Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Hàn độc, tửu thánh
Chương 62: Hàn độc, tửu thánh
“Thôi ca ca!” Tô Nguyễn liên tục gọi mấy tiếng nhưng Thôi Trạm vẫn bất tỉnh, băng trên người hắn càng lúc càng dày với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tô Nguyễn tái mặt, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nàng chợt nhớ ra vừa nãy Phó Thông nói “Hàn độc trong người ngươi đã sắp bộc phát, nhưng ngươi lại vận dụng một tia chân khí bảo mệnh mình để thắng ta, giờ chết của ngươi cũng không còn xa!”
Tô Nguyễn không biết võ công, nhưng nàng vẫn hiểu được ý tứ của lời nói này, tức là: Thôi Trạm trúng độc, vì cứu nàng đã dùng chân khí bảo mệnh của mình, bây giờ đang cận kề cái chết!
Trước đó nàng dùng tương lai của mình và những người thân nhất làm tiền cược, bây giờ hắn lại dùng tính mạng của mình trả cho nàng!
Tô Nguyễn vừa cảm động lại vừa đau lòng, bây giờ trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ là, nàng không thể để hắn chết được!
Nàng cắn mạnh đầu ngón tay của mình, bôi dòng máu tươi ấm nóng vào đôi môi đã kết băng của Thôi Trạm.
Kiếp trước, thời gian sau, Tô Nguyễn đã bị biến thành dược nhân, có người nói nàng là dược nhân hoàn mỹ nhất từ xưa đến nay.
Máu của nàng có thể giải được bách độc trong thiên hạ, cũng có thể trị bách bệnh.
Nàng bị người ta nuôi bằng thuốc, nằm trên một chiếc quan tài đá trong một cung điện dưới lòng đất, không cho ăn uống, chỉ dùng thuốc nuôi nấng nàng, nàng đã sống không ra sống, chết không ra chết như thế rất nhiều năm.
Sau khi sống lại, Tô Nguyễn vô tình phát hiện năng lực kia đã được nàng mang về kiếp này, nhưng nàng không dám để lộ ra, nàng cố gắng quên đi, nàng chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi.
Bởi vì nàng biết, một khi bị người ta phát hiện ra bí mật này, dưới tình huống không có năng lực tự vệ, kết cục của nàng e rằng còn thảm hơn kiếp trước.
Nhưng bây giờ Thôi Trạm đã sắp chết, nàng không quan tâm gì nữa.
Máu tươi nóng ấm nhanh chóng hòa tan băng trên môi Thôi Trạm, dòng máu hóa thành dòng chảy chảy vào trong miệng Thôi Trạm.
Băng trên người Thôi Trạm dần tan đi, toàn thân hắn lạnh như thể vừa được vớt ra khỏi nước.
Dù băng đã tan nhưng Thôi Trạm vẫn bất tỉnh như cũ.
Tô Nguyễn sờ vào mũi hắn, nàng phát hiện dù hơi thở khá yêu nhưng vẫn còn.
Điều này khiến nàng thở phào một hơi.
Lúc này sắc trời đã dần tối, mùi máu tươi thơm ngát làm dấy lên không ít tiếng kêu gào của thú rừng.
Tô Nguyễn biết mình không thể ở mãi nơi này, nhưng dựa vào sức của nàng, muốn kéo Thôi Trạm ra khỏi khu rừng này thì quá không khả quan.
Nàng cắn răng kéo Thôi Trạm vào sâu trong rừng, nàng muốn tìm một sơn động trốn tạm, qua khỏi đêm nay rồi lại nói.
Bầu trời nhanh chóng tối đen, mặt trăng dần xuất hiện, khu rừng này cây cối rậm rạp, vốn không thể thấy được nửa tia sáng.
Dường như tiếng dã thú gào thét ngay bên tai, Tô Nguyễn sợ muốn chết rồi, nàng nghĩ thầm, liệu có khi nào nàng và Thôi Trạm sẽ trở thành miếng mồi trong miệng sói hoang, cọp hoang trong rừng này không.
Ngay lúc nàng sắp ngã quỵ thì nàng bỗng thấy một tia sáng le lói cách đó không xa.
Nơi đó có người!
Tô Nguyễn mừng rỡ vô cùng, không biết sức mạnh từ đâu kéo tới, nàng kéo Thôi Trạm di thẳng đến nơi có tia sáng kia.
Dần dần có hai gian nhà lá xuất hiện trước mắt Tô Nguyễn, tia sáng le lói kia tỏa ra từ một trong hai gian nhà.
Ở nơi rừng rú sâm thẳm này lại có người ở, Tô Nguyễn cảm thấy vô cùng khó tin.
Nhưng lúc này nàng nào có rảnh để quan tâm nhiều, nàng thở hổn hển chạy tới gõ cửa: “Xin chào, cho hỏi có ai không?”
Dường như người bên trong không muốn đáp lại nàng, mãi đến khi nàng liên tục gõ cửa hỏi mấy lần mới chịu đi ra mở cửa.
“Là ngươi à?”
Tô Nguyễn và người vừa ra mở cửa đều giật mình.
Thì ra không phải ai khác, người trước mắt nàng chính là thiếu niên nàng gặp ở cửa hàng rượu Bạch thị.
“Một người bạn của ta bị thương, ngươi có thể cho chúng ta tá túc lại một đêm không?” Tô Nguyễn khẩn cầu: “Ta sẽ trả bạc, ngươi cứ định giá đi.”
Thiếu niên này rất thích bạc, nếu nàng chịu bỏ ra thêm một ít, chắc chắn hắn ta sẽ đồng ý.
Thiếu niên không còn thân thiết như khi ở cửa hàng rượu Bạch thị, hắn ta tức giận nói: “Ngày đó ngươi đưa ta đến quán trọ, ta đã ngủ trong đó ba ngày ba đêm, ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc không?”
Hắn ta rất nghèo, nếu không cũng sẽ không để ngoài tai mệnh lệnh của sư phụ, chạy ra ngoài đấu rượu với người ta.
Vậy mà, sau khi uống say bị Tô Nguyễn đưa tới quán trọ, không chỉ khiến hắn ta tiêu sạch bạc trên người mình, còn phải quét dọn quán trọ ba ngày dưới sự khinh thường của ông chủ rồi mới được đi khỏi.
“Ta trả lại cho ngươi, ta trả lại hết cho ngươi, gấp đôi, không, gấp ba được không?”
Lúc này sắc mặt của thiếu niên mới tốt hơn một chút: “Nể tình bạc đấy, vào đi.”
“Cảm ơn ngươi!” Tô Nguyễn vô cùng mừng rỡ, nàng vội kéo Thôi Trạm vào nhà.
Trong nhà không chỉ có mỗi thiếu niên, mà còn có một ông lão nằm trên giường.
Không biết có phải bị bệnh hay không mà ông lão chỉ còn lại mỗi da bọc xương, nửa đêm thì thấy như thế có hơi đáng sợ.
“Đây là sư phụ của ta.” Thiếu niên chủ động giới thiệu.
“Chào sư phụ, làm phiền rồi.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn thi lễ.
Ông lão tùy ý gật đầu một cái, ánh mắt nhìn lướt qua lại dừng trên người Thôi Trạm đang nằm dưới đất.
Trong con ngươi lộ ra chút kinh ngạc, lại nhanh chóng thu ánh mắt về như không có chuyện gì.
Thiếu niên lấy hai ổ chăn đệm trải xuống đất, Tô Nguyễn đỏ mặt nói: “Tiểu ca, ngươi có y phục sạch không? Có thể giúp ta thay cho bạn ta một bộ được không?”
“Sao ngươi không tự thay?” Thiếu niên bất ngờ hỏi lại.
Tô Nguyễn còn chưa mở miệng thì ông lão nằm trên giường bỗng lên tiếng: “Bảo con thay thì thay đi.”
Thiếu niên rất nghe lời sư phụ mình, hắn ta nghe thế thì bĩu môi, lấy một bộ y phục ra rồi lột đồ Thôi Trạm xuống ngay trước mắt Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn nhắm mắt lại.
Vóc người của thiếu niên và Thôi Trạm khá chênh lệnh với nhau, nhưng không biết đó là y phục của ai, mặc vào người Thôi Trạm chỉ thấy hơi nhỏ một chút mà thôi.
Tô Nguyễn nói cảm ơn liên tục.
Làm xong tất cả những thứ này, thiếu niên đang định tắt đèn thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trái tim Tô Nguyễn như nhảy tới cổ họng, nàng chợt nhớ ra, trước khi Phó Thông đuổi theo có bắn tín hiệu.
Nếu là người của hắn ta, nàng và Thôi Trạm xui xẻo thì không nói, nếu liên lụy đến thiếu niên và sư phụ của mình thì sao?
Tô Nguyễn lắc đầu như trống bỏi, nàng ra hiệu bảo thiếu niên đừng để ý.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Có ai không?”
Tô Nguyễn trợn tròn mắt, là Vũ thúc!
“Là bạn của bạn ta.” Nàng vui vẻ nói, thiếu niên bên kia dùng khẩu hình nói một câu: Thêm tiền.
Quả nhiên ngoài cửa là Vũ Không, không chỉ mỗi hắn ta, còn cả lão Tề và Trần Ngũ, hơn nữa còn có một vài người mặc y phục đen mà Tô Nguyễn chưa từng gặp.
“Công tử!” Mấy người nhìn thấy Thôi Trạm đang nằm trên đất thì vội vàng nhào tới.
Lão Tề đưa tay bắt mạch cho Thôi Trạm, ban đầu sắc mặt rất nặng nề, ngay sau đó lại rộ rõ vẻ vui mừng: “Nhóc con, sau khi công tử phát bệnh có ăn thứ gì không?”
Tô Nguyễn có chơi dột dạ, nàng nói quanh co: “Chúng ta vẫn luôn ở trong rừng, không hề ăn gì cả.”
Chưa từng ăn gì hết, chỉ uống máu của nàng thôi.
“Nhóc con, không gạt gì ngươi, từ nhỏ công tử đã trúng phải hàn độc, lần này hàn độc phát tác là do công tử vận dụng chân khí bảo mệnh của mình, theo lý mà nói thì chắc chắn phải chết! Nhưng, lúc này hàn độc trong cơ thể công tử lại giảm đi rất nhiều, chưa tổn thương tới tim phổi, cho nên mới còn sống.”
Lão Tề nghiêm mặt nói: “Theo lẽ thường thì không thể không có chuyện gì xảy ra được, chắc chắn giữa chuyện này đã có gì đó xảy ra! Ngươi suy nghĩ lại thật kỹ, chuyện này có liên quan đến việc giải hết hàn độc trong người công tử, vô cùng quan trọng!”
“Nếu không trị hết hàn độc, vậy sau này chàng ấy sẽ gặp nguy hiểm à?” Tô Nguyễn hỏi nhỏ.
Lão Tề đáp lại một cách trịnh trọng: “Đúng! Nếu không giải, một khi độc phát tát gặp phải kẻ địch, chắn chắn phải chết.”
Nghiêm trọng đến vậy à? Tô Nguyễn cắn môi: “Đúng là Thôi ca ca chưa từng ăn gì hết, nhưng mà…”
Nàng nâng ngón tay trỏ đã bị mình cắn rách lên: “Ta có cho chàng ấy uống một chút máu của ta.”
Âm thanh của Tô Nguyễn nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng lão Tề vẫn nghe được rất rõ, lão ta chạy như bay đến bên cạnh Tô Nguyễn, nắm lấy ngón tay nàng, đưa lên mũi ngửi một cái.
Nếu Tô Nguyễn không phải là một cô nương, e rằng lão ta sẽ thè lưỡi liếm một cái.
Trên đầu ngón tay chỉ còn lại vết máu khô.
Lão Tề ngửi xong lại khiếp sợ vô cùng: “Ngươi.. Là dược nhân trời sinh?!”
Tô Nguyễn nói: “Ta.. Ta cũng không biết, nhưng khi ta bị thương, dù bị thương nhiều thế nào, nếu vô tình uống máu của mình thì vết thương sẽ lành lại rất nhanh.”
“Không sai, chắc chắn là vậy!” Lão Tề hưng phấn không thôi: “Dược nhân trời sinh có thể giải bách độc, có thể trị bách bệnh! Ha ha ha, vận may của công tử thật tốt!”
Thiếu niên ở bên cạnh nghe được mấy chữ chữa bách bệnh, giải bách động xong thì hai mắt sáng lên.
“Tiểu huynh đệ, nếu máu của ngươi có công hiệu thần kỳ như thế, vậy ngươi có thể cứu sư phụ của ta không? Bạc ngươi nợ ta ta không cần nữa!”
Lúc này mấy người lão Tề mới chú ý đến thiếu niên và ông lão nằm trên giường.
Khi lão Tề nhìn đến ông lão nằm trên giường thì bỗng giật nảy mình: “Ngươi.. Ngươi…”
“Không ngờ còn có người nhận ra ta.” Ông lão khẽ mỉm cười: “Ta bị kẻ khác hãm hại, nằm liệt trên giường suốt hai mươi năm, vốn đã coi nhẹ sinh tử của mình. Nhưng bây giờ ông trời bày ra cơ hội ngay trước mắt ta, ta mới phát hiện chung quy mình cũng chỉ là một người phàm tục. Ta còn muốn sống tiếp, muốn tự mình báo thù rửa hận!”
“Vị công tử này trúng hàn độc, tức là độc chứ không phải bệnh. Tuy máu của vị tiểu thư này có thể giảm bớt, nhưng không thể trị tận gốc được. Nhất định phải kết hợp với rượu hoa Hỏa Liệt mới có thể giải sạch.”
Thiếu niên trợn to mắt, hắn ta nhìn Tô Nguyễn với vẻ không thể ngờ, nàng là nữ à?
Hắn ta lại uống rượu thua một tiểu cô nương à?!
Tô Nguyễn nhận thấy ánh mắt của hắn ta thì trao lại cho hắn ta một ánh nhìn: Xin lỗi, ta không cố ý lừa ngươi!
Thiếu niên tức giận thu hồi ánh mắt, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thất vọng và mất mát không tên.
Ông lão nói tiếp: “Ta sẽ ủ rượu Hỏa Liệt, các ngươi chữa khỏi cho ta rồi ra liền có thể ủ rượu Hỏa Liệt cho các ngươi, chữa khỏi hàn độc của vị công tử này, một mạng đổi một mạng!
Thì ra ông lão đây chính là tửu thánh đã biến mất nhiều năm.
Sau trung thu năm ngoái Thôi Trạm và những người khác đã đến huyện Phượng Hoàng để tìm lão ta, không ngờ, nhờ số trời run rủi, cuối cùng lại tìm được trong gian nhà lá này.
“Được!” Lão Tề thoải mái đáp lại.
Chữa bệnh cho thánh tửu, đổi lại, công tử sẽ được giải sạch hàn độc trong người, quá lời!
“Thôi ca ca!” Tô Nguyễn liên tục gọi mấy tiếng nhưng Thôi Trạm vẫn bất tỉnh, băng trên người hắn càng lúc càng dày với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tô Nguyễn tái mặt, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nàng chợt nhớ ra vừa nãy Phó Thông nói “Hàn độc trong người ngươi đã sắp bộc phát, nhưng ngươi lại vận dụng một tia chân khí bảo mệnh mình để thắng ta, giờ chết của ngươi cũng không còn xa!”
Tô Nguyễn không biết võ công, nhưng nàng vẫn hiểu được ý tứ của lời nói này, tức là: Thôi Trạm trúng độc, vì cứu nàng đã dùng chân khí bảo mệnh của mình, bây giờ đang cận kề cái chết!
Trước đó nàng dùng tương lai của mình và những người thân nhất làm tiền cược, bây giờ hắn lại dùng tính mạng của mình trả cho nàng!
Tô Nguyễn vừa cảm động lại vừa đau lòng, bây giờ trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ là, nàng không thể để hắn chết được!
Nàng cắn mạnh đầu ngón tay của mình, bôi dòng máu tươi ấm nóng vào đôi môi đã kết băng của Thôi Trạm.
Kiếp trước, thời gian sau, Tô Nguyễn đã bị biến thành dược nhân, có người nói nàng là dược nhân hoàn mỹ nhất từ xưa đến nay.
Máu của nàng có thể giải được bách độc trong thiên hạ, cũng có thể trị bách bệnh.
Nàng bị người ta nuôi bằng thuốc, nằm trên một chiếc quan tài đá trong một cung điện dưới lòng đất, không cho ăn uống, chỉ dùng thuốc nuôi nấng nàng, nàng đã sống không ra sống, chết không ra chết như thế rất nhiều năm.
Sau khi sống lại, Tô Nguyễn vô tình phát hiện năng lực kia đã được nàng mang về kiếp này, nhưng nàng không dám để lộ ra, nàng cố gắng quên đi, nàng chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi.
Bởi vì nàng biết, một khi bị người ta phát hiện ra bí mật này, dưới tình huống không có năng lực tự vệ, kết cục của nàng e rằng còn thảm hơn kiếp trước.
Nhưng bây giờ Thôi Trạm đã sắp chết, nàng không quan tâm gì nữa.
Máu tươi nóng ấm nhanh chóng hòa tan băng trên môi Thôi Trạm, dòng máu hóa thành dòng chảy chảy vào trong miệng Thôi Trạm.
Băng trên người Thôi Trạm dần tan đi, toàn thân hắn lạnh như thể vừa được vớt ra khỏi nước.
Dù băng đã tan nhưng Thôi Trạm vẫn bất tỉnh như cũ.
Tô Nguyễn sờ vào mũi hắn, nàng phát hiện dù hơi thở khá yêu nhưng vẫn còn.
Điều này khiến nàng thở phào một hơi.
Lúc này sắc trời đã dần tối, mùi máu tươi thơm ngát làm dấy lên không ít tiếng kêu gào của thú rừng.
Tô Nguyễn biết mình không thể ở mãi nơi này, nhưng dựa vào sức của nàng, muốn kéo Thôi Trạm ra khỏi khu rừng này thì quá không khả quan.
Nàng cắn răng kéo Thôi Trạm vào sâu trong rừng, nàng muốn tìm một sơn động trốn tạm, qua khỏi đêm nay rồi lại nói.
Bầu trời nhanh chóng tối đen, mặt trăng dần xuất hiện, khu rừng này cây cối rậm rạp, vốn không thể thấy được nửa tia sáng.
Dường như tiếng dã thú gào thét ngay bên tai, Tô Nguyễn sợ muốn chết rồi, nàng nghĩ thầm, liệu có khi nào nàng và Thôi Trạm sẽ trở thành miếng mồi trong miệng sói hoang, cọp hoang trong rừng này không.
Ngay lúc nàng sắp ngã quỵ thì nàng bỗng thấy một tia sáng le lói cách đó không xa.
Nơi đó có người!
Tô Nguyễn mừng rỡ vô cùng, không biết sức mạnh từ đâu kéo tới, nàng kéo Thôi Trạm di thẳng đến nơi có tia sáng kia.
Dần dần có hai gian nhà lá xuất hiện trước mắt Tô Nguyễn, tia sáng le lói kia tỏa ra từ một trong hai gian nhà.
Ở nơi rừng rú sâm thẳm này lại có người ở, Tô Nguyễn cảm thấy vô cùng khó tin.
Nhưng lúc này nàng nào có rảnh để quan tâm nhiều, nàng thở hổn hển chạy tới gõ cửa: “Xin chào, cho hỏi có ai không?”
Dường như người bên trong không muốn đáp lại nàng, mãi đến khi nàng liên tục gõ cửa hỏi mấy lần mới chịu đi ra mở cửa.
“Là ngươi à?”
Tô Nguyễn và người vừa ra mở cửa đều giật mình.
Thì ra không phải ai khác, người trước mắt nàng chính là thiếu niên nàng gặp ở cửa hàng rượu Bạch thị.
“Một người bạn của ta bị thương, ngươi có thể cho chúng ta tá túc lại một đêm không?” Tô Nguyễn khẩn cầu: “Ta sẽ trả bạc, ngươi cứ định giá đi.”
Thiếu niên này rất thích bạc, nếu nàng chịu bỏ ra thêm một ít, chắc chắn hắn ta sẽ đồng ý.
Thiếu niên không còn thân thiết như khi ở cửa hàng rượu Bạch thị, hắn ta tức giận nói: “Ngày đó ngươi đưa ta đến quán trọ, ta đã ngủ trong đó ba ngày ba đêm, ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc không?”
Hắn ta rất nghèo, nếu không cũng sẽ không để ngoài tai mệnh lệnh của sư phụ, chạy ra ngoài đấu rượu với người ta.
Vậy mà, sau khi uống say bị Tô Nguyễn đưa tới quán trọ, không chỉ khiến hắn ta tiêu sạch bạc trên người mình, còn phải quét dọn quán trọ ba ngày dưới sự khinh thường của ông chủ rồi mới được đi khỏi.
“Ta trả lại cho ngươi, ta trả lại hết cho ngươi, gấp đôi, không, gấp ba được không?”
Lúc này sắc mặt của thiếu niên mới tốt hơn một chút: “Nể tình bạc đấy, vào đi.”
“Cảm ơn ngươi!” Tô Nguyễn vô cùng mừng rỡ, nàng vội kéo Thôi Trạm vào nhà.
Trong nhà không chỉ có mỗi thiếu niên, mà còn có một ông lão nằm trên giường.
Không biết có phải bị bệnh hay không mà ông lão chỉ còn lại mỗi da bọc xương, nửa đêm thì thấy như thế có hơi đáng sợ.
“Đây là sư phụ của ta.” Thiếu niên chủ động giới thiệu.
“Chào sư phụ, làm phiền rồi.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn thi lễ.
Ông lão tùy ý gật đầu một cái, ánh mắt nhìn lướt qua lại dừng trên người Thôi Trạm đang nằm dưới đất.
Trong con ngươi lộ ra chút kinh ngạc, lại nhanh chóng thu ánh mắt về như không có chuyện gì.
Thiếu niên lấy hai ổ chăn đệm trải xuống đất, Tô Nguyễn đỏ mặt nói: “Tiểu ca, ngươi có y phục sạch không? Có thể giúp ta thay cho bạn ta một bộ được không?”
“Sao ngươi không tự thay?” Thiếu niên bất ngờ hỏi lại.
Tô Nguyễn còn chưa mở miệng thì ông lão nằm trên giường bỗng lên tiếng: “Bảo con thay thì thay đi.”
Thiếu niên rất nghe lời sư phụ mình, hắn ta nghe thế thì bĩu môi, lấy một bộ y phục ra rồi lột đồ Thôi Trạm xuống ngay trước mắt Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn nhắm mắt lại.
Vóc người của thiếu niên và Thôi Trạm khá chênh lệnh với nhau, nhưng không biết đó là y phục của ai, mặc vào người Thôi Trạm chỉ thấy hơi nhỏ một chút mà thôi.
Tô Nguyễn nói cảm ơn liên tục.
Làm xong tất cả những thứ này, thiếu niên đang định tắt đèn thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trái tim Tô Nguyễn như nhảy tới cổ họng, nàng chợt nhớ ra, trước khi Phó Thông đuổi theo có bắn tín hiệu.
Nếu là người của hắn ta, nàng và Thôi Trạm xui xẻo thì không nói, nếu liên lụy đến thiếu niên và sư phụ của mình thì sao?
Tô Nguyễn lắc đầu như trống bỏi, nàng ra hiệu bảo thiếu niên đừng để ý.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Có ai không?”
Tô Nguyễn trợn tròn mắt, là Vũ thúc!
“Là bạn của bạn ta.” Nàng vui vẻ nói, thiếu niên bên kia dùng khẩu hình nói một câu: Thêm tiền.
Quả nhiên ngoài cửa là Vũ Không, không chỉ mỗi hắn ta, còn cả lão Tề và Trần Ngũ, hơn nữa còn có một vài người mặc y phục đen mà Tô Nguyễn chưa từng gặp.
“Công tử!” Mấy người nhìn thấy Thôi Trạm đang nằm trên đất thì vội vàng nhào tới.
Lão Tề đưa tay bắt mạch cho Thôi Trạm, ban đầu sắc mặt rất nặng nề, ngay sau đó lại rộ rõ vẻ vui mừng: “Nhóc con, sau khi công tử phát bệnh có ăn thứ gì không?”
Tô Nguyễn có chơi dột dạ, nàng nói quanh co: “Chúng ta vẫn luôn ở trong rừng, không hề ăn gì cả.”
Chưa từng ăn gì hết, chỉ uống máu của nàng thôi.
“Nhóc con, không gạt gì ngươi, từ nhỏ công tử đã trúng phải hàn độc, lần này hàn độc phát tác là do công tử vận dụng chân khí bảo mệnh của mình, theo lý mà nói thì chắc chắn phải chết! Nhưng, lúc này hàn độc trong cơ thể công tử lại giảm đi rất nhiều, chưa tổn thương tới tim phổi, cho nên mới còn sống.”
Lão Tề nghiêm mặt nói: “Theo lẽ thường thì không thể không có chuyện gì xảy ra được, chắc chắn giữa chuyện này đã có gì đó xảy ra! Ngươi suy nghĩ lại thật kỹ, chuyện này có liên quan đến việc giải hết hàn độc trong người công tử, vô cùng quan trọng!”
“Nếu không trị hết hàn độc, vậy sau này chàng ấy sẽ gặp nguy hiểm à?” Tô Nguyễn hỏi nhỏ.
Lão Tề đáp lại một cách trịnh trọng: “Đúng! Nếu không giải, một khi độc phát tát gặp phải kẻ địch, chắn chắn phải chết.”
Nghiêm trọng đến vậy à? Tô Nguyễn cắn môi: “Đúng là Thôi ca ca chưa từng ăn gì hết, nhưng mà…”
Nàng nâng ngón tay trỏ đã bị mình cắn rách lên: “Ta có cho chàng ấy uống một chút máu của ta.”
Âm thanh của Tô Nguyễn nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng lão Tề vẫn nghe được rất rõ, lão ta chạy như bay đến bên cạnh Tô Nguyễn, nắm lấy ngón tay nàng, đưa lên mũi ngửi một cái.
Nếu Tô Nguyễn không phải là một cô nương, e rằng lão ta sẽ thè lưỡi liếm một cái.
Trên đầu ngón tay chỉ còn lại vết máu khô.
Lão Tề ngửi xong lại khiếp sợ vô cùng: “Ngươi.. Là dược nhân trời sinh?!”
Tô Nguyễn nói: “Ta.. Ta cũng không biết, nhưng khi ta bị thương, dù bị thương nhiều thế nào, nếu vô tình uống máu của mình thì vết thương sẽ lành lại rất nhanh.”
“Không sai, chắc chắn là vậy!” Lão Tề hưng phấn không thôi: “Dược nhân trời sinh có thể giải bách độc, có thể trị bách bệnh! Ha ha ha, vận may của công tử thật tốt!”
Thiếu niên ở bên cạnh nghe được mấy chữ chữa bách bệnh, giải bách động xong thì hai mắt sáng lên.
“Tiểu huynh đệ, nếu máu của ngươi có công hiệu thần kỳ như thế, vậy ngươi có thể cứu sư phụ của ta không? Bạc ngươi nợ ta ta không cần nữa!”
Lúc này mấy người lão Tề mới chú ý đến thiếu niên và ông lão nằm trên giường.
Khi lão Tề nhìn đến ông lão nằm trên giường thì bỗng giật nảy mình: “Ngươi.. Ngươi…”
“Không ngờ còn có người nhận ra ta.” Ông lão khẽ mỉm cười: “Ta bị kẻ khác hãm hại, nằm liệt trên giường suốt hai mươi năm, vốn đã coi nhẹ sinh tử của mình. Nhưng bây giờ ông trời bày ra cơ hội ngay trước mắt ta, ta mới phát hiện chung quy mình cũng chỉ là một người phàm tục. Ta còn muốn sống tiếp, muốn tự mình báo thù rửa hận!”
“Vị công tử này trúng hàn độc, tức là độc chứ không phải bệnh. Tuy máu của vị tiểu thư này có thể giảm bớt, nhưng không thể trị tận gốc được. Nhất định phải kết hợp với rượu hoa Hỏa Liệt mới có thể giải sạch.”
Thiếu niên trợn to mắt, hắn ta nhìn Tô Nguyễn với vẻ không thể ngờ, nàng là nữ à?
Hắn ta lại uống rượu thua một tiểu cô nương à?!
Tô Nguyễn nhận thấy ánh mắt của hắn ta thì trao lại cho hắn ta một ánh nhìn: Xin lỗi, ta không cố ý lừa ngươi!
Thiếu niên tức giận thu hồi ánh mắt, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thất vọng và mất mát không tên.
Ông lão nói tiếp: “Ta sẽ ủ rượu Hỏa Liệt, các ngươi chữa khỏi cho ta rồi ra liền có thể ủ rượu Hỏa Liệt cho các ngươi, chữa khỏi hàn độc của vị công tử này, một mạng đổi một mạng!
Thì ra ông lão đây chính là tửu thánh đã biến mất nhiều năm.
Sau trung thu năm ngoái Thôi Trạm và những người khác đã đến huyện Phượng Hoàng để tìm lão ta, không ngờ, nhờ số trời run rủi, cuối cùng lại tìm được trong gian nhà lá này.
“Được!” Lão Tề thoải mái đáp lại.
Chữa bệnh cho thánh tửu, đổi lại, công tử sẽ được giải sạch hàn độc trong người, quá lời!