Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Độc dược
“Đúng vậy đó, bọn họ không đến mức ngu xuẩn thành cái dạng này, nhưng mà nếu như canh này không lấy mạng của ta ngay lập tức thì sao?”
“Người nói là độc dược phát tác chậm?”
Yêu Nương phủi tay đứng dậy.
“Không ngờ đến là vọng tộc như thế này mà cũng chuyện dơ bẩn như thế, thế mà lại đối xử với cháu gái của mình như vậy!”
“Được rồi, bây giờ có nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì hết, chuyện quan trọng nhất bây giờ đó chính là phải giải quyết chuyện bát canh này đã, ngày hôm nay ta không uống không có nghĩa là ngày mai bọn họ không mang đến, chỉ sợ là sau đó còn có âm mưu vô tận đang chờ đợi ta đây này.”
Trong lúc nhất thời giọng điệu của Ôn Hương đã thay đổi, sắc mặt của Yêu Nương cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, đồng ý nhẹ gật đầu.
“Tiểu thư hi vọng ta làm như thế nào?”
Yêu Nương lập tức biết trong lòng của Ôn Hương đã có suy nghĩ.
Ôn Hương cười rất thoải mái, nói: “Người hiểu ta cũng chỉ có Yêu Nương.”
“Có thể để cho tiểu thư cảm thấy tốt, vậy thì chắc chắn nó thật sự tốt.”
“Ta có nhớ là ngươi đã sắp xếp người của chúng ta trong đám người của lão vương phi có đúng không?” Ôn Hương không cười đùa nói chuyện với nàng ta nữa, mà là hỏi trực tiếp.
“Đây là chuyện đương nhiên rồi, hơn nữa đó còn ám vệ của chúng ta, chẳng lẽ là tiểu thư muốn...” Ánh mắt của Yêu Nương đột nhiên trở nên hào hứng, Ôn Hương nhẹ nhàng gật đầu.
Ở bên phía Ôn Hương đang quyết định kế sách làm cho người ta thần không biết quỷ không hay mà đổi chén canh của nàng với Ôn Nhan, cảm thấy khối đá lớn ở trong lòng của mình đã lập tức được bỏ xuống, trong lúc nhất thời lại không quen cho lắm.
Mà đổi thành ở một bên khác, ở Dung vương phủ, một đám hạ nhân đều cẩn thận từng li từng tí, sợ là sẽ phạm sai lầm gì đó.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, hình như hiểu nguyệt, ngọc thụ lâm phong.Đây chính là lời đánh giá của người trong thiên hạ đối với Dung thế tử, mà lời đánh giá của hoàng đế đối với Dung Tử Hiên thì lại cao hơn, thiếu niên lang từ bi thiên hạ.
Nhưng mà lúc này lông mày của Dung Tử Hiên lại đang nhíu chặt lại, tâm trạng tốt đến từ chỗ của Ôn Hương cũng không có cách nào để cho hắn cảm thấy vui vẻ vào lúc này.
Bởi vì hiện tại là triều đại Thiên Vinh, tất cả mọi chuyện không thể lạc quan được, hắn không muốn phải quản lý thiên hạ đang hỗn loạn. Nhưng mà đến cùng vì mang họ Dung, cũng không thể chấp nhận người ở bên ngoài ngấp nghé thiên hạ của Dung gia.
Từ nhỏ Dung Tử Hiên đã thông minh, được mọi người coi trọng, cho là sau khi hắn trưởng thành sẽ dấn thân vào triều đình, dù sao thì hắn có gia thế như thế này, tổ phụ lại là công thần khai quốc, bản thân lại có năng lực, chỉ tiếc là Dung Tử Hiên không có hứng thú đối với chuyện triều đình.
Chỉ vì hắn thích tự do.
Lúc lời nói này nói ra, thiếu chút nữa đã làm cho triều đình ồ lên kinh ngạc, cuối cùng vẫn là hoàng đế đã nói hắn vẫn là thiếu niên, cho dù có bôn ba mấy năm cũng chưa hẳn là không thể.
Sau đó chuyện này mới chậm rãi lắng xuống, bây giờ cũng không có người nào nhắc đến chuyện hắn vào triều đình, đối với những người khác mà nói thiếu đi một gia thế tốt như vậy, ở trêи triều đình chẳng phải là một chuyện tốt à? Cho nên đương nhiên sẽ không có người nào nhắc tới.
Dung Tử Hiên cũng vui vẻ đến rảnh rỗi, những năm gần đây tuyệt đối không hỏi đến chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều đình.
Nhưng mà không hỏi cũng không có nghĩa là không biết.
Có đôi khi bởi vì người không dấn thân vào trong đó, ngược lại cảm thấy rõ ràng hơn.
Thiên hạ tứ phân, vốn dĩ đối với thiên hạ chính là một sự uy hϊế͙p͙, chuyện của thiên hạ sao có khả năng cứ phân định rạch ròi, sớm muộn gì thiên hạ cũng sẽ bị hỗn loạn.
Nhưng mà những năm gần đây triều đại Thiên Vinh đắm chìm vào trong hoan lạc, vẫn không cải cách, càng ngày càng mục nát, cộng thêm bợ đỡ của thái tử ở trong triều càng ngày càng cường đại, hoàng quyền lại từ từ suy yếu.
Nhưng mà chuyện làm cho Dung Tử Hiên cảm thấy tức giận nhất đó chính là hoàng hậu và Lý gia trang cấu kết với nhau.
Mà Lý gia trang dường như lại đang có cấu kết với Thiên Cẩm hoàng triều, mối liên kết như thế này rất khó để Dung Tử Hiên không nghĩ đến ở trong đây có phải là có chuyện gì đó khó nói hay không.
Nếu như hoàng hậu phản quốc thì sao?
Hoàng hậu họ Lý, nguyên danh là Lý Đậu, cũng là di mẫu của Ôn Hương.
Phụ thân của hoàng hậu chính là thừa tướng đại nhân của Thiên Cẩm quốc, có một người tỷ tỷ là Lý Nghi, cũng chính là mẫu thân của Ôn Hương, sau đó Thiên Cẩm quốc vẫn lạc, triều đại Thiên Vinh cùng với Thiên Cẩm hoàng triều được thành lập, một nhà Lý thừa tướng chạy nạn, sau này không biết là tại sao trời xui đất khiến gì đó, triều đại Thiên Vinh nhớ đến thừa tướng, cố ý gả nữ nhi cho Ôn Lạc, là thế tử của Phủ Hoa Vương, một người khác thì lại gả cho hoàng đế lúc ấy là thái tử.
Lúc ấy vì để Lý thừa tướng có thể yên tâm, thoáng một cái cũng đã trải qua mấy thập niên.
Bây giờ hoàng hậu và Lý gia trang có lui tới với nhau, hơn nữa lại vô cùng mật thiết, tuyệt đối không đơn giản. Dung Tử Hiên cảm thấy chuyện này cũng phải nên giải quyết.
“Thế tử, có cần thuộc hạ phải đi điều tra một phen không đây, rốt cuộc là hoàng hậu nương nương và Lý gia trang đang tiến hành loại giao dịch gì?”
Đình Tây nhìn Dung Tử Hiên nhíu mày, có chút nóng nảy, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn chưa nhìn thấy chủ tử của bọn họ bất lợi như thế này.
“Không cần đâu.”
“Lý Đậu, Lý gia trang, Lý gia trang với hoàng hậu có mối quan hệ như thế nào, chỉ có điều là lúc trước Lý thừa tướng cũng chỉ có hai đứa con gái, cũng không có con trai, không biết là bây giờ Lý gia trang cùng với Lý thừa tướng lúc ấy có quan hệ gì. Đình Tây, ngươi đi điều tra thử đi.”
Dung Tử Hiên nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.
“Tra hay là không tra bây giờ cũng không có ý nghĩa gì hết, việc cần làm nhất hiện tại là vẫn nên chuẩn bị cho sẵn sàng, ta vẫn luôn có dự cảm chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Thế tử, có khi nào hoàng hậu nương nương phản quốc? Tuy nói hoàng hậu nương nương năm đó là nhi nữ của thừa tướng, Thiên Cẩm quốc ở triều đại Thiên Vinh Thiên Cẩm hoàng triều mà nói đều là giống nhau, nhưng mà bây giờ bà ta đã là hoàng hậu của triều đại Thiên Vinh, cấu kết với Thiên Cẩm hoàng triều, làm ra loại chuyện như vậy, bản thân của bà ta cũng không có gì tốt lành?”
Đình Tây không hiểu, nhìn dáng vẻ của Dung Tử Hiên rất là kỳ quái.
Dung Tử Hiên cũng lắc đầu.
“Bây giờ những chuyện này đều không biết gì hết, có ai biết được hoàng hậu đang có ý định gì? Có điều là dù thế nào thì bà ta cũng sẽ không phải vô duyên vô cớ làm những chuyện này, ngươi xem một chút đi, mấy năm nay những chuyện hoàng hậu nương nương làm trong bóng tối thật ra đều đang làm đảo loạn triều đại Thiên Vinh như một nồi cháo.”
Đình Tây không nói chuyện, vào loại thời điểm này hắn không nói tiếp được, chuyện mà thế tử bọn họ có thể hiểu, hắn làm gì hiểu được, cho nên vào loại thời điểm này chỉ cần nghe là được rồi.
“Trong khoảng thời gian gần đây, tốt nhất ngươi nên chú ý nhiều hơn. Còn nữa, gửi tin tức này cho Hoa vương gia đi, cứ nói là thời buổi rối loạn chú ý động tĩnh giữa hoàng hậu và Lý gia trang, mà ở phía bên kia cũng nên chú ý xem xem có người của Lý gia trang xuất hiện không.”
“Tuân lệnh."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng...
Dung Tử Hiên nhìn bóng lưng đi xa của Đình Tây, ánh mắt có chút phức tạp.
Có lẽ là thiên hạ này sắp loạn rồi.
Xem ra là sau này sẽ khó có được khoảng thời gian nhàn nhã mà mình thích rồi.
Phủ Hoa Vương.
Đoạn thời gian này, Ôn Hương rõ ràng cảm nhận náo nhiệt không ít, có đủ loại người đang không ngừng khiêng đồ, chỗ nào ở phủ thượng cần sửa chữa thì đang không ngừng sửa chữa, nghe nói là vì muốn lễ cập kê của Ôn Hương càng tốt hơn, lão vương phi đã tự thân ra tay.
Lão vương phi cũng nhận không ít lời khen ngợi, đều nói bà ta là một tổ mẫu tốt thương yêu cháu gái.
Có điều Ôn Hương cảm thấy kỳ quái, đó chính là ngày hôm đó sau khi nàng đánh Lâm Ma Ma, thế mà lão vương phi lại không đến tìm nàng gây phiền phức, ngược lại còn tận tâm tận lực xử lý lễ hỏi cho nàng.
Ôn Hương đều đã nghĩ là bà ta sắp từ bỏ, lại nhận được tin tức nói Ôn Nhan đang chuẩn bị hạ độc trong thức ăn của nàng.
Quy định của Phủ Hoa Vương vẫn tương đối nghiêm ngặt, thức ăn của bọn họ đều phải thống nhất được mang tới từ trong phòng bếp, ngày nào Ôn Hương cũng phải phái người đến đó lấy.
Những năm nay bởi vì Ôn Nhan nhận được tình yêu của lão vương phi, lại cộng với việc di nương của nàng ta thỉnh thoảng quản lý chuyện gia đình, muốn hạ độc vào trong thức ăn tuyệt đối không phải là chuyện khó.
Nhưng mà tại sao lại không bắt đầu ngay từ đầu!
“Người nói là độc dược phát tác chậm?”
Yêu Nương phủi tay đứng dậy.
“Không ngờ đến là vọng tộc như thế này mà cũng chuyện dơ bẩn như thế, thế mà lại đối xử với cháu gái của mình như vậy!”
“Được rồi, bây giờ có nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì hết, chuyện quan trọng nhất bây giờ đó chính là phải giải quyết chuyện bát canh này đã, ngày hôm nay ta không uống không có nghĩa là ngày mai bọn họ không mang đến, chỉ sợ là sau đó còn có âm mưu vô tận đang chờ đợi ta đây này.”
Trong lúc nhất thời giọng điệu của Ôn Hương đã thay đổi, sắc mặt của Yêu Nương cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, đồng ý nhẹ gật đầu.
“Tiểu thư hi vọng ta làm như thế nào?”
Yêu Nương lập tức biết trong lòng của Ôn Hương đã có suy nghĩ.
Ôn Hương cười rất thoải mái, nói: “Người hiểu ta cũng chỉ có Yêu Nương.”
“Có thể để cho tiểu thư cảm thấy tốt, vậy thì chắc chắn nó thật sự tốt.”
“Ta có nhớ là ngươi đã sắp xếp người của chúng ta trong đám người của lão vương phi có đúng không?” Ôn Hương không cười đùa nói chuyện với nàng ta nữa, mà là hỏi trực tiếp.
“Đây là chuyện đương nhiên rồi, hơn nữa đó còn ám vệ của chúng ta, chẳng lẽ là tiểu thư muốn...” Ánh mắt của Yêu Nương đột nhiên trở nên hào hứng, Ôn Hương nhẹ nhàng gật đầu.
Ở bên phía Ôn Hương đang quyết định kế sách làm cho người ta thần không biết quỷ không hay mà đổi chén canh của nàng với Ôn Nhan, cảm thấy khối đá lớn ở trong lòng của mình đã lập tức được bỏ xuống, trong lúc nhất thời lại không quen cho lắm.
Mà đổi thành ở một bên khác, ở Dung vương phủ, một đám hạ nhân đều cẩn thận từng li từng tí, sợ là sẽ phạm sai lầm gì đó.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, hình như hiểu nguyệt, ngọc thụ lâm phong.Đây chính là lời đánh giá của người trong thiên hạ đối với Dung thế tử, mà lời đánh giá của hoàng đế đối với Dung Tử Hiên thì lại cao hơn, thiếu niên lang từ bi thiên hạ.
Nhưng mà lúc này lông mày của Dung Tử Hiên lại đang nhíu chặt lại, tâm trạng tốt đến từ chỗ của Ôn Hương cũng không có cách nào để cho hắn cảm thấy vui vẻ vào lúc này.
Bởi vì hiện tại là triều đại Thiên Vinh, tất cả mọi chuyện không thể lạc quan được, hắn không muốn phải quản lý thiên hạ đang hỗn loạn. Nhưng mà đến cùng vì mang họ Dung, cũng không thể chấp nhận người ở bên ngoài ngấp nghé thiên hạ của Dung gia.
Từ nhỏ Dung Tử Hiên đã thông minh, được mọi người coi trọng, cho là sau khi hắn trưởng thành sẽ dấn thân vào triều đình, dù sao thì hắn có gia thế như thế này, tổ phụ lại là công thần khai quốc, bản thân lại có năng lực, chỉ tiếc là Dung Tử Hiên không có hứng thú đối với chuyện triều đình.
Chỉ vì hắn thích tự do.
Lúc lời nói này nói ra, thiếu chút nữa đã làm cho triều đình ồ lên kinh ngạc, cuối cùng vẫn là hoàng đế đã nói hắn vẫn là thiếu niên, cho dù có bôn ba mấy năm cũng chưa hẳn là không thể.
Sau đó chuyện này mới chậm rãi lắng xuống, bây giờ cũng không có người nào nhắc đến chuyện hắn vào triều đình, đối với những người khác mà nói thiếu đi một gia thế tốt như vậy, ở trêи triều đình chẳng phải là một chuyện tốt à? Cho nên đương nhiên sẽ không có người nào nhắc tới.
Dung Tử Hiên cũng vui vẻ đến rảnh rỗi, những năm gần đây tuyệt đối không hỏi đến chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều đình.
Nhưng mà không hỏi cũng không có nghĩa là không biết.
Có đôi khi bởi vì người không dấn thân vào trong đó, ngược lại cảm thấy rõ ràng hơn.
Thiên hạ tứ phân, vốn dĩ đối với thiên hạ chính là một sự uy hϊế͙p͙, chuyện của thiên hạ sao có khả năng cứ phân định rạch ròi, sớm muộn gì thiên hạ cũng sẽ bị hỗn loạn.
Nhưng mà những năm gần đây triều đại Thiên Vinh đắm chìm vào trong hoan lạc, vẫn không cải cách, càng ngày càng mục nát, cộng thêm bợ đỡ của thái tử ở trong triều càng ngày càng cường đại, hoàng quyền lại từ từ suy yếu.
Nhưng mà chuyện làm cho Dung Tử Hiên cảm thấy tức giận nhất đó chính là hoàng hậu và Lý gia trang cấu kết với nhau.
Mà Lý gia trang dường như lại đang có cấu kết với Thiên Cẩm hoàng triều, mối liên kết như thế này rất khó để Dung Tử Hiên không nghĩ đến ở trong đây có phải là có chuyện gì đó khó nói hay không.
Nếu như hoàng hậu phản quốc thì sao?
Hoàng hậu họ Lý, nguyên danh là Lý Đậu, cũng là di mẫu của Ôn Hương.
Phụ thân của hoàng hậu chính là thừa tướng đại nhân của Thiên Cẩm quốc, có một người tỷ tỷ là Lý Nghi, cũng chính là mẫu thân của Ôn Hương, sau đó Thiên Cẩm quốc vẫn lạc, triều đại Thiên Vinh cùng với Thiên Cẩm hoàng triều được thành lập, một nhà Lý thừa tướng chạy nạn, sau này không biết là tại sao trời xui đất khiến gì đó, triều đại Thiên Vinh nhớ đến thừa tướng, cố ý gả nữ nhi cho Ôn Lạc, là thế tử của Phủ Hoa Vương, một người khác thì lại gả cho hoàng đế lúc ấy là thái tử.
Lúc ấy vì để Lý thừa tướng có thể yên tâm, thoáng một cái cũng đã trải qua mấy thập niên.
Bây giờ hoàng hậu và Lý gia trang có lui tới với nhau, hơn nữa lại vô cùng mật thiết, tuyệt đối không đơn giản. Dung Tử Hiên cảm thấy chuyện này cũng phải nên giải quyết.
“Thế tử, có cần thuộc hạ phải đi điều tra một phen không đây, rốt cuộc là hoàng hậu nương nương và Lý gia trang đang tiến hành loại giao dịch gì?”
Đình Tây nhìn Dung Tử Hiên nhíu mày, có chút nóng nảy, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn chưa nhìn thấy chủ tử của bọn họ bất lợi như thế này.
“Không cần đâu.”
“Lý Đậu, Lý gia trang, Lý gia trang với hoàng hậu có mối quan hệ như thế nào, chỉ có điều là lúc trước Lý thừa tướng cũng chỉ có hai đứa con gái, cũng không có con trai, không biết là bây giờ Lý gia trang cùng với Lý thừa tướng lúc ấy có quan hệ gì. Đình Tây, ngươi đi điều tra thử đi.”
Dung Tử Hiên nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.
“Tra hay là không tra bây giờ cũng không có ý nghĩa gì hết, việc cần làm nhất hiện tại là vẫn nên chuẩn bị cho sẵn sàng, ta vẫn luôn có dự cảm chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Thế tử, có khi nào hoàng hậu nương nương phản quốc? Tuy nói hoàng hậu nương nương năm đó là nhi nữ của thừa tướng, Thiên Cẩm quốc ở triều đại Thiên Vinh Thiên Cẩm hoàng triều mà nói đều là giống nhau, nhưng mà bây giờ bà ta đã là hoàng hậu của triều đại Thiên Vinh, cấu kết với Thiên Cẩm hoàng triều, làm ra loại chuyện như vậy, bản thân của bà ta cũng không có gì tốt lành?”
Đình Tây không hiểu, nhìn dáng vẻ của Dung Tử Hiên rất là kỳ quái.
Dung Tử Hiên cũng lắc đầu.
“Bây giờ những chuyện này đều không biết gì hết, có ai biết được hoàng hậu đang có ý định gì? Có điều là dù thế nào thì bà ta cũng sẽ không phải vô duyên vô cớ làm những chuyện này, ngươi xem một chút đi, mấy năm nay những chuyện hoàng hậu nương nương làm trong bóng tối thật ra đều đang làm đảo loạn triều đại Thiên Vinh như một nồi cháo.”
Đình Tây không nói chuyện, vào loại thời điểm này hắn không nói tiếp được, chuyện mà thế tử bọn họ có thể hiểu, hắn làm gì hiểu được, cho nên vào loại thời điểm này chỉ cần nghe là được rồi.
“Trong khoảng thời gian gần đây, tốt nhất ngươi nên chú ý nhiều hơn. Còn nữa, gửi tin tức này cho Hoa vương gia đi, cứ nói là thời buổi rối loạn chú ý động tĩnh giữa hoàng hậu và Lý gia trang, mà ở phía bên kia cũng nên chú ý xem xem có người của Lý gia trang xuất hiện không.”
“Tuân lệnh."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng...
Dung Tử Hiên nhìn bóng lưng đi xa của Đình Tây, ánh mắt có chút phức tạp.
Có lẽ là thiên hạ này sắp loạn rồi.
Xem ra là sau này sẽ khó có được khoảng thời gian nhàn nhã mà mình thích rồi.
Phủ Hoa Vương.
Đoạn thời gian này, Ôn Hương rõ ràng cảm nhận náo nhiệt không ít, có đủ loại người đang không ngừng khiêng đồ, chỗ nào ở phủ thượng cần sửa chữa thì đang không ngừng sửa chữa, nghe nói là vì muốn lễ cập kê của Ôn Hương càng tốt hơn, lão vương phi đã tự thân ra tay.
Lão vương phi cũng nhận không ít lời khen ngợi, đều nói bà ta là một tổ mẫu tốt thương yêu cháu gái.
Có điều Ôn Hương cảm thấy kỳ quái, đó chính là ngày hôm đó sau khi nàng đánh Lâm Ma Ma, thế mà lão vương phi lại không đến tìm nàng gây phiền phức, ngược lại còn tận tâm tận lực xử lý lễ hỏi cho nàng.
Ôn Hương đều đã nghĩ là bà ta sắp từ bỏ, lại nhận được tin tức nói Ôn Nhan đang chuẩn bị hạ độc trong thức ăn của nàng.
Quy định của Phủ Hoa Vương vẫn tương đối nghiêm ngặt, thức ăn của bọn họ đều phải thống nhất được mang tới từ trong phòng bếp, ngày nào Ôn Hương cũng phải phái người đến đó lấy.
Những năm nay bởi vì Ôn Nhan nhận được tình yêu của lão vương phi, lại cộng với việc di nương của nàng ta thỉnh thoảng quản lý chuyện gia đình, muốn hạ độc vào trong thức ăn tuyệt đối không phải là chuyện khó.
Nhưng mà tại sao lại không bắt đầu ngay từ đầu!