Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1019: Phiên ngoại 4
Mấy năm qua, bởi vì sau khi Liên Mạn Nhi thành thân liền ở phủ thành, Ngũ Lang thi đỗ Tiến sĩ được phái đi làm quan bên ngoài, Tiểu Thất lại kết bạn với Trầm Cửu xuất môn đi du lịch, mọi người đều không yên tâm Liên Thủ Tín và Trương thị, nên đã thương lượng với hai vợ chồng già bọn họ, muốn họ ở phủ thành, như vậy Liên Mạn Nhi cũng có thể dễ dàng chăm sóc bọn họ.
Hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương vốn định sẽ ở lại nhà cũ ở quê. Song, nghĩ đến tâm ý của các con, đành ở lại phủ thành. Dù vậy, trong một năm này, hai mùa cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu, với dịp lễ tế, hai vợ chồng già vẫn kiên quyết muốn về Tam Thập Lý Doanh Tử ở.
Đợi đến khi Liên Mạn Nhi đứng vững ở Trầm gia, Liên Thủ Tín và Trương thị thấy cuộc sống của nàng đã thuận lợi, cũng không còn bận lòng nữa, thời gian ở phủ thành liền ít đi. Một năm qua, có đến hơn nửa năm là ở lại Tam Thập Lý Doanh Tử.
Dù sao, so với các con, tình cảm của bọn họ với Tam Thập Lý Doanh Tử sâu đậm hơn nhiều, mà cũng thích hợp với cuộc sống ở nơi đó hơn.
Trầm Lục và Liên Mạn Nhi đã bàn bạc xong, đợi đến khi Tiểu Thất và Trầm Cửu đi du lịch về, mọi người sẽ cùng về Tam Thập Lý Doanh Tử thăm hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị. Trầm Lục bắt đầu trở nên bận rộn, muốn nhanh chóng xử lý xong những chuyện sắp tới, đến lúc đó cùng Liên Mạn Nhi về Tam Thập Lý Doanh Tử, mới có thể ở lại thêm mấy ngày.
Hai phu thê tình cảm rất tốt, Trầm Lục nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn ngược lại, chỉ cần hắn ở phủ thành, nhất định sẽ không muốn xa Liên Mạn Nhi. Khi Liên Thủ Tín và Trương thị ở tại phủ thành không nói, hễ Liên Mạn Nhi phải về Tam Thập Lý Doanh Tử, lần nào Trầm Lục cũng muốn đi cùng.
Trầm Lục bận rộn, Liên Mạn Nhi thì khá hơn một chút so với hắn. Kể từ khi vào Trầm gia, dựa theo quy củ, vốn nên là nàng làm phu nhân đương gia. Mà dựa theo phẩm cấp, trong Trầm gia, nàng là người có phẩm cấp cao nhất, bất kể đứng ở phương diện nào mà nói, ai cũng không vượt qua được nàng. Chỉ là, Liên Mạn Nhi lại không có ý định nhận quyền lực quản lý gia đình vào trong tay.
Mấy năm qua, những việc vặt trong Trầm gia vẫn do Trầm Tam gia và Trầm Tam thiếu phu nhân xử lý, hai vợ chồng đều làm khá tốt. Trầm Lục rất tin tưởng Trầm Tam, tình cảm của hai huynh đệ vô cùng tốt. Liên Mạn Nhi khi nói đến Trầm Tam thiếu phu nhân cũng rất thưởng thức năng lực quản gia của nàng. Hơn nữa, Liên Mạn Nhi vừa vào cửa không lâu liền mang thai. Liên Mạn Nhi nghĩ rộng ra, liền bàn bạc với Trầm Lục, vẫn để cho Trầm Tam thiếu phu nhân quản gia như cũ.
Trầm Tam thiếu phu nhân cũng là người rất thông minh, việc hệ trọng sẽ không chuyên quyền, nhất định phải hỏi qua ý của Liên Mạn Nhi, hai chị em dâu cùng thương lượng. Vì vậy, nội trạch hiện giờ, Trầm Tam thiếu phu nhân chịu trách nhiệm hơn phân nửa việc nhà, Liên Mạn Nhi thì dành phần lớn tinh lực đặt trên người Trầm Lục và hai đứa bé.
Giờ muốn về Tam Thập Lý Doanh Tử, Liên Mạn Nhi cũng có chút chuyện phải xử lý, mặc dù bận hơn một chút so với ngày thường, nhưng mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, tâm tình Liên Mạn Nhi lại càng nhảy nhót vui mừng.
Năm nay, vừa qua Tết xong, Tiểu Thất và Trầm Cửu đã xuất môn ngay trong tháng giêng, cho tới bây giờ, đã được hơn nửa năm, trong lòng Liên Mạn Nhi rất nhớ bọn họ.
Mới ngày nào còn là hai đứa nhóc, giờ đã trưởng thành trở thành hai thiếu niên nhanh nhẹn. Hơn nửa năm này ở bên ngoài, không biết dáng vẻ có gì thay đổi không.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nhớ hai người, mỗi ngày khó tránh khỏi nhắc tới với hai con trai. Kết quả, Tiểu Kỳ Lân Nhi đã học được hàng ngày theo Liên Mạn Nhi tính toán ngày tháng, tính xem đến khi nào cậu út và Cử thúc trở lại. Ngay cả bánh bao nhỏ Bàn Bàn, cũng học được cách gọi “Cậu út” và “Cửu thúc” từ Liên Mạn Nhi, mặc dù phát âm vẫn còn chưa được rõ ràng.
Hôm nay, Liên Mạn Nhi đang cùng hai đứa bé chơi đùa trong phòng, đã thấy Đại nha đầu Cát Tường hớt hải chạy vào.
“Thiếu phu nhân, Thất gia và Cửu gia đã về rồi!”
Liên gia có một tòa nhà ở ngõ Tùng Thụ, nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị không có ở đó, Tiểu Thất trở lại phủ thành thì sẽ cùng Trầm Cửu đến Trầm phủ trước, để gặp tỷ tỷ và tỷ phu.
“Về rồi?! Thế người đâu, đến đâu rồi?” Liên Mạn Nhi nghe Cát Tường nói như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, vội hỏi.
“Mới vừa vào cửa, đã đi lên lầu các để gặp Lục gia rồi ạ.” Cát Tường vội đáp. Bên trong Trầm trạch có mấy lầu các, đều có tên. Mà nếu không nói cụ thể tên, vậy lầu kia chắc là Phượng Hoàng Lâu rồi. “Thất gia sai người bên cạnh tới trước để thỉnh an thiếu phu nhân… Còn mang tới mấy cái rương, nói là đặc sản các vùng tặng cho Lục gia, thiếu phu nhân và hai tiểu thiếu gia.”
Trên giường, hai bé con mập mạp đang cuộn lại thành một vòng lúc này cũng tách nhau ra.
“Cậu út và Cửu thúc đã về!” Tiểu Kỳ Lân Nhi vui mừng reo lên, rồi mang giày chạy đến đằng trước.
Bánh bao nhỏ bởi vì còn ít tuổi, hơi ngơ ngác, nhưng cũng bị nhiễm cảm xúc của mẫu thân và ca ca, cũng vui mừng hớn hở, cười khanh khách bò tới, nhào vào trong ngực Liên Mạn Nhi.
“Đừng vội,” Liên Mạn Nhi vội vàng một tay ôm lấy con trai nhỏ, một tay giữ con trai lớn lại, “Cậu út với Cửu thúc các con vừa mới về, phải nói chuyện nghiêm túc với phụ thân các con đã. Chờ một lát, bọn họ sẽ tới đây.”
“Dạ.” Tiểu Kỳ Lân Nhi là đứa bé rất hiểu chuyện, nghe mẫu thân nói như vậy, mặc dù trong lòng rất nôn nóng muốn gặp cậu út với Cửu thúc, nhưng vẫn nghe lời, không chạy đi tìm nữa.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới sai Cát Tường cho người đi theo Tiểu Thất vào.
Người đi theo hầu hạ Tiểu Thất đều là những người dầy dạn kinh nghiệm đáng tin cậy của Liên gia. Liên Mạn Nhi gọi vào, hỏi thăm một chút chuyện ở trên đường đi. Mấy chiếc rương Tiểu Thất mang tới cũng được đưa vào. Điều này đã thành lệ, mỗi lần Tiểu Thất ra ngoài, dọc đường thấy có đồ tốt đều sẽ mang về cho Trầm Lục, Liên Mạn Nhi cùng với Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn một phần.
Liên Mạn Nhi hỏi thăm xong, liền bảo người dẫn mấy người đi theo Tiểu Thất xuống chiêu đãi, phía ngoài lại có nha đầu báo lại, nói Trầm Lục cùng Tiểu Thất và Trầm Cửu từ Phượng Hoàng Lâu xuống, đang đi về phía nội trạch.
Liên Mạn Nhi vội vàng dẫn hai con trai từ trong phòng đi ra cửa nghênh đón. Nàng vừa tới cửa, liền thấy Trầm Lục đang cùng Tiểu Thất và Trầm Cửu rẽ qua bức tường hoa, đi về phía này.
Tiểu Thất và Trầm Cửu đã nhìn thấy Liên Mạn Nhi, hai người đều vội tăng thêm cước bộ đi về phía trước, hành lễ với Liên Mạn Nhi.
“Tỷ!” Tiếng chào này là Tiểu Thất.
“Lục tẩu!” Trầm Cửu chào hỏi nàng.
Liên Mạn Nhi cười đáp lời, vội vươn tay đỡ hai người dậy.
“Hình như… Lại cao hơn. Cũng đen hơn.” Liên Mạn Nhi cười cẩn thận quan sát hai người một lượt, nói.
Bây giờ, không chỉ Trầm Cửu, dáng người của Tiểu Thất cũng đã cao hơn Liên Mạn Nhi một cái đầu. Hai thiếu niên này thân cao ngời ngời, mà so ra, Tiểu Thất lại có vẻ cường tráng hơn một chút.
Khuôn mặt Tiểu Thất đã hoàn toàn trút bỏ vẻ mập mạp trẻ con, trở nên có góc cạnh hơn. Tướng mạo của Tiểu Thất kế thừa vẻ đẹp trước sau như một của Liên gia, dung hợp ưu điểm của Liên Thủ Tín và Trương thị. Mặt mũi rất giống Ngũ Lang. Đôi môi đầy đặn hơn so với Ngũ Lang, được gọi là phúc tướng.
Nếu nói về hưởng phúc, với tư cách là con út trong nhà, trên có huynh tỷ vừa có khả năng vừa yêu thương hắn, Tiểu Thất đúng là có phúc nhất. So với Ngũ Lang tính tình nghiêm cẩn, tính tình Tiểu Thất phóng khoáng và hiền hòa hơn. Tính cách của hắn như vậy, có liên quan mật thiết tới hoàn cảnh trưởng thành.
Mặc dù Tiểu Thất đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt Liên Mạn Nhi, hắn vẫn là đứa bé hay theo đuôi mình trước kia. Hiện tại, nàng muốn xoa đầu Tiểu Thất còn phải kiễng mũi chân, đưa tay lên cao.
Liên Mạn Nhi kéo tay Tiểu Thất, lại nhìn Trầm Cửu.
Những năm qua, Tiểu Thất thay đổi nhiều, Trầm Cửu cũng thay đổi không ít. Trên người Trầm Cửu đã không còn bóng dáng của cậu bé mập mạp ngày nào. Dù sao cũng là huynh đệ cùng cha, Trầm Cửu đã được như nguyện, càng ngày càng giống Trầm Lục, thậm chí trong lúc giơ tay nhấc chân, cũng có bóng dáng của Trầm Lục, chỉ trừ đôi mắt kia. Đây là điểm khác biệt lớn nhất trên khuôn mặt hai huynh đệ.
Liên Mạn Nhi nhìn hai đệ đệ, thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Hai bé con không cam lòng bị xem nhẹ, Tiểu Kỳ Lân Nhi hô to cậu út với Cửu thúc, rồi leo xuống từ trong lòng bà vú, chạy lên hành lễ với Tiểu Thất và Trầm Cửu. Còn bánh bao nhỏ thì miệng ê a, cũng cố gắng thu hút sự chú ý của cậu út và Cửu thúc.
“Tiểu Kỳ Lân Nhi, vẫn còn nhận ra cậu út sao! Cháu trai cậu ngoan quá…” Tiểu Thất vươn tay một cái đã bế được Tiểu Kỳ Lân Nhi lên, giống như ngày bé Trương Thanh Sơn đã từng ôm hắn, còn muốn tung hứng Tiểu Kỳ Lân Nhi lên. Chỉ là tay của hắn vừa mới thả ra, Tiểu Kỳ Lân Nhi đã bị Trầm Cửu cướp mất.
“Tiểu Kỳ Lân Nhi, có nhớ thúc không?” Trầm Cửu ôm Tiểu Kỳ Lân Nhi, thân thiết hỏi.
Tiểu Kỳ Lân Nhi thích Cửu thúc, cũng thích chú út, được ai ôm bé cũng thích hết.
Tiểu Thất không tranh đoạt Tiểu Kỳ Lân Nhi với Trầm Cửu, mà ôm lấy bánh bao nhỏ ở trong lòng bà vú, hôn thật mạnh một cái, chọc cho bánh bao nhỏ cười khanh khách.
“Đứng ở bên ngoài phơi nắng làm gì, vào trong nhà nói chuyện.” Trầm Lục liền nói.
Đoàn người cười nói đi vào phòng, Liên Mạn Nhi dẫn Tiểu Kỳ Lân Nhi với bánh bao nhỏ theo Trầm Lục lên ngồi trên giường. Tiểu Thất và Trầm Cửu thì không chịu ngồi, hai người trêu chọc Tiểu Kỳ Lân Nhi một hồi, lại vây quanh bánh bao nhỏ, tranh nhau lấy đồ ra, dỗ bánh bao nhỏ gọi cậu, thúc thúc. Cho đến khi Trầm Lục nhìn có chút chua chua, bảo hai người ngồi xuống, hai người mới ngồi xuống ghế tựa ở trên giường.
Tiểu Thất thản nhiên ngồi gần bên Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lại hỏi những chuyện dọc đường đi của hai người, hai người đều trả lời toàn bộ. Liên Mạn Nhi biết trên đường đi hai người đều mạnh khỏe, không có chuyện gì, liền thấy yên lòng.
“Đại lão gia và đại phu nhân vẫn khỏe chứ? Không giữ đệ ở lại sao… Bảo đệ quay về, có dặn dò gì không…” Trầm Lục lại hỏi Trầm Cửu.
Lần này Tiểu Thất và Trầm Cửu trở về, dọc đường có đi qua Nam Quận nơi Trầm Đại lão gia làm quan, ở lại hai ngày.
“Muốn đệ với Thất đệ đều ở lại ấy, nói là muốn nhìn bọn đệ đọc sách, đợi đến thời gian thi Hội thì sẽ trực tiếp đưa bọn đệ đến kinh thành thi.” Trầm Cửu liền nói.
Chuyện quá khứ đã từ từ phai nhạt, Trầm Đại lão gia và Đại phu nhân Thạch thị đều đã có tuổi, bên cạnh không có đứa con nào khác, mà phòng nhận Trầm Cửu làm con thừa tự kia cũng không có người nào, mấy năm qua, Trầm Đại lão gia và Đại phu nhân luôn mong mỏi có thể đón Trầm Cửu qua đó, hầu hạ dưới gối.
Chỉ là, tình cảm của Trầm Cửu với hai người này tương đối nhạt, nói thế nào cũng không bằng lòng.
Lần này Trầm Cửu đi tới tận cửa, bên kia chắc hẳn đã bỏ ra không ít công sức, Liên Mạn Nhi nghĩ. Nhưng Trầm Cửu vẫn đúng hạn trở về. Liên Mạn Nhi liền đưa mắt nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất hiểu ý, nháy mắt với Liên Mạn Nhi.
“… Khó khăn lắm mới thoát được…” Tiểu Thất kề sát lại gần Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo ý cười.
“… Đệ ở chỗ đó không quen, ở được hai ngày liền đổ bệnh” Trầm Cửu nói với Trầm Lục: “Bọn họ không có cách nào, đành bảo đệ quay về… Dặn dò đệ phải chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị năm sau thi hội.”
Hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương vốn định sẽ ở lại nhà cũ ở quê. Song, nghĩ đến tâm ý của các con, đành ở lại phủ thành. Dù vậy, trong một năm này, hai mùa cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu, với dịp lễ tế, hai vợ chồng già vẫn kiên quyết muốn về Tam Thập Lý Doanh Tử ở.
Đợi đến khi Liên Mạn Nhi đứng vững ở Trầm gia, Liên Thủ Tín và Trương thị thấy cuộc sống của nàng đã thuận lợi, cũng không còn bận lòng nữa, thời gian ở phủ thành liền ít đi. Một năm qua, có đến hơn nửa năm là ở lại Tam Thập Lý Doanh Tử.
Dù sao, so với các con, tình cảm của bọn họ với Tam Thập Lý Doanh Tử sâu đậm hơn nhiều, mà cũng thích hợp với cuộc sống ở nơi đó hơn.
Trầm Lục và Liên Mạn Nhi đã bàn bạc xong, đợi đến khi Tiểu Thất và Trầm Cửu đi du lịch về, mọi người sẽ cùng về Tam Thập Lý Doanh Tử thăm hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị. Trầm Lục bắt đầu trở nên bận rộn, muốn nhanh chóng xử lý xong những chuyện sắp tới, đến lúc đó cùng Liên Mạn Nhi về Tam Thập Lý Doanh Tử, mới có thể ở lại thêm mấy ngày.
Hai phu thê tình cảm rất tốt, Trầm Lục nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn ngược lại, chỉ cần hắn ở phủ thành, nhất định sẽ không muốn xa Liên Mạn Nhi. Khi Liên Thủ Tín và Trương thị ở tại phủ thành không nói, hễ Liên Mạn Nhi phải về Tam Thập Lý Doanh Tử, lần nào Trầm Lục cũng muốn đi cùng.
Trầm Lục bận rộn, Liên Mạn Nhi thì khá hơn một chút so với hắn. Kể từ khi vào Trầm gia, dựa theo quy củ, vốn nên là nàng làm phu nhân đương gia. Mà dựa theo phẩm cấp, trong Trầm gia, nàng là người có phẩm cấp cao nhất, bất kể đứng ở phương diện nào mà nói, ai cũng không vượt qua được nàng. Chỉ là, Liên Mạn Nhi lại không có ý định nhận quyền lực quản lý gia đình vào trong tay.
Mấy năm qua, những việc vặt trong Trầm gia vẫn do Trầm Tam gia và Trầm Tam thiếu phu nhân xử lý, hai vợ chồng đều làm khá tốt. Trầm Lục rất tin tưởng Trầm Tam, tình cảm của hai huynh đệ vô cùng tốt. Liên Mạn Nhi khi nói đến Trầm Tam thiếu phu nhân cũng rất thưởng thức năng lực quản gia của nàng. Hơn nữa, Liên Mạn Nhi vừa vào cửa không lâu liền mang thai. Liên Mạn Nhi nghĩ rộng ra, liền bàn bạc với Trầm Lục, vẫn để cho Trầm Tam thiếu phu nhân quản gia như cũ.
Trầm Tam thiếu phu nhân cũng là người rất thông minh, việc hệ trọng sẽ không chuyên quyền, nhất định phải hỏi qua ý của Liên Mạn Nhi, hai chị em dâu cùng thương lượng. Vì vậy, nội trạch hiện giờ, Trầm Tam thiếu phu nhân chịu trách nhiệm hơn phân nửa việc nhà, Liên Mạn Nhi thì dành phần lớn tinh lực đặt trên người Trầm Lục và hai đứa bé.
Giờ muốn về Tam Thập Lý Doanh Tử, Liên Mạn Nhi cũng có chút chuyện phải xử lý, mặc dù bận hơn một chút so với ngày thường, nhưng mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, tâm tình Liên Mạn Nhi lại càng nhảy nhót vui mừng.
Năm nay, vừa qua Tết xong, Tiểu Thất và Trầm Cửu đã xuất môn ngay trong tháng giêng, cho tới bây giờ, đã được hơn nửa năm, trong lòng Liên Mạn Nhi rất nhớ bọn họ.
Mới ngày nào còn là hai đứa nhóc, giờ đã trưởng thành trở thành hai thiếu niên nhanh nhẹn. Hơn nửa năm này ở bên ngoài, không biết dáng vẻ có gì thay đổi không.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nhớ hai người, mỗi ngày khó tránh khỏi nhắc tới với hai con trai. Kết quả, Tiểu Kỳ Lân Nhi đã học được hàng ngày theo Liên Mạn Nhi tính toán ngày tháng, tính xem đến khi nào cậu út và Cử thúc trở lại. Ngay cả bánh bao nhỏ Bàn Bàn, cũng học được cách gọi “Cậu út” và “Cửu thúc” từ Liên Mạn Nhi, mặc dù phát âm vẫn còn chưa được rõ ràng.
Hôm nay, Liên Mạn Nhi đang cùng hai đứa bé chơi đùa trong phòng, đã thấy Đại nha đầu Cát Tường hớt hải chạy vào.
“Thiếu phu nhân, Thất gia và Cửu gia đã về rồi!”
Liên gia có một tòa nhà ở ngõ Tùng Thụ, nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị không có ở đó, Tiểu Thất trở lại phủ thành thì sẽ cùng Trầm Cửu đến Trầm phủ trước, để gặp tỷ tỷ và tỷ phu.
“Về rồi?! Thế người đâu, đến đâu rồi?” Liên Mạn Nhi nghe Cát Tường nói như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, vội hỏi.
“Mới vừa vào cửa, đã đi lên lầu các để gặp Lục gia rồi ạ.” Cát Tường vội đáp. Bên trong Trầm trạch có mấy lầu các, đều có tên. Mà nếu không nói cụ thể tên, vậy lầu kia chắc là Phượng Hoàng Lâu rồi. “Thất gia sai người bên cạnh tới trước để thỉnh an thiếu phu nhân… Còn mang tới mấy cái rương, nói là đặc sản các vùng tặng cho Lục gia, thiếu phu nhân và hai tiểu thiếu gia.”
Trên giường, hai bé con mập mạp đang cuộn lại thành một vòng lúc này cũng tách nhau ra.
“Cậu út và Cửu thúc đã về!” Tiểu Kỳ Lân Nhi vui mừng reo lên, rồi mang giày chạy đến đằng trước.
Bánh bao nhỏ bởi vì còn ít tuổi, hơi ngơ ngác, nhưng cũng bị nhiễm cảm xúc của mẫu thân và ca ca, cũng vui mừng hớn hở, cười khanh khách bò tới, nhào vào trong ngực Liên Mạn Nhi.
“Đừng vội,” Liên Mạn Nhi vội vàng một tay ôm lấy con trai nhỏ, một tay giữ con trai lớn lại, “Cậu út với Cửu thúc các con vừa mới về, phải nói chuyện nghiêm túc với phụ thân các con đã. Chờ một lát, bọn họ sẽ tới đây.”
“Dạ.” Tiểu Kỳ Lân Nhi là đứa bé rất hiểu chuyện, nghe mẫu thân nói như vậy, mặc dù trong lòng rất nôn nóng muốn gặp cậu út với Cửu thúc, nhưng vẫn nghe lời, không chạy đi tìm nữa.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới sai Cát Tường cho người đi theo Tiểu Thất vào.
Người đi theo hầu hạ Tiểu Thất đều là những người dầy dạn kinh nghiệm đáng tin cậy của Liên gia. Liên Mạn Nhi gọi vào, hỏi thăm một chút chuyện ở trên đường đi. Mấy chiếc rương Tiểu Thất mang tới cũng được đưa vào. Điều này đã thành lệ, mỗi lần Tiểu Thất ra ngoài, dọc đường thấy có đồ tốt đều sẽ mang về cho Trầm Lục, Liên Mạn Nhi cùng với Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn một phần.
Liên Mạn Nhi hỏi thăm xong, liền bảo người dẫn mấy người đi theo Tiểu Thất xuống chiêu đãi, phía ngoài lại có nha đầu báo lại, nói Trầm Lục cùng Tiểu Thất và Trầm Cửu từ Phượng Hoàng Lâu xuống, đang đi về phía nội trạch.
Liên Mạn Nhi vội vàng dẫn hai con trai từ trong phòng đi ra cửa nghênh đón. Nàng vừa tới cửa, liền thấy Trầm Lục đang cùng Tiểu Thất và Trầm Cửu rẽ qua bức tường hoa, đi về phía này.
Tiểu Thất và Trầm Cửu đã nhìn thấy Liên Mạn Nhi, hai người đều vội tăng thêm cước bộ đi về phía trước, hành lễ với Liên Mạn Nhi.
“Tỷ!” Tiếng chào này là Tiểu Thất.
“Lục tẩu!” Trầm Cửu chào hỏi nàng.
Liên Mạn Nhi cười đáp lời, vội vươn tay đỡ hai người dậy.
“Hình như… Lại cao hơn. Cũng đen hơn.” Liên Mạn Nhi cười cẩn thận quan sát hai người một lượt, nói.
Bây giờ, không chỉ Trầm Cửu, dáng người của Tiểu Thất cũng đã cao hơn Liên Mạn Nhi một cái đầu. Hai thiếu niên này thân cao ngời ngời, mà so ra, Tiểu Thất lại có vẻ cường tráng hơn một chút.
Khuôn mặt Tiểu Thất đã hoàn toàn trút bỏ vẻ mập mạp trẻ con, trở nên có góc cạnh hơn. Tướng mạo của Tiểu Thất kế thừa vẻ đẹp trước sau như một của Liên gia, dung hợp ưu điểm của Liên Thủ Tín và Trương thị. Mặt mũi rất giống Ngũ Lang. Đôi môi đầy đặn hơn so với Ngũ Lang, được gọi là phúc tướng.
Nếu nói về hưởng phúc, với tư cách là con út trong nhà, trên có huynh tỷ vừa có khả năng vừa yêu thương hắn, Tiểu Thất đúng là có phúc nhất. So với Ngũ Lang tính tình nghiêm cẩn, tính tình Tiểu Thất phóng khoáng và hiền hòa hơn. Tính cách của hắn như vậy, có liên quan mật thiết tới hoàn cảnh trưởng thành.
Mặc dù Tiểu Thất đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt Liên Mạn Nhi, hắn vẫn là đứa bé hay theo đuôi mình trước kia. Hiện tại, nàng muốn xoa đầu Tiểu Thất còn phải kiễng mũi chân, đưa tay lên cao.
Liên Mạn Nhi kéo tay Tiểu Thất, lại nhìn Trầm Cửu.
Những năm qua, Tiểu Thất thay đổi nhiều, Trầm Cửu cũng thay đổi không ít. Trên người Trầm Cửu đã không còn bóng dáng của cậu bé mập mạp ngày nào. Dù sao cũng là huynh đệ cùng cha, Trầm Cửu đã được như nguyện, càng ngày càng giống Trầm Lục, thậm chí trong lúc giơ tay nhấc chân, cũng có bóng dáng của Trầm Lục, chỉ trừ đôi mắt kia. Đây là điểm khác biệt lớn nhất trên khuôn mặt hai huynh đệ.
Liên Mạn Nhi nhìn hai đệ đệ, thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Hai bé con không cam lòng bị xem nhẹ, Tiểu Kỳ Lân Nhi hô to cậu út với Cửu thúc, rồi leo xuống từ trong lòng bà vú, chạy lên hành lễ với Tiểu Thất và Trầm Cửu. Còn bánh bao nhỏ thì miệng ê a, cũng cố gắng thu hút sự chú ý của cậu út và Cửu thúc.
“Tiểu Kỳ Lân Nhi, vẫn còn nhận ra cậu út sao! Cháu trai cậu ngoan quá…” Tiểu Thất vươn tay một cái đã bế được Tiểu Kỳ Lân Nhi lên, giống như ngày bé Trương Thanh Sơn đã từng ôm hắn, còn muốn tung hứng Tiểu Kỳ Lân Nhi lên. Chỉ là tay của hắn vừa mới thả ra, Tiểu Kỳ Lân Nhi đã bị Trầm Cửu cướp mất.
“Tiểu Kỳ Lân Nhi, có nhớ thúc không?” Trầm Cửu ôm Tiểu Kỳ Lân Nhi, thân thiết hỏi.
Tiểu Kỳ Lân Nhi thích Cửu thúc, cũng thích chú út, được ai ôm bé cũng thích hết.
Tiểu Thất không tranh đoạt Tiểu Kỳ Lân Nhi với Trầm Cửu, mà ôm lấy bánh bao nhỏ ở trong lòng bà vú, hôn thật mạnh một cái, chọc cho bánh bao nhỏ cười khanh khách.
“Đứng ở bên ngoài phơi nắng làm gì, vào trong nhà nói chuyện.” Trầm Lục liền nói.
Đoàn người cười nói đi vào phòng, Liên Mạn Nhi dẫn Tiểu Kỳ Lân Nhi với bánh bao nhỏ theo Trầm Lục lên ngồi trên giường. Tiểu Thất và Trầm Cửu thì không chịu ngồi, hai người trêu chọc Tiểu Kỳ Lân Nhi một hồi, lại vây quanh bánh bao nhỏ, tranh nhau lấy đồ ra, dỗ bánh bao nhỏ gọi cậu, thúc thúc. Cho đến khi Trầm Lục nhìn có chút chua chua, bảo hai người ngồi xuống, hai người mới ngồi xuống ghế tựa ở trên giường.
Tiểu Thất thản nhiên ngồi gần bên Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lại hỏi những chuyện dọc đường đi của hai người, hai người đều trả lời toàn bộ. Liên Mạn Nhi biết trên đường đi hai người đều mạnh khỏe, không có chuyện gì, liền thấy yên lòng.
“Đại lão gia và đại phu nhân vẫn khỏe chứ? Không giữ đệ ở lại sao… Bảo đệ quay về, có dặn dò gì không…” Trầm Lục lại hỏi Trầm Cửu.
Lần này Tiểu Thất và Trầm Cửu trở về, dọc đường có đi qua Nam Quận nơi Trầm Đại lão gia làm quan, ở lại hai ngày.
“Muốn đệ với Thất đệ đều ở lại ấy, nói là muốn nhìn bọn đệ đọc sách, đợi đến thời gian thi Hội thì sẽ trực tiếp đưa bọn đệ đến kinh thành thi.” Trầm Cửu liền nói.
Chuyện quá khứ đã từ từ phai nhạt, Trầm Đại lão gia và Đại phu nhân Thạch thị đều đã có tuổi, bên cạnh không có đứa con nào khác, mà phòng nhận Trầm Cửu làm con thừa tự kia cũng không có người nào, mấy năm qua, Trầm Đại lão gia và Đại phu nhân luôn mong mỏi có thể đón Trầm Cửu qua đó, hầu hạ dưới gối.
Chỉ là, tình cảm của Trầm Cửu với hai người này tương đối nhạt, nói thế nào cũng không bằng lòng.
Lần này Trầm Cửu đi tới tận cửa, bên kia chắc hẳn đã bỏ ra không ít công sức, Liên Mạn Nhi nghĩ. Nhưng Trầm Cửu vẫn đúng hạn trở về. Liên Mạn Nhi liền đưa mắt nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất hiểu ý, nháy mắt với Liên Mạn Nhi.
“… Khó khăn lắm mới thoát được…” Tiểu Thất kề sát lại gần Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo ý cười.
“… Đệ ở chỗ đó không quen, ở được hai ngày liền đổ bệnh” Trầm Cửu nói với Trầm Lục: “Bọn họ không có cách nào, đành bảo đệ quay về… Dặn dò đệ phải chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị năm sau thi hội.”