Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-892
Chương 892: Em không cầm cự nổi nữa rồi
Âu Dương Thiên Thiên mang theo lá thư của Đường Nhược Vũ đi xuống dưới lầu, đến chỗ Kiếm Tử, cô hỏi:
- Bạc Tuyết Cơ đâu?
Người đàn ông chỉ tay về phía một căn phòng, trả lời:
- Bạc phu nhân không hay xuất hiện, bà ấy chỉ ở trong căn phòng đó, mỗi ngày đúng một lần vào ban đêm mới xuống đây, thắp nến quanh hai quan tài rồi lau chùi thật sạch sẽ chúng.
Những chuyện như thế này vốn rất kinh dị, nghĩ thôi cũng thấy ớn lạnh, nhưng Kiếm Tử thấy rất bình thường, Âu Dương Thiên Thiên và Kỳ Ân cũng không tỏ thái độ gì.
- Vậy, bà ta có biết tôi đến đây không? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi.
Người đàn ông thu tay về, đáp:
- Có lẽ biết, cũng có lẽ không biết, tôi không chắc.
Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên không hỏi thêm gì nữa, cô xoay người, cùng Kỳ Ân rời đi. Kiếm Tử nhìn theo, cúi gập người chào.
Hình bóng hai cô gái đi đến hoa viên, thẳng một đường ra khỏi cổng lớn, khung cảnh ấy dần thu hẹp vào một chiếc cửa sổ. Bạc Tuyết Cơ không biết từ lúc nào xuất hiện trong căn phòng của Âu Dương Chấn Đông, đứng trước cửa sổ nhìn xuống.
Đôi mắt bà ta vô hồn ảm đạm, sau khi thấy Âu Dương Thiên Thiên rời đi, bà ta quay người lại, tiến đến gần Âu Dương Chấn Đông, lên tiếng:
- Bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi, cùng nhau đi thôi.
Âu Dương Chấn Đông hướng ánh mắt lên trần nhà, không liếc nhìn bà ta dù chỉ một lần.
Bạc Tuyết Cơ bước đến cạnh bịch truyền nước, tiêm vào đó một chất lỏng trong suốt, vừa nói:
- Mọi chuyện đều bắt đầu từ tôi, mọi tội lỗi đều bắt đầu từ ông, vậy... cùng nhau trả đi. Hai năm nay sống trong sự dày vò, vẫn chưa đủ đâu, cùng xuống âm phủ, tôi sẽ tiếp tục bồi ông.
Dứt lời, bà ta vứt kim tiêm xuống đất, cầm lấy một đoạn vải trắng gần đó, Bạc Tuyết Cơ kê ghế trèo lên cao, cuốn vào chiếc quạt trần, thắt lại thành một vòng.
Âu Dương Chấn Đông chớp mắt, hàng mi dần nặng trĩu, cuối cùng thì nhắm lại, đồng thời lúc đó, bên cạnh... chiếc ghế cũng ngã xuống đất.
========================================
Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên xe, cô hướng mặt ra ngoài cửa, lên tiếng:
- Chuyện của Âu Dương Na Na là sao? Cô có biết không?
Kỳ Ân vừa lái xe vừa đáp:
- Nhị tiểu thư có còn nhớ... sau khi Âu Dương Hạ Mạt chết không bao lâu, Âu Dương Na Na đã tìm đến cửa chúng ta không? Lúc đó, cô nói rằng không muốn xử lý cô ta nên giao cho cậu chủ, là cậu chủ đã ra lệnh chúng tôi giết chết Âu Dương Na Na.
Mắt Âu Dương Thiên Thiên khẽ động, cô quay sang nhìn Kỳ Ân, hỏi:
- Ý của tôi khi đó không phải là giết cô ta.
Kỳ Ân gật đầu, trả lời:
- Tôi biết, nhưng đây là mệnh lệnh từ cậu chủ, tôi bắt buộc phải làm theo.
Đôi tay Âu Dương Thiên Thiên siết lại càng chặt hơn, cô há miệng, hỏi tiếp:
- Tại sao?
Lúc đó Âu Dương Hạ Mạt đã chết, Bạc Tuyết Cơ đã mất đi một đứa con gái rồi, vậy tại sao Vô Thần còn làm mất đứa con cuối cùng của bà ta?
Kỳ Ân chớp đôi con ngươi linh động, trong đầu thoáng nhớ lại những kí ức cũ, vài giây sau mới lên tiếng:
- Bởi vì cậu chủ... không muốn Âu Dương Na Na sẽ trở thành Âu Dương Hạ Mạt thứ hai.
- Nhị tiểu thư, thực ra cậu chủ rất quan tâm đến sự an toàn của cô, kể từ lần cô bị Âu Dương Hạ Mạt hại, ngài ấy... đã tự hứa sẽ không bao giờ để cô bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Âu Dương Vô Thần là người thà tự làm đau chính mình cũng không bao giờ để Âu Dương Thiên Thiên phải chịu bất cứ một vết trầy nào. Đây cũng như một lời giải thích, cho hành động tự nguyện ba năm trước. Dù trong mắt người ngoài, chấp nhận lời đề nghị của Mary là một hành động ngu ngốc và quá dễ dàng, nhưng trong mắt anh, đó lại là một sự bảo vệ, anh tình nguyện không phải vì ngu ngốc, mà là vì cô gái của anh.
Suốt khoảng thời gian trên chuyến bay trở về Canada sau đó, Âu Dương Thiên Thiên không nói một lời nào, Kỳ Ân có chủ động bắt chuyện nhưng không làm cô ấy mở miệng được, sau vài lần thất bại thì cũng không làm nữa.
===================================
Tối hôm nay, Sherry và Lữ Uyển Thành là người trực ca đêm. Sherry ngồi phía trước cửa ra vào, không biết từ lúc nào lại ngủ gục.
Cảm nhận trên má mình đau rát, cô cau mày tỉnh giấc, phát hiện Kỳ Ân đang dùng tay đánh vào mặt mình.
- Ngủ ngon quá nhỉ? - Kỳ Ân không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc.
Sherry đứng bật dậy, vừa định bất mãn với hành động của cô ta, nhưng lại chợt hô lên:
- Ế, sao cô lại về rồi? Nhị tiểu thư đâu?
"Suỵt" - Kỳ Ân đưa tay lên miệng khẽ ra hiệu, cô hướng mắt vào trong, nói:
- Nhị tiểu thư đang ở trong phòng cậu chủ, nhỏ tiếng thôi.
...
Âu Dương Thiên Thiên đã trở về, cô ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Vô Thần, nhìn khuôn mặt anh thật lâu, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu sáng vào bên trong, hắt lên làn da anh sáng lóa.
Âu Dương Thiên Thiên nâng bàn tay của người đàn ông lên, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau, sau đó áp lên mặt mình. Cô chống cằm nhìn Âu Dương Vô Thần, lên tiếng:
- A Thần, không phải trước đây em đã từng nói với anh, không có sự cho phép của em, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện rồi sao? Tại sao anh không nghe lời em? Lúc đó, em đã cầu xin anh, cầu xin anh đừng nhảy, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn nhảy. Tại sao vậy? Anh đã hứa với em sẽ ở mãi bên cạnh em, bảo vệ em, anh cũng không làm được, ba năm nay em đã sống rất khổ sở, anh có biết không? Con của chúng ta... mất rồi... em chưa kịp nói với anh, em đã tưởng tượng đến lúc anh biết về sự tổn tại của nó, chắc chắn anh sẽ rất vui, nhưng cuối cùng...
- Đứa bé ấy... vẫn còn là một sự dày vò đới với em, sự áy náy, nỗi hụt hẫng, cảm giác tuyệt vọng, những lúc đó.. em thật sự ước mong anh có thể bên cạnh em, nhưng dù em có cầu nguyện như thế nào, anh cũng không thể đến được. Đôi khi em còn nhớ lại những lời anh nói trước đây, khi anh tỏ tình với em, anh đã nói... nếu em không đủ can đảm, không sao, anh sẽ tiếp thêm cho em sự can đảm còn thiếu, sẽ cho em sự dũng cảm mà em tự ti, anh sẽ dẫn em đi, sẽ dắt em theo con đường của anh, em chỉ cần đi phía sau lưng của anh là được. Nhưng anh nhìn đi A Thần, bây giờ em chẳng có ai cả, không ai dắt em đi trên con đường phía trước cả, chỉ có một mình em thôi.
Đôi mắt Âu Dương Thiên Thiên đỏ lên nhanh chóng, bao nhiêu nỗi tủi thân, bao nhiêu sự uất ức đã có thể giãi bày. Cô nắm chặt bàn tay Âu Dương Vô Thần, đặt lên trán mình, nói tiếp:
- A Thần, em không cầm cự nổi nữa rồi, A Thần.... em mệt lắm, thật sự mệt lắm. Anh tỉnh lại đi có được không? Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ bỏ hết tất cả, cái gì cũng không làm nữa, chúng ta... cùng rời khỏi đây, đến một nơi không còn nỗi đau nữa, có được không? Anh tỉnh lại đi, A Thần... làm ơn... tỉnh lại nhìn em đi...
"Lách tách... lách tách" - Từng giọt nước mắt rơi xuống, dần dần trở nên ào ạt hơn. Âu Dương Thiên Thiên ghì chặt bàn tay người đàn ông, khóc lớn như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cuối cùng, bản thân cô đã có thể khóc được một lần.... khóc trong bàn tay Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên mang theo lá thư của Đường Nhược Vũ đi xuống dưới lầu, đến chỗ Kiếm Tử, cô hỏi:
- Bạc Tuyết Cơ đâu?
Người đàn ông chỉ tay về phía một căn phòng, trả lời:
- Bạc phu nhân không hay xuất hiện, bà ấy chỉ ở trong căn phòng đó, mỗi ngày đúng một lần vào ban đêm mới xuống đây, thắp nến quanh hai quan tài rồi lau chùi thật sạch sẽ chúng.
Những chuyện như thế này vốn rất kinh dị, nghĩ thôi cũng thấy ớn lạnh, nhưng Kiếm Tử thấy rất bình thường, Âu Dương Thiên Thiên và Kỳ Ân cũng không tỏ thái độ gì.
- Vậy, bà ta có biết tôi đến đây không? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi.
Người đàn ông thu tay về, đáp:
- Có lẽ biết, cũng có lẽ không biết, tôi không chắc.
Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên không hỏi thêm gì nữa, cô xoay người, cùng Kỳ Ân rời đi. Kiếm Tử nhìn theo, cúi gập người chào.
Hình bóng hai cô gái đi đến hoa viên, thẳng một đường ra khỏi cổng lớn, khung cảnh ấy dần thu hẹp vào một chiếc cửa sổ. Bạc Tuyết Cơ không biết từ lúc nào xuất hiện trong căn phòng của Âu Dương Chấn Đông, đứng trước cửa sổ nhìn xuống.
Đôi mắt bà ta vô hồn ảm đạm, sau khi thấy Âu Dương Thiên Thiên rời đi, bà ta quay người lại, tiến đến gần Âu Dương Chấn Đông, lên tiếng:
- Bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi, cùng nhau đi thôi.
Âu Dương Chấn Đông hướng ánh mắt lên trần nhà, không liếc nhìn bà ta dù chỉ một lần.
Bạc Tuyết Cơ bước đến cạnh bịch truyền nước, tiêm vào đó một chất lỏng trong suốt, vừa nói:
- Mọi chuyện đều bắt đầu từ tôi, mọi tội lỗi đều bắt đầu từ ông, vậy... cùng nhau trả đi. Hai năm nay sống trong sự dày vò, vẫn chưa đủ đâu, cùng xuống âm phủ, tôi sẽ tiếp tục bồi ông.
Dứt lời, bà ta vứt kim tiêm xuống đất, cầm lấy một đoạn vải trắng gần đó, Bạc Tuyết Cơ kê ghế trèo lên cao, cuốn vào chiếc quạt trần, thắt lại thành một vòng.
Âu Dương Chấn Đông chớp mắt, hàng mi dần nặng trĩu, cuối cùng thì nhắm lại, đồng thời lúc đó, bên cạnh... chiếc ghế cũng ngã xuống đất.
========================================
Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên xe, cô hướng mặt ra ngoài cửa, lên tiếng:
- Chuyện của Âu Dương Na Na là sao? Cô có biết không?
Kỳ Ân vừa lái xe vừa đáp:
- Nhị tiểu thư có còn nhớ... sau khi Âu Dương Hạ Mạt chết không bao lâu, Âu Dương Na Na đã tìm đến cửa chúng ta không? Lúc đó, cô nói rằng không muốn xử lý cô ta nên giao cho cậu chủ, là cậu chủ đã ra lệnh chúng tôi giết chết Âu Dương Na Na.
Mắt Âu Dương Thiên Thiên khẽ động, cô quay sang nhìn Kỳ Ân, hỏi:
- Ý của tôi khi đó không phải là giết cô ta.
Kỳ Ân gật đầu, trả lời:
- Tôi biết, nhưng đây là mệnh lệnh từ cậu chủ, tôi bắt buộc phải làm theo.
Đôi tay Âu Dương Thiên Thiên siết lại càng chặt hơn, cô há miệng, hỏi tiếp:
- Tại sao?
Lúc đó Âu Dương Hạ Mạt đã chết, Bạc Tuyết Cơ đã mất đi một đứa con gái rồi, vậy tại sao Vô Thần còn làm mất đứa con cuối cùng của bà ta?
Kỳ Ân chớp đôi con ngươi linh động, trong đầu thoáng nhớ lại những kí ức cũ, vài giây sau mới lên tiếng:
- Bởi vì cậu chủ... không muốn Âu Dương Na Na sẽ trở thành Âu Dương Hạ Mạt thứ hai.
- Nhị tiểu thư, thực ra cậu chủ rất quan tâm đến sự an toàn của cô, kể từ lần cô bị Âu Dương Hạ Mạt hại, ngài ấy... đã tự hứa sẽ không bao giờ để cô bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Âu Dương Vô Thần là người thà tự làm đau chính mình cũng không bao giờ để Âu Dương Thiên Thiên phải chịu bất cứ một vết trầy nào. Đây cũng như một lời giải thích, cho hành động tự nguyện ba năm trước. Dù trong mắt người ngoài, chấp nhận lời đề nghị của Mary là một hành động ngu ngốc và quá dễ dàng, nhưng trong mắt anh, đó lại là một sự bảo vệ, anh tình nguyện không phải vì ngu ngốc, mà là vì cô gái của anh.
Suốt khoảng thời gian trên chuyến bay trở về Canada sau đó, Âu Dương Thiên Thiên không nói một lời nào, Kỳ Ân có chủ động bắt chuyện nhưng không làm cô ấy mở miệng được, sau vài lần thất bại thì cũng không làm nữa.
===================================
Tối hôm nay, Sherry và Lữ Uyển Thành là người trực ca đêm. Sherry ngồi phía trước cửa ra vào, không biết từ lúc nào lại ngủ gục.
Cảm nhận trên má mình đau rát, cô cau mày tỉnh giấc, phát hiện Kỳ Ân đang dùng tay đánh vào mặt mình.
- Ngủ ngon quá nhỉ? - Kỳ Ân không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc.
Sherry đứng bật dậy, vừa định bất mãn với hành động của cô ta, nhưng lại chợt hô lên:
- Ế, sao cô lại về rồi? Nhị tiểu thư đâu?
"Suỵt" - Kỳ Ân đưa tay lên miệng khẽ ra hiệu, cô hướng mắt vào trong, nói:
- Nhị tiểu thư đang ở trong phòng cậu chủ, nhỏ tiếng thôi.
...
Âu Dương Thiên Thiên đã trở về, cô ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Vô Thần, nhìn khuôn mặt anh thật lâu, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu sáng vào bên trong, hắt lên làn da anh sáng lóa.
Âu Dương Thiên Thiên nâng bàn tay của người đàn ông lên, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau, sau đó áp lên mặt mình. Cô chống cằm nhìn Âu Dương Vô Thần, lên tiếng:
- A Thần, không phải trước đây em đã từng nói với anh, không có sự cho phép của em, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện rồi sao? Tại sao anh không nghe lời em? Lúc đó, em đã cầu xin anh, cầu xin anh đừng nhảy, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn nhảy. Tại sao vậy? Anh đã hứa với em sẽ ở mãi bên cạnh em, bảo vệ em, anh cũng không làm được, ba năm nay em đã sống rất khổ sở, anh có biết không? Con của chúng ta... mất rồi... em chưa kịp nói với anh, em đã tưởng tượng đến lúc anh biết về sự tổn tại của nó, chắc chắn anh sẽ rất vui, nhưng cuối cùng...
- Đứa bé ấy... vẫn còn là một sự dày vò đới với em, sự áy náy, nỗi hụt hẫng, cảm giác tuyệt vọng, những lúc đó.. em thật sự ước mong anh có thể bên cạnh em, nhưng dù em có cầu nguyện như thế nào, anh cũng không thể đến được. Đôi khi em còn nhớ lại những lời anh nói trước đây, khi anh tỏ tình với em, anh đã nói... nếu em không đủ can đảm, không sao, anh sẽ tiếp thêm cho em sự can đảm còn thiếu, sẽ cho em sự dũng cảm mà em tự ti, anh sẽ dẫn em đi, sẽ dắt em theo con đường của anh, em chỉ cần đi phía sau lưng của anh là được. Nhưng anh nhìn đi A Thần, bây giờ em chẳng có ai cả, không ai dắt em đi trên con đường phía trước cả, chỉ có một mình em thôi.
Đôi mắt Âu Dương Thiên Thiên đỏ lên nhanh chóng, bao nhiêu nỗi tủi thân, bao nhiêu sự uất ức đã có thể giãi bày. Cô nắm chặt bàn tay Âu Dương Vô Thần, đặt lên trán mình, nói tiếp:
- A Thần, em không cầm cự nổi nữa rồi, A Thần.... em mệt lắm, thật sự mệt lắm. Anh tỉnh lại đi có được không? Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ bỏ hết tất cả, cái gì cũng không làm nữa, chúng ta... cùng rời khỏi đây, đến một nơi không còn nỗi đau nữa, có được không? Anh tỉnh lại đi, A Thần... làm ơn... tỉnh lại nhìn em đi...
"Lách tách... lách tách" - Từng giọt nước mắt rơi xuống, dần dần trở nên ào ạt hơn. Âu Dương Thiên Thiên ghì chặt bàn tay người đàn ông, khóc lớn như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cuối cùng, bản thân cô đã có thể khóc được một lần.... khóc trong bàn tay Âu Dương Vô Thần.