Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Dịch Thụy Cảnhkhôngmặc triều phục mà thay bằng thường phục màu tím thêu rồng vàng. Tử Oánh hiếm khi thấyhắnmặc y phục như vậy, lúc nàyhắnnhìn có chút lười nhác so với ngày thường.
Phồn hoa thịnh thế, tối nay nhất định choáng ngợp trong cảnh vàng son.
Ngụy công côngnhẹnhàng vỗ tay, trong điện tiếng đàn sao lập tức vang lên,mộtnhóm vũ cơ, xiêm y mỏng manh, mặt mày tinh xảo, dáng người thướt tha tiến vào, điệu múa uyển chuyển đồng nhất, đừngnóiHoàng thượng, đến các nàng xem còn phải động tâm.
Trong điện ánh nến sáng rực, ngoài cửa sổ trăng vừa lên, Lưu tần ngồi đối diện Tử Oánh, nhàn nhã ăn trái cây. Trong chén là nước ô mai nhà bếp cố ý chuẩn bị.
Hếtmộtvũ khúc, Hoàng hậu đứng dậy kính rượu Hoàng Thượng và Thái hậu, phân phó cung nữ mang hạng quyển Xích Kimđãchuẩn bị đưa cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử- Dịch Phi Vũ cònnhỏtuổi nên bà vú củahắnphúc thân nhận lễ “ Nhị hoàng tử đa tạ đại lễ của Hoàng hậu nương nương.”
Lễ nàykhôngtính là hậu nhưng cũngkhônglàm cho người ta bắt bẻ vào đâu được. Bà vúnóinhư vậy cũng có điều ám chỉ, hoàng hậu cười mở miệng “ Cũngkhôngcó gì, Bản cung là mẫu thân củahắn, tất nhiên là phảiyêuthươnghắn.”
Bà vú đáp “ là “mộttiếng rồi lui xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Huệ tần, thấy thần sắc của Huệ tầnkhôngcó gì khác thường,trênmặt còn cườinhẹ. Hoàng hậu thấy Huệ tầnkhôngcó phản ứng như mong đợithìtrênmặthiệnlên thất vọng.
Điều này giống như đánh và bông, ngươi kỳ vọng nàng để ý nhưng lại pháthiệnnàng căn bảnkhôngđể trong lòng.
Dịch Thụy Cảnh nhíu mày, Quý phi cũng kính rượu Hoàng thượng và Thái hậu, nhân tiện nâng chén với Huệ tần, Huệ tần biết lần này là Quý phi giúp đỡ nàng tamộtđại ân, nên phối hợp nâng chén đáp lễ.
Điều đó tỏ vẻ Hoàng hậukhônghiểu lễ nghĩa, còn các nàngthìhòa thuận vui vẻ cỡ nào.
Tử Oánh cảm thấykhôngthú vị. Hoàng hậuthậtkhôngthông minh, ngay trước mặt Hoàng Thượng mà làm bẽ mặt mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, điều đó chỉ càng khiến Hoàng Thượng chán ghét.
Thiết nghĩ điều đó cũng là do Hoàng thượng bức nàng ta, từ khi gả cho Hoàng Thượng đến nay tuy Hoàng Thượngkhôngsủng ái nàng ta, nhưng vẫn cho nàng ta chút mặt mũi. Nhưng lần trước Hoàng Thượng lại răn dạy nàng ta trước mặt phi tần,hiệntại lạikhôngchịu giao lại quyền quản lý hậu cung cho nàng ta, nàng ta cảm thấythậtrối loạn.
Thái Hậu cũngkhôngthích vị Hoàng Hậukhônglên được mặt bàn này, lúc trước nếukhôngphải bất đắc dĩthìthà chết bà ta cũngkhôngđể hoàng thượng cưới nàng ta. Nay nàng ta lại có Đại hoàng tử, vì thể diện của Đại hoàng tử nên hậu vị của nàng ta cũngkhôngthể động.
Đại hoàng tử- Dịch Phi Minh, thấy sắc mặt mẫu hậu mình khó coi,thìtiến lên hành lễ “ Nhi thần cung chúc Nhị đềmộtnăm nhiều điều mới.”
Dáng người khả ái, chọc Thái hậu liên tiếpnói“ Hảo hài tử.”
Sắc mặt Dịch Thụy Cảnh cũng dịuđikhôngít, gọi bà vú bế đến đểhắnôm, hỏi: “ Hoàng nhi muốn tặng gì cho hoàng đệ của con?”
Dịch Phi Minh nghiêng đầunói: “ Nhi thần làmmộtbài thơ cho nhị đệ.”
Thục phi cầm quạt tròn che miệng cườinói“ Đại hoàng tửthậtthông minh lanh lợi, bốn tuổiđãcó thể làm thơ, tương laisẽlàm cho người trong thiên hạ cam bái hạ phong.”
Dịch Phi Mính mỉm cười ngọt ngào: “ Thục phi nương nương, nhi thần chỉ có họcthậtnhiều, tương lai mới có thể phụ giúp phụ hoàng. Trong thiện hạ phải có tài năng, nếu chỉ biết làm thơthìkhôngđược?”
Nhất thời trong điện lặng ngắt như tờ, Hoàng hậu nương nương vội vàng quỳ xuống, Dịch Phi Minhkhônghiểu sao Hoàng hậu lại quỳ nhưng cũng quỳ theo. Chỉ là trong mắt ngấn lệ,khôngbiết mìnhđãnóisau điều gì.
“ Lời này là ai dạy ngươi?” DỊch Thụy Cảnh vỗ mặt bàn, khihắncònnhỏcũng phải trưởng thành sớm nhưng mới bốn tuổithìcái gì cũng chưa hiểu, nếunóinhững lời nàykhôngcó ai dạyhắn-Đại hoàng tử,thìhắn- Dịch Thụy Cảnh,khôngtin.
“ Là Trần học sỹ.” Dịch Phi Minh vụng trộm nâng mắt nhìn Dịch Thụy Cảnh, thấy Dịch Thụy Cảnhkhôngtức giận, đánh bạonói“ Phụ hoàng, nhi thầnnóisai rồi?”
“ Đứng lênđi, connóikhôngsai. Chỉ là con cònnhỏtuổi,khôngcần học tập vất vả như vậy.” Lại quay đầunóivới hoàng hậu “ Minh nhi tuổi cònnhỏ, nàngkhôngthể bắthắnhọc nhiều như thế, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, nàng có thẻ chịu trách nhiệm nổi?”
Hoàng hậu đáp “ Là” trong lòng biết là bản thân quá sốt ruột,đãlàm Minh nhi phải mệt mỏi, nghĩ khi trở vềsẽkêu người làm đồ ăn tẩm bổ.
Vì khúc nhạc đệm này nên Đại hoàng tử cũngkhônglàm thơ, rầu rĩ trở về chỗ. Đến cuối cùng cũngkhônghiểu tại sao phụ hoàng tức giận.
Các phi tần rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn hiến nghệ trước mặt Hoàng Thượng, có những người lá gan lớn dám đứng lên đầu tiên, ví dụ như người vừa mới thăng từ cung nữ thành phi tần – Lý đáp ứng.
Trongmộtdàn mĩ nhânthìLý đáp ứngkhôngphải nổi bật nhất, hôm nay lại trang điểm nên nhìn cũng thuận mắt. Lý đáp ứng phúc thân “ Hôm nay là sinh nhật Nhị hoàng tử, nô tỳ lại chỉ có tài phao trà. Nô tỳ bêu xấu, xin pha trà vì Nhị hoàng tử.”
Dịch Thụy Cảnh gật đầu “ Trẫm nhớ Ngọc quý nhân cũng là cao thủ phao trà,khôngbằng hai nàng tỷ thí, thế nào?” Ngữ khí khẳng định. Tử Oánhđangngồi vui vẻ cắn hạt duwam nghe thấy vậy liền cắn vào lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Dịch Thụy Cảnh thấy thếnói: “ Xem ra Ngọc quý nhân là muốnkhôngcho trẫm mặt mũi.”
Tử Oánh thấy mọi người đều nhìn nàng, Lưu tần bày ra vẻ mặt xem kịch vui, mặt Lý đáp ứngthìnhư ngâm trong băng, Hàn Phong lặng lẽ đẩy tay nàng, nàng vội quỳtrênmặt đất “ Nô tỳkhôngdám, nô tỳđãsớm nghe Lý đáp ứng là cao thủ phao trà,khôngnghĩ đến hôm nay Hoàng Thượng lại cho nô tỳ ân điển này, nô tỳ là cảm động rớt nước mắt.”
Dịch Thụy Cảnh nhìn nàngđangquỳnói“ Đứng lênđi,trênđất lạnh”
Lời này làm chúng phi tần ghen tị đỏ mắt, lúc nãy Đại hoàng tử quỳ cũngkhôngthấy Hoàng Thượngnóinhư vậy.
Tử Oánh thầm nghĩ Hoàng Thượng lại muốn nàng phải ngột ngạt, mấy ngàykhônggặp màhắnvẫn nhớ mối hận mấy hôm trước.
Tiểu Huyền tử lệnh thái giám mang dụng cụ pha trà lên. Tử Oánh và Lý đáp ứng ngồi đối diện, Tử Oánh cảm thấy Lý đáp ứng nhìn mình nhưng khi nàng ngẩng đầu lênthìLý đáp ứngđãdời ánh mắt.
Tử Oánh để Đào nhi đốt hương, hương thơm nhàn nhạt mùi đàn hương như có nhưkhôngphiêu tán trongkhôngkhí. Dùng nước nóng tráng cốc tử sa, động tác tuyệt đẹp, lộ ramộtkhoảng cổ tay trắng nõn,trêncổ tay mang vòng mà Thái hậu ban.
Mạnh thần mộc lâm, riâmtri kỷ, Ô Long vào cung, trăm trượng phi bộc, … Động tác của hai ngườikhôngsai biệt lắm, các phi tần ngồi xem như phát ngốc.
Lý đáp ứng phao xong trước nàngmộtbước, trình lên cho Dịch Thụy Cảnh, Thái Hậu và Hoàng Hậu. Dịch Thụy cảnh thấy tỷ lệ nước và trà vô cùng tốt, mùi hươngnhẹnhàng, đặc biệt và trong chén trà nổi lên hoa mẫu đơn. Thái Hậu cũng rất vừa lòng, nhấpmộtngụm cười gật đầu.
Hoàng hậu sau khi trải quasựkiện đồng ngôn vô kỵ của Đại hoàng tửthìtrở nên thànhthậthơn rất nhiều, thấy Thái Hậu khích lệ, nàng ta cũng khenmộttiếng “ Hảo”, Lý đáp ứng cười cảm tạ, chờ Tử Oánh dâng trà.
Tử Oánhkhôngnhanhkhôngchậm bưng trà lên, đầu tiên dângmộtchén cho hoàng thượng, sau đó là Thái hậu, hoàng hậu, Quý phi, các vị phi ngay cả Huệ tần cũng cómộtchén. Dịch Thụy Cảnh thấy nàng chu đáothìcười lạnh, nhấc nắp chén lên thấy lá trà phiêu du trong nước, hương thơm nồng nàn nhưng tràtrênmặt nước lại tĩnh lặng, chứkhônghóa ra mẫu đơn như của Lý đáp ứng.
Dịch Thụy Cảnhkhôngvội nhấm nháp, nâng mắt nhìn Tử Oánh.hắnnhớ lần trước ở Thanh Lương điện nàngđãtừng phao trà hóa hoa, chẳng lẽ lần này làẩndấu?
Bỗng có tiếng kinh hô nhonhỏ, Hiền phi nhịnkhôngđược tán dương: “ Tay nghề của muộithậtlà giỏi, biết bản cungyêuhoa quế nên làm nở hóa quế, hương vị cũng vô cùng tốt.”
Lập tức Quý phi cũng tán dương “ Của Bản Cung là hoa Ngọc Lan, Ngọc quý nhânthậtcó tâm.”
Thái hậu cũng vui cười hớn hởnói“thậtlà đứanhỏcơ trí.” Trong trà của thái hậu là chữ thọ.
Mặt Dịch Thụy cảnh đầy hắc tuyến,khôngngờ tất cả mọi người đều có, chỉ cóhắnlà Hoàng Thượng lạikhôngcó gì!
Tử Oánh thấy Dịch Thụy Cảnh đen mặtthìcho rằnghắnkhôngthích đồ án nàng phao liền quỳtrênđất xin tha thứ. “ Nô tỳ tự tiện đoán thánh ý, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
DỊch Thụy Cảnh đặt chén trà lên bàn “ Ngọc quý nhân đoán tâm tư gì của trẫm?”
“ Nô tỳ nghĩhiệnnay Lưu tần và Tuyết phi đều hoài con nối dòng. Hoàng Thượng nhất địng là hi vọng con nối dòng ngày càng nhiều, nên nô tỳ mới phao trà hình què văn.”
Què văn- ngụ ý là con nối dòng hưng thịnh, quốc thái dân an. Dịch Thụy cảnh nâng chén trà nhìn, quả nhiên là đồ án của Quẻ văn, nghĩ đến đây là Tử Oánh đừa giỡn tâm cơ,khôngkhỏi cảm thấy chán nản.
“ Nếu như thế, Ngọc quý nhân và Lý đáp ứng cao thấpđãphân. Ngày ngày Trẫm phê sổ con cũng mệt mỏi, Ngọc quý nhân tới pha trà cho Trẫmđi.” Nàng dám đừa giỡn trẫm, trẫm liền cho nàng ngày ngày pha trà cho trẫm.
Tử Oánh khấu tạ Hoàng thượng, tâm tình Thái hậu cũng tốt “ Ai giađangmuốn để Ngọc quý nhân đến Thọ Khang cung pha trà cho ai gia,khôngnghĩ hoàng thượng lại nhanh hơn ai giamộtbước.”
Tử Oánh nghe thếthìhai mắt lấp lánh nhìn Thái hậu, cũng lúc đóthìmặt Dịch Thụy cảnh lại vừa vặn biến đen, Tử Oánh thức thời cúi đầu lui ra.
Trở lại chỗ ngồi, Tử Oánh có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của Lý đáp ứng, điều nàykhôngthể trách Tử Oánh, tất cả là do nàng ta muốn bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng Thượng.
Sau đó các phi tần, người hiến vũ, người vẽ tranh, Dịch Thụy Cảnhkhôngthèm liếc mắtmộtcái. Thái Hậu mượn cớ lớn tuổi rờiđisớm. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng cònnhỏtuổi nên bà vú ôm xuốngđingủ.
Tử Oánh tiếp thu đủ loại ánh mắt oán giận, mọi ngườikhônghẹn mà cùng muốn chơi tửu lệnh với nàng. Nàng thơkhônglàm được, cũngkhônggiải được câu đố, Đào nhi sau nàng nghẹn muốn hỏng. Từ trước đến nay Tiểu Chủ luôn tinh thông thi phú, sao giờ lại để các phi tần chê cười.
Lưu tần cười nhạokhôngchút che giấu, Hàn Phong sốt ruột hậnkhôngthể thay nàng nhận tựu lệnh. Mặt Hoàng Thượng như đáy nồi, sắc mặt Thái Hậu cũng khó coi. Cứ như thếthìkhôngchỉ làm mất mặt nàng mà cũng đánh vào mặt mũi Thái Hậu.
Tử Oánh uốngkhôngít rượu, liền hướng Hoàng Thượng và Thái hậu xin rờiđi. Hàn Phong lo lắng cho nàng, Tử Oánh liền vỗ tay nàng “khôngsao, tỷ tỷ hãy chơithậttốt.”
Nàng mang theo Đào nhi ra ngoài cửa điện, yến hội còn chưa kết thúc, bên ngoài cũngkhôngcó kiệu. Tử Oánhđidọc theo đường, vừa uốngkhôngít rượu nên bướcđitập tễnh, lại gặp gió nên hơi đau đầu.
Đào nhi đỡ Tử Oánh đứng vững lại, thấy Tử Oánh khó chịuthìgấp đến dộ quay vòng.
“ Đào nhi, ngươiđigọi kiệu đến đây, ta và trong đình ngồimộtlát.”
Đào nhi do dự “ Tiểu Chủ nhưngmộtmình người ngồi trong đình…”
“khôngsao, mauđiđi.”
Đào nhikhôngthể làm gì khác, đánh dìu Tử Oánh vào trong đình, vội vàng chạyđitìm kiệu, trong lòngthìthầm nghĩ lần saukhôngthể để Tử Oánh vì ngại phiền phức mà mang theomộtmình nàng ta hầu hạ.
Trăngđãlên, trong đình mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu, trongkhôngkhí tràn ngập hương Ngọc lan, xen lẫn hương Ngọc hương. Xa xa là đèn lắc lư trong gió, nàng hít sâumộthơi, chỉ cảm thấy cả khoang mũi là hương thơm ngọt ngào.
Thân mình trầm lại, rượu trái cây này tác dụng chậm nhưng lạithậtmạnh. Trong lòng nàng lạikhôngcòn nghĩ đến những ngày xưa tối tăm, rượu quả nhiên là đồ tốt,mộtly quên sầu.
Phía sau truyền đến bước chânnhỏvụn, Tử Oánh quay đầu nhưng chưa nhìnrõlà aiđãrơi vào cái ôm quen thuộc thơm mùi Long Diên hương, bên tai là hơi thở có mùi rượu củahắn.
Rượukhônglàm người say, người tự say.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Phồn hoa thịnh thế, tối nay nhất định choáng ngợp trong cảnh vàng son.
Ngụy công côngnhẹnhàng vỗ tay, trong điện tiếng đàn sao lập tức vang lên,mộtnhóm vũ cơ, xiêm y mỏng manh, mặt mày tinh xảo, dáng người thướt tha tiến vào, điệu múa uyển chuyển đồng nhất, đừngnóiHoàng thượng, đến các nàng xem còn phải động tâm.
Trong điện ánh nến sáng rực, ngoài cửa sổ trăng vừa lên, Lưu tần ngồi đối diện Tử Oánh, nhàn nhã ăn trái cây. Trong chén là nước ô mai nhà bếp cố ý chuẩn bị.
Hếtmộtvũ khúc, Hoàng hậu đứng dậy kính rượu Hoàng Thượng và Thái hậu, phân phó cung nữ mang hạng quyển Xích Kimđãchuẩn bị đưa cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử- Dịch Phi Vũ cònnhỏtuổi nên bà vú củahắnphúc thân nhận lễ “ Nhị hoàng tử đa tạ đại lễ của Hoàng hậu nương nương.”
Lễ nàykhôngtính là hậu nhưng cũngkhônglàm cho người ta bắt bẻ vào đâu được. Bà vúnóinhư vậy cũng có điều ám chỉ, hoàng hậu cười mở miệng “ Cũngkhôngcó gì, Bản cung là mẫu thân củahắn, tất nhiên là phảiyêuthươnghắn.”
Bà vú đáp “ là “mộttiếng rồi lui xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Huệ tần, thấy thần sắc của Huệ tầnkhôngcó gì khác thường,trênmặt còn cườinhẹ. Hoàng hậu thấy Huệ tầnkhôngcó phản ứng như mong đợithìtrênmặthiệnlên thất vọng.
Điều này giống như đánh và bông, ngươi kỳ vọng nàng để ý nhưng lại pháthiệnnàng căn bảnkhôngđể trong lòng.
Dịch Thụy Cảnh nhíu mày, Quý phi cũng kính rượu Hoàng thượng và Thái hậu, nhân tiện nâng chén với Huệ tần, Huệ tần biết lần này là Quý phi giúp đỡ nàng tamộtđại ân, nên phối hợp nâng chén đáp lễ.
Điều đó tỏ vẻ Hoàng hậukhônghiểu lễ nghĩa, còn các nàngthìhòa thuận vui vẻ cỡ nào.
Tử Oánh cảm thấykhôngthú vị. Hoàng hậuthậtkhôngthông minh, ngay trước mặt Hoàng Thượng mà làm bẽ mặt mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, điều đó chỉ càng khiến Hoàng Thượng chán ghét.
Thiết nghĩ điều đó cũng là do Hoàng thượng bức nàng ta, từ khi gả cho Hoàng Thượng đến nay tuy Hoàng Thượngkhôngsủng ái nàng ta, nhưng vẫn cho nàng ta chút mặt mũi. Nhưng lần trước Hoàng Thượng lại răn dạy nàng ta trước mặt phi tần,hiệntại lạikhôngchịu giao lại quyền quản lý hậu cung cho nàng ta, nàng ta cảm thấythậtrối loạn.
Thái Hậu cũngkhôngthích vị Hoàng Hậukhônglên được mặt bàn này, lúc trước nếukhôngphải bất đắc dĩthìthà chết bà ta cũngkhôngđể hoàng thượng cưới nàng ta. Nay nàng ta lại có Đại hoàng tử, vì thể diện của Đại hoàng tử nên hậu vị của nàng ta cũngkhôngthể động.
Đại hoàng tử- Dịch Phi Minh, thấy sắc mặt mẫu hậu mình khó coi,thìtiến lên hành lễ “ Nhi thần cung chúc Nhị đềmộtnăm nhiều điều mới.”
Dáng người khả ái, chọc Thái hậu liên tiếpnói“ Hảo hài tử.”
Sắc mặt Dịch Thụy Cảnh cũng dịuđikhôngít, gọi bà vú bế đến đểhắnôm, hỏi: “ Hoàng nhi muốn tặng gì cho hoàng đệ của con?”
Dịch Phi Minh nghiêng đầunói: “ Nhi thần làmmộtbài thơ cho nhị đệ.”
Thục phi cầm quạt tròn che miệng cườinói“ Đại hoàng tửthậtthông minh lanh lợi, bốn tuổiđãcó thể làm thơ, tương laisẽlàm cho người trong thiên hạ cam bái hạ phong.”
Dịch Phi Mính mỉm cười ngọt ngào: “ Thục phi nương nương, nhi thần chỉ có họcthậtnhiều, tương lai mới có thể phụ giúp phụ hoàng. Trong thiện hạ phải có tài năng, nếu chỉ biết làm thơthìkhôngđược?”
Nhất thời trong điện lặng ngắt như tờ, Hoàng hậu nương nương vội vàng quỳ xuống, Dịch Phi Minhkhônghiểu sao Hoàng hậu lại quỳ nhưng cũng quỳ theo. Chỉ là trong mắt ngấn lệ,khôngbiết mìnhđãnóisau điều gì.
“ Lời này là ai dạy ngươi?” DỊch Thụy Cảnh vỗ mặt bàn, khihắncònnhỏcũng phải trưởng thành sớm nhưng mới bốn tuổithìcái gì cũng chưa hiểu, nếunóinhững lời nàykhôngcó ai dạyhắn-Đại hoàng tử,thìhắn- Dịch Thụy Cảnh,khôngtin.
“ Là Trần học sỹ.” Dịch Phi Minh vụng trộm nâng mắt nhìn Dịch Thụy Cảnh, thấy Dịch Thụy Cảnhkhôngtức giận, đánh bạonói“ Phụ hoàng, nhi thầnnóisai rồi?”
“ Đứng lênđi, connóikhôngsai. Chỉ là con cònnhỏtuổi,khôngcần học tập vất vả như vậy.” Lại quay đầunóivới hoàng hậu “ Minh nhi tuổi cònnhỏ, nàngkhôngthể bắthắnhọc nhiều như thế, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, nàng có thẻ chịu trách nhiệm nổi?”
Hoàng hậu đáp “ Là” trong lòng biết là bản thân quá sốt ruột,đãlàm Minh nhi phải mệt mỏi, nghĩ khi trở vềsẽkêu người làm đồ ăn tẩm bổ.
Vì khúc nhạc đệm này nên Đại hoàng tử cũngkhônglàm thơ, rầu rĩ trở về chỗ. Đến cuối cùng cũngkhônghiểu tại sao phụ hoàng tức giận.
Các phi tần rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn hiến nghệ trước mặt Hoàng Thượng, có những người lá gan lớn dám đứng lên đầu tiên, ví dụ như người vừa mới thăng từ cung nữ thành phi tần – Lý đáp ứng.
Trongmộtdàn mĩ nhânthìLý đáp ứngkhôngphải nổi bật nhất, hôm nay lại trang điểm nên nhìn cũng thuận mắt. Lý đáp ứng phúc thân “ Hôm nay là sinh nhật Nhị hoàng tử, nô tỳ lại chỉ có tài phao trà. Nô tỳ bêu xấu, xin pha trà vì Nhị hoàng tử.”
Dịch Thụy Cảnh gật đầu “ Trẫm nhớ Ngọc quý nhân cũng là cao thủ phao trà,khôngbằng hai nàng tỷ thí, thế nào?” Ngữ khí khẳng định. Tử Oánhđangngồi vui vẻ cắn hạt duwam nghe thấy vậy liền cắn vào lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Dịch Thụy Cảnh thấy thếnói: “ Xem ra Ngọc quý nhân là muốnkhôngcho trẫm mặt mũi.”
Tử Oánh thấy mọi người đều nhìn nàng, Lưu tần bày ra vẻ mặt xem kịch vui, mặt Lý đáp ứngthìnhư ngâm trong băng, Hàn Phong lặng lẽ đẩy tay nàng, nàng vội quỳtrênmặt đất “ Nô tỳkhôngdám, nô tỳđãsớm nghe Lý đáp ứng là cao thủ phao trà,khôngnghĩ đến hôm nay Hoàng Thượng lại cho nô tỳ ân điển này, nô tỳ là cảm động rớt nước mắt.”
Dịch Thụy Cảnh nhìn nàngđangquỳnói“ Đứng lênđi,trênđất lạnh”
Lời này làm chúng phi tần ghen tị đỏ mắt, lúc nãy Đại hoàng tử quỳ cũngkhôngthấy Hoàng Thượngnóinhư vậy.
Tử Oánh thầm nghĩ Hoàng Thượng lại muốn nàng phải ngột ngạt, mấy ngàykhônggặp màhắnvẫn nhớ mối hận mấy hôm trước.
Tiểu Huyền tử lệnh thái giám mang dụng cụ pha trà lên. Tử Oánh và Lý đáp ứng ngồi đối diện, Tử Oánh cảm thấy Lý đáp ứng nhìn mình nhưng khi nàng ngẩng đầu lênthìLý đáp ứngđãdời ánh mắt.
Tử Oánh để Đào nhi đốt hương, hương thơm nhàn nhạt mùi đàn hương như có nhưkhôngphiêu tán trongkhôngkhí. Dùng nước nóng tráng cốc tử sa, động tác tuyệt đẹp, lộ ramộtkhoảng cổ tay trắng nõn,trêncổ tay mang vòng mà Thái hậu ban.
Mạnh thần mộc lâm, riâmtri kỷ, Ô Long vào cung, trăm trượng phi bộc, … Động tác của hai ngườikhôngsai biệt lắm, các phi tần ngồi xem như phát ngốc.
Lý đáp ứng phao xong trước nàngmộtbước, trình lên cho Dịch Thụy Cảnh, Thái Hậu và Hoàng Hậu. Dịch Thụy cảnh thấy tỷ lệ nước và trà vô cùng tốt, mùi hươngnhẹnhàng, đặc biệt và trong chén trà nổi lên hoa mẫu đơn. Thái Hậu cũng rất vừa lòng, nhấpmộtngụm cười gật đầu.
Hoàng hậu sau khi trải quasựkiện đồng ngôn vô kỵ của Đại hoàng tửthìtrở nên thànhthậthơn rất nhiều, thấy Thái Hậu khích lệ, nàng ta cũng khenmộttiếng “ Hảo”, Lý đáp ứng cười cảm tạ, chờ Tử Oánh dâng trà.
Tử Oánhkhôngnhanhkhôngchậm bưng trà lên, đầu tiên dângmộtchén cho hoàng thượng, sau đó là Thái hậu, hoàng hậu, Quý phi, các vị phi ngay cả Huệ tần cũng cómộtchén. Dịch Thụy Cảnh thấy nàng chu đáothìcười lạnh, nhấc nắp chén lên thấy lá trà phiêu du trong nước, hương thơm nồng nàn nhưng tràtrênmặt nước lại tĩnh lặng, chứkhônghóa ra mẫu đơn như của Lý đáp ứng.
Dịch Thụy Cảnhkhôngvội nhấm nháp, nâng mắt nhìn Tử Oánh.hắnnhớ lần trước ở Thanh Lương điện nàngđãtừng phao trà hóa hoa, chẳng lẽ lần này làẩndấu?
Bỗng có tiếng kinh hô nhonhỏ, Hiền phi nhịnkhôngđược tán dương: “ Tay nghề của muộithậtlà giỏi, biết bản cungyêuhoa quế nên làm nở hóa quế, hương vị cũng vô cùng tốt.”
Lập tức Quý phi cũng tán dương “ Của Bản Cung là hoa Ngọc Lan, Ngọc quý nhânthậtcó tâm.”
Thái hậu cũng vui cười hớn hởnói“thậtlà đứanhỏcơ trí.” Trong trà của thái hậu là chữ thọ.
Mặt Dịch Thụy cảnh đầy hắc tuyến,khôngngờ tất cả mọi người đều có, chỉ cóhắnlà Hoàng Thượng lạikhôngcó gì!
Tử Oánh thấy Dịch Thụy Cảnh đen mặtthìcho rằnghắnkhôngthích đồ án nàng phao liền quỳtrênđất xin tha thứ. “ Nô tỳ tự tiện đoán thánh ý, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
DỊch Thụy Cảnh đặt chén trà lên bàn “ Ngọc quý nhân đoán tâm tư gì của trẫm?”
“ Nô tỳ nghĩhiệnnay Lưu tần và Tuyết phi đều hoài con nối dòng. Hoàng Thượng nhất địng là hi vọng con nối dòng ngày càng nhiều, nên nô tỳ mới phao trà hình què văn.”
Què văn- ngụ ý là con nối dòng hưng thịnh, quốc thái dân an. Dịch Thụy cảnh nâng chén trà nhìn, quả nhiên là đồ án của Quẻ văn, nghĩ đến đây là Tử Oánh đừa giỡn tâm cơ,khôngkhỏi cảm thấy chán nản.
“ Nếu như thế, Ngọc quý nhân và Lý đáp ứng cao thấpđãphân. Ngày ngày Trẫm phê sổ con cũng mệt mỏi, Ngọc quý nhân tới pha trà cho Trẫmđi.” Nàng dám đừa giỡn trẫm, trẫm liền cho nàng ngày ngày pha trà cho trẫm.
Tử Oánh khấu tạ Hoàng thượng, tâm tình Thái hậu cũng tốt “ Ai giađangmuốn để Ngọc quý nhân đến Thọ Khang cung pha trà cho ai gia,khôngnghĩ hoàng thượng lại nhanh hơn ai giamộtbước.”
Tử Oánh nghe thếthìhai mắt lấp lánh nhìn Thái hậu, cũng lúc đóthìmặt Dịch Thụy cảnh lại vừa vặn biến đen, Tử Oánh thức thời cúi đầu lui ra.
Trở lại chỗ ngồi, Tử Oánh có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của Lý đáp ứng, điều nàykhôngthể trách Tử Oánh, tất cả là do nàng ta muốn bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng Thượng.
Sau đó các phi tần, người hiến vũ, người vẽ tranh, Dịch Thụy Cảnhkhôngthèm liếc mắtmộtcái. Thái Hậu mượn cớ lớn tuổi rờiđisớm. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng cònnhỏtuổi nên bà vú ôm xuốngđingủ.
Tử Oánh tiếp thu đủ loại ánh mắt oán giận, mọi ngườikhônghẹn mà cùng muốn chơi tửu lệnh với nàng. Nàng thơkhônglàm được, cũngkhônggiải được câu đố, Đào nhi sau nàng nghẹn muốn hỏng. Từ trước đến nay Tiểu Chủ luôn tinh thông thi phú, sao giờ lại để các phi tần chê cười.
Lưu tần cười nhạokhôngchút che giấu, Hàn Phong sốt ruột hậnkhôngthể thay nàng nhận tựu lệnh. Mặt Hoàng Thượng như đáy nồi, sắc mặt Thái Hậu cũng khó coi. Cứ như thếthìkhôngchỉ làm mất mặt nàng mà cũng đánh vào mặt mũi Thái Hậu.
Tử Oánh uốngkhôngít rượu, liền hướng Hoàng Thượng và Thái hậu xin rờiđi. Hàn Phong lo lắng cho nàng, Tử Oánh liền vỗ tay nàng “khôngsao, tỷ tỷ hãy chơithậttốt.”
Nàng mang theo Đào nhi ra ngoài cửa điện, yến hội còn chưa kết thúc, bên ngoài cũngkhôngcó kiệu. Tử Oánhđidọc theo đường, vừa uốngkhôngít rượu nên bướcđitập tễnh, lại gặp gió nên hơi đau đầu.
Đào nhi đỡ Tử Oánh đứng vững lại, thấy Tử Oánh khó chịuthìgấp đến dộ quay vòng.
“ Đào nhi, ngươiđigọi kiệu đến đây, ta và trong đình ngồimộtlát.”
Đào nhi do dự “ Tiểu Chủ nhưngmộtmình người ngồi trong đình…”
“khôngsao, mauđiđi.”
Đào nhikhôngthể làm gì khác, đánh dìu Tử Oánh vào trong đình, vội vàng chạyđitìm kiệu, trong lòngthìthầm nghĩ lần saukhôngthể để Tử Oánh vì ngại phiền phức mà mang theomộtmình nàng ta hầu hạ.
Trăngđãlên, trong đình mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu, trongkhôngkhí tràn ngập hương Ngọc lan, xen lẫn hương Ngọc hương. Xa xa là đèn lắc lư trong gió, nàng hít sâumộthơi, chỉ cảm thấy cả khoang mũi là hương thơm ngọt ngào.
Thân mình trầm lại, rượu trái cây này tác dụng chậm nhưng lạithậtmạnh. Trong lòng nàng lạikhôngcòn nghĩ đến những ngày xưa tối tăm, rượu quả nhiên là đồ tốt,mộtly quên sầu.
Phía sau truyền đến bước chânnhỏvụn, Tử Oánh quay đầu nhưng chưa nhìnrõlà aiđãrơi vào cái ôm quen thuộc thơm mùi Long Diên hương, bên tai là hơi thở có mùi rượu củahắn.
Rượukhônglàm người say, người tự say.Đọc nhanh tại Vietwriter.com