Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Thương Mặc sao có thể không hiểu lời Nghiêm Diệc. Thật ra khi Liễu Vận cho cậu số điện thoại, cậu cũng định về nhà sẽ ném vào bồn cầu, may sao lại có hành động của Nghiêm Diệc, tuy rằng hơi vô lễ nhưng tốt xấu gì cũng coi như giúp cậu xử lý tờ giấy khó giải quyết này.
Nghiêm Diệc nói xong, ôm tay nhìn Thương Mặc: “Sáng tác cho tôi.”
Da đầu Thương Mặc run lên. Người này quả thật là chưa thấy Hoàng Hà chưa hết hi vọng*. Cậu nói với hắn: “Kiều Lẫm đồng ý rồi à?”
Nguyên tác là “Bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử”
Nghiêm Diệc hất cằm đầy ngạo mạn: “Sớm muộn gì anh ta cũng phải đáp ứng thôi. Anh viết trước đi là vừa.”
Vốn dĩ ấn tượng của Viên Diệp về Nghiêm Diệc đã không tốt, giờ lại thấy người này giằng giấy trong tay Thương Mặc ném đi, hơn nữa còn đòi Thương Mặc sáng tác cho hắn, ấn tượng của y lại càng xấu. Giờ Viên Diệp chỉ thấy người này vô cùng tự cao vô lễ, người tốt tính như y cũng không thể nhịn được liếc Nghiêm Diệc: “Nếu đằng nào Tiểu Mặc cũng phải viết, vậy thì cậu cũng nên chờ đi.”
Nghiêm Diệc lúc này mới quay sang nhìn Viên Diệp, thấy là người ngày đó Thương Mặc vừa ôm vừa nói chuyện thân mật trong thang máy, lạnh mặt nói: “Liên quan gì đến anh?”
Viên Diệp hiếm khi nổi giận bỗng nhiên kiên quyết nói: “Chuyện của Tiểu Mặc cũng là chuyện của tôi.”
“Anh…”
“Thôi” – Thương Mặc nghĩ nếu để hai người tiếp tục đứng đây cãi nhau chắc chắn sẽ có chuyện, hơn nữa ở đây có không ít ánh mắt chiếu vào, cậu không muốn ngày mai được lên báo, vì vậy nói với Nghiêm Diệc: “Nghiêm Diệc, chuyện này nếu Kiễu Lẫm đồng ý thì tôi sẽ làm.”
Nghiêm Diệc cũng bất mãn trừng cậu: “Nhưng tôi cần bài hát ngay bây giờ.”
Thương Mặc bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ không còn cách nào khác: “Nếu như vậy, cậu bảo người đại diện tìm người khác đi, trong công ty còn nhiều người giỏi hơn tôi mà.”
“Nhưng…” – Nghiêm Diệc rũ mắt đáp – “Anh Trần nói anh là người thích hợp nhất với tôi.”
Trần ca trong lời của Nghiêm Diệc là người đại diện Trần Mộc. Ở công ty Thiên Vũ, gã nổi tiếng là một tay già đời đã từng nâng đỡ vô số minh tinh đại bài, Liễu Vận trước kia cũng là do một tay gã nâng đỡ, sau này nổi tiếng rồi, Thiên Vũ mới sắp xếp cho nàng người đại diện kim bài của công ty.
Trần Mộc có khả năng phán đoán rất chuẩn xác. Gã từng dẫn dắt Giang Như, ảnh hậu nổi danh. Ngày ấy gã nói với Giang Như rằng chỉ trong vòng ba năm, cô sẽ trở thành đệ nhất ảnh hậu. Khi đó không ít người nghe mà cười nhạt, bảo gã người si nói mộng. Nhưng khi Giang Như thật sự trở thành ảnh hậu vào năm thứ hai, giới giải trí khi ấy đã có một phen mất mặt thật vang dội.
Thương Mặc biết Nghiêm Diệc cũng là vì tiền đồ của mình nên mới năm lần bảy lượt tìm cậu. Bản thân cậu cũng lăn lộn trong giới này, cậu hiểu lời đồng ý của mình có ý nghĩa như thế nào. Hơn nữa Nghiêm Diệc thực ra cũng chỉ là một tên khẩu xà tâm phật, không có ác ý gì, kết bạn cũng là một lựa chọn không tồi. Vì vậy Thương Mặc suy xét rồi nói: “Thế này đi, tôi về suy nghĩ một chút, mai sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
Lúc này khuôn mặt Nghiêm Diệc mới lộ ra một chút vui mừng: “Được”
Sau lại biệt nữu mở miệng: “Cảm ơn nhiều.”
Thương Mặc mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Giờ nói cảm ơn vẫn còn sớm, ngộ nhỡ tôi không muốn sáng tác cho cậu thì coi như cậu chịu thiệt rồi.”
Nghiêm Diệc sờ cằm suy tư: “Đúng là như vậy…”
Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhưng cười không nói.
Lúc này Kiều Lẫm cũng đã đến. Anh gật đầu chào mấy người rồi hỏi: “Thế nào? Quay có thuận lợi không?”
Thương Mặc nhớ đến chuyện hình phạt khi nãy, mặt mũi đau khổ nói: “Cuối tuần anh xem thì đừng đánh em.”
Kiều Lẫm nghe vậy híp mặt nhìn cậu, sau lại nhìn về phía Viên Diệp.
Viên Diệp mở miệng nói: “Tiểu Mặc chỉ đùa thôi. Biểu hiện của cậu ấy rất tốt.”
Nghiêm Diệc ở bên cạnh cũng nhảy vào phụ họa: “Thương Mặc thể hiện không tồi.”
Kiều Lẫm quay sang nhìn Nghiêm Diệc, sau mới gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đưa các cậu về nhà nghỉ ngơi.” – Người đại diện nói với Thương Mặc và Viên Diệp.
Hai người đồng thời gật đầu, Kiều Lẫm lúc này mới quay sang Nghiêm Diệc nói: “Nghiêm tiểu công tử, chúng tôi đi trước, anh Trần có lẽ cũng sắp tới rồi.”
“Vâng” – Nghiêm Diệc vẫn còn ghi hận chuyện Kiều Lẫm từ chối để Thương Mặc sáng tác cho hắn, vậy nên cư xử với Kiều Lẫm còn có chút lãnh đạm, nhưng tính cách hắn vốn dĩ lạnh lùng, người ngoài nhìn vào cũng không cảm thấy có gì khác thường.
*
Trên xe.
Kiều Lẫm nhíu mày nhớ đến chuyện hôm nay Trần Mộc tìm anh bàn việc sáng tác cho Nghiêm Diệc. Thương Mặc chỉ là một ngôi sao hạng hai, còn Nghiêm Diệc lại là cháu ngoại của lão tổng công ty Thiên Vũ, vốn dĩ chuyện này sẽ phải theo ý của Nghiêm Diệc, nhưng không biết giữa Đỗ Thác và Thương Mặc đã xảy ra chuyện gì mà cấp trên lại bảo cứ nghe theo ý Thương Mặc mà làm.
Người đại diện biết đây nhất định là do Đỗ Thác phân phó.
Không phải ai cũng có bản lĩnh khiến cấp trên phải làm như thế.
Nhưng vậy cũng tốt, dù sao Thương Mặc cũng chưa sáng tác bao giờ, lại dựa theo tính tình của Nghiêm Diệc, chỉ sợ việc viết nhạc này sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành.
Lúc này, Thương Mặc suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Kiều Lẫm, Nghiêm Diệc muốn em sáng tác cho cậu ta, anh thấy chuyện này có nên đồng ý không hay là…”
Thương Mặc để lửng câu nói, thẳng tắp nhìn người đại diện.
Kiều Lẫm không nghĩ cậu sẽ hỏi mình chuyện này, trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không thể hiện ra ngoài: “Cậu vừa mới hoàn thành buổi biểu diễn, thời gian còn nhiều. Vấn đề là cậu chưa sáng tác bao giờ, nếu nhận lời, cậu sẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa Nghiêm Diệc nổi danh là hay soi mói, cậu viết nhạc cho cậu ta chắc chắn sẽ phải sửa chữa hàng chục lần. Nhưng cậu là một ca sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ phải sáng tác. Cậu có thể nhân cơ hội này tập luyện luôn cũng tốt.”
Kiều Lẫm dừng một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên, quyết định vẫn là ở cậu.”
Thương Mặc nghe xong, gật đầu như có điều suy nghĩ. Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải viết nhạc. Nhân cơ hội này vừa rèn luyện khả năng, lại vừa khiến Nghiêm Diệc nợ mình một cái ân tình, cớ sao lại không làm.
Viên Diệp nhìn tình hình này cùng việc Thương Mặc nói với Nghiêm Diệc rằng sẽ suy xét, đoán việc đã coi như xong. Y nói với Thương Mặc: “Nếu cậu muốn làm, tớ có thể giúp.”
Thương Mặc cười xoa mặt bạn mình: “Có sự trợ giúp to lớn của Diệp tử, tớ không còn sợ gì nữa rồi.”
Viên Diệp lườm cậu.
Bỗng nhiên, di động của Thương Mặc vang lên. Cậu mở ra nhìn, là tin nhắn của Đỗ Thác “Mấy hôm trước phải đi công tác, hôm nay mới trở về. Tôi rất nhớ em.”
Thương Mặc bĩu môi. Chẳng trách mấy hôm nay Đỗ Thác không lắc lư trước mặt cậu mà chỉ gửi tin nhắn. Nhưng Thương Mặc cũng không muốn trả lời. Cậu ấn thoát, sau đó tắt chuông, thẳng thắn nhét vào trong túi áo.
Kể từ lúc đó, di động có rung thêm một lần, Thương Mặc đoán là Đỗ Thác nên cũng không lấy ra.
Nhưng về đến trước cửa nhà, mí mắt Thương Mặc lại khẽ giật.
Cậu không nghĩ Đỗ Thác lại đến đây.
Đỗ Thác thấy cậu về, mặt đầy ý cười đi về phía Thương Mặc, đưa socola trong tay đến trước mặt cậu, dịu dàng nói: “Trước đây em có nói thích ăn socola, vừa khéo lần này tôi lại đi Thụy Sĩ nên mang về cho em một ít.”
Thương Mặc cắn môi. Tuy cậu không thích đồ ngọt, nhưng socola lại là ngoại lệ. Hơn nữa Kiều Lẫm sợ bọn cậu lên cân nên không cho cả hai ăn socola, vì vậy rất lâu rồi Thương Mặc không được ăn. Giờ đối mặt với socola, bị nó hấp dẫn, Thương Mặc có chút chần chờ.
Đỗ Thác vừa nhìn đã biết sâu ham ăn trong Thương Mặc đã được triệu hồi nhưng lại vì ngại mặt mũi mà không dám nhận, vì vậy trực tiếp đặt đồ vào tay cậu, sau lại sợ Thương Mặc đổi ý, hắn vội phất tay nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi. Hôm khác tôi lại qua.”
Nói xong, Đỗ Thác ngay lập tức lên xe rời đi.
Thương Mặc bĩu môi. Tuy rằng cậu không muốn nhận đồ của Đỗ Thác, nhưng cầm rồi lại không đành lòng ném vào thùng rác. Vì vậy socola được Thương Mặc cầm vào nhà, sau khi tắm xong, nhìn đến món quà mê người này, cậu mới không nhịn được mở ra cùng Viên Diệp ăn thử.
Socola rất ngon, nhưng so với socola trong nước thì đắng hơn một chút.
Viên Diệp thích ăn ngọt, nhưng socola này mặc dù ngọt vẫn có chút đắng, vì vậy y chỉ cắn một miếng rồi ngồi nhìn Thương Mặc ăn đến thỏa mãn, sau mới cười hỏi: “Tiểu Mặc, cậu với Đỗ tổng có chuyện gì à? Tớ đoán là Đỗ tổng làm gì có lỗi với cậu khiến cậu không để ý đến hắn phải không? Nhưng cũng may là Đỗ tổng cũng coi như thức thời, tặng Tiểu Mặc thứ cậu thích, lại còn rất ôn nhu…”
Động tác nhai của Thương Mặc đột ngột dừng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào miếng socola đã bị mình cắn một nửa, trầm ngâm.
Xem ra, sự tự chủ của cầu cần phải cao hơn nữa.
Thương Mặc nhớ ra Viên Diệp còn chưa biết chuyện cậu và Đỗ Thác chia tay, vì vậy trả lời y: “Diệp tử, tớ với hắn chia tay rồi.”
Viên Diệp nhất thời sững sờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, vỗ vai cậu an ủi: “Vậy cũng tốt, hắn… không thích hợp với cậu.”
Thương Mặc nghe vậy, cười cười, cắn thêm một miếng socola nữa, cảm nhận nỗi chua xót lan tràn trong khoang miệng, nói: “Chính xác.”
Hết chương 24.
Nghiêm Diệc nói xong, ôm tay nhìn Thương Mặc: “Sáng tác cho tôi.”
Da đầu Thương Mặc run lên. Người này quả thật là chưa thấy Hoàng Hà chưa hết hi vọng*. Cậu nói với hắn: “Kiều Lẫm đồng ý rồi à?”
Nguyên tác là “Bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử”
Nghiêm Diệc hất cằm đầy ngạo mạn: “Sớm muộn gì anh ta cũng phải đáp ứng thôi. Anh viết trước đi là vừa.”
Vốn dĩ ấn tượng của Viên Diệp về Nghiêm Diệc đã không tốt, giờ lại thấy người này giằng giấy trong tay Thương Mặc ném đi, hơn nữa còn đòi Thương Mặc sáng tác cho hắn, ấn tượng của y lại càng xấu. Giờ Viên Diệp chỉ thấy người này vô cùng tự cao vô lễ, người tốt tính như y cũng không thể nhịn được liếc Nghiêm Diệc: “Nếu đằng nào Tiểu Mặc cũng phải viết, vậy thì cậu cũng nên chờ đi.”
Nghiêm Diệc lúc này mới quay sang nhìn Viên Diệp, thấy là người ngày đó Thương Mặc vừa ôm vừa nói chuyện thân mật trong thang máy, lạnh mặt nói: “Liên quan gì đến anh?”
Viên Diệp hiếm khi nổi giận bỗng nhiên kiên quyết nói: “Chuyện của Tiểu Mặc cũng là chuyện của tôi.”
“Anh…”
“Thôi” – Thương Mặc nghĩ nếu để hai người tiếp tục đứng đây cãi nhau chắc chắn sẽ có chuyện, hơn nữa ở đây có không ít ánh mắt chiếu vào, cậu không muốn ngày mai được lên báo, vì vậy nói với Nghiêm Diệc: “Nghiêm Diệc, chuyện này nếu Kiễu Lẫm đồng ý thì tôi sẽ làm.”
Nghiêm Diệc cũng bất mãn trừng cậu: “Nhưng tôi cần bài hát ngay bây giờ.”
Thương Mặc bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ không còn cách nào khác: “Nếu như vậy, cậu bảo người đại diện tìm người khác đi, trong công ty còn nhiều người giỏi hơn tôi mà.”
“Nhưng…” – Nghiêm Diệc rũ mắt đáp – “Anh Trần nói anh là người thích hợp nhất với tôi.”
Trần ca trong lời của Nghiêm Diệc là người đại diện Trần Mộc. Ở công ty Thiên Vũ, gã nổi tiếng là một tay già đời đã từng nâng đỡ vô số minh tinh đại bài, Liễu Vận trước kia cũng là do một tay gã nâng đỡ, sau này nổi tiếng rồi, Thiên Vũ mới sắp xếp cho nàng người đại diện kim bài của công ty.
Trần Mộc có khả năng phán đoán rất chuẩn xác. Gã từng dẫn dắt Giang Như, ảnh hậu nổi danh. Ngày ấy gã nói với Giang Như rằng chỉ trong vòng ba năm, cô sẽ trở thành đệ nhất ảnh hậu. Khi đó không ít người nghe mà cười nhạt, bảo gã người si nói mộng. Nhưng khi Giang Như thật sự trở thành ảnh hậu vào năm thứ hai, giới giải trí khi ấy đã có một phen mất mặt thật vang dội.
Thương Mặc biết Nghiêm Diệc cũng là vì tiền đồ của mình nên mới năm lần bảy lượt tìm cậu. Bản thân cậu cũng lăn lộn trong giới này, cậu hiểu lời đồng ý của mình có ý nghĩa như thế nào. Hơn nữa Nghiêm Diệc thực ra cũng chỉ là một tên khẩu xà tâm phật, không có ác ý gì, kết bạn cũng là một lựa chọn không tồi. Vì vậy Thương Mặc suy xét rồi nói: “Thế này đi, tôi về suy nghĩ một chút, mai sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
Lúc này khuôn mặt Nghiêm Diệc mới lộ ra một chút vui mừng: “Được”
Sau lại biệt nữu mở miệng: “Cảm ơn nhiều.”
Thương Mặc mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Giờ nói cảm ơn vẫn còn sớm, ngộ nhỡ tôi không muốn sáng tác cho cậu thì coi như cậu chịu thiệt rồi.”
Nghiêm Diệc sờ cằm suy tư: “Đúng là như vậy…”
Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhưng cười không nói.
Lúc này Kiều Lẫm cũng đã đến. Anh gật đầu chào mấy người rồi hỏi: “Thế nào? Quay có thuận lợi không?”
Thương Mặc nhớ đến chuyện hình phạt khi nãy, mặt mũi đau khổ nói: “Cuối tuần anh xem thì đừng đánh em.”
Kiều Lẫm nghe vậy híp mặt nhìn cậu, sau lại nhìn về phía Viên Diệp.
Viên Diệp mở miệng nói: “Tiểu Mặc chỉ đùa thôi. Biểu hiện của cậu ấy rất tốt.”
Nghiêm Diệc ở bên cạnh cũng nhảy vào phụ họa: “Thương Mặc thể hiện không tồi.”
Kiều Lẫm quay sang nhìn Nghiêm Diệc, sau mới gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đưa các cậu về nhà nghỉ ngơi.” – Người đại diện nói với Thương Mặc và Viên Diệp.
Hai người đồng thời gật đầu, Kiều Lẫm lúc này mới quay sang Nghiêm Diệc nói: “Nghiêm tiểu công tử, chúng tôi đi trước, anh Trần có lẽ cũng sắp tới rồi.”
“Vâng” – Nghiêm Diệc vẫn còn ghi hận chuyện Kiều Lẫm từ chối để Thương Mặc sáng tác cho hắn, vậy nên cư xử với Kiều Lẫm còn có chút lãnh đạm, nhưng tính cách hắn vốn dĩ lạnh lùng, người ngoài nhìn vào cũng không cảm thấy có gì khác thường.
*
Trên xe.
Kiều Lẫm nhíu mày nhớ đến chuyện hôm nay Trần Mộc tìm anh bàn việc sáng tác cho Nghiêm Diệc. Thương Mặc chỉ là một ngôi sao hạng hai, còn Nghiêm Diệc lại là cháu ngoại của lão tổng công ty Thiên Vũ, vốn dĩ chuyện này sẽ phải theo ý của Nghiêm Diệc, nhưng không biết giữa Đỗ Thác và Thương Mặc đã xảy ra chuyện gì mà cấp trên lại bảo cứ nghe theo ý Thương Mặc mà làm.
Người đại diện biết đây nhất định là do Đỗ Thác phân phó.
Không phải ai cũng có bản lĩnh khiến cấp trên phải làm như thế.
Nhưng vậy cũng tốt, dù sao Thương Mặc cũng chưa sáng tác bao giờ, lại dựa theo tính tình của Nghiêm Diệc, chỉ sợ việc viết nhạc này sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành.
Lúc này, Thương Mặc suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Kiều Lẫm, Nghiêm Diệc muốn em sáng tác cho cậu ta, anh thấy chuyện này có nên đồng ý không hay là…”
Thương Mặc để lửng câu nói, thẳng tắp nhìn người đại diện.
Kiều Lẫm không nghĩ cậu sẽ hỏi mình chuyện này, trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không thể hiện ra ngoài: “Cậu vừa mới hoàn thành buổi biểu diễn, thời gian còn nhiều. Vấn đề là cậu chưa sáng tác bao giờ, nếu nhận lời, cậu sẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa Nghiêm Diệc nổi danh là hay soi mói, cậu viết nhạc cho cậu ta chắc chắn sẽ phải sửa chữa hàng chục lần. Nhưng cậu là một ca sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ phải sáng tác. Cậu có thể nhân cơ hội này tập luyện luôn cũng tốt.”
Kiều Lẫm dừng một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên, quyết định vẫn là ở cậu.”
Thương Mặc nghe xong, gật đầu như có điều suy nghĩ. Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải viết nhạc. Nhân cơ hội này vừa rèn luyện khả năng, lại vừa khiến Nghiêm Diệc nợ mình một cái ân tình, cớ sao lại không làm.
Viên Diệp nhìn tình hình này cùng việc Thương Mặc nói với Nghiêm Diệc rằng sẽ suy xét, đoán việc đã coi như xong. Y nói với Thương Mặc: “Nếu cậu muốn làm, tớ có thể giúp.”
Thương Mặc cười xoa mặt bạn mình: “Có sự trợ giúp to lớn của Diệp tử, tớ không còn sợ gì nữa rồi.”
Viên Diệp lườm cậu.
Bỗng nhiên, di động của Thương Mặc vang lên. Cậu mở ra nhìn, là tin nhắn của Đỗ Thác “Mấy hôm trước phải đi công tác, hôm nay mới trở về. Tôi rất nhớ em.”
Thương Mặc bĩu môi. Chẳng trách mấy hôm nay Đỗ Thác không lắc lư trước mặt cậu mà chỉ gửi tin nhắn. Nhưng Thương Mặc cũng không muốn trả lời. Cậu ấn thoát, sau đó tắt chuông, thẳng thắn nhét vào trong túi áo.
Kể từ lúc đó, di động có rung thêm một lần, Thương Mặc đoán là Đỗ Thác nên cũng không lấy ra.
Nhưng về đến trước cửa nhà, mí mắt Thương Mặc lại khẽ giật.
Cậu không nghĩ Đỗ Thác lại đến đây.
Đỗ Thác thấy cậu về, mặt đầy ý cười đi về phía Thương Mặc, đưa socola trong tay đến trước mặt cậu, dịu dàng nói: “Trước đây em có nói thích ăn socola, vừa khéo lần này tôi lại đi Thụy Sĩ nên mang về cho em một ít.”
Thương Mặc cắn môi. Tuy cậu không thích đồ ngọt, nhưng socola lại là ngoại lệ. Hơn nữa Kiều Lẫm sợ bọn cậu lên cân nên không cho cả hai ăn socola, vì vậy rất lâu rồi Thương Mặc không được ăn. Giờ đối mặt với socola, bị nó hấp dẫn, Thương Mặc có chút chần chờ.
Đỗ Thác vừa nhìn đã biết sâu ham ăn trong Thương Mặc đã được triệu hồi nhưng lại vì ngại mặt mũi mà không dám nhận, vì vậy trực tiếp đặt đồ vào tay cậu, sau lại sợ Thương Mặc đổi ý, hắn vội phất tay nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi. Hôm khác tôi lại qua.”
Nói xong, Đỗ Thác ngay lập tức lên xe rời đi.
Thương Mặc bĩu môi. Tuy rằng cậu không muốn nhận đồ của Đỗ Thác, nhưng cầm rồi lại không đành lòng ném vào thùng rác. Vì vậy socola được Thương Mặc cầm vào nhà, sau khi tắm xong, nhìn đến món quà mê người này, cậu mới không nhịn được mở ra cùng Viên Diệp ăn thử.
Socola rất ngon, nhưng so với socola trong nước thì đắng hơn một chút.
Viên Diệp thích ăn ngọt, nhưng socola này mặc dù ngọt vẫn có chút đắng, vì vậy y chỉ cắn một miếng rồi ngồi nhìn Thương Mặc ăn đến thỏa mãn, sau mới cười hỏi: “Tiểu Mặc, cậu với Đỗ tổng có chuyện gì à? Tớ đoán là Đỗ tổng làm gì có lỗi với cậu khiến cậu không để ý đến hắn phải không? Nhưng cũng may là Đỗ tổng cũng coi như thức thời, tặng Tiểu Mặc thứ cậu thích, lại còn rất ôn nhu…”
Động tác nhai của Thương Mặc đột ngột dừng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào miếng socola đã bị mình cắn một nửa, trầm ngâm.
Xem ra, sự tự chủ của cầu cần phải cao hơn nữa.
Thương Mặc nhớ ra Viên Diệp còn chưa biết chuyện cậu và Đỗ Thác chia tay, vì vậy trả lời y: “Diệp tử, tớ với hắn chia tay rồi.”
Viên Diệp nhất thời sững sờ, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, vỗ vai cậu an ủi: “Vậy cũng tốt, hắn… không thích hợp với cậu.”
Thương Mặc nghe vậy, cười cười, cắn thêm một miếng socola nữa, cảm nhận nỗi chua xót lan tràn trong khoang miệng, nói: “Chính xác.”
Hết chương 24.