Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 856
Mary FirstFlo siết chặt tay, thân thể có chút run lên. Cho đến bây giờ bà vẫn nhớ như in ngày hôm đó, cái ngày mà bà bắt gặp Alex Bush và Đường Nhược Vũ nói chuyện với nhau trong hoa viên, kí ức đó chỉ như mới vừa hôm qua mà thôi....
Quay ngược thời gian trở về kí ức của Mary FirstFlo,
Đường Nhược Vũ đứng nhìn những bông hoa đang khoe mình dưới ánh nắng, thế nhưng đôi mắt cô lại không thể hiện niềm vui, ngược lại mang nét buồn rầu như ẩn chứa nỗi tâm sự không thể diễn tả.
Alex Bush đứng bên cạnh, chậm rãi lên tiếng:
- Ta đồng ý với cô, khi nào Âu Dương Chấn Đông đến mở lời, ta sẽ giúp đỡ ông ta, thuận lợi nhận Elias làm con nuôi.
Đường Nhược Vũ rũ mắt, nhẹ nàng đáp:
- Cảm ơn.
Dừng một chút, cô mắt lên, quay sang nhìn người đàn ông, hỏi:
- Tại sao anh không hỏi lí do tôi làm như vậy?
Phong thái Alex vẫn điềm tĩnh như bình thường, từ tốn trả lời:
- Nếu đã đến nhờ sự giúp đỡ của ta, có lẽ chuyện này rất nghiêm trọng. Hơn nữa, ta cũng mong có thể...
- Alex! - Đường Nhược Vũ đột ngột cắt ngang lời nói của người đàn ông, dường như cô biết rõ anh định nói gì, nhưng lại không muốn nghe.
Alex Bush quay sang nhìn Đường Nhược Vũ, mắt hai người chạm nhau, giờ phút này họ như có thể nhìn thấy chính mình trong đối phương. Lần đầu tiên, chỉ duy hình bóng của anh hiện hữu trong đôi con ngươi trong suốt ấy của cô, không phải Cadira, cũng không phải bất kì ai, mà chính là một mình anh, duy nhất anh.
Đường Nhược Vũ đối diện với ánh mắt thâm tình ấy, lần đầu tiên không trốn tránh, cô nói:
- Alex, cả đời tôi chưa từng nợ ai bao giờ, nhưng tôi lại nợ anh quá nhiều, đến bây giờ không biết làm cách nào để đền đáp. Tôi hiểu những việc anh làm, cũng biết tình cảm của anh, nhưng mà... tôi xin lỗi. Nếu như có kiếp sau, tôi nguyện dùng cả bản thân mình... trả lại cho anh.
- Hãy sống thật tốt.
Nói xong, Đường Nhược Vũ quay người lại, nhấc chân bước đi. Alex đứng nhìn theo phía sau, khoảnh khắc đó anh thật sự rất muốn vươn tay ra bắt lấy cô gái, ôm thật chặt vào lòng, không cho cô rời xa mình. Anh muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình, nhưng mà.... so với điều đó, anh càng mong cô được sống theo ý mình muốn, sống trong vui vẻ...
Người đàn ông đã suy nghĩ đơn giản như vậy, nhưng anh đâu nào biết đó lại chính là lần cuối cùng, anh nhìn thấy Đường Nhược Vũ trước khi cô hoàn toàn biến mất...
.....
Âu Dương Thiên Thiên không ngờ đến giữa Đường Nhược Vũ và Alex Bush lại có một đoạn quan hệ như vậy, điều này không nằm trong kí ức của cô, cũng không ai kể cho cô nghe cả. Không một ai biết về mối quan hệ của họ, trừ những người trong cuộc.
- Thế nên... bà mới âm thầm đẩy Nhị tiểu thư vào chỗ chết? - Một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến cả Âu Dương Thiên Thiên và Mary FirstFlo cùng quay sang nhìn.
Kỳ Ân và Sherry đã tỉnh dậy, hai người cố gượng thân thể ngồi lên, nhìn Mary FirstFlo với ánh mắt cảnh giác. Nuốt một ngụm nước bọt, Kỳ Ân chậm rãi nói tiếp:
- Những sát thủ, ám vệ, đều là do bà phái tới, không những để điều tra Nhị tiểu thư mà còn muốn giết cô ấy. Cả lần chúng tôi bị bắt vứt vào hang ổ của Mafia, người đứng đằng sau cũng chính là bà. Bà muốn mượn tay đám người đó... để giết Nhị tiểu thư.
Chính bởi vì không thể động tay trực tiếp nên Mary mới thông qua những kẻ thù bên ngoài của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần để giết cả hai người, đương nhiên, trọng tâm vẫn nhắm vào Âu Dương Thiên Thiên, điều đó quá rõ ràng.
Âu Dương Thiên Thiên hết sức kinh ngạc trước lời giải thích của Kỳ Ân, vậy hóa ra... lần đó chị ấy đã biết Mary là kẻ đứng sau đẩy cô vào chỗ chết? Nhưng mà... lúc đó thậm chí cô còn chưa biết đến quá khứ của mình và Đường Nhược Vũ, Mary đã muốn giết cô từ lâu như vậy rồi ư?
Trước sự khẳng định của Kỳ Ân, Mary FirstFlo không phủ nhận, ngược lại đáp:
- Đúng vậy, tất cả là do ta làm, sát thủ cũng là do ta thuê, ám vệ là do ta phái đến, ta muốn giết Âu Dương Thiên Thiên, đã muốn giết từ mười lăm năm trước rồi!
- Những ngày đầu khi Elias được nhận làm con nuôi của Âu Dương gia, ta đã tức giận đến phát điên lên, ta không thể động đến đứa bé đó nếu nó được sự đảm bảo từ một người thừa kế. Ta căm ghét, ta oán hận, nhưng rồi ông trời đã ban cho ta một món quà khác để xoa dịu điều ấy, chính là Sym. Khi ta biết được trong người ta đã mang một mầm giống của Bush, ngươi không biết ta vui như thế nào đâu. Ta thậm chí đã bỏ qua những nỗi căm ghét với ngươi để hạnh phúc sinh ra thằng bé, đứa con của ta và Alex. Khoảng thời gian đó, ngươi hoàn toàn biết mất khỏi tâm trí ta, ta gần như đã quên mất ngươi và sống một cách bình thường. Nhưng rồi mười lăm năm sau, khi ngươi xuất hiện bên cạnh Elias, khi ngươi lại đến đây và làm náo loạn cuộc sống của ta một lần nữa, đặc biệt khi ngươi tiếp cận Sym của ta, ta không thể đứng im được nữa.
- Ta là mẹ của Sym, con trai của ta như thế nào ta là người rõ nhất, cách nó kể cho ta nghe về ngươi, cách nó nhìn ngươi, những lời nó nói và những hành động nó làm, ta biết nó có hứng thú với ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi được như ý đâu. Đường Nhược Vũ đã cướp người đàn ông mà ta yêu thương, bây giờ ta sẽ không để ngươi làm điều tương tự, cướp mất Sym của ta. Ta cũng... tuyệt đối không để Sym trở thành một Alex thứ hai, vì yêu thích một đứa con gái mà làm trái lời của ta. Thằng bé phải làm người thừa kế, ngươi không được cản đường của nó, Âu Dương Thiên Thiên.
Vươn tay đến nắm lấy cổ áo Âu Dương Thiên Thiên, Mary độc ác ra lệnh:
- Đó cũng là lí do khiến ta thay đổi quyết định, ta sẽ không để ngươi sống nữa, ngươi phải chết.
Âu Dương Thiên Thiên đối mắt với Mary FirstFlo, cô đột nhiên im lặng vài giây rồi lên tiếng:
- Đáng thương thật.
- Cái gì? - Người phụ nữ không hiểu Âu Dương Thiên Thiên nói gì, cau mày hỏi.
Cô mím môi, thản nhiên trả lời:
- Bà thật đáng thương Mary, cả con trai của bà, Sym cũng đáng thương y như vậy. Bà luôn nghĩ mọi thứ phải là của mình, nhưng bà không hiểu một đạo lý, đã không phải là đồ của mình, thì mãi mãi cũng không chiếm được.
- Tôi luôn tự hỏi, tại sao những ân oán chưa thể giải quyết giữa bà và mẹ tôi lại liên quan đến tôi, tôi đâu phải người nhận được tình yêu của Alex Bush, cũng không phải người được ông ấy quan tâm, nhưng tôi lại là thứ để bà trút hết mọi oán hận vào người. Bà không nhận ra sao Mary? Bà thực chất là một kẻ đố kị, bà đố kị với tình yêu mà Alex Bush dành cho Đường Nhược Vũ. Bà luôn nghĩ rằng bà hơn người khác, nên cho rằng người gặp người thích, ai thấy cũng phải yêu bà, khi một kẻ nào đó đi ngược lại với lí lẽ của bà, thì bà tức giận, oán trách họ. Bà đem nỗi căm hận một người vấy lên một kẻ ngoài cuộc, ép bức họ đến con đường cùng. Chỉ tiếc là mẹ tôi đã chết quá sớm, lòng hận thù không được giải tỏa nên sự căm hận ấy lại hiển nhiên đổ hết lên đầu tôi.
- Mary FirstFlo, tình yêu của bà là vũng lầy cực đoạn, bà chỉ muốn khống chế và áp đặt người khác, bà thực chất chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Một kẻ ích kỉ, thật đáng thương.
Quay ngược thời gian trở về kí ức của Mary FirstFlo,
Đường Nhược Vũ đứng nhìn những bông hoa đang khoe mình dưới ánh nắng, thế nhưng đôi mắt cô lại không thể hiện niềm vui, ngược lại mang nét buồn rầu như ẩn chứa nỗi tâm sự không thể diễn tả.
Alex Bush đứng bên cạnh, chậm rãi lên tiếng:
- Ta đồng ý với cô, khi nào Âu Dương Chấn Đông đến mở lời, ta sẽ giúp đỡ ông ta, thuận lợi nhận Elias làm con nuôi.
Đường Nhược Vũ rũ mắt, nhẹ nàng đáp:
- Cảm ơn.
Dừng một chút, cô mắt lên, quay sang nhìn người đàn ông, hỏi:
- Tại sao anh không hỏi lí do tôi làm như vậy?
Phong thái Alex vẫn điềm tĩnh như bình thường, từ tốn trả lời:
- Nếu đã đến nhờ sự giúp đỡ của ta, có lẽ chuyện này rất nghiêm trọng. Hơn nữa, ta cũng mong có thể...
- Alex! - Đường Nhược Vũ đột ngột cắt ngang lời nói của người đàn ông, dường như cô biết rõ anh định nói gì, nhưng lại không muốn nghe.
Alex Bush quay sang nhìn Đường Nhược Vũ, mắt hai người chạm nhau, giờ phút này họ như có thể nhìn thấy chính mình trong đối phương. Lần đầu tiên, chỉ duy hình bóng của anh hiện hữu trong đôi con ngươi trong suốt ấy của cô, không phải Cadira, cũng không phải bất kì ai, mà chính là một mình anh, duy nhất anh.
Đường Nhược Vũ đối diện với ánh mắt thâm tình ấy, lần đầu tiên không trốn tránh, cô nói:
- Alex, cả đời tôi chưa từng nợ ai bao giờ, nhưng tôi lại nợ anh quá nhiều, đến bây giờ không biết làm cách nào để đền đáp. Tôi hiểu những việc anh làm, cũng biết tình cảm của anh, nhưng mà... tôi xin lỗi. Nếu như có kiếp sau, tôi nguyện dùng cả bản thân mình... trả lại cho anh.
- Hãy sống thật tốt.
Nói xong, Đường Nhược Vũ quay người lại, nhấc chân bước đi. Alex đứng nhìn theo phía sau, khoảnh khắc đó anh thật sự rất muốn vươn tay ra bắt lấy cô gái, ôm thật chặt vào lòng, không cho cô rời xa mình. Anh muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình, nhưng mà.... so với điều đó, anh càng mong cô được sống theo ý mình muốn, sống trong vui vẻ...
Người đàn ông đã suy nghĩ đơn giản như vậy, nhưng anh đâu nào biết đó lại chính là lần cuối cùng, anh nhìn thấy Đường Nhược Vũ trước khi cô hoàn toàn biến mất...
.....
Âu Dương Thiên Thiên không ngờ đến giữa Đường Nhược Vũ và Alex Bush lại có một đoạn quan hệ như vậy, điều này không nằm trong kí ức của cô, cũng không ai kể cho cô nghe cả. Không một ai biết về mối quan hệ của họ, trừ những người trong cuộc.
- Thế nên... bà mới âm thầm đẩy Nhị tiểu thư vào chỗ chết? - Một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến cả Âu Dương Thiên Thiên và Mary FirstFlo cùng quay sang nhìn.
Kỳ Ân và Sherry đã tỉnh dậy, hai người cố gượng thân thể ngồi lên, nhìn Mary FirstFlo với ánh mắt cảnh giác. Nuốt một ngụm nước bọt, Kỳ Ân chậm rãi nói tiếp:
- Những sát thủ, ám vệ, đều là do bà phái tới, không những để điều tra Nhị tiểu thư mà còn muốn giết cô ấy. Cả lần chúng tôi bị bắt vứt vào hang ổ của Mafia, người đứng đằng sau cũng chính là bà. Bà muốn mượn tay đám người đó... để giết Nhị tiểu thư.
Chính bởi vì không thể động tay trực tiếp nên Mary mới thông qua những kẻ thù bên ngoài của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần để giết cả hai người, đương nhiên, trọng tâm vẫn nhắm vào Âu Dương Thiên Thiên, điều đó quá rõ ràng.
Âu Dương Thiên Thiên hết sức kinh ngạc trước lời giải thích của Kỳ Ân, vậy hóa ra... lần đó chị ấy đã biết Mary là kẻ đứng sau đẩy cô vào chỗ chết? Nhưng mà... lúc đó thậm chí cô còn chưa biết đến quá khứ của mình và Đường Nhược Vũ, Mary đã muốn giết cô từ lâu như vậy rồi ư?
Trước sự khẳng định của Kỳ Ân, Mary FirstFlo không phủ nhận, ngược lại đáp:
- Đúng vậy, tất cả là do ta làm, sát thủ cũng là do ta thuê, ám vệ là do ta phái đến, ta muốn giết Âu Dương Thiên Thiên, đã muốn giết từ mười lăm năm trước rồi!
- Những ngày đầu khi Elias được nhận làm con nuôi của Âu Dương gia, ta đã tức giận đến phát điên lên, ta không thể động đến đứa bé đó nếu nó được sự đảm bảo từ một người thừa kế. Ta căm ghét, ta oán hận, nhưng rồi ông trời đã ban cho ta một món quà khác để xoa dịu điều ấy, chính là Sym. Khi ta biết được trong người ta đã mang một mầm giống của Bush, ngươi không biết ta vui như thế nào đâu. Ta thậm chí đã bỏ qua những nỗi căm ghét với ngươi để hạnh phúc sinh ra thằng bé, đứa con của ta và Alex. Khoảng thời gian đó, ngươi hoàn toàn biết mất khỏi tâm trí ta, ta gần như đã quên mất ngươi và sống một cách bình thường. Nhưng rồi mười lăm năm sau, khi ngươi xuất hiện bên cạnh Elias, khi ngươi lại đến đây và làm náo loạn cuộc sống của ta một lần nữa, đặc biệt khi ngươi tiếp cận Sym của ta, ta không thể đứng im được nữa.
- Ta là mẹ của Sym, con trai của ta như thế nào ta là người rõ nhất, cách nó kể cho ta nghe về ngươi, cách nó nhìn ngươi, những lời nó nói và những hành động nó làm, ta biết nó có hứng thú với ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi được như ý đâu. Đường Nhược Vũ đã cướp người đàn ông mà ta yêu thương, bây giờ ta sẽ không để ngươi làm điều tương tự, cướp mất Sym của ta. Ta cũng... tuyệt đối không để Sym trở thành một Alex thứ hai, vì yêu thích một đứa con gái mà làm trái lời của ta. Thằng bé phải làm người thừa kế, ngươi không được cản đường của nó, Âu Dương Thiên Thiên.
Vươn tay đến nắm lấy cổ áo Âu Dương Thiên Thiên, Mary độc ác ra lệnh:
- Đó cũng là lí do khiến ta thay đổi quyết định, ta sẽ không để ngươi sống nữa, ngươi phải chết.
Âu Dương Thiên Thiên đối mắt với Mary FirstFlo, cô đột nhiên im lặng vài giây rồi lên tiếng:
- Đáng thương thật.
- Cái gì? - Người phụ nữ không hiểu Âu Dương Thiên Thiên nói gì, cau mày hỏi.
Cô mím môi, thản nhiên trả lời:
- Bà thật đáng thương Mary, cả con trai của bà, Sym cũng đáng thương y như vậy. Bà luôn nghĩ mọi thứ phải là của mình, nhưng bà không hiểu một đạo lý, đã không phải là đồ của mình, thì mãi mãi cũng không chiếm được.
- Tôi luôn tự hỏi, tại sao những ân oán chưa thể giải quyết giữa bà và mẹ tôi lại liên quan đến tôi, tôi đâu phải người nhận được tình yêu của Alex Bush, cũng không phải người được ông ấy quan tâm, nhưng tôi lại là thứ để bà trút hết mọi oán hận vào người. Bà không nhận ra sao Mary? Bà thực chất là một kẻ đố kị, bà đố kị với tình yêu mà Alex Bush dành cho Đường Nhược Vũ. Bà luôn nghĩ rằng bà hơn người khác, nên cho rằng người gặp người thích, ai thấy cũng phải yêu bà, khi một kẻ nào đó đi ngược lại với lí lẽ của bà, thì bà tức giận, oán trách họ. Bà đem nỗi căm hận một người vấy lên một kẻ ngoài cuộc, ép bức họ đến con đường cùng. Chỉ tiếc là mẹ tôi đã chết quá sớm, lòng hận thù không được giải tỏa nên sự căm hận ấy lại hiển nhiên đổ hết lên đầu tôi.
- Mary FirstFlo, tình yêu của bà là vũng lầy cực đoạn, bà chỉ muốn khống chế và áp đặt người khác, bà thực chất chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Một kẻ ích kỉ, thật đáng thương.