-
[Truyện 4] Bạch nguyệt quang hay nốt chu sa
Tôi đã ch vào năm mà anh ấy hận tôi nhất.
Tôi không thể chịu đựng được sự căm thù của anh, nên đã chọn cách tự s.
Nhà tang lễ đã giao tro cốt của tôi cho Nam Hạ Đình, anh nhẹ nhàng vỗ vào hộp đựng tro, nở nụ cười duy nhất trong ngày hôm đó.
"Quá bẩn, cô ta nên bị nghiền xương cốt thành tro!"
Anh đập mạnh, hộp tro cốt rơi xuống đất.
Cũng phải, anh cho rằng tôi đã gi ch Bạch Nguyệt Quang của anh.
Anh đã ẩn mình bên cạnh tôi nhiều năm chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này.
Anh giẫm lên tro của tôi mà rời đi, nhưng không lâu sau, anh khóc lóc và yêu cầu nhà tang lễ trả lại tôi cho anh.
——
01.
Sau một năm bị Nam Hạ Đình giày vò, cuối cùng tôi cũng đã ch.
Tôi nhân lúc anh không để ý, lén lút cắt cổ tay trong bồn tắm.
Máu chảy đầy bồn, giống như ngày tôi biết lý do anh lấy tôi, tôi đau đớn đến mức bị sảy thai.
"Ch rồi thật tốt!"
Nam Hạ Đình vỗ tay cười lớn, hai mắt sáng rực nhưng lại đỏ hoe.
Mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Tôi đã nghĩ, chắc anh đang nhớ đến Bạch Nguyệt Quang đã ch trẻ của mình.
Sáu năm trước, cô ấy mất trong một vụ tai nạn xe hơi, tim của cô ấy đã được cấy ghép lên người tôi.
Nam Hạ Đình luôn nghĩ rằng tai nạn đó đã được lên kế hoạch từ trước, cho rằng tôi đã gi người anh yêu.
Vì thế anh cố ý tiếp cận tôi, sau khi kết hôn, anh giày vò tôi không ngừng.
Thậm chí còn định khiến cả nhà tôi phải trả giá bằng mạng sống.
Anh đã ẩn mình rất lâu, từ một kẻ nghèo khó trở thành một người nổi tiếng ở Tân Thành.
Sau khi có đủ khả năng đối đầu với gia đình tôi, anh bắt đầu lộ ra móng vuốt.
Anh như một con chó điên, cắn chặt lấy người nhà họ Yến chúng tôi không buông.
Và hôm nay, mọi thứ đều đã kết thúc.
Bởi vì tôi đã ch vào đêm anh chuẩn bị ra tay.
02.
Sau khi biết tin tôi ch, Nam Hạ Đình bình tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ bảo trợ lý đưa tôi ngay lập tức đến nhà tang lễ.
Khi gặp lại tôi, tôi đã trở thành một nắm tro trong một chiếc hộp nhỏ.
"Trả em gái lại cho tôi!"
Vừa bước ra cửa nhà tang lễ.
Người anh trai vẫn luôn cưng chiều tôi tung một cú đấm vào khuôn mặt điển trai của Nam Hạ Đình.
Nhưng anh ấy nhanh chóng bị bảo vệ áp chế, toàn thân sụp đổ ngồi bệt xuống đất.
"Em gái anh ở đây."
Nam Hạ Đình vỗ hộp tro cốt, lại giẫm lên người anh trai tôi.
"Quá bẩn, cô ta nên bị nghiền xương cốt thành tro."
Nói xong, anh hất đổ chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, tro bay tứ tung.
Tôi biết Nam Hạ Đình hận tôi.
Nhưng tôi không biết sự căm ghét đã bệnh hoạn đến mức này.
Khi tro cốt của tôi rơi khắp nơi, tôi không kìm được nước mắt mà khóc.
Tôi thật lòng yêu anh ấy suốt hai năm, nhưng lại nhận kết cục như thế này.
Nam Hạ Đình nhấc đôi giày da đắt tiền ra khỏi người anh trai tôi, tiếp tục cười khẩy lạnh lùng.
"Nếu các người yêu cô ta đến thế, chi bằng cả nhà họ Yến cùng chôn theo đi.”
Thì ra khi tôi ch rồi, anh ấy vẫn không từ bỏ ý định hủy hoại nhà họ Yến.
Anh trai tôi ngồi sụp xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận!"
"Tôi sẽ không bao giờ hối hận."
Nam Hạ Đình giẫm lên tro cốt của tôi, rời khỏi nhà tang lễ.
Anh trai tôi từ bỏ hết tự tôn của trưởng nam nhà họ Yến, bật khóc.
"Xin lỗi."
Tôi lẩm bẩm trong lòng trăm lần.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi cảm nhận được tro cốt của mình bay khắp núi rừng.
Một chút rơi vào bát cơm của chó hoang, vào bụng chó.
Một số còn lại thì rơi xuống núi, rãnh nước, cây cối....
Một ít cuối cùng bám lên vạt áo và đế giày của anh, cùng anh ta trở về nơi mà chúng tôi đã từng chung sống.
03.
Nhà cưới của chúng tôi là một biệt thự nằm ở lưng chừng núi.
Khi mới kết hôn, tôi cứ nghĩ anh ấy biết tôi sức khỏe tôi không tốt nên mới chọn nơi sơn thủy hữu tình này để tôi dưỡng bệnh.
Cho đến khi tôi dần mất liên lạc với thế giới bên ngoài, tôi mới nhận ra điều này cũng nằm trong kế hoạch của anh.
Chung quy thì, tôi là cô con gái út được cưng chiều nhất nhà họ Yến, chỉ khi tách tôi ra khỏi thế giới bên ngoài, kế hoạch của Nam Hạ Đình mới thành công hơn và sự trả thù của anh ấy mới có ý nghĩa.
Tôi theo sau Nam Hạ Đình, cùng anh đi vào cửa biệt thự.
Trong biệt thự không có người hầu, mọi thứ đều do tôi tự mình quán xuyến.
Khi anh ấy thay giày, rõ ràng là hơi sững sờ, sau đó cười nhạt rồi nhanh chóng thay xong.
“Yến Minh Mị, cô ch rồi thật là tốt.”
Tôi bĩu môi, tức giận đi theo sau, giẫm lên bóng của anh.
Nam Hạ Đình, đồ cẩu nam nhân.
Tôi ch rồi mà anh vẫn còn hận tôi đến vậy!
Nam Hạ Đình mở tủ lạnh, rót cho mình một ly nước uống.
Khi đặt chai xuống, anh ấy nhìn thấy tờ giấy ghi chú trên mặt tủ lạnh.
“Chồng à, hôm nay em làm bánh su kem mà anh thích, nhớ ăn nhé~”
Ngày ký tên là ngày 28 tháng 12, vào đêm trước khi tôi ch.
Ánh mắt Nam Hạ Đình tối lại, anh ta vò nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác.
Thậm chí anh còn không thèm nhìn đến bánh của tôi.
Để làm anh ấy vui, tôi thậm chí đã làm bánh su kem thành hình trái tim.
Trước đây anh thích ăn nhất, giờ đây lại khinh thường.
Có vẻ như sở thích ăn đồ tôi làm cũng chỉ là một trong những thủ đoạn lừa dối tôi của anh.
04.
Không hiểu sao, sau khi nhìn thấy tờ giấy ghi chú đó, Nam Hạ Đình trở nên rầu rĩ không vui.
Anh nằm trên ghế sofa rất lâu, cứ nhìn chằm chằm vào đèn treo hình con bướm trên trần nhà.
Nếu anh có thể nhìn thấy những thứ siêu nhiên, chắc cũng sẽ thấy tôi đang ngồi trên cánh bướm nhìn anh ấy.
Chiếc đèn treo này là chúng tôi mua trước khi kết hôn, tôi rất thích nó.
Thật kỳ diệu, anh ta cũng yêu thích đèn treo hình con bướm này không kém.
Khi đó, tôi đã rất vui vì cuối cùng đã có được một điểm chung với anh, không ngờ rằng người trong lòng anh ấy lại tên là Hồ Điệp.
Sau khi kết hôn, tôi từng ghen tuông hỏi anh về mối tình đầu.
Anh ta nằm trên ghế sofa, gối đầu lên tay tôi.
Đờ đẫn nhìn lên trần nhà, rồi nói:
"Mối tình đầu của anh, hóa thành bướm bay đi mất rồi."
Tim tôi thắt lại, cảm giác muốn bù đắp nảy sinh nhiều hơn.
Tôi hôn lên mắt anh, an ủi anh hết lần này đến lần khác.
"Em sẽ làm bướm của anh có được không?"
"Bố mẹ em đều nói em là người vui vẻ nhất trong nhà, em nhất định có thể khiến anh hạnh phúc!"
Anh không nói gì, chỉ ôm tôi run rẩy.
Dựa đầu lên ngực lắng nghe nhịp tim của tôi.
Tay anh nắm chặt lấy tôi, dù rất đau tôi cũng không bảo anh buông ra.
Bởi vì tôi nghĩ tình cảm của mình đã cảm được nỗi căm hận của anh.
Khi rơi vào tình yêu, tôi đã mất khả năng phân biệt đúng sai.
Đáng đời tôi sau này bị anh ấy hại thành ra như như vậy.
Sau khoảng một giờ nhìn ngắm, Nam Hạ Đình cuối cùng cũng có kế hoạch tiếp theo.
Tôi không định đi theo anh ấy nữa, nhưng dường như tôi chỉ có thể ở gần anh trong phạm vi một mét.
Hiện tại, tôi đang ở trước cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.
Một phút sau, tiếng chai lọ rơi xuống đất vang lên, khiến tôi rùng mình.
Tôi lao vào mở cửa và nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Nam Hạ Đình.
Anh ta đối mặt với toàn bộ phòng tắm nhuốm màu đỏ, trên khuôn mặt cuối cùng cũng hiện lên một biểu cảm vặn vẹo.
05.
Cái ch của tôi đến bất ngờ.
Trong biệt thự cũng không có ai khác, nếu trợ lý của Nam Hạ Đình không quay lại lấy tài liệu thì sẽ không phát hiện ra cái ch của tôi nhanh như vậy.
Từ lúc tôi ch đến khi thiêu thành tro, chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ.
Mọi người đều phớt lờ, nơi tôi ch vẫn chưa được dọn dẹp.
Vì vậy, phòng tắm mà Nam Hạ Đình đang thấy chẳng khác nào hiện trường một vụ án mạng.
"Yến Minh Mị!"
Anh hét lên với không khí.
Tiếng hét khiến tôi suýt nữa lại thoát hồn.
"Hét to như vậy làm gì chứ...."
Tôi thì thầm bên cạnh.
Sau khi thân thể tôi mềm xuống, tôi đã ngâm mình trong bồn tắm.
Bên ngoài cũng không quá bẩn, tự mình dọn dẹp một chút không được sao?
Nhưng Nam Hạ Đình rõ ràng không thể nghe thấy lời thì thầm của tôi, cũng hoàn toàn không có ý định dọn dẹp.
Anh tức giận đến run rẩy, lập tức tìm điện thoại gọi cho trợ lý, thậm chí không để ý khi cửa phòng tắm mở ra.
"Mau tìm cho tôi một căn nhà khác, ngày mai tôi phải chuyển đi!"
Nói xong, anh ném mạnh điện thoại, điện thoại lập tức vỡ thành từng mảnh.
Tôi chưa từng thấy Nam Hạ Đình điên cuồng như vậy.
Nguy hiểm quá.
Tôi vỗ vỗ trái tim không tồn tại của mình, cố gắng bình tĩnh lại.
Đợi đến khi Nam Hạ Đình rời đi, tôi mới tự dằn vặt bản thân mà ngồi xuống, khuấy động máu trong bồn tắm.
Đây là lần thứ hai tôi thấy cảnh tượng như vậy.
Lần đầu tiên là khi tôi tình cờ biết rằng Nam Hạ Đình cưới tôi chỉ để trả thù tôi.
Lúc đó tôi mơ màng, không cẩn thận ngã vào bồn tắm.
Máu chảy thành một vũng lớn, tôi vừa mới biết về sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ thì nó đã bị gu ch trong hoàn cảnh như thế.
Lần thứ hai là khi tôi tự s.
Tôi ngất đi khá sớm, máu chảy không ngừng.
Không ngờ một ngày nào đó, tôi lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
"Nam Hạ Đình à......"
Tôi nhìn bóng lưng anh.
"Nếu một ngày nào đó anh biết được cái ch của cô ấy không phải do tôi gây ra, anh có hối hận không?"
06.
Tôi và Nam Hạ Đình đã trải qua một đêm cực kỳ khó khăn trong căn nhà này.
Sáng hôm sau, anh ấy dậy sớm, thay quần áo và đi bộ lên ngọn núi phía sau.
Tôi nghe thấy anh gọi điện cho trợ lý, yêu cầu dọn dẹp mọi thứ ở đây.
Anh không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì thuộc về tôi nữa.
Thực ra, tôi không nghĩ Nam Hạ Đình sẽ rời khỏi căn biệt thự này.
Bởi vì mối tình đầu của anh, người đã biến thành bướm bay đi, được chôn cất ở ngọn núi phía sau biệt thự của chúng tôi.
"Tiểu Điệp, cô ta ch rồi."
Nam Hạ Đình ngồi xổm trước ngôi mộ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ.
Trên bia có một bức ảnh của một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào.
Đáng tiếc là cuộc đời cô ấy mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi.
"Cuối cùng anh cũng đã báo thù được cho em."
Anh lẩm bẩm nói, rồi ngồi ngẩn người ở đó rất lâu.
Không biết tại sao, bây giờ Nam Hạ Đình lại rất dễ ngẩn người.
Như thể toàn bộ con người anh bị rút cạn, mất đi hồn phách.
Tất nhiên, tôi không nghĩ chuyện này liên quan đến tôi.
Tôi đoán rằng đó chỉ là cảm giác trống rỗng sau khi báo thù xong.
Những năm qua, anh sống nhờ vào lòng hận thù đối với tôi, bây giờ tôi ch rồi, anh ta trở nên chậm chạp cũng là điều dễ hiểu.
Nam Hạ Đình rời khỏi ngọn núi khi mặt trời mọc.
Sau khi trở về, anh không vào biệt thự mà đi thẳng đến gara, lái xe đi.
Khi tôi thấy điểm đến là khu dân cư cũ nát ở ngoại ô, tôi biết Nam Hạ Đình định làm gì.
Lần theo ký ức, anh gõ cửa nhà Hồ Điệp.
Đáng tiếc là không ai trả lời.
Nam Hạ Đình thử vài lần nữa, vẫn không có phản hồi nên anh bắt đầu gõ cửa mạnh hơn.
Lần này anh làm hàng xóm phải ra ngoài.
"Ồn ào quá, cậu..."
Giọng nói của hàng xóm ngừng lại, không thể tin vào mắt mình nhìn cậu thiếu niên nghèo khổ ngày nào.
Anh đã trở thành một ông chủ lớn, nên hàng xóm nuốt lại những lời lẽ thô tục.
"Nhà này đâu rồi?"
Nam Hạ Đình lạnh lùng hỏi.
"Nhà này à."
Hàng xóm tỏ vẻ khinh bỉ, trợn mắt nhìn.
"Dùng tiền bán mạng của con gái để sống sung sướng rồi chứ còn gì nữa."
Nam Hạ Đình nhíu mày, dường như không thể chấp nhận những lời thẳng thừng và thô lỗ như vậy.
"Họ đi đâu rồi?"
"Không biết, hỏi tôi làm gì, anh là ai?"
Hàng xóm bắt đầu khó chịu quan sát Nam Hạ Đình.
"Tôi là... bạn trai của con gái họ."
"Ồ!"
Trong mắt hàng xóm ánh lên sự tò mò,
"Anh là bạn trai bị lão Hồ lừa gạt sao?"
"Chỉ tiếc rằng Tiểu Hồ Điệp sinh ra trong một gia đình tồi tệ, bị cha mẹ vô lương tâm dùng làm giao dịch."
Tim tôi thắt lại, vội nhìn sắc mặt Nam Hạ Đình.
Nam Hạ Đình mắt đỏ ngầu, một lúc sau mới nghiến răng nói ra một câu:
"Giao dịch?"
07.
Trên đường về, Nam Hạ Đình lái xe nhanh chưa từng thấy.
Sắc mặt anh ấy cũng chưa từng tệ như vậy.
Trước đây, tôi chỉ tin chắc rằng Bạch Nguyệt Quang của anh không phải do tôi hại ch, nhưng bên trong còn bao nhiêu ẩn tình, tôi thật sự không biết.
Nam Hạ Đình lao xe như điên, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà tôi.
Biệt thự nhà họ Yến ngày xưa giờ đây đã tiêu điều hơn rất nhiều, Nam Hạ Đình đi vào mà thậm chí không gặp người hầu nào.
"Nam Hạ Đình, mày còn dám đến đây!"
Anh tôi kéo áo của anh ấy và đấm mạnh.
"Cút đi!"
Nam Hạ Đình mặt như ác quỷ
"Hôm nay tôi không muốn đánh nhau với anh, nói cho tôi biết, tim của Yến Minh Mị từ đâu mà có!"
"Hahaha từ đâu mà có?"
Anh tôi cười điên cuồng, như chấp nhận sự thật cay đắng:
"Tất nhiên là từ người yêu cũ của mày mà có."
Nói xong, anh ta lại tung một cú đấm vào Nam Hạ Đình.
Hai người đàn ông mắt đỏ tía tai vật lộn với nhau.
Tôi đứng bên cạnh tay chân luống cuống, không biết khuyên can thế nào.
"Dừng lại!"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi gần như bật khóc ngay lập tức.
Bố tôi già đi nhiều, giọng nói mang đầy vẻ tang thương.
Ông cầm hợp đồng phẫu thuật từ vài năm trước và một hợp đồng hiến tạng mà tôi chưa từng thấy, ném trước mặt Nam Hạ Đình.
"Tim của Minh Mị là được hiến tặng hợp pháp, sau đó tôi đã gửi gia đình người hiến tặng 10 triệu tệ để cảm ơn, tất cả giấy tờ đều ở đây, anh còn muốn hỏi gì nữa?"
"Không thể nào...."
Nam Hạ Đình run rẩy lật từng trang tài liệu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Tôi cũng lo lắng đứng bên cạnh, không biết phải đối mặt với sự đảo ngược này như thế nào.
Không có tội, tôi đương nhiên vui mừng.
Nhưng ai sẽ bù đắp cho những đau khổ của tôi suốt một năm qua?
"Tôi không tin.... tôi không tin."
Nam Hạ Đình mất lý trí, chỉ lẩm bẩm câu đó.
Một lát sau, điện thoại kêu đúng lúc.
"Tổng giám đốc Nam...."
Trợ lý bên kia có chút do dự.
"Chúng tôi.... chúng tôi đã phát hiện báo cáo khám thai của phu nhân."
08.
Việc tôi mang thai, chỉ có tôi và bác sĩ biết.
Khi đó tình cảm giữa tôi và Nam Hạ Đình chưa tan vỡ, tôi vẫn yêu anh, yêu đến mức mù quáng.
Để giữ cho việc này trở nên trang trọng, tôi không nói với anh ngay lập tức mà quyết định giữ lại để tặng anh một bất ngờ vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.
Nhưng vào ngày đó, tôi ngồi một mình đợi một mình với chiếc bánh kem rất lâu, anh vẫn không về.
Trong cơn mưa lớn, điện thoại của anh không thể liên lạc được.
Tôi cảm thấy đau lòng và lo sợ, nắm chặt điện thoại và cầu nguyện cho anh được an toàn.
Cho đến khi đến lúc nửa đêm, anh mới về, người nồng nặc mùi rượu.
"Hồ Điệp......"
Anh ấy nằm ngửa trên ghế sofa, lẩm bẩm tự nói, mắt không rời khỏi con bướm trên trần nhà.
Tôi tưởng anh đã lú lẫn, liền đến đỡ anh dậy.
"Chồng ơi, vào trong nghỉ ngơi đi."
"Em... không phải là Hồ Điệp..."
"Tất nhiên là không, em là Yến Minh Mị mà."
Tôi nhỏ giọng đáp lại.
Nhưng câu trả lời của tôi dường như đã chạm vào nỗi đau của anh.
Anh đột ngột đẩy tôi một cái, khiến tôi lảo đảo vài bước và ngã xuống ghế sofa.
"Chồng ơi..."
Nam Hạ Đình chưa bao giờ thô lỗ như vậy, suýt nữa tôi đã khóc.
Rượu trong người anh đã tỉnh được một nửa, lờ mờ nhìn tôi.
Một lát sau, anh lại ngã xuống nặng nề.
Tôi cố nén đau lòng, cởi áo khoác ngoài của anh.
Trong tiếng lẩm bẩm "Hồ Điệp" của anh, tôi nhìn thấy một tấm ảnh rơi ra từ túi áo khoác.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bạch Nguyệt Quang của anh.
Một cô gái với nụ cười duyên dáng, trông ngọt ngào vô cùng.
Mặt sau của bức ảnh, viết những lời hứa hẹn từ thời niên thiếu của họ.
"Nam Hạ Đình và Hồ Điệp nhất định sẽ hạnh phúc suốt đời."
Khoảnh khắc đó, tôi như bị điện giật.
Nam Hạ Đình tại sao lại thích bướm?
Tại sao khi say rượu vẫn nhớ mãi về nó?
Chỉ đơn giản vì người mà anh ta yêu tên là Hồ Điệp.
Chuyện xảy ra đêm đó, tôi không hề ra ngoài để kể lể.
Ngày hôm sau, tôi đã thuê thám tử để điều tra kỹ lưỡng mọi việc này.
Khi tôi thấy thời gian cô gái tên Hồ Điệp qua đời trùng với ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi mới hiểu thế nào là như rơi vào hầm băng.
Cuộc đời của cô gái đó nằm trong vài tờ giấy mỏng manh trong tay tôi.
Trái tim của cô ấy, vẫn đang đập trong lồng ngực của tôi.
Cuối cùng tôi không thể kiềm chế được nữa, nằm gục lên bàn khóc nức nở.
Lúc đó, tôi mới hiểu tại sao Nam Hạ Đình lại cưới tôi.
Khi ngã gục trong bồn tắm, tôi thậm chí không nhận ra máu vẫn đang không ngừng chảy.
Đến khi tôi gọi người đến cứu mình, thì anh ấy đã rời xa tôi mãi mãi.
Và khi tôi kéo lê thân thể bệnh tật trở về nhà, chỉ thấy Nam Hạ Đình ngồi thong thả trên ghế sofa.
Trong tay anh, đang cầm những tài liệu mà tôi đã điều tra được về người anh yêu.
09.
Kể từ đêm đó, Nam Hạ Đình đã tháo bỏ lớp ngụy trang.
Anh điên cuồng chửi rủa tôi, nhốt tôi trong biệt thự và cấm bất kỳ ai liên lạc với tôi.
Anh tịch thu điện thoại của tôi, mỗi lần bố và anh trai gọi điện đến, tôi chỉ có thể nghe dưới sự giám sát của anh.
Anh nói rằng tôi phải chuộc tội, vì tôi đã cướp đi mạng sống của người anh ấy yêu.
Trong khi tôi không biết gì, anh đã ghét tôi đến mức muốn tôi ch không có chỗ chôn.
Sau đó, anh đã thực hiện được điều đó.
Nhưng tại sao, tại sao anh vẫn không vui?
Hiện tại, Nam Hạ Đình cầm báo cáo khám thai, tức giận đến run cả người.
Trên đó viết rằng thai được bảy tuần, thai nhi chỉ to bằng hạt đậu phộng, trong tấm ảnh siêu âm đen kịt cũng không thấy rõ hình dáng.
Đó là con của tôi, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của nó.
Nhưng Nam Hạ Đình không thể cảm nhận được...
Nhưng tại sao anh lại đau khổ đến mức những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống tờ giấy, làm nhòe hình ảnh cuối cùng của đứa trẻ?
"Đi... đi tìm cặp vợ chồng nhà họ Hồ."
Nam Hạ Đình nghiến răng ra lệnh cho trợ lý.
Có lẽ anh vẫn không dám tin rằng sự thật lại trái ngược với điều anh ta tin tưởng, nhất định phải đào bới quá khứ đến tận cùng.
Tôi gọi hành động này của anh là tự chuốc lấy đau khổ.
Một lần tổn thương đã rất khó bù đắp, anh lại muốn nghe lại lần hai.
Người đã ch rồi, trả lại sự trong sạch cho tôi thì có ích gì?
Tôi ngồi bên cạnh anh, thở dài nghĩ.
Nếu anh nhận ra sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Tôi nhất định sẽ không yêu anh, cũng sẽ không đi đến cái ch.
Nhưng tôi biết giữa tôi và anh như một câu đố khó giải.
Ngoài việc sống ch với nhau, không còn cách nào khác.
10.
Cặp vợ chồng nhà họ Hồ chưa đi xa.
Họ đã mua biệt thự ở một thành phố khác, sống cuộc sống của những kẻ nhà giàu mới nổi.
Khi Nam Hạ Đình tìm đến, họ sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
"Chuyện Hồ Điệp hiến tặng tim hai năm trước, tôi hy vọng các người có thể cho tôi một lời giải thích."
Nam Hạ Đình nghiến răng nói.
Cặp vợ chồng nhà họ Hồ mặt mày đen kịt, có lẽ họ biết khi Nam Hạ Đình tìm đến, chắc chắn là đã biết được điều gì đó.
"Nó là một đứa con gái... có thể, có thể cống hiến cho gia đình, đã là vinh hạnh của nó rồi!"
“Bốp”
Một chiếc ghế đập vào người bố của Hồ Điệp.
Nam Hạ Đình như phát điên, liều mạng đập lên người ông ta.
"Cô ấy là con gái của các người, cô ấy là con gái của các người!"
Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Nam Hạ Đình xuất thân từ gia đình nghèo, nhưng là con trai.
Anh ấy không biết trong lòng một số người, giá trị của con gái không bằng vài chục triệu tệ.
Nam Hạ Đình đập tan tành nhà họ Hồ.
Dưới sự đe dọa và dụ dỗ, họ mới khai ra toàn bộ sự thật cách đây vài năm.
Nhà họ Hồ nghèo khổ, có một con gái và một con trai.
Hai đứa trẻ cách nhau không nhiều tuổi, đều đang tuổi đi học.
Một lần, hai vợ chồng ra khỏi bệnh viện tình cờ nghe thấy bác sĩ phiền muộn về tình trạng của tôi.
Thế là họ nghĩ ra kế hoạch, giả mạo tai nạn xe của Hồ Điệp.
Thông qua trung gian, họ "hiến tặng" trái tim của cô ấy cho tôi, nhận được khoản bồi thường hàng chục triệu tệ từ bố tôi.
Tất cả sự thật phơi bày, Nam Hạ Đình kéo thân thể mệt mỏi về biệt thự giữa núi.
Lần này, anh ấy cuối cùng không còn thản nhiên nữa.
Biệt thự này cơ bản đã được dọn sạch, tất cả dấu vết về cuộc sống của tôi đều không còn.
Anh nằm ngửa trên sofa, chỉ còn chiếc đèn chùm hình con bướm miễn cưỡng gợi lại ký ức cho anh.
Thực ra, sau khi biết sự thật, chúng tôi cũng đã trải qua một quãng thời gian vừa yêu vừa hận.
Anh vừa nghiến răng nghiến lợi với tôi, vừa an ủi tôi khi tôi bị thương.
Tôi không thể đoán được tâm lý của anh, vì thế luôn cẩn thận từng li từng tí.
Trong sự vặn vẹo tuyệt vọng, tiếp tục làm vợ chồng với anh ta.
Và bây giờ, tôi cảm nhận được cơ thể mình đang dần dần tan biến.
Có lẽ vì chấp niệm quá sâu nên tôi mới có thể ở lại, giờ đây tôi đã rửa sạch oan khuất, không còn chấp niệm gì nữa, tất nhiên không nên tồn tại.
Ngày mai là ngày thứ bảy sau khi tôi ch.
Hy vọng tối nay, là đêm cuối cùng tôi ở bên anh.
11.
Đêm cuối cùng, dường như không có gì xảy ra.
Nam Hạ Đình như thường lệ đi tắm, còn tôi ngồi gần đó chăm sóc chậu cây yêu thích khi còn sống.
"Minh Mị."
Tôi đột nhiên nghe anh gọi tên mình.
Cơ thể tôi cứng lại một chút, cho đến khi không có tiếng gọi thứ hai, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nam Hạ Đình quên mang quần áo, trước đây anh gọi một tiếng là tôi sẽ mang đến ngay.
Còn thuận miệng gọi một tiếng "ông xã" ngọt ngào.
Giờ đây, đáp lại anh chỉ còn là khoảng không trống rỗng.
Tôi không mở mà chỉ đứng ủ rũ trước cửa.
Tôi biết anh gọi tên tôi chỉ là một thói quen.
Một người đã quen với sự hiện diện của người khác lâu ngày, một khi mất đi toàn thân sẽ cảm thấy khó chịu.
Cái tên anh buột miệng gọi, chỉ là một dấu hiệu mà thôi.
Anh không thực sự muốn gặp tôi.
Hiểu ra điều đó, tôi lại chăm sóc cây cỏ của mình.
Nếu lúc này Nam Hạ Đình bước ra và thấy cây cỏ lay động dù không có gió, không chừng sẽ nghĩ rằng nhà bị ma ám.
Vậy cũng tốt, tôi nghĩ.
Tôi còn có thể dọa anh ấy.
Nhưng sau một giờ, anh vẫn không ra.
Tôi hơi lo lắng, nhịn một hồi lâu mới mở cửa.
Anh nằm nhắm mắt trong bồn tắm, trông như đang ngủ.
Giống như... đã ch.
Tôi đứng một bên với tâm trạng phức tạp, suy nghĩ xem nên nhìn anh ta ch hay gọi cảnh sát, không ngờ anh mở mắt.
"Là ai?!"
Anh hét lên hướng cửa.
Trong một căn nhà từng có người ch, khi đang tắm, cửa phòng lại bất ngờ mở ra.
Trông giống như một bộ phim kinh dị.
Nhưng Nam Hạ Đình không hề tỏ ra sợ hãi, lại gọi tên tôi.
Tôi lúng túng đứng một bên, may mà anh không nhìn thấy tôi.
Ánh mắt lướt qua, thấy anh đang nắm chặt dây buộc tóc tôi để lại trong phòng tắm khi còn sống.
Gió núi về đêm lạnh lẽo, một làn gió thổi vào, mang theo cảm giác mát lạnh.
Thậm chí cả tôi, một "người" không còn cơ thể, cũng cảm thấy rùng mình.
Nam Hạ Đình dường như đã tỉnh táo trở lại.
Anh không gọi nữa, lặng lẽ khoác áo tắm về phòng.
12.
Theo thói quen, Nam Hạ Đình trước khi ngủ sẽ làm nóng một cốc sữa.
Chuyện này luôn do tôi làm, anh vốn đã nằm trên giường, nhưng qua giờ uống sữa mà sữa vẫn chưa được mang đến.
Tôi trơ mắt nhìn anh bực bội lật chăn, tự mình chạy vào bếp rối rít.
Sau đó mang vào một cốc sữa hơi vàng.
Nam Hạ Đình thật ngốc, ngay cả sữa cũng có thể làm cháy.
Nói xong, tôi lại thấy buồn.
Lần đầu tiên tôi làm nóng sữa cũng cháy.
Nhưng Nam Hạ Đình không hề chê, uống hết nồi sữa ấy.
Còn nói, đây là sữa vị caramel.
Tôi cười rạng rỡ, trao nhau nụ hôn có vị caramel với anh.
Quyết tâm sống hạnh phúc bên anh suốt đời.
Nhưng chuyên cũ không nỡ nhớ lại.
Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Không lâu sau, có tiếng vỡ phát ra từ phòng, tôi vội vàng quay lại xem.
Trong vài phút tôi rời đi, không biết Nam Hạ Đình nổi giận vì điều gì.
Anh ấy đập cốc sữa xuống đất.
Thảm len bị ướt một mảng, ly thủy tinh lăn dưới gầm giường.
"Tính khí thật tệ."
Tôi bình phẩm.
Nam Hạ Đình trầm lặng một hồi lâu, ngực phập phồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Anh hạ mình cúi xuống, bò trên sàn nhặt chiếc ly lên.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta tiếp tục mò mẫm, không tìm thấy ly, nhưng lại tìm thấy một hộp dài hình chữ nhật.
Tim tôi như nhảy lên lên cổ họng.
Không được! Tôi cố kéo tay anh ra.
Nhưng không có tác dụng gì cả.
Đừng nhìn!
Hãy để bí mật của tôi trở thành bí mật mãi mãi!
Tôi hét lên, anh cũng không nghe thấy.
Khi anh kéo chiếc hộp rách nát ấy ra.
Tôi biết, tôi tiêu rồi.
13.
Nam Hạ Đình nhăn mặt mở chiếc hộp đó ra.
Thứ đầu tiên anh lấy ra là một chiếc áo nhỏ đang đan dở.
Nhà chúng tôi không nuôi mèo hay chó con, nên chắc chắn đó là để chuẩn bị cho đứa con chưa chào đời của tôi.
Lúc đó tôi vừa biết mình có thai, hân hoan mua len về, học theo các blogger trên mạng để đan áo.
Mặc dù mũi đan bị lệch, nhưng tôi rất hứng thú, còn đan thêm một chú bướm nhỏ màu xanh.
Tôi nghĩ, Nam Hạ Đình nhất định cũng sẽ thích.
Chỉ là không ngờ chưa đầy một tháng, giấc mơ của tôi đã tan vỡ.
Nam Hạ Đình giờ đây đã biết tôi từng mang thai, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn.
Chỉ là anh nắm chặt chiếc áo nhỏ đó.
Trong lúc giả vờ yêu đương với tôi, anh cũng từng nói rằng rất mong chờ tình yêu của chúng tôi sẽ kết tinh.
Không biết bây giờ khi thấy nó, anh có cảm giác gì.
Tôi căng thẳng chờ đợi phản ứng của anh, nhưng tiếc là anh không biểu lộ gì nhiều, chỉ lặng lẽ gấp gọn chiếc áo lại.
Anh tiếp tục lục lọi, trong hộp còn có vài chiếc vé xem bóng rổ.
Trên đó còn in ảnh của anh.
Anh ngây người một lúc, lấy từng chiếc ra xem.
Các vé có các ngày khác nhau, những trận đấu mà anh tham gia tôi đều không bỏ sót bất kỳ trận nào.
Chuyện này, tôi chưa từng nói với anh.
Khi còn học đại học, tôi đã xem rất nhiều trận đấu của anh, anh mặc chiếc áo số 7 trắng tím, là người cao to và đẹp trai nhất trên sân.
Lúc đó, tôi đã ngưỡng mộ anh rất nhiều.
Vì vậy, khi gặp lại, tôi nhanh chóng bị anh chinh phục.
"Đồ ngốc."
Nam Hạ Đình cười nhạt một tiếng, rồi ném đống vé sang một bên.
Tôi thừa nhận mình thật ngốc, nếu không đã không bị anh lừa dối lâu đến thế.
Nhưng Nam Hạ Đình thì không ngốc sao?
Nếu không thì hành động này của anh ấy là gì, việc lần tìm từng chi tiết một để lộ ra tình cảm thầm kín của tôi thì thông minh lắm sao?
Anh tiếp tục lật qua, khi chạm đến một lá thư, vẻ mặt giễu cợt của anh hoàn toàn biến mất.
Trái tim tôi cũng theo đó mà dâng lên tận đỉnh.
Đó là một bức thư trong phong bì màu hồng, là tình cảm chân thành từ mười mấy năm trước mà tôi chưa từng gửi đi.
Anh ấy nín thở nhanh chóng mở ra, tay không ngừng run rẩy.
Tôi nghĩ, có lẽ anh nhớ ra, vì anh ghét màu hồng nhất, nhưng lại gửi thư màu hồng cho anh.
Tôi và Nam Hạ Đình cùng đọc lại lá thư tôi viết cho anh khi tôi mới mười mấy tuổi.
Nam Hạ Đình có thể không biết, nhưng tôi đã để ý đến anh từ thời trung học.
Khi đó tôi được bố mẹ cưng chiều, tròn trịa nhưng không mấy nổi bật.
Anh tuy nghèo, nhưng học rất giỏi.
Anh luôn được nhiều người theo đuổi vì vẻ ngoài đẹp trai.
Người trẻ không quan tâm đến môn đăng hộ đối, nên tôi cũng trở thành một trong những người thích anh.
Tôi thầm thích anh ba năm, cuối cùng khi tốt nghiệp, tôi lấy hết can đảm chặn anh trên đường về.
Khi đó tôi đưa bức thư màu hồng này cho anh, hy vọng anh cân nhắc đến tôi.
Anh chỉ cười nhẹ một tiếng, bảo tôi đi đi.
Tôi cố chấp muốn đưa thư cho anh, anh nhăn mày nhận lấy, rồi ném vào thùng rác.
Anh ấy thản nhiên bước đi, khi tôi đuổi theo thì thấy một cô gái nắm tay anh ấy.
Hóa ra anh đã có bạn gái.
Can đảm mà tôi khó khăn lắm mới có được, từ đó tan biến hết.
Bức thư không gửi đi, tôi cũng nhặt nó lại từ thùng rác.
Sau đó tôi mắc bệnh tim, suýt nữa thì ch.
Nhưng năm 20 tuổi, tôi được cấy ghép tim từ mối tình đầu của anh ấy, và có được cuộc sống mới.
14.
Lá thư tình sau nhiều năm không tính là gì, chỉ là một tiếc nuối thời niên thiếu.
Nam Hạ Đình run rẩy tay đặt lại thư vào chỗ cũ, như thể chưa từng nhìn thấy gì.
Tôi hối hận đến ch, biết thế trước khi ch đã đốt hết chúng đi.
Tại sao lại để lại những thứ xấu hổ này.
Dù tôi ch rồi thì anh ấy cũng không phản ứng gì nhiều, khiến tôi càng giống như một tên hề.
Tôi ngượng ngùng bước ra ngoài, cuộn mình trên sofa.
Đêm đó Nam Hạ Đình cũng không ngủ.
Lúc nửa đêm, anh mở cửa, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Tôi không còn cách nào khác, lại phải theo anh ấy ra ngoài giữa đêm.
Lúc trên xe tôi mới biết, hóa ra bạn anh mời anh đi uống rượu.
"Tổng giám đốc Nam, thật hiếm gặp."
Vừa vào phòng, bạn anh ấy cười trêu chọc.
Trước khi kết hôn, tôi không thích anh vào những nơi như thế này, mỗi lần đều giận dỗi gọi anh về.
Vì chuyện này, ấn tượng của bạn anh ấy về tôi không tốt lắm.
Nam Hạ Đình không nói gì, cầm một ly rượu uống cạn, đổi lại là tiếng reo hò.
"Tổng giám đốc Nam giỏi quá! Hôm nay chị dâu không quản anh sao?"
Có lẽ họ chưa biết tin tôi đã ch, nên vẫn đùa cợt thoải mái.
Tôi lén quan sát vẻ mặt của Nam Hạ Đình trong bóng tối.
Thấy anh như không có gì, đặt ly rượu xuống, thậm chí còn cười nhẹ.
"Nhắc cô ấy làm gì? Cô ấy giận rồi, còn chưa dỗ được."
Nói dối mặt không đổi sắc như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh ấy còn trẻ mà đã thành công như vậy.
Thật ra anh ấy có thể nhẹ nhàng nói một câu cô ấy ch rồi đừng nhắc nữa, như vậy sau này sẽ không phải chịu sự trêu chọc nữa.
Nhưng anh không nói, khiến bạn bè truy hỏi mãi, suýt nữa thì đỏ mặt.
“Chị dâu tuy quản anh nghiêm nhưng thật lòng tốt với anh, nghe lời khuyên của anh em, vợ chồng cãi nhau đầu giường làm hòa cuối giường, về nhà xin lỗi nhận lỗi, mọi chuyện lại như trước thôi.”
"Cô ấy không nghe đâu."
"Sao lại thế?"
Bạn anh hỏi lại, nhưng khi thấy biểu cảm của anh lại im lặng.
Nam Hạ Đình không nói gì nữa, bạn bè cũng không hỏi gì thêm.
Hai người uống rượu trong im lặng, cho đến khi một người say xỉn chạy đến hỏi:
"Tổng giám đốc Nam à, chiếc nhẫn vợ anh đặt bên tôi đã làm xong, lâu rồi không ai đến lấy, cũng không liên lạc được, hôm nay tôi mang đến cho anh đây, phiền anh cầm về nhé."
Một chiếc hộp vàng được đặt trước mặt Nam Hạ Đình.
Đôi mắt mơ hồ của anh ấy cố gắng tập trung, cuối cùng bực bội cầm hộp lên mở ra.
Đó là một đôi nhẫn kim cương tinh xảo, hoa văn là hình cánh bướm.
Tôi tự tay thiết kế, sau khi ch vẫn có thể thấy nó cũng coi như là may mắn của tôi.
Cặp nhẫn cũ của chúng tôi đã bị vứt đi trong một lần cãi nhau, mãi vẫn chưa mua lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi tự thiết kế một chiếc.
Không ngờ khi nhìn thấy nó, lại là trong hoàn cảnh này.
Hai chiếc nhẫn dưới ánh đèn phản chiếu ra những tia sáng nhiều màu, tôi không kiềm chế được chạm vào nhưng không thể chạm vào nó.
"Tổng giám đốc Nam... anh sao vậy?"
Một người lo lắng hỏi.
Chỉ thấy Nam Hạ Đình đột ngột đứng dậy, đá vào bàn rượu một cách hằn học.
Không để ý đến tiếng gọi của mọi người, anh ấy rời khỏi đó.
15.
Nam Hạ Đình lục lọi tìm đồ, tôi ngồi bên cạnh nhìn anh ấy suốt mười lăm phút.
Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để lục lọi, vì bên trong hầu hết đã bị dọn sạch.
"Trợ lý Trương, đồ trong tủ đâu hết rồi?!"
Nam Hạ Đình gọi người tới lúc ba giờ sáng.
Trợ lý ngủ mơ màng, trả lời anh ấy một câu:
"Tổng giám đốc Nam, ngài đã nói phải dọn sạch mà..."
Chỉ với một câu nói, Nam Hạ Đình lại bình tĩnh trở lại.
Trợ lý đến một cách khó hiểu, rồi cũng rời đi một cách khó hiểu.
Nam Hạ Đình hoàn toàn ngồi bệt xuống đất, chỉ ngẩn ngơ nhìn hai chiếc nhẫn kim cương.
"Không thể nào, Yến Minh Mị, cô đừng mong ch rồi còn ảnh hưởng đến tôi."
Anh ấy đổ lỗi hết cho tôi.
Tôi tức giận, nghĩ đến hành động kỳ quặc này của anh ấy, cả người lại mềm yếu.
Thực ra tôi rất muốn biết, anh ấy đang tìm gì.
Nhưng tôi không thể mở miệng, chỉ có thể ngồi bên cạnh anh ấy.
Anh ấy như mất trí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn.
Sau một hồi lâu, anh ấy như nhớ ra điều gì đó, đột ngột chạy vào bếp.
Đồ trong tủ lạnh vẫn chưa kịp dọn.
Những chiếc bánh su kem hình trái tim do tôi làm được đặt ở góc cuối, không cần ăn cũng biết đã quá hạn.
Hình trái tim không còn rõ hình dạng, kem cũng bốc mùi chua.
Nhưng Nam Hạ Đình không hề nhận ra, anh ăn từng miếng, từng miếng bánh su kem.
Ăn đến mức không thể nuốt nữa, anh chạy đến bồn rửa nôn ra.
Tôi đứng một bên kinh ngạc đến há hốc mồm.
Lại nghe anh ấy hét tên tôi một cách tức giận.
"Yến Minh Mị, cô không được ch!"
16.
Tôi từng không bao giờ nghĩ rằng, những câu chuyện hư cấu về thế giới sau khi ch mà tôi đọc trên mạng, lại có thể trở thành hiện thực.
Nửa đêm, Nam Hạ Đình chạy đến một bãi rác.
Một tổng giám đốc có tài sản hàng tỷ lại cư xử như một kẻ ăn xin, cùng với cấp dưới lục lọi đống rác.
Anh nói, anh đang tìm hai chiếc nhẫn.
Nhẫn kim cương ba carat, bên cạnh khắc tên của tôi và anh ấy.
Theo miêu tả, đó là nhẫn cưới của chúng tôi.
Trong một lần cãi nhau, chúng tôi đã ném nó xuống ao trước cửa, không biết anh đã nhặt về đặt vào chỗ cũ từ khi nào.
"Tổng giám đốc Nam, tìm thấy rồi!"
Nhân viên như tìm được cứu tinh, đưa nó lên trước mặt Nam Hạ Đình.
Nam Hạ Đình run rẩy cầm nó trong tay.
Tôi cắn răng, hít một hơi.
Anh ấy không cầm chắc, chiếc nhẫn lăn vào cống thoát nước.
"Không được!"
Anh ấy phát điên, kéo mạnh lưới chắn cống để lấy lại nó.
Tôi càng kinh ngạc.
Tôi đã không còn, anh ấy còn diễn vai thâm tình làm gì nữa?
Đêm đó, tin tức Nam Hạ Đình làm loạn bãi rác tràn ngập khắp nơi.
Nhưng anh ấy hoàn toàn không để ý, nắm chặt chiếc nhẫn rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc này còn chưa đầy mười hai tiếng nữa là tôi sẽ rời khỏi thế giới này.
Chín giờ sáng hôm sau, khi nhà tang lễ vừa mở cửa, Nam Hạ Đình xuất hiện trước cổng.
Anh bước một bước dài, tiến đến người quản lý đang mở cửa.
"Ông nói với cô ấy, tôi đã tha thứ cho cô ấy rồi."
"Hả?" Người quản lý khó hiểu.
Nhưng với tác phong nghề nghiệp, ông ta kìm lại biểu cảm kinh ngạc, chỉ nở nụ cười.
"À... Ngài đang nói về ai vậy?"
"Yến Minh Mị đâu?!"
Anh túm chặt cổ áo người quản lý.
Có lẽ vì vụ rải tro cốt quá rầm rộ, nên người quản lý nhớ rất rõ cái tên này.
"Yến... Yến tiểu thư đã hỏa táng vào ngày 29 tháng trước, tro cốt đã giao cho ngài rồi."
"Không thể nào, cô ấy chưa ch!"
Mắt Nam Hạ Đình như muốn nổ tung, đòi nhà tang lễ trả tôi lại.
Tôi đứng một bên cười phá lên.
Chỉ còn vài tiếng nữa là linh hồn tôi cũng tan biến, anh ấy vẫn còn đòi nhà tang lễ trả tôi lại.
Màn kịch này kết thúc bằng sự can thiệp của nhân viên bảo vệ.
Nam Hạ Đình lại bắt đầu đi lang thang vô định.
Cuối cùng lại lang thang trở về nhà.
17.
Thật khó để tưởng tượng tâm trạng của anh ấy bây giờ.
Làm sao anh ấy có thể nghĩ rằng tôi chưa ch?
Tôi chỉ cảm thấy mình ngày càng nhẹ nhàng hơn, nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay đi.
Nam Hạ Đình bực bội đi đi lại lại trong nhà, gọi tên tôi ở mọi góc.
Không nhận được phản hồi, anh ấy liền đập phá đồ đạc.
Khi không còn gì để đập phá nữa, anh mới tỉnh ngộ.
Anh gọi điện cho trợ lý, yêu cầu mà tôi thấy thật điên rồ.
Không lẽ anh muốn trợ lý tìm một đạo sĩ đáng tin cậy sao?
Người anh cần đến rất nhanh, nghe nói vị đạo sĩ này thật sự rất lợi hại.
Có thể thông hiểu âm dương, thậm chí còn có thể trò chuyện với tôi.
Vừa bước vào, ông ấy đã cầm cây phất trần vẽ vẽ trên người Nam Hạ Đình.
Buồn cười là tôi đứng ngay bên cạnh, ông ấy lại không thấy tôi.
Đây là kiểu đạo sĩ gì vậy?
“Cậu bé này, bên cạnh cậu có người thân đang đồng hành đấy.”
Sắc mặt Nam Hạ Đình trở nên trầm mặc.
Tôi dừng bước, hồi hộp.
“Tuy nhiên, cô ấy không muốn gặp cậu, tôi cũng không thể làm gì.”
Ha, ông già này cũng khá hiểu tôi.
“Tại sao cô ấy không muốn gặp tôi?”
“Cô ấy còn có nguyện vọng chưa hoàn thành.”
Qua từng câu hỏi đáp, ông lão đoán được suy nghĩ của tôi một cách rõ ràng.
Rõ đến mức tôi suýt nghĩ rằng ông ta là gián điệp do anh trai tôi cử đến.
Nam Hạ Đình không nói thêm gì nữa.
Đợi đến khi đạo sĩ rời đi, anh mới bảo trợ lý khôi phục lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Yến.
Đối với tôi, đây thật sự là một niềm vui lớn.
Nếu nói tôi nợ ai, chắc chắn là gia đình tôi.
Bây giờ nguyện vọng đã hoàn thành, tôi cũng có thể yên tâm ra đi.
Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa.
Tôi đã hoàn thành tất cả các nguyện vọng của mình.
Đến lúc đó tôi sẽ có thể biến mất.
Rời khỏi thế giới này, may mắn thì có thể đầu thai chuyển kiếp.
Bắt đầu một cuộc đời mới.
Tôi mong chờ ngày đó, tốt nhất là cả đời này đừng để tôi gặp lại người như Nam Hạ Đình.
18.
Cái ch lần này dễ chấp nhận hơn lần trước.
Tôi thậm chí còn vui vẻ tạm biệt hoa cỏ cây cối.
Nam Hạ Đình vừa gọi điện cho anh trai tôi, cả hai cãi nhau kịch liệt.
Nhưng dù sao cũng đã xử lý xong mọi chuyện.
Anh trai tôi yêu cầu chôn tôi ở mộ tổ của nhà họ Yến.
Nam Hạ Đình nói rằng anh đã nghĩ rất kỹ, muốn tôi ch rồi cũng là người của anh.
Tôi mặc kệ họ cãi nhau, vì tôi đã được rải tro ở rừng núi.
Họ có giỏi đến đâu cũng không thể gom lại từng chút tro cốt của tôi.
Chôn ở đâu không quan trọng, điều quan trọng là tôi đã được giải thoát.
Tôi ngồi vui vẻ trên ghế sofa, chân vắt chéo, chờ đợi cái ch lần hai của mình.
Thậm chí tôi còn ngồi uống trà trên bàn.
Không nhận ra ánh mắt của Nam Hạ Đình đã chuyển từ mơ hồ sang kinh ngạc.
Tôi đang nghịch một con thú nhỏ dùng để trang trí trên bàn trà, vừa định bóp nhẹ nó thì bất ngờ có người nắm lấy tay tôi.
“Minh Mị!”
Tôi kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy tay mình hiện ra.
Tôi không dám tin nhìn mình và Nam Hạ Đình, người đang nắm chặt tay tôi.
Vị đạo sĩ đó thật sự giỏi.
Khi tôi hoàn thành nguyện vọng, Nam Hạ Đình thật sự nhìn thấy tôi.
Anh ấy phát điên ôm chặt tôi, lực mạnh đến mức như muốn hòa tan tôi vào cơ thể mình.
“Minh Mị, em đã trở lại, đừng đi, được không?”
Mặc dù tôi đã đoán rằng tình cảm của anh ấy dành cho tôi đã thay đổi, nhưng từ “yêu” phát ra từ miệng anh ấy vẫn làm tôi bất ngờ.
“Anh cũng dám nói yêu tôi sao?”
Tôi đẩy anh ấy ra, “Nhưng tôi không yêu anh nữa.”
Nam Hạ Đình sững lại, đôi mắt đầy nước mắt.
Thì ra anh ấy cũng biết khóc.
Thì ra khi khóc, anh ấy cũng không khác gì tôi.
Đôi mắt ngập tràn nước mắt như một đập nước mở cửa, nước chảy ra không ngừng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc.
Không ngoài dự đoán, cũng là lần cuối cùng.
“Tôi đã ch rồi.”
Tôi nhẫn tâm nhắc anh ấy.
“Không, em đã trở lại!”
Anh ấy không từ bỏ, nắm lấy tay tôi, bắt đầu khóc lóc trước mặt tôi.
Anh ấy nói, anh yêu tôi, chưa bao giờ muốn tôi ch.
Anh muốn trả thù gia đình tôi, nhưng không đành lòng khi chúng tôi đi đến mức này.
Anh nói rằng anh đã yêu tôi từ lâu, chỉ là không dám thừa nhận.
Yêu và hận chỉ cách nhau trong một khoảnh khắc, khi hết hận rồi, thì chỉ còn lại tình yêu vô tận.
Tôi chỉ để mặc anh ấy ôm mình, không nói một lời.
19.
Nam Hạ Đình khóc rất lâu.
Thời gian còn lại trước khi tôi biến mất, chỉ còn chưa đầy hai phút.
Không biết anh lấy từ đâu chiếc nhẫn tôi đã đặt làm, rưng rưng nước mắt, cầu xin tôi.
“Nhẫn, anh đã nhận rồi, anh đeo cho em được không?”
Trước sự yếu đuối của anh, tôi phát hiện mình vẫn không thể bỏ mặc.
Suy nghĩ vài giây, tôi vui vẻ đồng ý.
“Được.”
Tôi cười và giơ tay ra, nở nụ cười dịu dàng nhất của mình.
Nam Hạ Đình hít một hơi sâu, nhẹ nhàng hôn lên tay tôi trước khi thực hiện hành động khác.
Anh run rẩy đeo chiếc nhẫn lên tay tôi, chỉ còn chút nữa là đến đầu ngón tay.
Nhưng cơ thể tôi, đã không còn chịu đựng được nữa.
“Tạm biệt, Nam Hạ Đình.” Tôi nói nhỏ vào tai anh.
“Đừng đi!”
Anh lao tới.
Tôi cười nhẹ, tan biến thành hư vô trước mắt anh.
Chiếc nhẫn lóe sáng, rơi xuống sàn.
“Yến Minh Mị!”
Nam Hạ Đình khóc thảm thiết, không còn vẻ kiêu ngạo trước đây.
Anh lao tới trước.
Dù là vách núi cũng không làm anh sợ hãi.
May mắn là vệ sĩ nhanh mắt, mới ngăn được một thảm kịch xảy ra.
Tôi biết, anh ấy sẽ không bao giờ quên tôi.
Dù điều đó không quan trọng, tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể chăm sóc gia đình tôi với sự hối hận.
Tôi hoàn toàn tan biến khỏi thế giới này, theo gió, theo sông, theo mưa, đi du lịch khắp thế giới.
Từ giờ, mỗi nơi tôi đến.
Đều có thể để lại dấu ấn của mình.
Khi chúng tôi yêu nhau, tôi nói với anh rằng tôi muốn du lịch thế giới, nhưng không ngờ sau khi ch, mới có thể thực hiện điều đó.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi lại nghe anh ấy nói yêu tôi.
Tôi nghe thấy, nhưng không đáp lại.
Tôi chỉ mỉm cười, hóa thành một làn gió nhẹ.
Làn gió đó thổi qua giữa các ngón tay Nam Hạ Đình, xem như là lời tạm biệt cuối cùng của tôi đối với anh.
“Đừng ch... anh yêu em...”
Anh như người điên, lẩm bẩm bên vách núi.
Thì ra, đây cũng là năm anh yêu tôi nhất.
Đáng tiếc, tôi đã ch rồi.
-Hết-