Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Đỗ Thác phải đứng một lúc mới từ từ lại sức, nhưng vì đã chịu hai phát súng nên giờ tay cũng không còn sức để lên đạn, thậm chí còn không nâng nổi tay lên.
Sở Hoài thấy vậy, đáy mặt hiện lên một tia tình cảm không nói rõ. Gã nhìn máu chảy xuôi theo cánh tay của Đỗ Thác rồi dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Đỗ tổng cần gì phải làm như vậy.”
Đỗ Thác nắm chặt súng, nhếch môi: “Sao cơ?”
Sở Hoài hất cằm: “Chỉ cần ngài đáp ứng bốn điều kiện tôi vừa đề xuất, tôi sẽ lập tức thả người ngay, Đỗ tổng hà tất gì phải tự hại bản thân như vậy!”
Đỗ Thác nghe vậy vẫn chỉ cười khẽ một tiếng. Hắn nhìn Sở Hoài, khuôn mặt vừa bình tĩnh vừa bất đắc dĩ: “Tôi cũng nói rồi, ba điều kiện đầu tôi chắc chắn sẽ đáp ứng, nhưng điều kiện thứ tư, cho dù có đáp ứng, tôi cũng không thể làm được.”
“Không đáp ứng được hay không buông bỏ được tình cảm này?” – Sở Hoài gắt gao nhìn Đỗ Thác.
Đỗ Thác cong môi, vân đạm phong khinh nói: “Cả hai.”
Sở Hoài ngẩn ra, trầm mặt không nói nữa.
Đỗ Thác đứng lâu như vậy nhưng tay trái vẫn không có chút lực nào, sức bên tay phải cũng không lớn, vì vậy bèn đưa súng cho Sở Hoài, nói: “Tay chân tôi không còn sức rồi, nhờ Sở tiên sinh bắn giúp tôi phát cuối vậy.”
Sở Hoài không nhận mà chỉ lạnh lùng nhìn khẩu súng, sau đó gã hất cằm nham hiểm nói: “Tôi không giúp được, nhưng có người có thể giúp ngài đấy.”
“Ai?” – Đỗ Thác hỏi
“Thương Mặc.” – Sở Hoài lãnh khốc nhả ra hai chữ.
Đỗ Thác sửng sốt, hắn lắc đầu: “Không cần, tôi gọi Giản Anh đến là được.”
Sở Hoài vẫn ôm tay, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ ai thì chính là người đó, Đỗ tổng không có quyền lựa chọn.”
Đỗ Thác mím môi, hai mắt tối sầm: “Mặc Mặc chưa từng dùng súng, bắn không chuẩn sẽ ngộ thương người khác.”
“Ngộ thương một người thì bắn thêm một phát nữa là được, tôi tin tưởng những gì Đỗ Thác đã trả giá cho tinh linh nhỏ đủ để tinh linh nhỏ nghiêm túc đối đãi, bắn súng cho thật chuẩn.” – Sở Hoài nói xong lập tức vươn tay ý bảo đàn em “mời” Thương Mặc qua.
Tên đàn em thấy vậy, lập tức chạy đến xe Thương Mặc, không khách khí đập cửa xe, giọng điệu có chút bất kính mà nói với Thương Mặc ngồi trong xe: “Xuống đây đi.”
Giản Anh trừng mắt nhìn tên kia một cái rồi quay đầu nói với Thương Mặc ngồi sau: “Thương tiên sinh xin hãy cẩn thận. À và, xin hãy bắn chuẩn một chút!”
Lái xe của Thương Mặc cũng quay đầu nói với cậu: “Cẩn thận một chút.”
Thương Mặc gật đầu với hai người rồi mở cửa xe, mặt không đổi sắc bước xuống.
Tên đàn em thấy Thương Mặc trắng trẻo, bèn nhỏ giọng châm chọc: “Trước đây chỉ nghe có hồng nhan họa thủy, thế mà hôm nay còn được thấy cả lam nhan họa thủy cơ đấy.*”
Hồng nhan họa thủy: Mỹ nữ gây ra tai họa
Lam nhan họa thủy: Mỹ nam gây ra tai họa=)))
Thương Mặc liếc gã, chậm rãi lên tiếng: “Trước đây tôi cũng chưa từng thấy vô danh tiểu tốt làm càn thế này đâu.”
Tên kia vốn tưởng cậu sẽ không dám nói gì, kết quả Thương Mặc không chỉ không nói mà còn khiến gã nghẹn họng. Gã nhăn mày định quay lại đáp trả, ai ngờ Thương Mặc đã nhấc chân đi về phía Đỗ Thác. Gã nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng mang oán hận.
Thương Mặc đi đến bên cạnh Đỗ Thác, khi lấy súng từ chỗ hắn, ngón tay cậu vô ý chạm đến bàn tay lạnh như băng của Đỗ Thác. Thương Mặc giật mình, lúc xuống xe tay hắn vẫn còn ấm áp, vậy mà giờ đã lạnh lẽo tận xương.
Đỗ Thác nhìn ra cậu vừa động tâm. Hắn khẽ cong môi, thấp giọng nói: “Tôi không sao đâu, em đừng lo.”
Thương Mặc cầm súng, siết chặt trong tay. Cậu nhìn thẳng vào Sở Hoài, nói: “Sở tiên sinh nên tránh ra xa một chút, kỹ năng bắn súng của tôi không thể bằng Đỗ tổng được. Nếu Sở tiên sinh tin tưởng kỹ năng của tôi cũng có thể không tránh ra, chỉ là đạn thì không có mắt, đến lúc ấy có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi không nhắc.”
Sở Hoài cong môi, cười như không cười: “Móng vuốt của tinh linh nhỏ sắc bén quá nhỉ.”
“Vẫn còn kém Sở tiên sinh.” – Thương Mặc đáp.
Sở Hoài cười lạnh một tiếng: “Đúng là như vậy, cánh tay không vặn được bắp đùi*, nhưng mà đêm nay tinh linh nhỏ đùa giỡn tôi đã đủ vui chưa?”
*Cánh tay không vặn được bắp đùi: Cái yếu không đánh lại được cái mạnh.
Thương Mặc nhướn mày: “Tôi đùa giỡn Sở tiên sinh lúc nào?”
“Xem ra tinh linh nhỏ không nhớ trò chơi giữa chúng ta rồi.” – Sở Hoài tiếc hận đáp.
“Tất nhiên là tôi nhớ.” – Thương Mặc mặt không đổi sắc.
“Nhớ rõ? Vậy tại sao lại không nghe điện thoại của tôi?” – Sở Hoài cười tủm tỉm, trong nụ cười mang theo chút nguy hiểm.
“Đó là bởi di động hết pin nên tự tắt máy, mà tôi lại không nhớ số của Sở tiên sinh nên không có cách nào tiếp tục trò chơi kia được thôi.” – Thương Mặc nhìn gã, đáp.
“Ôi, hóa ra là tôi hiểu lầm tinh linh nhỏ rồi.” – Sở Hoài cười như không cười.
Thương Mặc trả lời: “Sở tiên sinh biết vậy là được rồi.”
Đỗ Thác đứng bên cạnh mỉm cười, hắn không nghĩ cậu sẽ là người đối đáp sắc bén như vậy. Trong đầu hắn chợt nhớ lại chuyện lúc đó, hóa ra là điện thoại cậu sập nguồn, vậy mà Đỗ Thác còn tưởng Thương Mặc cảm thấy hắn gọi tới quá phiền nên tắt máy.
Sở Hoài nhìn Thương Mặc, khóe môi nhếch lên một cái rồi nói: “Thời gian không còn sớm, tinh linh nhỏ mau động thủ đi, nếu không Đỗ tổng đổ máu nhiều quá cứu không kịp, vậy thì cậu có lỗi rồi đó.”
Nghe vậy, Thương Mặc nghiêng người đi đến, cậu nhìn Đỗ Thác đang đứng bên cạnh, mấp máy môi.
Để cậu tự tay bắn Đỗ Thác phát súng này, đối với hắn mà nói, có thể có chút tàn nhẫn.
Đối với Thương Mặc mà nói, lại có ý nghĩa không thể nói rõ ràng.
Đời trước khi bị đưa đến trong tay Sở Hoài, cậu đã phải chịu đủ loại tra tấn, cuối cùng khi bị bắn một phát súng ngã xuống vũng máu, trong lòng cậu thật sự rất hận Đỗ Thác.
Nhưng sau khi sống lại, cho dù Thương Mặc có hận hắn đến đâu, lòng cậu cũng rõ ràng bản thân thua kém Đỗ Thác rất nhiều, chỉ sợ Thương Mặc chưa động thủ hắn đã dùng một tay bóp chết cậu, vậy nên từ sau khi sống lại, mục tiêu lớn nhất của cậu là cách người này càng xa càng tốt, tốt nhất là sau này không cần gặp lại trên đời.
Thế sự vốn không chiều lòng người, nhìn Đỗ Thác vì mình chịu hai phát súng, mà giờ bản thân cậu còn tiếp tục bắn một phát nữa, trong lòng Thương Mặc bỗng nảy sinh một cảm giác thật kỳ lạ.
Đây phải chăng là khoái cảm vì trả được mối thù đời trước, không, không chỉ có vậy, hay đây phải chăng là không đành lòng, vẫn không phải; Thương Mặc chỉ biết lòng cậu bỗng thấy rất nhẹ nhõm, những áp lực bỗng nhiên bay biến hết, khiến cậu thanh thản vô cùng.
Thương Mặc cảm thấy, dường như cậu và hắn đã hòa nhau rồi.
Cậu nhìn Đỗ Thác, thấy huyết sắc trên mặt hắn nhạt dần, cả khuôn mặt giờ tái nhợt, chỉ có đôi mắt thâm thúy vẫn chứa ý cười. Thương Mặc biết sắc mặt hắn như vậy là do mất máu quá nhiều nên không dám nói gì thêm, chỉ cầm súng lên, dựa theo những gì Đỗ Thác đã dạy.
Đỗ Thác thấy cậu cầm súng lên đạn, khóe môi dần cong lên.
Sở Hoài thấy Thương Mặc vừa xuất hiện, biểu tình của Đỗ Thác lập tức thay đổi, hai mắt lại càng thêm phần hung ác.
Lúc này, Thương Mặc đã chuẩn bị súng xong. Cậu lùi lại nửa bước, nâng cằm, bình tĩnh hỏi Đỗ Thác: “Bắn vào đâu?”
Đỗ Thác hé miệng, không chút do dự đáp: “Cánh tay trái.”
Thương Mặc nhìn hai vết thương trên cánh tay trái của Đỗ Thác, thấy cả cánh tay đã bị máu nhuộm đến không dám nhìn thẳng. Cậu nhìn hắn, vốn định nói đổi chỗ khác đi, nhưng khi nhìn vào mắt Đỗ Thác, Thương Mặc lại không dám nói, cậu biết Đỗ Thác đang muốn dùng một cánh tay đổi lấy một mạng.
Thương Mặc nhếch môi, ngắm súng trong tay vào cánh tay trái của Đỗ Thác. Nhưng cậu chưa kịp bóp cò, thanh âm của Sở Hoài lại truyền đến:
“Tinh linh nhỏ bắn súng không chuẩn, kể cả khi đứng gần sợ cũng hơi khó bắn trúng tay trái. Để tránh cho Đỗ tổng chịu thêm phát súng nữa, tinh linh nhỏ nên bắn vào bụng hoặc ngực thì hơn. Chỗ đó diện tích lớn, dễ bắn trúng.”
Thương Mặc liếc Sở Hoài, nhẹ giọng đáp: “Không phiền Sở tiên sinh hao tâm tổn trí. Khoảng cách gần như vậy tôi bắn được.”
Sở Hoài cong môi, nói: “Tinh linh nhỏ có lòng tin vậy là tốt, nhưng tôi muốn nhắc nhở một điều, nếu bắn không trúng, Đỗ tổng sẽ phải chịu thêm một phát súng nữa đó nha.”
Thương Mặc không đáp mà tập trung tinh thần ngắm súng vào cánh tay trái của Đỗ Thác.
Sau vài giây yên tĩnh, tiếng súng vang lên, xuyên thủng một lỗ nhỏ trên cánh tay Đỗ Thác, hắn bị xung lượng của viên đạn này đánh cho lảo đảo lùi về sau vài bước, sau đó bước chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cánh tay trái truyền đến đau đớn kịch liệt, nỗi đau lan tràn toàn thân khiến đầu óc Đỗ Thác cũng mơ hồ hẳn đi, mí mắt trĩu xuống.
Đỗ Thác vẫn muốn đứng lên, hắn muốn bắt Sở Hoài phải tuân thủ lời hứa để Thương Mặc đi.
Bản thân hắn không đứng lên nổi, là Thương Mặc dìu hắn lên. Đỗ Thác mỉm cười cảm ơn với Thương Mặc, nhân tiện nói: “Em lên xe đi, nơi này lạnh lắm, sẽ đông cứng mất.”
Thương Mặc nhìn vào mắt hắn, cậu không đáp mà cởi áo khoác ra, khoác lên người Đỗ Thác.
Thương Mặc nghĩ cậu và Đỗ Thác có lẽ là thật sự hòa nhau rồi.
Cậu sẽ không hận hắn nữa, cũng không yêu hắn nữa.
Cả hai rồi sẽ đưa đối phương vào quá khứ, từ nay về sau, hắn vẫn sẽ là Đỗ tổng ôn nhu đa tình, còn cậu sẽ là ngôi sao ca nhạc hạng ba tiếp tục phấn đấu trong giới giải trí.
“Sở tiên sinh, ba phát súng này tôi đã chịu đủ, phải không… Khụ khụ…” – Đỗ Thác không từ chối áo khoác của Thương Mặc. Hắn cảm thụ hơi ấm còn lưu lại trên áo khoác, sau đó nâng mắt nói với Sở Hoài hai câu, cuối cùng không chịu được mà ho ra máu. Đỗ Thác nâng tay phải lau máu, tiếp tục nói: “Để Mặc Mặc đi ngay đi.”
Hai mắt Sở Hoài biến trầm. Gã gật đầu: “Có thể, tinh linh nhỏ có thể đi rồi.”
Đỗ Thác nghe vậy quay ra nhìn Thương Mặc, môi hắn khẽ cong lên, máu chảy bên môi cũng ngày càng nhiều. Hắn cũng không lau máu, mà nói với Thương Mặc: “Đi thôi.”
Thương Mặc nhìn hắn vài giây rồi nhếch môi: “Bảo trọng.”
Nói xong, Thương Mặc xoay người đi về xe. Cậu mở cửa xe, ngồi lên.
Từ đầu đến cuối, Thương Mặc cũng không nhìn Đỗ Thác một lần.
Đỗ Thác thấy cậu đã lên xe rời đi an toàn mới yên lòng.
Ba phút sau, từ trong bụi cỏ ven đường phụ đột nhiên xông ra rất nhiều người của Đỗ Thác. Trong bóng đêm, người của Sở Hoài đứng trên đường bị lôi thẳng vào trong bụi cỏ, đao kiếm vung lên, đâm thẳng vào tim, người nào không đứng trên đường phụ cũng bị người của Đỗ Thác dùng súng bắn, cuối cùng chỉ còn mấy chục nòng súng nhắm vào Sở Hoài.
Đỗ Thác cầm súng bằng tay phải nhằm vào Sở Hoài, cong môi nói: “Đừng động, Sở tiên sinh, súng của tôi đang nhắm vào ngực, kĩ năng bắn súng của tôi cậu cũng biết rồi, nếu Sở tiên sinh muốn so xem động tác của cậu nhanh hay súng của tôi nhanh thì có thể thử xem. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu là hình như tôi đang nhắm vào tim đấy, hơn nữa tôi cũng chưa từng bắn lệch đâu!”
Hết chương 70.
Sở Hoài thấy vậy, đáy mặt hiện lên một tia tình cảm không nói rõ. Gã nhìn máu chảy xuôi theo cánh tay của Đỗ Thác rồi dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Đỗ tổng cần gì phải làm như vậy.”
Đỗ Thác nắm chặt súng, nhếch môi: “Sao cơ?”
Sở Hoài hất cằm: “Chỉ cần ngài đáp ứng bốn điều kiện tôi vừa đề xuất, tôi sẽ lập tức thả người ngay, Đỗ tổng hà tất gì phải tự hại bản thân như vậy!”
Đỗ Thác nghe vậy vẫn chỉ cười khẽ một tiếng. Hắn nhìn Sở Hoài, khuôn mặt vừa bình tĩnh vừa bất đắc dĩ: “Tôi cũng nói rồi, ba điều kiện đầu tôi chắc chắn sẽ đáp ứng, nhưng điều kiện thứ tư, cho dù có đáp ứng, tôi cũng không thể làm được.”
“Không đáp ứng được hay không buông bỏ được tình cảm này?” – Sở Hoài gắt gao nhìn Đỗ Thác.
Đỗ Thác cong môi, vân đạm phong khinh nói: “Cả hai.”
Sở Hoài ngẩn ra, trầm mặt không nói nữa.
Đỗ Thác đứng lâu như vậy nhưng tay trái vẫn không có chút lực nào, sức bên tay phải cũng không lớn, vì vậy bèn đưa súng cho Sở Hoài, nói: “Tay chân tôi không còn sức rồi, nhờ Sở tiên sinh bắn giúp tôi phát cuối vậy.”
Sở Hoài không nhận mà chỉ lạnh lùng nhìn khẩu súng, sau đó gã hất cằm nham hiểm nói: “Tôi không giúp được, nhưng có người có thể giúp ngài đấy.”
“Ai?” – Đỗ Thác hỏi
“Thương Mặc.” – Sở Hoài lãnh khốc nhả ra hai chữ.
Đỗ Thác sửng sốt, hắn lắc đầu: “Không cần, tôi gọi Giản Anh đến là được.”
Sở Hoài vẫn ôm tay, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ ai thì chính là người đó, Đỗ tổng không có quyền lựa chọn.”
Đỗ Thác mím môi, hai mắt tối sầm: “Mặc Mặc chưa từng dùng súng, bắn không chuẩn sẽ ngộ thương người khác.”
“Ngộ thương một người thì bắn thêm một phát nữa là được, tôi tin tưởng những gì Đỗ Thác đã trả giá cho tinh linh nhỏ đủ để tinh linh nhỏ nghiêm túc đối đãi, bắn súng cho thật chuẩn.” – Sở Hoài nói xong lập tức vươn tay ý bảo đàn em “mời” Thương Mặc qua.
Tên đàn em thấy vậy, lập tức chạy đến xe Thương Mặc, không khách khí đập cửa xe, giọng điệu có chút bất kính mà nói với Thương Mặc ngồi trong xe: “Xuống đây đi.”
Giản Anh trừng mắt nhìn tên kia một cái rồi quay đầu nói với Thương Mặc ngồi sau: “Thương tiên sinh xin hãy cẩn thận. À và, xin hãy bắn chuẩn một chút!”
Lái xe của Thương Mặc cũng quay đầu nói với cậu: “Cẩn thận một chút.”
Thương Mặc gật đầu với hai người rồi mở cửa xe, mặt không đổi sắc bước xuống.
Tên đàn em thấy Thương Mặc trắng trẻo, bèn nhỏ giọng châm chọc: “Trước đây chỉ nghe có hồng nhan họa thủy, thế mà hôm nay còn được thấy cả lam nhan họa thủy cơ đấy.*”
Hồng nhan họa thủy: Mỹ nữ gây ra tai họa
Lam nhan họa thủy: Mỹ nam gây ra tai họa=)))
Thương Mặc liếc gã, chậm rãi lên tiếng: “Trước đây tôi cũng chưa từng thấy vô danh tiểu tốt làm càn thế này đâu.”
Tên kia vốn tưởng cậu sẽ không dám nói gì, kết quả Thương Mặc không chỉ không nói mà còn khiến gã nghẹn họng. Gã nhăn mày định quay lại đáp trả, ai ngờ Thương Mặc đã nhấc chân đi về phía Đỗ Thác. Gã nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng mang oán hận.
Thương Mặc đi đến bên cạnh Đỗ Thác, khi lấy súng từ chỗ hắn, ngón tay cậu vô ý chạm đến bàn tay lạnh như băng của Đỗ Thác. Thương Mặc giật mình, lúc xuống xe tay hắn vẫn còn ấm áp, vậy mà giờ đã lạnh lẽo tận xương.
Đỗ Thác nhìn ra cậu vừa động tâm. Hắn khẽ cong môi, thấp giọng nói: “Tôi không sao đâu, em đừng lo.”
Thương Mặc cầm súng, siết chặt trong tay. Cậu nhìn thẳng vào Sở Hoài, nói: “Sở tiên sinh nên tránh ra xa một chút, kỹ năng bắn súng của tôi không thể bằng Đỗ tổng được. Nếu Sở tiên sinh tin tưởng kỹ năng của tôi cũng có thể không tránh ra, chỉ là đạn thì không có mắt, đến lúc ấy có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi không nhắc.”
Sở Hoài cong môi, cười như không cười: “Móng vuốt của tinh linh nhỏ sắc bén quá nhỉ.”
“Vẫn còn kém Sở tiên sinh.” – Thương Mặc đáp.
Sở Hoài cười lạnh một tiếng: “Đúng là như vậy, cánh tay không vặn được bắp đùi*, nhưng mà đêm nay tinh linh nhỏ đùa giỡn tôi đã đủ vui chưa?”
*Cánh tay không vặn được bắp đùi: Cái yếu không đánh lại được cái mạnh.
Thương Mặc nhướn mày: “Tôi đùa giỡn Sở tiên sinh lúc nào?”
“Xem ra tinh linh nhỏ không nhớ trò chơi giữa chúng ta rồi.” – Sở Hoài tiếc hận đáp.
“Tất nhiên là tôi nhớ.” – Thương Mặc mặt không đổi sắc.
“Nhớ rõ? Vậy tại sao lại không nghe điện thoại của tôi?” – Sở Hoài cười tủm tỉm, trong nụ cười mang theo chút nguy hiểm.
“Đó là bởi di động hết pin nên tự tắt máy, mà tôi lại không nhớ số của Sở tiên sinh nên không có cách nào tiếp tục trò chơi kia được thôi.” – Thương Mặc nhìn gã, đáp.
“Ôi, hóa ra là tôi hiểu lầm tinh linh nhỏ rồi.” – Sở Hoài cười như không cười.
Thương Mặc trả lời: “Sở tiên sinh biết vậy là được rồi.”
Đỗ Thác đứng bên cạnh mỉm cười, hắn không nghĩ cậu sẽ là người đối đáp sắc bén như vậy. Trong đầu hắn chợt nhớ lại chuyện lúc đó, hóa ra là điện thoại cậu sập nguồn, vậy mà Đỗ Thác còn tưởng Thương Mặc cảm thấy hắn gọi tới quá phiền nên tắt máy.
Sở Hoài nhìn Thương Mặc, khóe môi nhếch lên một cái rồi nói: “Thời gian không còn sớm, tinh linh nhỏ mau động thủ đi, nếu không Đỗ tổng đổ máu nhiều quá cứu không kịp, vậy thì cậu có lỗi rồi đó.”
Nghe vậy, Thương Mặc nghiêng người đi đến, cậu nhìn Đỗ Thác đang đứng bên cạnh, mấp máy môi.
Để cậu tự tay bắn Đỗ Thác phát súng này, đối với hắn mà nói, có thể có chút tàn nhẫn.
Đối với Thương Mặc mà nói, lại có ý nghĩa không thể nói rõ ràng.
Đời trước khi bị đưa đến trong tay Sở Hoài, cậu đã phải chịu đủ loại tra tấn, cuối cùng khi bị bắn một phát súng ngã xuống vũng máu, trong lòng cậu thật sự rất hận Đỗ Thác.
Nhưng sau khi sống lại, cho dù Thương Mặc có hận hắn đến đâu, lòng cậu cũng rõ ràng bản thân thua kém Đỗ Thác rất nhiều, chỉ sợ Thương Mặc chưa động thủ hắn đã dùng một tay bóp chết cậu, vậy nên từ sau khi sống lại, mục tiêu lớn nhất của cậu là cách người này càng xa càng tốt, tốt nhất là sau này không cần gặp lại trên đời.
Thế sự vốn không chiều lòng người, nhìn Đỗ Thác vì mình chịu hai phát súng, mà giờ bản thân cậu còn tiếp tục bắn một phát nữa, trong lòng Thương Mặc bỗng nảy sinh một cảm giác thật kỳ lạ.
Đây phải chăng là khoái cảm vì trả được mối thù đời trước, không, không chỉ có vậy, hay đây phải chăng là không đành lòng, vẫn không phải; Thương Mặc chỉ biết lòng cậu bỗng thấy rất nhẹ nhõm, những áp lực bỗng nhiên bay biến hết, khiến cậu thanh thản vô cùng.
Thương Mặc cảm thấy, dường như cậu và hắn đã hòa nhau rồi.
Cậu nhìn Đỗ Thác, thấy huyết sắc trên mặt hắn nhạt dần, cả khuôn mặt giờ tái nhợt, chỉ có đôi mắt thâm thúy vẫn chứa ý cười. Thương Mặc biết sắc mặt hắn như vậy là do mất máu quá nhiều nên không dám nói gì thêm, chỉ cầm súng lên, dựa theo những gì Đỗ Thác đã dạy.
Đỗ Thác thấy cậu cầm súng lên đạn, khóe môi dần cong lên.
Sở Hoài thấy Thương Mặc vừa xuất hiện, biểu tình của Đỗ Thác lập tức thay đổi, hai mắt lại càng thêm phần hung ác.
Lúc này, Thương Mặc đã chuẩn bị súng xong. Cậu lùi lại nửa bước, nâng cằm, bình tĩnh hỏi Đỗ Thác: “Bắn vào đâu?”
Đỗ Thác hé miệng, không chút do dự đáp: “Cánh tay trái.”
Thương Mặc nhìn hai vết thương trên cánh tay trái của Đỗ Thác, thấy cả cánh tay đã bị máu nhuộm đến không dám nhìn thẳng. Cậu nhìn hắn, vốn định nói đổi chỗ khác đi, nhưng khi nhìn vào mắt Đỗ Thác, Thương Mặc lại không dám nói, cậu biết Đỗ Thác đang muốn dùng một cánh tay đổi lấy một mạng.
Thương Mặc nhếch môi, ngắm súng trong tay vào cánh tay trái của Đỗ Thác. Nhưng cậu chưa kịp bóp cò, thanh âm của Sở Hoài lại truyền đến:
“Tinh linh nhỏ bắn súng không chuẩn, kể cả khi đứng gần sợ cũng hơi khó bắn trúng tay trái. Để tránh cho Đỗ tổng chịu thêm phát súng nữa, tinh linh nhỏ nên bắn vào bụng hoặc ngực thì hơn. Chỗ đó diện tích lớn, dễ bắn trúng.”
Thương Mặc liếc Sở Hoài, nhẹ giọng đáp: “Không phiền Sở tiên sinh hao tâm tổn trí. Khoảng cách gần như vậy tôi bắn được.”
Sở Hoài cong môi, nói: “Tinh linh nhỏ có lòng tin vậy là tốt, nhưng tôi muốn nhắc nhở một điều, nếu bắn không trúng, Đỗ tổng sẽ phải chịu thêm một phát súng nữa đó nha.”
Thương Mặc không đáp mà tập trung tinh thần ngắm súng vào cánh tay trái của Đỗ Thác.
Sau vài giây yên tĩnh, tiếng súng vang lên, xuyên thủng một lỗ nhỏ trên cánh tay Đỗ Thác, hắn bị xung lượng của viên đạn này đánh cho lảo đảo lùi về sau vài bước, sau đó bước chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cánh tay trái truyền đến đau đớn kịch liệt, nỗi đau lan tràn toàn thân khiến đầu óc Đỗ Thác cũng mơ hồ hẳn đi, mí mắt trĩu xuống.
Đỗ Thác vẫn muốn đứng lên, hắn muốn bắt Sở Hoài phải tuân thủ lời hứa để Thương Mặc đi.
Bản thân hắn không đứng lên nổi, là Thương Mặc dìu hắn lên. Đỗ Thác mỉm cười cảm ơn với Thương Mặc, nhân tiện nói: “Em lên xe đi, nơi này lạnh lắm, sẽ đông cứng mất.”
Thương Mặc nhìn vào mắt hắn, cậu không đáp mà cởi áo khoác ra, khoác lên người Đỗ Thác.
Thương Mặc nghĩ cậu và Đỗ Thác có lẽ là thật sự hòa nhau rồi.
Cậu sẽ không hận hắn nữa, cũng không yêu hắn nữa.
Cả hai rồi sẽ đưa đối phương vào quá khứ, từ nay về sau, hắn vẫn sẽ là Đỗ tổng ôn nhu đa tình, còn cậu sẽ là ngôi sao ca nhạc hạng ba tiếp tục phấn đấu trong giới giải trí.
“Sở tiên sinh, ba phát súng này tôi đã chịu đủ, phải không… Khụ khụ…” – Đỗ Thác không từ chối áo khoác của Thương Mặc. Hắn cảm thụ hơi ấm còn lưu lại trên áo khoác, sau đó nâng mắt nói với Sở Hoài hai câu, cuối cùng không chịu được mà ho ra máu. Đỗ Thác nâng tay phải lau máu, tiếp tục nói: “Để Mặc Mặc đi ngay đi.”
Hai mắt Sở Hoài biến trầm. Gã gật đầu: “Có thể, tinh linh nhỏ có thể đi rồi.”
Đỗ Thác nghe vậy quay ra nhìn Thương Mặc, môi hắn khẽ cong lên, máu chảy bên môi cũng ngày càng nhiều. Hắn cũng không lau máu, mà nói với Thương Mặc: “Đi thôi.”
Thương Mặc nhìn hắn vài giây rồi nhếch môi: “Bảo trọng.”
Nói xong, Thương Mặc xoay người đi về xe. Cậu mở cửa xe, ngồi lên.
Từ đầu đến cuối, Thương Mặc cũng không nhìn Đỗ Thác một lần.
Đỗ Thác thấy cậu đã lên xe rời đi an toàn mới yên lòng.
Ba phút sau, từ trong bụi cỏ ven đường phụ đột nhiên xông ra rất nhiều người của Đỗ Thác. Trong bóng đêm, người của Sở Hoài đứng trên đường bị lôi thẳng vào trong bụi cỏ, đao kiếm vung lên, đâm thẳng vào tim, người nào không đứng trên đường phụ cũng bị người của Đỗ Thác dùng súng bắn, cuối cùng chỉ còn mấy chục nòng súng nhắm vào Sở Hoài.
Đỗ Thác cầm súng bằng tay phải nhằm vào Sở Hoài, cong môi nói: “Đừng động, Sở tiên sinh, súng của tôi đang nhắm vào ngực, kĩ năng bắn súng của tôi cậu cũng biết rồi, nếu Sở tiên sinh muốn so xem động tác của cậu nhanh hay súng của tôi nhanh thì có thể thử xem. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu là hình như tôi đang nhắm vào tim đấy, hơn nữa tôi cũng chưa từng bắn lệch đâu!”
Hết chương 70.