Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
“….Nghe rõ, Phùng tướng quân không cần nói thêm nữa.” Phương Tranh vuốt trán lau mồ hôi lạnh, may mắn đã đuổi đám người hầu đi chỗ khác, bằng không để cho bọn họ nghe được, không chừng sẽ đem hắn ra làm trò cười cũng nên.
“Hiện tại, Trường Bình công chúa điện hạ đang ở tại Phúc Vương phủ, công chúa điện hạ phân phó cho bổn tướng, nội trong chiều ngày hôm nay cần phải mời được Phương thiếu gia qua đó.” Phùng Cừu Đao nhăn nhó, cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của công chúa.
Hả? Chẳng lẽ Trường Bình phái Phùng Cừu Đao đến đây bắt cóc tống tiền? Tuy rằng ngữ khí của Phùng Cừu Đao mang theo một chút biểu cảm, nhưng Phương Tranh có thể khẳng định, nếu “mời” hắn không được, Phùng Cừu Đao có khả năng sẽ đem “mời” chuyển thành “bắt”.
Phương Tranh nhíu mày, công chúa này, thật sự là không sửa đổi được tính tình điêu ngoa, lần trước tại Yên Nguyệt Lâu còn có một chút hương vị của tiểu cô nương, ngoan ngoãn phục tùng, hiện giờ mới được vài ngày đã chứng nào tật nấy, lại còn phái Phùng Cừu Đao tới tận cửa, muốn trốn cũng không thể trốn được.
“Phùng tướng quân, nếu ta không đi, Trường Bình công chúa sẽ làm gì ta?” Phương Tranh thử thăm dò Phùng Cừu Đao, hỏi điểm mấu chốt một lần.
Phùng Cừu Đao lắc đầu nói: “Việc này, bổn tướng cũng không biết, công chúa điện hạ cũng không nói thêm gì. Tuy nhiên….Bổn tướng hy vọng ngươi sẽ đi gặp công chúa điện hạ, dù sao cũng là công chúa truyền chỉ, coi như ngươi không chịu đi, bổn tướng buộc phải áp giải ngươi qua đó, xin Phương thiếu gia lượng thứ.”
Trước mặt Trường Bình công chúa Phương Tranh thường hay cáu kỉnh, đó là bởi vì hắn đoán chắc Trường Bình sẽ không gây khó dễ cho hắn, dù sao hắn đối với nàng cũng có ân cứu mạng, hơn nữa nàng còn có tình ý với hắn. Trường Bình dù có kêu gào hung hăng thế nào, cuối cùng, sẽ không thật sự xuống tay hại hắn.
Phương Tranh nghe Phùng Cừu Đao nói như thế, cũng không dám làm càn ở trước mặt của hắn. Người ta là tướng quân Kim Ngô Vệ, đã từng giết người, lại “phụng mệnh truyền chỉ” thay cho công chúa, ai biết lúc nào thì hắn đại phát hung tính? Coi như hắn không dám giết mình, nhưng lấy thân thể của mình mà luyện quyền cước, khiến cho mình tổn thương nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng hoặc cả đời, phỏng chừng hắn vẫn có thể làm được.
“….Trường Bình công chúa muốn mời ta đi vào lúc xế chiều sao? Lúc này còn sớm, vừa vặn thời gian dùng cơm trưa, không bằng mời Phùng tướng quân vào hàn xá, cơm canh đạm bạc một bữa thế nào? Buổi chiều ta liền cũng ngài đi gặp công chúa.” Oan có đầu nợ có chủ, thiếu gia ta sẽ tìm chính chủ để tính toán sổ sách!
Phùng Cừu Đao nhìn sắc trời, quả thật vẫn còn sớm, nghe vậy chần chừ nói: “Chuyện này….Không thích hợp….”
“Ai nha, có chuyện gì mà không thích hợp, chẳng lẽ ngài cứ đứng ở cửa mà chờ ta như thế sao? Tiểu đệ sao dám để tướng quân phải chờ đợi như thế, đi vào uống vài chén….” Phương Tranh phân bua một hồi, kéo Phùng Cừu Đao đi tới tiểu viện.
Vào sương phòng trong tiểu viện, Phương Tranh lệnh cho Tiểu Lục đi xuống phòng bếp, phân phó đầu bếp làm vài món thức ăn ngon, lại đi lấy một vò nữ nhi hồng mà Phương lão gia đã giấu kỹ, hai người phân biệt chủ khách ngồi xuống, đối ẩm.
Phùng Cừu Đao tính tình hướng nội, ít khi mở miệng nói chuyện, còn Phương Tranh là một người vui vẻ hoạt bát, chỉ thấy trong bữa cơm hắn thao thao bất tuyệt, Phùng Cừu Đao mặt vẫn không chút thay đổi, ngồi nhấm nháp từng chén rượu. Phương Tranh ba hoa trong chốc lát, thấy Phùng Cừu Đao không có chút phản ứng, hắn không khỏi cảm thấy mất hứng, liền chuyển đề tài, quấn quít lấy Phùng Cừu Đao, muốn hắn nói chuyện tình quân đội.
Phùng Cừu Đao bất đắc dĩ đành phải giảng giải một vài cách bày binh bố trận, Phương Tranh nghe được, hứng thú lại tăng lên, một bên không ngừng mời rượu, một bên thúc giục Phùng Cừu Đao nói tiếp.
Nữ nhi hồng được ủ kỹ nhiều năm, rốt cuộc cũng có tác dụng, sau khi Phùng Cừu Đao uống hết nửa vò, mặt phiếm hồng quang, mồm mép bắt đầu mạnh dạn hơn.
“…Lý lão tướng quân không hổ là thần tướng của Đại Hoa ta, lão nhân gia suất kỳ huy động, cho một chi đội kỵ binh mai phục trong rừng, thẳng cho đến khi quân ta cùng đám hỗn đản Đột Quyết ác chiến, lúc ấy binh lực của song phương đã sức cùng lực kiệt. Ngay thời khắc đó, Lý lão tướng quân khởi phát kỳ binh, đảo lộn càn khôn, quân Đột Quyết binh bại như núi đổ, tháo chạy về phương Bắc, sĩ khí quân ta dâng cao, đuổi theo truy kích hơn mười dặm đường. Trận chiến ấy, tại trường thành phía Bắc, quân Đột Quyết đã bỏ lại hơn ba vạn cỗ tử thi, giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy, trong vòng mấy năm không dám tiến về phương Nam một bước….” Phùng Cừu Đao ngữ khí sục sôi, ánh mắt phát ra những tia quang mang cuồng nhiệt.
“Nhưng tại sao tiểu đệ nghe người ta nói, hiện giờ quân đội của Hoa triều đối mặt với đại quân Đột Quyết thì vừa đánh vừa lui, không có chút lực phản kích nào?”
Phùng Cừu Đao phẫn nộ chụp xuống bàn một cái, cả giận lớn tiếng nói: “Đây đều là do đám gian tặc trong triều, bọn chúng vu cáo hãm hại Lý lão tướng quân, nói ngài tự ý nuôi tư binh, có lòng mưu quyền đoạt lợi, Lý lão tướng quân nản lòng thoái chí, hướng hoàng thượng dâng tấu chương xin từ chức, ở trong kinh thành an hưởng tuổi già, đóng cửa không tiếp khách. Hừ! Nếu Lý lão tướng quân không có lòng thần phục, há lại cam chịu buông bỏ binh quyền? Há lại có thể an hưởng tuổi giả ở dưới chân hoàng thượng? Giang sơn Đại Hoa chúng ta, sớm muộn gì cũng bị đám gian thần nghịch tặc này, hại chết!”
“Phùng tướng quân bình tĩnh, bình tĩnh.” Phương Tranh nhìn bốn chung quanh, ngắt lời nói: “ Lỗ tai của tiểu đệ không điếc, nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, cẩn thận…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Phùng Cừu Đao bừng tỉnh, ngượng ngùng hướng Phương Tranh cười nói: “Phùng mỗ uống hơi nhiều, nhất thời lỡ lời, mong Phương thiếu gia chớ trách.”
Phương Tranh không cao hứng, nói: “Tại sao ngài còn gọi ta là Phương thiếu gia? Phải chăng tiểu đệ trèo cao không xứng với Phùng tướng quân?”
Phùng Cừu Đao chần chừ gọi một tiếng lão đệ, tiếp lời nói: “Phùng mỗ chỉ là hạng võ phu, không hiểu thế sự, nhưng ta nhìn ra được, ngươi cũng là một trang nam tử hán, lần trước nếu không có ngươi một mình chống lại đám lưu manh, kéo dài thời gian, chỉ sợ tình thế lúc ấy của Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa sẽ rất nguy hiểm. Nếu hai người đó rơi vào nguy hiểm, Phùng mỗ cứu giá bất lực, sớm đã bị hoàng thượng chém đầu. Lại nói, ngươi chẳng những cứu Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa, cũng đã gián tiếp cứu Phùng mỗ một mạng, đại ân cảm tạ không hết lời, lúc này Phùng mỗ kính lão đệ một ly, nếu ngày sau có chuyện tình gì cần hỗ trợ, cứ việc phân phó cho ta một tiếng.”
Uy, lời này không phải muốn nói rằng, từ nay trở về sau thiếu gia ta đã cùng chung chiến tuyến với quân đội hay sao? Như thế này, xem ra so với bá vương chi khí còn cường đại hơn a…..
Phương Tranh mặt mày hớn hở, cuống quít nói: “Đâu có đâu có, Phùng đại ca khách khí, tới, chúng ta tiếp tục cạn ly.”
Phùng Cừu Đao là một người rất nghiêm túc, nghe vậy lắc đầu nói: “Không, ta không khách khí với ngươi, Phúc Vương điện hạ đã từng nhắc qua lão đệ với Phùng mỗ, người từng nói tiền đồ trong tương lai của ngươi là vô hạn lượng. Một khi Phúc Vương điện hạ đã nói ra những lời như thế này, thì chắc chắn lão đệ ngươi sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh. Phùng mỗ biết ngươi là một hán tử có nhiệt huyết, nếu, ta nói là nếu như có một ngày nào đó, lão đệ ngươi đứng trong hàng ngũ công khanh đại thần trên triều đình, Phùng mỗ hy vọng ngươi có thể dùng hết khả năng của mình, vì bách tính trăm họ, vì Hoa triều, vì hoàng thượng mà can gián những lời thực lòng, khiến cho đám gian thần nghịch tặc vô sỉ kia không còn chỗ dung thân, như thế Đại Hoa ta mới có hi vọng, bách tính trăm họ mới có hi vọng, hoàng thượng mới có hi vọng.”
“…Ách, Phùng đại ca, ta không uống rượu nữa có được không? Loại nữ nhi hồng này, ngấm chậm nhưng dễ say, không bằng chúng ta nghỉ tạm một chút, như thế nào?”
Gã gia hỏa này giả bộ say hay sao? Đẩy thiếu gia ta vào chốn quan trường, cùng một đám hỗn đản minh tranh ám đấu, hừ hừ, muốn chết cũng không cần phải làm như vậy a, trí tuệ cùng dung mạo đều được coi trọng như nhau, há lại có thể để cho ngươi được như ý nguyện.
“Ngươi tưởng rằng ta đã uống say rồi sao?” Phùng Cừu Đao trừng mắt nhìn Phương Tranh.
“Không say, không có say, Phùng đại ca tửu lượng như trâu, mới uống một vò làm sao có thể say được, ha ha.” Phương Tranh cười khan nói.
Bỗng nhiên Phùng Cừu Đao đứng dậy thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Không còn sớm, ta và ngươi chuẩn bị lên đường tới Phúc Vương phủ đi thôi, Trường Bình công chúa còn đang chờ ngươi tới.” Dừng một chút, Phùng Cừu Đao nghiêm mặt nhìn Phương Tranh nói: “ Phương lão đệ, tất cả những lời vừa rồi của ta đều là lời tâm huyết, cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ trong lúc say rượu, thỉnh ngươi hãy suy nghĩ cẩn thẩn.”
Phương Tranh gật đầu đáp ứng, phân phó cho người hầu chuẩn bị xe ngựa, Phùng Cừu Đao thấy xa phu hành động chậm chạp, không kiên nhẫn kéo hắn xuống, giật lấy roi ngựa, ngồi lên phía trước, nói: “Để ta đánh xe.”
Phương Tranh khẩn trương nói: “Phùng đại ca, chuyện này… Tốt nhất là không nên đánh xe trong lúc say rượu, cảnh sát giao thông sẽ mở….”
Phùng Cừu Đao đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt thanh tỉnh mà sắc bén, nhìn không ra bộ dạng vừa mới uống rượu, roi ngựa vung lên, tại giữa không trung “ dát dát” vài tiếng, cỗ xe ngựa liền vững vàng chuyển động.
Gã gia hỏa này trước khi gia nhập quân đội, tuyệt đối đã làm qua nghề xa phu….
Phúc Vương phủ nằm ở phía cửa Đông thành, gần sát hoàng cung, bình thường những người cư ngụ ở đây đều là trọng thần của triều đình, cùng với hoàng thân quốc thích giống như Mập Mạp.
Phùng Cừu Đao kỹ năng đánh xe rất tốt, không bao lâu xe ngựa đã tới Phúc Vương phủ. Chỉ thấy bên ngoài đại môn là một khoảng sân rộng, đại môn của Vương phủ cao hơn một trượng có dư, chính giữa treo một tấm biển có khảm ba chữ màu vàng “Phúc Vương Phủ”, hai bên cửa có mấy chục người mặc quần áo khôi giáp, tay cầm trường mâu sắc bén, nghiêm chỉnh đứng canh gác.
Phùng Cừu Đao ghìm cương xe ngựa dừng lại, mời Phương Tranh xuống xe. Phùng Cừu Đao là thống lĩnh thị vệ trong Phúc Vương phủ, các quân sĩ tự nhiên không dám chặn hỏi, vội vàng chào hỏi theo nghi thức quân đội, tùy ý để cho Phùng Cừu Đao dẫn Phương Tranh đi vào bên trong. Vòng qua một bức tường lưu ly, xuyên qua chính điện cùng hậu điện, đi vào trong tẩm thất của Vương phủ, chỗ này chính là nơi sinh hoạt của Mập Mạp cùng gia quyến.
Phương Tranh bước chân theo sau Phùng Cừu Đao, dọc đường đi quan sát phong cảnh, trong miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi, rốt cuộc cũng chính là Vương phủ a, bao nhiêu uy phong, bao nhiêu khoa trương, Phương gia thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp. Vốn dĩ Phương Tranh cho rằng Phương phủ nhà mình đã là phô trương, trước mắt thấy quy mô của Phúc Vương phủ, mới hiểu được trước kia, chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Quả thực rất khoa trương, kiến tạo một tòa phủ đệ như thế này, cần phải tốn bao nhiêu bạc, Mập Mạp chết bầm thật là biết hưởng thụ.
Phùng Cừu Đao bước vào trong tẩm thất, đứng ở phía sau tấm rèm, cất cao giọng nói: “Mạt tướng Phùng Cừu Đao, phụng mệnh Trường Bình điện hạ truyền chỉ, đã mời được Phương công tử tới đây, đặc biệt giao nộp cho công chúa điện hạ!”
Vừa dứt lời, tấm rèm châu bị một thân ảnh hung hăng xốc lên, một người thân hình nhỏ nhắn phóng ra, vừa chạy vừa nũng nịu nói: “Gã bạc tình này, như thế nào mà bây giờ mới đến?”
Không cần hỏi, vị này chính là Trường Bình công chúa, hôm nay nàng tựa hồ cố ý trang điểm, lông mày kẻ đen cong vút, mặt điểm một lớp phấn mỏng, môi tô son hồng, làm lộ ra những nét trẻ trung tinh nghịch của nàng. Trường Bình một thân xiêm y trường quần màu vàng tơ, khiến cho dáng người nhỏ nhắn của nàng hiện ra những đường cong tuyệt mỹ.
Nếu tiểu nha đầu này sửa đổi được tính tình điêu ngoa, nàng tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc, tuy không có đường nét phong tình vũ mị, nhưng lại được cái dáng trẻ trung đáng yêu, so sánh cùng với Yên Nhiên, các nàng đều xinh đẹp như nhau. Đáng tiếc, nếu nàng câm điếc thì vẫn là tốt nhất….
“Con mẹ nó, gã hỗn đản này, không phải ngươi đã hứa là sẽ tới thăm lão nương hay sao? Như thế nào phải chờ đến lúc lão nương phái người tới cửa mới chịu tới, ngươi là một tên hỗn đản, có phải đã quên lão nương rồi không?” Giờ phút này, vị mỹ nhân tuyệt sắc hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh.
Trường Bình vẫn là Trường Bình, không bởi vì Phương Tranh tác động mà sửa đổi tính tình…..
“Hiện tại, Trường Bình công chúa điện hạ đang ở tại Phúc Vương phủ, công chúa điện hạ phân phó cho bổn tướng, nội trong chiều ngày hôm nay cần phải mời được Phương thiếu gia qua đó.” Phùng Cừu Đao nhăn nhó, cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của công chúa.
Hả? Chẳng lẽ Trường Bình phái Phùng Cừu Đao đến đây bắt cóc tống tiền? Tuy rằng ngữ khí của Phùng Cừu Đao mang theo một chút biểu cảm, nhưng Phương Tranh có thể khẳng định, nếu “mời” hắn không được, Phùng Cừu Đao có khả năng sẽ đem “mời” chuyển thành “bắt”.
Phương Tranh nhíu mày, công chúa này, thật sự là không sửa đổi được tính tình điêu ngoa, lần trước tại Yên Nguyệt Lâu còn có một chút hương vị của tiểu cô nương, ngoan ngoãn phục tùng, hiện giờ mới được vài ngày đã chứng nào tật nấy, lại còn phái Phùng Cừu Đao tới tận cửa, muốn trốn cũng không thể trốn được.
“Phùng tướng quân, nếu ta không đi, Trường Bình công chúa sẽ làm gì ta?” Phương Tranh thử thăm dò Phùng Cừu Đao, hỏi điểm mấu chốt một lần.
Phùng Cừu Đao lắc đầu nói: “Việc này, bổn tướng cũng không biết, công chúa điện hạ cũng không nói thêm gì. Tuy nhiên….Bổn tướng hy vọng ngươi sẽ đi gặp công chúa điện hạ, dù sao cũng là công chúa truyền chỉ, coi như ngươi không chịu đi, bổn tướng buộc phải áp giải ngươi qua đó, xin Phương thiếu gia lượng thứ.”
Trước mặt Trường Bình công chúa Phương Tranh thường hay cáu kỉnh, đó là bởi vì hắn đoán chắc Trường Bình sẽ không gây khó dễ cho hắn, dù sao hắn đối với nàng cũng có ân cứu mạng, hơn nữa nàng còn có tình ý với hắn. Trường Bình dù có kêu gào hung hăng thế nào, cuối cùng, sẽ không thật sự xuống tay hại hắn.
Phương Tranh nghe Phùng Cừu Đao nói như thế, cũng không dám làm càn ở trước mặt của hắn. Người ta là tướng quân Kim Ngô Vệ, đã từng giết người, lại “phụng mệnh truyền chỉ” thay cho công chúa, ai biết lúc nào thì hắn đại phát hung tính? Coi như hắn không dám giết mình, nhưng lấy thân thể của mình mà luyện quyền cước, khiến cho mình tổn thương nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng hoặc cả đời, phỏng chừng hắn vẫn có thể làm được.
“….Trường Bình công chúa muốn mời ta đi vào lúc xế chiều sao? Lúc này còn sớm, vừa vặn thời gian dùng cơm trưa, không bằng mời Phùng tướng quân vào hàn xá, cơm canh đạm bạc một bữa thế nào? Buổi chiều ta liền cũng ngài đi gặp công chúa.” Oan có đầu nợ có chủ, thiếu gia ta sẽ tìm chính chủ để tính toán sổ sách!
Phùng Cừu Đao nhìn sắc trời, quả thật vẫn còn sớm, nghe vậy chần chừ nói: “Chuyện này….Không thích hợp….”
“Ai nha, có chuyện gì mà không thích hợp, chẳng lẽ ngài cứ đứng ở cửa mà chờ ta như thế sao? Tiểu đệ sao dám để tướng quân phải chờ đợi như thế, đi vào uống vài chén….” Phương Tranh phân bua một hồi, kéo Phùng Cừu Đao đi tới tiểu viện.
Vào sương phòng trong tiểu viện, Phương Tranh lệnh cho Tiểu Lục đi xuống phòng bếp, phân phó đầu bếp làm vài món thức ăn ngon, lại đi lấy một vò nữ nhi hồng mà Phương lão gia đã giấu kỹ, hai người phân biệt chủ khách ngồi xuống, đối ẩm.
Phùng Cừu Đao tính tình hướng nội, ít khi mở miệng nói chuyện, còn Phương Tranh là một người vui vẻ hoạt bát, chỉ thấy trong bữa cơm hắn thao thao bất tuyệt, Phùng Cừu Đao mặt vẫn không chút thay đổi, ngồi nhấm nháp từng chén rượu. Phương Tranh ba hoa trong chốc lát, thấy Phùng Cừu Đao không có chút phản ứng, hắn không khỏi cảm thấy mất hứng, liền chuyển đề tài, quấn quít lấy Phùng Cừu Đao, muốn hắn nói chuyện tình quân đội.
Phùng Cừu Đao bất đắc dĩ đành phải giảng giải một vài cách bày binh bố trận, Phương Tranh nghe được, hứng thú lại tăng lên, một bên không ngừng mời rượu, một bên thúc giục Phùng Cừu Đao nói tiếp.
Nữ nhi hồng được ủ kỹ nhiều năm, rốt cuộc cũng có tác dụng, sau khi Phùng Cừu Đao uống hết nửa vò, mặt phiếm hồng quang, mồm mép bắt đầu mạnh dạn hơn.
“…Lý lão tướng quân không hổ là thần tướng của Đại Hoa ta, lão nhân gia suất kỳ huy động, cho một chi đội kỵ binh mai phục trong rừng, thẳng cho đến khi quân ta cùng đám hỗn đản Đột Quyết ác chiến, lúc ấy binh lực của song phương đã sức cùng lực kiệt. Ngay thời khắc đó, Lý lão tướng quân khởi phát kỳ binh, đảo lộn càn khôn, quân Đột Quyết binh bại như núi đổ, tháo chạy về phương Bắc, sĩ khí quân ta dâng cao, đuổi theo truy kích hơn mười dặm đường. Trận chiến ấy, tại trường thành phía Bắc, quân Đột Quyết đã bỏ lại hơn ba vạn cỗ tử thi, giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy, trong vòng mấy năm không dám tiến về phương Nam một bước….” Phùng Cừu Đao ngữ khí sục sôi, ánh mắt phát ra những tia quang mang cuồng nhiệt.
“Nhưng tại sao tiểu đệ nghe người ta nói, hiện giờ quân đội của Hoa triều đối mặt với đại quân Đột Quyết thì vừa đánh vừa lui, không có chút lực phản kích nào?”
Phùng Cừu Đao phẫn nộ chụp xuống bàn một cái, cả giận lớn tiếng nói: “Đây đều là do đám gian tặc trong triều, bọn chúng vu cáo hãm hại Lý lão tướng quân, nói ngài tự ý nuôi tư binh, có lòng mưu quyền đoạt lợi, Lý lão tướng quân nản lòng thoái chí, hướng hoàng thượng dâng tấu chương xin từ chức, ở trong kinh thành an hưởng tuổi già, đóng cửa không tiếp khách. Hừ! Nếu Lý lão tướng quân không có lòng thần phục, há lại cam chịu buông bỏ binh quyền? Há lại có thể an hưởng tuổi giả ở dưới chân hoàng thượng? Giang sơn Đại Hoa chúng ta, sớm muộn gì cũng bị đám gian thần nghịch tặc này, hại chết!”
“Phùng tướng quân bình tĩnh, bình tĩnh.” Phương Tranh nhìn bốn chung quanh, ngắt lời nói: “ Lỗ tai của tiểu đệ không điếc, nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, cẩn thận…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Phùng Cừu Đao bừng tỉnh, ngượng ngùng hướng Phương Tranh cười nói: “Phùng mỗ uống hơi nhiều, nhất thời lỡ lời, mong Phương thiếu gia chớ trách.”
Phương Tranh không cao hứng, nói: “Tại sao ngài còn gọi ta là Phương thiếu gia? Phải chăng tiểu đệ trèo cao không xứng với Phùng tướng quân?”
Phùng Cừu Đao chần chừ gọi một tiếng lão đệ, tiếp lời nói: “Phùng mỗ chỉ là hạng võ phu, không hiểu thế sự, nhưng ta nhìn ra được, ngươi cũng là một trang nam tử hán, lần trước nếu không có ngươi một mình chống lại đám lưu manh, kéo dài thời gian, chỉ sợ tình thế lúc ấy của Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa sẽ rất nguy hiểm. Nếu hai người đó rơi vào nguy hiểm, Phùng mỗ cứu giá bất lực, sớm đã bị hoàng thượng chém đầu. Lại nói, ngươi chẳng những cứu Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa, cũng đã gián tiếp cứu Phùng mỗ một mạng, đại ân cảm tạ không hết lời, lúc này Phùng mỗ kính lão đệ một ly, nếu ngày sau có chuyện tình gì cần hỗ trợ, cứ việc phân phó cho ta một tiếng.”
Uy, lời này không phải muốn nói rằng, từ nay trở về sau thiếu gia ta đã cùng chung chiến tuyến với quân đội hay sao? Như thế này, xem ra so với bá vương chi khí còn cường đại hơn a…..
Phương Tranh mặt mày hớn hở, cuống quít nói: “Đâu có đâu có, Phùng đại ca khách khí, tới, chúng ta tiếp tục cạn ly.”
Phùng Cừu Đao là một người rất nghiêm túc, nghe vậy lắc đầu nói: “Không, ta không khách khí với ngươi, Phúc Vương điện hạ đã từng nhắc qua lão đệ với Phùng mỗ, người từng nói tiền đồ trong tương lai của ngươi là vô hạn lượng. Một khi Phúc Vương điện hạ đã nói ra những lời như thế này, thì chắc chắn lão đệ ngươi sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh. Phùng mỗ biết ngươi là một hán tử có nhiệt huyết, nếu, ta nói là nếu như có một ngày nào đó, lão đệ ngươi đứng trong hàng ngũ công khanh đại thần trên triều đình, Phùng mỗ hy vọng ngươi có thể dùng hết khả năng của mình, vì bách tính trăm họ, vì Hoa triều, vì hoàng thượng mà can gián những lời thực lòng, khiến cho đám gian thần nghịch tặc vô sỉ kia không còn chỗ dung thân, như thế Đại Hoa ta mới có hi vọng, bách tính trăm họ mới có hi vọng, hoàng thượng mới có hi vọng.”
“…Ách, Phùng đại ca, ta không uống rượu nữa có được không? Loại nữ nhi hồng này, ngấm chậm nhưng dễ say, không bằng chúng ta nghỉ tạm một chút, như thế nào?”
Gã gia hỏa này giả bộ say hay sao? Đẩy thiếu gia ta vào chốn quan trường, cùng một đám hỗn đản minh tranh ám đấu, hừ hừ, muốn chết cũng không cần phải làm như vậy a, trí tuệ cùng dung mạo đều được coi trọng như nhau, há lại có thể để cho ngươi được như ý nguyện.
“Ngươi tưởng rằng ta đã uống say rồi sao?” Phùng Cừu Đao trừng mắt nhìn Phương Tranh.
“Không say, không có say, Phùng đại ca tửu lượng như trâu, mới uống một vò làm sao có thể say được, ha ha.” Phương Tranh cười khan nói.
Bỗng nhiên Phùng Cừu Đao đứng dậy thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Không còn sớm, ta và ngươi chuẩn bị lên đường tới Phúc Vương phủ đi thôi, Trường Bình công chúa còn đang chờ ngươi tới.” Dừng một chút, Phùng Cừu Đao nghiêm mặt nhìn Phương Tranh nói: “ Phương lão đệ, tất cả những lời vừa rồi của ta đều là lời tâm huyết, cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ trong lúc say rượu, thỉnh ngươi hãy suy nghĩ cẩn thẩn.”
Phương Tranh gật đầu đáp ứng, phân phó cho người hầu chuẩn bị xe ngựa, Phùng Cừu Đao thấy xa phu hành động chậm chạp, không kiên nhẫn kéo hắn xuống, giật lấy roi ngựa, ngồi lên phía trước, nói: “Để ta đánh xe.”
Phương Tranh khẩn trương nói: “Phùng đại ca, chuyện này… Tốt nhất là không nên đánh xe trong lúc say rượu, cảnh sát giao thông sẽ mở….”
Phùng Cừu Đao đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt thanh tỉnh mà sắc bén, nhìn không ra bộ dạng vừa mới uống rượu, roi ngựa vung lên, tại giữa không trung “ dát dát” vài tiếng, cỗ xe ngựa liền vững vàng chuyển động.
Gã gia hỏa này trước khi gia nhập quân đội, tuyệt đối đã làm qua nghề xa phu….
Phúc Vương phủ nằm ở phía cửa Đông thành, gần sát hoàng cung, bình thường những người cư ngụ ở đây đều là trọng thần của triều đình, cùng với hoàng thân quốc thích giống như Mập Mạp.
Phùng Cừu Đao kỹ năng đánh xe rất tốt, không bao lâu xe ngựa đã tới Phúc Vương phủ. Chỉ thấy bên ngoài đại môn là một khoảng sân rộng, đại môn của Vương phủ cao hơn một trượng có dư, chính giữa treo một tấm biển có khảm ba chữ màu vàng “Phúc Vương Phủ”, hai bên cửa có mấy chục người mặc quần áo khôi giáp, tay cầm trường mâu sắc bén, nghiêm chỉnh đứng canh gác.
Phùng Cừu Đao ghìm cương xe ngựa dừng lại, mời Phương Tranh xuống xe. Phùng Cừu Đao là thống lĩnh thị vệ trong Phúc Vương phủ, các quân sĩ tự nhiên không dám chặn hỏi, vội vàng chào hỏi theo nghi thức quân đội, tùy ý để cho Phùng Cừu Đao dẫn Phương Tranh đi vào bên trong. Vòng qua một bức tường lưu ly, xuyên qua chính điện cùng hậu điện, đi vào trong tẩm thất của Vương phủ, chỗ này chính là nơi sinh hoạt của Mập Mạp cùng gia quyến.
Phương Tranh bước chân theo sau Phùng Cừu Đao, dọc đường đi quan sát phong cảnh, trong miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi, rốt cuộc cũng chính là Vương phủ a, bao nhiêu uy phong, bao nhiêu khoa trương, Phương gia thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp. Vốn dĩ Phương Tranh cho rằng Phương phủ nhà mình đã là phô trương, trước mắt thấy quy mô của Phúc Vương phủ, mới hiểu được trước kia, chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Quả thực rất khoa trương, kiến tạo một tòa phủ đệ như thế này, cần phải tốn bao nhiêu bạc, Mập Mạp chết bầm thật là biết hưởng thụ.
Phùng Cừu Đao bước vào trong tẩm thất, đứng ở phía sau tấm rèm, cất cao giọng nói: “Mạt tướng Phùng Cừu Đao, phụng mệnh Trường Bình điện hạ truyền chỉ, đã mời được Phương công tử tới đây, đặc biệt giao nộp cho công chúa điện hạ!”
Vừa dứt lời, tấm rèm châu bị một thân ảnh hung hăng xốc lên, một người thân hình nhỏ nhắn phóng ra, vừa chạy vừa nũng nịu nói: “Gã bạc tình này, như thế nào mà bây giờ mới đến?”
Không cần hỏi, vị này chính là Trường Bình công chúa, hôm nay nàng tựa hồ cố ý trang điểm, lông mày kẻ đen cong vút, mặt điểm một lớp phấn mỏng, môi tô son hồng, làm lộ ra những nét trẻ trung tinh nghịch của nàng. Trường Bình một thân xiêm y trường quần màu vàng tơ, khiến cho dáng người nhỏ nhắn của nàng hiện ra những đường cong tuyệt mỹ.
Nếu tiểu nha đầu này sửa đổi được tính tình điêu ngoa, nàng tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc, tuy không có đường nét phong tình vũ mị, nhưng lại được cái dáng trẻ trung đáng yêu, so sánh cùng với Yên Nhiên, các nàng đều xinh đẹp như nhau. Đáng tiếc, nếu nàng câm điếc thì vẫn là tốt nhất….
“Con mẹ nó, gã hỗn đản này, không phải ngươi đã hứa là sẽ tới thăm lão nương hay sao? Như thế nào phải chờ đến lúc lão nương phái người tới cửa mới chịu tới, ngươi là một tên hỗn đản, có phải đã quên lão nương rồi không?” Giờ phút này, vị mỹ nhân tuyệt sắc hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh.
Trường Bình vẫn là Trường Bình, không bởi vì Phương Tranh tác động mà sửa đổi tính tình…..
Bình luận facebook