-
Chương 256-260
Chương 256 Lập uy
Trên mặt ông ấy tràn đầy vẻ nôn nóng.
Với thực lực của Lý Khuê Mộc, giết con của ông cũng sẽ không bị trừng phạt gì.
Hiện tại thế giới thay đổi, đoán chừng pháp luật cũng sẽ không có nhiều tác dụng.
Lý Khuê Mộc căn bản không thèm nhìn Diệp Kiến Lâm, sắc mặt ông ta lạnh như băng, mãi vài giây sau, mới vung tay phải lên.
"Phịch!"
Thân hình Diệp Phong bị ném bay ra ngoài, trực tiếp nện vào vách tường, sau đó ngã xuống mặt đất.
"Ầm ầm ầm!"
Bỗng nhiên, hai luồng lôi điện từ không trung bỗng nhiên xuất hiện, sau đó rơi xuống hai chân Diệp Phong.
"Răng rắc!"
Trong nháy mắt có tiếng vỡ vụn vang lên, Diệp Phong đột nhiên ôm chân kêu la thảm thiết, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn.
Tuy rằng đau đớn, nhưng mà chân Diệp Phong lại không có máu chảy xuống, toàn bộ chân trở nên cháy đen.
"Niệm tình cậu vi phạm lần đầu, lần này phế bỏ hai chân cậu, coi như là cho cậu bài học!" Lý Khuê Mộc nhìn Diệp Phong, đồng thời quét mắt liếc nhìn mọi người đang vô cùng sợ hãi mình.
Lúc trước ông ta chiếm được một viên Năng lượng tử tinh và một công pháp, thực lực nhanh chóng tiến bộ, thậm chí có thể khống chế lôi điện, giống như Lôi Thần trong thần thoại.
Sau khi triển lộ ra năng lực này, ông ta bị nhân viên tương quan mang đi, nhưng lại được đối xử rất khách khí, hơi ghi chép thông tin một chút, để cho ông ta phụ trách sự an toàn của khu vực này.
Ở đó cũng có một vài người có thực lực mạnh, nhưng mà hoàn toàn không thể sánh bằng ông ta.
Thậm chí những người đó còn phân tích, hiện tại ông ta là người mạnh nhất trong nhóm ở giai đoạn này.
Từ một người bình thường trở thành người đứng đầu nơi này, tâm tính của Lý Khuê Mộc cũng nhanh chóng xảy ra thay đổi.
Trước mặt những người bình thường này, sự tồn tại của ông ta giống như một vị thần.
Sau khi tin tức ông ta phụ trách nơi này được truyền ra, ông ta liền muốn hoàn toàn lập uy một lần, không nghĩ tới Diệp Phong này lại chủ động đưa đến cửa.
Vừa lúc triển lãm thủ đoạn của mình một chút, khiến mọi người ở đây kinh sợ.
Cho dù không có Diệp Phong, ông ta cũng sẽ chọn một người để ra tay.
Theo quan điểm của Lý Khuê Mộc, sợ hãi ông ta, như vậy mới dễ quản lý.
"Quá mạnh mẽ, đây là thực lực của Lý Khuê Mộc sao?"
"Trong thành phố có một vài người chiếm được cụm ánh sáng, có thể tu luyện, nhưng mà nhiều nhất là mạnh hơn so với người bình thường một chút mà thôi."
"Lôi điện, Lý Khuê Mộc thật sự có thể khống chế Lôi điện! Đây là đang quay phim truyền hình thần thoại sao?"
. . . . . .
Lúc này mọi người đúng là bị thủ đoạn của Lý Khuê Mộc làm cho chấn động.
Cách không bắt lấy cổ họng của người khác, thậm chí khống chế lôi điện công kích, thực lực như vậy ai có thể ngăn cản?
Đoán chừng Lý Khuê Mộc đứng bất động cũng có thể quét ngang toàn bộ bọn họ.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn Lý Khuê Mộc với ánh mắt kinh hãi.
"Tiểu Phong!" Đám người Diệp Kiến Lâm, Diệp Kiến An nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Phong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lúc này chân Diệp Phong từ vị trí đầu gối trở xuống hoàn toàn trở nên tối đen, hiển nhiên là vừa rồi bị lôi điện công kích.
"Cha, chân của con." Trong mắt Diệp Phong tràn đầy vẻ đau đớn, kêu lên thảm thương.
Chỗ bắp đùi của cậu vô cùng đau đớn, mà phần dưới đầu gối hoàn toàn không có cảm giác gì.
"Tiểu Phong, không sao, không sao đâu." Nước mắt Diệp Kiến Lâm cũng nhịn không được chảy xuống, ôm con của mình, không ngừng an ủi.
Ông là một người đàn ông sắt thép, chưa từng rơi nước mắt ở trước mặt con mình, nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn không kìm được nước mắt.
Trương Lan cũng như thế, nhìn chân con trai mình, trái tim như bị dao cắt.
Nhìn tình huống này, chân của Diệp Phong rõ ràng là tàn phế.
Nhưng mà, cho dù trong lòng bọn họ phẫn nộ, thì cũng hoàn toàn không dám nói thêm cái gì.
"Lần này chỉ là trừng phạt nho nhỏ, tiếp theo tôi không hy vọng có ai khác ngỗ nghịch mệnh lệnh của tôi." Lý Khuê Mộc quét mắt liếc mọi người một cái.
Tiếp xúc với ánh mắt của ông ta, trong mắt mọi người đều xuất hiện sự sợ hãi, thậm chí thân thể nhịn không được lui về phía sau một chút.
"Chúng ta đi!" Lý Khuê Mộc rất hưởng thụ cảm giác được mọi người sợ hãi, ông ta liếc Diệp Phong một cái, lạnh nhạt nói.
. . . . . .
"Anh Diệp, tới rồi!"
Trong tiểu khu Thư Hương, có hai chiếc xe chạy đến, sau đó dừng lại.
"Rốt cuộc đã trở lại!" Diệp Tinh nhìn cảnh vật quen thuộc, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ.
Xuất phát từ phía đông vùng ngoại ô của Thượng Hải, liên tục chạy đến nơi này, trên đường bọn họ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Có điều, dưới sự lãnh đạo của Diệp Tinh, một kho tàng tu luyện, toàn bộ nguy hiểm đều được giải quyết thoải mái.
"Xuống xe thôi!" Diệp Tinh hít sâu một hơi, mở cửa xe ra.
Cộng thêm cả Tôn Việt, Đồng Đồng, tổng cộng chín người đều xuống xe.
"Đồng Đồng, chúng ta an toàn rồi!" Tôn Việt ôm em gái mình, nhìn nơi này, sâu trong đáy mắt vẫn có một tia tự trách.
Nếu nghe lời Diệp Tinh, cha mẹ anh cũng sẽ không chết, em gái anh cũng sẽ không biến thành như vậy.
Đi vào tiểu khu Thư Hương, lúc này dưới lầu có rất nhiều người.
"Cha!"
Tần Phong, Lân Pha nhìn thấy một số người, vội vàng kêu.
"Tiểu Phong, con đã trở lại!"
"Lân Pha!"
. . . . . .
Chương 257 Tức giận 1
Ngay lập tức, trong đám người có một vài người vọt ra, vẻ mặt kích động.
Bọn họ là cha mẹ của đám người Tần Phong, Lân Pha.
"Tiểu Ngư." Xa xa, một cô gái ước chừng hai mươi tám tuổi chạy tới, vội vàng kêu.
"Chị!" Lâm Tiểu Ngư vui mừng kêu lên: "Cha mẹ em và cha mẹ Diệp Tinh đâu rồi?"
Cô gái này đúng là chị họ của Lâm Tiểu Ngư, Trịnh Đình Đình.
Rất nhiều người trong tiểu khu đều có mặt ở trong này, nhưng mà cha mẹ cô và cha mẹ Diệp Tinh đều không có.
"Này. . ." Trịnh Đình Đình nhìn thoáng qua Diệp Tinh, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Đình Đình như vậy, trong lòng Diệp Tinh bỗng nhiên hơi động, vội vàng nói: "Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"
Hắn nhìn tầng gác, cũng không đợi Trịnh Đình Đình trả lời, liền nhanh chóng vọt lên.
Ở phía sau, Lâm Tiểu Ngư cũng biến sắc, theo sát sau hắn.
Đi tới căn hộ của nhà mình, nhưng mà trong nhà không có ai, có điều căn hộ bên cạnh lại mở cửa, Diệp Tinh nhanh chóng đi vào.
Lúc này trong nhà có rất nhiều người, cha mẹ Diệp Tinh, cha mẹ Lâm Tiểu Ngư đều ở trong này.
Thấy thế, Diệp Tinh nhất thời yên lòng, cha mẹ không có việc gì là tốt rồi.
"Cha, mẹ." Hắn vội vàng kêu.
Nghe giọng nói này, đám người Diệp Kiến An đều quay đầu lại.
"Tiểu Tinh, rốt cuộc con đã trở lại!"
Diệp Kiến An nhìn thấy Diệp Tinh, nhưng không có bao nhiêu vui vẻ, ông vội vàng nói: "Tiểu Tinh, mau, mau xem em con một chút."
Hiện tại bọn họ đều ở đại sảnh, nhìn không thấy được tình cảnh trong phòng.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi, hắn nhanh chóng đi vào phòng.
Lúc này trên giường đang nằm một người, chính là Diệp Phong, lúc này Diệp Phong nằm yên bất động, ánh mắt dại ra, hai bên hốc mắt có nước mắt.
Trong mắt còn có một tia tuyệt vọng.
"Tiểu Phong." Diệp Tinh thấy thế trong lòng trầm xuống, hắn nhanh chóng bước đến.
Hắn biết kiếp trước Tiểu khu Thư Hương này hoàn toàn không có xảy ra biến cố, cho nên mới lựa chọn nơi này, nhưng biến cố vẫn xảy ra!
Diệp Tinh bỗng nhiên nghĩ tới hiệu ứng bươm bướm.
Kiếp trước bảo vật trong cây cột khổng lồ màu đen ở Thượng Hải không bị bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu, nhưng mà lúc này bị hắn thu một phần, quỹ tích của các loại bảo vật nhất định cũng đã xảy ra sự thay đổi.
Trước giường bệnh, Diệp Kiến Lâm và Trương Lan nắm tay con mình, không ngừng rơi lệ.
\- Tiểu Tinh!
Nhìn thấy Diệp Tinh, Diệp Kiến Lâm và Trương Lan giống như thấy được hy vọng, vội vàng đứng dậy.
"Tiểu Tinh, thím cầu xin cháu, cháu nhất định phải cứu em trai, nhất định phải cứu thằng bé." Trương Lan khóc nói.
Diệp Tinh gật gật đầu, ngồi ở bên giường, một tia linh lực nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Diệp Phong, hắn trực tiếp nói: "Chú út, thím út, các người đừng nóng vội, nói cháu nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hiện tại trong lòng hắn cũng rất ủ rũ, chỉ là cũng không có gì lo lắng.
Chỉ cần Diệp Phong chưa chết, hắn sẽ không cần lo lắng.
Chỉ cần có bảo vật trong ngày tận thế đen tối, một số bệnh nan y có thể chỉ cần một gốc thảo mộc cũng có thể chữa khỏi.
Diệp Kiến Lâm không chút do dự, nhanh chóng đem sự tình nói một lần nữa.
"Ba, mẹ."
Lâm Tiểu Ngư đứng bên cạnh ba mẹ mình, sắc mặt lo lắng nhìn Diệp Tinh.
Cô có thể cảm giác được linh lực trên người Diệp Tinh trở nên có chút cuồng bạo.
"Toàn bộ dưới đầu gối đều bị hoại tử, cho dù sử dụng thảo dược chữa trị, nhiều nhất là chữa khỏi toàn bộ đầu gối trở lên mà thôi." Diệp Tinh lúc này trong lòng âm trầm.
"Lý Khuê Mộc kia thật đúng là ngoan độc, đối với một người bình thường lại thi triển dị năng lôi điện của vương cảnh để công kích."
Nếu là xương cốt bình thường bị gãy thì Diệp Tinh còn có thể sử dụng dược thảo dễ dàng chữa trị, cho dù sử dụng linh lực cũng có thể làm cho nó chậm rãi liền lại.
Nhưng lúc này toàn bộ dưới đầu gối Diệp Phong đều bị lôi điện đánh hủy, tiêu diệt toàn bộ sinh cơ, nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn là không có khả năng.
"Tiểu Tinh, thế nào?"
Toàn bộ người trong phòng không nói lời nào, đều đang nhìn Diệp Tinh. Diệp Kiến Lâm thấy lông mày Diệp Tinh đầu tiên nhíu lại, sau đó lại giãn ra, liền nhịn không được hỏi.
-Chú út, có chút rắc rối, nhưng là vẫn có giải pháp! Diệp Tinh để cho bọn họ một ánh mắt an tâm.
-Thật tốt quá! Nghe vậy, trên mặt Diệp Kiến Lâm nhất thời lộ ra vẻ kích động.
Trương Lan thì nhìn con trai mình, mừng rỡ nói: "Tiểu Phong, con có nghe thấy không? Anh trai con có cách chữa trị cho con.”
\- Lúc này Diệp Phong đang ngốc trệ tựa hồ hơi phục hồi lại tinh thần.
Tay phải nắm chặt, trong tay Diệp Tinh liền xuất hiện một gốc dược thảo, hắn đưa đến bên miệng Diệp Phong, nhưng Diệp Phong lại không có động tác gì.
Diệp Tinh trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhìn Diệp Phong nói: "Tiểu Phong! Anh biết tâm tình của em bây giờ, nhưng anh nói có giải pháp mà!"
Hắn hiểu tâm trạng của Diệp Phong.
Cho dù là ai đi nữa thì từ một người bình thường bỗng nhiên biến thành tàn phế, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu gì, huống chi là tình huống trước mắt như vậy.
Diệp Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, nói: "Anh, anh không cần lừa gạt em nữa, em biết tình huống của mình, chân em đã hoàn toàn hỏng rồi,chỉ có thể cắt cụt đi, sau này em sẽ là một người tàn phế."
Chương 258 Tức giận 2
Diệp Phong nhìn chân mình, hơi chạm vào, chân cậu giống như bột phấn, không ngừng rụng ra, mà cậu lại không có bất kỳ cảm giác nào.
Làm thế nào mà có thể được chữa khỏi trong trường hợp này chứ?
Người bị gãy chân còn có thể chậm rãi khôi phục, nhưng trường hợp của cậu thì tuyệt đối không có khả năng.
Giống như là một đoạn cây cối, đã hoàn toàn bị lửa thiêu thành than củi, làm sao có thể có cơ hội một lần lại nữa sống lại.
Chính vì vậy, Diệp Phong mới mất đi hy vọng vào cuộc sống sau này.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tiểu Phong, em nói không sai, chân của em quả thật cần cắt đi, chỉ là chân sau khi bị cắt cụt chẳng lẽ không có khả năng mọc ra?"
"Anh?"
Nghe Diệp Tinh nói, Diệp Phong lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Diệp Tinh.
"Tiểu Phong, hiện tại thế giới đã thay đổi, các loại chuyện trước đó không có khả năng xuất hiện đều có thể xuất hiện, em xem dược thảo trong tay anh này, chỉ cần nuốt vào, trên người em có chỗ nào bị thương liền có thể nhanh chóng khôi phục. Ngoài ra có một loại trái cây tên là quả sinh nguyên, sau khi ăn vào hoàn toàn có thể làm cho chân tay bị chặt đứt mọc ra cái khác, anh tuy rằng hiện tại không có, nhưng nhất định sẽ có cách lấy được, đến lúc đó chân em có thể khôi phục!" Diệp Tinh cười nói.
\- Chân bị cắt cụt tính là cái gì, đến lúc đó anh bảo đảm sẽ khiến chân em lại mọc ra một đôi chân mới a!
Quả sinh nguyên cực kỳ hiếm thấy, một quả sinh nguyên hoàn chỉnh thậm chí có thể khiến toàn bộ thân thể hồi phục lại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là khi đó phải còn thở.
Quả này so với năng lượng tử tinh còn hiếm thấy hơn, phỏng chừng bên trong tám cây cột khổng lồ kia cộng lại cũng không quá năm quả, mấy vạn quang đoàn* Diệp Tinh lấy được kia cũng không có quả sinh nguyên.
_*Quang đoàn: những cột ánh sáng._
_*Quang đoàn: những cột ánh sáng._
Nhưng hắn biết nó ở đâu!
Nghe Diệp Tinh nói như vậy, trong mắt Diệp Phong rốt cục xuất hiện một tia hy vọng.
Vốn thế giới đã thay đổi, nếu như cậu biến thành tàn phế, vậy thì làm sao có thể sống sót đây?
Nhưng mà, cũng chính là thế giới thay đổi mới có rất nhiều khả năng xảy ra.
Bên cạnh, Diệp Kiến Lâm rõ ràng cảm thấy được tâm tình con trai mình thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu Phong, anh trai con đã nói có thể lấy được quả sinh nguyên vậy thì nhất định có thể lấy được, con phải bảo dưỡng thân thể thật tốt mới đúng."
"Ba, con biết rồi." Nghe vậy, Diệp Phong trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, Tiểu Phong, mau đem gốc dược thảo này ăn vào đã, như vậy những chỗ bị thương khác trên người em mới có thể nhanh chóng khỏi hẳn." Diệp Tinh cười nói.
Diệp Phong lau nước mắt trong mắt một chút, đem thảo dược bỏ vào miệng nhai một chút rồi nuốt xuống.
Nhất thời một vài vết thương trên đầu gối Diệp Phong khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
\- Dược thảo này hiệu quả thật mạnh!
"Vẫn là Tiểu Tinh có bản lĩnh."
......
Người trong phòng rõ ràng nhìn thấy Diệp Phong có biến hóa, mừng rỡ nói.
"Anh, cám ơn anh."
Diệp Phong cũng rõ ràng cảm thấy biến hóa trên người, hầu như tất cả những đau đớn trước đó đều đã biến mất.
Ngoại trừ không cảm giác được tri giác dưới đầu gối, những thứ khác đã không có gì đáng ngại.
Nhìn thấy hiệu quả thần kỳ như vậy, hy vọng trong lòng Diệp Phong càng lớn.
"Đều là người một nhà mà nói cảm ơn cái gì." Diệp Tinh cười nói:
"Được rồi, em hảo hảo tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần không nên tự tức giận nữa, nghe chưa."
Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh ba mẹ mình, nói: "Ba mẹ, hai người ở lại chỗ này, con có chuyện đi ra ngoài một chút."
Nói xong Diệp Tinh lại nhìn Lâm Tiểu Ngư, nói: "Tiểu Ngư, em cũng ở đây nhé."
"Ừm, Diệp Tinh, em sẽ chú ý nguy hiểm." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, tựa như biết Diệp Tinh muốn làm cái gì.
Đi ra khỏi phòng ốc, nụ cười trên mặt Diệp Tinh biến mất, nhất thời trở nên âm trầm.
"Lý Khuê Mộc."
Vừa rồi hắn nghe Diệp Kiến Lâm nói chuyện lúc trước.
Lương thực dự trữ của bọn họ bị đám người Lý Khuê Mộc lấy đi toàn bộ, Diệp Phong chẳng qua chỉ nói để lại một chút, Lý Khuê Mộc liền phế Diệp Phong.
Chuyện này Diệp Tinh tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi.
Đi xuống lầu, lúc này đám người Giang Lam Thành đã chờ ở phía dưới.
"Ông chủ!" Nhìn thấy Diệp Tinh đi tới, Giang Lam Thành lập tức đi tới nói.
Hắn vẻ mặt áy náy, nói: "Ông chủ, tôi không bảo vệ tốt tiểu khu này..."
Diệp Tinh bảo ông ta nhất định phải chú ý, nhưng mấy giờ nay lúc nào cũng xuất hiện ngoài ý muốn.
"Thực lực Lý Khuê Mộc quá mạnh, không trách được ông." Diệp Tinh trầm giọng nói: "Lý Khuê Mộc ở đâu? Đưa tôi đi!"
"Ông chủ đi theo tôi."
Giang Lam Thành không dám do dự, tựa như cảm nhận được lửa giận của Diệp Tinh vội vàng nói.
Rất nhanh hai người đi tới trước một tòa biệt thự, lúc này trước cửa biệt thự còn có hai người trông coi.
"Ai? Nơi này là nơi đội trưởng Lý ở, không có việc gì thì rời đi ngay?" Một người trong đó thấy Diệp Tinh cùng Giang Lam Thành, trực tiếp lạnh lùng quát.
\- Hừ!
Thế nhưng Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng, thân thể hai người này liền bị trói buộc lại, không cách nào nhúc nhích.
Trong mắt bọn họ lộ ra một tia hoảng sợ, nhìn Diệp Tinh giống như nhìn ác ma.
......
Chương 259 Chém giết!
Bên trong biệt thự, Lý Khuê Mộc cùng Lý Quỳ Vân ngồi ở hai bên, bên cạnh bọn họ đều là lương thực.
\- Đại ca, không nghĩ tới có nhiều lương thực như vậy, chỗ này đủ để chúng ta ăn rất lâu! Lý Quỳ Vân cười to nói.
Trên mặt Lý Khuê Mộc cũng có một tia tươi cười.
Ông ta phụ trách khu vực này an toàn ổn định, phía trên cũng phân phối một ít lương thực cho ông ta, chỉ là những thứ này hiển nhiên không thể thỏa mãn khẩu vị của ông ta.
Ai cũng biết, ở thế giới này lương thực tuyệt đối là tài nguyên khan hiếm nhất.
Phanh!
Đang nói, bỗng nhiên trước cửa truyền đến một đạo tiếng vang, sau đó cửa lớn lại bị đá văng ra.
"Ai lớn mật như vậy?"
“ Dám ở chỗ này đạp cửa? Không biết nơi này là chỗ ở của đội trưởng Lý sao?"
......
Bên trong biệt thự còn có hơn mười người khác, nghe được tiếng cửa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khó có thể tin.
Lúc trước Lý Khuê Mộc còn lập uy một lần, biểu hiện ra thủ đoạn thần thoại, chấn nhiếp rất nhiều người, tin tức này đã sớm truyền khắp chung quanh.
Nhưng hiện tại mới qua chưa đầy một giờ đã có người dám tiến lên tìm phiền toái!
Cửa lớn bị đá văng ra, Diệp Tinh cùng Giang Lam Thành trực tiếp đi vào.
\- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó Lý Khuê Mộc cùng Lý Quỳ Vân đi ra.
\- Giang Lam thành! Lý Quỳ Vân nhìn Giang Lam Thành, sắc mặt âm trầm nói: "Giang Lam Thành, lá gan của ông lớn ra sao, dám tới nơi này làm loạn?"
Lúc này Lý Quỳ Vân trong lòng có nghi hoặc, lúc trước Giang Lam Thành còn tất cung tất kính, không dám đắc tội với anh ông ta, nhưng hiện tại lại không sợ hãi chút nào.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Tinh bên cạnh Giang Lam Thành.
Thế nhưng, Diệp Tinh nhìn thế nào cũng không giống loại người có thực lực.
" Ông chính là Lý Khuê Mộc ở tiểu khu Thư Hương phế đi hai chân em trai tôi? Diệp Tinh nhìn Lý Khuê Mộc, khuôn mặt âm trầm nói.
"Tiểu khu Thư Hương? Chính là thằng oắt con dám cùng ta yêu cầu?" Lý Khuê Mộc nhìn Diệp Tinh, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ mày tới nơi này là vì thằng nhãi mà ra mặt?"
"Ông nói đúng đấy." Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng, trực tiếp đi về phía trước.
Thấy Diệp Tinh như thế, sắc mặt Lý Khuê Mộc cũng âm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ranh con, chỉ sợ mày không có bản lĩnh này đâu."
Ầm ầm!
Tay phải ông ta huy động, linh lực cường đại bộc phát, chợt đánh về phía Diệp Tinh.
\- Thằng nhãi này thật sự là muốn chết, dám tới tìm đội trưởng Lý nói chuyện!
\- Có lẽ hắn chưa từng thấy qua thực lực của đội trưởng Lý!
“Không có người nào ngăn cản sao."
......
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt có kinh ngạc.
\- Thằng ranh này, mày dám trêu chọc anh tao à? Lý Quỳ Vân nhìn Diệp Tinh, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, cười nói.
Ông ta là em trai ruột của Lý Khuê Mộc, hoàn toàn biết thực lực của anh mình rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu!
Cho dù là biệt thự này cũng có thể nhanh chóng bị Lý Khuê Mộc phá thành một mảnh phế tích.
Thế nhưng, nụ cười trên mặt ông ta vừa mới xuất hiện lại ngưng đọng lại.
Đông đảo linh lực ngưng tụ, dưới sự khống chế của Lý Khuê Mộc hướng Diệp Tinh tập kích, muốn trói buộc hắn.
Thế nhưng, linh lực còn chưa tới, lại hoàn toàn không khống chế được.
"Cái gì?" Lý Khuê Mộc sắc mặt khẽ biến, ông ta cảm thấy mình không khống chế được linh lực.
\- Ầm ầm!
Sắc mặt Lý Khuê Mộc ngưng trọng, tay phải nắm chặt, một đạo lôi điện xuất hiện, sau đó tập kích Diệp Tinh.
Lôi điện nổ vang, tựa như trời phạt, đây là công kích trong truyền thuyết!
Mọi người ở đây nhìn thấy đạo lôi điện này, trên mặt đều lộ ra vẻ kính sợ.
"Ầm ầm!"
Thế nhưng, Diệp Tinh lại căn bản không để đạo lôi điện này vào mắt, tay phải nắm chặt, lôi điện này trực tiếp từng tấc đứt gãy ở trong lòng bàn tay hắn.
"Làm sao có thể?" Lý Khuê Mộc trên mặt cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, kinh hãi nói ra.
Đạo lôi điện này của ông ta ngay cả núi cũng có thể dễ dàng đánh nát, thế mà llại đối với Diệp Tinh không có bất kỳ thương tổn gì.
\- Lý Khuê Mộc, đây là tất cả những gì ông có sao? Diệp Tinh lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này sắc mặt Lý Khuê Mộc rất khó coi.
"Đáng chết, thanh niên này thực lực sao lại mạnh như vậy? Hắn có được bảo vật gì vậy? Không phải nói mình mới là thực lực cường giả mạnh nhất hiện tại sao?"
Ánh mắt ông ta chuyển động một chút, cước bộ vừa động, chuẩn bị rời đi.
Ầm ầm!
Thế nhưng, trong nháy mắt một cỗ linh lực vô cùng khổng lồ đánh úp lại, áp bách thân thể của ông ta, Lý Khuê Mộc chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của mình tựa hồ đều bị áp bách, hô hấp đều xuất hiện vấn đề rất lớn.
-Phanh!
Diệp Tinh đi tới, một cước đá ra.
"Rắc rắc!"
Một đạo xương cốt bị gãy khiến da đầu người ta tê dại vang lên, Lý Khuê Mộc chỉ cảm thấy xương cốt trên ngực mình bị gãy rất nhiều cái, đau nhức truyền đến, ông ta nhất thời nhịn không được kêu la thảm thiết.
\- Lý Khuê Mộc, ông có còn cảm thấy tôi có thực lực thay em trai tôi ra mặt nữa hay không? Diệp Tinh sắc mặt lạnh như băng, lại đá ra một cước nữa .
Lý Khuê Mộc trên mặt tràn đầy thống khổ, muốn tránh né, nhưng không có khả năng làm được, thân thể ông ta lại bay ngược ra ngoài.
Chương 260 Chấn nhiếp! 1
Ông ta hiện tại cả người đều bị linh lực của Diệp Tinh khống chế trói buộc lại, căn bản không tránh được.
Toàn bộ khu vực cơ hồ hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Lý Khuê Mộc không ngừng vang lên.
Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ khiếp sợ, tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía Diệp Tinh.
"Trời ạ, thanh niên này là ai? Thực lực lại mạnh như vậy?"
“Đội trưởng Lý thế nhưng không có chút lực hoàn thủ nào á?"
......
Lúc trước Lý Khuê Mộc phong quang cỡ nào, một người chấn nhiếp làm cho tất cả mọi người không dám nói chuyện, nhưng hiện tại lại nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết.
"Ah !!!"
Xương cốt trên người không biết bị gãy bao nhiêu, đau nhức không ngừng truyền đến, trong mắt, mũi Lý Khuê Mộc đều xuất hiện máu tươi, cả người ông ta đều là cảm giác đau đớn.
"Lý Khuê Mộc bị đánh?"
"Thanh niên đó là ai vậy?"
“Thật mạnh!"
......
Bên ngoài một số người nghe được động tĩnh nơi này, nhịn không được đi tới, nhìn thấy thảm trạng của Lý Khuê Mộc, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
\- Ông không nên trêu chọc người nhà tôi! Diệp Tinh hít sâu một hơi, lạnh như băng nhìn Lý Khuê Mộc nói.
Hắn không tiến lên nữa.
Mặc dù như thế, nhưng trong lòng Lý Khuê Mộc bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn Diệp Tinh, cố nén đau đớn trên người, sợ hãi nói: "Mày muốn giết tao?"
\- Kết thúc rồi!
Diệp Tinh lạnh lùng nói, tay phải hắn vung lên.
\- Bùng!
Một ngọn lửa chợt xuất hiện trên người Lý Khuê Mộc, sau đó hoàn toàn vây quanh thân thể của ông ta.
\- Không, mày, mày không thể giết tao! Lý Khuê Mộc kêu thảm thiết, nhưng trong nháy mắt âm thanh này liền đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thân thể Lý Khuê Mộc bị ngọn lửa thiêu đốt lại nhanh chóng biến mất, vẻn vẹn không tới ba giây liền biến mất.
"Biến mất?" Toàn bộ thân thể đội trưởng Lý bị lửa thiêu rụi rồi?"
“Đây là thực lực gì vậy?"
......
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, Lý Khuê Mộc ở trong mắt bọn họ đều khủng bố như vậy, nhưng trong tay Diệp Tinh lại không có chút lực ngăn cản nào.
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, "Vì sao thanh niên này lại ra tay với Lý Khuê Mộc vậy?"
"Hình như người lúc trước ở tiểu khu Thư Hương bị Lý Khuê Mộc phế bỏ hai chân chính là em trai của thanh niên này."
"Người trong tiểu khu Thư Hương tuyệt đối không thể trêu chọc."
......
Trong lòng mọi người âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể trêu chọc người bên cạnh Diệp Tinh.
\- Thực lực ông chủ thật mạnh! Lúc này Giang Lam Thành ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Tinh.
Ông ta biết thực lực của Lý Khuê Mộc.
"Ông chủ nói sau khi hắn trở về mình có thể luyện tập với hắn, không biết mình có thể đạt tới trình độ như vậy hay không ta?" Trong mắt Giang Lam Thành tràn đầy chờ mong.
"Đại ca..."
Những người khác kính sợ, lúc này Lý Quỳ Vân lại hoảng sợ, đại ca vô địch trong lòng ông ta lại dễ dàng bị đánh chết như vậy.
Ông ta nhìn Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng, trên mặt có một cỗ sợ hãi khó có thể che dấu toát ra.
Diệp Tinh nhìn lướt qua mọi người, hắn lần này ra tay, ngoại trừ giải quyết Lý Khuê Mộc, còn có một mục đích chính là chấn nhiếp mọi người ở đây!
Hắn nhìn Lý Quỳ Vân một chút, đang muốn tiến lên.
"Làm gì vậy? Đều dừng lại cho tôi!" Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, sau đó một số người đàn ông mặc quần áo đặc biệt đi vào.
"Anh Triệu." Nhìn thấy người đàn ông trung niên cầm đầu, Lý Quỳ Vân phảng phất nhìn thấy hy vọng sống, vội vàng chạy tới.
"Lý Quỳ Vân, anh trai ông đâu?" Triệu Mục nhìn lướt qua bốn phía, trầm giọng hỏi.
\- Anh tôi bị thanh niên này giết chết! Lý Quỳ Vân vội vàng nói, nói xong còn chỉ Diệp Tinh một chút: "Anh Triệu, anh nhất định phải bắt hắn."
"Bị giết?" Làm sao có thể?" Triệu Mục sửng sốt, bọn họ đối với quang đoàn này có chút hiểu biết, để đạt tới tình huống như Lý Khuê Mộc rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn chứ.
Tám cây cột khổng lồ màu đen kia xuất hiện, thế giới đại biến, hiện tại mệnh lệnh phía trên là mượn sức làm chủ.
Quang đoàn tu luyện này nhiều lắm, trong thời gian ngắn phỏng chừng sẽ có một lượng lớn người tu luyện xuất hiện.
Triệu Mục nhìn Diệp Tinh, có thể đánh chết Lý Khuê Mộc, thực lực của Diệp Tinh có thể tưởng tượng được mạnh bao nhiêu!
"Vị tiên sinh này xin hỏi xưng hô như thế nào? Xin hỏi vì sao phải giết Lý Khuê Mộc?" Triệu Mục nhìn về phía Diệp Tinh, thật cẩn thận hỏi.
\- Diệp Tinh! Diệp Tinh không có ra tay nữa, trực tiếp nói: "Lý Khuê Mộc cướp đoạt lương thực của chúng tôi, làm người thân của tôi đánh thành trọng thương, các người có thể đi điều tra một chút."
Cho dù là tận thế đen tối, uy lực của những vũ khí nóng kia đều rất mạnh, hắn không có khả năng lựa chọn trực tiếp đối nghịch với những vũ khí đó.
\- Được,cậu Diệp, chuyện cụ thể tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng, sau đó nói cho cậu biết một tiếng! Triệu Mục không chút do dự nói.
Trong lòng ông ta lại hơi yên lòng, Diệp Tinh là bởi vì cùng Lý Khuê Mộc có mâu thuẫn nên mới ra tay.
Ông ta chỉ sợ Diệp Tinh có thực lực, vô cớ đi trêu chọc thị phi, nếu như là như vậy ông ta xử lý quá khó khăn.
Trên mặt ông ấy tràn đầy vẻ nôn nóng.
Với thực lực của Lý Khuê Mộc, giết con của ông cũng sẽ không bị trừng phạt gì.
Hiện tại thế giới thay đổi, đoán chừng pháp luật cũng sẽ không có nhiều tác dụng.
Lý Khuê Mộc căn bản không thèm nhìn Diệp Kiến Lâm, sắc mặt ông ta lạnh như băng, mãi vài giây sau, mới vung tay phải lên.
"Phịch!"
Thân hình Diệp Phong bị ném bay ra ngoài, trực tiếp nện vào vách tường, sau đó ngã xuống mặt đất.
"Ầm ầm ầm!"
Bỗng nhiên, hai luồng lôi điện từ không trung bỗng nhiên xuất hiện, sau đó rơi xuống hai chân Diệp Phong.
"Răng rắc!"
Trong nháy mắt có tiếng vỡ vụn vang lên, Diệp Phong đột nhiên ôm chân kêu la thảm thiết, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn.
Tuy rằng đau đớn, nhưng mà chân Diệp Phong lại không có máu chảy xuống, toàn bộ chân trở nên cháy đen.
"Niệm tình cậu vi phạm lần đầu, lần này phế bỏ hai chân cậu, coi như là cho cậu bài học!" Lý Khuê Mộc nhìn Diệp Phong, đồng thời quét mắt liếc nhìn mọi người đang vô cùng sợ hãi mình.
Lúc trước ông ta chiếm được một viên Năng lượng tử tinh và một công pháp, thực lực nhanh chóng tiến bộ, thậm chí có thể khống chế lôi điện, giống như Lôi Thần trong thần thoại.
Sau khi triển lộ ra năng lực này, ông ta bị nhân viên tương quan mang đi, nhưng lại được đối xử rất khách khí, hơi ghi chép thông tin một chút, để cho ông ta phụ trách sự an toàn của khu vực này.
Ở đó cũng có một vài người có thực lực mạnh, nhưng mà hoàn toàn không thể sánh bằng ông ta.
Thậm chí những người đó còn phân tích, hiện tại ông ta là người mạnh nhất trong nhóm ở giai đoạn này.
Từ một người bình thường trở thành người đứng đầu nơi này, tâm tính của Lý Khuê Mộc cũng nhanh chóng xảy ra thay đổi.
Trước mặt những người bình thường này, sự tồn tại của ông ta giống như một vị thần.
Sau khi tin tức ông ta phụ trách nơi này được truyền ra, ông ta liền muốn hoàn toàn lập uy một lần, không nghĩ tới Diệp Phong này lại chủ động đưa đến cửa.
Vừa lúc triển lãm thủ đoạn của mình một chút, khiến mọi người ở đây kinh sợ.
Cho dù không có Diệp Phong, ông ta cũng sẽ chọn một người để ra tay.
Theo quan điểm của Lý Khuê Mộc, sợ hãi ông ta, như vậy mới dễ quản lý.
"Quá mạnh mẽ, đây là thực lực của Lý Khuê Mộc sao?"
"Trong thành phố có một vài người chiếm được cụm ánh sáng, có thể tu luyện, nhưng mà nhiều nhất là mạnh hơn so với người bình thường một chút mà thôi."
"Lôi điện, Lý Khuê Mộc thật sự có thể khống chế Lôi điện! Đây là đang quay phim truyền hình thần thoại sao?"
. . . . . .
Lúc này mọi người đúng là bị thủ đoạn của Lý Khuê Mộc làm cho chấn động.
Cách không bắt lấy cổ họng của người khác, thậm chí khống chế lôi điện công kích, thực lực như vậy ai có thể ngăn cản?
Đoán chừng Lý Khuê Mộc đứng bất động cũng có thể quét ngang toàn bộ bọn họ.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn Lý Khuê Mộc với ánh mắt kinh hãi.
"Tiểu Phong!" Đám người Diệp Kiến Lâm, Diệp Kiến An nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Phong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lúc này chân Diệp Phong từ vị trí đầu gối trở xuống hoàn toàn trở nên tối đen, hiển nhiên là vừa rồi bị lôi điện công kích.
"Cha, chân của con." Trong mắt Diệp Phong tràn đầy vẻ đau đớn, kêu lên thảm thương.
Chỗ bắp đùi của cậu vô cùng đau đớn, mà phần dưới đầu gối hoàn toàn không có cảm giác gì.
"Tiểu Phong, không sao, không sao đâu." Nước mắt Diệp Kiến Lâm cũng nhịn không được chảy xuống, ôm con của mình, không ngừng an ủi.
Ông là một người đàn ông sắt thép, chưa từng rơi nước mắt ở trước mặt con mình, nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn không kìm được nước mắt.
Trương Lan cũng như thế, nhìn chân con trai mình, trái tim như bị dao cắt.
Nhìn tình huống này, chân của Diệp Phong rõ ràng là tàn phế.
Nhưng mà, cho dù trong lòng bọn họ phẫn nộ, thì cũng hoàn toàn không dám nói thêm cái gì.
"Lần này chỉ là trừng phạt nho nhỏ, tiếp theo tôi không hy vọng có ai khác ngỗ nghịch mệnh lệnh của tôi." Lý Khuê Mộc quét mắt liếc mọi người một cái.
Tiếp xúc với ánh mắt của ông ta, trong mắt mọi người đều xuất hiện sự sợ hãi, thậm chí thân thể nhịn không được lui về phía sau một chút.
"Chúng ta đi!" Lý Khuê Mộc rất hưởng thụ cảm giác được mọi người sợ hãi, ông ta liếc Diệp Phong một cái, lạnh nhạt nói.
. . . . . .
"Anh Diệp, tới rồi!"
Trong tiểu khu Thư Hương, có hai chiếc xe chạy đến, sau đó dừng lại.
"Rốt cuộc đã trở lại!" Diệp Tinh nhìn cảnh vật quen thuộc, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ.
Xuất phát từ phía đông vùng ngoại ô của Thượng Hải, liên tục chạy đến nơi này, trên đường bọn họ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Có điều, dưới sự lãnh đạo của Diệp Tinh, một kho tàng tu luyện, toàn bộ nguy hiểm đều được giải quyết thoải mái.
"Xuống xe thôi!" Diệp Tinh hít sâu một hơi, mở cửa xe ra.
Cộng thêm cả Tôn Việt, Đồng Đồng, tổng cộng chín người đều xuống xe.
"Đồng Đồng, chúng ta an toàn rồi!" Tôn Việt ôm em gái mình, nhìn nơi này, sâu trong đáy mắt vẫn có một tia tự trách.
Nếu nghe lời Diệp Tinh, cha mẹ anh cũng sẽ không chết, em gái anh cũng sẽ không biến thành như vậy.
Đi vào tiểu khu Thư Hương, lúc này dưới lầu có rất nhiều người.
"Cha!"
Tần Phong, Lân Pha nhìn thấy một số người, vội vàng kêu.
"Tiểu Phong, con đã trở lại!"
"Lân Pha!"
. . . . . .
Chương 257 Tức giận 1
Ngay lập tức, trong đám người có một vài người vọt ra, vẻ mặt kích động.
Bọn họ là cha mẹ của đám người Tần Phong, Lân Pha.
"Tiểu Ngư." Xa xa, một cô gái ước chừng hai mươi tám tuổi chạy tới, vội vàng kêu.
"Chị!" Lâm Tiểu Ngư vui mừng kêu lên: "Cha mẹ em và cha mẹ Diệp Tinh đâu rồi?"
Cô gái này đúng là chị họ của Lâm Tiểu Ngư, Trịnh Đình Đình.
Rất nhiều người trong tiểu khu đều có mặt ở trong này, nhưng mà cha mẹ cô và cha mẹ Diệp Tinh đều không có.
"Này. . ." Trịnh Đình Đình nhìn thoáng qua Diệp Tinh, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Đình Đình như vậy, trong lòng Diệp Tinh bỗng nhiên hơi động, vội vàng nói: "Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"
Hắn nhìn tầng gác, cũng không đợi Trịnh Đình Đình trả lời, liền nhanh chóng vọt lên.
Ở phía sau, Lâm Tiểu Ngư cũng biến sắc, theo sát sau hắn.
Đi tới căn hộ của nhà mình, nhưng mà trong nhà không có ai, có điều căn hộ bên cạnh lại mở cửa, Diệp Tinh nhanh chóng đi vào.
Lúc này trong nhà có rất nhiều người, cha mẹ Diệp Tinh, cha mẹ Lâm Tiểu Ngư đều ở trong này.
Thấy thế, Diệp Tinh nhất thời yên lòng, cha mẹ không có việc gì là tốt rồi.
"Cha, mẹ." Hắn vội vàng kêu.
Nghe giọng nói này, đám người Diệp Kiến An đều quay đầu lại.
"Tiểu Tinh, rốt cuộc con đã trở lại!"
Diệp Kiến An nhìn thấy Diệp Tinh, nhưng không có bao nhiêu vui vẻ, ông vội vàng nói: "Tiểu Tinh, mau, mau xem em con một chút."
Hiện tại bọn họ đều ở đại sảnh, nhìn không thấy được tình cảnh trong phòng.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi, hắn nhanh chóng đi vào phòng.
Lúc này trên giường đang nằm một người, chính là Diệp Phong, lúc này Diệp Phong nằm yên bất động, ánh mắt dại ra, hai bên hốc mắt có nước mắt.
Trong mắt còn có một tia tuyệt vọng.
"Tiểu Phong." Diệp Tinh thấy thế trong lòng trầm xuống, hắn nhanh chóng bước đến.
Hắn biết kiếp trước Tiểu khu Thư Hương này hoàn toàn không có xảy ra biến cố, cho nên mới lựa chọn nơi này, nhưng biến cố vẫn xảy ra!
Diệp Tinh bỗng nhiên nghĩ tới hiệu ứng bươm bướm.
Kiếp trước bảo vật trong cây cột khổng lồ màu đen ở Thượng Hải không bị bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu, nhưng mà lúc này bị hắn thu một phần, quỹ tích của các loại bảo vật nhất định cũng đã xảy ra sự thay đổi.
Trước giường bệnh, Diệp Kiến Lâm và Trương Lan nắm tay con mình, không ngừng rơi lệ.
\- Tiểu Tinh!
Nhìn thấy Diệp Tinh, Diệp Kiến Lâm và Trương Lan giống như thấy được hy vọng, vội vàng đứng dậy.
"Tiểu Tinh, thím cầu xin cháu, cháu nhất định phải cứu em trai, nhất định phải cứu thằng bé." Trương Lan khóc nói.
Diệp Tinh gật gật đầu, ngồi ở bên giường, một tia linh lực nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Diệp Phong, hắn trực tiếp nói: "Chú út, thím út, các người đừng nóng vội, nói cháu nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hiện tại trong lòng hắn cũng rất ủ rũ, chỉ là cũng không có gì lo lắng.
Chỉ cần Diệp Phong chưa chết, hắn sẽ không cần lo lắng.
Chỉ cần có bảo vật trong ngày tận thế đen tối, một số bệnh nan y có thể chỉ cần một gốc thảo mộc cũng có thể chữa khỏi.
Diệp Kiến Lâm không chút do dự, nhanh chóng đem sự tình nói một lần nữa.
"Ba, mẹ."
Lâm Tiểu Ngư đứng bên cạnh ba mẹ mình, sắc mặt lo lắng nhìn Diệp Tinh.
Cô có thể cảm giác được linh lực trên người Diệp Tinh trở nên có chút cuồng bạo.
"Toàn bộ dưới đầu gối đều bị hoại tử, cho dù sử dụng thảo dược chữa trị, nhiều nhất là chữa khỏi toàn bộ đầu gối trở lên mà thôi." Diệp Tinh lúc này trong lòng âm trầm.
"Lý Khuê Mộc kia thật đúng là ngoan độc, đối với một người bình thường lại thi triển dị năng lôi điện của vương cảnh để công kích."
Nếu là xương cốt bình thường bị gãy thì Diệp Tinh còn có thể sử dụng dược thảo dễ dàng chữa trị, cho dù sử dụng linh lực cũng có thể làm cho nó chậm rãi liền lại.
Nhưng lúc này toàn bộ dưới đầu gối Diệp Phong đều bị lôi điện đánh hủy, tiêu diệt toàn bộ sinh cơ, nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn là không có khả năng.
"Tiểu Tinh, thế nào?"
Toàn bộ người trong phòng không nói lời nào, đều đang nhìn Diệp Tinh. Diệp Kiến Lâm thấy lông mày Diệp Tinh đầu tiên nhíu lại, sau đó lại giãn ra, liền nhịn không được hỏi.
-Chú út, có chút rắc rối, nhưng là vẫn có giải pháp! Diệp Tinh để cho bọn họ một ánh mắt an tâm.
-Thật tốt quá! Nghe vậy, trên mặt Diệp Kiến Lâm nhất thời lộ ra vẻ kích động.
Trương Lan thì nhìn con trai mình, mừng rỡ nói: "Tiểu Phong, con có nghe thấy không? Anh trai con có cách chữa trị cho con.”
\- Lúc này Diệp Phong đang ngốc trệ tựa hồ hơi phục hồi lại tinh thần.
Tay phải nắm chặt, trong tay Diệp Tinh liền xuất hiện một gốc dược thảo, hắn đưa đến bên miệng Diệp Phong, nhưng Diệp Phong lại không có động tác gì.
Diệp Tinh trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhìn Diệp Phong nói: "Tiểu Phong! Anh biết tâm tình của em bây giờ, nhưng anh nói có giải pháp mà!"
Hắn hiểu tâm trạng của Diệp Phong.
Cho dù là ai đi nữa thì từ một người bình thường bỗng nhiên biến thành tàn phế, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu gì, huống chi là tình huống trước mắt như vậy.
Diệp Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, nói: "Anh, anh không cần lừa gạt em nữa, em biết tình huống của mình, chân em đã hoàn toàn hỏng rồi,chỉ có thể cắt cụt đi, sau này em sẽ là một người tàn phế."
Chương 258 Tức giận 2
Diệp Phong nhìn chân mình, hơi chạm vào, chân cậu giống như bột phấn, không ngừng rụng ra, mà cậu lại không có bất kỳ cảm giác nào.
Làm thế nào mà có thể được chữa khỏi trong trường hợp này chứ?
Người bị gãy chân còn có thể chậm rãi khôi phục, nhưng trường hợp của cậu thì tuyệt đối không có khả năng.
Giống như là một đoạn cây cối, đã hoàn toàn bị lửa thiêu thành than củi, làm sao có thể có cơ hội một lần lại nữa sống lại.
Chính vì vậy, Diệp Phong mới mất đi hy vọng vào cuộc sống sau này.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tiểu Phong, em nói không sai, chân của em quả thật cần cắt đi, chỉ là chân sau khi bị cắt cụt chẳng lẽ không có khả năng mọc ra?"
"Anh?"
Nghe Diệp Tinh nói, Diệp Phong lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Diệp Tinh.
"Tiểu Phong, hiện tại thế giới đã thay đổi, các loại chuyện trước đó không có khả năng xuất hiện đều có thể xuất hiện, em xem dược thảo trong tay anh này, chỉ cần nuốt vào, trên người em có chỗ nào bị thương liền có thể nhanh chóng khôi phục. Ngoài ra có một loại trái cây tên là quả sinh nguyên, sau khi ăn vào hoàn toàn có thể làm cho chân tay bị chặt đứt mọc ra cái khác, anh tuy rằng hiện tại không có, nhưng nhất định sẽ có cách lấy được, đến lúc đó chân em có thể khôi phục!" Diệp Tinh cười nói.
\- Chân bị cắt cụt tính là cái gì, đến lúc đó anh bảo đảm sẽ khiến chân em lại mọc ra một đôi chân mới a!
Quả sinh nguyên cực kỳ hiếm thấy, một quả sinh nguyên hoàn chỉnh thậm chí có thể khiến toàn bộ thân thể hồi phục lại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là khi đó phải còn thở.
Quả này so với năng lượng tử tinh còn hiếm thấy hơn, phỏng chừng bên trong tám cây cột khổng lồ kia cộng lại cũng không quá năm quả, mấy vạn quang đoàn* Diệp Tinh lấy được kia cũng không có quả sinh nguyên.
_*Quang đoàn: những cột ánh sáng._
_*Quang đoàn: những cột ánh sáng._
Nhưng hắn biết nó ở đâu!
Nghe Diệp Tinh nói như vậy, trong mắt Diệp Phong rốt cục xuất hiện một tia hy vọng.
Vốn thế giới đã thay đổi, nếu như cậu biến thành tàn phế, vậy thì làm sao có thể sống sót đây?
Nhưng mà, cũng chính là thế giới thay đổi mới có rất nhiều khả năng xảy ra.
Bên cạnh, Diệp Kiến Lâm rõ ràng cảm thấy được tâm tình con trai mình thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu Phong, anh trai con đã nói có thể lấy được quả sinh nguyên vậy thì nhất định có thể lấy được, con phải bảo dưỡng thân thể thật tốt mới đúng."
"Ba, con biết rồi." Nghe vậy, Diệp Phong trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, Tiểu Phong, mau đem gốc dược thảo này ăn vào đã, như vậy những chỗ bị thương khác trên người em mới có thể nhanh chóng khỏi hẳn." Diệp Tinh cười nói.
Diệp Phong lau nước mắt trong mắt một chút, đem thảo dược bỏ vào miệng nhai một chút rồi nuốt xuống.
Nhất thời một vài vết thương trên đầu gối Diệp Phong khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
\- Dược thảo này hiệu quả thật mạnh!
"Vẫn là Tiểu Tinh có bản lĩnh."
......
Người trong phòng rõ ràng nhìn thấy Diệp Phong có biến hóa, mừng rỡ nói.
"Anh, cám ơn anh."
Diệp Phong cũng rõ ràng cảm thấy biến hóa trên người, hầu như tất cả những đau đớn trước đó đều đã biến mất.
Ngoại trừ không cảm giác được tri giác dưới đầu gối, những thứ khác đã không có gì đáng ngại.
Nhìn thấy hiệu quả thần kỳ như vậy, hy vọng trong lòng Diệp Phong càng lớn.
"Đều là người một nhà mà nói cảm ơn cái gì." Diệp Tinh cười nói:
"Được rồi, em hảo hảo tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần không nên tự tức giận nữa, nghe chưa."
Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh ba mẹ mình, nói: "Ba mẹ, hai người ở lại chỗ này, con có chuyện đi ra ngoài một chút."
Nói xong Diệp Tinh lại nhìn Lâm Tiểu Ngư, nói: "Tiểu Ngư, em cũng ở đây nhé."
"Ừm, Diệp Tinh, em sẽ chú ý nguy hiểm." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, tựa như biết Diệp Tinh muốn làm cái gì.
Đi ra khỏi phòng ốc, nụ cười trên mặt Diệp Tinh biến mất, nhất thời trở nên âm trầm.
"Lý Khuê Mộc."
Vừa rồi hắn nghe Diệp Kiến Lâm nói chuyện lúc trước.
Lương thực dự trữ của bọn họ bị đám người Lý Khuê Mộc lấy đi toàn bộ, Diệp Phong chẳng qua chỉ nói để lại một chút, Lý Khuê Mộc liền phế Diệp Phong.
Chuyện này Diệp Tinh tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi.
Đi xuống lầu, lúc này đám người Giang Lam Thành đã chờ ở phía dưới.
"Ông chủ!" Nhìn thấy Diệp Tinh đi tới, Giang Lam Thành lập tức đi tới nói.
Hắn vẻ mặt áy náy, nói: "Ông chủ, tôi không bảo vệ tốt tiểu khu này..."
Diệp Tinh bảo ông ta nhất định phải chú ý, nhưng mấy giờ nay lúc nào cũng xuất hiện ngoài ý muốn.
"Thực lực Lý Khuê Mộc quá mạnh, không trách được ông." Diệp Tinh trầm giọng nói: "Lý Khuê Mộc ở đâu? Đưa tôi đi!"
"Ông chủ đi theo tôi."
Giang Lam Thành không dám do dự, tựa như cảm nhận được lửa giận của Diệp Tinh vội vàng nói.
Rất nhanh hai người đi tới trước một tòa biệt thự, lúc này trước cửa biệt thự còn có hai người trông coi.
"Ai? Nơi này là nơi đội trưởng Lý ở, không có việc gì thì rời đi ngay?" Một người trong đó thấy Diệp Tinh cùng Giang Lam Thành, trực tiếp lạnh lùng quát.
\- Hừ!
Thế nhưng Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng, thân thể hai người này liền bị trói buộc lại, không cách nào nhúc nhích.
Trong mắt bọn họ lộ ra một tia hoảng sợ, nhìn Diệp Tinh giống như nhìn ác ma.
......
Chương 259 Chém giết!
Bên trong biệt thự, Lý Khuê Mộc cùng Lý Quỳ Vân ngồi ở hai bên, bên cạnh bọn họ đều là lương thực.
\- Đại ca, không nghĩ tới có nhiều lương thực như vậy, chỗ này đủ để chúng ta ăn rất lâu! Lý Quỳ Vân cười to nói.
Trên mặt Lý Khuê Mộc cũng có một tia tươi cười.
Ông ta phụ trách khu vực này an toàn ổn định, phía trên cũng phân phối một ít lương thực cho ông ta, chỉ là những thứ này hiển nhiên không thể thỏa mãn khẩu vị của ông ta.
Ai cũng biết, ở thế giới này lương thực tuyệt đối là tài nguyên khan hiếm nhất.
Phanh!
Đang nói, bỗng nhiên trước cửa truyền đến một đạo tiếng vang, sau đó cửa lớn lại bị đá văng ra.
"Ai lớn mật như vậy?"
“ Dám ở chỗ này đạp cửa? Không biết nơi này là chỗ ở của đội trưởng Lý sao?"
......
Bên trong biệt thự còn có hơn mười người khác, nghe được tiếng cửa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khó có thể tin.
Lúc trước Lý Khuê Mộc còn lập uy một lần, biểu hiện ra thủ đoạn thần thoại, chấn nhiếp rất nhiều người, tin tức này đã sớm truyền khắp chung quanh.
Nhưng hiện tại mới qua chưa đầy một giờ đã có người dám tiến lên tìm phiền toái!
Cửa lớn bị đá văng ra, Diệp Tinh cùng Giang Lam Thành trực tiếp đi vào.
\- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó Lý Khuê Mộc cùng Lý Quỳ Vân đi ra.
\- Giang Lam thành! Lý Quỳ Vân nhìn Giang Lam Thành, sắc mặt âm trầm nói: "Giang Lam Thành, lá gan của ông lớn ra sao, dám tới nơi này làm loạn?"
Lúc này Lý Quỳ Vân trong lòng có nghi hoặc, lúc trước Giang Lam Thành còn tất cung tất kính, không dám đắc tội với anh ông ta, nhưng hiện tại lại không sợ hãi chút nào.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Tinh bên cạnh Giang Lam Thành.
Thế nhưng, Diệp Tinh nhìn thế nào cũng không giống loại người có thực lực.
" Ông chính là Lý Khuê Mộc ở tiểu khu Thư Hương phế đi hai chân em trai tôi? Diệp Tinh nhìn Lý Khuê Mộc, khuôn mặt âm trầm nói.
"Tiểu khu Thư Hương? Chính là thằng oắt con dám cùng ta yêu cầu?" Lý Khuê Mộc nhìn Diệp Tinh, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ mày tới nơi này là vì thằng nhãi mà ra mặt?"
"Ông nói đúng đấy." Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng, trực tiếp đi về phía trước.
Thấy Diệp Tinh như thế, sắc mặt Lý Khuê Mộc cũng âm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ranh con, chỉ sợ mày không có bản lĩnh này đâu."
Ầm ầm!
Tay phải ông ta huy động, linh lực cường đại bộc phát, chợt đánh về phía Diệp Tinh.
\- Thằng nhãi này thật sự là muốn chết, dám tới tìm đội trưởng Lý nói chuyện!
\- Có lẽ hắn chưa từng thấy qua thực lực của đội trưởng Lý!
“Không có người nào ngăn cản sao."
......
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt có kinh ngạc.
\- Thằng ranh này, mày dám trêu chọc anh tao à? Lý Quỳ Vân nhìn Diệp Tinh, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, cười nói.
Ông ta là em trai ruột của Lý Khuê Mộc, hoàn toàn biết thực lực của anh mình rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu!
Cho dù là biệt thự này cũng có thể nhanh chóng bị Lý Khuê Mộc phá thành một mảnh phế tích.
Thế nhưng, nụ cười trên mặt ông ta vừa mới xuất hiện lại ngưng đọng lại.
Đông đảo linh lực ngưng tụ, dưới sự khống chế của Lý Khuê Mộc hướng Diệp Tinh tập kích, muốn trói buộc hắn.
Thế nhưng, linh lực còn chưa tới, lại hoàn toàn không khống chế được.
"Cái gì?" Lý Khuê Mộc sắc mặt khẽ biến, ông ta cảm thấy mình không khống chế được linh lực.
\- Ầm ầm!
Sắc mặt Lý Khuê Mộc ngưng trọng, tay phải nắm chặt, một đạo lôi điện xuất hiện, sau đó tập kích Diệp Tinh.
Lôi điện nổ vang, tựa như trời phạt, đây là công kích trong truyền thuyết!
Mọi người ở đây nhìn thấy đạo lôi điện này, trên mặt đều lộ ra vẻ kính sợ.
"Ầm ầm!"
Thế nhưng, Diệp Tinh lại căn bản không để đạo lôi điện này vào mắt, tay phải nắm chặt, lôi điện này trực tiếp từng tấc đứt gãy ở trong lòng bàn tay hắn.
"Làm sao có thể?" Lý Khuê Mộc trên mặt cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, kinh hãi nói ra.
Đạo lôi điện này của ông ta ngay cả núi cũng có thể dễ dàng đánh nát, thế mà llại đối với Diệp Tinh không có bất kỳ thương tổn gì.
\- Lý Khuê Mộc, đây là tất cả những gì ông có sao? Diệp Tinh lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này sắc mặt Lý Khuê Mộc rất khó coi.
"Đáng chết, thanh niên này thực lực sao lại mạnh như vậy? Hắn có được bảo vật gì vậy? Không phải nói mình mới là thực lực cường giả mạnh nhất hiện tại sao?"
Ánh mắt ông ta chuyển động một chút, cước bộ vừa động, chuẩn bị rời đi.
Ầm ầm!
Thế nhưng, trong nháy mắt một cỗ linh lực vô cùng khổng lồ đánh úp lại, áp bách thân thể của ông ta, Lý Khuê Mộc chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của mình tựa hồ đều bị áp bách, hô hấp đều xuất hiện vấn đề rất lớn.
-Phanh!
Diệp Tinh đi tới, một cước đá ra.
"Rắc rắc!"
Một đạo xương cốt bị gãy khiến da đầu người ta tê dại vang lên, Lý Khuê Mộc chỉ cảm thấy xương cốt trên ngực mình bị gãy rất nhiều cái, đau nhức truyền đến, ông ta nhất thời nhịn không được kêu la thảm thiết.
\- Lý Khuê Mộc, ông có còn cảm thấy tôi có thực lực thay em trai tôi ra mặt nữa hay không? Diệp Tinh sắc mặt lạnh như băng, lại đá ra một cước nữa .
Lý Khuê Mộc trên mặt tràn đầy thống khổ, muốn tránh né, nhưng không có khả năng làm được, thân thể ông ta lại bay ngược ra ngoài.
Chương 260 Chấn nhiếp! 1
Ông ta hiện tại cả người đều bị linh lực của Diệp Tinh khống chế trói buộc lại, căn bản không tránh được.
Toàn bộ khu vực cơ hồ hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Lý Khuê Mộc không ngừng vang lên.
Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ khiếp sợ, tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía Diệp Tinh.
"Trời ạ, thanh niên này là ai? Thực lực lại mạnh như vậy?"
“Đội trưởng Lý thế nhưng không có chút lực hoàn thủ nào á?"
......
Lúc trước Lý Khuê Mộc phong quang cỡ nào, một người chấn nhiếp làm cho tất cả mọi người không dám nói chuyện, nhưng hiện tại lại nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết.
"Ah !!!"
Xương cốt trên người không biết bị gãy bao nhiêu, đau nhức không ngừng truyền đến, trong mắt, mũi Lý Khuê Mộc đều xuất hiện máu tươi, cả người ông ta đều là cảm giác đau đớn.
"Lý Khuê Mộc bị đánh?"
"Thanh niên đó là ai vậy?"
“Thật mạnh!"
......
Bên ngoài một số người nghe được động tĩnh nơi này, nhịn không được đi tới, nhìn thấy thảm trạng của Lý Khuê Mộc, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
\- Ông không nên trêu chọc người nhà tôi! Diệp Tinh hít sâu một hơi, lạnh như băng nhìn Lý Khuê Mộc nói.
Hắn không tiến lên nữa.
Mặc dù như thế, nhưng trong lòng Lý Khuê Mộc bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn Diệp Tinh, cố nén đau đớn trên người, sợ hãi nói: "Mày muốn giết tao?"
\- Kết thúc rồi!
Diệp Tinh lạnh lùng nói, tay phải hắn vung lên.
\- Bùng!
Một ngọn lửa chợt xuất hiện trên người Lý Khuê Mộc, sau đó hoàn toàn vây quanh thân thể của ông ta.
\- Không, mày, mày không thể giết tao! Lý Khuê Mộc kêu thảm thiết, nhưng trong nháy mắt âm thanh này liền đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thân thể Lý Khuê Mộc bị ngọn lửa thiêu đốt lại nhanh chóng biến mất, vẻn vẹn không tới ba giây liền biến mất.
"Biến mất?" Toàn bộ thân thể đội trưởng Lý bị lửa thiêu rụi rồi?"
“Đây là thực lực gì vậy?"
......
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, Lý Khuê Mộc ở trong mắt bọn họ đều khủng bố như vậy, nhưng trong tay Diệp Tinh lại không có chút lực ngăn cản nào.
Mọi người trong biệt thự nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, "Vì sao thanh niên này lại ra tay với Lý Khuê Mộc vậy?"
"Hình như người lúc trước ở tiểu khu Thư Hương bị Lý Khuê Mộc phế bỏ hai chân chính là em trai của thanh niên này."
"Người trong tiểu khu Thư Hương tuyệt đối không thể trêu chọc."
......
Trong lòng mọi người âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể trêu chọc người bên cạnh Diệp Tinh.
\- Thực lực ông chủ thật mạnh! Lúc này Giang Lam Thành ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Tinh.
Ông ta biết thực lực của Lý Khuê Mộc.
"Ông chủ nói sau khi hắn trở về mình có thể luyện tập với hắn, không biết mình có thể đạt tới trình độ như vậy hay không ta?" Trong mắt Giang Lam Thành tràn đầy chờ mong.
"Đại ca..."
Những người khác kính sợ, lúc này Lý Quỳ Vân lại hoảng sợ, đại ca vô địch trong lòng ông ta lại dễ dàng bị đánh chết như vậy.
Ông ta nhìn Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng, trên mặt có một cỗ sợ hãi khó có thể che dấu toát ra.
Diệp Tinh nhìn lướt qua mọi người, hắn lần này ra tay, ngoại trừ giải quyết Lý Khuê Mộc, còn có một mục đích chính là chấn nhiếp mọi người ở đây!
Hắn nhìn Lý Quỳ Vân một chút, đang muốn tiến lên.
"Làm gì vậy? Đều dừng lại cho tôi!" Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, sau đó một số người đàn ông mặc quần áo đặc biệt đi vào.
"Anh Triệu." Nhìn thấy người đàn ông trung niên cầm đầu, Lý Quỳ Vân phảng phất nhìn thấy hy vọng sống, vội vàng chạy tới.
"Lý Quỳ Vân, anh trai ông đâu?" Triệu Mục nhìn lướt qua bốn phía, trầm giọng hỏi.
\- Anh tôi bị thanh niên này giết chết! Lý Quỳ Vân vội vàng nói, nói xong còn chỉ Diệp Tinh một chút: "Anh Triệu, anh nhất định phải bắt hắn."
"Bị giết?" Làm sao có thể?" Triệu Mục sửng sốt, bọn họ đối với quang đoàn này có chút hiểu biết, để đạt tới tình huống như Lý Khuê Mộc rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn chứ.
Tám cây cột khổng lồ màu đen kia xuất hiện, thế giới đại biến, hiện tại mệnh lệnh phía trên là mượn sức làm chủ.
Quang đoàn tu luyện này nhiều lắm, trong thời gian ngắn phỏng chừng sẽ có một lượng lớn người tu luyện xuất hiện.
Triệu Mục nhìn Diệp Tinh, có thể đánh chết Lý Khuê Mộc, thực lực của Diệp Tinh có thể tưởng tượng được mạnh bao nhiêu!
"Vị tiên sinh này xin hỏi xưng hô như thế nào? Xin hỏi vì sao phải giết Lý Khuê Mộc?" Triệu Mục nhìn về phía Diệp Tinh, thật cẩn thận hỏi.
\- Diệp Tinh! Diệp Tinh không có ra tay nữa, trực tiếp nói: "Lý Khuê Mộc cướp đoạt lương thực của chúng tôi, làm người thân của tôi đánh thành trọng thương, các người có thể đi điều tra một chút."
Cho dù là tận thế đen tối, uy lực của những vũ khí nóng kia đều rất mạnh, hắn không có khả năng lựa chọn trực tiếp đối nghịch với những vũ khí đó.
\- Được,cậu Diệp, chuyện cụ thể tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng, sau đó nói cho cậu biết một tiếng! Triệu Mục không chút do dự nói.
Trong lòng ông ta lại hơi yên lòng, Diệp Tinh là bởi vì cùng Lý Khuê Mộc có mâu thuẫn nên mới ra tay.
Ông ta chỉ sợ Diệp Tinh có thực lực, vô cớ đi trêu chọc thị phi, nếu như là như vậy ông ta xử lý quá khó khăn.