Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Trời mưa, tâm trạng không tốt
Chương 35: Trời mưa, tâm trạng không tốt
Tô Nguyễn thu cây dù lại đứng trốn sau cột nhà, Tô Thụy An và bộ khoái đến báo tin trước đó mặc áo tơi bước vào trong mưa, ánh mắt phức tạp.
Lúc nàng trở về vô tình đụng phải Liễu Minh Khanh và Tô Oanh vẫn đỏ mắt ngay ngã rẽ của hành lang.
Tô Oanh nhìn thấy nàng thì ánh mắt hiện rõ sự thù hận, nàng ta nghiêng đầu đi không để Tô Nguyễn thấy được đôi mắt đỏ lên vì khóc.
Liễu Minh Khanh có chút bất ngờ: “Nguyễn Nguyễn, sao con lại tới đây?”
“Nữ nhi vừa đi gặp đại tỷ, muốn tiện đường sang đây xem phụ thân một chút, không ngờ phụ thân không có ở đây.” Tô Nguyễn nói.
Tô Oanh nghe nàng nói nàng đến chỗ Tô Hạm thì không lo đến chuyện Tô Nguyễn thấy nàng ta chật vật nữa, nàng ta quay đầu lại chất vấn: “Có phải ngươi nói xấu ta trước mặt đại tỷ không?”
Vừa nãy nàng ta cũng đến Hạm Đạm viện, nhưng Tô Hạm không muốn gặp nàng ta.
Liễu Minh Khanh nhíu mày, khẽ quát một tiếng: “Oanh Oanh, không được nói bậy, Nguyễn Nguyễn không phải người như thế.”
Tô Nguyễn cong cong môi: “Nhị tỷ, từ trước đến giờ ta làm việc gì đều dám nhận, có làm thì sẽ nhận, nếu không làm thì ngươi đừng vu oan cho ta.”
“Ngươi cứ nghĩ người khác hãm hại mình hết chuyện này tới chuyện khác, nhưng thay vì thế ngươi nên suy nghĩ xem bản thân mình thế nào đi.”
Tô Oanh bị sỉ nhục như thế thì vừa tức vừa giận: “Tô Nguyễn, ngươi xé thư của đại tỷ, ta giấu thư của đại tỷ, rõ ràng cả hai đều sai, tại sao đại tỷ lại tha thứ cho ngươi mà không tha thứ cho ta? Không phải ngươi nói xấu sau lưng ta thì là cái gì?”
“Ta đã nói hết lời rồi, ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó!” Tô Nguyễn chào một tiếng: “Kế mẫu, nữ nhi về trước.”
Tô Oanh còn muốn lý luận với Tô Nguyễn, lại bị Liễu Minh Khanh ngăn cản.
“Oanh Oanh, đừng nghịch nữa.” Bà ta nói: “Nếu phụ thân con đã ra ngoài thì chờ ông ấy về rồi lại nói.”
Mãi đến khi trời tối Tô Thụy An vẫn chưa về, chỉ phái Vu Xuân đến đưa lời nhắn: “Phu nhân, đêm nay lão gia không về, lão gia bảo ngài không cần đợi.”
Liễu Minh Khanh hỏi: “Nhưng nha môn có chuyện gì thế?”
“Sáng nay có người phát hiện ba cỗ thi thể dưới chân núi Đại Tử.” Vu Xuân nói: “Phu nhân, lão gia bên kia còn đợi ta về hầu hạ, ta đi trước.”
Liễu Minh Khanh thở ra một hơi, việc được điều đến huyện Phụng Lương vốn đang có một phần hai cơ hội, kết quả, gần đến kỳ sát hạch thì Lâm Huyền lại xảy ra án mạng.
Kết quả sau đó thế nào, Liễu Minh Khanh và Tô Thụy An đều hiểu rõ.
Nhưng Tô Oanh vẫn chưa hiểu, nàng ta khóc ròng, nói: “Phụ thân không về, vậy nữ nhi phải làm sao?”
Liễu Minh Khanh hít sâu hai hơi, nói với Tô Oanh một vài việc quan trọng bên trong, Tô Oanh sợ đến mức không nói thành lời.
“Trước khi vụ án này được phá, thì con đừng mang những chuyện lặt vặt của con đi làm phiền phụ thân con.”
“Nữ nhi hiểu rõ, nhưng đại tỷ không chịu tha thứ cho nữ nhi..”
Liễu Minh Khanh thầm nghĩ, tuy Tô Oanh và Tô Nguyễn đều sai như nhau, Tô Hạm tha thứ cho Tô Nguyễn lại chẳng muốn gặp Tô Oanh, chỉ có thể nói, không có quan hệ máu mủ, có rất nhiều điều xa cách.
“A Hạm không muốn gặp con vậy con nghĩ cách hòa hợp với Nguyễn Nguyễn đi, để nàng ta nói tốt thay con trước mặt Tô Hạm.”
“Nữ nhi không đồng ý! Bảo nữ nhi đi xin nàng ta, nữ nhi chết cũng không đồng ý!” Phản ứng của Tô Oanh rất kịch liệt.
Liễu Minh Khanh đang phiền lòng chuyện án mạng, cũng chẳng có tâm tình dỗ dành Tô Oanh.
Bà ta không biết sau khi Tạ phu nhân biết việc này sẽ có phản ứng thế nào, lòng bà ta cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
“Được rồi, con về trước đi, chuyện của A Hạm sau này lại nói.”
—-
Nửa đêm trời tạnh mưa.
Sáng sớm Tô Nguyễn đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành sau cơn mưa phả vào mặt nàng, nàng thầm nhủ: “Mưa tạnh rồi, có thể đến Tạ phủ.”
Hạnh Vũ bíu môi, đến Tạ phủ là giả, muốn đi gặp Thôi công tử là thật.
Lúc này Liễu Minh Khanh bên ngoài nói: “Nguyễn Nguyễn đã dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ kế mẫu.”
Liễu Minh Khanh vén rèm đi vào: “Sắc trời bên ngoài đã tốt hơn rồi, hôm nay có muốn đi Tạ phủ không?”
Tô Nguyễn cầu còn không được, vội đáp lại.
Gương mặt Liễu Minh Khanh lộ vẻ khó khăn: “Hôm qua trong nha môn xảy ra chút chuyện gấp, phụ thân con muốn ra ngoài nhưng xe ngựa hỏng rồi, đành phải dùng xe ngựa của phủ chúng ta.”
Tô Nguyễn lập tức đáp lời: “Chuyện của phụ thân quan trọng hơn, nữ nhi và Hạnh Vũ có thể đi bộ được, cũng không phải xa, coi như rèn luyện cơ thể.”
Liễu Minh Khanh thở ra một hơi, cười nói: “Nguyễn Nguyễn thật ngoan! Thế này đi, hai người các con ra ngoài ta không yên tâm, để Oanh Oanh đi cùng được chứ.”
Ánh mắt Tô Nguyễn hơi lóe lên: “Nữ nhi nghe kế mẫu.”
Sau khi thi dọn xong, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi đến cổng trong thì Liễu Minh Khanh và Tô Oanh đã ở đó chờ các nàng.
“Oanh Oanh, Nguyễn Nguyễn, đi đến Tạ gia thì các con là đại biểu của Tô gia, không thể để người ngoài chê cười được.”
“Vâng kế mẫu (mẫu thân).” Tô Nguyễn và Tô Oanh ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi, đi sớm về sớm, tối ta sẽ nấu thức ăn các con thích.”
Vừa ra khỏi cửa lớn Tô phủ, nụ cười giả tạo trên mặt hai người đã mất tăm.
Tô Nguyễn nói: “Ngươi đi bên kia đi, ta không muốn đi chung đường với ngươi!”
Tô Oanh cười gằn: “Nói như ta muốn đi chung đường với ngươi vậy! Ta đi bên này!”
Hai người đi hai hướng khác nhau.
Tô Nguyễn đi tới quán rượu Thôi thị.
Sau khi Trần Ngũ thông báo, Tô Nguyễn đi tới hậu viện tìm Thôi Trạm.
Trước khi gõ cửa đi vào, nàng vỗ vỗ mặt mình, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Thôi công tử, ta đến rồi.”
Thôi Trạm nằm nghiêng trên giường nhỏ dưới cửa sổ phía Tây, ngoài ô cửa sổ là màn sương mù mờ ảo bay ngang đỉnh đầu hắn, lông mày của hắn rũ xuống, đường viền khuôn mặt có chút mơ hồ, có cảm giác như hắn càng ngày càng lạnh lùng.
Hắn cầm quyển sách trong tay, không hề động đậy, cũng chẳng lên tiếng, không hề nhìn Tô Nguyễn, hệt như không hề biết nàng đã đến.
Nhưng Tô Nguyễn biết, chắc chắn hắn biết nàng đã đến.
Nhưng tại sao lại như thế, rõ ràng hai ngày trước còn rất tốt, còn cùng nhau ăn sáng, sao hôm nay lại trở nên lạnh nhạt như thế cơ chứ?
Tô Nguyễn luống cuống đứng ở cửa, không biết đứng bao lâu, Thôi Trạm vẫn không hề phản ứng với nàng.
Tô Nguyễn có hơi bực mình, nàng cắn cắn môi: “Không làm phiền Thôi công tử nữa.”
Nàng đi tới quán rượu phía trước: “Trần đại ca, có phải Thôi công tử không khỏe không?”
Trần Ngũ tặng nàng một ánh nhìn phức tạp: “Công tử rất khỏe, có lẽ hai ngày nay trời mưa nên tâm trạng không tốt.”
Tô Nguyễn thầm nhổ nước bọt, chẳng lẽ hắn còn phải nhìn trời mới thấy vui được à?
“Trần đại ca, ta đi trước, ngày mai lại đến.”
Tô Nguyễn thu cây dù lại đứng trốn sau cột nhà, Tô Thụy An và bộ khoái đến báo tin trước đó mặc áo tơi bước vào trong mưa, ánh mắt phức tạp.
Lúc nàng trở về vô tình đụng phải Liễu Minh Khanh và Tô Oanh vẫn đỏ mắt ngay ngã rẽ của hành lang.
Tô Oanh nhìn thấy nàng thì ánh mắt hiện rõ sự thù hận, nàng ta nghiêng đầu đi không để Tô Nguyễn thấy được đôi mắt đỏ lên vì khóc.
Liễu Minh Khanh có chút bất ngờ: “Nguyễn Nguyễn, sao con lại tới đây?”
“Nữ nhi vừa đi gặp đại tỷ, muốn tiện đường sang đây xem phụ thân một chút, không ngờ phụ thân không có ở đây.” Tô Nguyễn nói.
Tô Oanh nghe nàng nói nàng đến chỗ Tô Hạm thì không lo đến chuyện Tô Nguyễn thấy nàng ta chật vật nữa, nàng ta quay đầu lại chất vấn: “Có phải ngươi nói xấu ta trước mặt đại tỷ không?”
Vừa nãy nàng ta cũng đến Hạm Đạm viện, nhưng Tô Hạm không muốn gặp nàng ta.
Liễu Minh Khanh nhíu mày, khẽ quát một tiếng: “Oanh Oanh, không được nói bậy, Nguyễn Nguyễn không phải người như thế.”
Tô Nguyễn cong cong môi: “Nhị tỷ, từ trước đến giờ ta làm việc gì đều dám nhận, có làm thì sẽ nhận, nếu không làm thì ngươi đừng vu oan cho ta.”
“Ngươi cứ nghĩ người khác hãm hại mình hết chuyện này tới chuyện khác, nhưng thay vì thế ngươi nên suy nghĩ xem bản thân mình thế nào đi.”
Tô Oanh bị sỉ nhục như thế thì vừa tức vừa giận: “Tô Nguyễn, ngươi xé thư của đại tỷ, ta giấu thư của đại tỷ, rõ ràng cả hai đều sai, tại sao đại tỷ lại tha thứ cho ngươi mà không tha thứ cho ta? Không phải ngươi nói xấu sau lưng ta thì là cái gì?”
“Ta đã nói hết lời rồi, ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó!” Tô Nguyễn chào một tiếng: “Kế mẫu, nữ nhi về trước.”
Tô Oanh còn muốn lý luận với Tô Nguyễn, lại bị Liễu Minh Khanh ngăn cản.
“Oanh Oanh, đừng nghịch nữa.” Bà ta nói: “Nếu phụ thân con đã ra ngoài thì chờ ông ấy về rồi lại nói.”
Mãi đến khi trời tối Tô Thụy An vẫn chưa về, chỉ phái Vu Xuân đến đưa lời nhắn: “Phu nhân, đêm nay lão gia không về, lão gia bảo ngài không cần đợi.”
Liễu Minh Khanh hỏi: “Nhưng nha môn có chuyện gì thế?”
“Sáng nay có người phát hiện ba cỗ thi thể dưới chân núi Đại Tử.” Vu Xuân nói: “Phu nhân, lão gia bên kia còn đợi ta về hầu hạ, ta đi trước.”
Liễu Minh Khanh thở ra một hơi, việc được điều đến huyện Phụng Lương vốn đang có một phần hai cơ hội, kết quả, gần đến kỳ sát hạch thì Lâm Huyền lại xảy ra án mạng.
Kết quả sau đó thế nào, Liễu Minh Khanh và Tô Thụy An đều hiểu rõ.
Nhưng Tô Oanh vẫn chưa hiểu, nàng ta khóc ròng, nói: “Phụ thân không về, vậy nữ nhi phải làm sao?”
Liễu Minh Khanh hít sâu hai hơi, nói với Tô Oanh một vài việc quan trọng bên trong, Tô Oanh sợ đến mức không nói thành lời.
“Trước khi vụ án này được phá, thì con đừng mang những chuyện lặt vặt của con đi làm phiền phụ thân con.”
“Nữ nhi hiểu rõ, nhưng đại tỷ không chịu tha thứ cho nữ nhi..”
Liễu Minh Khanh thầm nghĩ, tuy Tô Oanh và Tô Nguyễn đều sai như nhau, Tô Hạm tha thứ cho Tô Nguyễn lại chẳng muốn gặp Tô Oanh, chỉ có thể nói, không có quan hệ máu mủ, có rất nhiều điều xa cách.
“A Hạm không muốn gặp con vậy con nghĩ cách hòa hợp với Nguyễn Nguyễn đi, để nàng ta nói tốt thay con trước mặt Tô Hạm.”
“Nữ nhi không đồng ý! Bảo nữ nhi đi xin nàng ta, nữ nhi chết cũng không đồng ý!” Phản ứng của Tô Oanh rất kịch liệt.
Liễu Minh Khanh đang phiền lòng chuyện án mạng, cũng chẳng có tâm tình dỗ dành Tô Oanh.
Bà ta không biết sau khi Tạ phu nhân biết việc này sẽ có phản ứng thế nào, lòng bà ta cảm thấy hoảng hốt vô cùng.
“Được rồi, con về trước đi, chuyện của A Hạm sau này lại nói.”
—-
Nửa đêm trời tạnh mưa.
Sáng sớm Tô Nguyễn đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành sau cơn mưa phả vào mặt nàng, nàng thầm nhủ: “Mưa tạnh rồi, có thể đến Tạ phủ.”
Hạnh Vũ bíu môi, đến Tạ phủ là giả, muốn đi gặp Thôi công tử là thật.
Lúc này Liễu Minh Khanh bên ngoài nói: “Nguyễn Nguyễn đã dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ kế mẫu.”
Liễu Minh Khanh vén rèm đi vào: “Sắc trời bên ngoài đã tốt hơn rồi, hôm nay có muốn đi Tạ phủ không?”
Tô Nguyễn cầu còn không được, vội đáp lại.
Gương mặt Liễu Minh Khanh lộ vẻ khó khăn: “Hôm qua trong nha môn xảy ra chút chuyện gấp, phụ thân con muốn ra ngoài nhưng xe ngựa hỏng rồi, đành phải dùng xe ngựa của phủ chúng ta.”
Tô Nguyễn lập tức đáp lời: “Chuyện của phụ thân quan trọng hơn, nữ nhi và Hạnh Vũ có thể đi bộ được, cũng không phải xa, coi như rèn luyện cơ thể.”
Liễu Minh Khanh thở ra một hơi, cười nói: “Nguyễn Nguyễn thật ngoan! Thế này đi, hai người các con ra ngoài ta không yên tâm, để Oanh Oanh đi cùng được chứ.”
Ánh mắt Tô Nguyễn hơi lóe lên: “Nữ nhi nghe kế mẫu.”
Sau khi thi dọn xong, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi đến cổng trong thì Liễu Minh Khanh và Tô Oanh đã ở đó chờ các nàng.
“Oanh Oanh, Nguyễn Nguyễn, đi đến Tạ gia thì các con là đại biểu của Tô gia, không thể để người ngoài chê cười được.”
“Vâng kế mẫu (mẫu thân).” Tô Nguyễn và Tô Oanh ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi, đi sớm về sớm, tối ta sẽ nấu thức ăn các con thích.”
Vừa ra khỏi cửa lớn Tô phủ, nụ cười giả tạo trên mặt hai người đã mất tăm.
Tô Nguyễn nói: “Ngươi đi bên kia đi, ta không muốn đi chung đường với ngươi!”
Tô Oanh cười gằn: “Nói như ta muốn đi chung đường với ngươi vậy! Ta đi bên này!”
Hai người đi hai hướng khác nhau.
Tô Nguyễn đi tới quán rượu Thôi thị.
Sau khi Trần Ngũ thông báo, Tô Nguyễn đi tới hậu viện tìm Thôi Trạm.
Trước khi gõ cửa đi vào, nàng vỗ vỗ mặt mình, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Thôi công tử, ta đến rồi.”
Thôi Trạm nằm nghiêng trên giường nhỏ dưới cửa sổ phía Tây, ngoài ô cửa sổ là màn sương mù mờ ảo bay ngang đỉnh đầu hắn, lông mày của hắn rũ xuống, đường viền khuôn mặt có chút mơ hồ, có cảm giác như hắn càng ngày càng lạnh lùng.
Hắn cầm quyển sách trong tay, không hề động đậy, cũng chẳng lên tiếng, không hề nhìn Tô Nguyễn, hệt như không hề biết nàng đã đến.
Nhưng Tô Nguyễn biết, chắc chắn hắn biết nàng đã đến.
Nhưng tại sao lại như thế, rõ ràng hai ngày trước còn rất tốt, còn cùng nhau ăn sáng, sao hôm nay lại trở nên lạnh nhạt như thế cơ chứ?
Tô Nguyễn luống cuống đứng ở cửa, không biết đứng bao lâu, Thôi Trạm vẫn không hề phản ứng với nàng.
Tô Nguyễn có hơi bực mình, nàng cắn cắn môi: “Không làm phiền Thôi công tử nữa.”
Nàng đi tới quán rượu phía trước: “Trần đại ca, có phải Thôi công tử không khỏe không?”
Trần Ngũ tặng nàng một ánh nhìn phức tạp: “Công tử rất khỏe, có lẽ hai ngày nay trời mưa nên tâm trạng không tốt.”
Tô Nguyễn thầm nhổ nước bọt, chẳng lẽ hắn còn phải nhìn trời mới thấy vui được à?
“Trần đại ca, ta đi trước, ngày mai lại đến.”