Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Bánh bao thịt
Chương 29: Bánh bao thịt
Nàng ta vốn dĩ chỉ hận Tô Nguyễn, nay hận cả Tô Hạm.
Liễu Minh Khanh nghe tiếng khóc của Tô Oanh đằng sau mà lòng đau như cắt, nhưng bà ta vẫn cố nhịn không quay đầu lại, đi theo Tô Thụy An về Phất Liễu viện.
“Lão gia.” Liễu Minh Khanh cầm lấy áo ngoài của Tô Thụy An, có hơi do dự, bà ta vẫn không nhịn được muốn cầu xin thay cho Tô Oanh.
“Phu nhân ngủ trước đi.” Tô Thụy An lạnh nhạt cắt ngang lời bà ta: “Ta đi xem sổ sách.”
Đôi mắt đầy vẻ chờ mong của Liễu Minh Khanh nhất thời tối lại, hành vi cáo trạng chửi bới Tô Hạm của Tô Oanh đã chạm phải vảy ngược của Tô Thụy An.
Ông ta có thể tàn nhẫn với Tô Nguyễn, nữ nhi ruột của mình đến thế, đối với một người chỉ là nữ nhi trên danh nghĩa của ông ta, ông ta có thể rộng lượng thật sao?
“Lão gia đừng bận bịu quá muộn, chú ý sức khỏe.” Liễu Minh Khanh đè tâm tình trong lòng xuống, dịu dàng nói.
Tô Thụy An ừ một tiếng, đi đến thư phòng.
—
Đảo mắt đã đến ngày mười sáu, tháng ngày Tô Nguyễn đến Tạ phủ học thêu chính thức bắt đầu.
Trời vừa tờ mờ sáng Tô Nguyễn đã bò dậy, tự đi múc nước rửa mặt, sau đó kéo Hạnh Vũ còn đang lim dim ra khỏi giường.
Hạnh Vũ ôm gối không chịu dậy: “Tiểu thư, phu nhân đã nói để Lý đại ca đưa chúng ta đi, bây giờ còn sớm, ngủ thêm một chút được không?”
“Mau đứng lên!” Tô Nguyễn vô vào cái mông nhỏ nhô cao của nàng ta: “Không thì ta đi một mình.”
“Oa oa, tiểu thư đáng ghét.”
Hạnh Vũ giãy chết hai lần, cuối cùng đành bò dậy.
“Tiểu thư, Hạnh Vũ đi lấy đồ ăn sáng.”
“Không cần, không còn sớm nữa. Hôm qua bà ta đã cho ta vài đồng tiền, chúng ta ra ngoài ăn.” Tô Nguyễn quay lại nhìn mình trong gương, hài lòng rồi mới nói: “Đi thôi.”
Hạnh Vũ tự nhủ: “Xem ra tiểu thư không muốn từ hôn với Thôi công tử, nếu không cũng chẳng đặt Thôi công tử vào lòng như thế, để bụng chuyện học thêu đến vậy.”
Lý Thiết đã chuẩn bị sẵn đợi ngoài cửa lớn, thấy Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi ra thì lấy ghế lên ngựa xuống: “Chào buổi sáng Tam tiểu thư, Hạnh Vũ.”
“Chào buổi sáng Lý đại ca.”
Sau khi Tô Nguyễn và Hạnh Vũ lên xe ngựa, xe ngựa đánh thẳng đến Tạ phủ,
Một chốc sau đã đến, hai người xuống xe ngựa rồi nói: “Tạm biệt Lý đại ca.”
Lý Thiết nở nụ cười chất phác: “Tối ta lại đến đón Tam tiểu thư.”
Xe ngựa nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, Hạnh Vũ nói: “Tiểu thư, Hạnh Vũ đi gõ cửa.”
Tô Nguyễn kéo nàng ta ra ngoài: “Không cần, đi theo ta.”
“Đi đâu vậy tiểu thư?”
===
Tiểu viện sau lưng quán rượu Thôi thị, Thôi Trạm đang dùng đồ ăn sáng, Vũ Không bên ngoài gõ cửa đi vào.
“Chào buổi sáng công tử.”
Thôi Trạm uống một hớp cháo, thả cái muỗng xuống, ngón tay mảnh khảnh cầm quả trứng luộc bóc ra.
“Chào buổi sáng Vũ thúc, chuyện đêm qua làm được không?”
“Không phụ tin tưởng của công tử.” Vũ Không hớn hở: “Tối hôm qua ta và các huynh đệ giương đông kích tây, giết chết ba tên thủ hạ của Phó Thông ném vào trong viện của Trương Như Hải, khiến Trương Như Hải sợ đến mất nửa cái mạng già, trực tiếp hôn mê.”
Giữa đêm rằm tháng bảy, nhìn thấy ba thi thể hình dạng khủng bổ, dù là ai cũng bị dọa cho gần chết, huống hồ là kẻ đã bị sắc dục bào hết như Trương Như Hải.
Thôi Trạm gật đầu: “Vũ thúc cực khổ rồi.”
Lúc này Trần Ngũ đi tới: “Công tử, Tô Tam tiểu thư đến rồi.”
Bàn tay cầm muỗng húp cháo của Thôi Trạm khựng lại, hắn đẩy bát cháo sang một bên: “Dẹp đi, để nàng ấy vào.”
“Vâng, công tử.”
Tiểu nha đầu này còn thật bám người, Vũ Không thầm nghĩ: “Công tử cứ bận việc, ta đi trước.”
Chỉ chốc lát sau Tô Nguyễn đã đến, nàng đan tay vào nhau, mềm mại ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào buổi sáng, Thôi công tử.”
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, trên vạt áo thêu hoa quế màu trắng, càng khiến gương mặt nhỏ của nàng trắng mịn hệt như lòng trắng trứng luộc Thôi Trạm vừa bóc.
Mái tóc cũng bỏ ra chút tâm tư, một lọn tóc vòng từ bên trái sang bên phải xõa xuống trước ngực, nếu bỏ qua chiều cao và thân hình nhỏ bé của nàng, y phục và kiểu tóc này khiến nàng xinh đẹp và thanh tú như một thiếu nữ.
Dường như Tô Nguyễn cũng ý thức được mình không đủ cao, nàng không chút biến sắc nhón chân lên, thẳng lưng, cố gắng khiến mình cao hơn.
Con ngươi trong suốt của Thôi Trạm xẹt qua một tia ý cười, nhưng rất nhanh sau lại trở về vẻ lạnh lùng: “Chào buổi sáng Tô Tam tiểu thư.”
Tô Nguyễn cắn môi, hàng mi dày khẽ run run: “Thôi công tử, hôm nay là ngày đầu tiên ta đến Tạ phủ học thêu, ta sẽ cố gắng chăm chỉ học, nổ lực giành được giải nhất của lễ Kim Sai.”
Thôi Trạm bước đến ngồi xuống dưới ô cửa sổ phía Tây, sương mù ban mai ngoài cửa sổ sau lưng hắn bay vào, lành lạnh lại mờ ảo, khiến vẻ tuấn tú của hắn thêm phần xa cách, giọng nói hắn như thể bay đến từ hư không, nhuộm đẫm hơi thở sương tuyết, không có nửa phần khói lửa hồng trấn.
“Ừm, cố lên.”
Sau khi nói xong hai chữ kia thì không nói thêm gì, ngữ điệu lạnh nhạt như thể một câu hạ lệnh đuổi khách.
Tô Nguyễn đã đến mấy lần, da mặt cũng dày hơn rất nhiều, nàng hoàn toàn không để bụng sự lạnh nhạt kia của Thôi Trạm. Má lúm đông tiền hiện ra, nàng cười tươi như hoa: “Ta chỉ đến nói với Thôi công tử một tiếng, không làm phiền nữa, ta đi… Ục ục..”
Lòi còn chưa dứt thì bụng nàng đã sôi ùng ục, Tô Nguyễn lúng túng che bụng lại, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên như tô son.
“Ta đi đây, tạm biệt Thôi công tử.”
Không đợi Thôi Trạm lên tiếng, Tô Nguyễn đã bụm mặt chạy trối chết.
Ôi trời, mất mặt quá! Uổng cho nàng hôm nay còn cố tình sửa soạng một hồi!
Đều tại Hạnh Vũ bám giường, nếu không ăn sáng rồi hãy đi, thì làm sao xảy ra chuyện lúng túng thế này!
Tô Nguyễn ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi tiểu viện, đi xuyên qua cửa sau của quán rượu, đang định chạy ra ngoài quán rượu thì bị Trần Ngũ gọi lại.
“Tô Tam tiểu thư, chờ đã.”
Tô Nguyễn chỉ đành đứng lại, nàng dùng tay quạt quạt gương mặt đang nóng bừng vì ngượng của mình, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Có chuyện gì thế Trần đại ca.”
Trần Ngũ đưa cho nàng một túi giấy: “Công tử bảo ta đưa cho tiểu thư.”
“Cái gì thế?” Tô Nguyễn vừa mở ra, một mùi hương thơm ngát ập đến, thì ra bên trong có ba cái bánh bao thịt nóng hổi.
“Thôi công tử, bảo huynh, đưa cho ta à?” Nàng ngây ngốc hỏi từng chữ một, có phần không dám tin tòa núi băng Thôi Trạm lại bảo Trần Ngũ cho nàng.
Trần Ngũ gật đầu cười: “Tô Tam tiểu thư mau ăn đi, để nguội thì không ngon.”
Trái tim Tô Nguyễn lập tức bay bổng lên, xem ra Thôi công tử cũng không lạnh nhạt như vẻ ngoài.
“Ta sẽ ăn thật ngon! Trần đại ca, cảm tạ Thôi công tử thay ta!” Nàng nâng bánh bao thịt lên, ngọt ngào nói.
—
Tô Nguyễn đi tới chỗ đã hẹn với Hạnh Vũ, Hạnh Vũ cầm theo đồ Tô Nguyễn bảo nàng ta mua, bên cạnh là một chiếc xe ngựa vừa thuê được.
Bởi vì tiện đường nên giá cả không đắt.
Hai người leo lên xe ngựa, Hạnh Vũ ngửi được mùi bánh bao thỉ, nàng ta dùng sức hít một cái: “Tiểu thư, bánh bao thịt thơm quá, ở đâu thế?”
Nàng ta nhìn túi trong tay Tô Nguyễn bằng một ánh mắt tha thiết chờ mong, thiếu điều chảy nước miếng thôi.
Tô Nguyễn giấy túi giấy ra đằng sau, trong đôi mắt xinh đẹp kia là vẻ đề phòng: “Hạnh Vũ, cái này không cho em ăn được.”
“Tại sao?” Hạnh Vũ chẹp miệng: “Tiểu thư ăn ít một chút.”
“Đây là của Thôi công tử cho ta.” Tô Nguyễn cười hì hì: “Nếu em muốn ăn, ngày mai ta sẽ mua cho em ăn.”
Hạnh Vũ hừ một tiếng: “Tiểu thư hẹp hòi.”
Tô Nguyễn vốn định chỉ ăn một mình, cuối cùng không chịu được ánh mắt của Hạnh Vũ, đành phải chia cho nàng ta một phần.
Hai người vui vẻ ăn hết bánh bao thịt, xe ngựa đã đến gần Tạ phủ.
Tô Nguyễn trả vài đồng tiền, cùng Hạnh Vũ đi đến Tạ phủ.
Đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy ngang mặt hai người, suýt nữa đã đụng vào hai người.
Hạnh Vũ sợ đến mức tái mặt, Tô Nguyễn đang định mở miệng mắng thì người gác cổng của Tạ phủ chạy tới.
“Xin lỗi Tô Tam tiểu thư, đó là xe ngựa của quý phủ, có việc gấp nên không để ý thấy Tô Tam tiểu thư, xin lỗi.”
“Là Tạ đại nhân sao? Có chuyện gì thế?”
Người gác cổng hơi do dự rồi lắc đầu: “Không phải.”
KHông phải Tạ đại nhân?
Vậy thì chắc là Tạ Tam gia từ kinh thành đến rồi!
Ánh mắt Tô Nguyễn lóe lên, nàng quay đầu lại liếc nhìn xe ngựa biến mắt ở khúc cua, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Nàng ta vốn dĩ chỉ hận Tô Nguyễn, nay hận cả Tô Hạm.
Liễu Minh Khanh nghe tiếng khóc của Tô Oanh đằng sau mà lòng đau như cắt, nhưng bà ta vẫn cố nhịn không quay đầu lại, đi theo Tô Thụy An về Phất Liễu viện.
“Lão gia.” Liễu Minh Khanh cầm lấy áo ngoài của Tô Thụy An, có hơi do dự, bà ta vẫn không nhịn được muốn cầu xin thay cho Tô Oanh.
“Phu nhân ngủ trước đi.” Tô Thụy An lạnh nhạt cắt ngang lời bà ta: “Ta đi xem sổ sách.”
Đôi mắt đầy vẻ chờ mong của Liễu Minh Khanh nhất thời tối lại, hành vi cáo trạng chửi bới Tô Hạm của Tô Oanh đã chạm phải vảy ngược của Tô Thụy An.
Ông ta có thể tàn nhẫn với Tô Nguyễn, nữ nhi ruột của mình đến thế, đối với một người chỉ là nữ nhi trên danh nghĩa của ông ta, ông ta có thể rộng lượng thật sao?
“Lão gia đừng bận bịu quá muộn, chú ý sức khỏe.” Liễu Minh Khanh đè tâm tình trong lòng xuống, dịu dàng nói.
Tô Thụy An ừ một tiếng, đi đến thư phòng.
—
Đảo mắt đã đến ngày mười sáu, tháng ngày Tô Nguyễn đến Tạ phủ học thêu chính thức bắt đầu.
Trời vừa tờ mờ sáng Tô Nguyễn đã bò dậy, tự đi múc nước rửa mặt, sau đó kéo Hạnh Vũ còn đang lim dim ra khỏi giường.
Hạnh Vũ ôm gối không chịu dậy: “Tiểu thư, phu nhân đã nói để Lý đại ca đưa chúng ta đi, bây giờ còn sớm, ngủ thêm một chút được không?”
“Mau đứng lên!” Tô Nguyễn vô vào cái mông nhỏ nhô cao của nàng ta: “Không thì ta đi một mình.”
“Oa oa, tiểu thư đáng ghét.”
Hạnh Vũ giãy chết hai lần, cuối cùng đành bò dậy.
“Tiểu thư, Hạnh Vũ đi lấy đồ ăn sáng.”
“Không cần, không còn sớm nữa. Hôm qua bà ta đã cho ta vài đồng tiền, chúng ta ra ngoài ăn.” Tô Nguyễn quay lại nhìn mình trong gương, hài lòng rồi mới nói: “Đi thôi.”
Hạnh Vũ tự nhủ: “Xem ra tiểu thư không muốn từ hôn với Thôi công tử, nếu không cũng chẳng đặt Thôi công tử vào lòng như thế, để bụng chuyện học thêu đến vậy.”
Lý Thiết đã chuẩn bị sẵn đợi ngoài cửa lớn, thấy Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi ra thì lấy ghế lên ngựa xuống: “Chào buổi sáng Tam tiểu thư, Hạnh Vũ.”
“Chào buổi sáng Lý đại ca.”
Sau khi Tô Nguyễn và Hạnh Vũ lên xe ngựa, xe ngựa đánh thẳng đến Tạ phủ,
Một chốc sau đã đến, hai người xuống xe ngựa rồi nói: “Tạm biệt Lý đại ca.”
Lý Thiết nở nụ cười chất phác: “Tối ta lại đến đón Tam tiểu thư.”
Xe ngựa nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, Hạnh Vũ nói: “Tiểu thư, Hạnh Vũ đi gõ cửa.”
Tô Nguyễn kéo nàng ta ra ngoài: “Không cần, đi theo ta.”
“Đi đâu vậy tiểu thư?”
===
Tiểu viện sau lưng quán rượu Thôi thị, Thôi Trạm đang dùng đồ ăn sáng, Vũ Không bên ngoài gõ cửa đi vào.
“Chào buổi sáng công tử.”
Thôi Trạm uống một hớp cháo, thả cái muỗng xuống, ngón tay mảnh khảnh cầm quả trứng luộc bóc ra.
“Chào buổi sáng Vũ thúc, chuyện đêm qua làm được không?”
“Không phụ tin tưởng của công tử.” Vũ Không hớn hở: “Tối hôm qua ta và các huynh đệ giương đông kích tây, giết chết ba tên thủ hạ của Phó Thông ném vào trong viện của Trương Như Hải, khiến Trương Như Hải sợ đến mất nửa cái mạng già, trực tiếp hôn mê.”
Giữa đêm rằm tháng bảy, nhìn thấy ba thi thể hình dạng khủng bổ, dù là ai cũng bị dọa cho gần chết, huống hồ là kẻ đã bị sắc dục bào hết như Trương Như Hải.
Thôi Trạm gật đầu: “Vũ thúc cực khổ rồi.”
Lúc này Trần Ngũ đi tới: “Công tử, Tô Tam tiểu thư đến rồi.”
Bàn tay cầm muỗng húp cháo của Thôi Trạm khựng lại, hắn đẩy bát cháo sang một bên: “Dẹp đi, để nàng ấy vào.”
“Vâng, công tử.”
Tiểu nha đầu này còn thật bám người, Vũ Không thầm nghĩ: “Công tử cứ bận việc, ta đi trước.”
Chỉ chốc lát sau Tô Nguyễn đã đến, nàng đan tay vào nhau, mềm mại ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào buổi sáng, Thôi công tử.”
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, trên vạt áo thêu hoa quế màu trắng, càng khiến gương mặt nhỏ của nàng trắng mịn hệt như lòng trắng trứng luộc Thôi Trạm vừa bóc.
Mái tóc cũng bỏ ra chút tâm tư, một lọn tóc vòng từ bên trái sang bên phải xõa xuống trước ngực, nếu bỏ qua chiều cao và thân hình nhỏ bé của nàng, y phục và kiểu tóc này khiến nàng xinh đẹp và thanh tú như một thiếu nữ.
Dường như Tô Nguyễn cũng ý thức được mình không đủ cao, nàng không chút biến sắc nhón chân lên, thẳng lưng, cố gắng khiến mình cao hơn.
Con ngươi trong suốt của Thôi Trạm xẹt qua một tia ý cười, nhưng rất nhanh sau lại trở về vẻ lạnh lùng: “Chào buổi sáng Tô Tam tiểu thư.”
Tô Nguyễn cắn môi, hàng mi dày khẽ run run: “Thôi công tử, hôm nay là ngày đầu tiên ta đến Tạ phủ học thêu, ta sẽ cố gắng chăm chỉ học, nổ lực giành được giải nhất của lễ Kim Sai.”
Thôi Trạm bước đến ngồi xuống dưới ô cửa sổ phía Tây, sương mù ban mai ngoài cửa sổ sau lưng hắn bay vào, lành lạnh lại mờ ảo, khiến vẻ tuấn tú của hắn thêm phần xa cách, giọng nói hắn như thể bay đến từ hư không, nhuộm đẫm hơi thở sương tuyết, không có nửa phần khói lửa hồng trấn.
“Ừm, cố lên.”
Sau khi nói xong hai chữ kia thì không nói thêm gì, ngữ điệu lạnh nhạt như thể một câu hạ lệnh đuổi khách.
Tô Nguyễn đã đến mấy lần, da mặt cũng dày hơn rất nhiều, nàng hoàn toàn không để bụng sự lạnh nhạt kia của Thôi Trạm. Má lúm đông tiền hiện ra, nàng cười tươi như hoa: “Ta chỉ đến nói với Thôi công tử một tiếng, không làm phiền nữa, ta đi… Ục ục..”
Lòi còn chưa dứt thì bụng nàng đã sôi ùng ục, Tô Nguyễn lúng túng che bụng lại, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên như tô son.
“Ta đi đây, tạm biệt Thôi công tử.”
Không đợi Thôi Trạm lên tiếng, Tô Nguyễn đã bụm mặt chạy trối chết.
Ôi trời, mất mặt quá! Uổng cho nàng hôm nay còn cố tình sửa soạng một hồi!
Đều tại Hạnh Vũ bám giường, nếu không ăn sáng rồi hãy đi, thì làm sao xảy ra chuyện lúng túng thế này!
Tô Nguyễn ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi tiểu viện, đi xuyên qua cửa sau của quán rượu, đang định chạy ra ngoài quán rượu thì bị Trần Ngũ gọi lại.
“Tô Tam tiểu thư, chờ đã.”
Tô Nguyễn chỉ đành đứng lại, nàng dùng tay quạt quạt gương mặt đang nóng bừng vì ngượng của mình, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Có chuyện gì thế Trần đại ca.”
Trần Ngũ đưa cho nàng một túi giấy: “Công tử bảo ta đưa cho tiểu thư.”
“Cái gì thế?” Tô Nguyễn vừa mở ra, một mùi hương thơm ngát ập đến, thì ra bên trong có ba cái bánh bao thịt nóng hổi.
“Thôi công tử, bảo huynh, đưa cho ta à?” Nàng ngây ngốc hỏi từng chữ một, có phần không dám tin tòa núi băng Thôi Trạm lại bảo Trần Ngũ cho nàng.
Trần Ngũ gật đầu cười: “Tô Tam tiểu thư mau ăn đi, để nguội thì không ngon.”
Trái tim Tô Nguyễn lập tức bay bổng lên, xem ra Thôi công tử cũng không lạnh nhạt như vẻ ngoài.
“Ta sẽ ăn thật ngon! Trần đại ca, cảm tạ Thôi công tử thay ta!” Nàng nâng bánh bao thịt lên, ngọt ngào nói.
—
Tô Nguyễn đi tới chỗ đã hẹn với Hạnh Vũ, Hạnh Vũ cầm theo đồ Tô Nguyễn bảo nàng ta mua, bên cạnh là một chiếc xe ngựa vừa thuê được.
Bởi vì tiện đường nên giá cả không đắt.
Hai người leo lên xe ngựa, Hạnh Vũ ngửi được mùi bánh bao thỉ, nàng ta dùng sức hít một cái: “Tiểu thư, bánh bao thịt thơm quá, ở đâu thế?”
Nàng ta nhìn túi trong tay Tô Nguyễn bằng một ánh mắt tha thiết chờ mong, thiếu điều chảy nước miếng thôi.
Tô Nguyễn giấy túi giấy ra đằng sau, trong đôi mắt xinh đẹp kia là vẻ đề phòng: “Hạnh Vũ, cái này không cho em ăn được.”
“Tại sao?” Hạnh Vũ chẹp miệng: “Tiểu thư ăn ít một chút.”
“Đây là của Thôi công tử cho ta.” Tô Nguyễn cười hì hì: “Nếu em muốn ăn, ngày mai ta sẽ mua cho em ăn.”
Hạnh Vũ hừ một tiếng: “Tiểu thư hẹp hòi.”
Tô Nguyễn vốn định chỉ ăn một mình, cuối cùng không chịu được ánh mắt của Hạnh Vũ, đành phải chia cho nàng ta một phần.
Hai người vui vẻ ăn hết bánh bao thịt, xe ngựa đã đến gần Tạ phủ.
Tô Nguyễn trả vài đồng tiền, cùng Hạnh Vũ đi đến Tạ phủ.
Đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy ngang mặt hai người, suýt nữa đã đụng vào hai người.
Hạnh Vũ sợ đến mức tái mặt, Tô Nguyễn đang định mở miệng mắng thì người gác cổng của Tạ phủ chạy tới.
“Xin lỗi Tô Tam tiểu thư, đó là xe ngựa của quý phủ, có việc gấp nên không để ý thấy Tô Tam tiểu thư, xin lỗi.”
“Là Tạ đại nhân sao? Có chuyện gì thế?”
Người gác cổng hơi do dự rồi lắc đầu: “Không phải.”
KHông phải Tạ đại nhân?
Vậy thì chắc là Tạ Tam gia từ kinh thành đến rồi!
Ánh mắt Tô Nguyễn lóe lên, nàng quay đầu lại liếc nhìn xe ngựa biến mắt ở khúc cua, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.