Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Đám người Hoàng Hậu thấy Hoàng Thượngđirồi cũng lần lượt rờiđi,khôngcó ai muốnđithăm Lưu tần. Trước đó nàng ta quá phô trương, Hoàng Thượng lại cũng tỏrõthái độ.
Sau khi mọi người rờiđi, đại môn của Vĩnh Hòa cungđãđóng,mộtmình Tường tần ngồitrênđại kháng bên cửa sổ cườithậtthoải mái. Khi Lưu tần có thai, nàng ta cũngđãphải ănkhôngít khổ từ Lưu tần.khôngchỉ kéo Hoàng Thượng từ nơi nàyđi, còn thường xuyên dùng lờinóiép nàng, muốn ngồi lên vị trí chủ Vĩnh Hòa cung.
“ Chúng tađixem Lưu tần.” Tường tần để cung nữ chưởngsự- Tây Cùng vấn lại kiểu tóc Sơ cao kế, mang Xích kim tương đông châu mà nội vụ phủ mới mang đến, khuyên tai thủy tinh,trênngười cũng thay bằng gấm tố cẩm thêu hoa trà, qua rnhieen minh diễm động lòng người.
“ Nương nương, chúng tađinhư vậy có phải có chútkhôngổnkhông?” Tây Cùng có chút bất annói.
“khôngổn? Rốt cục ta cũng có cơ hội hãnh diện trước mặt nàng ta, sao lạikhôngđể cho nàng ta phải ngột ngạt? Huống chi Hoàng Thượng cũngkhôngliếc nàng tamộtcái, chúng ta đến an ủi nàng tathậttốt.”nóixong liền nở nụ cười trào phúng.
Lưu tần nằmtrêngiường thống khổ, nàng ta thất vọng vì đứanhỏkhôngcòn, sau đó chuyển từ thất vọng sang đau khổ vì Hoàng Thượng lạikhôngđến nhìn nàng tamộtcái. Chẳng lẽ vinh sủng chỉ là nhất thời?
Cung nữ Trà Chanh của Lưu tần dè dặt đặt ly trà lên án kỷ “ Nương nương, trời cũng muộn rồi, người sớm nghỉđi..” chưanóixong Lưu tầnđãngầng đầu tức giận trừng Trà Chanh “ Có phải là ngươi haykhông? Có phải ngươiđãhại con của bản cung haykhông?”
Trà Chanh lập tức quỳ xuống “ Nương nương, nô tỳ nào dám có lá gan đó, nô tỳ luôn trung thành tận tâm với người, nương nương phải tin tưởng nô tỳ…”
Trà Chanh chính là cung nữ áo đỏ tía, lúc đó sau khi lui ra nàng ta liền vội vàng đến hầu hạ Lưu tần, lại bị Lưu tần chỉ trích.
“ Xem ra muội vẫn còn sinh long hoạt hổ a” Tường tần đỡ tay Tây Cùng bước vào ĐÔng thiên điện “ Thực nhìnkhôngra là người vừa mới đẻ non.” Tùy ý ngồi xuống ghế cách Lưu tần xa nhất.
Lưu tần trợn tròn mắt “ Ngươi tới làm gì? Có phải là ngươi làm hại con của bản cung, nhất định là ngươi, bản cung phải bẩm báo với hoàng thượng, để người biếm ngươi vào lãnh cung..”
Tường tần cười xuymộttiếng, thấytrênbàn có trà mà Trà Tranh vừa mang vào liền bưng lên nhấpmộtngụm “mộtngày hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao có thời gian gặp người điên như ngươi? Huồng hồ ngươinóibản cung làm hại con ngươi, có chứng cứ gìkhông? Bằngkhôngbản cungsẽtrị ngươi tội vu hãm” Loảng xoảng, Tường tần đem ly trà đặt mạnh xuống bàn.
Nàng ta tiến cung sớm hơn, lại có phong hào, giáo huấn Lưu tần có cùng vị phânkhôngphải làkhôngthể.
“ ngươi, ngươi..” Lưu tần khó khăn hít thở, chỉ cảm thấy trong yết hầu có vị tanh ngọt của máu.
“ Muội muội vẫn nên bảo trọng. Hoàng Thượngđãgiao cho Quý phi lấy lại công đạo cho ngươi, về phần ai làm hại ngươi, trong lòng ngươi chắc cũngđãcó?”nóixong đứng dậy rờiđi, ra khỏi Đông thiên điện, làm như nơi nàythậtxúi quẩy liền sai Tây Cùng mang y phụcđithiêu.
Tây Cùng há miệng thở dốc, nhưngkhôngnóigì, y phục này nương nương vừa mặc đến…
Trà Chanh thấy sắc mặt Lưu tần khó coi liền muốn tiến lên nhưng lại sợ Lưu tần trách tội nên do dự, Lưu tần đánh vào tay nàng tanói: “ Nha đầu chết tiệt,khôngthấy bản cungđangkhó chịu sao, mắt mù hả! hay ngươiđãkiếm được cành cao hơn nên chướng mắt nơi này của bản cung!”
Lưu tần vì suy yếu, sức lựckhônglớn lắm, đánh cũngkhôngđau. Trà Chanhkhôngdám khóc lớn. chỉnhỏgiọng nỉ non, chọc Lưu tần càng tức giận, oán hận trừng mắt nhìn nàng ta. Lúc này Nhạc nhi bước vào, dùng mắt ra hiệu cho Trà Chanh, Trà Chanh như được đại xá, chạy vội ra ngoài.
“ Nương nương,hiệngiờ người nên nghỉ ngơithậttốt, dưỡng thân thể khỏe sau đó lại vì hoàng thượng mà sinh tiểu hoàng tử” Nhạc nhi nhấc lại bấc nến “ Đều là lỗi của nô tỳ, nếu lúc đó nô tỳđitheothìđãkhôngxảy ra chuyện. Thỉnh nương nương thứ tội.”
Nước mắt của Lưu tần lại chảy xuống “ Nhạc nhi, nhất định là tiểu nhân Trà Chanh kia hại ta… Ngươinóita cong có thể có đứanhỏsao?”
Nhạc nhi dịch góc chăn cho nàng ta “ Nương nương phúc trạch thâm hậu, tất nhiênsẽcó. Nương nương để tâm tình thoải mái là được.”
“ Nhưng là, nhưng là Hoàng Thượng cònkhôngliếc mắt nhìn tamộtcái, ngươinóixem coa phải Hoàng Thượng trách takhônggiữ được đứanhỏ?”
“ Nương nươngkhôngcần nghĩ nhiều, nhất định là Hoàng Thượng thương tâmkhôngđành lòng nhìn thấy nương nương. Còn nữa trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng tức giận cũng là vì QUý phi và hoàng hậu quản lýkhôngnghiêm.”
Lưu tần bình tĩnh lại, nhớ đến những lời Tường tần vừanói. Là ai muốn hại nàng? Ngọc quý nhân? Vinh tần? Tường tần? Huệ tần? hoặc có thể là hoàng hậu.
Mỗi người đều có khả năng nhưng dường như cũngkhôngcó khả năng.
Nghĩmộtchútđãcảm thấy đầu choáng váng, thở dài, lại thầm mắng Trà Chanhkhônghiểu chuyện, chỉ có Nhạc nhi là tri kỷ. Nghĩmộtlát lại khóc sau đó ngủ thiếpđi.
Nhạc nhi thấy Lưu tầnđãngủthìcười lạnh, thừa dịp trời tối đem mấy thứ vấtđi.
Trà Chanh sau khi rời khỏi trong lòng ủy khuất. bản thân tận tâm với Lưu tần lại cả ngày bị Lưu tầnkhôngnể mặt, luôn là Nhạc nhicôcôra mặt giúp nàng ta giải vây. Lần này Nhạc nhicôcôxin nghỉ mới đến phiên nàng ta hầu hạ,khôngngờ lại phát sinh chuyện như vậy.. Nghĩ đến ngày sau hơi thở dài, chỉ sợ về sau nàng ta sốngkhôngdễ chịu.
Ánh trăng sáng tỏ, hôm nay nhất định làmộtđêmkhôngngủ.
Liễu quý phi sắc mặtâmtrầm nhìn hoa văn Vạn thọ vô cươngtrênsong cửa sổ,mộtyến hội tốt đẹp lại bị làm hỏng, chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng kín đáo phê bình nàng ta.
“ Nương nương, ngườiđãmuốn nghỉ ngơi?” Tảo nhi hành lễ hỏi.
“ Đêm nay để An Cầm dẫn người điều trarõcho ta, chỉ cần là kẻ tiếp xúc với đồ ăn của Lưu tầnthìmộtngười cũngkhôngtha!” Tảo nhi ứng ‘Là’ Liễu quý phi bổ sung thêm “ Tiếp xúc với dụng cụ cũng phải cẩn thận điều tra.”
Tảo nhi lui xuống truyền lời với An Cẩm, móng tay của Quý phi cắmthậtsâu vào da thịt, qua hồi lâu mới gọi người hầu hạ rửa mặt.
khônglâu sau Tảo nhi trở về,nhỏgiọng bẩm báo với Quý phi: “ Nương nương, vừa mời…”
Tử Oánh trở lại Hương Vận hiên, đầu tiên là phân phó chuẩn bị nước tắm rửa, Đào nhi hầu hạ nàng, thấytrênvai nàng cómộtdấu răngthậtsâu “ Tiểu Chủ, đây là..”
“khôngsao, chỉ là bị cắnmộtcái.” Dùkhôngnóilà ai căn nhưng Đào nhi cũng hiểurõ, người trong cung có thể cắn Tiểu Chủ của nàng chỉ có thể là vị tiểu chủ kia.
“ Tiểu Chủ, nô tỳđãlàm theo lời người phân phó..” Đào nhi dột nhiên hạ giọng.
“ Tađãbiết,khôngbị ai pháthiệnchứ?”
“khôngcó,khôngcó ai thấy.”
“ Làm tốt lắm, giờ này chắc nàng tađãkhócđi, đáng tiếc là takhôngđược tần mắt nhìn thấy cảnh đó.”
“ về sau còn nhiều cơ hội mà, chỉ sợ đến lúc đó muốn ngườiđi, người cònkhôngmuốnđi.”
“ Ba ngày sau chính là lễ sắc phong,khôngbiết nội vụ phủđãchuẩn bị tốt triều phục chưa?” Tử Oánh khôi phục thanhâm, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai người liếc nhìn nhau.
“ Nội vụ phủđãkhẩn cấp làm, Tiểu Chủ cứ yên tâm.” Đào nhi hiểu ý trả lời.
khônglâu sau, Tô Noãn ở sau bình phongnhỏgiọngnói“ Tiểu Chủ, bên kiađãtan rồi.”
“ Ân, tađãbiết.” Tử Oánh ngâmmộtlát, thấy hơi nước lượn lờ, bình phong chắnmộtphần đèn đổ bóng loang nổ, nàng nhếch môi cười.
“ Hoàng Thượng vạn phúc kim an” thanhâmcủa Lâm Ngôn vang lên, Tử Oánh vội vàng mặc y phục ra ngoài hành lễ.
“khôngbiết Hoàng Thượng giá lâm, nô tỳkhôngthể tiếp đón từ xa.” Saohắnlại đến đây? Hôm nay tâm tìnhhắnkhôngtốt, vạn nhất chọc giận hănkhôngphải tất cả đều thất bại trong gang tấc.
“ Đứng lênđi.” Vừa rồihắnbãi giá Thanh Lương điện,điđến giữa đường lại đổi ý.
Tử Oánh phân phó Tô Noãn dâng trà, Dịch Thụy cảnh lập tức đến đại kháng bên cửa sổ, Tử Oánh bước đến cởi giày chohắn, kê sau lưnghắnmộtgối mềm, thấyhắnmệt mỏi nằm đóthìnhỏgiọng hỏi:
“ Hoàng Thượng, có muốn tắm rửakhông?”
Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt ânmộttiếng, khuôn mặt mệt mỏi,khôngcó chút nào giống ngày xưa, trả lời nàngmộtcách mỉa mai. Tô Noãnđãra ngoài chuẩn bị nước, bên trong chỉ có hai người họ. Tử Oánh cảm thấy hơi kỳ quái, huống chi vừa rồi hai người mới cá nước thân mật trong đình.
“ Trà để xa như vậy, trẫm uống thế nào?” Dịch Thụy cảnh khẽ chớp mi, bắt đầu chỉ huy Tử Oánh.
Tóc Tử Oánh chưa lau khô, nướcnhỏtí tách,khônglâu sau lưng áo nàngđãướt sũng.trênngười vốn chỉ mặc y phục mỏng, nay thân thể như có nhưkhônghiệnra, rất mê người.
Nàng lạikhônghay biết, vẫn nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng Thượng, thấy tâm tìnhhắnkhôngtốt nên thông cảm đem trà đến trước mặthắn.
“ Hôm naythậtnghe lời.” Dịch Thụy Cảnh nhấpmộtngụm, nhăn mặt “ Sao lạikhôngphải là nàng phao?”
“ Hồi hoàng thượng, nô tỳ vừa tắm, chưa kịp..” Còn chưanóixong Dịch Thụy Cảnhđãđẩy nàng ra,đivề phía Noãn các còn để lạimộtcâu cho nàng “ Dối trá!”
Tử Oánh quỳtrênmặt đất, tuy biết bản thân thường xuyên chọc giậnhắn, nhưnghắnchưa từng thức giận như vậy, thay từkhôngcần thành dối trá, thanhâmlại lớn như vậy, chỉ sợ Họa Phiến và hiền phi cũng đều nghe thấy được chứ đừngnóicung nữ thái giámđangđứng bên ngoài, ngày mai nàng phải gặp người khác như thế nào?
Ngơ ngác quỳtrênđất, chân bắt đầu run lên. Trong lòng lại hối hận, biếtrõtâm tìnhhắnkhôngtốt còn cố tình chọchắn.
khônglâu sauhắnmặc áo lts màu vàng bước ra, tóc cũng chưa lau, nước chảy thành dòng suốinhỏ.
“ Đứng lên, lau tóc cho trẫm.” Dịch Thụy Cảnh thấy nàng còn quỳthìkhôngđành lòng mở miệngnói, cau mày ngồitrênsạp.
Tử Oánh vội đứng dậy, vì quỳ lâu nên khiđicó chút lảo đảo, cầm khăn đứng sau lwunghắnnhẹnhàng lau, giữa hai người lại khôi phụckhôngkhí trầm mặc, nhưng lại nhàn nhạt lộ ra an tường.
Lau khô đượcmộtnửa, Dịch Thụy Cảnh túm lấy tóc nàng về phía trước, cầm khăn lau cho nàng, Tử Oánh ngạc nhiên tựa hồ..khôngnên phát triển thành như vậy.
“ Hoàng, hoàng…” Tử Oánh lắp bắp mở miệng, Dịch Thụy Cảnh kéo tóc nàng để trả thù, làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
“ Câm miệng” Nàng vội vàng ngậm miệng, hôm nay nàngkhôngnên động vào vảy ngược củahắn.
Ôm nàng lên giường, kéo màn xuống,nhẹnhàng bóp chân cho nàng “ Còn đau sao?” Ngữ khí vẫnkhôngtốt, nhưng ôn như hơn vừa nãy.
Nàng phảinóihaykhông?Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Sau khi mọi người rờiđi, đại môn của Vĩnh Hòa cungđãđóng,mộtmình Tường tần ngồitrênđại kháng bên cửa sổ cườithậtthoải mái. Khi Lưu tần có thai, nàng ta cũngđãphải ănkhôngít khổ từ Lưu tần.khôngchỉ kéo Hoàng Thượng từ nơi nàyđi, còn thường xuyên dùng lờinóiép nàng, muốn ngồi lên vị trí chủ Vĩnh Hòa cung.
“ Chúng tađixem Lưu tần.” Tường tần để cung nữ chưởngsự- Tây Cùng vấn lại kiểu tóc Sơ cao kế, mang Xích kim tương đông châu mà nội vụ phủ mới mang đến, khuyên tai thủy tinh,trênngười cũng thay bằng gấm tố cẩm thêu hoa trà, qua rnhieen minh diễm động lòng người.
“ Nương nương, chúng tađinhư vậy có phải có chútkhôngổnkhông?” Tây Cùng có chút bất annói.
“khôngổn? Rốt cục ta cũng có cơ hội hãnh diện trước mặt nàng ta, sao lạikhôngđể cho nàng ta phải ngột ngạt? Huống chi Hoàng Thượng cũngkhôngliếc nàng tamộtcái, chúng ta đến an ủi nàng tathậttốt.”nóixong liền nở nụ cười trào phúng.
Lưu tần nằmtrêngiường thống khổ, nàng ta thất vọng vì đứanhỏkhôngcòn, sau đó chuyển từ thất vọng sang đau khổ vì Hoàng Thượng lạikhôngđến nhìn nàng tamộtcái. Chẳng lẽ vinh sủng chỉ là nhất thời?
Cung nữ Trà Chanh của Lưu tần dè dặt đặt ly trà lên án kỷ “ Nương nương, trời cũng muộn rồi, người sớm nghỉđi..” chưanóixong Lưu tầnđãngầng đầu tức giận trừng Trà Chanh “ Có phải là ngươi haykhông? Có phải ngươiđãhại con của bản cung haykhông?”
Trà Chanh lập tức quỳ xuống “ Nương nương, nô tỳ nào dám có lá gan đó, nô tỳ luôn trung thành tận tâm với người, nương nương phải tin tưởng nô tỳ…”
Trà Chanh chính là cung nữ áo đỏ tía, lúc đó sau khi lui ra nàng ta liền vội vàng đến hầu hạ Lưu tần, lại bị Lưu tần chỉ trích.
“ Xem ra muội vẫn còn sinh long hoạt hổ a” Tường tần đỡ tay Tây Cùng bước vào ĐÔng thiên điện “ Thực nhìnkhôngra là người vừa mới đẻ non.” Tùy ý ngồi xuống ghế cách Lưu tần xa nhất.
Lưu tần trợn tròn mắt “ Ngươi tới làm gì? Có phải là ngươi làm hại con của bản cung, nhất định là ngươi, bản cung phải bẩm báo với hoàng thượng, để người biếm ngươi vào lãnh cung..”
Tường tần cười xuymộttiếng, thấytrênbàn có trà mà Trà Tranh vừa mang vào liền bưng lên nhấpmộtngụm “mộtngày hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao có thời gian gặp người điên như ngươi? Huồng hồ ngươinóibản cung làm hại con ngươi, có chứng cứ gìkhông? Bằngkhôngbản cungsẽtrị ngươi tội vu hãm” Loảng xoảng, Tường tần đem ly trà đặt mạnh xuống bàn.
Nàng ta tiến cung sớm hơn, lại có phong hào, giáo huấn Lưu tần có cùng vị phânkhôngphải làkhôngthể.
“ ngươi, ngươi..” Lưu tần khó khăn hít thở, chỉ cảm thấy trong yết hầu có vị tanh ngọt của máu.
“ Muội muội vẫn nên bảo trọng. Hoàng Thượngđãgiao cho Quý phi lấy lại công đạo cho ngươi, về phần ai làm hại ngươi, trong lòng ngươi chắc cũngđãcó?”nóixong đứng dậy rờiđi, ra khỏi Đông thiên điện, làm như nơi nàythậtxúi quẩy liền sai Tây Cùng mang y phụcđithiêu.
Tây Cùng há miệng thở dốc, nhưngkhôngnóigì, y phục này nương nương vừa mặc đến…
Trà Chanh thấy sắc mặt Lưu tần khó coi liền muốn tiến lên nhưng lại sợ Lưu tần trách tội nên do dự, Lưu tần đánh vào tay nàng tanói: “ Nha đầu chết tiệt,khôngthấy bản cungđangkhó chịu sao, mắt mù hả! hay ngươiđãkiếm được cành cao hơn nên chướng mắt nơi này của bản cung!”
Lưu tần vì suy yếu, sức lựckhônglớn lắm, đánh cũngkhôngđau. Trà Chanhkhôngdám khóc lớn. chỉnhỏgiọng nỉ non, chọc Lưu tần càng tức giận, oán hận trừng mắt nhìn nàng ta. Lúc này Nhạc nhi bước vào, dùng mắt ra hiệu cho Trà Chanh, Trà Chanh như được đại xá, chạy vội ra ngoài.
“ Nương nương,hiệngiờ người nên nghỉ ngơithậttốt, dưỡng thân thể khỏe sau đó lại vì hoàng thượng mà sinh tiểu hoàng tử” Nhạc nhi nhấc lại bấc nến “ Đều là lỗi của nô tỳ, nếu lúc đó nô tỳđitheothìđãkhôngxảy ra chuyện. Thỉnh nương nương thứ tội.”
Nước mắt của Lưu tần lại chảy xuống “ Nhạc nhi, nhất định là tiểu nhân Trà Chanh kia hại ta… Ngươinóita cong có thể có đứanhỏsao?”
Nhạc nhi dịch góc chăn cho nàng ta “ Nương nương phúc trạch thâm hậu, tất nhiênsẽcó. Nương nương để tâm tình thoải mái là được.”
“ Nhưng là, nhưng là Hoàng Thượng cònkhôngliếc mắt nhìn tamộtcái, ngươinóixem coa phải Hoàng Thượng trách takhônggiữ được đứanhỏ?”
“ Nương nươngkhôngcần nghĩ nhiều, nhất định là Hoàng Thượng thương tâmkhôngđành lòng nhìn thấy nương nương. Còn nữa trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng tức giận cũng là vì QUý phi và hoàng hậu quản lýkhôngnghiêm.”
Lưu tần bình tĩnh lại, nhớ đến những lời Tường tần vừanói. Là ai muốn hại nàng? Ngọc quý nhân? Vinh tần? Tường tần? Huệ tần? hoặc có thể là hoàng hậu.
Mỗi người đều có khả năng nhưng dường như cũngkhôngcó khả năng.
Nghĩmộtchútđãcảm thấy đầu choáng váng, thở dài, lại thầm mắng Trà Chanhkhônghiểu chuyện, chỉ có Nhạc nhi là tri kỷ. Nghĩmộtlát lại khóc sau đó ngủ thiếpđi.
Nhạc nhi thấy Lưu tầnđãngủthìcười lạnh, thừa dịp trời tối đem mấy thứ vấtđi.
Trà Chanh sau khi rời khỏi trong lòng ủy khuất. bản thân tận tâm với Lưu tần lại cả ngày bị Lưu tầnkhôngnể mặt, luôn là Nhạc nhicôcôra mặt giúp nàng ta giải vây. Lần này Nhạc nhicôcôxin nghỉ mới đến phiên nàng ta hầu hạ,khôngngờ lại phát sinh chuyện như vậy.. Nghĩ đến ngày sau hơi thở dài, chỉ sợ về sau nàng ta sốngkhôngdễ chịu.
Ánh trăng sáng tỏ, hôm nay nhất định làmộtđêmkhôngngủ.
Liễu quý phi sắc mặtâmtrầm nhìn hoa văn Vạn thọ vô cươngtrênsong cửa sổ,mộtyến hội tốt đẹp lại bị làm hỏng, chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng kín đáo phê bình nàng ta.
“ Nương nương, ngườiđãmuốn nghỉ ngơi?” Tảo nhi hành lễ hỏi.
“ Đêm nay để An Cầm dẫn người điều trarõcho ta, chỉ cần là kẻ tiếp xúc với đồ ăn của Lưu tầnthìmộtngười cũngkhôngtha!” Tảo nhi ứng ‘Là’ Liễu quý phi bổ sung thêm “ Tiếp xúc với dụng cụ cũng phải cẩn thận điều tra.”
Tảo nhi lui xuống truyền lời với An Cẩm, móng tay của Quý phi cắmthậtsâu vào da thịt, qua hồi lâu mới gọi người hầu hạ rửa mặt.
khônglâu sau Tảo nhi trở về,nhỏgiọng bẩm báo với Quý phi: “ Nương nương, vừa mời…”
Tử Oánh trở lại Hương Vận hiên, đầu tiên là phân phó chuẩn bị nước tắm rửa, Đào nhi hầu hạ nàng, thấytrênvai nàng cómộtdấu răngthậtsâu “ Tiểu Chủ, đây là..”
“khôngsao, chỉ là bị cắnmộtcái.” Dùkhôngnóilà ai căn nhưng Đào nhi cũng hiểurõ, người trong cung có thể cắn Tiểu Chủ của nàng chỉ có thể là vị tiểu chủ kia.
“ Tiểu Chủ, nô tỳđãlàm theo lời người phân phó..” Đào nhi dột nhiên hạ giọng.
“ Tađãbiết,khôngbị ai pháthiệnchứ?”
“khôngcó,khôngcó ai thấy.”
“ Làm tốt lắm, giờ này chắc nàng tađãkhócđi, đáng tiếc là takhôngđược tần mắt nhìn thấy cảnh đó.”
“ về sau còn nhiều cơ hội mà, chỉ sợ đến lúc đó muốn ngườiđi, người cònkhôngmuốnđi.”
“ Ba ngày sau chính là lễ sắc phong,khôngbiết nội vụ phủđãchuẩn bị tốt triều phục chưa?” Tử Oánh khôi phục thanhâm, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai người liếc nhìn nhau.
“ Nội vụ phủđãkhẩn cấp làm, Tiểu Chủ cứ yên tâm.” Đào nhi hiểu ý trả lời.
khônglâu sau, Tô Noãn ở sau bình phongnhỏgiọngnói“ Tiểu Chủ, bên kiađãtan rồi.”
“ Ân, tađãbiết.” Tử Oánh ngâmmộtlát, thấy hơi nước lượn lờ, bình phong chắnmộtphần đèn đổ bóng loang nổ, nàng nhếch môi cười.
“ Hoàng Thượng vạn phúc kim an” thanhâmcủa Lâm Ngôn vang lên, Tử Oánh vội vàng mặc y phục ra ngoài hành lễ.
“khôngbiết Hoàng Thượng giá lâm, nô tỳkhôngthể tiếp đón từ xa.” Saohắnlại đến đây? Hôm nay tâm tìnhhắnkhôngtốt, vạn nhất chọc giận hănkhôngphải tất cả đều thất bại trong gang tấc.
“ Đứng lênđi.” Vừa rồihắnbãi giá Thanh Lương điện,điđến giữa đường lại đổi ý.
Tử Oánh phân phó Tô Noãn dâng trà, Dịch Thụy cảnh lập tức đến đại kháng bên cửa sổ, Tử Oánh bước đến cởi giày chohắn, kê sau lưnghắnmộtgối mềm, thấyhắnmệt mỏi nằm đóthìnhỏgiọng hỏi:
“ Hoàng Thượng, có muốn tắm rửakhông?”
Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt ânmộttiếng, khuôn mặt mệt mỏi,khôngcó chút nào giống ngày xưa, trả lời nàngmộtcách mỉa mai. Tô Noãnđãra ngoài chuẩn bị nước, bên trong chỉ có hai người họ. Tử Oánh cảm thấy hơi kỳ quái, huống chi vừa rồi hai người mới cá nước thân mật trong đình.
“ Trà để xa như vậy, trẫm uống thế nào?” Dịch Thụy cảnh khẽ chớp mi, bắt đầu chỉ huy Tử Oánh.
Tóc Tử Oánh chưa lau khô, nướcnhỏtí tách,khônglâu sau lưng áo nàngđãướt sũng.trênngười vốn chỉ mặc y phục mỏng, nay thân thể như có nhưkhônghiệnra, rất mê người.
Nàng lạikhônghay biết, vẫn nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng Thượng, thấy tâm tìnhhắnkhôngtốt nên thông cảm đem trà đến trước mặthắn.
“ Hôm naythậtnghe lời.” Dịch Thụy Cảnh nhấpmộtngụm, nhăn mặt “ Sao lạikhôngphải là nàng phao?”
“ Hồi hoàng thượng, nô tỳ vừa tắm, chưa kịp..” Còn chưanóixong Dịch Thụy Cảnhđãđẩy nàng ra,đivề phía Noãn các còn để lạimộtcâu cho nàng “ Dối trá!”
Tử Oánh quỳtrênmặt đất, tuy biết bản thân thường xuyên chọc giậnhắn, nhưnghắnchưa từng thức giận như vậy, thay từkhôngcần thành dối trá, thanhâmlại lớn như vậy, chỉ sợ Họa Phiến và hiền phi cũng đều nghe thấy được chứ đừngnóicung nữ thái giámđangđứng bên ngoài, ngày mai nàng phải gặp người khác như thế nào?
Ngơ ngác quỳtrênđất, chân bắt đầu run lên. Trong lòng lại hối hận, biếtrõtâm tìnhhắnkhôngtốt còn cố tình chọchắn.
khônglâu sauhắnmặc áo lts màu vàng bước ra, tóc cũng chưa lau, nước chảy thành dòng suốinhỏ.
“ Đứng lên, lau tóc cho trẫm.” Dịch Thụy Cảnh thấy nàng còn quỳthìkhôngđành lòng mở miệngnói, cau mày ngồitrênsạp.
Tử Oánh vội đứng dậy, vì quỳ lâu nên khiđicó chút lảo đảo, cầm khăn đứng sau lwunghắnnhẹnhàng lau, giữa hai người lại khôi phụckhôngkhí trầm mặc, nhưng lại nhàn nhạt lộ ra an tường.
Lau khô đượcmộtnửa, Dịch Thụy Cảnh túm lấy tóc nàng về phía trước, cầm khăn lau cho nàng, Tử Oánh ngạc nhiên tựa hồ..khôngnên phát triển thành như vậy.
“ Hoàng, hoàng…” Tử Oánh lắp bắp mở miệng, Dịch Thụy Cảnh kéo tóc nàng để trả thù, làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
“ Câm miệng” Nàng vội vàng ngậm miệng, hôm nay nàngkhôngnên động vào vảy ngược củahắn.
Ôm nàng lên giường, kéo màn xuống,nhẹnhàng bóp chân cho nàng “ Còn đau sao?” Ngữ khí vẫnkhôngtốt, nhưng ôn như hơn vừa nãy.
Nàng phảinóihaykhông?Đọc nhanh tại Vietwriter.com