Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
11 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, Đỗ Thác đi ra khỏi phòng tắm, một tay cầm khăn lau tóc, một tay mở điện thoại xem có tin nhắn hay cuộc gọi của Thương Mặc hay không.
Có một cuộc gọi nhỡ, nhưng lại không phải của Thương Mặc mà là của Giản Anh, thời gian gọi đến là mười rưỡi.
Đó là thời điểm hắn vừa đến khách sạn.
Đỗ Thác nhíu mày, Giản Anh biết hôm nay hắn đã bay sang Mỹ, nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không gọi điện quấy rầy, xem ra là đã có chuyện gì gấp.
Hắn bấm gọi lại cho Giản Anh.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Giản Anh đơn giản kể lại mọi chuyện hôm nay cho Đỗ Thác nghe. Hắn nghe xong, lông mày còn nhíu chặt hơn nữa, ngữ khí không tốt hỏi: “Có bị thương không?”
Giản Anh cho rằng Đỗ Thác muốn hỏi Viên Diệp, gã biết tuy Đỗ Thác kết giao với Thương Mặc nhưng người hắn chân chính thích là Viên Diệp nên cẩn thận nói: “Chấn thương của Viên thiếu gia trong quá trình chuyển viện nặng hơn không ít.”
“Thương Mặc?” – Đỗ Thác không kiên nhẫn hỏi.
Giản Anh ngẩn người, sau nói: “Thương thiếu gia không có việc gì.”
Đỗ Thác lúc này mới thở phào, sau lại lãnh ngạnh nói: “Đi điều tra mấy nhà tài trợ kia một chút, làm vài động tác nhỏ, sau đó tìm mấy công ty lớn trước đây chúng ta từng hợp tác, tốn chút tiền để bọn họ đồng ý tài trợ.
Giản Anh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức đồng ý.
Nghe điện thoại xong, Đỗ Thác mới thấy có một tin nhắn chưa đọc. Hắn mở ra, là một tin nhắn thoại. Đỗ Thác nghĩ đây là người trong công ty thông báo chuyện quan trọng, vì vậy ấn xem.
Một đoạn dài im lặng khiến Đỗ Thác định tắt đi, nhưng giây tiếp theo, hắn nghe thấy một thanh âm mềm mại ẩn chứa vài tia bất đắc dĩ:
“Phi Phi.”
Một luồng trọc khí vờn quanh ngực Đỗ Thác. Hắn ấn lại vào tin nhắn, nghe thanh âm quen thuộc kia, di động trong tay bị xiết chặt đến nỗi bàn tay cũng nổi gân xanh, trong đầu hiện lên hình ảnh người gần đây vẫn luôn tránh né hắn – Thương Mặc.
Bên này, Thương Mặc đang ngủ say bỗng nhiên hắt xì một cái.
Sáng hôm sau Thương Mặc đúng lịch tới công ty, trưa lại cầm cặp lồng sang chỗ Viên Diệp.
Cậu vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông xa lạ đang quay lưng về phía cửa giúp Viên Diệp ăn cơm.
Thương Mặc đóng cửa lại, đi đến trước giường bệnh, nhìn kỹ người đang đút cơm cho Viên Diệp, vắt hết óc cũng không nhớ nổi là ai.
Viên Diệp thấy cậu đến liền bảo người nọ ra ngoài.
Người nọ không rên một tiếng, đi ra ngoài.
Thương Mặc ngồi xuống chiếc ghế người kia vừa ngồi, một bên mở cặp lồng một bên vờ như không để ý hỏi: “Người kia là ai đấy?”
Viên Diệp đang bận ngóng chờ đồ ăn Thương Mặc mang đến, nghe vậy liền trả lời: “Là người Kiều Lẫm tìm để giúp tớ.”
Thương Mặc gật gật đầu. Cũng đúng, gần đây Kiều Lẫm bận rộn giải quyết chuyện nhà tài trợ cho buổi biểu diễn, không rảnh tới chăm sóc Viên Diệp, tất nhiên sẽ muốn tìm một người thay thế.
Lúc này, Viên Diệp nhìn thấy đồ ăn bên trong cặp lồng, kinh hỉ nói: “Là sườn chua ngọt.” Sau lại nhíu mày buồn rầu: “Tiếc là tớ vừa ăn nhiều quá, giờ ăn không nổi.”
Thương Mặc cười cười, dùng đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Viên Diệp, cười meo meo nói: “Bác sĩ bảo cậu phải bổ sung dinh dưỡng. Nào, há miệng ra.”
Miếng sườn kia nhìn thật sự là ngon tới mức phải nuốt nước miếng, hơn nữa mùi thơm cũng thật hấp dẫn. Viên Diệp nhịn không được há miệng cắn, nhai nuốt xong thỏa mãn thở ra một tiếng: “Ngon quá, cậu cũng ăn đi.”
Thương Mặc thấy y ăn ngon cũng cùng ăn một miếng, quả nhiên thật ngon, nhưng cậu cũng chỉ ăn một miếng rồi thôi. Thương Mặc không thích ăn ngọt.
Trước đó đã ăn nên Viên Diệp cũng chỉ được ba miếng.
Sau khi ăn xong, Thương Mặc nói với Viên Diệp: “Ba giờ chiều này nhà thiết kế Lâm Phi sẽ đến đo kích cỡ quần áo. Lúc đấy cậu đừng ngủ.”
Viên Diệp gật đầu: “Ừ, Kiều Lẫm đã nói với tớ rồi.”
“Vậy thì được rồi.” – Thương Mặc nhìn đồng hồ, đã mười hai rưỡi, nghĩ rằng Viên Diệp muốn ngủ trưa nên đứng dậy rời đi – “Cậu ngủ trưa đi, bao giờ dậy nhà thiết kế Lâm Phi tới là vừa.”
Sau đó lại nhớ tới những hành động kỳ quái của Lâm Phi hôm qua, trên mặt Thương Mặc thoáng lộ vẻ do dự.
“Làm sao vậy?” – Viên Diệp thấy được, vội hỏi.
Thương Mặc bĩu môi nói: “Cậu chú ý Lâm Phi một chút.”
Viên Diệp ngẩn người, không thể hiểu nổi.
Thương Mặc giải thích: “Cậu chú ý giữ khoảng cách với anh ta, đừng để anh ta nhân cơ hội ăn đậu hũ của cậu.”
Viên Diệp nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía cậu: “Anh ta làm gì cậu à?”
Thương Mặc không quá tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Cậu chú ý một chút là được. Tớ đi tập đã, tối sẽ qua thăm cậu.”
“Ừ, tối mang một bản in thử cho tớ nhé.”
“Được.” – Thương Mặc nghĩ vết thương ở chân của Viên Diệp mới thật sự nghiêm trọng còn cổ họng thì không làm sao, hơn nữa Viên Diệp còn chưa tập mấy bài hát, chờ xuất viện rồi mới tập chắc chắn sẽ không kịp.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, điện thoại của Thương Mặc vang lên, là Đỗ Thác gọi đến.
Thương Mặc do dự một chút mới chịu nhấc máy.
“Mặc Mặc” – Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của Đỗ Thác.
Thương Mặc không quen nghe hắn gọi mình theo cách buồn nôn như vậy, toàn thân nổi hết cả da gà. Cậu nói: “Đỗ tổng.”
Đỗ Thác bên kia im lặng, một lúc sau mới ôn nhu nói: “Ngoan, gọi tôi là Đỗ Thác.”
Đây là uống nhầm thuốc gì? Thương Mặc khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời gọi một tiếng.
Đỗ Thác lúc này mới vừa lòng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi.” – Thương Mặc trả lời.
“Thân thể thế nào?”
“Đã xuất viện, không có gì đáng lo.”
“Sao lại xuất viện sớm như thế? Em có mệt không?”
Kiểu hỏi han quan tâm này thật khiến Thương Mặc sửng sốt. Cậu trả lời: “Em bị thương không nặng.”
“Thương không nặng cũng phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
“Cũng không có việc gì, ở bệnh viện chỉ thêm mệt.” – Thương Mặc vừa nói vừa ra khỏi bệnh viện, lên xe Kiều Lẫm sắp xếp, gật đầu với lái xe rồi mới hỏi – “Anh không phải bị lệch múi giờ sao?”
Cậu nói câu này là ám chỉ Đỗ Thác cúp điện thoại, đi chỉnh lại múi giờ, nhưng Đỗ Thác sau khi nghe xong lại cười đến thanh âm cũng sáng sủa. Hắn dịu dàng nói: “Hóa ra Mặc Mặc lại quan tâm tôi như vậy. Yên tâm, tôi đã thích ứng được rồi.”
Kỳ thật Đỗ Thác mới chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ, một mặt là vì bị giọng nói kia làm cho tức giận, một mặt là do thói quen, nói không mệt mỏi chỉ là nói dối.
“Vậy thì tốt rồi.” – Thương Mặc tiếp tục nói – “Em đến công ty rồi, cúp máy đây. Tạm biệt.”
Đỗ Thác nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: “Được, Mặc Mặc đừng cố sức, chú ý nghỉ ngơi, tối tôi sẽ gọi lại cho em.”
Thương Mặc cúp máy, nhìn điện thoại đi động, tại sao cậu cứ có cảm giác Đỗ Thác so với trước đây dính người hơn không ít.
Đến công ty, Thương Mặc thấy Nghiêm Diệc đang đi vào thang mày liền dừng lại. Người này không dễ dây vào, hạn chế tiếp xúc là tốt nhất.
Ai ngờ Nghiêm Diệc lại thấy cậu, hắn ấn nút cho cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại mở ra, nâng cằm nhìn về phía Thương Mặc, không vui nói: “Sao còn không vào!”
Thương Mặc không còn cách nào khác, đành phải đi qua.
Cũng may trong thang máy không chỉ có cậu và Nghiêm Diệc, Nghiêm Diệc cũng không tỏ ra chán ghét hay nói lời châm chọc Thương Mặc. Điều này khiến cậu phải nhẹ nhàng thở ra.
Thương Mặc và Nghiêm Diệc không cùng lên một tầng. Cậu lên tầng bốn, mà hắn lại lên tầng cao nhất. Chỉ chốc lát sau Thương Mặc đã đến nơi, cậu vội vàng đi ra khỏi thang máy như chạy trốn, bỏ lại sau lưng những lời xì xào bán tán như muốn găm vào xương sống.
Đến phòng tập, Thương Mặc kinh ngạc phát hiện ra Kiều Lẫm cũng đang ở đây. Cậu đi về phía anh, gọi to: “Kiều Lẫm.”
Kiều Lẫm đang cầm văn kiện, không biết là đang nhìn nội dung gì, nghe thấy tiếng gọi này cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Nói cho cậu một tin tốt, chuyện nhà tài trợ đã xử lý xong xuôi. Có một số nhà tài trợ đã rút vốn, nhưng giờ lại có vài nhà tài trợ mới đầu tư, cho nên xem như không có tổn thất gì.”
Thương Mặc thật sự bội phục năng lực làm việc của Kiều Lẫm. Cậu kính nể: “Kiều Lẫm, anh thật lợi hại.”
Kiều Lẫm đưa văn kiện trong tay cho cậu, nói: “Chuyện này không phải tôi làm.”
Thương Mặc nhận văn kiện từ tay Kiều Lẫm, vừa mới lướt qua một cái lại nghe thấy lời nói của người đại diện, lập tức chuyển ánh mắt đến bên người Kiều Lẫm.
Người đại diện nhún vai, nói: “Cậu nhìn nữa cũng vô ích, chuyện này thật sự không phải do tôi làm.”
Thương Mặc thu lại ánh mắt, “À” một tiếng.
Xem ra, tám chín phần là người nọ xử lý.
“Đây là bản thảo trang phục trưa nay Lâm Phi bảo tôi đưa cho cậu. Cậu nhìn xem thế nào.” – Kiều Lẫm bảo cậu nhìn văn kiện trên tay.
Thương Mặc nghe lời đem ánh mắt đặt về chỗ cũ, chỉ thấy trong đó là bản thảo của hơn mười bộ trang phục, thiết kế vô cùng xinh đẹp mà sáng tạo, nét vẽ cũng rất mỹ miều, nhất là những đường cong, trông thật lưu loát.
Không thể không nói, tuy rằng Lâm Phi có chút kì quái, nhưng những thiết kế của hắn thật sự rất đẹp.
Thương Mặc nhìn cho đã mới đóng văn kiện lại, đưa cho Kiều Lẫm: “Đẹp quá!”
Kiều Lẫm không nhận mà lại nói với cậu: “Lâm Phi bảo cậu tự chọn ra năm bộ.”
Thương Mặc nghe vậy gãi đầu, có chút khó xử nói: “Cái này, em không biết nhiều về trang phục, chỉ sợ không chọn được cho anh ta.”
Hơn nữa, bộ nào cũng đẹp, phải lựa chọn sẽ rất đau lòng.
“Ý của cậu ta là để cậu chọn ra năm bộ mình thích nhất, sau đó sẽ tiếp tục sửa năm bộ còn lại cho đến khi nào thích hợp với cậu nhất thì thôi.”
“À vậy thì tốt quá.”
Sau khi chọn ra năm bộ, Thương Mặc đưa lại văn kiện cho Kiều Lẫm. Anh đặt nó lên giá, nhìn Thương Mặc nói: “ Luyện tập đi, tôi giám sát cậu.”
Thương Mặc khóc không ra nước mắt: “Vâng.”
Trước đây khi cậu cùng Viên Diệp luyện tập còn có thể hạn chế được sự áp bức của Kiều Lẫm, nhưng giờ chỉ có một mình cậu thôi. Thương Mặc hữu khí vô lực tỏ vẻ, Diệp tử cậu nhất định phải khỏe lại thật nhanh, tớ nhớ cậu lắm rồi!
Một buổi chiều tra tấn trôi qua, Thương Mặc và Kiều Lẫm lần đầu tan tầm cùng nhau ăn cơm, sau đó mua đồ ăn đến bệnh viện cho Viên Diệp.
Hết chương 15.
Có một cuộc gọi nhỡ, nhưng lại không phải của Thương Mặc mà là của Giản Anh, thời gian gọi đến là mười rưỡi.
Đó là thời điểm hắn vừa đến khách sạn.
Đỗ Thác nhíu mày, Giản Anh biết hôm nay hắn đã bay sang Mỹ, nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không gọi điện quấy rầy, xem ra là đã có chuyện gì gấp.
Hắn bấm gọi lại cho Giản Anh.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Giản Anh đơn giản kể lại mọi chuyện hôm nay cho Đỗ Thác nghe. Hắn nghe xong, lông mày còn nhíu chặt hơn nữa, ngữ khí không tốt hỏi: “Có bị thương không?”
Giản Anh cho rằng Đỗ Thác muốn hỏi Viên Diệp, gã biết tuy Đỗ Thác kết giao với Thương Mặc nhưng người hắn chân chính thích là Viên Diệp nên cẩn thận nói: “Chấn thương của Viên thiếu gia trong quá trình chuyển viện nặng hơn không ít.”
“Thương Mặc?” – Đỗ Thác không kiên nhẫn hỏi.
Giản Anh ngẩn người, sau nói: “Thương thiếu gia không có việc gì.”
Đỗ Thác lúc này mới thở phào, sau lại lãnh ngạnh nói: “Đi điều tra mấy nhà tài trợ kia một chút, làm vài động tác nhỏ, sau đó tìm mấy công ty lớn trước đây chúng ta từng hợp tác, tốn chút tiền để bọn họ đồng ý tài trợ.
Giản Anh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức đồng ý.
Nghe điện thoại xong, Đỗ Thác mới thấy có một tin nhắn chưa đọc. Hắn mở ra, là một tin nhắn thoại. Đỗ Thác nghĩ đây là người trong công ty thông báo chuyện quan trọng, vì vậy ấn xem.
Một đoạn dài im lặng khiến Đỗ Thác định tắt đi, nhưng giây tiếp theo, hắn nghe thấy một thanh âm mềm mại ẩn chứa vài tia bất đắc dĩ:
“Phi Phi.”
Một luồng trọc khí vờn quanh ngực Đỗ Thác. Hắn ấn lại vào tin nhắn, nghe thanh âm quen thuộc kia, di động trong tay bị xiết chặt đến nỗi bàn tay cũng nổi gân xanh, trong đầu hiện lên hình ảnh người gần đây vẫn luôn tránh né hắn – Thương Mặc.
Bên này, Thương Mặc đang ngủ say bỗng nhiên hắt xì một cái.
Sáng hôm sau Thương Mặc đúng lịch tới công ty, trưa lại cầm cặp lồng sang chỗ Viên Diệp.
Cậu vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông xa lạ đang quay lưng về phía cửa giúp Viên Diệp ăn cơm.
Thương Mặc đóng cửa lại, đi đến trước giường bệnh, nhìn kỹ người đang đút cơm cho Viên Diệp, vắt hết óc cũng không nhớ nổi là ai.
Viên Diệp thấy cậu đến liền bảo người nọ ra ngoài.
Người nọ không rên một tiếng, đi ra ngoài.
Thương Mặc ngồi xuống chiếc ghế người kia vừa ngồi, một bên mở cặp lồng một bên vờ như không để ý hỏi: “Người kia là ai đấy?”
Viên Diệp đang bận ngóng chờ đồ ăn Thương Mặc mang đến, nghe vậy liền trả lời: “Là người Kiều Lẫm tìm để giúp tớ.”
Thương Mặc gật gật đầu. Cũng đúng, gần đây Kiều Lẫm bận rộn giải quyết chuyện nhà tài trợ cho buổi biểu diễn, không rảnh tới chăm sóc Viên Diệp, tất nhiên sẽ muốn tìm một người thay thế.
Lúc này, Viên Diệp nhìn thấy đồ ăn bên trong cặp lồng, kinh hỉ nói: “Là sườn chua ngọt.” Sau lại nhíu mày buồn rầu: “Tiếc là tớ vừa ăn nhiều quá, giờ ăn không nổi.”
Thương Mặc cười cười, dùng đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Viên Diệp, cười meo meo nói: “Bác sĩ bảo cậu phải bổ sung dinh dưỡng. Nào, há miệng ra.”
Miếng sườn kia nhìn thật sự là ngon tới mức phải nuốt nước miếng, hơn nữa mùi thơm cũng thật hấp dẫn. Viên Diệp nhịn không được há miệng cắn, nhai nuốt xong thỏa mãn thở ra một tiếng: “Ngon quá, cậu cũng ăn đi.”
Thương Mặc thấy y ăn ngon cũng cùng ăn một miếng, quả nhiên thật ngon, nhưng cậu cũng chỉ ăn một miếng rồi thôi. Thương Mặc không thích ăn ngọt.
Trước đó đã ăn nên Viên Diệp cũng chỉ được ba miếng.
Sau khi ăn xong, Thương Mặc nói với Viên Diệp: “Ba giờ chiều này nhà thiết kế Lâm Phi sẽ đến đo kích cỡ quần áo. Lúc đấy cậu đừng ngủ.”
Viên Diệp gật đầu: “Ừ, Kiều Lẫm đã nói với tớ rồi.”
“Vậy thì được rồi.” – Thương Mặc nhìn đồng hồ, đã mười hai rưỡi, nghĩ rằng Viên Diệp muốn ngủ trưa nên đứng dậy rời đi – “Cậu ngủ trưa đi, bao giờ dậy nhà thiết kế Lâm Phi tới là vừa.”
Sau đó lại nhớ tới những hành động kỳ quái của Lâm Phi hôm qua, trên mặt Thương Mặc thoáng lộ vẻ do dự.
“Làm sao vậy?” – Viên Diệp thấy được, vội hỏi.
Thương Mặc bĩu môi nói: “Cậu chú ý Lâm Phi một chút.”
Viên Diệp ngẩn người, không thể hiểu nổi.
Thương Mặc giải thích: “Cậu chú ý giữ khoảng cách với anh ta, đừng để anh ta nhân cơ hội ăn đậu hũ của cậu.”
Viên Diệp nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía cậu: “Anh ta làm gì cậu à?”
Thương Mặc không quá tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Cậu chú ý một chút là được. Tớ đi tập đã, tối sẽ qua thăm cậu.”
“Ừ, tối mang một bản in thử cho tớ nhé.”
“Được.” – Thương Mặc nghĩ vết thương ở chân của Viên Diệp mới thật sự nghiêm trọng còn cổ họng thì không làm sao, hơn nữa Viên Diệp còn chưa tập mấy bài hát, chờ xuất viện rồi mới tập chắc chắn sẽ không kịp.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, điện thoại của Thương Mặc vang lên, là Đỗ Thác gọi đến.
Thương Mặc do dự một chút mới chịu nhấc máy.
“Mặc Mặc” – Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của Đỗ Thác.
Thương Mặc không quen nghe hắn gọi mình theo cách buồn nôn như vậy, toàn thân nổi hết cả da gà. Cậu nói: “Đỗ tổng.”
Đỗ Thác bên kia im lặng, một lúc sau mới ôn nhu nói: “Ngoan, gọi tôi là Đỗ Thác.”
Đây là uống nhầm thuốc gì? Thương Mặc khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời gọi một tiếng.
Đỗ Thác lúc này mới vừa lòng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi.” – Thương Mặc trả lời.
“Thân thể thế nào?”
“Đã xuất viện, không có gì đáng lo.”
“Sao lại xuất viện sớm như thế? Em có mệt không?”
Kiểu hỏi han quan tâm này thật khiến Thương Mặc sửng sốt. Cậu trả lời: “Em bị thương không nặng.”
“Thương không nặng cũng phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
“Cũng không có việc gì, ở bệnh viện chỉ thêm mệt.” – Thương Mặc vừa nói vừa ra khỏi bệnh viện, lên xe Kiều Lẫm sắp xếp, gật đầu với lái xe rồi mới hỏi – “Anh không phải bị lệch múi giờ sao?”
Cậu nói câu này là ám chỉ Đỗ Thác cúp điện thoại, đi chỉnh lại múi giờ, nhưng Đỗ Thác sau khi nghe xong lại cười đến thanh âm cũng sáng sủa. Hắn dịu dàng nói: “Hóa ra Mặc Mặc lại quan tâm tôi như vậy. Yên tâm, tôi đã thích ứng được rồi.”
Kỳ thật Đỗ Thác mới chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ, một mặt là vì bị giọng nói kia làm cho tức giận, một mặt là do thói quen, nói không mệt mỏi chỉ là nói dối.
“Vậy thì tốt rồi.” – Thương Mặc tiếp tục nói – “Em đến công ty rồi, cúp máy đây. Tạm biệt.”
Đỗ Thác nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: “Được, Mặc Mặc đừng cố sức, chú ý nghỉ ngơi, tối tôi sẽ gọi lại cho em.”
Thương Mặc cúp máy, nhìn điện thoại đi động, tại sao cậu cứ có cảm giác Đỗ Thác so với trước đây dính người hơn không ít.
Đến công ty, Thương Mặc thấy Nghiêm Diệc đang đi vào thang mày liền dừng lại. Người này không dễ dây vào, hạn chế tiếp xúc là tốt nhất.
Ai ngờ Nghiêm Diệc lại thấy cậu, hắn ấn nút cho cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại mở ra, nâng cằm nhìn về phía Thương Mặc, không vui nói: “Sao còn không vào!”
Thương Mặc không còn cách nào khác, đành phải đi qua.
Cũng may trong thang máy không chỉ có cậu và Nghiêm Diệc, Nghiêm Diệc cũng không tỏ ra chán ghét hay nói lời châm chọc Thương Mặc. Điều này khiến cậu phải nhẹ nhàng thở ra.
Thương Mặc và Nghiêm Diệc không cùng lên một tầng. Cậu lên tầng bốn, mà hắn lại lên tầng cao nhất. Chỉ chốc lát sau Thương Mặc đã đến nơi, cậu vội vàng đi ra khỏi thang máy như chạy trốn, bỏ lại sau lưng những lời xì xào bán tán như muốn găm vào xương sống.
Đến phòng tập, Thương Mặc kinh ngạc phát hiện ra Kiều Lẫm cũng đang ở đây. Cậu đi về phía anh, gọi to: “Kiều Lẫm.”
Kiều Lẫm đang cầm văn kiện, không biết là đang nhìn nội dung gì, nghe thấy tiếng gọi này cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Nói cho cậu một tin tốt, chuyện nhà tài trợ đã xử lý xong xuôi. Có một số nhà tài trợ đã rút vốn, nhưng giờ lại có vài nhà tài trợ mới đầu tư, cho nên xem như không có tổn thất gì.”
Thương Mặc thật sự bội phục năng lực làm việc của Kiều Lẫm. Cậu kính nể: “Kiều Lẫm, anh thật lợi hại.”
Kiều Lẫm đưa văn kiện trong tay cho cậu, nói: “Chuyện này không phải tôi làm.”
Thương Mặc nhận văn kiện từ tay Kiều Lẫm, vừa mới lướt qua một cái lại nghe thấy lời nói của người đại diện, lập tức chuyển ánh mắt đến bên người Kiều Lẫm.
Người đại diện nhún vai, nói: “Cậu nhìn nữa cũng vô ích, chuyện này thật sự không phải do tôi làm.”
Thương Mặc thu lại ánh mắt, “À” một tiếng.
Xem ra, tám chín phần là người nọ xử lý.
“Đây là bản thảo trang phục trưa nay Lâm Phi bảo tôi đưa cho cậu. Cậu nhìn xem thế nào.” – Kiều Lẫm bảo cậu nhìn văn kiện trên tay.
Thương Mặc nghe lời đem ánh mắt đặt về chỗ cũ, chỉ thấy trong đó là bản thảo của hơn mười bộ trang phục, thiết kế vô cùng xinh đẹp mà sáng tạo, nét vẽ cũng rất mỹ miều, nhất là những đường cong, trông thật lưu loát.
Không thể không nói, tuy rằng Lâm Phi có chút kì quái, nhưng những thiết kế của hắn thật sự rất đẹp.
Thương Mặc nhìn cho đã mới đóng văn kiện lại, đưa cho Kiều Lẫm: “Đẹp quá!”
Kiều Lẫm không nhận mà lại nói với cậu: “Lâm Phi bảo cậu tự chọn ra năm bộ.”
Thương Mặc nghe vậy gãi đầu, có chút khó xử nói: “Cái này, em không biết nhiều về trang phục, chỉ sợ không chọn được cho anh ta.”
Hơn nữa, bộ nào cũng đẹp, phải lựa chọn sẽ rất đau lòng.
“Ý của cậu ta là để cậu chọn ra năm bộ mình thích nhất, sau đó sẽ tiếp tục sửa năm bộ còn lại cho đến khi nào thích hợp với cậu nhất thì thôi.”
“À vậy thì tốt quá.”
Sau khi chọn ra năm bộ, Thương Mặc đưa lại văn kiện cho Kiều Lẫm. Anh đặt nó lên giá, nhìn Thương Mặc nói: “ Luyện tập đi, tôi giám sát cậu.”
Thương Mặc khóc không ra nước mắt: “Vâng.”
Trước đây khi cậu cùng Viên Diệp luyện tập còn có thể hạn chế được sự áp bức của Kiều Lẫm, nhưng giờ chỉ có một mình cậu thôi. Thương Mặc hữu khí vô lực tỏ vẻ, Diệp tử cậu nhất định phải khỏe lại thật nhanh, tớ nhớ cậu lắm rồi!
Một buổi chiều tra tấn trôi qua, Thương Mặc và Kiều Lẫm lần đầu tan tầm cùng nhau ăn cơm, sau đó mua đồ ăn đến bệnh viện cho Viên Diệp.
Hết chương 15.