗi thời của bọn họ, nàng bày ra vẻ mặt chán ghét, mở miệng châm biếm, nói dù có chết nàng cũng không muốn quay về với họ.
Từ đó về sau họ không làm phiền Liễu phủ nữa, càng không xuất hiện trước mặt Liễu Tương Quỳnh nữa.
Ngay cả khi Liễu Tương Quỳnh đã thành hôn, lúc nghe tin Thôi gia sa sút đến nỗi phải dời đến phía tây kiếm ăn, nàng nhờ người gửi cho họ một trăm lượng bạc nhưng cũng bị Thôi gia trả đủ về phủ Thượng gia, chỉ nhắn bảo nàng yên tâm xuất giá, làm nữ nhi Liễu gia. Họ tuyệt đối sẽ không đi tìm nàng nữa, để tránh cho người ngoài biết được thân thế thật sự của nàng.
Bây giờ nghĩ lại, ngôn từ hành động của nàng lúc đó đã khiến phụ mẫu ruột của nàng đau lòng cỡ nào?
Hôm nay, Nghiêu thị lấy đại ca Thôi gia ra ép nàng cúi đầu. Hàng ngàn vạn câu chất vấn của Liễu Tương Quỳnh đã đến cổ họng lại không thốt ra được.
Nhị lão Thôi gia vốn đã mất nữ nhi, nếu nhi tử không còn nữa, vậy chẳng phải là lấy đi tính mạng của đôi phu thê đó sao?
Thấy nàng không nói gì, lúc này Nghiêu thị mới cười nhu hoà: “Con đừng nghĩ quẩn, dù sao cũng là chuyện một nhà, không cần lo lắng về Thôi gia, phụ thân con sẽ nhờ đồng nghiệp sắp xếp ổn thoả...”
Ra khỏi Liễu phủ, Liễu Tương Quỳnh hồn bay phách lạc lên xe ngựa, một mạch về đến Thượng phủ.
Nàng buồn bực hít vào một hơi, định đi xem hai nhi nữ đang luyện chữ ở thư phòng, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ bỗng nghe thấy tiếng cười thoải mái của nhi tử chín tuổi Liêm Ca của mình : “Dì Thôi, người nói thật chứ? Sau này người sẽ thường xuyên ở trong phủ chúng con sao?”
“Nếu mẫu thân con đồng ý, thì đúng vậy... nhưng chỉ sợ mẫu thân con không muốn...” Thôi Bình Nhi dịu dàng đáp.
Ả ta còn chưa dứt lời, nữ nhi Thiến Tỷ Nhi đã bi bô nói: “Vì sao mẫu thân không muốn?”
“Có lẽ là sợ ta ở bên phụ thân và các con quá lâu, mẫu thân các con sẽ không còn nhiều thời gian ở bên các con nữa.” Thôi Bình Nhi cố ý ngập ngừng.
Liêm Ca nghe xong, không vui nói: “Mẫu thân rất bận, người chỉ thích uống trà làm thơ, nấu cháo ăn chay với các phu nhân hầu môn phủ trạch, được người ta khen ngợi là khuê tú kiểu mẫu thì sẽ vui vẻ quên mất con và muội muội, càng không kể đến phụ thân... Lần trước lúc phụ thân bị sốt, chẳng phải là người không ở bên mà ở cùng với Thừa tướng phu nhân gì đó đi chùa miếu gom tiền nhân nghĩa để cứu tế dân bị nạn sao? Nếu không có dì Thôi chăm sóc, e là phụ thân đã bệnh nặng hơn rồi!”
Tiếp theo, Thôi Bình Nhi thấp giọng nói gì đó, Liễu Tương Quỳnh chẳng nghe vào nữa.
Nếu nói sự phản bội của trượng phu xé toang vỏ bọc cuộc sống giả tạo được người ta ngưỡng mộ của nàng, thì lời trẻ thơ không kiêng kị của nhi tử đã phá vỡ nỗ lực lừa mình dối người của nàng, trong phút chốc, nước mắt rơi xuống.
Danh môn phu nhân, nổi tiếng kinh thành cái gì chứ? Tất cả đều là đồ bỏ đi.
Từ mười sáu tuổi trở đi, nàng càng coi trọng hình ảnh của bản thân trong mắt người khác. Chỉ lo lắng sẽ có một ngày thân thế của mình bị người khác biết được, đổi lấy một câu của người đời: “Không thể tin được! Nữ nhi Liễu gia tài mạo phẩm hạnh vô song làm sao có thể là nữ nhi của thương hộ ti tiện được?”
Nhưng cố gắng như vậy để đổi lấy cái gì?
Vì muốn chu toàn hai bề nên dưỡng phụ dưỡng mẫu cho nàng hư danh đích nữ Liễu gia, nhưng lại keo kiệt tình yêu thương của phụ mẫu. Nàng cũng hết sức lo sợ khi sắm vai huệ tâm hiền phụ trong mắt người đời nhưng lại đánh mất trái tim của trượng phu và nhi nữ.
Thậm chí ngay cả cha nương ruột của nàng cũng bị nàng chế giễu khắc nghiệt đến mức tổn thương, sa sút đi xa quê hương...
Liễu Tương Quỳnh thấy cổ họng khó chịu đến nỗi không thể thở nổi, đất trời mênh mông, dường như không còn vị trí cho nàng nữa.
Nếu như... năm đó chịu về với phu phụ Thôi gia, sớm nhận rõ vị trí của mình, liệu nàng có rơi vào cảnh nực cười hôm nay?
Liễu Tương Quỳnh không thể nghĩ tiếp được nữa, lúc nàng thất hồn lạc phách bước đến giếng nước sau vườn hoa, nàng bỗng cảm thấy sau lưng có một lực đạo mạnh đẩy nàng rơi xuống làn nước sâu thẳm.
Nàng nuốt vài ngụm nước, cả người chìm mạnh xuống, thấp thoáng nghe thấy thư đồng của Thượng Vân Thiên cao giọng hét lên: “Không hay rồi! Phu nhân nghĩ quẩn, nhảy giếng tự vẫn rồi!”
Dù thành hôn đã mười năm nhưng hắn vẫn yêu Liễu Tương Quỳnh, không nói đến chuyện Quỳnh Nương khéo léo, giỏi kinh doanh xã giao, nàng còn cực kỳ có ích với đường quan của hắn. Chỉ riêng dung mạo, Thôi Bình Nhi làm sao có thể sánh với vẻ đẹp tinh tế như hòn ngọc quý trời sinh khiến người ta không rời mắt được của Liễu Tương Quỳnh chứ.
Năm đó lúc biết thân thế của Quỳnh Nương, hắn vô cùng vui mừng, thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải vì ẩn tình này thì với dung mạo của Quỳnh Nương, dù có lưu lạc phố phường cũng có khối người giàu tranh nhau kết thông gia, nào đến lượt hắn?
Thôi Bình Nhi bày tỏ tấm lòng nhiều lần, hắn cũng từ chối nhiều lần. Chỉ là Quỳnh Nương luôn coi trọng lễ tiết khuê tú, không nghe nổi những lời nói thô tục trên giường, lâu dần phu thê cũng thiếu đi hứng thú.
Một lần Quỳnh Nương về nhà thăm phụ mẫu, hắn say rượu mất chừng mực, không chịu được sự chủ động của Thôi Bình Nhi, ỡm ờ từ đầu đến cuối, càng ăn càng biết vị, không dằn lòng được nữa.
Dù sao tiểu nương Thôi thị cũng đi ra từ phủ Lang vương hoang dâm, trên giường phóng đãng rên rỉ khiến hắn thực sự nếm được mùi vị nam nữ. Sau mấy lần vụng trộm, sự áy náy nồng đậm trong tim hắn dần nhạt đi rất nhiều.
Vì sao nam nhân theo đuổi đường làm quan? Chẳng phải là để đổi lấy một đời hưởng thụ thanh sắc sao? Đồng liêu của mình đều tam thê tứ thiếp, so ra thì nửa đời đầu của Thượng Vân Thiên hắn rất uổng phí.
Nhưng hắn nhận định rằng Liễu Tương Quỳnh mới đủ tư cách làm thê tử của mình, với Thôi Bình Nhi chỉ là nhân duyên mong manh ngắn ngủi vụng trộm, không thể để thê tử biết.
Không biết hôm nay thế nào mà thư đồng thủ vệ gác cửa cho hắn bỗng nhiên biến mất, để Quỳnh Nương về nhà nhìn thấy cảnh chật vật của mình.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thôi Bình Nhi vẫn còn đang khóc nỉ non, biết đâu là ả ta động tay làm ra chuyện gì cũng nên.
Chẳng qua... cục diện bị phá vỡ thế này cũng tốt, như Bình Nhi nói, dù sao ả ta cũng là thiên kim chân chính của Liễu phủ, không thể đối xử tệ bạc với ả ta. Hơn nữa Bình Nhi không thể sinh dưỡng, lại yêu thương hai nhi nữ của mình, tương lai vào Thượng phủ rồi cũng không thể sinh con nối dõi làm hại địa vị đích tử đích nữ của Quỳnh Nương, hắn càng không thể sủng thiếp diệt thê, tất nhiên phải rải đều mưa móc, chẳng phải là vẹn cả đôi bên sao?
Loại tư thông này tất nhiên là mất thể diện, hắn vốn cho rằng dựa vào cảm giác mắc nợ bấy lâu nay của Quỳnh Nương với Bình Nhi thì chuyện lập thiếp này cũng suôn sẻ, có điều không biết nhạc phụ nhạc mẫu có tán thành không, có cảm thấy chuyện lập thiếp sẽ làm vị tiểu thư chân chính của Liễu phủ thiệt thòi không?
Nhưng thê tử trước nay luôn cao quý lại động thủ đánh người như phu nhân chợ búa, còn mở miệng cay nghiệt trào phúng mình, hắn tuyệt đối không lường trước được.
Thấy hàn khí trong mắt hạnh của Quỳnh Nương, hắn cứng họng, tay đỡ Thôi Bình Nhi chậm rãi buông ra.
Lạnh lùng châm biếm trượng phu xong, nàng quay đầu nhìn Thôi Bình Nhi đang khóc nỉ non: “Còn ngươi, không cần giả bộ khổ chủ trước mặt ta nữa! Ta cũng ước rằng mình không biết, nhưng gần đây vô tình nghe thấy phụ thân mẫu thân nói chuyện với nhau mới hiểu rõ chuyện bế nhầm năm đó. Ngươi tự về hỏi phụ thân và mẫu thân xem vì sao năm đó lại bế nhầm! Vốn dĩ họ muốn tránh hoạ nên lén lút đổi lấy nhi tử của nhà khác để qua mắt kẻ thù, giữ lại cốt nhục cho đời sau. Nhưng ai biết sau khi tránh được hoạ, lúc đổi về, hai nhũ mẫu Liễu gia lại nhầm, tuy đã đổi hai bé trai lại cho nhau nhưng lại nhầm ta với ngươi! Sau khi đổi nhầm thì nhũ mẫu phát hiện, sợ chủ tử trách phạt nên đành che giấu, lúc gần chết mới nói ra sự thật. Nguyên do oan nghiệt trong này do ta và Thôi gia làm ra sao?”
Lời này nàng nói không hề giả dối, để mà nói về chuyện này thì Thôi gia mới là khổ chủ thực sự.
Dù thân thế của Thôi Bình Nhi có long đong thì cũng không phải do Thôi gia ham phú quý mà bán nữ nhi làm tiểu thiếp cho người ta.
Sau này Liễu Tương Quỳnh sai người đi tìm hiểu sự thật, rõ ràng là năm đó Thôi Bình Nhi còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, ghét bỏ chàng trai con nhà giàu mà phu phụ Thôi thị chọn cho không đủ hiển đạt phú quý, ỷ vào sự mỹ mạo trẻ trung của mình mà quay lưng bỏ nhà đi theo nam nhân, chủ động dựa vào Lang vương, làm thiếp hầu hạ hắn. Có điều sau này vào được Lang vương phủ rồi mới lãnh giáo được bản tính tàn bạo của Lang vương Sở Tà, kêu khổ không ngớt.
Lời Liễu Tương Quỳnh nói, thật ra Thôi Bình Nhi đã biết từ lâu. Nhưng thế thì đã sao? Nếu năm đó không bế nhầm thì sao tiện nhân Liễu Tương Quỳnh có thể hưởng thụ sự giàu có xa hoa vô biên của Liễu gia, có mỹ danh khuê tú của kinh thành chứ? Nàng ta mắc nợ Bình Nhi nàng, vĩnh viễn không trả đủ nợ.
Cuối cùng trận bắt gian náo nhiệt này cũng đến tai đương gia Liễu gia Liễu Mộng Đường.
Chuyện xấu của phủ, đường đường là Hàn Lâm đại học sĩ cũng không thể ra mặt, huống hồ con rể Thượng Vân Thiên đã làm chủ Lại bộ, là phụ tá đắc lực của hoàng đế, ông cũng muốn cho rể hiền vài phần mặt mũi.
Vì vậy Liễu đại nhân đóng cửa phòng, sau khi bàn bạc với phu nhân Nghiêu thị một lúc, người làm mẫu thân là Nghiêu thị đến nói chuyện với Liễu Tương Quỳnh.
Từ khi phát hiện nữ nhi bị bế nhầm, Nghiêu thị chưa từng nở một nụ cười từ mẫu nào với Liễu Tương Quỳnh, ngược lại lần này ra vẻ hiền lành hiếm thấy, cười kéo tay nàng, dẫn nàng đến trước cửa sổ chạm hoa phía tây, vừa đưa cho nàng tách trà nóng vừa nói: “Bình Nhi lớn lên trong phố phường, thiếu quy củ, chuyện lớn thế này sao con chưa bàn bạc với ta và phụ thân con mà đã tự ý chủ trương rồi? Nếu nói thẳng ra từ lâu thì người làm tỷ tỷ như con sao không săn sóc bao dung muội muội được chứ?”
Lời mở đầu này khiến tim Liễu Tương Quỳnh trùng xuống.
Quả nhiên, Nghiêu thị nói tiếp: “Chỉ là... để muội muội Bình Nhi của con làm thiếp, ta và phụ thân con rất áy náy, vốn dĩ chúng ta đã tìm hiểu vài vị tuấn tài cho nó, cưới về sẽ làm chính phu nhân. Nhưng muội muội con cứ không nhận lời, dù bọn nó đã... như vậy rồi. Con cũng đừng oán hận nó, bây giờ đứa trẻ Vân Thiên đang đứng hàng công khanh, làm sao có thể để phủ trạch trống trải mãi được? Nó đã vào phủ trạch của con rồi, ta và phụ thân con cũng yên tâm hơn một chút. Dù sao con cũng bù đắp những thiếu hụt của nó, nó sẽ giúp những chỗ chưa tới của con. Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu hạ một phu quân cũng xem như là giai thoại... Dù sau khi vào nhà nó là bình thê giống con, nhưng nó không sinh con được, sẽ không làm con uất ức đúng không?”
Tiếp theo Nghiêu thị nói gì, Liễu Tương Quỳnh hoàn toàn không nghe lọt tai nữa. Vốn dĩ nàng cho rằng chắc chắn Nghiêu thị sẽ không đồng ý để Thôi Bình Nhi mà bà ta yêu thương vào phủ làm thiếp, nhưng không ngờ mẫu thân định để Thôi Bình Nhi nâng kiệu vào Thượng phủ làm bình thê.
Tim nàng đau đớn, nhưng nhìn Nghiêu thị mà nàng luôn kính trọng, luôn coi như mẫu thân ruột của mình, ngàn vạn đau khổ cũng không bật ra nổi thành lời, chỉ có thể nói một câu: “Nương, sao người lại như vậy... nữ nhi không muốn.”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Nghiêu thị bay sạch, bà ta cau mặt nói: “Bình Nhi chịu khổ nhiều như vậy, không phải ngươi không biết! Nếu không phải phu phụ Thôi gia mắc nợ nó, thiếu sự chăm sóc thì nó làm sao đến nỗi bị Lang vương nạp làm thiếp? Nhưng chúng ta chưa từng oán trách cha nương ruột của ngươi, cũng biết ngươi được nâng niu từ nhỏ, kiên quyết không về nhà thương hộ thứ dân kia nên không bắt ngươi ra khỏi phủ, đối xử với ngươi như con ruột của mình. Năm đó mua đồ cưới nha hoàn cho ngươi vẫn chưa đủ mặt mũi hay sao? Ngươi còn thiếu cái gì nữa?”
Nghe đến đây, Liễu Tương Quỳnh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Nghiêu thị: “Mẫu thân, con nghe được di ngôn lúc lâm chung của Doãn nhũ mẫu... rằng vốn dĩ Thôi gia cũng không muốn chiếm lấy phúc lợi này của Liễu gia...”
Nghiêu thị bỗng nhiên bị vạch trần chỗ yếu, tức khắc nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng, trầm mặt nói: “Bây giờ không chiếm cũng không được nữa rồi... Ca ca ruột của ngươi, Thôi Truyền Bảo không nên người, đánh em vợ trọng thương không chữa trị nổi đã chết rồi, ngày nay thân lâm vào cảnh ngục tù. Người Thôi gia không cần mặt mũi, lén lút cầu xin Bình Nhi, Bình Nhi nhân hậu, xin phụ thân ngươi lộ diện hoà giải. Tính ra nó không có lỗi với Thôi gia các ngươi, chẳng lẽ ngươi không tha cho nó sao? Phụ thân ngươi và Vân Thiên đã bàn bạc với bà bà nó rồi, bà bà ngươi rất thích Bình Nhi, Vân Thiên nói nếu ngươi đồng ý, nó sẽ đưa Bình Nhi lên làm bình thê.”
Liễu Tương Quỳnh nghe mà ngơ ngác, gì cơ?... Hoá ra hai nhà Liễu Thượng đã bàn bạc xong rồi, nực cười nàng lại là người biết cuối cùng... Thôi gia có loại tai bay vạ gió này? Vì sao phu phụ Thôi gia thà cầu cứu Thôi Bình Nhi cũng không đến tìm nàng?
Nghĩ vậy, nàng vô cùng chua xót.
Năm đó lúc biết thân thế của mình, Liễu Tương Quỳnh tuổi còn nhỏ, trong lòng nàng, phu phụ Liễu gia mới là tình thân cốt nhục. Nghĩ đến chuyện phải rời bỏ phụ mẫu và đại ca thân thiết để về thương hộ đê tiện, sống những ngày tháng tiểu dân chợ búa chưa từng biết với những người xa lạ, nàng khóc cả đêm đến nỗi ướt gối nằm.
Cũng may Liễu Mộng Đường đã lên tiếng, thương hộ Thôi gia là chỉ là một nhà thương nhân bày quán bán bánh hấp trên phố, cuộc sống bần hàn, nữ nhi mà Liễu gia nâng niu mười sáu năm sao có thể rao hàng trên phố? Hơn nữa việc xấu trong nhà không nên phô ra ngoài, người trong kinh thành không ai không biết đích nữ Liễu gia Liễu Tương Quỳnh tài mạo song toàn, đột nhiên trả người sẽ khiến người ta chê trách, phá huỷ danh dự của Liễu gia. Dù có thêm một nữ nhi nữa thì Liễu gia vẫn nuôi được, bèn từ chối thỉnh cầu đòi nữ nhi ruột về của Thôi gia.
Về sau Thôi gia quyết không chịu để yên, kêu gào sẽ đến quan phủ thưa kiện đòi nữ nhi về. Lúc này Liễu gia mới miễn cưỡng đồng ý cho phu phụ hai người họ đến gặp Liễu Tương Quỳnh, nghe ý nàng.
Nực cười, lúc đó nàng vẫn còn biết ơn Liễu gia, lại hiểu lầm Thôi gia bán nữ cầu vinh, bám lấy phú quý nên lập tức sinh lòng chán ghét đối với sự cố chấp của Thôi gia. Nàng nghĩ nếu mình rơi vào bàn tay của dân chợ búa lụn bại không phẩm hạnh này thì chẳng khác gì rơi vào hố lửa không có ngày thoát ra. Vì vậy lúc gặp đôi phu thê kia, nhìn thấy gương mặt lo lắng và cách ăn mặc thô sơ lỗi thời của bọn họ, nàng bày ra vẻ mặt chán ghét, mở miệng châm biếm, nói dù có chết nàng cũng không muốn quay về với họ.
Từ đó về sau họ không làm phiền Liễu phủ nữa, càng không xuất hiện trước mặt Liễu Tương Quỳnh nữa.
Ngay cả khi Liễu Tương Quỳnh đã thành hôn, lúc nghe tin Thôi gia sa sút đến nỗi phải dời đến phía tây kiếm ăn, nàng nhờ người gửi cho họ một trăm lượng bạc nhưng cũng bị Thôi gia trả đủ về phủ Thượng gia, chỉ nhắn bảo nàng yên tâm xuất giá, làm nữ nhi Liễu gia. Họ tuyệt đối sẽ không đi tìm nàng nữa, để tránh cho người ngoài biết được thân thế thật sự của nàng.
Bây giờ nghĩ lại, ngôn từ hành động của nàng lúc đó đã khiến phụ mẫu ruột của nàng đau lòng cỡ nào?
Hôm nay, Nghiêu thị lấy đại ca Thôi gia ra ép nàng cúi đầu. Hàng ngàn vạn câu chất vấn của Liễu Tương Quỳnh đã đến cổ họng lại không thốt ra được.
Nhị lão Thôi gia vốn đã mất nữ nhi, nếu nhi tử không còn nữa, vậy chẳng phải là lấy đi tính mạng của đôi phu thê đó sao?
Thấy nàng không nói gì, lúc này Nghiêu thị mới cười nhu hoà: “Con đừng nghĩ quẩn, dù sao cũng là chuyện một nhà, không cần lo lắng về Thôi gia, phụ thân con sẽ nhờ đồng nghiệp sắp xếp ổn thoả...”
Ra khỏi Liễu phủ, Liễu Tương Quỳnh hồn bay phách lạc lên xe ngựa, một mạch về đến Thượng phủ.
Nàng buồn bực hít vào một hơi, định đi xem hai nhi nữ đang luyện chữ ở thư phòng, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ bỗng nghe thấy tiếng cười thoải mái của nhi tử chín tuổi Liêm Ca của mình : “Dì Thôi, người nói thật chứ? Sau này người sẽ thường xuyên ở trong phủ chúng con sao?”
“Nếu mẫu thân con đồng ý, thì đúng vậy... nhưng chỉ sợ mẫu thân con không muốn...” Thôi Bình Nhi dịu dàng đáp.
Ả ta còn chưa dứt lời, nữ nhi Thiến Tỷ Nhi đã bi bô nói: “Vì sao mẫu thân không muốn?”
“Có lẽ là sợ ta ở bên phụ thân và các con quá lâu, mẫu thân các con sẽ không còn nhiều thời gian ở bên các con nữa.” Thôi Bình Nhi cố ý ngập ngừng.
Liêm Ca nghe xong, không vui nói: “Mẫu thân rất bận, người chỉ thích uống trà làm thơ, nấu cháo ăn chay với các phu nhân hầu môn phủ trạch, được người ta khen ngợi là khuê tú kiểu mẫu thì sẽ vui vẻ quên mất con và muội muội, càng không kể đến phụ thân... Lần trước lúc phụ thân bị sốt, chẳng phải là người không ở bên mà ở cùng với Thừa tướng phu nhân gì đó đi chùa miếu gom tiền nhân nghĩa để cứu tế dân bị nạn sao? Nếu không có dì Thôi chăm sóc, e là phụ thân đã bệnh nặng hơn rồi!”
Tiếp theo, Thôi Bình Nhi thấp giọng nói gì đó, Liễu Tương Quỳnh chẳng nghe vào nữa.
Nếu nói sự phản bội của trượng phu xé toang vỏ bọc cuộc sống giả tạo được người ta ngưỡng mộ của nàng, thì lời trẻ thơ không kiêng kị của nhi tử đã phá vỡ nỗ lực lừa mình dối người của nàng, trong phút chốc, nước mắt rơi xuống.
Danh môn phu nhân, nổi tiếng kinh thành cái gì chứ? Tất cả đều là đồ bỏ đi.
Từ mười sáu tuổi trở đi, nàng càng coi trọng hình ảnh của bản thân trong mắt người khác. Chỉ lo lắng sẽ có một ngày thân thế của mình bị người khác biết được, đổi lấy một câu của người đời: “Không thể tin được! Nữ nhi Liễu gia tài mạo phẩm hạnh vô song làm sao có thể là nữ nhi của thương hộ ti tiện được?”
Nhưng cố gắng như vậy để đổi lấy cái gì?
Vì muốn chu toàn hai bề nên dưỡng phụ dưỡng mẫu cho nàng hư danh đích nữ Liễu gia, nhưng lại keo kiệt tình yêu thương của phụ mẫu. Nàng cũng hết sức lo sợ khi sắm vai huệ tâm hiền phụ trong mắt người đời nhưng lại đánh mất trái tim của trượng phu và nhi nữ.
Thậm chí ngay cả cha nương ruột của nàng cũng bị nàng chế giễu khắc nghiệt đến mức tổn thương, sa sút đi xa quê hương...
Liễu Tương Quỳnh thấy cổ họng khó chịu đến nỗi không thể thở nổi, đất trời mênh mông, dường như không còn vị trí cho nàng nữa.
Nếu như... năm đó chịu về với phu phụ Thôi gia, sớm nhận rõ vị trí của mình, liệu nàng có rơi vào cảnh nực cười hôm nay?
Liễu Tương Quỳnh không thể nghĩ tiếp được nữa, lúc nàng thất hồn lạc phách bước đến giếng nước sau vườn hoa, nàng bỗng cảm thấy sau lưng có một lực đạo mạnh đẩy nàng rơi xuống làn nước sâu thẳm.
Nàng nuốt vài ngụm nước, cả người chìm mạnh xuống, thấp thoáng nghe thấy thư đồng của Thượng Vân Thiên cao giọng hét lên: “Không hay rồi! Phu nhân nghĩ quẩn, nhảy giếng tự vẫn rồi!”