Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Khóe môi mẹ Tô ngập ngừng, hai mắt lộ ra hoảng sợ, nhìn chằm chằm xe Mercedes bị biến dạng một câu cũng không nói ra được.
Đám người chung quanh xôn xao, nhao nhao vây xem.
Qua một lúc lâu, Tô Tinh mới đỡ mẹ cô từ dưới đất lên, hai chân mẹ Tô cực kỳ không có sức, sắc mặt trắng bệch, một dáng vẻ chưa hết kinh hoàng.
Ngày hôm nay nếu không phải là do Lâm Bất Phàm, bà đã không
còn trên đời nữa.
“Mẹ, không sao, không sao…” Tô Tình trấn an mẹ.
“Tại sao trên thế giới có thể có chuyện như vậy.” Trong kinh hoàng mẹ Tô lộ ra ba phần khó có thể tin, bà quay đầu nhìn về phía Lâm Bất Phàm, run rẩy hỏi: “Cậu là thần thánh phương nào?”
Sắc mặt Lâm Bất Phàm trấn định, cảnh tượng đụng xe là lần thứ hai thấy, còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đáy lòng cũng run rẩy.
“Cháu đã nói, cháu có thể biết
trước một ít chuyện của tương lai, bất kể nói thế nào, dì, mạng của dì cháu cứu về rồi, có thể đưa cháu tiền hay không, cháu không có thời gian.”
Hôm qua bệnh viện cũng đã hạ tối hậu thư, hôm nay nhất định phải nộp tiền thuốc men, nếu không… mẹ của Lâm Bất Phàm sẽ bị đuổi khỏi.
“Có thể, có thể, mạng của dì là cháu cứu, sao dì có thể không đưa được chứ.” Mẹ Tô vừa mới dứt lời, nhíu mày: “Thời điểm bây giờ, tài vụ của công ty dì đã tan việc, ngân hàng cũng đóng cửa,
nếu không, sáng mai dì kêu tài vụ gửi qua sớm cho cháu, cháu nói cho dì tài khoản ngân hàng của cháu.”
Lâm Bất Phàm sờ càm một cái, quan sát mẹ Tô một chút, nói: “Dì sẽ không lừa cháu?”
“Tuyệt đối sẽ không, cháu yên tâm.” Cái mạng này của mẹ Tô là Lâm Bất Phàm cho, hiện tại bà còn hoảng sợ bất an, làm sao dám lừa Lâm Bất Phàm.
“Lâm Bất Phàm cậu yên tâm, mẹ tớ không thiếu 50 vạn. Tớ cam đoan với cậu, nhất định tuân thủ
lời hứa.” Tô Tình sợ run phát lời thề.
“Tốt! Cháu tin tưởng hai người, thẻ ngân hàng cháu không có, ngày mai trực tiếp đưa cháu tiền mặt là được.”
“Được! Sáng sớm dì liền đi rút tiền.” Mẹ Tô sảng khoái nói.
Nói xong những lời này, Lâm Bất Phàm nhìn thời gian một chút, thì đi bệnh viện xem mẹ.
Đợi Lâm Bất Phàm đi rồi, mẹ Tô nói với Tô Tình: “Vị bạn học này của con không đơn giản.”
“Con của cảm thấy nhưu vậy.” Lúc này Tô Tình nảy sinh rất nhiều hiếu kỳ đối với Lâm Bất Phàm.
Người này thực sự có thể biết trước tương lai sao?
“Tình Tình, về sau con phải nghĩ cách đến gần cậu ta một chút.” Lấy lại tinh thần trong đầu mẹ Tô thoáng qua kẻ đầu cơ của xã hội – tiểu tử này có năng lực biết trước, nếu như có thể làm việc cho mình, vậy sự nghiệp của mình nhất định có thể nâng cao một bước.
Trên đường đến bệnh viện, Lâm Bất Phàm có chút hối hận, bệnh này của mẹ nếu như không xuất hiện người hiến thận, thì phải dựa vào anh tim kím thận nguyên rồi, 50 vạn không đủ, coi như tìm được thận nguyên, tiền giải phẫu, cộng thêm tiền thuốc về sau cũng là một khoản không rẻ, nếu như thận xuất hiện biến chứng thì tiền cần càng nhiều.
Hối tiếc một hồi sau, Lâm Bất Phàm trấn định tâm tình.
Không sao cả, ít nhất hiện tại có một khoản tài chính khởi động, có thể dùng tiền này tái sinh tiền.
Xuống xe buýt, Lâm Bất Phàm đi về phía một bệnh viện thành phố, lúc đi ngang qua một tiệm sổ số thể thao đột nhiên ngừng chân.
“Trận chung kết lần này nhất định là Brazil thắng.”
“Lời cậu nói chính là nói nhảm, Brazil có người ngoài hành tinh Ronaldo, người này là người dẫn đầu mạnh nhất, trái lại Pháp trên tuyến đầu không có người có thể dùng.”
“Đây chính là một trận thi đấu lượm tiền.”
Khách hàng tiệm vé sô nghị luận.
Đôi mắt Lâm Bất Phàm sáng, khóe miệng từ từ cong lên…
Chỉ cần là là người mê bóng đều nên biết năm 98 cúp thế giới có bao nhiêu “thần kỳ”, Brazil quán quân triển vọng, vậy mà 0 , bại bởi đội Pháp, phải biết rằng Brazil là vương quốc đá bóng, lúc ấy có tiền đạo trâu bò nhất toàn thế giới – Ronaldo, hậu về toàn diện nhất – Carlos, toàn bộ đội minh tinh tập hợp, coi như thua, cũng không khả năng bị đối thủ linh giữ sạch lưới.
Lâm Bất Phàm nhìn lịch trình thi đấu dán trước cửa, trận chung kết là 12 tháng 7, còn có 9 ngày.
Khoản tiền tiếp theo có tin tức rồi.
Đám người chung quanh xôn xao, nhao nhao vây xem.
Qua một lúc lâu, Tô Tinh mới đỡ mẹ cô từ dưới đất lên, hai chân mẹ Tô cực kỳ không có sức, sắc mặt trắng bệch, một dáng vẻ chưa hết kinh hoàng.
Ngày hôm nay nếu không phải là do Lâm Bất Phàm, bà đã không
còn trên đời nữa.
“Mẹ, không sao, không sao…” Tô Tình trấn an mẹ.
“Tại sao trên thế giới có thể có chuyện như vậy.” Trong kinh hoàng mẹ Tô lộ ra ba phần khó có thể tin, bà quay đầu nhìn về phía Lâm Bất Phàm, run rẩy hỏi: “Cậu là thần thánh phương nào?”
Sắc mặt Lâm Bất Phàm trấn định, cảnh tượng đụng xe là lần thứ hai thấy, còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đáy lòng cũng run rẩy.
“Cháu đã nói, cháu có thể biết
trước một ít chuyện của tương lai, bất kể nói thế nào, dì, mạng của dì cháu cứu về rồi, có thể đưa cháu tiền hay không, cháu không có thời gian.”
Hôm qua bệnh viện cũng đã hạ tối hậu thư, hôm nay nhất định phải nộp tiền thuốc men, nếu không… mẹ của Lâm Bất Phàm sẽ bị đuổi khỏi.
“Có thể, có thể, mạng của dì là cháu cứu, sao dì có thể không đưa được chứ.” Mẹ Tô vừa mới dứt lời, nhíu mày: “Thời điểm bây giờ, tài vụ của công ty dì đã tan việc, ngân hàng cũng đóng cửa,
nếu không, sáng mai dì kêu tài vụ gửi qua sớm cho cháu, cháu nói cho dì tài khoản ngân hàng của cháu.”
Lâm Bất Phàm sờ càm một cái, quan sát mẹ Tô một chút, nói: “Dì sẽ không lừa cháu?”
“Tuyệt đối sẽ không, cháu yên tâm.” Cái mạng này của mẹ Tô là Lâm Bất Phàm cho, hiện tại bà còn hoảng sợ bất an, làm sao dám lừa Lâm Bất Phàm.
“Lâm Bất Phàm cậu yên tâm, mẹ tớ không thiếu 50 vạn. Tớ cam đoan với cậu, nhất định tuân thủ
lời hứa.” Tô Tình sợ run phát lời thề.
“Tốt! Cháu tin tưởng hai người, thẻ ngân hàng cháu không có, ngày mai trực tiếp đưa cháu tiền mặt là được.”
“Được! Sáng sớm dì liền đi rút tiền.” Mẹ Tô sảng khoái nói.
Nói xong những lời này, Lâm Bất Phàm nhìn thời gian một chút, thì đi bệnh viện xem mẹ.
Đợi Lâm Bất Phàm đi rồi, mẹ Tô nói với Tô Tình: “Vị bạn học này của con không đơn giản.”
“Con của cảm thấy nhưu vậy.” Lúc này Tô Tình nảy sinh rất nhiều hiếu kỳ đối với Lâm Bất Phàm.
Người này thực sự có thể biết trước tương lai sao?
“Tình Tình, về sau con phải nghĩ cách đến gần cậu ta một chút.” Lấy lại tinh thần trong đầu mẹ Tô thoáng qua kẻ đầu cơ của xã hội – tiểu tử này có năng lực biết trước, nếu như có thể làm việc cho mình, vậy sự nghiệp của mình nhất định có thể nâng cao một bước.
Trên đường đến bệnh viện, Lâm Bất Phàm có chút hối hận, bệnh này của mẹ nếu như không xuất hiện người hiến thận, thì phải dựa vào anh tim kím thận nguyên rồi, 50 vạn không đủ, coi như tìm được thận nguyên, tiền giải phẫu, cộng thêm tiền thuốc về sau cũng là một khoản không rẻ, nếu như thận xuất hiện biến chứng thì tiền cần càng nhiều.
Hối tiếc một hồi sau, Lâm Bất Phàm trấn định tâm tình.
Không sao cả, ít nhất hiện tại có một khoản tài chính khởi động, có thể dùng tiền này tái sinh tiền.
Xuống xe buýt, Lâm Bất Phàm đi về phía một bệnh viện thành phố, lúc đi ngang qua một tiệm sổ số thể thao đột nhiên ngừng chân.
“Trận chung kết lần này nhất định là Brazil thắng.”
“Lời cậu nói chính là nói nhảm, Brazil có người ngoài hành tinh Ronaldo, người này là người dẫn đầu mạnh nhất, trái lại Pháp trên tuyến đầu không có người có thể dùng.”
“Đây chính là một trận thi đấu lượm tiền.”
Khách hàng tiệm vé sô nghị luận.
Đôi mắt Lâm Bất Phàm sáng, khóe miệng từ từ cong lên…
Chỉ cần là là người mê bóng đều nên biết năm 98 cúp thế giới có bao nhiêu “thần kỳ”, Brazil quán quân triển vọng, vậy mà 0
Lâm Bất Phàm nhìn lịch trình thi đấu dán trước cửa, trận chung kết là 12 tháng 7, còn có 9 ngày.
Khoản tiền tiếp theo có tin tức rồi.