Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Không ngờ cô bên ngoài nhìn mỏng manh như vậy, thế mà bên trong lại phát triển rất tốt.
" Không phải anh nói không có hứng thú với tôi sao, Lục tổng không cần phải cưỡng ép bản thân " Sở Y Lâm cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghĩ cách đánh động đến tâm lý của anh " Nếu anh không thích tôi thì sao lại làm vậy với tôi "1
Lời này nói ra khiến cho Lục Bá Đình đang gần như mất khống chế chợt bừng tỉnh!
Anh dừng lại động tát, nhìn người con gái đang nằm dưới thân mình, anh không biết bắt đầu từ lúc nào mình lại có ý muốn cùng cô...! chẳng phải anh luôn chán ghét cô sao, chắc chắn là do lời nói đó mới khiến anh như vậy.
Nhưng anh lại dễ dàng bị một lời nói của người phụ nữ này kích động, đây rốt cuộc là sao.
Ánh mắt của anh bắt đầu âm trầm, rốt cuộc cũng ngồi dậy.
vietwriter.vn
Sở Y Lâm thấy tay mình được thả ra thì lập tức ngồi bật dậy, cô vội vàng sửa sang lại quần áo trên người.
Sở Y Lâm vẻ mặt hậm hực nhìn Lục Bá Đình, nhìn anh chỗ nào giống người đang bị thương, sức lực lớn như vậy, lại dám chiếm tiện nghi của cô.
Sở Y Lâm bực bội mở cửa xe, mặt cô đỏ ửng khi nhớ đến những hành động vừa nãy, cô không muốn ở chung với họ Lục này thêm một chút nào nữa, xấu hổ chết mất.
Sở Y Lâm cầm theo túi xách của mình bước ra khỏi xe.
" Muốn đi đâu? "
" Tôi sẻ tự về "1
Cô xuống xe đi dọc theo đường lộ.
Vừa đi cô vừa gọi điện cho taxi đến đón, nhưng thật là, cái tình huống cẩu huyết gì đây, điện thoại lại không có sóng, chẳng lẽ cô phải đi bộ về đến thành phố sao?.
vietwriter.vn
Sở Y Lâm càng lúc càng bực dọc, dính đến tên họ Lục kia lại không có gì ngoài rắc rối.
Cảm giác có một giọt nước đang chảy từ trên trán xuống, cô đưa tay lên gạt qua thì đó không phải là mồ hôi mà là máu. vết thương trên đầu lại liên tục chảy máu
Nghĩ chắc vì lúc nãy giãy giụa nên mới vô tình động đến vết thương, tuy không đau nhưng vẫn còn rất ê ẩm.
Sở Y Lâm đưa tay lên ấn vào vết thương nhầm cho máu ngưng chảy, cô vừa đi trong lòng vừa tính toán, vẫn còn 2km nữa với vào thành phố!
Lúc này lại có một chiếc xe lái đến trước mặt cô rồi ngừng lại.
" Sở tiểu thư, cô lên xe đi, đường vào thành phố vẫn còn rất xa "
Tên tài xế hạ kính xe xuống nói.
Cô vốn tưởng rằng là ai đó cho cô hóa giang, nhưng khi nhìn thấy người tài xế thì sắc mặt cô lạnh lại.
" Không cần " Nói xong, cô vẫn tiếp tục bước về phía trước, tay vẫn còn đang giữ chặt ở vết thương trên đầu.
Lục Bá Đình ngồi bên trong hạ cửa kính xuống.
" Lên xe " Anh nói lời này nghe ra cực kì giống như là đang ra lệnh.
" Không dám phiền ngài, Lục Đại Nhân "
Cô dừng lại bước chân, quay đầu nhìn thẳng vào Lục Bá Đình đang ngồi trong xe mà trả lời.
Lại còn lớn giọng ra lệnh cho cô?, cô còn lâu mới nghe lời hắn, đi bộ 2km thì sao chứ, kiếp trước lúc cô đi hành quân còn khác nghiệt hơn, bao nhiêu đây sẽ làm khó được cô sao.
Bỗng nhiên cô bị ai đó bế thóc vắc lên vai, Sở Y Lâm bị bất ngờ, sao lại là họ Lục này, hắn còn muốn làm gì nữa đây.
" Lục Bá Đình, mau thả tôi xuống " cô tức giận quát lên.
Lục Bá Đình vác cô trên vai, sải bước chân vững chắc đi về xe.
" Có tin tôi cắn chết anh không?"
" A...! "
Cô bị anh quang vào trong xe, sau đó Lục Bá Đình cũng ngồi vào, tài xế cũng bắt đầu lái xe.
Sở Y Lâm bực tức chỉnh lại tư thế ngồi, cô quay sang lườm anh một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
Lục Bá Đình ngồi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy nói là nhắm mắt dưỡng thần nhưng ở giữa mi tâm đang nhíu lại, anh đang cố gắng trấn định bản thân lại.
Khi anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó anh lại sinh ra cảm giác không nỡ, nhìn cô lặng lẽ nhưng quật cường bước đi trong màn đêm, để lại phía sau là một bóng lưng cô độc lạnh lẽo.
Hình bóng đó khiến cho anh cảm giác như nhìn thấy chính bản thân mình vậy,
Cô lại cứng cỏi và mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến mức làm người khác đau lòng,
Một lát sau, xe cũng nhanh chóng đến được trước cổng bệnh viện.
Tiêu Hàn và một số đàn em sớm đã đợi anh ở đây
Lục Bá Đình và Sở Y Lâm bước xuống xe, ngay lập tức anh được Tiêu Hàn đưa vào trong sử lý vết thương.1
Còn sở Y Lâm cũng tự mình đi vào.
" Gọi bác sĩ cho cô ấy " Lục Bá Đình quay lại nhìn Sở Y Lâm sau đó phân phó với Tiêu Hàn.
- --------------
Sau khi vết thương được sử lý, Sở Y Lâm gọi điện cho Chu Nguyệt, dặn dò cô ấy một vài thứ.
Vì bị chấn thương ở vùng đầu, lại gần mạch máu nên cô phải ở lại bệnh viện theo dõi.
Sau khi nghe điện thoại của Sở Y Lâm xong, cô nói mình gặp tai nạn, hiện đang ở bệnh viện thì Chu nguyệt vội vàng chạy đến xem tình hình.
" Lâm Lâm "
" Chị Y Lâm "
Cửa phòng bệnh được mở ra một cách vội vàng, Chu Nguyệt và Ninh Giai Kỳ cùng nhau bước vào.
Hai người họ vẻ mặt hiện rõ lên sự lo lắng
" Lâm Lâm, sao cậu lại ra nông nỗi này "
"Chị Y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, ôi... "
" Không phải anh nói không có hứng thú với tôi sao, Lục tổng không cần phải cưỡng ép bản thân " Sở Y Lâm cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghĩ cách đánh động đến tâm lý của anh " Nếu anh không thích tôi thì sao lại làm vậy với tôi "1
Lời này nói ra khiến cho Lục Bá Đình đang gần như mất khống chế chợt bừng tỉnh!
Anh dừng lại động tát, nhìn người con gái đang nằm dưới thân mình, anh không biết bắt đầu từ lúc nào mình lại có ý muốn cùng cô...! chẳng phải anh luôn chán ghét cô sao, chắc chắn là do lời nói đó mới khiến anh như vậy.
Nhưng anh lại dễ dàng bị một lời nói của người phụ nữ này kích động, đây rốt cuộc là sao.
Ánh mắt của anh bắt đầu âm trầm, rốt cuộc cũng ngồi dậy.
vietwriter.vn
Sở Y Lâm thấy tay mình được thả ra thì lập tức ngồi bật dậy, cô vội vàng sửa sang lại quần áo trên người.
Sở Y Lâm vẻ mặt hậm hực nhìn Lục Bá Đình, nhìn anh chỗ nào giống người đang bị thương, sức lực lớn như vậy, lại dám chiếm tiện nghi của cô.
Sở Y Lâm bực bội mở cửa xe, mặt cô đỏ ửng khi nhớ đến những hành động vừa nãy, cô không muốn ở chung với họ Lục này thêm một chút nào nữa, xấu hổ chết mất.
Sở Y Lâm cầm theo túi xách của mình bước ra khỏi xe.
" Muốn đi đâu? "
" Tôi sẻ tự về "1
Cô xuống xe đi dọc theo đường lộ.
Vừa đi cô vừa gọi điện cho taxi đến đón, nhưng thật là, cái tình huống cẩu huyết gì đây, điện thoại lại không có sóng, chẳng lẽ cô phải đi bộ về đến thành phố sao?.
vietwriter.vn
Sở Y Lâm càng lúc càng bực dọc, dính đến tên họ Lục kia lại không có gì ngoài rắc rối.
Cảm giác có một giọt nước đang chảy từ trên trán xuống, cô đưa tay lên gạt qua thì đó không phải là mồ hôi mà là máu. vết thương trên đầu lại liên tục chảy máu
Nghĩ chắc vì lúc nãy giãy giụa nên mới vô tình động đến vết thương, tuy không đau nhưng vẫn còn rất ê ẩm.
Sở Y Lâm đưa tay lên ấn vào vết thương nhầm cho máu ngưng chảy, cô vừa đi trong lòng vừa tính toán, vẫn còn 2km nữa với vào thành phố!
Lúc này lại có một chiếc xe lái đến trước mặt cô rồi ngừng lại.
" Sở tiểu thư, cô lên xe đi, đường vào thành phố vẫn còn rất xa "
Tên tài xế hạ kính xe xuống nói.
Cô vốn tưởng rằng là ai đó cho cô hóa giang, nhưng khi nhìn thấy người tài xế thì sắc mặt cô lạnh lại.
" Không cần " Nói xong, cô vẫn tiếp tục bước về phía trước, tay vẫn còn đang giữ chặt ở vết thương trên đầu.
Lục Bá Đình ngồi bên trong hạ cửa kính xuống.
" Lên xe " Anh nói lời này nghe ra cực kì giống như là đang ra lệnh.
" Không dám phiền ngài, Lục Đại Nhân "
Cô dừng lại bước chân, quay đầu nhìn thẳng vào Lục Bá Đình đang ngồi trong xe mà trả lời.
Lại còn lớn giọng ra lệnh cho cô?, cô còn lâu mới nghe lời hắn, đi bộ 2km thì sao chứ, kiếp trước lúc cô đi hành quân còn khác nghiệt hơn, bao nhiêu đây sẽ làm khó được cô sao.
Bỗng nhiên cô bị ai đó bế thóc vắc lên vai, Sở Y Lâm bị bất ngờ, sao lại là họ Lục này, hắn còn muốn làm gì nữa đây.
" Lục Bá Đình, mau thả tôi xuống " cô tức giận quát lên.
Lục Bá Đình vác cô trên vai, sải bước chân vững chắc đi về xe.
" Có tin tôi cắn chết anh không?"
" A...! "
Cô bị anh quang vào trong xe, sau đó Lục Bá Đình cũng ngồi vào, tài xế cũng bắt đầu lái xe.
Sở Y Lâm bực tức chỉnh lại tư thế ngồi, cô quay sang lườm anh một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
Lục Bá Đình ngồi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy nói là nhắm mắt dưỡng thần nhưng ở giữa mi tâm đang nhíu lại, anh đang cố gắng trấn định bản thân lại.
Khi anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó anh lại sinh ra cảm giác không nỡ, nhìn cô lặng lẽ nhưng quật cường bước đi trong màn đêm, để lại phía sau là một bóng lưng cô độc lạnh lẽo.
Hình bóng đó khiến cho anh cảm giác như nhìn thấy chính bản thân mình vậy,
Cô lại cứng cỏi và mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến mức làm người khác đau lòng,
Một lát sau, xe cũng nhanh chóng đến được trước cổng bệnh viện.
Tiêu Hàn và một số đàn em sớm đã đợi anh ở đây
Lục Bá Đình và Sở Y Lâm bước xuống xe, ngay lập tức anh được Tiêu Hàn đưa vào trong sử lý vết thương.1
Còn sở Y Lâm cũng tự mình đi vào.
" Gọi bác sĩ cho cô ấy " Lục Bá Đình quay lại nhìn Sở Y Lâm sau đó phân phó với Tiêu Hàn.
- --------------
Sau khi vết thương được sử lý, Sở Y Lâm gọi điện cho Chu Nguyệt, dặn dò cô ấy một vài thứ.
Vì bị chấn thương ở vùng đầu, lại gần mạch máu nên cô phải ở lại bệnh viện theo dõi.
Sau khi nghe điện thoại của Sở Y Lâm xong, cô nói mình gặp tai nạn, hiện đang ở bệnh viện thì Chu nguyệt vội vàng chạy đến xem tình hình.
" Lâm Lâm "
" Chị Y Lâm "
Cửa phòng bệnh được mở ra một cách vội vàng, Chu Nguyệt và Ninh Giai Kỳ cùng nhau bước vào.
Hai người họ vẻ mặt hiện rõ lên sự lo lắng
" Lâm Lâm, sao cậu lại ra nông nỗi này "
"Chị Y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, ôi... "