Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Đệ không đau lòng ta, vậy để ta thương đệ
Chương 49: Đệ không đau lòng ta, vậy để ta thương đệ
Tô Thịnh và Tô Thanh Nam quanh năm học bên ngoài, nhiều nhất là một tháng về một lần, vì để bớt việc nên hai người đều ở tại Thanh Tùng viện.
Tô Thịnh ở gian phòng chính rộng rãi, Tô Thanh Nam ở gian phòng nhỏ bên trái.
Sáng sớm, Tô Thanh Nam vừa rửa mặt xong, đang muốn ngồi xuống ăn sáng thì bỗng nghe tiếng đập cửa ầm ầm.
“Nam Nam, mau mở cửa!” Bên ngoài vang lên tiếng Tô Nguyễn.
Tô Thanh Nam bất đắc dĩ ra mử cửa, mặt mày lạnh nhả: “Có chuyện gì?”
“Chào buổi sáng nha Nam Nam.” Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào, kéo bàn tay đang đặt trên cửa của hắn ta: “Đi, chúng ta đến phòng đại ca ăn sáng!”
“Không đi!” Tô Thanh Nam lạnh lùng đẩy tay Tô Nguyễn ra, không chút do dự đóng sầm cửa lại.
Tô Nguyễn:…
Nam Nam xấu xa! Thật chẳng đáng yêu chút nào!
Cho rằng ta bỏ qua cho đệ à? Nghĩ hay lắm!
Tô Nguyễn làm cái mặt quỷ, nàng nhấc váy lại về phía Hạm Đạm viện.
Tô Thanh Nam đứng ngay sau cửa, nghe tiếng bước chân dần xa thì mím chặt môi, quật cường nhìn cảnh cửa đóng chặt một hồi lâu mới yên lặng trở về cạnh bàn.
Nhìn cháo và bánh bao trên bàn, bỗng không còn khẩu vị.
Bàn tay nhỏ xíu của tiểu thiếu niên cầm lấy cái muỗng, miễn cưỡng uống một hớp cháo, đang định buông xuống thì tiếng đập cửa ầm ầm lại vang lên.
“Nam Nam! Mở cửa!” Âm thanh ngọt ngào của Tô Nguyễn lại vang lên.
Hai mắt Tô Thanh Nam sáng lên, gương mặt tinh xảo như tỏa ra hào quang, nhưng thoáng cái đã ảm đạm đi.
“Tô Thanh Nam! Nếu đệ không mở cửa thì ta sẽ đạp đó!”
Tô Thanh Nam hầu như có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Nguyễn xoa eo, trừng to đôi mắt long lanh nước, bày ra dáng vẻ hung dữ.
Đôi môi tỏ mím chặt lại, trong đáy mắt kia là sự giãy giụa.
“Tô Thanh Nam!”
Tô Thanh Nam nhắm chặt mắt một hồi, khi mở mắt ra thì đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn như trước.
Hắn ta tới mở cửa ra, hơi gầm nhẹ: “Chuyện gì..”
Ngoài cửa có ba người đang đứng, trong tay bưng đồ ăn sáng, Tô Thịnh, Tô Hạm và cả Tô Nguyễn đang đắc ý.
“Đại ca đại tỷ, sao hai người lại đến đây?” Tô Thanh Nam hỏi.
Tô Nguyễn đắc ý hất cằm lên: “Là ta mời đại cađại tỷ đến đó, đã lâu rồi bốn người chúng ta không cùng ăn sáng.”
Nàng chen ngang người Tô Thanh Nam bước vào: “Đại ca, đại tỷ, Nam Nam, mau vào đi, còn lo gì nữa?”
“Nam Nam, đệ có hoan nghênh ta và đại tỷ đệ không?” Tô Thịnh ôn hòa hỏi.
“Sao Nam Nam từ chối được?” Tô Hạm xoa đầu Nam Nam: “Mau vào đi, không thì lát nữa Nguyễn Nguyễn sẽ ăn hết đồ ngon đấy!”
“Đại tỷ!” Tô Nguyễn nghe thấy thì gọi một tiếng.
Tô Thịnh vẫn đứng ngoài cửa như cũ, mỉm cười nhìn Tô Thanh Nam.
Cứ như, nếu Tô Thanh Nam không đồng ý thì hắn ta sẽ không vào.
Tô Thanh Nam cúi đầu, mấy ngón tay đặt trên cửa hơi dùng sức: “Đại ca vào đi.”
Cái bàn nhỏ vốn chỉ đủ cho hai người ngồi, bây giờ bốn người ngồi, lập tức hiện ra vẻ chật chội.
Cánh tay đụng cánh tay, chân chạm chân, Tô Thanh Nam rất không quen, hắn ta đứng dậy: “Có hơi chật, để đệ lấy cái bàn lớn đến.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” Tô Nguyễn kéo hắn ta lại: “Chỉ ăn sáng thôi, để ý vậy làm gì? Mau ngồi xuống!”
Tô Hạm cũng nói: “Nam Nam, ngồi xuống đi, chờ đệ đưa đến thì chúng ta đã ăn xong hết rồi.”
Tô Thanh Nam chỉ đành yên lặng ngồi xuống, cầm bánh bao thịt, vừa định há mồm cắn thì bỗng bị ai đó cướp đi.
Tô Nguyễn cướp được bánh bao thịt thì cắn mạnh một cái, cười hì hì nói: “Ui, bánh bao chỗ Nam Nam ăn ngon thế!”
Rõ ràng tất cả đồ ăn sáng đều do Vu thẩm làm, bánh bao thịt có mùi vị như nhau, làm gì có chuyện đồ ăn chỗ hắn ta ngon hơn?
Ấu trĩ!
Tất nhiên Tô Thanh Nam không nói gì, hắn ta cầm một cái bánh bao thịt khác, vừa muốn ăn thì lại bị Tô Nguyễn giành lấy.
“Đưa đệ!” Hắn ta mím môi, mặt không chút cảm xúc nhìn Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn cắn một cái thật nhanh, sau đó giơ lên thị uy với Tô Thanh Nam: “Nếu đệ không chê nước miếng của ta, vậy thì ăn đi!”
“Tô Nguyễn!” Tô Thanh Nam tức giận kêu lên.
“Không biết lớn nhỏ!” Tô Nguyễn dùng tay phải gõ vào trán Tô Thanh Nam, nàng trợn tròn mắt lên: “Gọi tam tỷ! Đừng nói ta lớn hơn đệ năm tháng, cho dù lớn hơn một ngày thì cũng phải gọi ta một tiếng tam tỷ.”
Cũng không biết câu nói kia đã chọc tới chỗ nào của Tô Thanh Nam, trong con ngươi của hắn ta hiện lên tia đau đớn, lại nhanh chóng cúi đầu che giấu tâm tình mình.
Tô Nguyễn vờ như không thấy, lại cướp đi đồ ăn trước mặt Tô Thanh Nam: “Oa! Nam Nam, ta cảm thấy đồ ăn của đệ ăn ngon hơn của ta, ta muốn ăn của đệ!”
Nàng đưa tay gắp đồ ăn sáng của Tô Thanh Nam, không ngờ Tô Thanh Nam lại đưa tay, giật lại bánh bao thịt vốn thuộc về mình, cắn mạnh một cái.
Tô Nguyễn trợn mắt: “Đại ca đại tỷ, Nam Nam cướp bánh bao thịt của muội, hai người mau dạy dỗ đệ ấy giúp muội!”
Tô Hạm búng trán nàng một cái: “Rõ ràng là muội cướp bánh của Nam Nam trước!”
Tô Nguyễn che trán, oan ức nói: “Đại tỷ, muội đang tuổi phát triển mà, ăn nhiều lắm.”
Tô Thịnh mỉm cười chia bánh bao thịt của mình cho hai người: “Nguyễn Nguyễn đang ở tuổi lớn, Nam Nam cũng thế, đừng giành, ta cho hai đứa, hai đứa ăn nhiều chút.”
“Vẫn là đại ca thương muội, Nam Nam xấu xa, cũng không biết đau lòng tam tỷ, hừ!”
Tô Nguyễn oán một câu xong, con ngươi đảo qua, lại cười ngọt ngào: “Nhưng cũng không sao, ai bảo đệ là đệ đệ của ta chứ, đệ không đau lòng ta, vậy để ta thương đệ.”
Nàng đặt bánh bao thịt Tô Thịnh cho nàng vào trong dĩa của Tô Thanh Nam, dịu dàng nói: “Nam Nam mau ăn đi.”
Tô Thanh Nam thấy sống mũi cay xè, hắn ta cúi đầu ăn bánh bao, chỉ cảm thấy bánh bao hôm nay thật ngon.
“Lát nữa ăn xong, chúng ta cùng đến thỉnh an phụ thân mẫu thân.” Tô Thịnh nói.
Tô Nguyễn nhanh miệng đáp: “Phụ thân có khách..”
Nói xong mới ý thức được mình nói lời không nên nói, nhanh chóng che miệng lại.
Tô Hạm chậc một tiếng: “Nguyễn Nguyễn, tin tức của muội thật nhanh, khó trách hôm nay tâm trạng tốt như thế.”
Tô Nguyễn đỏ mặt: “Đại tỷ đừng chọc muội.”
Tô Thịnh và Tô Thanh Nam vẫn không biết chuyện gì: “A Hạm, Nguyễn Nguyễn, hai đứa đang nói gì thế?”
“Sáng sớm hôm nay, vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn đến cửa đưa quà Trung thu.” Tô Hạm nói.
Tô Nguyễn nói với nàng ta, trước đây nàng đã nghĩ sai, bây giờ đã yên tâm đón nhận vụ hôn nhân này.
Tô Thịnh hơi xúc động: “Trước đây Thôi công tử kia ở khá xa, nên chẳng có cảm giác gì. Bây giờ tới cửa rồi, bỗng cảm thấy Nguyễn Nguyễn sắp thành của người khác, thật không nỡ.”
Trong nháy mắt, Tô Thanh Nam cảm thấy bánh bao thịt không thơm nữa.
Tô Nguyễn miết đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Đại ca, muội còn nhỏ, ít nhất phải đợi đến khi huynh cưới đại tẩu, đại tỷ gả cho tỷ phu, Nam Nam bắt đầu có mai mối muội mới gả đi.”
Khi Tô Nguyễn nói đến hai chữ đại tẩu thì nụ cười bên môi Tô Thịnh bỗng cứng lại, nhưng rất nhanh đã làm như không có chuyện gì.
“Không biết xấu hổ! Cưới gả cái gì, đây là chuyện nhóc con như muội nên nói à?” Tô Hạm chỉ vào trán Tô Nguyễn.
Đại tỷ thật hung dữ! Tô Nguyễn le lưỡi.
“Nhanh ăn đi, cháo sắp nguội rồi.” Tô Thịnh hòa giải.
“Muội muốn ăn đồ của Nam Nam!” Tô Nguyễn lại bắt đầu kêu to.
“Tiểu thư, không hay rồi!”
Lúc này Hạnh Vũ bỗng chạy vào: “Thôi công tử bị lão gia bắt đến nha môn rồi!”
Tô Nguyễn kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì thế?!”
“Dường như nói Thôi công tử có liên quan đến vụ án mạng núi Đại Tử!”
Tô Thịnh và Tô Thanh Nam quanh năm học bên ngoài, nhiều nhất là một tháng về một lần, vì để bớt việc nên hai người đều ở tại Thanh Tùng viện.
Tô Thịnh ở gian phòng chính rộng rãi, Tô Thanh Nam ở gian phòng nhỏ bên trái.
Sáng sớm, Tô Thanh Nam vừa rửa mặt xong, đang muốn ngồi xuống ăn sáng thì bỗng nghe tiếng đập cửa ầm ầm.
“Nam Nam, mau mở cửa!” Bên ngoài vang lên tiếng Tô Nguyễn.
Tô Thanh Nam bất đắc dĩ ra mử cửa, mặt mày lạnh nhả: “Có chuyện gì?”
“Chào buổi sáng nha Nam Nam.” Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào, kéo bàn tay đang đặt trên cửa của hắn ta: “Đi, chúng ta đến phòng đại ca ăn sáng!”
“Không đi!” Tô Thanh Nam lạnh lùng đẩy tay Tô Nguyễn ra, không chút do dự đóng sầm cửa lại.
Tô Nguyễn:…
Nam Nam xấu xa! Thật chẳng đáng yêu chút nào!
Cho rằng ta bỏ qua cho đệ à? Nghĩ hay lắm!
Tô Nguyễn làm cái mặt quỷ, nàng nhấc váy lại về phía Hạm Đạm viện.
Tô Thanh Nam đứng ngay sau cửa, nghe tiếng bước chân dần xa thì mím chặt môi, quật cường nhìn cảnh cửa đóng chặt một hồi lâu mới yên lặng trở về cạnh bàn.
Nhìn cháo và bánh bao trên bàn, bỗng không còn khẩu vị.
Bàn tay nhỏ xíu của tiểu thiếu niên cầm lấy cái muỗng, miễn cưỡng uống một hớp cháo, đang định buông xuống thì tiếng đập cửa ầm ầm lại vang lên.
“Nam Nam! Mở cửa!” Âm thanh ngọt ngào của Tô Nguyễn lại vang lên.
Hai mắt Tô Thanh Nam sáng lên, gương mặt tinh xảo như tỏa ra hào quang, nhưng thoáng cái đã ảm đạm đi.
“Tô Thanh Nam! Nếu đệ không mở cửa thì ta sẽ đạp đó!”
Tô Thanh Nam hầu như có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Nguyễn xoa eo, trừng to đôi mắt long lanh nước, bày ra dáng vẻ hung dữ.
Đôi môi tỏ mím chặt lại, trong đáy mắt kia là sự giãy giụa.
“Tô Thanh Nam!”
Tô Thanh Nam nhắm chặt mắt một hồi, khi mở mắt ra thì đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn như trước.
Hắn ta tới mở cửa ra, hơi gầm nhẹ: “Chuyện gì..”
Ngoài cửa có ba người đang đứng, trong tay bưng đồ ăn sáng, Tô Thịnh, Tô Hạm và cả Tô Nguyễn đang đắc ý.
“Đại ca đại tỷ, sao hai người lại đến đây?” Tô Thanh Nam hỏi.
Tô Nguyễn đắc ý hất cằm lên: “Là ta mời đại cađại tỷ đến đó, đã lâu rồi bốn người chúng ta không cùng ăn sáng.”
Nàng chen ngang người Tô Thanh Nam bước vào: “Đại ca, đại tỷ, Nam Nam, mau vào đi, còn lo gì nữa?”
“Nam Nam, đệ có hoan nghênh ta và đại tỷ đệ không?” Tô Thịnh ôn hòa hỏi.
“Sao Nam Nam từ chối được?” Tô Hạm xoa đầu Nam Nam: “Mau vào đi, không thì lát nữa Nguyễn Nguyễn sẽ ăn hết đồ ngon đấy!”
“Đại tỷ!” Tô Nguyễn nghe thấy thì gọi một tiếng.
Tô Thịnh vẫn đứng ngoài cửa như cũ, mỉm cười nhìn Tô Thanh Nam.
Cứ như, nếu Tô Thanh Nam không đồng ý thì hắn ta sẽ không vào.
Tô Thanh Nam cúi đầu, mấy ngón tay đặt trên cửa hơi dùng sức: “Đại ca vào đi.”
Cái bàn nhỏ vốn chỉ đủ cho hai người ngồi, bây giờ bốn người ngồi, lập tức hiện ra vẻ chật chội.
Cánh tay đụng cánh tay, chân chạm chân, Tô Thanh Nam rất không quen, hắn ta đứng dậy: “Có hơi chật, để đệ lấy cái bàn lớn đến.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” Tô Nguyễn kéo hắn ta lại: “Chỉ ăn sáng thôi, để ý vậy làm gì? Mau ngồi xuống!”
Tô Hạm cũng nói: “Nam Nam, ngồi xuống đi, chờ đệ đưa đến thì chúng ta đã ăn xong hết rồi.”
Tô Thanh Nam chỉ đành yên lặng ngồi xuống, cầm bánh bao thịt, vừa định há mồm cắn thì bỗng bị ai đó cướp đi.
Tô Nguyễn cướp được bánh bao thịt thì cắn mạnh một cái, cười hì hì nói: “Ui, bánh bao chỗ Nam Nam ăn ngon thế!”
Rõ ràng tất cả đồ ăn sáng đều do Vu thẩm làm, bánh bao thịt có mùi vị như nhau, làm gì có chuyện đồ ăn chỗ hắn ta ngon hơn?
Ấu trĩ!
Tất nhiên Tô Thanh Nam không nói gì, hắn ta cầm một cái bánh bao thịt khác, vừa muốn ăn thì lại bị Tô Nguyễn giành lấy.
“Đưa đệ!” Hắn ta mím môi, mặt không chút cảm xúc nhìn Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn cắn một cái thật nhanh, sau đó giơ lên thị uy với Tô Thanh Nam: “Nếu đệ không chê nước miếng của ta, vậy thì ăn đi!”
“Tô Nguyễn!” Tô Thanh Nam tức giận kêu lên.
“Không biết lớn nhỏ!” Tô Nguyễn dùng tay phải gõ vào trán Tô Thanh Nam, nàng trợn tròn mắt lên: “Gọi tam tỷ! Đừng nói ta lớn hơn đệ năm tháng, cho dù lớn hơn một ngày thì cũng phải gọi ta một tiếng tam tỷ.”
Cũng không biết câu nói kia đã chọc tới chỗ nào của Tô Thanh Nam, trong con ngươi của hắn ta hiện lên tia đau đớn, lại nhanh chóng cúi đầu che giấu tâm tình mình.
Tô Nguyễn vờ như không thấy, lại cướp đi đồ ăn trước mặt Tô Thanh Nam: “Oa! Nam Nam, ta cảm thấy đồ ăn của đệ ăn ngon hơn của ta, ta muốn ăn của đệ!”
Nàng đưa tay gắp đồ ăn sáng của Tô Thanh Nam, không ngờ Tô Thanh Nam lại đưa tay, giật lại bánh bao thịt vốn thuộc về mình, cắn mạnh một cái.
Tô Nguyễn trợn mắt: “Đại ca đại tỷ, Nam Nam cướp bánh bao thịt của muội, hai người mau dạy dỗ đệ ấy giúp muội!”
Tô Hạm búng trán nàng một cái: “Rõ ràng là muội cướp bánh của Nam Nam trước!”
Tô Nguyễn che trán, oan ức nói: “Đại tỷ, muội đang tuổi phát triển mà, ăn nhiều lắm.”
Tô Thịnh mỉm cười chia bánh bao thịt của mình cho hai người: “Nguyễn Nguyễn đang ở tuổi lớn, Nam Nam cũng thế, đừng giành, ta cho hai đứa, hai đứa ăn nhiều chút.”
“Vẫn là đại ca thương muội, Nam Nam xấu xa, cũng không biết đau lòng tam tỷ, hừ!”
Tô Nguyễn oán một câu xong, con ngươi đảo qua, lại cười ngọt ngào: “Nhưng cũng không sao, ai bảo đệ là đệ đệ của ta chứ, đệ không đau lòng ta, vậy để ta thương đệ.”
Nàng đặt bánh bao thịt Tô Thịnh cho nàng vào trong dĩa của Tô Thanh Nam, dịu dàng nói: “Nam Nam mau ăn đi.”
Tô Thanh Nam thấy sống mũi cay xè, hắn ta cúi đầu ăn bánh bao, chỉ cảm thấy bánh bao hôm nay thật ngon.
“Lát nữa ăn xong, chúng ta cùng đến thỉnh an phụ thân mẫu thân.” Tô Thịnh nói.
Tô Nguyễn nhanh miệng đáp: “Phụ thân có khách..”
Nói xong mới ý thức được mình nói lời không nên nói, nhanh chóng che miệng lại.
Tô Hạm chậc một tiếng: “Nguyễn Nguyễn, tin tức của muội thật nhanh, khó trách hôm nay tâm trạng tốt như thế.”
Tô Nguyễn đỏ mặt: “Đại tỷ đừng chọc muội.”
Tô Thịnh và Tô Thanh Nam vẫn không biết chuyện gì: “A Hạm, Nguyễn Nguyễn, hai đứa đang nói gì thế?”
“Sáng sớm hôm nay, vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn đến cửa đưa quà Trung thu.” Tô Hạm nói.
Tô Nguyễn nói với nàng ta, trước đây nàng đã nghĩ sai, bây giờ đã yên tâm đón nhận vụ hôn nhân này.
Tô Thịnh hơi xúc động: “Trước đây Thôi công tử kia ở khá xa, nên chẳng có cảm giác gì. Bây giờ tới cửa rồi, bỗng cảm thấy Nguyễn Nguyễn sắp thành của người khác, thật không nỡ.”
Trong nháy mắt, Tô Thanh Nam cảm thấy bánh bao thịt không thơm nữa.
Tô Nguyễn miết đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Đại ca, muội còn nhỏ, ít nhất phải đợi đến khi huynh cưới đại tẩu, đại tỷ gả cho tỷ phu, Nam Nam bắt đầu có mai mối muội mới gả đi.”
Khi Tô Nguyễn nói đến hai chữ đại tẩu thì nụ cười bên môi Tô Thịnh bỗng cứng lại, nhưng rất nhanh đã làm như không có chuyện gì.
“Không biết xấu hổ! Cưới gả cái gì, đây là chuyện nhóc con như muội nên nói à?” Tô Hạm chỉ vào trán Tô Nguyễn.
Đại tỷ thật hung dữ! Tô Nguyễn le lưỡi.
“Nhanh ăn đi, cháo sắp nguội rồi.” Tô Thịnh hòa giải.
“Muội muốn ăn đồ của Nam Nam!” Tô Nguyễn lại bắt đầu kêu to.
“Tiểu thư, không hay rồi!”
Lúc này Hạnh Vũ bỗng chạy vào: “Thôi công tử bị lão gia bắt đến nha môn rồi!”
Tô Nguyễn kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì thế?!”
“Dường như nói Thôi công tử có liên quan đến vụ án mạng núi Đại Tử!”