Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 794
Âu Dương Thiên Thiên thoáng cau mày, cô rũ mắt suy nghĩ, trong đầu ngay lập tức hiện lên câu hỏi.
Cái gì vậy? Giọng nói này là của ai? Tại sao lại đột nhiên lại hiện ra như vậy?
Mặt khác, đám người Âu Dương Vô Thần sau khi nhìn thấy người phụ nữ liền chủ động đứng lên, nhấc chân đi tới phía trước, bỏ lại Âu Dương Thiên Thiên đằng sau với những sắc thái lạ thường trên khuôn mặt, duy chỉ có Mã Nhược Anh là ở lại. Lúc này, cơn đau lại một lần nữa nhói lên, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, theo bản năng đưa tay lên sờ mang tai mình. Hành động này khiến Mã Nhược Anh chú ý đến, cô quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng gọi:
- Thiên Thiên, không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, dường như không nghe thấy câu hỏi của Mã Nhược Anh, cô không đáp lại, trong tâm trí chỉ quanh quẩn tiếng nói xa lạ, thêm vào đó là đôi môi đỏ của một người phụ nữ, không ngừng mấp máy...
"Đây là hình xăm quyền lực, tôi không thể xóa nó được."
"Nhưng.."
"Đó là do tôi nợ..."
"Tôi không thể giúp cô."
"Elias Bush là một lựa chọn tốt, thằng bé sẽ là tấm bùa hộ mệnh. Nhưng cô phải cẩn trọng khi đưa ra quyết định này, bởi vì nó có thể khiến đứa con gái mà cô yêu thương nhất, bị cuốn vào trận chiến của quyền lực khốc liệt."
"Hi vọng sẽ được gặp lại cô, Đường Nhược Vũ. Mặc dù tôi biết điều này là không thể, nhưng vẫn chúc cô... may mắn nhé."
"Tạm biệt, cô bé ngoan."
...
Đoạn kí ức kết thúc sau lời tạm biệt của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên cũng không thể nhìn ra thêm điều gì khác nữa, nhưng cơn đau nhói trên thân thể vẫn còn, không hiểu vì lí do gì mà nó như vậy.
Mã Nhược Anh đặt một tay lên vai Âu Dương Thiên Thiên, nghi hoặc hỏi:
- Thiên Thiên, em lại nhìn thấy những kí ức đã mất sao?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Mã Nhược Anh, cắn răng trả lời:
- Vâng, nhưng thật kì lạ là đã một thời gian rồi em không thấy nó, bây giờ không hiểu tại sao lại đột nhiên...
Người phụ nữ mím môi, rút trong túi ra một viên thuốc trắng, rồi đưa nó cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Uống cái này đi, em sẽ thấy tốt hơn đấy.
Âu Dương Thiên Thiên nhanh chóng cầm lấy viên thuốc và cho vào miệng, đồng thời vươn tay lấy ly rươu trên bàn uống một ngụm lớn, nuốt nó xuống.
Mã Nhược Anh chớp ánh mắt lo lắng, lên tiếng:
- Đây là một loại thuốc giảm đau thần kinh, có thể giúp em dễ chịu hơn sau mỗi lần kí ức ùa về. Một lát nữa chị sẽ kê theo đơn cho em, nhớ luôn mang bên mình nhé!
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, trả lời:
- Vâng, em biết rồi.
Ở một diễn biến khác, đám người Âu Dương Vô Thần đi đến chỗ người phụ nữ, đồng thanh gọi:
- Lão đại.
Người phụ nữ nghe xong không biểu hiện gì đặc biệt, cô chỉ tháo mắt kính đen ra, nhìn một lượt rồi nói:
- Nhiều năm không gặp, các người phát triển tốt thật đấy, ai nấy cũng đều "đẹp mã" như vậy.
Andrew cười mỉm, đáp:
- Lão đại quá khen rồi, cô cũng giống như xưa, vẫn rất xinh đẹp.
Người phụ nữ nhếch môi, tùy ý lên tiếng:
- Là mỹ phẩm hiện đại cứu vớt thôi!
Nói rồi, cô nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía hai người đang ngồi đằng xa, hỏi:
- Cô gái bên cạnh Selina có phải là bạn gái của Phelan không?
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ngay lập tức quay đầu lại nhìn, trả lời:
- Phải, lão đại.
Dứt lời, người phụ nữ liền đẩy đám vây quanh ra, nhấc chân đi về phía đó. Mã Nhược Anh và Âu Dương Thiên Thiên nhận ra được điều này, nhanh chóng đứng dậy. Người phụ nữ dừng chân trước mặt bọn họ, Mã Nhược Anh hơi cúi đầu, lên tiếng trước:
- Lão đại.
Người phụ nữ giơ năm ngón tay với cô ta, mắt không nhìn Mã Nhược Anh mà nhìn hướng Âu Dương Thiên Thiên.
Âu Dương Thiên Thiên liếc đôi con ngươi về phía Âu Dương Vô Thần đằng xa, thấy anh gật đầu, cô thu ánh mắt lại, đưa tay ra chủ động chào hỏi:
- Xin chào, đã nghe danh cô từ lâu, tôi tên Âu Dương Thiên Thiên.
Người phụ nữ nhếch đôi môi mỏng, vươn tay ra nắm lấy tay cô, từ tốn trả lời:
- Chào, tôi là Tiêu Tử Du.
Làn da Bạch Tử Du vừa chạm vào tay Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức như có một dòng điện chạy xẹt ngang người cô, hệt như thân thể này đang phản ứng với cái tên đó vậy. Đồng thời, đại não Âu Dương Thiên Thiên cũng truyền đến tín hiệu, cho thấy... nó biết cái tên này. Ba chữ "Tiêu Tử Du" đối với cơ thể Âu Dương Thiên Thiên là quen thuộc.
Người phụ nữ cảm nhận thân thể Âu Dương Thiên Thiên có chút cứng ngắc, nhướn mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên sức tỉnh bởi câu nói của Tiêu Tử Du, cô vội thu tay về, lắc đầu đáp:
- Không... không có gì.
Người phụ nữ chậm rãi thu tay về, không hỏi thêm gì nữa, cô hạ mắt nhìn những thứ trên bàn rồi liếc qua đám người Âu Dương Vô Thần đang đứng, lên tiếng:
- Mới sáng sớm mà đã uống rượu rồi sao? Lấy chút gì đó ăn trước đi.
Đám người kia nghe thấy, tự động chia nhau ra làm theo. Andrew và Elena cùng lúc quay người đi kiếm thức ăn, còn Âu Dương Vô Thần và Stefan thì về lại chỗ ngồi.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo hành động của Tiêu Tử Du, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Vô Thần. Thấy biểu hiện khuôn mặt cô hơi lạ, anh hỏi nhỏ:
- Em vẫn ổn chứ? Sắc mặt kém quá.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh cười gượng, lắc đầu trả lời:
- Không có, em chỉ là hơi bất ngờ thôi, khi anh nói với em về lão đại của anh, em cứ nghĩ đó là một người trưởng thành rồi, có thể sẽ lớn tuổi hơn anh nhiều, nhưng mà.... cô ấy trông trẻ tuổi hơn em nghĩ. Nhìn thoáng qua, cùng lắm thì cũng chỉ xấp xỉ tuổi chị Nhược Anh mà thôi (nếu như không muốn nói là ngang với Âu Dương Thiên Thiên).
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, tựa như đã quen với điều này, anh bình thản đáp
- Không phải đâu, lão đại đã hơn 30 tuổi rồi, về chính xác thì anh không biết là bao nhiêu, nhưng cô ấy quả là trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Khuôn mặt của lão đại bây giờ gần như hoàn toàn không thay đổi so với 10 năm trước.
Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, hỏi:
- Anh chắc chắn?
Người đàn ông gật đầu, khẳng định nói:
- Chắc chắn. Ngoại trừ kiểu tóc và cách trang điểm ra, khuôn mặt lão đại thật sự không hề thay đổi gì cả. Mỹ phẩm Trung Quốc thật rất lợi hại.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không hỏi thêm nữa. Cô dè dặt nhìn về phía Tiêu Tử Du, trong lòng liền nổi lên nghi vấn.
Dù mỹ phẩm Trung Quốc thực sự có tốt đến mức nào thì cũng không có tác dụng giữ nguyên thanh xuân của một người phụ nữ. Mặc kệ là nhiều hay ít, miễn là người từng bị thời gian trôi qua cuộc đời thì nhất định nhan sắc sẽ có biến đổi. Huống hồ, với một người xinh đẹp như Tiêu Tử Du, cả người toát ra khí chất mà không phải ai cũng có được, chắc chắn đã tích lũy qua rất nhiều năm, mà khuôn mặt lại không hề có dấu tích thẩm mỹ, 10 năm trước hệt như mười năm sau thế này, thì con số 30 thật sự đáng nghi ngờ.
Liệu có phải… thời gian đã làm một điều gì đó với Tiêu Tử Du, như cái cách đã làm với cô không? Hay là như lời cô ấy nói, chỉ đơn thuần là bảo dưỡng quá tốt?
Còn một nghi vấn nữa, nếu như cơ thể Âu Dương Thiên Thiên có phản ứng với cái tên của cô ấy, thì có lẽ kí ức cô vừa mới tiếp nhận cũng có thể liên quan đến Tiêu Tử Du. Nhưng mà, nếu thật sự người phụ nữ với đôi môi đỏ xuất hiện trong kí ức của cô là Bạch Tử Du, vậy thì chuyện 15 năm trước, Bạch Tử Du tham gia với tư cách một lão đại.... chẳng lẽ lúc đó, cô ấy chỉ hơn 15 tuổi thôi ư? Một cô gái nhỏ như vậy... có thể ảnh hưởng gì đến cả một thế hệ trước chứ?
Vị lão đại này... rốt cuộc có thân phận gì?
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Cái gì vậy? Giọng nói này là của ai? Tại sao lại đột nhiên lại hiện ra như vậy?
Mặt khác, đám người Âu Dương Vô Thần sau khi nhìn thấy người phụ nữ liền chủ động đứng lên, nhấc chân đi tới phía trước, bỏ lại Âu Dương Thiên Thiên đằng sau với những sắc thái lạ thường trên khuôn mặt, duy chỉ có Mã Nhược Anh là ở lại. Lúc này, cơn đau lại một lần nữa nhói lên, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, theo bản năng đưa tay lên sờ mang tai mình. Hành động này khiến Mã Nhược Anh chú ý đến, cô quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng gọi:
- Thiên Thiên, không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, dường như không nghe thấy câu hỏi của Mã Nhược Anh, cô không đáp lại, trong tâm trí chỉ quanh quẩn tiếng nói xa lạ, thêm vào đó là đôi môi đỏ của một người phụ nữ, không ngừng mấp máy...
"Đây là hình xăm quyền lực, tôi không thể xóa nó được."
"Nhưng.."
"Đó là do tôi nợ..."
"Tôi không thể giúp cô."
"Elias Bush là một lựa chọn tốt, thằng bé sẽ là tấm bùa hộ mệnh. Nhưng cô phải cẩn trọng khi đưa ra quyết định này, bởi vì nó có thể khiến đứa con gái mà cô yêu thương nhất, bị cuốn vào trận chiến của quyền lực khốc liệt."
"Hi vọng sẽ được gặp lại cô, Đường Nhược Vũ. Mặc dù tôi biết điều này là không thể, nhưng vẫn chúc cô... may mắn nhé."
"Tạm biệt, cô bé ngoan."
...
Đoạn kí ức kết thúc sau lời tạm biệt của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên cũng không thể nhìn ra thêm điều gì khác nữa, nhưng cơn đau nhói trên thân thể vẫn còn, không hiểu vì lí do gì mà nó như vậy.
Mã Nhược Anh đặt một tay lên vai Âu Dương Thiên Thiên, nghi hoặc hỏi:
- Thiên Thiên, em lại nhìn thấy những kí ức đã mất sao?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Mã Nhược Anh, cắn răng trả lời:
- Vâng, nhưng thật kì lạ là đã một thời gian rồi em không thấy nó, bây giờ không hiểu tại sao lại đột nhiên...
Người phụ nữ mím môi, rút trong túi ra một viên thuốc trắng, rồi đưa nó cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Uống cái này đi, em sẽ thấy tốt hơn đấy.
Âu Dương Thiên Thiên nhanh chóng cầm lấy viên thuốc và cho vào miệng, đồng thời vươn tay lấy ly rươu trên bàn uống một ngụm lớn, nuốt nó xuống.
Mã Nhược Anh chớp ánh mắt lo lắng, lên tiếng:
- Đây là một loại thuốc giảm đau thần kinh, có thể giúp em dễ chịu hơn sau mỗi lần kí ức ùa về. Một lát nữa chị sẽ kê theo đơn cho em, nhớ luôn mang bên mình nhé!
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, trả lời:
- Vâng, em biết rồi.
Ở một diễn biến khác, đám người Âu Dương Vô Thần đi đến chỗ người phụ nữ, đồng thanh gọi:
- Lão đại.
Người phụ nữ nghe xong không biểu hiện gì đặc biệt, cô chỉ tháo mắt kính đen ra, nhìn một lượt rồi nói:
- Nhiều năm không gặp, các người phát triển tốt thật đấy, ai nấy cũng đều "đẹp mã" như vậy.
Andrew cười mỉm, đáp:
- Lão đại quá khen rồi, cô cũng giống như xưa, vẫn rất xinh đẹp.
Người phụ nữ nhếch môi, tùy ý lên tiếng:
- Là mỹ phẩm hiện đại cứu vớt thôi!
Nói rồi, cô nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía hai người đang ngồi đằng xa, hỏi:
- Cô gái bên cạnh Selina có phải là bạn gái của Phelan không?
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ngay lập tức quay đầu lại nhìn, trả lời:
- Phải, lão đại.
Dứt lời, người phụ nữ liền đẩy đám vây quanh ra, nhấc chân đi về phía đó. Mã Nhược Anh và Âu Dương Thiên Thiên nhận ra được điều này, nhanh chóng đứng dậy. Người phụ nữ dừng chân trước mặt bọn họ, Mã Nhược Anh hơi cúi đầu, lên tiếng trước:
- Lão đại.
Người phụ nữ giơ năm ngón tay với cô ta, mắt không nhìn Mã Nhược Anh mà nhìn hướng Âu Dương Thiên Thiên.
Âu Dương Thiên Thiên liếc đôi con ngươi về phía Âu Dương Vô Thần đằng xa, thấy anh gật đầu, cô thu ánh mắt lại, đưa tay ra chủ động chào hỏi:
- Xin chào, đã nghe danh cô từ lâu, tôi tên Âu Dương Thiên Thiên.
Người phụ nữ nhếch đôi môi mỏng, vươn tay ra nắm lấy tay cô, từ tốn trả lời:
- Chào, tôi là Tiêu Tử Du.
Làn da Bạch Tử Du vừa chạm vào tay Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức như có một dòng điện chạy xẹt ngang người cô, hệt như thân thể này đang phản ứng với cái tên đó vậy. Đồng thời, đại não Âu Dương Thiên Thiên cũng truyền đến tín hiệu, cho thấy... nó biết cái tên này. Ba chữ "Tiêu Tử Du" đối với cơ thể Âu Dương Thiên Thiên là quen thuộc.
Người phụ nữ cảm nhận thân thể Âu Dương Thiên Thiên có chút cứng ngắc, nhướn mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên sức tỉnh bởi câu nói của Tiêu Tử Du, cô vội thu tay về, lắc đầu đáp:
- Không... không có gì.
Người phụ nữ chậm rãi thu tay về, không hỏi thêm gì nữa, cô hạ mắt nhìn những thứ trên bàn rồi liếc qua đám người Âu Dương Vô Thần đang đứng, lên tiếng:
- Mới sáng sớm mà đã uống rượu rồi sao? Lấy chút gì đó ăn trước đi.
Đám người kia nghe thấy, tự động chia nhau ra làm theo. Andrew và Elena cùng lúc quay người đi kiếm thức ăn, còn Âu Dương Vô Thần và Stefan thì về lại chỗ ngồi.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo hành động của Tiêu Tử Du, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Vô Thần. Thấy biểu hiện khuôn mặt cô hơi lạ, anh hỏi nhỏ:
- Em vẫn ổn chứ? Sắc mặt kém quá.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh cười gượng, lắc đầu trả lời:
- Không có, em chỉ là hơi bất ngờ thôi, khi anh nói với em về lão đại của anh, em cứ nghĩ đó là một người trưởng thành rồi, có thể sẽ lớn tuổi hơn anh nhiều, nhưng mà.... cô ấy trông trẻ tuổi hơn em nghĩ. Nhìn thoáng qua, cùng lắm thì cũng chỉ xấp xỉ tuổi chị Nhược Anh mà thôi (nếu như không muốn nói là ngang với Âu Dương Thiên Thiên).
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, tựa như đã quen với điều này, anh bình thản đáp
- Không phải đâu, lão đại đã hơn 30 tuổi rồi, về chính xác thì anh không biết là bao nhiêu, nhưng cô ấy quả là trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Khuôn mặt của lão đại bây giờ gần như hoàn toàn không thay đổi so với 10 năm trước.
Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, hỏi:
- Anh chắc chắn?
Người đàn ông gật đầu, khẳng định nói:
- Chắc chắn. Ngoại trừ kiểu tóc và cách trang điểm ra, khuôn mặt lão đại thật sự không hề thay đổi gì cả. Mỹ phẩm Trung Quốc thật rất lợi hại.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không hỏi thêm nữa. Cô dè dặt nhìn về phía Tiêu Tử Du, trong lòng liền nổi lên nghi vấn.
Dù mỹ phẩm Trung Quốc thực sự có tốt đến mức nào thì cũng không có tác dụng giữ nguyên thanh xuân của một người phụ nữ. Mặc kệ là nhiều hay ít, miễn là người từng bị thời gian trôi qua cuộc đời thì nhất định nhan sắc sẽ có biến đổi. Huống hồ, với một người xinh đẹp như Tiêu Tử Du, cả người toát ra khí chất mà không phải ai cũng có được, chắc chắn đã tích lũy qua rất nhiều năm, mà khuôn mặt lại không hề có dấu tích thẩm mỹ, 10 năm trước hệt như mười năm sau thế này, thì con số 30 thật sự đáng nghi ngờ.
Liệu có phải… thời gian đã làm một điều gì đó với Tiêu Tử Du, như cái cách đã làm với cô không? Hay là như lời cô ấy nói, chỉ đơn thuần là bảo dưỡng quá tốt?
Còn một nghi vấn nữa, nếu như cơ thể Âu Dương Thiên Thiên có phản ứng với cái tên của cô ấy, thì có lẽ kí ức cô vừa mới tiếp nhận cũng có thể liên quan đến Tiêu Tử Du. Nhưng mà, nếu thật sự người phụ nữ với đôi môi đỏ xuất hiện trong kí ức của cô là Bạch Tử Du, vậy thì chuyện 15 năm trước, Bạch Tử Du tham gia với tư cách một lão đại.... chẳng lẽ lúc đó, cô ấy chỉ hơn 15 tuổi thôi ư? Một cô gái nhỏ như vậy... có thể ảnh hưởng gì đến cả một thế hệ trước chứ?
Vị lão đại này... rốt cuộc có thân phận gì?
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*