Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Đóng cửa không tiếp
Quản gia ở sau cửa lớn toàn thân run rẩy.
Đây vẫn là lần đầu tiên nhị tiểu thư dùng ngữ khí nghiêm khắc nói chuyện như này, tận đáy lòng ông ta có hơi phát run, nhưng nghĩ tới sự ghét bỏ mà lão Vương phi đối với nhị tiểu thư, cùng ngân lượng trong hầu bao mà tam tiểu thư ban thưởng.
Quản gia cố cứng rắn, lớn tiếng nói: “Nhị tiểu thư, thứ cho nô tài không thể làm trái mệnh lệnh của lão Vương phi.”
Vừa nghe thấy lời này, Ôn Hương biết, nhất định là Ôn Nhan và ‘tổ mẫu tốt’ của nàng đã căn dặn gì đó, đóng cửa không tiếp nàng, không để Ôn Hương về Vương phủ.
Mắt của Ôn Hương dần dần nhiễm một lớp hàn băng, nàng nhìn Phúc Nhi ở bên cạnh, nói: “Đi mời Kinh Triệu Quân tới, ta ngược lại muốn xem xem, hôm nay, ai dám không để đích nữ của Phủ Hoa Vương như ta vào cửa!”
“Vâng.” Phúc Nhi đáp ứng, chạy đi.
Phủ Hoa Vương cách kinh thành không xa, mà Hoa Vương gia thân là chiến thần của Thiên Vinh hoàng triều, nhận được sự yêu quý của vô số bách tính, bình thường có không ít bách tính đi qua, chỉ vì có thể nhìn thấy chiến thần Thiên Vinh này từ xa hoặc là hậu nhân của Phủ Hoa Vương.
Lúc này, Ôn Hương một mình mang theo đồ đạc cô đơn đứng ở cửa, tuy nói bóng người sừng sững mà mảnh mai, nhưng ở dưới sự đối chiếu của cửa lớn cực lớn của Phủ Hoa Vương này, rõ ràng thân hình vô cùng nhu nhược đơn bạc.
Ôn Hương bình thường cũng không phải là tiểu thư cửa lớn cũng không bước ra gì đì đó, đối với một vài phong tục hoạt động của nơi này đặc biệt cảm thấy hứng thú, mà nhiều nơi bán châu báu ngọc trà, phấn son y phục, cũng là nơi nàng tới.
Đặc biệt là nàng có danh hiệu tứ đại mỹ nhân của Thiên Vinh, càng là khiến nàng ở trong dân gian có độ nổi tiếng nhất định.
Lúc này nàng đứng như này, môi mỏng hơi mím lại, sắc mặt lạnh tanh, ngạo khí khó tan, dẫn tới không ít người vây lại.
“Đây không phải là Ôn nhị tiểu thư sao? Sao lại đứng ở bên ngoài Vương phủ?”“Thời tiết cuối thu này, nhị tiểu thư sao lại mặc y phục mỏng như vậy?”
“Aiya, quản gia đâu, sao còn không tới mở cửa cho nhị tiểu thư!”
Người tụ tập lại vây ở cửa Phủ Hoa Vương bắt đầu lớn tiếng hét lên, thậm chí còn có người đi tới gõ cửa thay cho Ôn Hương.
Quản gia ở trong bị dọa cho toát mồ hôi toàn thân, vội vàng cài chốt, lập tức phân phó tên sai vặt ở bên cạnh đi bẩm bảo lão Vương phi và tam tiểu thư.
Thấy những bách tính nhào tới này, trong lòng Ôn Hương hơi ấm áp, đồng thời kiên định nói trong lòng: Lần này, nàng sẽ không tiếp tục để phụ vương hàm oan, sẽ không tiếp tục để kẻ xấu hại tới bách tính của Thiên Vinh.
Thấy đã la hét, gõ cửa cả nửa ngày, cho dù là điếc cũng đều nghe thấy động tĩnh rồi, nhưng cửa lớn của Phủ Hoa Vương này vẫn không mở, vì thế, không ít người bắt đầu lũ lượt tranh luận.
“Hoa Vương gia yêu thương nhị tiểu thư như vậy, người của Phủ Hoa Vương này làm việc thế nào hả?”
“Chẳng lẽ là lão Vương phi không thích nhị tiểu thư, không cho người mở cửa cho nàng?”
“Kỳ lạ, nhị tiểu thư này sao mới sáng ra đã từ bên ngoài vào phủ...”
Nghe thấy lời bàn tán của đám người này càng lúc càng rõ, ánh mắt trong trẻo của Ôn Hương khẽ động, khẽ thở dài một tiếng, dịu giọng nói: “Tổ mẫu đối với Hương Nhi rất tốt, vẫn mong các vị đừng suy đoán linh tinh, là Hương Nhi phạm lỗi trước, tổ mẫu muốn trừng phạt như nào, Hương Nhi đều nhận...” Tuy nói ngữ khí của Ôn Hương là sự quan tâm nghe lời, thậm chí là nói lời tốt đẹp thay cho lão Vương phi.
Nhưng, không ít người đều nhìn thấy nước mắt như ẩn như hiện ở khóe mắt Ôn Hương, nhất là mỹ nhân tuyệt sắc thanh tao chan chứa nước mắt này, nhìn trông vô cùng khiến người ta thương tiếc.
“Trừng phạt cũng không thể làm như thế!” Có người nhìn dáng vẻ của Ôn Hương, không kìm được nói.
Vào lúc này, trưởng quan của kinh thành – Kinh Triệu Quân vội vàng chạy tới, thấy mọi người vây ở cửa lớn Vương phủ, cùng Ôn Hương thân hình đơn độc, trong lòng vô cùng tức giận.
“Chuyện này là sao?!”
Kinh Triệu Quân là đồ đệ của Hoa lão Vương gia, cũng là huynh đệ kết bái của Hoa Vương gia – phụ vương của Ôn Hương, bình thường đối với Ôn Hương thương yêu như con gái của mình, mắt thấy Ôn Hương đứng ở cửa Vương phủ, mà cửa lớn Vương phủ đóng chặt thì lập tức nổi giận.
Ông ta vội vàng cởi áo choàng trêи người khoác lên vai Ôn Hương, trêи gương mặt thô tràn ngập vẻ lo lắng, nói: “tiểu Hương chuyện gì đây, tại sao mặc y phục mỏng đứng ở cửa Vương phủ như này? Quản gia của Vương phủ đâu!”
“Hồ bá bá.” Khóe mắt của Ôn Hương hơi đỏ, nhìn Kinh Triệu Quân thân hình cao lớn chắc khỏe ở trước mặt nàng, trong lòng trào lên sự bi thương và hoài niệm vô hạn.
Kinh Triệu Quân Hồ Xuyên, cũng là một người trong số ít tin tưởng phụ vương. Ông ta thậm chí bởi vì quan hệ tình như thủ túc với phụ vương, dâng tấu lên trêи, bị tước bỏ chức quan, đày tới biên cương.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho Hồ bá bá, Hồ bá bá nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!” Kinh Triệu Quân mặt mày chính trực lại quan tâm.
Vì thế, Ôn Hương đem chuyện Ôn Nhan đánh vỡ tượng phật bằng ngọc mà Tiên đế ngự ban, giá họa cho mình, mà tổ mẫu ‘trong lúc tức giận’ đuổi nàng tới điền trang ở ngoại ô nói rõ ràng cho Hồ Xuyên.
Hồ Xuyên nghe xong, bỗng chốc tức giận mới mức dựng ngược lông mày, giận dữ nói: “Hoang đường! Ôn Nhan tuổi còn nhỏ, vậy mà âm hiểm như vậy! Lão Vương phi... bà ta vậy mà hồ đồ như vậy!”
Hồ Xuyên tuy là đồ đệ của Hoa lão Vương gia, nhưng lão Vương phi trong phủ bây giờ, lại không phải là nguyên phối của lão Vương phi, mà là sau này đưa lên, vì thế, ông ta cũng không có gọi bà ta là sư nương.
“Hồ bá bá, người đừng trách Nhan muội...” Ôn Hương mặt mày ôn hòa, lại mang theo sự rầu rĩ nhàn nhạt, ngữ khí du dương: “Ta nghĩ, muội ấy chỉ là quá sợ hãi, mới làm ra hành vi như vậy.”
“Vậy lão Vương phi sao có thể không tra rõ sự việc thì đã đổ oan cho ngươi chứ!” Hồ Xuyên cơn giận không giảm, nói với một tên tay sai: “Đi, gõ cửa cho bản quan!”
Sự quan tâm của Hồ Xuyên đối với Ôn Hương, khiến Ôn Hương rất cảm động. Đáy mắt của nàng có ánh sáng lạ vụt qua, giọng nói lạnh lùng mà mang theo một chút ủy khuất: “Tổ mẫu người... thiết nghĩ là quá căng thẳng về tượng phật mà Tiên đế ngự ban, nhất thời tức giận mới...”
Ôn Hương trước giờ luôn cao ngạo kiêu kỳ bị người ta đánh rụng răng cũng phải nuốt vào, nhưng hiện nay trọng sinh trở lại, nàng mới biết mọi người đều đồng cảm cho kẻ yếu thế.
Vì thế, nàng đã hạ thấp khí thế.
Mà một khi người bình thường luôn lạnh lùng kiêu ngạo lộ rõ một chút dáng vẻ yếu đuối, lập tức sẽ khiến vô số người cảm thấy thương tiếc không thôi.
“Nhị tiểu thư, người vẫn là quá lương thiện rồi! Người phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn!” Có người không nhịn được mà nói.
Hồ Xuyên cũng mang vẻ đồng ý, nói với Phúc Nhi đứng ngây ngốc ở một bên: “Còn không đi mua ít trà nóng dâng lên cho tiểu thư!”
Thấy Ôn Hương mặt nhỏ trắng nhợt, đứng ở trong gió lạnh của cuối thu, Hồ Xuyên vô cùng đau lòng cho con gái của người huynh đệ kết bái này.
“Phụ vương của ngươi yêu thương ngươi như vậy, hiện nay vì Thiên Vinh hoàng triều ta quanh năm đóng quân ở biên cương, không ở trong phủ, Hồ Xuyên ta sao có thể nhìn ngươi chịu ủy khuất như này được? Vậy ta quả thật hổ thẹn với huynh đệ mình rồi!” Hồ Xuyên hùng hồn nói.
Mà Ôn Nhan và Thường ma ma bên cạnh lão Vương phi bị tên sai vặt vội vàng mời tới, mặt mày không kiên nhẫn đi tới cửa.
Quản gia vừa mở cửa ra, Thường ma ma còn chưa làm rõ tình hình ở ngoài cửa liền đanh giọng nói: “Người đâu, trói nhị tiểu thư vào!”
Đây vẫn là lần đầu tiên nhị tiểu thư dùng ngữ khí nghiêm khắc nói chuyện như này, tận đáy lòng ông ta có hơi phát run, nhưng nghĩ tới sự ghét bỏ mà lão Vương phi đối với nhị tiểu thư, cùng ngân lượng trong hầu bao mà tam tiểu thư ban thưởng.
Quản gia cố cứng rắn, lớn tiếng nói: “Nhị tiểu thư, thứ cho nô tài không thể làm trái mệnh lệnh của lão Vương phi.”
Vừa nghe thấy lời này, Ôn Hương biết, nhất định là Ôn Nhan và ‘tổ mẫu tốt’ của nàng đã căn dặn gì đó, đóng cửa không tiếp nàng, không để Ôn Hương về Vương phủ.
Mắt của Ôn Hương dần dần nhiễm một lớp hàn băng, nàng nhìn Phúc Nhi ở bên cạnh, nói: “Đi mời Kinh Triệu Quân tới, ta ngược lại muốn xem xem, hôm nay, ai dám không để đích nữ của Phủ Hoa Vương như ta vào cửa!”
“Vâng.” Phúc Nhi đáp ứng, chạy đi.
Phủ Hoa Vương cách kinh thành không xa, mà Hoa Vương gia thân là chiến thần của Thiên Vinh hoàng triều, nhận được sự yêu quý của vô số bách tính, bình thường có không ít bách tính đi qua, chỉ vì có thể nhìn thấy chiến thần Thiên Vinh này từ xa hoặc là hậu nhân của Phủ Hoa Vương.
Lúc này, Ôn Hương một mình mang theo đồ đạc cô đơn đứng ở cửa, tuy nói bóng người sừng sững mà mảnh mai, nhưng ở dưới sự đối chiếu của cửa lớn cực lớn của Phủ Hoa Vương này, rõ ràng thân hình vô cùng nhu nhược đơn bạc.
Ôn Hương bình thường cũng không phải là tiểu thư cửa lớn cũng không bước ra gì đì đó, đối với một vài phong tục hoạt động của nơi này đặc biệt cảm thấy hứng thú, mà nhiều nơi bán châu báu ngọc trà, phấn son y phục, cũng là nơi nàng tới.
Đặc biệt là nàng có danh hiệu tứ đại mỹ nhân của Thiên Vinh, càng là khiến nàng ở trong dân gian có độ nổi tiếng nhất định.
Lúc này nàng đứng như này, môi mỏng hơi mím lại, sắc mặt lạnh tanh, ngạo khí khó tan, dẫn tới không ít người vây lại.
“Đây không phải là Ôn nhị tiểu thư sao? Sao lại đứng ở bên ngoài Vương phủ?”“Thời tiết cuối thu này, nhị tiểu thư sao lại mặc y phục mỏng như vậy?”
“Aiya, quản gia đâu, sao còn không tới mở cửa cho nhị tiểu thư!”
Người tụ tập lại vây ở cửa Phủ Hoa Vương bắt đầu lớn tiếng hét lên, thậm chí còn có người đi tới gõ cửa thay cho Ôn Hương.
Quản gia ở trong bị dọa cho toát mồ hôi toàn thân, vội vàng cài chốt, lập tức phân phó tên sai vặt ở bên cạnh đi bẩm bảo lão Vương phi và tam tiểu thư.
Thấy những bách tính nhào tới này, trong lòng Ôn Hương hơi ấm áp, đồng thời kiên định nói trong lòng: Lần này, nàng sẽ không tiếp tục để phụ vương hàm oan, sẽ không tiếp tục để kẻ xấu hại tới bách tính của Thiên Vinh.
Thấy đã la hét, gõ cửa cả nửa ngày, cho dù là điếc cũng đều nghe thấy động tĩnh rồi, nhưng cửa lớn của Phủ Hoa Vương này vẫn không mở, vì thế, không ít người bắt đầu lũ lượt tranh luận.
“Hoa Vương gia yêu thương nhị tiểu thư như vậy, người của Phủ Hoa Vương này làm việc thế nào hả?”
“Chẳng lẽ là lão Vương phi không thích nhị tiểu thư, không cho người mở cửa cho nàng?”
“Kỳ lạ, nhị tiểu thư này sao mới sáng ra đã từ bên ngoài vào phủ...”
Nghe thấy lời bàn tán của đám người này càng lúc càng rõ, ánh mắt trong trẻo của Ôn Hương khẽ động, khẽ thở dài một tiếng, dịu giọng nói: “Tổ mẫu đối với Hương Nhi rất tốt, vẫn mong các vị đừng suy đoán linh tinh, là Hương Nhi phạm lỗi trước, tổ mẫu muốn trừng phạt như nào, Hương Nhi đều nhận...” Tuy nói ngữ khí của Ôn Hương là sự quan tâm nghe lời, thậm chí là nói lời tốt đẹp thay cho lão Vương phi.
Nhưng, không ít người đều nhìn thấy nước mắt như ẩn như hiện ở khóe mắt Ôn Hương, nhất là mỹ nhân tuyệt sắc thanh tao chan chứa nước mắt này, nhìn trông vô cùng khiến người ta thương tiếc.
“Trừng phạt cũng không thể làm như thế!” Có người nhìn dáng vẻ của Ôn Hương, không kìm được nói.
Vào lúc này, trưởng quan của kinh thành – Kinh Triệu Quân vội vàng chạy tới, thấy mọi người vây ở cửa lớn Vương phủ, cùng Ôn Hương thân hình đơn độc, trong lòng vô cùng tức giận.
“Chuyện này là sao?!”
Kinh Triệu Quân là đồ đệ của Hoa lão Vương gia, cũng là huynh đệ kết bái của Hoa Vương gia – phụ vương của Ôn Hương, bình thường đối với Ôn Hương thương yêu như con gái của mình, mắt thấy Ôn Hương đứng ở cửa Vương phủ, mà cửa lớn Vương phủ đóng chặt thì lập tức nổi giận.
Ông ta vội vàng cởi áo choàng trêи người khoác lên vai Ôn Hương, trêи gương mặt thô tràn ngập vẻ lo lắng, nói: “tiểu Hương chuyện gì đây, tại sao mặc y phục mỏng đứng ở cửa Vương phủ như này? Quản gia của Vương phủ đâu!”
“Hồ bá bá.” Khóe mắt của Ôn Hương hơi đỏ, nhìn Kinh Triệu Quân thân hình cao lớn chắc khỏe ở trước mặt nàng, trong lòng trào lên sự bi thương và hoài niệm vô hạn.
Kinh Triệu Quân Hồ Xuyên, cũng là một người trong số ít tin tưởng phụ vương. Ông ta thậm chí bởi vì quan hệ tình như thủ túc với phụ vương, dâng tấu lên trêи, bị tước bỏ chức quan, đày tới biên cương.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho Hồ bá bá, Hồ bá bá nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!” Kinh Triệu Quân mặt mày chính trực lại quan tâm.
Vì thế, Ôn Hương đem chuyện Ôn Nhan đánh vỡ tượng phật bằng ngọc mà Tiên đế ngự ban, giá họa cho mình, mà tổ mẫu ‘trong lúc tức giận’ đuổi nàng tới điền trang ở ngoại ô nói rõ ràng cho Hồ Xuyên.
Hồ Xuyên nghe xong, bỗng chốc tức giận mới mức dựng ngược lông mày, giận dữ nói: “Hoang đường! Ôn Nhan tuổi còn nhỏ, vậy mà âm hiểm như vậy! Lão Vương phi... bà ta vậy mà hồ đồ như vậy!”
Hồ Xuyên tuy là đồ đệ của Hoa lão Vương gia, nhưng lão Vương phi trong phủ bây giờ, lại không phải là nguyên phối của lão Vương phi, mà là sau này đưa lên, vì thế, ông ta cũng không có gọi bà ta là sư nương.
“Hồ bá bá, người đừng trách Nhan muội...” Ôn Hương mặt mày ôn hòa, lại mang theo sự rầu rĩ nhàn nhạt, ngữ khí du dương: “Ta nghĩ, muội ấy chỉ là quá sợ hãi, mới làm ra hành vi như vậy.”
“Vậy lão Vương phi sao có thể không tra rõ sự việc thì đã đổ oan cho ngươi chứ!” Hồ Xuyên cơn giận không giảm, nói với một tên tay sai: “Đi, gõ cửa cho bản quan!”
Sự quan tâm của Hồ Xuyên đối với Ôn Hương, khiến Ôn Hương rất cảm động. Đáy mắt của nàng có ánh sáng lạ vụt qua, giọng nói lạnh lùng mà mang theo một chút ủy khuất: “Tổ mẫu người... thiết nghĩ là quá căng thẳng về tượng phật mà Tiên đế ngự ban, nhất thời tức giận mới...”
Ôn Hương trước giờ luôn cao ngạo kiêu kỳ bị người ta đánh rụng răng cũng phải nuốt vào, nhưng hiện nay trọng sinh trở lại, nàng mới biết mọi người đều đồng cảm cho kẻ yếu thế.
Vì thế, nàng đã hạ thấp khí thế.
Mà một khi người bình thường luôn lạnh lùng kiêu ngạo lộ rõ một chút dáng vẻ yếu đuối, lập tức sẽ khiến vô số người cảm thấy thương tiếc không thôi.
“Nhị tiểu thư, người vẫn là quá lương thiện rồi! Người phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn!” Có người không nhịn được mà nói.
Hồ Xuyên cũng mang vẻ đồng ý, nói với Phúc Nhi đứng ngây ngốc ở một bên: “Còn không đi mua ít trà nóng dâng lên cho tiểu thư!”
Thấy Ôn Hương mặt nhỏ trắng nhợt, đứng ở trong gió lạnh của cuối thu, Hồ Xuyên vô cùng đau lòng cho con gái của người huynh đệ kết bái này.
“Phụ vương của ngươi yêu thương ngươi như vậy, hiện nay vì Thiên Vinh hoàng triều ta quanh năm đóng quân ở biên cương, không ở trong phủ, Hồ Xuyên ta sao có thể nhìn ngươi chịu ủy khuất như này được? Vậy ta quả thật hổ thẹn với huynh đệ mình rồi!” Hồ Xuyên hùng hồn nói.
Mà Ôn Nhan và Thường ma ma bên cạnh lão Vương phi bị tên sai vặt vội vàng mời tới, mặt mày không kiên nhẫn đi tới cửa.
Quản gia vừa mở cửa ra, Thường ma ma còn chưa làm rõ tình hình ở ngoài cửa liền đanh giọng nói: “Người đâu, trói nhị tiểu thư vào!”