Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Hàn Phong thấy sắc mặt Tử Oánh trắng bệchthìđến bên nàngnhỏgiọng hỏi “ Muội nghĩ đến điều gì sao?”
Tử Oánh lắc đầu “ Chỉ là đột nhiên cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ đến chắc là do gần đây ngủkhôngngon.”
“ Gần đây trời quá nóng,khôngmưa giống như mấy ngày trước.”
“ Ngày mai là đại lễ sắc phong của tỷ tỷ, muội chờ hồng bao của tỷ.” Mấy người vừađivừa giỡn, đến Phương Hoa hiên uống trà, khi trờikhôngcòn sớm mới cáo từ về Khải Tường cung.
“ Tỷ tỷ, ngày mai nắng to, người phải cẩn thận.” Đến cửa cung Họa Phiến gắt gao cầm tay nàng, Tử Oánh hiểurõ, trong lòng ấm áp, gật đầu.
Theo quy củ ngày mai nhận đại lễ nên hoàng thượngkhôngđến. Tử Oánh bước vào hồnhỏtrong Noãn các, nhớ tới chuyện hoang đườngđãphát sinh ở đâythìđỏ mặt, tắm qua loa.
Cuối cùng nàng cũng có thể làm chủmộtcung. Kiếp trước nàngkhôngcó phúc khí này.
“ Đào nhi, triều phục và hài ngày mai nội vụ phủđãmang đến chưa?”
“ Hồi nương nương, chiều nayđãđưa tới, Xảo nhiđangkiểm tra, chắc Hoàng Hậu cũngkhôngdám động thủ.”
“khôngchắc được.” Đào nhi cầm lược chải tóc cho Tử Oánh, Hoàng hậu lạikhôngphải nữ nhân thông minh.
Xảo nhi nâng triều phục vào, vẻ mặt nôn nóng “ Nương nương,trêntriều phục có lỗ hở..”
“ mang đến ta xem.” Tử Oánh đứng dậy, cùng Đào nhi liếc nhau, mặc dù đâykhôngphải là biện pháp sáng suốt nhưng có thể đả kích nàng!
Chỉ vàng, bạc thêu Loan Điểu triêu tú ở vạt trước của triều phục bị hởmộtlỗ, lấy tú công của nàngthìchắc chắnkhôngthể sửa hoàn mỹ được.
Đào nhi và Xảo nhiđãlâukhôngđộng chạm, Tô Noãn.. chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho dù bây giờ bẩm báo nội vụ phủthìbọn họ chắc chắn cũngsẽkhôngcho người làm. “ Đào nhi,đitìm Tô đáp ứng,nóita muốn thêu này nọ,khôngđược kinh động người khác.”
Đào nhi lĩnh mệnh rờiđi, Tử Oánh hơi ngẩn người, sắc trời vừa rồi còn sáng nayđãtối.Nàng nhất địnhsẽlà cho tổng quản nội vụ phủ thân bại danh liệt..
Đợi nửa canh giờ, Đào nhi vẫn còn chưa về, trán Tử Oánh lại đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, nàng liền dẫn Xảo nhi muốnđiThải Vi cung.
“ Nương nương, trời tối rồi người còn địnhđiđâu?” Tô Noãn bưng trà và mâm hạt sen cao vào phòng thấy Tử Oánh muốn ra ngoài mở miệng hỏi.
“ Tađigặp Hàn tỷ tỷ, ngươi để lại cửa hông rồiđinghỉ sớmđi.”
“ vâng” Tô Noãn để trà xuống lui ra ngoài.
Gió đêm phất phơ,điđược nửa đườngthìthấy Đào nhi gấp rút chạy về “ Nương nương, Tô, Tô đáp ứng rơi xuống nước..”
Rơi xuống nước?
“ Sao lại thế?” Ngữ khí của Tử Oánh rất nghiêm túc “ Mai Ngôn có việc gìkhông?”
“ May mắn pháthiệnkịp thời, thái yđangchẩn trị cho Tô tiểu chủ.”
“ Mau đỡ ta qua đó.”
Trong Kiêm Hà các đèn đuốc sáng trưng, Hàn Phong đứng dưới hành lang, ánh đèn mông lung chiếu lên người nàng, nhìn có vẻ rấtcôđộc. Đến gần pháthiệntrênmặt nàng đầy hoảng hốt.
“ Sao muội lại đến đây.” Oán trách nhìn thoáng qua Đào nhi “khôngdo nàng, là muội muốn đến, Mai Ngôn sao rồi?”
“ Vừa nôn ra mấy ngụm nước, may là pháthiệnkịp thời, bằngkhông..”
Tử Oánh cảm thấy căng thẳng, nắm tay Hàn Phong hạ giọngnói“ Tỷ tỷ,đangêm đẹp sao Mai Ngôn lại rơi xuống nước?”
Hàn Phong thấy xung quanhkhôngcó ai, hạ giọngnói“ Huệ tần triệu Mai Ngônđichép kinh thư cho Nhị hoàng tử, nhưngtrênđường vềkhôngai biết tại sao lại rơi xuống nước?”
Huệ tần! Lại là Huệ tần!
Sắc mặt Tử Oánh xanh mét, thấy thái y vội hành lễ “khôngbiết Tô muội muội có saokhông?”
Đổng thái ý vuốt râu “ Bị thương đến phổi, chỉ cần dưỡngthậttốt, tuyệt đốikhôngthể để bị cảm lạnh.”
Tiễn thái y, Tử Oánh và Hàn Phong cùng vào. Mai Ngônđãtỉnh, thấy các nàngthìchảy nước mắt “ Tỷ tỷ..” gọi hai tiếngđãkhóckhôngthành tiếng.
“ Muội đừng kích động,nóicho tỷ biếtđãsảy ra chuyện gì?” Hàn Phong nắm tay nàng ta, thay nàng lau nước mắt, động tác ôn nhu chăm sóc.
“ Muộikhôngbiết, chỉ nhớ khi đến gần hồthìbị người ta đánh ngất, sau đókhôngnhớ gì nữa.”
“ Huệ tầnthậtthủ đọan! lại muốn đẩy muội vào chỗ chết!” Hàn Phong căm giậnnói“ Nếukhôngphải Mai thường tại đến chỗ tỷthìdù thế nào tỷ cũngđicùng muội.”
“ Là ai cứu muoij?” Tử Oánh rót chén trà nóng cho Mai Ngôn, cung nữ bên cạnh Mai Ngôn hành lễ “ Bẩm nương nương, là thái giám bên cạnh QUý phi đưa Tiểu chủ trở về.”
Tử Oánh gật đầu: “ Mai Ngôn muội đùng suy nghĩ nhiều, dưỡng thân thể tốt rồi đến tạ ơn quý phi.”
Mai Ngôn gật đầu, dặn dòmộthồi thấy Mai Ngôn hơi mệt Tử Oánh và Hàn Phong mới rờiđi.
Trở về Khải Tường cung, người Tử Oánhđãđầy mồ hôi, nhìn thấy triều phục lại phiền chán,khôngbiết ngày mai nên làm thế nào mới tốt.
Tô Noãnđangthêu giày cho nàng “ Nương nương, vừa rồi nô tỳ có nhìn thấy triều phụctrênsạp, nô tỳ cả gan hỏi phải làm thế nào cho phải?”
“ Còn có thể như thế nào?” Vuốt vòng taytrêncổ tay, lòng nàngkhôngthể bình tĩnh.
“ Nô tỳ nhớ khi Hiền phi nương nương được sắc phong của là triều phục thêu thanh loan năm đầu.”
Tử Oánh tinh tế cân nhắcmộtphen,hiệntạikhôngcòn cách nào khác ngoài việc làm phiền Hiền phi.
Hiền phiđangnằmtrênsạp mỹ nhân, Cầm Sắt ở bên cạnh quạt, saumộthồi hàn huyên, Tử Oánh mớinóivào chủ để chính.
“khôngphải làkhôngđược, chỉ là nếu bị người bắt được nhược điểm…”
“ Dù xảy ra chuyện gì cũng là nô tỳ phải chịu trách nhiệm.”
“ Ân, Cầm Sắt tìm cho Ngọc tầnđi.”
mộtđêmkhôngngủ ngon, trong mộng tất cả là hình ảnh kiếp trước nhưng khi nàng tỉnh lạithìkhôngnhớrõđãmơ gì.
Tô Noãn thấy nàng có quầng thâmthìdùng thêm phấn cheđi. Mặc triều phục, treo triệu quan, thoạt nhìn tinh thần có vẻ rất tốt.
Lễ sắc phong tổ chức ở thái miếu, thái giám chấp lễ tuyên chỉ “ Ngọc tần Thẩm thị, công dung ngôn hạnh, tri thư lễ nghĩa, hiền thục, này sắc phong là Ngọc tần, khâm thử.”
Quỳ xuống tạ ơn đế hậu, Hoàng hậu thấytrênngười nàngkhôngphải là triều phục của tầnthìmuốn mở miệng răn dạy, Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt vẫy tay “ Hoàng hậu, mau kết thúc buổi lễ, trẫm muốnđithỉnh an Thái Hậu.”
Hoàng hậu “ vâng”mộttiếng,nóira huấn đạo của tổ tiên, saumộtcanh giờ mới kết thúc buổi lễ.
Dịch Thụy Cảnh ra khỏi thái miếu, cùng hoàng hậu lên kiệu đến Thọ Khang cung, Tử Oánhđitheo cũng chuẩn bị thỉnh an Thái hậu, Dịch Thụy Cảnh quay đầunói“ Hôm nay Ngọc tầnkhôngcầnđi, ngày khác hãy đến thỉnh an Thái Hậu.”
Tử oánh lĩnh mệnh, bất an trong lòng nàng vì thế cũng giảmđi, dù sao nàng vẫn cảm thấy triều phục này… Còn có vì sao Hoàng Thượngkhôngcho nàng đến thỉnh an Thái Hậu?
Buổi tối Hoàng Thượngkhôngngủ lại chỗ nàng, làm nàng thở phảo nột hơi, sau khi thu thập liền đến lãnh cung thăm Tường tần.
Tô Noãn phủ thêm áo choàng cho nàng, Đào nhi mang theo ngọn đèn, hai ngườiđira từ cửa hông, theo đườngnhỏđến lãnh cung.
Đây là lần thứ hai Đào nhi bồi nàng đến lãnh cung nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lãnh cung nằm ở phía tây bắc, bóng cây lắc lư lại ít ngườiâmkhí rất nặng.
Sau khi đút bạcđivào, hơi thở mục rữa quen thuộc đập vào mặt,âmlãnh, đây là nơi nàng sống ở kiếp trước, thậm chí nàng có thể nhớ được từng viên gạchtrêntường.
Nơi này nữ nhân đều điên rồi, mòn mỏi chờ đợi, chờ chết, có người từng tao nhã nhưng vìkhôngđợi được thánh sủng… Người người đềunóiHoàng cung tốt nhưng trong mắt nàng nó chỉ là địa ngục.
Đào nhi kinh hômộttiếng, dưới hành lang làmộtnữ tử tóc tai bù xù, vẫn mặc váy tô tú ngày ấy, Tử Oánh tiến lên sờ thử, thân thể vẫn nóng.
Ra khỏi lãnh cung, Đào nhi hít từng ngụm khí “ Nương nương, bên trongthậtkhủng bố, nô tỳkhôngmuốn đến nữa.”
“ Mong là vậy.”
“ Phi phi phi, nào có ai như nương nương tự nguyền rủa bản thân!”
Tháng chín chậm rãi đến, trong viện ngập tràn hương hoa quế, hơnmộttháng nay nàng vẫn là sủng phi trong mắt mọi người. Thái Hậu đối với nàng rất ôn hòa, nhưng mỗi lần thỉnh an bà takhôngngủthìlà mệt mỏi, nàng cảm thấyđãhiểurõ, bản thânđãmấtđichỗ dựa vững chắc là Thái hậu.
Hoàng Thượng muốn đến Tây Sơnđisăn. Hành cung ở Tây Sơn cách kinh thành hơn bảy mươi dặm,trênnúi có nhiều cảnh đẹp lại có nhiều ôn tuyền, lá nơi tốt để dưỡng sinh.
Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nayđãbồi Thái Hậuđiba lần. Năm nay Thái Hậu muốn niệm kinh nênkhôngđi. Phi tần hậu cung đều rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn được Hoàng Thượng mangđi.
Mùng ba tháng chín hoàng thượng hạ chỉ, ngày mười ba tháng chín xuất phát. Hành trình chặt chẽ, nội vụ phủđãphái người đến hành cung chuẩn bị tiếp giá, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị xuất phát.
Dĩ vãng Hoàng thượngđicùng Thái hậu, còn các phi tần trừ phi đượchắnkhâm điểm bằngkhôngsẽlà nội vụ phủ báo tên. Mỗi lần như thế các cung đềukhôngthiếu được phần chuẩn bị, ý đồ là có thểđitheo. Nội vụ phủ kiếm đượckhôngít từ các phi tần trong những dịp như thế này.
Lần này Quý phi, Huệ tần, Ngọc tần, Vĩnh tầnđitheo. Hoàng hậu, Hiền phi, Thục phi luu lại xử lý công việc trong cung.
Đào nhi và Xảo nhi hoan hỷ, Tử Oánh lại nhíu mày khổ sở, nghĩ đến thuyền xe khổ sở, hơn nữa ngày trước nàng thu của Luu tần mười năm vạn lượng bạc bị hoàng thượng biết được. Hoàng Thượng giận dữ tịch thu năm vạn lượng nàng định chiếm làm của riêng. Nàng càng thêmâmthầm khẳng định Hoàng thượng là người hỉ nộ vô thường, nếuđitheothìngày nào cũng phải đối mặt vớihắn, lúc nào cũng phải đoán tâm tư củahắn.
Sáng sớm ngày mười ba tháng chín, bách quan ở Bắc Nhạn môn đưa tiễn, cờ trượng ngập sắc chậm rãi rờiđi. Sau khi ra khỏi Dương mônsẽxuất phát từ Huyền Thải môn, Trong phố bị cấm đường. Hai bên là cấm vệ quân.đitrước là đội nghi lễ có kỵ binh, sau đó là hộ vệ vây quanh long giá của hoàng thượng, sau đó là kiệu của Quý phi và kiệu của chư tần, quan viên, cuối cùng là bộ binh, đội ngũ thành hàng dàiđithậtchậm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tử Oánh lắc đầu “ Chỉ là đột nhiên cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ đến chắc là do gần đây ngủkhôngngon.”
“ Gần đây trời quá nóng,khôngmưa giống như mấy ngày trước.”
“ Ngày mai là đại lễ sắc phong của tỷ tỷ, muội chờ hồng bao của tỷ.” Mấy người vừađivừa giỡn, đến Phương Hoa hiên uống trà, khi trờikhôngcòn sớm mới cáo từ về Khải Tường cung.
“ Tỷ tỷ, ngày mai nắng to, người phải cẩn thận.” Đến cửa cung Họa Phiến gắt gao cầm tay nàng, Tử Oánh hiểurõ, trong lòng ấm áp, gật đầu.
Theo quy củ ngày mai nhận đại lễ nên hoàng thượngkhôngđến. Tử Oánh bước vào hồnhỏtrong Noãn các, nhớ tới chuyện hoang đườngđãphát sinh ở đâythìđỏ mặt, tắm qua loa.
Cuối cùng nàng cũng có thể làm chủmộtcung. Kiếp trước nàngkhôngcó phúc khí này.
“ Đào nhi, triều phục và hài ngày mai nội vụ phủđãmang đến chưa?”
“ Hồi nương nương, chiều nayđãđưa tới, Xảo nhiđangkiểm tra, chắc Hoàng Hậu cũngkhôngdám động thủ.”
“khôngchắc được.” Đào nhi cầm lược chải tóc cho Tử Oánh, Hoàng hậu lạikhôngphải nữ nhân thông minh.
Xảo nhi nâng triều phục vào, vẻ mặt nôn nóng “ Nương nương,trêntriều phục có lỗ hở..”
“ mang đến ta xem.” Tử Oánh đứng dậy, cùng Đào nhi liếc nhau, mặc dù đâykhôngphải là biện pháp sáng suốt nhưng có thể đả kích nàng!
Chỉ vàng, bạc thêu Loan Điểu triêu tú ở vạt trước của triều phục bị hởmộtlỗ, lấy tú công của nàngthìchắc chắnkhôngthể sửa hoàn mỹ được.
Đào nhi và Xảo nhiđãlâukhôngđộng chạm, Tô Noãn.. chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho dù bây giờ bẩm báo nội vụ phủthìbọn họ chắc chắn cũngsẽkhôngcho người làm. “ Đào nhi,đitìm Tô đáp ứng,nóita muốn thêu này nọ,khôngđược kinh động người khác.”
Đào nhi lĩnh mệnh rờiđi, Tử Oánh hơi ngẩn người, sắc trời vừa rồi còn sáng nayđãtối.Nàng nhất địnhsẽlà cho tổng quản nội vụ phủ thân bại danh liệt..
Đợi nửa canh giờ, Đào nhi vẫn còn chưa về, trán Tử Oánh lại đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, nàng liền dẫn Xảo nhi muốnđiThải Vi cung.
“ Nương nương, trời tối rồi người còn địnhđiđâu?” Tô Noãn bưng trà và mâm hạt sen cao vào phòng thấy Tử Oánh muốn ra ngoài mở miệng hỏi.
“ Tađigặp Hàn tỷ tỷ, ngươi để lại cửa hông rồiđinghỉ sớmđi.”
“ vâng” Tô Noãn để trà xuống lui ra ngoài.
Gió đêm phất phơ,điđược nửa đườngthìthấy Đào nhi gấp rút chạy về “ Nương nương, Tô, Tô đáp ứng rơi xuống nước..”
Rơi xuống nước?
“ Sao lại thế?” Ngữ khí của Tử Oánh rất nghiêm túc “ Mai Ngôn có việc gìkhông?”
“ May mắn pháthiệnkịp thời, thái yđangchẩn trị cho Tô tiểu chủ.”
“ Mau đỡ ta qua đó.”
Trong Kiêm Hà các đèn đuốc sáng trưng, Hàn Phong đứng dưới hành lang, ánh đèn mông lung chiếu lên người nàng, nhìn có vẻ rấtcôđộc. Đến gần pháthiệntrênmặt nàng đầy hoảng hốt.
“ Sao muội lại đến đây.” Oán trách nhìn thoáng qua Đào nhi “khôngdo nàng, là muội muốn đến, Mai Ngôn sao rồi?”
“ Vừa nôn ra mấy ngụm nước, may là pháthiệnkịp thời, bằngkhông..”
Tử Oánh cảm thấy căng thẳng, nắm tay Hàn Phong hạ giọngnói“ Tỷ tỷ,đangêm đẹp sao Mai Ngôn lại rơi xuống nước?”
Hàn Phong thấy xung quanhkhôngcó ai, hạ giọngnói“ Huệ tần triệu Mai Ngônđichép kinh thư cho Nhị hoàng tử, nhưngtrênđường vềkhôngai biết tại sao lại rơi xuống nước?”
Huệ tần! Lại là Huệ tần!
Sắc mặt Tử Oánh xanh mét, thấy thái y vội hành lễ “khôngbiết Tô muội muội có saokhông?”
Đổng thái ý vuốt râu “ Bị thương đến phổi, chỉ cần dưỡngthậttốt, tuyệt đốikhôngthể để bị cảm lạnh.”
Tiễn thái y, Tử Oánh và Hàn Phong cùng vào. Mai Ngônđãtỉnh, thấy các nàngthìchảy nước mắt “ Tỷ tỷ..” gọi hai tiếngđãkhóckhôngthành tiếng.
“ Muội đừng kích động,nóicho tỷ biếtđãsảy ra chuyện gì?” Hàn Phong nắm tay nàng ta, thay nàng lau nước mắt, động tác ôn nhu chăm sóc.
“ Muộikhôngbiết, chỉ nhớ khi đến gần hồthìbị người ta đánh ngất, sau đókhôngnhớ gì nữa.”
“ Huệ tầnthậtthủ đọan! lại muốn đẩy muội vào chỗ chết!” Hàn Phong căm giậnnói“ Nếukhôngphải Mai thường tại đến chỗ tỷthìdù thế nào tỷ cũngđicùng muội.”
“ Là ai cứu muoij?” Tử Oánh rót chén trà nóng cho Mai Ngôn, cung nữ bên cạnh Mai Ngôn hành lễ “ Bẩm nương nương, là thái giám bên cạnh QUý phi đưa Tiểu chủ trở về.”
Tử Oánh gật đầu: “ Mai Ngôn muội đùng suy nghĩ nhiều, dưỡng thân thể tốt rồi đến tạ ơn quý phi.”
Mai Ngôn gật đầu, dặn dòmộthồi thấy Mai Ngôn hơi mệt Tử Oánh và Hàn Phong mới rờiđi.
Trở về Khải Tường cung, người Tử Oánhđãđầy mồ hôi, nhìn thấy triều phục lại phiền chán,khôngbiết ngày mai nên làm thế nào mới tốt.
Tô Noãnđangthêu giày cho nàng “ Nương nương, vừa rồi nô tỳ có nhìn thấy triều phụctrênsạp, nô tỳ cả gan hỏi phải làm thế nào cho phải?”
“ Còn có thể như thế nào?” Vuốt vòng taytrêncổ tay, lòng nàngkhôngthể bình tĩnh.
“ Nô tỳ nhớ khi Hiền phi nương nương được sắc phong của là triều phục thêu thanh loan năm đầu.”
Tử Oánh tinh tế cân nhắcmộtphen,hiệntạikhôngcòn cách nào khác ngoài việc làm phiền Hiền phi.
Hiền phiđangnằmtrênsạp mỹ nhân, Cầm Sắt ở bên cạnh quạt, saumộthồi hàn huyên, Tử Oánh mớinóivào chủ để chính.
“khôngphải làkhôngđược, chỉ là nếu bị người bắt được nhược điểm…”
“ Dù xảy ra chuyện gì cũng là nô tỳ phải chịu trách nhiệm.”
“ Ân, Cầm Sắt tìm cho Ngọc tầnđi.”
mộtđêmkhôngngủ ngon, trong mộng tất cả là hình ảnh kiếp trước nhưng khi nàng tỉnh lạithìkhôngnhớrõđãmơ gì.
Tô Noãn thấy nàng có quầng thâmthìdùng thêm phấn cheđi. Mặc triều phục, treo triệu quan, thoạt nhìn tinh thần có vẻ rất tốt.
Lễ sắc phong tổ chức ở thái miếu, thái giám chấp lễ tuyên chỉ “ Ngọc tần Thẩm thị, công dung ngôn hạnh, tri thư lễ nghĩa, hiền thục, này sắc phong là Ngọc tần, khâm thử.”
Quỳ xuống tạ ơn đế hậu, Hoàng hậu thấytrênngười nàngkhôngphải là triều phục của tầnthìmuốn mở miệng răn dạy, Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt vẫy tay “ Hoàng hậu, mau kết thúc buổi lễ, trẫm muốnđithỉnh an Thái Hậu.”
Hoàng hậu “ vâng”mộttiếng,nóira huấn đạo của tổ tiên, saumộtcanh giờ mới kết thúc buổi lễ.
Dịch Thụy Cảnh ra khỏi thái miếu, cùng hoàng hậu lên kiệu đến Thọ Khang cung, Tử Oánhđitheo cũng chuẩn bị thỉnh an Thái hậu, Dịch Thụy Cảnh quay đầunói“ Hôm nay Ngọc tầnkhôngcầnđi, ngày khác hãy đến thỉnh an Thái Hậu.”
Tử oánh lĩnh mệnh, bất an trong lòng nàng vì thế cũng giảmđi, dù sao nàng vẫn cảm thấy triều phục này… Còn có vì sao Hoàng Thượngkhôngcho nàng đến thỉnh an Thái Hậu?
Buổi tối Hoàng Thượngkhôngngủ lại chỗ nàng, làm nàng thở phảo nột hơi, sau khi thu thập liền đến lãnh cung thăm Tường tần.
Tô Noãn phủ thêm áo choàng cho nàng, Đào nhi mang theo ngọn đèn, hai ngườiđira từ cửa hông, theo đườngnhỏđến lãnh cung.
Đây là lần thứ hai Đào nhi bồi nàng đến lãnh cung nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lãnh cung nằm ở phía tây bắc, bóng cây lắc lư lại ít ngườiâmkhí rất nặng.
Sau khi đút bạcđivào, hơi thở mục rữa quen thuộc đập vào mặt,âmlãnh, đây là nơi nàng sống ở kiếp trước, thậm chí nàng có thể nhớ được từng viên gạchtrêntường.
Nơi này nữ nhân đều điên rồi, mòn mỏi chờ đợi, chờ chết, có người từng tao nhã nhưng vìkhôngđợi được thánh sủng… Người người đềunóiHoàng cung tốt nhưng trong mắt nàng nó chỉ là địa ngục.
Đào nhi kinh hômộttiếng, dưới hành lang làmộtnữ tử tóc tai bù xù, vẫn mặc váy tô tú ngày ấy, Tử Oánh tiến lên sờ thử, thân thể vẫn nóng.
Ra khỏi lãnh cung, Đào nhi hít từng ngụm khí “ Nương nương, bên trongthậtkhủng bố, nô tỳkhôngmuốn đến nữa.”
“ Mong là vậy.”
“ Phi phi phi, nào có ai như nương nương tự nguyền rủa bản thân!”
Tháng chín chậm rãi đến, trong viện ngập tràn hương hoa quế, hơnmộttháng nay nàng vẫn là sủng phi trong mắt mọi người. Thái Hậu đối với nàng rất ôn hòa, nhưng mỗi lần thỉnh an bà takhôngngủthìlà mệt mỏi, nàng cảm thấyđãhiểurõ, bản thânđãmấtđichỗ dựa vững chắc là Thái hậu.
Hoàng Thượng muốn đến Tây Sơnđisăn. Hành cung ở Tây Sơn cách kinh thành hơn bảy mươi dặm,trênnúi có nhiều cảnh đẹp lại có nhiều ôn tuyền, lá nơi tốt để dưỡng sinh.
Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nayđãbồi Thái Hậuđiba lần. Năm nay Thái Hậu muốn niệm kinh nênkhôngđi. Phi tần hậu cung đều rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn được Hoàng Thượng mangđi.
Mùng ba tháng chín hoàng thượng hạ chỉ, ngày mười ba tháng chín xuất phát. Hành trình chặt chẽ, nội vụ phủđãphái người đến hành cung chuẩn bị tiếp giá, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị xuất phát.
Dĩ vãng Hoàng thượngđicùng Thái hậu, còn các phi tần trừ phi đượchắnkhâm điểm bằngkhôngsẽlà nội vụ phủ báo tên. Mỗi lần như thế các cung đềukhôngthiếu được phần chuẩn bị, ý đồ là có thểđitheo. Nội vụ phủ kiếm đượckhôngít từ các phi tần trong những dịp như thế này.
Lần này Quý phi, Huệ tần, Ngọc tần, Vĩnh tầnđitheo. Hoàng hậu, Hiền phi, Thục phi luu lại xử lý công việc trong cung.
Đào nhi và Xảo nhi hoan hỷ, Tử Oánh lại nhíu mày khổ sở, nghĩ đến thuyền xe khổ sở, hơn nữa ngày trước nàng thu của Luu tần mười năm vạn lượng bạc bị hoàng thượng biết được. Hoàng Thượng giận dữ tịch thu năm vạn lượng nàng định chiếm làm của riêng. Nàng càng thêmâmthầm khẳng định Hoàng thượng là người hỉ nộ vô thường, nếuđitheothìngày nào cũng phải đối mặt vớihắn, lúc nào cũng phải đoán tâm tư củahắn.
Sáng sớm ngày mười ba tháng chín, bách quan ở Bắc Nhạn môn đưa tiễn, cờ trượng ngập sắc chậm rãi rờiđi. Sau khi ra khỏi Dương mônsẽxuất phát từ Huyền Thải môn, Trong phố bị cấm đường. Hai bên là cấm vệ quân.đitrước là đội nghi lễ có kỵ binh, sau đó là hộ vệ vây quanh long giá của hoàng thượng, sau đó là kiệu của Quý phi và kiệu của chư tần, quan viên, cuối cùng là bộ binh, đội ngũ thành hàng dàiđithậtchậm.Đọc nhanh tại Vietwriter.com