Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186: Di chứng?
TSCPTĐK - Chương 186
Chương 186: Di chứng?
Trang Hạo đi vào phòng, nhìn thấy Kỳ Hằng đang nửa nằm trên giường, Kỳ Thiếu Vinh ngồi bên cạnh, hai người trò chuyện vui vẻ, không khí tốt đẹp vô cùng.
Thấy được cảnh tượng này, trong lòng Trang Hạo không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.
"Trang đại thiếu, sao ngươi lại tới đây?" Kỳ Hằng hỏi.
Trang Hạo cười đáp: "Ta nghe nói lúc trước ngươi bị thương, cho nên tới xem thử, ngươi có ổn không?"
Kỳ Hằng quỷ dị nhìn kỹ Trang Hạo mấy lần: "Ta khá tốt, chỉ là, Trang đại thiếu...... sắc mặt ngươi không tốt lắm a, xảy ra chuyện gì sao?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có!"
Kỳ Hằng cười cười nhìn Trang Hạo: "Có phải Tả Vân Phi nói gì đó với ngươi không, ngươi đừng để ý tới hắn, bởi vì hắn quá phiền, cho nên ta liền nói mấy lời mê sảng bịt miệng hắn lại."
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh tò mò nhìn Kỳ Hằng: "A Hằng, ngươi nói mê sảng gì vậy?"
Kỳ Hằng thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Cũng không có gì đặc biệt, hắn hỏi ta có phải ta thích thiếu gia hay không, ta liền nói, ta rất yêu ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh ngây người một lúc, ngay sau đó vui sướng cười lên, "Thì ra A Hằng thích ta, ta thật vinh hạnh......"
"Thiếu gia ưu tú như vậy, ai cũng yêu thích ngươi."
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thích người như Tả Vân Phi kia chứ." Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nói.
Nghe thấy Kỳ Thiếu Vinh nhắc tới Tả Vân Phi, sắc mặt Kỳ Hằng nháy mắt trầm xuống.
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn sắc mặt của Kỳ Hằng: "Làm sao vậy? Năm đó ngươi đối xử không tốt với hắn, hiện tại hắn vẫn còn ra tay tương trợ, có thể thấy được lòng dạ của hắn còn rất rộng rãi."
Kỳ Hằng cười nhạo một tiếng: "Hắn lòng dạ rộng rãi? Thiếu gia, ngươi suy nghĩ nhiều."
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Hắn đã làm gì ngươi sao?"
"Không có gì." Kỳ Hằng quay mặt qua, một bộ không muốn nói nhiều.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
.........
Giang Cầm Tâm ngồi bên cạnh đống lửa, thấy sắc mặt nàng không tốt, Giang Hà hỏi: "Cầm Tâm, ngươi làm sao vậy?"
Giang Cầm Tâm lắc đầu: "Không có gì."
Tả Vân Phi là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ Tấn Quốc, tuy rằng Giang Cầm tâm cảm thấy cơ hội của nàng không quá lớn, nhưng ít nhiều vẫn ôm trong lòng mấy phần may mắn, đáng tiếc, Giang Cầm Tâm phát hiện, ánh mắt của Tả Vân Phi trước nay đều chỉ đặt trên người Kỳ Hằng.
Tuy rằng mỗi lần ánh mắt Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng đều rất hung tợn, nhưng khi Kỳ Hằng thật sự gặp phải nguy hiểm, Tả Vân Phi cơ bản là không che dấu nổi lo lắng, cũng không biết Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi rốt cuộc là từng có quá khứ như thế nào.
"Tả thiếu hình như rất quan tâm Kỳ Hằng!" Giang Cầm Tâm nhìn về phía tiểu viện di động của Kỳ Hằng, than thở một tiếng.
Giang Hà gật đầu: "Đúng thế! Ta đã rất lâu chưa từng thấy Tả thiếu để ý một người như vậy."
Năm đó Tả Vân Phi cũng được coi là thiếu niên hào phóng rộng rãi, thích kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, nhân duyên rất không tồi, bất quá, từ sau khi trúng độc, đám bằng hữu trước đây của Tả Vân Phi liền bắt đầu dần dần xa cách hắn.
Sau khi Tả Vân Phi khôi phục thực lực, trở lại Tả gia, người muốn kết giao với hắn cơ hồ là nối liền không dứt, nhưng có lẽ Tả Vân Phi sau chuyện kia chịu quá nhiều đả kích, tính cách liền cổ quái lên, người muốn kết giao với Tả Vân Phi đều thất bại trở về, ngay cả đám huynh đệ tỷ muội trong gia tộc cũng không thân với hắn.
Mấy năm trôi qua, Tả Vân Phi làm chuyện gì cũng đều độc lai độc vãng.
"Ta cảm thấy oán khí của Kỳ Hằng đối với Giang gia chúng ta hình như rất nặng." Giang Cầm Tâm nói.
Giang Hà gật đầu: "Đúng vậy!" Hắn thật sự có chút lo lắng Kỳ Hằng sẽ có tâm trả thù, mấy ngày này hắn đã vài lần muốn hòa hoãn quan hệ với Kỳ Hằng, nhưng người kia hoàn toàn là không để ý tới hắn.
Năm đó Giang Hằng vì không trả nổi tiền thuốc men, bệnh nặng bỏ mình, nghe nói Giang Cẩn rất coi trọng người đệ đệ này, nếu Kỳ Hằng thật sự là Giang Cẩn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới Giang gia.
"Không nghĩ tới Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh cư nhiên lại có thể an toàn lui thân." Giang Hà cảm thán.
Chuyện mấy quốc gia thành lập liên minh đối phó với Trang Hạo, Giang Hà cũng biết, vốn nàng còn cho rằng, dù Trang Hạo có thể trốn thoát khỏi đuổi giết, Kỳ Hằng cùng Đường Thiên Phong cũng sẽ khó qua khỏi kiếp nạn này, không nghĩ tới bọn họ ngay từ đầu đã chia thành hai đường. Từ thái độ của Tả Vân Phi, xem ra cho dù Trang Hạo không bảo hộ Kỳ Hằng, Tả Vân Phi cũng sẽ không để Kỳ Hằng xảy ra chuyện.
Giang Cầm Tâm híp mắt lại: "Ta nghe nói, mấy hoàng tử Tĩnh Quốc mưu đồ chuyện này đã lâu, thật không hiểu rốt cuộc bọn họ đã mưu đồ được cái gì!"
Giang Hà thở ra một hơi: "Chuyện đã tới nước này, mặc kệ bọn họ có mưu hoa cái gì, phỏng chừng cũng đều đã thất bại."
Giang Cầm Tâm: "......"
..........
Sáng sớm, Kỳ Thiếu Vinh lười biếng dựa vào vai Trang Hạo, ngồi bên cạnh đống lửa, chờ Trang Hạo nướng xong thịt nướng.
Kỳ Hằng vừa từ trong tiểu viện đi ra liền nhìn thấy được một màn ấm áp này.
"Dậy rồi sao! Ngủ ngon không?" Tả Vân Phi đi đến bên người Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Hằng liếc mắt nhìn Tả Vân Phi một cái, nhàn nhạt nói: "Ngủ rất tốt."
Tả Vân Phi cười lạnh một tiếng: "Bởi vì Kỳ Thiếu Vinh tới, cho nên ngươi mới ngủ ngon như vậy sao?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Thiếu gia tới, biết hắn đã an toàn, ta liền an tâm rồi, ngủ đương nhiên cũng thoải mái."
Tả Vân Phi nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Quan hệ của Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo rất tốt, có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ thành thân."
Kỳ Hằng gật đầu: "Chắc vậy."
"Nếu bọn họ thành thân, ngươi khẳng định là sẽ thương tâm muốn chết!"
"Ta vì sao phải thương tâm?" Kỳ Hằng nghiêng đầu hỏi.
"Nhìn người ngươi yêu thành thân chẳng lẽ còn không thương tâm sao? Đầu óc ngươi rốt cuộc là làm từ cái gì, a, ta thiếu chút nữa quên mất, ngươi là động vật máu lạnh, mạch não không giống người bình thường." Tả Vân Phi khinh thường hừ một hơi.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi! Nhìn thấy người ngươi yêu có được hạnh phúc chính là một chuyện đáng mừng a!"
Tả Vân Phi: "......"
"Tả Vân Phi, ngươi có từng yêu ai chưa?" Kỳ Hằng hỏi.
"Không có, yêu là thứ gì? Quá không thú vị!" Tả Vân Phi không cần nghĩ ngợi đáp.
Kỳ Hằng gật đầu: "Không có là tốt rồi, bị ngươi như ngươi yêu, vậy người kia quả thật là quá xui xẻo!"
Tả Vân Phi: "...... Cái này không phiền ngươi phải lo lắng, dù sao cho dù ta có người yêu thích, người đó cũng sẽ không phải là ngươi!"
Kỳ Hằng cười nói: "Ngươi đã nói như vậy, ta liền yên tâm rồi."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, thấy Kỳ Hằng đang nói chuyện cùng Tả Vân Phi, liền vẫy vẫy tay với bọn họ, "A Hằng, ngươi tới đây đi, đứng đó làm gì!"
Kỳ Hằng nhấc chân vừa định bước tới, ngay lập tức liền bị Tả Vân Phi kéo lại.
Hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi lại có chuyện gì?"
"Phu thê người ta đang gắn bó keo sơn, ngươi quá đó trộn lẫn một chân quá không thích đáng!" Tả Vân Phi nói.
"Là thiếu gia gọi ta qua, có phải ngươi điếc rồi không?" Kỳ Hằng không kiên nhẫn mắng.
"Ta đã nghe thấy, bất quá, nếu như ngươi có chút tự giác, chẳng lẽ không cảm thấy nên chủ động cự tuyệt thì tốt hơn sao?"
"Ngươi......"
Tả Vân Phi kéo tay Kỳ Hằng, ngồi xuống một chỗ xa xa, "Muốn ăn cái gì, ta nướng cho ngươi."
Kỳ Hằng tức giận nói: "Có phải ngươi mắc có bệnh rồi không?"
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng: "Ta đã sớm nói với ngươi rồi, cho dù ta có bệnh, vậy đó cũng nhất định là do ngươi làm hại!"
Kỳ Hằng: "......" Cho nên đây là di chứng trị liệu năm đó hắn lưu lại sao?
........
Trang Hạo nhìn về phía Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng: "Kỳ Hằng bị Tả Vân Phi túm đi rồi."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta thấy được."
Trang Hạo vuốt cằm, suy tư nói: "Tả Vân Phi xem ra là thật sự có ý tứ với Kỳ Hằng a!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Hằng ngồi bên cạnh Tả Vân Phi, thấy ánh mắt Kỳ Thiếu Vinh nhìn qua, trong lòng không khỏi cổ quái lên.
"Ngươi xem con chim này đi, có phải rất giống Thực Kim Điểu hôm qua bắt ngươi không?" Tả Vân Phi nói.
"Không giống, giống chỗ nào? Hình thể, màu sắc đều không giống, mắt của ngươi rốt cuộc là đui hay mù rồi?" Kỳ Hằng lạnh lùng đáp.
"Không giống sao? Không giống thì không giống đi. Ngươi muốn ăn thịt nướng hương vị gì, ta nướng cho ngươi ăn." Tả Vân Phi ân cần hỏi.
Kỳ Hằng hồ nghi đánh giá Tả Vân Phi, "Ngươi muốn nướng thịt cho ta? Không thể nào, ngươi khi nào thi tốt bụng như vậy?"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ta vẫn luôn rất tốt a! Lại nói tiếp, lúc trước ngươi bị Thực Kim Điểu bắt đi, bộ dáng kinh hoàng thất thố giãy giụa trên không trung, quả thật là rất buồn cười! Thì ra ngươi cũng biết sợ hãi!"
Kỳ Hằng: "......"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Sao ngươi không nói gì?"
"Không có gì để nói với ngươi." Kỳ Hằng đáp.
"Phải vậy không? Ngươi không muốn nói chuyện với ta, nhưng nếu là Kỳ Thiếu Vinh nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ mừng rỡ như điên đi."
"Đúng vậy! Nếu như là thiếu gia, ta nhất định sẽ vui mừng muốn chết, có câu nói là, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu*, lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, nói chuyện uống rượu là bởi vì người khác nhau mà khác nhau."
Tả Vân Phi trầm mặt xuống: "Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đang trò chuyện rất vui vẻ, không rảnh để phản ứng đến ngươi."
Kỳ Hằng: "......"
Kỳ Hằng bị Tả Vân Phi giữ chân hồi lâu, khó khăn lắm mới thoát thân được.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi cùng Tả thiếu rốt cuộc là làm sao vậy? Các ngươi......"
Kỳ Hằng hít sâu một hơi: "Có thể là di chứng ta trị liệu cho hắn năm đó, may là ta chỉ trị liệu cho một mình hắn, nếu như người nào cũng để lại di chứng nghiêm trọng như vậy......" Vậy hắn rốt cuộc còn có thể sống được nữa hay không?
Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa mũi: "Loại di chứng này hình như không thường thấy cho lắm, ta còn chưa nghe qua bao giờ."
"Không có sao? Ta nhớ thiếu gia đã từng nói qua rồi."
Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy ngoài ý muốn: "Phải vậy không? Ta từng nói đến rồi sao?"
"Đúng vậy! Ta nhớ thiếu gia từng nói đến một loại bệnh, gọi là hội chứng Stockholm, nói ngắn gọn chính là thiếu đánh!" Kỳ Hằng đáp.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Hắn đúng là đã từng nói đến loại bệnh này, bất quá, tình huống của Tả Vân Phi hình như không đơn giản chỉ là Stockholm đâu.
Trang Hạo tràn đầy quái dị hỏi: "Hội chứng Stockholm? Đó là chứng bệnh kỳ quái gì?"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Loại tình huống này rất thiên môn, ngươi không cần biết."
Trang Hạo: "......"
....................
*Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (Trích "Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp")
Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp - Âu Dương Tu
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.
Ngày Xuân ở Tây hồ gởi ông Tư Pháp họ Tạ (Dịch thơ: Lưu Khâm Hưng)
Cùng bạn hiền ngàn ly không đủ,
Kẻ không quen không muốn nửa lời.
Trên hồ một chén chơi vơi,
Nhớ người bạn cũ chân trời xa xăm.
Chương 186: Di chứng?
Trang Hạo đi vào phòng, nhìn thấy Kỳ Hằng đang nửa nằm trên giường, Kỳ Thiếu Vinh ngồi bên cạnh, hai người trò chuyện vui vẻ, không khí tốt đẹp vô cùng.
Thấy được cảnh tượng này, trong lòng Trang Hạo không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.
"Trang đại thiếu, sao ngươi lại tới đây?" Kỳ Hằng hỏi.
Trang Hạo cười đáp: "Ta nghe nói lúc trước ngươi bị thương, cho nên tới xem thử, ngươi có ổn không?"
Kỳ Hằng quỷ dị nhìn kỹ Trang Hạo mấy lần: "Ta khá tốt, chỉ là, Trang đại thiếu...... sắc mặt ngươi không tốt lắm a, xảy ra chuyện gì sao?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có!"
Kỳ Hằng cười cười nhìn Trang Hạo: "Có phải Tả Vân Phi nói gì đó với ngươi không, ngươi đừng để ý tới hắn, bởi vì hắn quá phiền, cho nên ta liền nói mấy lời mê sảng bịt miệng hắn lại."
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh tò mò nhìn Kỳ Hằng: "A Hằng, ngươi nói mê sảng gì vậy?"
Kỳ Hằng thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Cũng không có gì đặc biệt, hắn hỏi ta có phải ta thích thiếu gia hay không, ta liền nói, ta rất yêu ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh ngây người một lúc, ngay sau đó vui sướng cười lên, "Thì ra A Hằng thích ta, ta thật vinh hạnh......"
"Thiếu gia ưu tú như vậy, ai cũng yêu thích ngươi."
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thích người như Tả Vân Phi kia chứ." Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nói.
Nghe thấy Kỳ Thiếu Vinh nhắc tới Tả Vân Phi, sắc mặt Kỳ Hằng nháy mắt trầm xuống.
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn sắc mặt của Kỳ Hằng: "Làm sao vậy? Năm đó ngươi đối xử không tốt với hắn, hiện tại hắn vẫn còn ra tay tương trợ, có thể thấy được lòng dạ của hắn còn rất rộng rãi."
Kỳ Hằng cười nhạo một tiếng: "Hắn lòng dạ rộng rãi? Thiếu gia, ngươi suy nghĩ nhiều."
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Hắn đã làm gì ngươi sao?"
"Không có gì." Kỳ Hằng quay mặt qua, một bộ không muốn nói nhiều.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
.........
Giang Cầm Tâm ngồi bên cạnh đống lửa, thấy sắc mặt nàng không tốt, Giang Hà hỏi: "Cầm Tâm, ngươi làm sao vậy?"
Giang Cầm Tâm lắc đầu: "Không có gì."
Tả Vân Phi là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ Tấn Quốc, tuy rằng Giang Cầm tâm cảm thấy cơ hội của nàng không quá lớn, nhưng ít nhiều vẫn ôm trong lòng mấy phần may mắn, đáng tiếc, Giang Cầm Tâm phát hiện, ánh mắt của Tả Vân Phi trước nay đều chỉ đặt trên người Kỳ Hằng.
Tuy rằng mỗi lần ánh mắt Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng đều rất hung tợn, nhưng khi Kỳ Hằng thật sự gặp phải nguy hiểm, Tả Vân Phi cơ bản là không che dấu nổi lo lắng, cũng không biết Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi rốt cuộc là từng có quá khứ như thế nào.
"Tả thiếu hình như rất quan tâm Kỳ Hằng!" Giang Cầm Tâm nhìn về phía tiểu viện di động của Kỳ Hằng, than thở một tiếng.
Giang Hà gật đầu: "Đúng thế! Ta đã rất lâu chưa từng thấy Tả thiếu để ý một người như vậy."
Năm đó Tả Vân Phi cũng được coi là thiếu niên hào phóng rộng rãi, thích kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, nhân duyên rất không tồi, bất quá, từ sau khi trúng độc, đám bằng hữu trước đây của Tả Vân Phi liền bắt đầu dần dần xa cách hắn.
Sau khi Tả Vân Phi khôi phục thực lực, trở lại Tả gia, người muốn kết giao với hắn cơ hồ là nối liền không dứt, nhưng có lẽ Tả Vân Phi sau chuyện kia chịu quá nhiều đả kích, tính cách liền cổ quái lên, người muốn kết giao với Tả Vân Phi đều thất bại trở về, ngay cả đám huynh đệ tỷ muội trong gia tộc cũng không thân với hắn.
Mấy năm trôi qua, Tả Vân Phi làm chuyện gì cũng đều độc lai độc vãng.
"Ta cảm thấy oán khí của Kỳ Hằng đối với Giang gia chúng ta hình như rất nặng." Giang Cầm Tâm nói.
Giang Hà gật đầu: "Đúng vậy!" Hắn thật sự có chút lo lắng Kỳ Hằng sẽ có tâm trả thù, mấy ngày này hắn đã vài lần muốn hòa hoãn quan hệ với Kỳ Hằng, nhưng người kia hoàn toàn là không để ý tới hắn.
Năm đó Giang Hằng vì không trả nổi tiền thuốc men, bệnh nặng bỏ mình, nghe nói Giang Cẩn rất coi trọng người đệ đệ này, nếu Kỳ Hằng thật sự là Giang Cẩn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới Giang gia.
"Không nghĩ tới Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh cư nhiên lại có thể an toàn lui thân." Giang Hà cảm thán.
Chuyện mấy quốc gia thành lập liên minh đối phó với Trang Hạo, Giang Hà cũng biết, vốn nàng còn cho rằng, dù Trang Hạo có thể trốn thoát khỏi đuổi giết, Kỳ Hằng cùng Đường Thiên Phong cũng sẽ khó qua khỏi kiếp nạn này, không nghĩ tới bọn họ ngay từ đầu đã chia thành hai đường. Từ thái độ của Tả Vân Phi, xem ra cho dù Trang Hạo không bảo hộ Kỳ Hằng, Tả Vân Phi cũng sẽ không để Kỳ Hằng xảy ra chuyện.
Giang Cầm Tâm híp mắt lại: "Ta nghe nói, mấy hoàng tử Tĩnh Quốc mưu đồ chuyện này đã lâu, thật không hiểu rốt cuộc bọn họ đã mưu đồ được cái gì!"
Giang Hà thở ra một hơi: "Chuyện đã tới nước này, mặc kệ bọn họ có mưu hoa cái gì, phỏng chừng cũng đều đã thất bại."
Giang Cầm Tâm: "......"
..........
Sáng sớm, Kỳ Thiếu Vinh lười biếng dựa vào vai Trang Hạo, ngồi bên cạnh đống lửa, chờ Trang Hạo nướng xong thịt nướng.
Kỳ Hằng vừa từ trong tiểu viện đi ra liền nhìn thấy được một màn ấm áp này.
"Dậy rồi sao! Ngủ ngon không?" Tả Vân Phi đi đến bên người Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Hằng liếc mắt nhìn Tả Vân Phi một cái, nhàn nhạt nói: "Ngủ rất tốt."
Tả Vân Phi cười lạnh một tiếng: "Bởi vì Kỳ Thiếu Vinh tới, cho nên ngươi mới ngủ ngon như vậy sao?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Thiếu gia tới, biết hắn đã an toàn, ta liền an tâm rồi, ngủ đương nhiên cũng thoải mái."
Tả Vân Phi nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo: "Quan hệ của Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo rất tốt, có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ thành thân."
Kỳ Hằng gật đầu: "Chắc vậy."
"Nếu bọn họ thành thân, ngươi khẳng định là sẽ thương tâm muốn chết!"
"Ta vì sao phải thương tâm?" Kỳ Hằng nghiêng đầu hỏi.
"Nhìn người ngươi yêu thành thân chẳng lẽ còn không thương tâm sao? Đầu óc ngươi rốt cuộc là làm từ cái gì, a, ta thiếu chút nữa quên mất, ngươi là động vật máu lạnh, mạch não không giống người bình thường." Tả Vân Phi khinh thường hừ một hơi.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi! Nhìn thấy người ngươi yêu có được hạnh phúc chính là một chuyện đáng mừng a!"
Tả Vân Phi: "......"
"Tả Vân Phi, ngươi có từng yêu ai chưa?" Kỳ Hằng hỏi.
"Không có, yêu là thứ gì? Quá không thú vị!" Tả Vân Phi không cần nghĩ ngợi đáp.
Kỳ Hằng gật đầu: "Không có là tốt rồi, bị ngươi như ngươi yêu, vậy người kia quả thật là quá xui xẻo!"
Tả Vân Phi: "...... Cái này không phiền ngươi phải lo lắng, dù sao cho dù ta có người yêu thích, người đó cũng sẽ không phải là ngươi!"
Kỳ Hằng cười nói: "Ngươi đã nói như vậy, ta liền yên tâm rồi."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, thấy Kỳ Hằng đang nói chuyện cùng Tả Vân Phi, liền vẫy vẫy tay với bọn họ, "A Hằng, ngươi tới đây đi, đứng đó làm gì!"
Kỳ Hằng nhấc chân vừa định bước tới, ngay lập tức liền bị Tả Vân Phi kéo lại.
Hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi lại có chuyện gì?"
"Phu thê người ta đang gắn bó keo sơn, ngươi quá đó trộn lẫn một chân quá không thích đáng!" Tả Vân Phi nói.
"Là thiếu gia gọi ta qua, có phải ngươi điếc rồi không?" Kỳ Hằng không kiên nhẫn mắng.
"Ta đã nghe thấy, bất quá, nếu như ngươi có chút tự giác, chẳng lẽ không cảm thấy nên chủ động cự tuyệt thì tốt hơn sao?"
"Ngươi......"
Tả Vân Phi kéo tay Kỳ Hằng, ngồi xuống một chỗ xa xa, "Muốn ăn cái gì, ta nướng cho ngươi."
Kỳ Hằng tức giận nói: "Có phải ngươi mắc có bệnh rồi không?"
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng: "Ta đã sớm nói với ngươi rồi, cho dù ta có bệnh, vậy đó cũng nhất định là do ngươi làm hại!"
Kỳ Hằng: "......" Cho nên đây là di chứng trị liệu năm đó hắn lưu lại sao?
........
Trang Hạo nhìn về phía Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng: "Kỳ Hằng bị Tả Vân Phi túm đi rồi."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta thấy được."
Trang Hạo vuốt cằm, suy tư nói: "Tả Vân Phi xem ra là thật sự có ý tứ với Kỳ Hằng a!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Hằng ngồi bên cạnh Tả Vân Phi, thấy ánh mắt Kỳ Thiếu Vinh nhìn qua, trong lòng không khỏi cổ quái lên.
"Ngươi xem con chim này đi, có phải rất giống Thực Kim Điểu hôm qua bắt ngươi không?" Tả Vân Phi nói.
"Không giống, giống chỗ nào? Hình thể, màu sắc đều không giống, mắt của ngươi rốt cuộc là đui hay mù rồi?" Kỳ Hằng lạnh lùng đáp.
"Không giống sao? Không giống thì không giống đi. Ngươi muốn ăn thịt nướng hương vị gì, ta nướng cho ngươi ăn." Tả Vân Phi ân cần hỏi.
Kỳ Hằng hồ nghi đánh giá Tả Vân Phi, "Ngươi muốn nướng thịt cho ta? Không thể nào, ngươi khi nào thi tốt bụng như vậy?"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ta vẫn luôn rất tốt a! Lại nói tiếp, lúc trước ngươi bị Thực Kim Điểu bắt đi, bộ dáng kinh hoàng thất thố giãy giụa trên không trung, quả thật là rất buồn cười! Thì ra ngươi cũng biết sợ hãi!"
Kỳ Hằng: "......"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Sao ngươi không nói gì?"
"Không có gì để nói với ngươi." Kỳ Hằng đáp.
"Phải vậy không? Ngươi không muốn nói chuyện với ta, nhưng nếu là Kỳ Thiếu Vinh nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ mừng rỡ như điên đi."
"Đúng vậy! Nếu như là thiếu gia, ta nhất định sẽ vui mừng muốn chết, có câu nói là, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu*, lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, nói chuyện uống rượu là bởi vì người khác nhau mà khác nhau."
Tả Vân Phi trầm mặt xuống: "Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đang trò chuyện rất vui vẻ, không rảnh để phản ứng đến ngươi."
Kỳ Hằng: "......"
Kỳ Hằng bị Tả Vân Phi giữ chân hồi lâu, khó khăn lắm mới thoát thân được.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi cùng Tả thiếu rốt cuộc là làm sao vậy? Các ngươi......"
Kỳ Hằng hít sâu một hơi: "Có thể là di chứng ta trị liệu cho hắn năm đó, may là ta chỉ trị liệu cho một mình hắn, nếu như người nào cũng để lại di chứng nghiêm trọng như vậy......" Vậy hắn rốt cuộc còn có thể sống được nữa hay không?
Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa mũi: "Loại di chứng này hình như không thường thấy cho lắm, ta còn chưa nghe qua bao giờ."
"Không có sao? Ta nhớ thiếu gia đã từng nói qua rồi."
Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy ngoài ý muốn: "Phải vậy không? Ta từng nói đến rồi sao?"
"Đúng vậy! Ta nhớ thiếu gia từng nói đến một loại bệnh, gọi là hội chứng Stockholm, nói ngắn gọn chính là thiếu đánh!" Kỳ Hằng đáp.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Hắn đúng là đã từng nói đến loại bệnh này, bất quá, tình huống của Tả Vân Phi hình như không đơn giản chỉ là Stockholm đâu.
Trang Hạo tràn đầy quái dị hỏi: "Hội chứng Stockholm? Đó là chứng bệnh kỳ quái gì?"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Loại tình huống này rất thiên môn, ngươi không cần biết."
Trang Hạo: "......"
....................
*Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (Trích "Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp")
Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp - Âu Dương Tu
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.
Ngày Xuân ở Tây hồ gởi ông Tư Pháp họ Tạ (Dịch thơ: Lưu Khâm Hưng)
Cùng bạn hiền ngàn ly không đủ,
Kẻ không quen không muốn nửa lời.
Trên hồ một chén chơi vơi,
Nhớ người bạn cũ chân trời xa xăm.