Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trọng Sinh Để Đến Bên Anh - Chương 5:Chap 5 : Quà
–" Thôi, giờ anh đến công ty có tí việc , chút nữa sẽ có người mang đồ đến cho em "- anh vừa nhìn vào cái điện thoại vừa nói với cô
–" Em biết rồi , anh cứ đi lo việc của mình đi , không cần lo cho em" - cô trả lời anh sau đó nhanh chóng đi về phòng của mình
Không biết cô mua nhiều đồ thế này về làm gì nữa , từ nãy đến giờ bao nhiêu người lên để thu dọn quần áo cho cô . Nhìn sơ qua cũng đến trăm bộ chứ chả chơi .
Sao lúc đấy cô ngu vậy không biết ? mua đống đồ này hết bao nhiêu là tiền , đồ cô mua cũng đâu phải là rẻ , toàn đồ hiệu không đó . Không chỉ tiền quần áo mà còn thêm tiền giày, dép, son, phấn, đồ dưỡng da,......giờ nghĩ lại thấy tiếc tiền quá đi mất. Aaaaa rốt cuộc cô đã tiêu hết bao nhiêu tiền vậy chứ??
Một lúc sau , đống đồ trên phòng cũng xử lí xong , giờ chỉ cần ngồi chờ người của anh hai đưa đồ đến thôi ......
–––––––
–"Haizzz , sao lâu quá vậy ? từ lúc dọn xong đồ cũng hơn tiếng đồng hồ rồi đó , người của anh hai làm việc chậm quá " - Cô nằm trên giường mà lẩm bẩm một mình.
Từ sáng đến giờ cô vẫn giữ vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ , đồ trong phòng cô cũng dọn đi hết rồi . Nếu biết ở nhà một mình chán như vậy cô sẽ không để anh hai đi đâu mà bắt anh ở lại để nói chuyện với cô.
Giờ cô muốn đi chơi cũng khó nữa , đồ vẫn chưa được mang tới cô không thể nào vác nguyên bộ đồ ngủ thế này ra đường được..
Cốc....cốc......cốc
–" Tiểu thư ơi , đồ của cô tới rồi này " \_Phong quản gia gõ cửa phòng và thông báo với cô
–" Dạ , con ra liền đây " - cô nhanh chóng bước xuống giường chạy đến mở cửa
–" Tiểu thư có muốn xem qua đồ không ạ?"
–" Con xuống xem một chút , mà ông đừng gọi con là tiểu thư nữa gọi con là Giai Kì là được rồi"
Mặc dù cô đã quen với cách gọi này của Phong quản gia rồi nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi , cô cũng không thể để ông gọi mình một tiếng tiểu thư , hai tiếng cũng là tiểu thư được.
–" Như thế thì không hay cho lắm đâu tiểu thư , dù sao tôi cũng chỉ là một quản gia nhỏ bé không thể gọi thẳng tên của tiểu thư như vậy được"
–" Sao lại không được chứ ? dù sao ông cũng lớn tuổi hơn con mà , nếu ông không gọi con là Giai Kì gọi Kì nhi hay tiểu Kì cũng được"
–" Nhưng mà ......."
–" Không có nhưng gì hết á , con xuống xem đồ đây , ông không được gọi con là tiểu thư nữa , vậy thôi "
Ông đang định từ chối cô thì cô chen vào nói rồi nhanh chóng đi xuống dưới nhà .
Lúc xuống đến nơi cô không khỏi trầm trồ , có rất nhiều đồ đẹp ở đây , đều là đồ hàng hiệu , phong cách trẻ trung , năng động, rất hợp với lứa tuổi của cô nha . Không những thế mấy bộ đồ này đều đúng side của cô , ôi yêu anh hai của cô ghê vậy đó ....
–" Mọi người giúp em mang đồ lên phòng với ạ "
Cô vừa nói xong , hơn 10 người giúp việc mang đồ lên phòng cho cô. Mà công nhận anh hai kêu người đi mua gì mà nhiều đồ vậy không biết , thấy mọi người chật vật mang đồ lên mà cô cũng mệt theo luôn...
–" À tiểu th....Tiểu Kì này, có người gửi cho con cái này "
Phong quản gia đang định gọi một tiếng tiểu thư thì cô đã quay lại nhìn thẳng vào mắt ông , gương mặt hiện lên vẻ bất mãn , ông đành phải nhanh chóng đổi cách xưng hô với cô rồi đưa cho cô một chiếc hộp to.
–" Cái này cho con sao ? Ông có biết ai gửi không "
Cô ngạc nhiên nhìn vào cái hộp to đùng trước mặt, hỏi lại ông.
Chiếc hộp đươc trang trí ngay ngắn , đẹp đẽ cùng với vài hình chibi cute nữa , thấy rất đẹp mắt nha
–" Ông cũng không biết nữa , hồi nãy ra ngoài để mở cửa cho xe chở đồ vào thì có một người đưa cho ông hộp này bảo rằng đây là quà tặng cho con"
–"Quà ? " - cô hơi bất ngờ , đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp kia , không biết ai là người tặng quà cho cô nhỉ .
Hihi khi nhận được quà thì sẽ làm gì đây ? Tất nhiên là khui quà rồi , cô rất muốn biết bên trong là gì , có khi nào mở ra là cả một ràng đống tiền bên trong không nhỉ ?
Đang định mở hộp quà ra cô lại nghĩ đến bên trong là một đống tiền liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Không được , nhỡ bên trong là là tiền thật thì sao nhỉ? Cô không muốn ai biết được cô đang có cả đống tiền trong tay đâu . Ngĩ vậy cô liền ôm hộp quà chạy thẳng lên phòng.
Đồ của cô cũng đã sắp sếp vào ngay ngắn trong tủ rồi chỉ còn lại một ít quần áo chưa được gấp lại thôi . Cô nhanh chóng đẩy hết mọi người ra ngoài rồi khoá cửa lại , ôm hộp quà lên giường và mở ra.
Khi mở ra cô thật sự rất bất ngờ , bên trong không phải là tiền mà là một bộ lễ phục rất đẹp , đây là bộ váy trễ vai ,có màu đen toát lên sự quý phái . Xung quanh còn được đính kim cương và vài loại đá quý . Hoạ tiết cũng rất độc đáo và mới lạ , nhìn rất đẹp mắt .Cô chưa từng thấy bộ này xuất hiện trên thị trường ,bộ này còn đúng side của cô nữa chứ , không lẽ là đồ đặt may.
Ai lại tặng cô bộ đồ đắt tiền này chứ? Cô thật sự nghĩ không ra.
Tinh...Tinh...Tinh
Đang trong dòng suy nghĩ bỗng dưng điện thoại reo lên làm cô giật cả mình.
Hơ gửi tin nhắn , số này là số của ai vậy chứ? nhìn số lạ hoắc, gửi nhầm số sao ?
Cô bấm vô phần tin nhắn , ngạc nhiên nhìn vào từng chữ đang hiển thị
" Đây là món quà nhỏ anh tặng cho em, mấy món quà trước đây anh tặng em đều không thích nên anh đã nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng làm cho làm riêng bộ này cho em , hi vọng em sẽ thích " - Lục Hạo Thiên
Hạo Thiên đã bỏ tiền ra để làm chiếc váy này tặng cô. ' Mấy món quà trước đây ? ' lời anh nói là sao nhỉ ? Ngẫm lại một lúc cô mới giật mình nhớ ra , kiếp trước đúng là có người gửi quà cho cô nhưng lúc đấy cô lại mù quáng đi yêu tên Khải Phong kia nên mấy món quà đó bị cô vứt đi hết , hoá ra đó là quà mà Lục Hạo Thiên tặng cô.
Nhưng hôm nay là ngày gì chứ , sao anh lại tặng quà cho cô?
Cô nhanh chóng nhắn lại cho anh :
–" Cảm ơn anh nha , quà anh tặng em rất thích , nhưng hôm nay là ngày gì đặc biệt hay sao? sao lại tặng quà cho em "
–" Không phải ngày gì đặc biệt cả , hôm nay là tròn hai năm từ lúc anh gặp em nên tặng thôi"
Cô nhìn vào dòng chữ mà chết lặng , nước mắt bỗng dưng rơi xuống, hôm nay là tròn hai năm anh và cô gặp mặt .Anh nhớ kĩ như thế vậy mà cô còn nhẫn tâm vứt hết đồ anh tặng nữa chứ, cô phụ anh như vậy mà anh vẫn luôn ở bên cô , anh không ghét cô hay sao?....
– " Mấy hôm nữa anh về nước rồi , em đến sân bay đón anh được không ?"
–"Được , hôm nào về anh gọi cho em, em sẽ ra đón anh" - nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn cho anh , cô liền tắt máy sau đó chìm vào dòng suy nghĩ của mình.
–" Em biết rồi , anh cứ đi lo việc của mình đi , không cần lo cho em" - cô trả lời anh sau đó nhanh chóng đi về phòng của mình
Không biết cô mua nhiều đồ thế này về làm gì nữa , từ nãy đến giờ bao nhiêu người lên để thu dọn quần áo cho cô . Nhìn sơ qua cũng đến trăm bộ chứ chả chơi .
Sao lúc đấy cô ngu vậy không biết ? mua đống đồ này hết bao nhiêu là tiền , đồ cô mua cũng đâu phải là rẻ , toàn đồ hiệu không đó . Không chỉ tiền quần áo mà còn thêm tiền giày, dép, son, phấn, đồ dưỡng da,......giờ nghĩ lại thấy tiếc tiền quá đi mất. Aaaaa rốt cuộc cô đã tiêu hết bao nhiêu tiền vậy chứ??
Một lúc sau , đống đồ trên phòng cũng xử lí xong , giờ chỉ cần ngồi chờ người của anh hai đưa đồ đến thôi ......
–––––––
–"Haizzz , sao lâu quá vậy ? từ lúc dọn xong đồ cũng hơn tiếng đồng hồ rồi đó , người của anh hai làm việc chậm quá " - Cô nằm trên giường mà lẩm bẩm một mình.
Từ sáng đến giờ cô vẫn giữ vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ , đồ trong phòng cô cũng dọn đi hết rồi . Nếu biết ở nhà một mình chán như vậy cô sẽ không để anh hai đi đâu mà bắt anh ở lại để nói chuyện với cô.
Giờ cô muốn đi chơi cũng khó nữa , đồ vẫn chưa được mang tới cô không thể nào vác nguyên bộ đồ ngủ thế này ra đường được..
Cốc....cốc......cốc
–" Tiểu thư ơi , đồ của cô tới rồi này " \_Phong quản gia gõ cửa phòng và thông báo với cô
–" Dạ , con ra liền đây " - cô nhanh chóng bước xuống giường chạy đến mở cửa
–" Tiểu thư có muốn xem qua đồ không ạ?"
–" Con xuống xem một chút , mà ông đừng gọi con là tiểu thư nữa gọi con là Giai Kì là được rồi"
Mặc dù cô đã quen với cách gọi này của Phong quản gia rồi nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi , cô cũng không thể để ông gọi mình một tiếng tiểu thư , hai tiếng cũng là tiểu thư được.
–" Như thế thì không hay cho lắm đâu tiểu thư , dù sao tôi cũng chỉ là một quản gia nhỏ bé không thể gọi thẳng tên của tiểu thư như vậy được"
–" Sao lại không được chứ ? dù sao ông cũng lớn tuổi hơn con mà , nếu ông không gọi con là Giai Kì gọi Kì nhi hay tiểu Kì cũng được"
–" Nhưng mà ......."
–" Không có nhưng gì hết á , con xuống xem đồ đây , ông không được gọi con là tiểu thư nữa , vậy thôi "
Ông đang định từ chối cô thì cô chen vào nói rồi nhanh chóng đi xuống dưới nhà .
Lúc xuống đến nơi cô không khỏi trầm trồ , có rất nhiều đồ đẹp ở đây , đều là đồ hàng hiệu , phong cách trẻ trung , năng động, rất hợp với lứa tuổi của cô nha . Không những thế mấy bộ đồ này đều đúng side của cô , ôi yêu anh hai của cô ghê vậy đó ....
–" Mọi người giúp em mang đồ lên phòng với ạ "
Cô vừa nói xong , hơn 10 người giúp việc mang đồ lên phòng cho cô. Mà công nhận anh hai kêu người đi mua gì mà nhiều đồ vậy không biết , thấy mọi người chật vật mang đồ lên mà cô cũng mệt theo luôn...
–" À tiểu th....Tiểu Kì này, có người gửi cho con cái này "
Phong quản gia đang định gọi một tiếng tiểu thư thì cô đã quay lại nhìn thẳng vào mắt ông , gương mặt hiện lên vẻ bất mãn , ông đành phải nhanh chóng đổi cách xưng hô với cô rồi đưa cho cô một chiếc hộp to.
–" Cái này cho con sao ? Ông có biết ai gửi không "
Cô ngạc nhiên nhìn vào cái hộp to đùng trước mặt, hỏi lại ông.
Chiếc hộp đươc trang trí ngay ngắn , đẹp đẽ cùng với vài hình chibi cute nữa , thấy rất đẹp mắt nha
–" Ông cũng không biết nữa , hồi nãy ra ngoài để mở cửa cho xe chở đồ vào thì có một người đưa cho ông hộp này bảo rằng đây là quà tặng cho con"
–"Quà ? " - cô hơi bất ngờ , đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp kia , không biết ai là người tặng quà cho cô nhỉ .
Hihi khi nhận được quà thì sẽ làm gì đây ? Tất nhiên là khui quà rồi , cô rất muốn biết bên trong là gì , có khi nào mở ra là cả một ràng đống tiền bên trong không nhỉ ?
Đang định mở hộp quà ra cô lại nghĩ đến bên trong là một đống tiền liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Không được , nhỡ bên trong là là tiền thật thì sao nhỉ? Cô không muốn ai biết được cô đang có cả đống tiền trong tay đâu . Ngĩ vậy cô liền ôm hộp quà chạy thẳng lên phòng.
Đồ của cô cũng đã sắp sếp vào ngay ngắn trong tủ rồi chỉ còn lại một ít quần áo chưa được gấp lại thôi . Cô nhanh chóng đẩy hết mọi người ra ngoài rồi khoá cửa lại , ôm hộp quà lên giường và mở ra.
Khi mở ra cô thật sự rất bất ngờ , bên trong không phải là tiền mà là một bộ lễ phục rất đẹp , đây là bộ váy trễ vai ,có màu đen toát lên sự quý phái . Xung quanh còn được đính kim cương và vài loại đá quý . Hoạ tiết cũng rất độc đáo và mới lạ , nhìn rất đẹp mắt .Cô chưa từng thấy bộ này xuất hiện trên thị trường ,bộ này còn đúng side của cô nữa chứ , không lẽ là đồ đặt may.
Ai lại tặng cô bộ đồ đắt tiền này chứ? Cô thật sự nghĩ không ra.
Tinh...Tinh...Tinh
Đang trong dòng suy nghĩ bỗng dưng điện thoại reo lên làm cô giật cả mình.
Hơ gửi tin nhắn , số này là số của ai vậy chứ? nhìn số lạ hoắc, gửi nhầm số sao ?
Cô bấm vô phần tin nhắn , ngạc nhiên nhìn vào từng chữ đang hiển thị
" Đây là món quà nhỏ anh tặng cho em, mấy món quà trước đây anh tặng em đều không thích nên anh đã nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng làm cho làm riêng bộ này cho em , hi vọng em sẽ thích " - Lục Hạo Thiên
Hạo Thiên đã bỏ tiền ra để làm chiếc váy này tặng cô. ' Mấy món quà trước đây ? ' lời anh nói là sao nhỉ ? Ngẫm lại một lúc cô mới giật mình nhớ ra , kiếp trước đúng là có người gửi quà cho cô nhưng lúc đấy cô lại mù quáng đi yêu tên Khải Phong kia nên mấy món quà đó bị cô vứt đi hết , hoá ra đó là quà mà Lục Hạo Thiên tặng cô.
Nhưng hôm nay là ngày gì chứ , sao anh lại tặng quà cho cô?
Cô nhanh chóng nhắn lại cho anh :
–" Cảm ơn anh nha , quà anh tặng em rất thích , nhưng hôm nay là ngày gì đặc biệt hay sao? sao lại tặng quà cho em "
–" Không phải ngày gì đặc biệt cả , hôm nay là tròn hai năm từ lúc anh gặp em nên tặng thôi"
Cô nhìn vào dòng chữ mà chết lặng , nước mắt bỗng dưng rơi xuống, hôm nay là tròn hai năm anh và cô gặp mặt .Anh nhớ kĩ như thế vậy mà cô còn nhẫn tâm vứt hết đồ anh tặng nữa chứ, cô phụ anh như vậy mà anh vẫn luôn ở bên cô , anh không ghét cô hay sao?....
– " Mấy hôm nữa anh về nước rồi , em đến sân bay đón anh được không ?"
–"Được , hôm nào về anh gọi cho em, em sẽ ra đón anh" - nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn cho anh , cô liền tắt máy sau đó chìm vào dòng suy nghĩ của mình.