Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Bà mặc, em đang đùa với lửa
Không lâu sau, Quý Noãn bê hai tô mì nóng hổi đi ra. Lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang nghe điện thoại.
Mặc Cảnh Thâm nói chuyện xong quay đầu lại thì thấy Quý Noãn đang ngồi ở bàn ăn ngước mắt nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, Quý Noãn tự nấu cho anh ăn. Tuy bề ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Trên bàn ăn là hai tô mìđủ sắc đủ vị, Mặc Cảnh Thâm đi tới.
Người làm trong nhàđều đã nghỉ ngơi. Vừa rồi chỉ có mình Quý Noãn trong phòng bếp, xem ra tô mì này là do chính tay cô nấu.
Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua: "Em học từ bao giờ vậy?"
"Từ lâu rồi, chỉ là anh không biết thôi!" Quý Noãn nháy mắt nhìn anh: "Em đã nói hôm nay muốn anh về nhàăn cơm mà. Dù chỉ là một tô mì, nhưng cũng xem như em không nuốt lời!"
Mặc Cảnh Thâm không hỏi thêm. Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cô, anh cầm đôi đũa côđưa, nếm thử một miếng.
Động tác ăn uống của người đàn ông này tự nhiên tao nhã, Quý Noãn nhìn mãi cũng không nỡ rời mắt.
Trước kia cô chưa từng nhìn kỹ Mặc Cảnh Thâm như vậy. Nhưng bây giờ mỗi lần liếc nhìn, côđều cảm thấy ấm áp trong lòng, trái tim cũng theo đó màđập loạn…
Nếu không có Quý Mộng Nhiên cản trở, khích bác ly gián, phải chăng côđã sớm yêu anh?
Bị Quý Noãn chiếu tướng hồi lâu, Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cô: "Nhìn cái gì? Trên mặt tôi dính gìà?"
Quý Noãn hít sâu vào một hơi, cảm thấy nếu tối nay mà kết thúc ở chỗ bát mì này thì hình như cứ cảm thấy không cam lòng thế nào ấy.
"Dọn đồ của anh về phòng ngủ chính đi…" Quý Noãn vừa dứt lời thì gương mặt đãửng đỏ.
Mặc Cảnh Thâm ăn mì xong, đặt đũa xuống, trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh nhạt nói: "Đêm nay tôi làm việc trong phòng sách, em nghỉ ngơi sớm đi."
Dứt lời, người đàn ông cao lớn đứng lên, xoay người bỏđi.
Quý Noãn: "…"
Có phải anh hiểu lầm ý cô không?
Không phải cô muốn dùng mỹ nhân kế chủđộng hiến thân dụ anh ly hôn đâu nhé! Cô chỉ muốn sống những tháng ngày tươi đẹp mà thôi!
Quý Noãn đứng bật dậy, thấy Mặc Cảnh Thâm đang nói chuyện điện thoại với thư ký trực đêm trong công ty. Xem ra đêm nay anh thật sự có việc quan trọng cần xử lý rồi.
Côđành ngồi chống cằm bên bàn, nhìn theo bóng lưng cao ngất của Mặc Cảnh Thâm.
Cô tưởng trận chiến mở màn hôm nay sẽ thắng lợi, kết quả lại đổ sông đổ bể vào phút cuối cùng…
Cô biết rõ Mặc Cảnh Thâm là người đàn ông không dễđối phó…
***
Đêm đã khuya, Quý Noãn không ngủđược, định dậy xuống lầu lấy ly sữa, tiện thể rót một ly cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng trong ấn tượng của cô, hình như Mặc Cảnh Thâm không thích uống thứ này.
Cô không rót sữa nữa, xoay người lên lầu, bước đến phòng sách.
Cô dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy gì hết.
Đêm đầu thu, hành lang lạnh lẽo.
Đồng hồđiểm ba giờ sáng, cửa phòng sách bỗng bật mở.
"Quý Noãn?" Mặc Cảnh Thâm vừa bước ra đã thấy bóng người đang ngồi ngủ gục bên cửa.
Quý Noãn giật mình ngẩng đầu: "Anh xong việc rồi à…"
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm khó coi, anh kéo côđứng dậy: "Em không biết bây giờ là mấy giờà? Sao lại ngủởđây?"
Quý Noãn im lặng, Mặc Cảnh Thâm dìu cô vào phòng sách. Bấy giờ cô mới có cơ hội quan sát tường tận gian phòng mà anh thường ở sau khi trở lại Ngự Viên.
Gian phòng gọn gàng ngăn nắp giống như phòng làm việc của anh vậy. Trên bàn đặt hai chiếc máy vi tính đang hiển thị số liệu các hạng mục của công ty và một vài tập tài liệu.
Mặc Cảnh Thâm thấy cô chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, sờ tay cô thấy lạnh ngắt, anh liền ấn cô ngồi xuống ghế sofa, cầm áo khoác phủ lên người cô, sau đóđứng trước mặt nhìn Quý Noãn.
"Quý Noãn, em bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"…"
"Em là trẻ con à? Không biết trời lạnh như thế mà ngủ ngoài hành lang sẽ bị cảm sao?"
"Em chỉ muốn chờ anh hết bận để nói với anh vài câu thôi. Không ngờ lại ngủ thiếp đi…"
"Đã không còn sớm, em muốn nói gì thìđợi ngày mai." Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch vì lạnh của cô.
Từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên quầng mắt thâm đen. Hiện tại, không gì quan trọng hơn việc bắt côđi ngủ.
Quý Noãn vẫn muốn nói chuyện, nhưng bị anh kéo ra khỏi phòng sách. Bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô không cho cô cơ hội phản kháng. Anh đưa cô về thẳng phòng ngủ chính rồi đóng "rầm" cửa lại.
…
Mặc Cảnh Thâm trở lại phòng sách, tắt máy vi tính, sang phòng ngủ bên cạnh tắm rửa.
Anh vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng cửa phòng bịđẩy ra. Quý Noãn vừa ngoan ngoãn trở về phòng ngủ giờ lại rón rén đi vào, không chút khách sáo vén chăn, leo lên giường của anh.
Mặc Cảnh Thâm: "..."
"Quý Noãn." Anh thở dài: "Cho dù em lấy lui làm tiến hay lấy tiến làm lui, chúng ta cũng không thể ly hôn. Em mau về ngủđi, được không?"
Quý Noãn nằm cạnh anh vùi mặt trong chăn, giọng rầu rĩ: "Vậy mới phải! Mặc Cảnh Thâm, anh nhớ câu nói này nhé! Sau này dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được ly hôn!"
Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, kéo vai cô lên, hoài nghi hôm nay đầu óc cô có vấn đề.
Quý Noãn đang định mở miệng nhưng rồi lại im bặt vìđộng tác giơ tay sờđầu cô của Mặc Cảnh Thâm.
Côđể mặc tay anh mơn trớn trán mình, lòng bàn tay ấm áp tránh chỗ trán bị sưng đỏ.
"Không sốt." Sau khi sờ trán cô, anh thờơ buông một câu.
"…"
"Cũng không giống uống nhầm thuốc."
"…"
Quý Noãn chỉ biết câm nín, hai tay siết chặt tấm chăn.
Mặt cô ra vẻ kiên định sống chết muốn ngủ chung với anh, nhưng ngón chân trắng nõn lộ bên ngoài mép chăn lại vạch trần sự khẩn trương ngượng ngùng trong lòng. Ngón chân cô hơi co quắp có nét dễ thương khó nói lên lời.
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn xuống, thản nhiên kéo chăn đắp cho cô khỏi bị cảm lạnh.
Nào ngờ chỉ vì một động tác lơđãng ngẫu nhiên mà lồng ngực của Quý Noãn nóng lên. Chân trong chăn duỗi ra, vô tình cạ lên đùi anh.
"Đừng lộn xộn." Mặc Cảnh Thâm thấp giọng cảnh cáo.
"Em không cốý…"
Nhìn mắt anh tối lại, cô vội vàng rụt chân, kết quả lại đụng trúng chỗ không nên đụng!
Cách một lớp vải quần mà nơi đó thật nóng!
Cô lập tức đờ người, không khí trở nên yên lặng mờám.
Quý Noãn vô thức liếm môi, miệng và cổ họng đột nhiên vừa khô lại vừa nóng.
"Mặc… A!"
Mặc Cảnh Thâm bất chợt lật người, đè cô dưới thân mình. Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nghẹn trong cổ họng.
"Em biết thế nào gọi làđùa với lửa không?" Giọng nói trầm thấp của Mặc Cảnh Thâm lọt vào tai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, cất giấu tia nóng bỏng khôn cùng…
Mặc Cảnh Thâm nói chuyện xong quay đầu lại thì thấy Quý Noãn đang ngồi ở bàn ăn ngước mắt nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, Quý Noãn tự nấu cho anh ăn. Tuy bề ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Trên bàn ăn là hai tô mìđủ sắc đủ vị, Mặc Cảnh Thâm đi tới.
Người làm trong nhàđều đã nghỉ ngơi. Vừa rồi chỉ có mình Quý Noãn trong phòng bếp, xem ra tô mì này là do chính tay cô nấu.
Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua: "Em học từ bao giờ vậy?"
"Từ lâu rồi, chỉ là anh không biết thôi!" Quý Noãn nháy mắt nhìn anh: "Em đã nói hôm nay muốn anh về nhàăn cơm mà. Dù chỉ là một tô mì, nhưng cũng xem như em không nuốt lời!"
Mặc Cảnh Thâm không hỏi thêm. Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cô, anh cầm đôi đũa côđưa, nếm thử một miếng.
Động tác ăn uống của người đàn ông này tự nhiên tao nhã, Quý Noãn nhìn mãi cũng không nỡ rời mắt.
Trước kia cô chưa từng nhìn kỹ Mặc Cảnh Thâm như vậy. Nhưng bây giờ mỗi lần liếc nhìn, côđều cảm thấy ấm áp trong lòng, trái tim cũng theo đó màđập loạn…
Nếu không có Quý Mộng Nhiên cản trở, khích bác ly gián, phải chăng côđã sớm yêu anh?
Bị Quý Noãn chiếu tướng hồi lâu, Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cô: "Nhìn cái gì? Trên mặt tôi dính gìà?"
Quý Noãn hít sâu vào một hơi, cảm thấy nếu tối nay mà kết thúc ở chỗ bát mì này thì hình như cứ cảm thấy không cam lòng thế nào ấy.
"Dọn đồ của anh về phòng ngủ chính đi…" Quý Noãn vừa dứt lời thì gương mặt đãửng đỏ.
Mặc Cảnh Thâm ăn mì xong, đặt đũa xuống, trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh nhạt nói: "Đêm nay tôi làm việc trong phòng sách, em nghỉ ngơi sớm đi."
Dứt lời, người đàn ông cao lớn đứng lên, xoay người bỏđi.
Quý Noãn: "…"
Có phải anh hiểu lầm ý cô không?
Không phải cô muốn dùng mỹ nhân kế chủđộng hiến thân dụ anh ly hôn đâu nhé! Cô chỉ muốn sống những tháng ngày tươi đẹp mà thôi!
Quý Noãn đứng bật dậy, thấy Mặc Cảnh Thâm đang nói chuyện điện thoại với thư ký trực đêm trong công ty. Xem ra đêm nay anh thật sự có việc quan trọng cần xử lý rồi.
Côđành ngồi chống cằm bên bàn, nhìn theo bóng lưng cao ngất của Mặc Cảnh Thâm.
Cô tưởng trận chiến mở màn hôm nay sẽ thắng lợi, kết quả lại đổ sông đổ bể vào phút cuối cùng…
Cô biết rõ Mặc Cảnh Thâm là người đàn ông không dễđối phó…
***
Đêm đã khuya, Quý Noãn không ngủđược, định dậy xuống lầu lấy ly sữa, tiện thể rót một ly cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng trong ấn tượng của cô, hình như Mặc Cảnh Thâm không thích uống thứ này.
Cô không rót sữa nữa, xoay người lên lầu, bước đến phòng sách.
Cô dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy gì hết.
Đêm đầu thu, hành lang lạnh lẽo.
Đồng hồđiểm ba giờ sáng, cửa phòng sách bỗng bật mở.
"Quý Noãn?" Mặc Cảnh Thâm vừa bước ra đã thấy bóng người đang ngồi ngủ gục bên cửa.
Quý Noãn giật mình ngẩng đầu: "Anh xong việc rồi à…"
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm khó coi, anh kéo côđứng dậy: "Em không biết bây giờ là mấy giờà? Sao lại ngủởđây?"
Quý Noãn im lặng, Mặc Cảnh Thâm dìu cô vào phòng sách. Bấy giờ cô mới có cơ hội quan sát tường tận gian phòng mà anh thường ở sau khi trở lại Ngự Viên.
Gian phòng gọn gàng ngăn nắp giống như phòng làm việc của anh vậy. Trên bàn đặt hai chiếc máy vi tính đang hiển thị số liệu các hạng mục của công ty và một vài tập tài liệu.
Mặc Cảnh Thâm thấy cô chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, sờ tay cô thấy lạnh ngắt, anh liền ấn cô ngồi xuống ghế sofa, cầm áo khoác phủ lên người cô, sau đóđứng trước mặt nhìn Quý Noãn.
"Quý Noãn, em bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"…"
"Em là trẻ con à? Không biết trời lạnh như thế mà ngủ ngoài hành lang sẽ bị cảm sao?"
"Em chỉ muốn chờ anh hết bận để nói với anh vài câu thôi. Không ngờ lại ngủ thiếp đi…"
"Đã không còn sớm, em muốn nói gì thìđợi ngày mai." Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch vì lạnh của cô.
Từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên quầng mắt thâm đen. Hiện tại, không gì quan trọng hơn việc bắt côđi ngủ.
Quý Noãn vẫn muốn nói chuyện, nhưng bị anh kéo ra khỏi phòng sách. Bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô không cho cô cơ hội phản kháng. Anh đưa cô về thẳng phòng ngủ chính rồi đóng "rầm" cửa lại.
…
Mặc Cảnh Thâm trở lại phòng sách, tắt máy vi tính, sang phòng ngủ bên cạnh tắm rửa.
Anh vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng cửa phòng bịđẩy ra. Quý Noãn vừa ngoan ngoãn trở về phòng ngủ giờ lại rón rén đi vào, không chút khách sáo vén chăn, leo lên giường của anh.
Mặc Cảnh Thâm: "..."
"Quý Noãn." Anh thở dài: "Cho dù em lấy lui làm tiến hay lấy tiến làm lui, chúng ta cũng không thể ly hôn. Em mau về ngủđi, được không?"
Quý Noãn nằm cạnh anh vùi mặt trong chăn, giọng rầu rĩ: "Vậy mới phải! Mặc Cảnh Thâm, anh nhớ câu nói này nhé! Sau này dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được ly hôn!"
Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, kéo vai cô lên, hoài nghi hôm nay đầu óc cô có vấn đề.
Quý Noãn đang định mở miệng nhưng rồi lại im bặt vìđộng tác giơ tay sờđầu cô của Mặc Cảnh Thâm.
Côđể mặc tay anh mơn trớn trán mình, lòng bàn tay ấm áp tránh chỗ trán bị sưng đỏ.
"Không sốt." Sau khi sờ trán cô, anh thờơ buông một câu.
"…"
"Cũng không giống uống nhầm thuốc."
"…"
Quý Noãn chỉ biết câm nín, hai tay siết chặt tấm chăn.
Mặt cô ra vẻ kiên định sống chết muốn ngủ chung với anh, nhưng ngón chân trắng nõn lộ bên ngoài mép chăn lại vạch trần sự khẩn trương ngượng ngùng trong lòng. Ngón chân cô hơi co quắp có nét dễ thương khó nói lên lời.
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn xuống, thản nhiên kéo chăn đắp cho cô khỏi bị cảm lạnh.
Nào ngờ chỉ vì một động tác lơđãng ngẫu nhiên mà lồng ngực của Quý Noãn nóng lên. Chân trong chăn duỗi ra, vô tình cạ lên đùi anh.
"Đừng lộn xộn." Mặc Cảnh Thâm thấp giọng cảnh cáo.
"Em không cốý…"
Nhìn mắt anh tối lại, cô vội vàng rụt chân, kết quả lại đụng trúng chỗ không nên đụng!
Cách một lớp vải quần mà nơi đó thật nóng!
Cô lập tức đờ người, không khí trở nên yên lặng mờám.
Quý Noãn vô thức liếm môi, miệng và cổ họng đột nhiên vừa khô lại vừa nóng.
"Mặc… A!"
Mặc Cảnh Thâm bất chợt lật người, đè cô dưới thân mình. Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nghẹn trong cổ họng.
"Em biết thế nào gọi làđùa với lửa không?" Giọng nói trầm thấp của Mặc Cảnh Thâm lọt vào tai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, cất giấu tia nóng bỏng khôn cùng…