Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Ổn định
Nàng ổn định mình rồi chậm rãi hỏi.
“Bây giờ trong viện chúng ta có thêm chín người, sáu nha hoàn, lại thêm một ma ma quản sự, còn có hai gã sai vặt, nhưng những người này cũng không biết là người của ai. Tiểu thư, nếu lúc nào người rảnh thì gặp qua họ đi...”
“Biết rồi...” Ôn Hương nghiêm mặt khẽ gật đầu, Phúc Nhi vừa chuẩn chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đúng rồi, tiểu thư, còn có một chuyện.”
Ôn Hương vốn cho là mình có thể yên tĩnh lại nhưng lại nghe thấy giọng nói của Phúc Nhi quay lại.
“Chuyện gì?”
“Là Lão Vương phi nói buổi lễ tuổi cập kê mười lăm tuổi của tiểu thư sắp đến, đến lúc đó phải làm thật lớn, dù sao sinh nhật mười lăm tuổi của tiểu thư không phải chuyện nhỏ, huống chi người còn là tiểu thư duy nhất của vợ cả Phủ Hoa Vương!”
Nói đến đây dường như Phúc Nhi rất tự hào.
Ôn Hương vốn đang tức giận nàng ta làm mình giật mình, bây giờ cũng không còn cáu kỉnh gì nữa.
“Phúc Nhi, mong rằng ngươi vĩnh viễn có thể đơn thuần như vậy, mong rằng ngươi vĩnh viễn tốt đẹp như vậy.”
Ôn Hương khẽ gật đầu.
Như thế cũng không có gì đáng kinh ngạc, nàng là tiểu thư con vợ cả của Phủ Hoa Vương, cho dù như thế nào, nói đi nói lại thì đương kim hoàng hậu cũng là dì ruột của nàng, mặc dù là con thứ nhưng tốt xấu gì cũng là từ một phủ ra, cho dù nói thế nào thì Phủ Hoa Vương cũng không thể không làm lễ cập kê cho nàng được.
Điều này xét về tình về lý thì đều không nói được, kế tổ mẫu của nàng kia cả đời cẩn thận từng li từng tí, không thể nào chịu để người ta nắm đằng chui được.
“Biết rồi, ngươi đi đi, những hạ nhân kia cứ để ở ngoại viện trước, ngươi theo dõi đừng để họ đến phòng ta, đồ của ta đều do ngươi mang đến, ngươi thu dọn.”“Rõ!”
Phúc Nhi khẽ gật đầu và đi ra ngoài một mình.
Ôn Hương thở dài một hơi, bây giờ nàng không có chuyện gì làm, mọi chuyện cần thiết đều giao cho một mình Phúc Nhi, thế nhưng sau này không thể như thế này mãi được, trong viện này nàng không có ai có thể dùng được không phải một kế sách lâu dài.
Ba ngày tuyết rơi dày đặc làm cho cả Tứ Thành đều chìm trong một màu trắng xóa, dường như phóng tầm mắt nhìn cũng thấy xa tận chân trời.
Ôn Hương nhìn cảnh đẹp như vậy đột nhiên trở nên có chút ngỡ ngàng. Trời đất rộng lớn như vậy, tại sao con người luôn bị kẹt trong một tấc vuông này?
Kiếp trước là khuôn phép của tiểu thư khuê các đóng khung nàng ở đây, bây giờ là hận thù và cả nhớ nhung đóng khung nàng ở nơi này.
Nàng nhớ thương phụ vương của nàng, không biết tin tức trước đó có phải đúng như vậy không?
Thế nhưng cho dù có phải thật hay không thì trong lòng nàng đều tràn đầy chờ mong, lần từ biệt này thật sự là quá lâu, lâu đến nỗi nàng cũng không nhớ rõ lần gặp mặt, nói chuyện cẩn thận trước đó là lúc nào...
Chỉ nhớ rõ câu nói sau cùng phụ vương nói với nàng là: “A Hương, đừng sợ, phụ vương không có gì tiếc nuối, chỉ là không yên lòng về con, con phải thật tốt...”
Được rồi, nàng vẫn nên vẽ tranh đi, trong biển tuyết mênh ʍôиɠ, chỉ có tùng và bách vẫn đứng yên ở phương xa, cho dù là trắng xóa ngập đầu nhưng nó vẫn cao thẳng tắp.
Lần ngồi xuống này chính là hết một buổi chiều, đến khi Ôn Hương lấy lại tinh thần thì sau lưng truyền tới một giọng nói vừa rất ân cần nhưng vừa mệt mỏi, mặt của nàng lập tức quay lại.
Giọng nói rất là mỏi mệt, rất là già nua còn mang theo một chút yêu chiều nói: “Bây giờ kĩ thuật vẽ tranh của A Hương càng ngày càng tốt.”
“Phụ vương?”
Vẻ mặt Ôn Hương không thể tin.
“Phụ vương, phụ vương...” Nàng thét chói tai và bật khóc, lập tức nhào vào trong lòng Hoa vương gia.
“Phụ vương, thật sự là người sao? Phụ vương, thật là người sao?” Con không nằm mơ chứ? Con thật sự sống lại một đời, sau đó nhìn thấy người sao?
Ôn Lạc bị Ôn Hương phản ứng lớn như vậy cũng giật mình kêu lên, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, ông cũng biết ông rời đi quá lâu, có lẽ là nha đầu này nhớ ông cho nên mới kinh ngạc như vậy.
“Là phụ vương, là phụ vương trở về, đứa nhỏ ngốc của ta, tại sao lại khóc?” Ôn Lạc nhìn nước mắt trêи mặt Ôn Hương, có chút dở khóc dở cười, đương nhiên là ông không rõ Ôn Hương đã trải qua những gì quay trở về, chỉ cho là nàng quá nhớ nhung thôi.
Có điều ông nghĩ đến đứa nhỏ này càng lớn ngược lại là càng ngày càng thích dính người, trước đó cũng không phải ông chưa từng không về nhà lâu như vậy, lúc đó đứa bé này đều không như thế này, bây giờ lớn rồi ngược lại là càng thích khóc hơn...
“Không có, con chỉ là, con chỉ là quá lâu không nhìn thấy phụ vương, quá nhớ...”
Phụ vương, người biết không, trong thời gian ấy con đều nhớ phụ vương, con sống một đời con đều rất hối hận vì không bảo vệ cho người tốt. Phụ vương, người biết không, nhìn thấy người con mới chính thức cảm thấy bây giờ mình sống lại một lần nữa.
Phụ vương, cả đời này con nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt, để người sống vui vẻ hạnh phúc, không bao giờ phải chịu đựng những đau khổ như vậy nữa.
“Được...tốt...”
Mặc dù Ôn Lạc có chút trách cứ Ôn Hương không có dáng vẻ nữ nhi, thế nhưng có người phụ thân nào mà không thích gần gũi với nữ nhi của mình, cho dù ở trước mặt ông không có phép tắc một chút thì không có phép tắc một chút đi.
“Nào, phụ vương nhìn xem, ba năm không gặp A Hương của ta có phải trưởng thành hơn một chút không?”
Ôn Lạc giữ chặt tay Ôn Hương, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Ôn Hương lập tức bật cười.
“Phụ vương, người nhìn ra cái gì rồi?”
“Ừm, sau khi tận mắt chứng kiến vi phụ thấy A Hương của ta cao lớn hơn một chút, dáng dấp đẹp hơn một chút, nhưng giữa lông mày luôn có chút u buồn, là trong nhà có người làm con sống không thoải mái sao?”
Quả nhiên Ôn Lạc không hổ là cả đời làm tướng quân, bản lĩnh nhìn người quả nhiên là cao, lập tức có thể thấy được bây giờ Ôn Hương khác với trước đây.
Đây là điều mà Hoa vương gia Ôn Lạc nghĩ trong lòng, nhưng ông cũng chỉ có thể nghĩ đến, có phải vì ông không ở trong phủ, nàng lại từ nhỏ đã không có mẹ ruột, cho nên trong phủ không có người che chở vì vậy bị bắt nạt hay không?
“Không có, phụ vương, chuyện trong phủ chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ, đâu có đáng để phụ vương quan tâm? Bình thường phụ vương nhiều việc vất vả như vậy, chút chuyện nhỏ này A Hương có thể tự mình giải quyết được.”
“Phụ vương ngay cả chuyện của nữ nhi mình cũng không quan tâm được tốt, vậy người khác dựa vào cái gì cảm thấy phụ vương còn có thể mang binh đi đánh giặc?”
Giọng điệu của Ôn Lạc mặc dù không phải rất hung dữ, nhưng cũng là không cho phép từ chối.
“Mấy ngày trước đây Hồ Xuyên bá bá của con cũng gửi thư cho ta, nói con bị chặn ở ngoài cửa, không cho con vào trong nhà, đây là chuyện gì xảy ra, con là chủ nhân đàng hoàng của cái Phủ Hoa Vương này, rốt cuộc là ai dám chọc tức con như vậy?”
“Phụ vương, đều đã qua...”
Ôn Hương có chút không muốn nhắc lại những chuyện này, nhắc lại những chuyện này lại làm cho phụ vương phải quan tâm, cả đời này nàng chỉ muốn để phụ vương sống thật tốt, làm chuyện mà ông ấy thích, những chuyện khác nàng đều có thể giải quyết được.
“Con ấy nha con, Hồ Xuyên bá bá của con cũng đã gửi thư cho phụ vương biết, sao con lại không biết gửi thư cho phụ vương chứ, viết trong thư từ trước đến nay đều là Tứ Thành xảy ra những chuyện gì, vì sao xưa nay không nói với phụ vương một chút xem rốt cuộc con sống có tốt hay không?”
“Bây giờ trong viện chúng ta có thêm chín người, sáu nha hoàn, lại thêm một ma ma quản sự, còn có hai gã sai vặt, nhưng những người này cũng không biết là người của ai. Tiểu thư, nếu lúc nào người rảnh thì gặp qua họ đi...”
“Biết rồi...” Ôn Hương nghiêm mặt khẽ gật đầu, Phúc Nhi vừa chuẩn chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đúng rồi, tiểu thư, còn có một chuyện.”
Ôn Hương vốn cho là mình có thể yên tĩnh lại nhưng lại nghe thấy giọng nói của Phúc Nhi quay lại.
“Chuyện gì?”
“Là Lão Vương phi nói buổi lễ tuổi cập kê mười lăm tuổi của tiểu thư sắp đến, đến lúc đó phải làm thật lớn, dù sao sinh nhật mười lăm tuổi của tiểu thư không phải chuyện nhỏ, huống chi người còn là tiểu thư duy nhất của vợ cả Phủ Hoa Vương!”
Nói đến đây dường như Phúc Nhi rất tự hào.
Ôn Hương vốn đang tức giận nàng ta làm mình giật mình, bây giờ cũng không còn cáu kỉnh gì nữa.
“Phúc Nhi, mong rằng ngươi vĩnh viễn có thể đơn thuần như vậy, mong rằng ngươi vĩnh viễn tốt đẹp như vậy.”
Ôn Hương khẽ gật đầu.
Như thế cũng không có gì đáng kinh ngạc, nàng là tiểu thư con vợ cả của Phủ Hoa Vương, cho dù như thế nào, nói đi nói lại thì đương kim hoàng hậu cũng là dì ruột của nàng, mặc dù là con thứ nhưng tốt xấu gì cũng là từ một phủ ra, cho dù nói thế nào thì Phủ Hoa Vương cũng không thể không làm lễ cập kê cho nàng được.
Điều này xét về tình về lý thì đều không nói được, kế tổ mẫu của nàng kia cả đời cẩn thận từng li từng tí, không thể nào chịu để người ta nắm đằng chui được.
“Biết rồi, ngươi đi đi, những hạ nhân kia cứ để ở ngoại viện trước, ngươi theo dõi đừng để họ đến phòng ta, đồ của ta đều do ngươi mang đến, ngươi thu dọn.”“Rõ!”
Phúc Nhi khẽ gật đầu và đi ra ngoài một mình.
Ôn Hương thở dài một hơi, bây giờ nàng không có chuyện gì làm, mọi chuyện cần thiết đều giao cho một mình Phúc Nhi, thế nhưng sau này không thể như thế này mãi được, trong viện này nàng không có ai có thể dùng được không phải một kế sách lâu dài.
Ba ngày tuyết rơi dày đặc làm cho cả Tứ Thành đều chìm trong một màu trắng xóa, dường như phóng tầm mắt nhìn cũng thấy xa tận chân trời.
Ôn Hương nhìn cảnh đẹp như vậy đột nhiên trở nên có chút ngỡ ngàng. Trời đất rộng lớn như vậy, tại sao con người luôn bị kẹt trong một tấc vuông này?
Kiếp trước là khuôn phép của tiểu thư khuê các đóng khung nàng ở đây, bây giờ là hận thù và cả nhớ nhung đóng khung nàng ở nơi này.
Nàng nhớ thương phụ vương của nàng, không biết tin tức trước đó có phải đúng như vậy không?
Thế nhưng cho dù có phải thật hay không thì trong lòng nàng đều tràn đầy chờ mong, lần từ biệt này thật sự là quá lâu, lâu đến nỗi nàng cũng không nhớ rõ lần gặp mặt, nói chuyện cẩn thận trước đó là lúc nào...
Chỉ nhớ rõ câu nói sau cùng phụ vương nói với nàng là: “A Hương, đừng sợ, phụ vương không có gì tiếc nuối, chỉ là không yên lòng về con, con phải thật tốt...”
Được rồi, nàng vẫn nên vẽ tranh đi, trong biển tuyết mênh ʍôиɠ, chỉ có tùng và bách vẫn đứng yên ở phương xa, cho dù là trắng xóa ngập đầu nhưng nó vẫn cao thẳng tắp.
Lần ngồi xuống này chính là hết một buổi chiều, đến khi Ôn Hương lấy lại tinh thần thì sau lưng truyền tới một giọng nói vừa rất ân cần nhưng vừa mệt mỏi, mặt của nàng lập tức quay lại.
Giọng nói rất là mỏi mệt, rất là già nua còn mang theo một chút yêu chiều nói: “Bây giờ kĩ thuật vẽ tranh của A Hương càng ngày càng tốt.”
“Phụ vương?”
Vẻ mặt Ôn Hương không thể tin.
“Phụ vương, phụ vương...” Nàng thét chói tai và bật khóc, lập tức nhào vào trong lòng Hoa vương gia.
“Phụ vương, thật sự là người sao? Phụ vương, thật là người sao?” Con không nằm mơ chứ? Con thật sự sống lại một đời, sau đó nhìn thấy người sao?
Ôn Lạc bị Ôn Hương phản ứng lớn như vậy cũng giật mình kêu lên, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, ông cũng biết ông rời đi quá lâu, có lẽ là nha đầu này nhớ ông cho nên mới kinh ngạc như vậy.
“Là phụ vương, là phụ vương trở về, đứa nhỏ ngốc của ta, tại sao lại khóc?” Ôn Lạc nhìn nước mắt trêи mặt Ôn Hương, có chút dở khóc dở cười, đương nhiên là ông không rõ Ôn Hương đã trải qua những gì quay trở về, chỉ cho là nàng quá nhớ nhung thôi.
Có điều ông nghĩ đến đứa nhỏ này càng lớn ngược lại là càng ngày càng thích dính người, trước đó cũng không phải ông chưa từng không về nhà lâu như vậy, lúc đó đứa bé này đều không như thế này, bây giờ lớn rồi ngược lại là càng thích khóc hơn...
“Không có, con chỉ là, con chỉ là quá lâu không nhìn thấy phụ vương, quá nhớ...”
Phụ vương, người biết không, trong thời gian ấy con đều nhớ phụ vương, con sống một đời con đều rất hối hận vì không bảo vệ cho người tốt. Phụ vương, người biết không, nhìn thấy người con mới chính thức cảm thấy bây giờ mình sống lại một lần nữa.
Phụ vương, cả đời này con nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt, để người sống vui vẻ hạnh phúc, không bao giờ phải chịu đựng những đau khổ như vậy nữa.
“Được...tốt...”
Mặc dù Ôn Lạc có chút trách cứ Ôn Hương không có dáng vẻ nữ nhi, thế nhưng có người phụ thân nào mà không thích gần gũi với nữ nhi của mình, cho dù ở trước mặt ông không có phép tắc một chút thì không có phép tắc một chút đi.
“Nào, phụ vương nhìn xem, ba năm không gặp A Hương của ta có phải trưởng thành hơn một chút không?”
Ôn Lạc giữ chặt tay Ôn Hương, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Ôn Hương lập tức bật cười.
“Phụ vương, người nhìn ra cái gì rồi?”
“Ừm, sau khi tận mắt chứng kiến vi phụ thấy A Hương của ta cao lớn hơn một chút, dáng dấp đẹp hơn một chút, nhưng giữa lông mày luôn có chút u buồn, là trong nhà có người làm con sống không thoải mái sao?”
Quả nhiên Ôn Lạc không hổ là cả đời làm tướng quân, bản lĩnh nhìn người quả nhiên là cao, lập tức có thể thấy được bây giờ Ôn Hương khác với trước đây.
Đây là điều mà Hoa vương gia Ôn Lạc nghĩ trong lòng, nhưng ông cũng chỉ có thể nghĩ đến, có phải vì ông không ở trong phủ, nàng lại từ nhỏ đã không có mẹ ruột, cho nên trong phủ không có người che chở vì vậy bị bắt nạt hay không?
“Không có, phụ vương, chuyện trong phủ chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ, đâu có đáng để phụ vương quan tâm? Bình thường phụ vương nhiều việc vất vả như vậy, chút chuyện nhỏ này A Hương có thể tự mình giải quyết được.”
“Phụ vương ngay cả chuyện của nữ nhi mình cũng không quan tâm được tốt, vậy người khác dựa vào cái gì cảm thấy phụ vương còn có thể mang binh đi đánh giặc?”
Giọng điệu của Ôn Lạc mặc dù không phải rất hung dữ, nhưng cũng là không cho phép từ chối.
“Mấy ngày trước đây Hồ Xuyên bá bá của con cũng gửi thư cho ta, nói con bị chặn ở ngoài cửa, không cho con vào trong nhà, đây là chuyện gì xảy ra, con là chủ nhân đàng hoàng của cái Phủ Hoa Vương này, rốt cuộc là ai dám chọc tức con như vậy?”
“Phụ vương, đều đã qua...”
Ôn Hương có chút không muốn nhắc lại những chuyện này, nhắc lại những chuyện này lại làm cho phụ vương phải quan tâm, cả đời này nàng chỉ muốn để phụ vương sống thật tốt, làm chuyện mà ông ấy thích, những chuyện khác nàng đều có thể giải quyết được.
“Con ấy nha con, Hồ Xuyên bá bá của con cũng đã gửi thư cho phụ vương biết, sao con lại không biết gửi thư cho phụ vương chứ, viết trong thư từ trước đến nay đều là Tứ Thành xảy ra những chuyện gì, vì sao xưa nay không nói với phụ vương một chút xem rốt cuộc con sống có tốt hay không?”