Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
“Một nhà em Lâm đã rất đáng thương rồi, mẹ, coi như là mẹ vì con gái tích điểm đức đi. Thỉnh thoảng cũng bộc phát từ bi làm
chút chuyện tốt chứ. Nếu mẹ cứ ngang tàng vậy nữa, con gái mẹ tìm đối tượng cũng là một vấn đề khó khăn.” La Tiêu Tiêu bỉu môi, lộ ra oán trách, thần sắc bất mãn.
Rốt cuộc cũng chỉ có một con gái bảo gối như vậy, La Huệ Châu thở dài, sau đó lại vênh mặt hất hàm sai khiến nói với Lâm Chính Đông: “Hôm nay xem mặt mũi cùa con gái tôi gia hạn thêm cho ông vài ngày, tháng sau đem tiền thuê nhà không thiếu 1 hào đưa tôi, nếu không… tôi liền đuổi các người ra ngoài.”
“Cảm ơn cảm ơn, rất cảm ơn bà.”
Lâm Chính Đông cúi người gật đầu nói.
Lâm Bất Phàm cảm kích nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu.
Đời trước hai người chính là bạn bè.
Lúc ra cửa, Lâm Chính Đông lật toàn bộ túi tiền, đưa cho Lâm Bất Phàm một cái 5 mao tiền xu: “Bất Phàm, cha có lỗi với con, ủy khuất con rồi.”
Năm 98, 5 mao tiền có thể uống một hợp sữa đậu nành, mua một bánh bao.
Lâm Bất Phàm nhận 5 mao tiền xu, giống như nhận một ngọn núi, cha như Alexander
, nhưng cục diện hôm nay sẽ thay đổi.
Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexander đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất.
Ra khỏi cưa, mây lửa mùa hè đã hồng nửa bầu trời, ve sầu trên cây tận lực cất tiếng kêu to. Tiệm tạp hóa ven đường truyền đến bài hát “Thương Tâm Thái Bình Dương” của Nhậm Hiền Tề.
Đi ra cửa thôn, chính là một cái đường nhỏ rừng rậm, La Tiêu Tiêu để tốc mái xéo kiểu Hàn Quốc, mặc áo T-shirt dài tay phong cách Hàn Quốc, phía dưới mặc một chiếc quần rách cổ diển, một dáng vẻ kiêu căng khó thuần, dựa trên một gốc cây dương.
“Em Lâm, qua đây.” La Tiêu Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay nói.
Lâm Bất Phàm đi tới: “Chị Tiêu Tiêu, chị ở đây chờ em sao?”
“Chờ em? Đầu nhỏ của em nghĩ gì thế, chị ở chỗ này hóng gió không được sao? Cho em.” La Tiêu Tiêu đưa một cái túi cho Lâm Bất Phàm, bên trong là vài bánh bao thịt cùng sữa.
Lâm Bất Phàm sửng sốt một chút, nói: “Chị Tiêu Tiêu cảm ơn chị, em không đói bụng.”
“Em nghĩ là chị đặc biệt mua cho em sao, nằm mơ đi, chị chính là mua nhiều ăn không hết, có muốn hay không, không muốn thì
chị cho chó ãn.” La Tiêu Tiêu bĩu môi nói.
Lâm Bất Phàm cộc lốc cười, thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này chính là nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng như đậu hũ.
“Em tuổi chó, cho em là được.” Lâm Bất Phàm tiếp nhận cái túi, trong lòng ấm áp.
“Mẹ em sao rồi?” La Tiêu Tiêu hỏi.
“Không lạc quan, nhưng em sẽ
không bỏ qua.”
“Kzz, ông trời thực sự là biết trêu cợt người, em Lâm em phải chịu đựng.” Nói La Tiêu Tiêu móc ra một bao Hồng Tháp Sơn, châm một điếu liền hút.
Lâm Bất Phàm nhìn La Tiêu Tiêu, nghĩ tới tương lai của cô, một cổ thương xót trong mắt lóe lên: “Bớt hút một chút đi chị, đối với thân thể không tốt.”
Nói xong Lâm Bất Phàm liền bóp tắt điếu thuốc lá.
“Quan tâm chị như vậy? Có phải là thích chị không đấy?” La Tiêu Tiêu cười một cách tự nhiên nói.
“Chị thật đúng là biết tự mình đa tình.”
“Không thừa nhận?” La Tiêu Tiêu đưa tay ghìm chặt cổ Lâm Bất Phàm: “Đừng cho là chị không hiểu tâm tư nam sinh các cậu, tuổi này của cậu, loại đại tỷ tỷ nhưng tụi chị là cám dỗ trí mạng, cậu phải thừa nhận yêu thích chị, chị có thể suy tính một chút, đến lúc đó cậu đến ờ rể nhà chị, cũng không cần vì giao tiền thuê nhà rầu rỉ.”
Lâm Bất Phàm bị ghìm khó chịu, bất đắc dĩ xin khoan dung: “Dạ dạ dạ, em thích chị.”
“Sớm thừa nhận không phải tốt sao, ha ha ha…” La Tiêu Tiêu buông lỏng tay ra, đắc ý nói: “Aizz, đúng là mị lực chết tiệt của chị đây.”
Đến trường học, thấy Tô Tinh đứng ở cửa.
Lâm Bất Phàm đi tới.
Hứa Tình tiến lên nói: “Chào.”
“Chào.”
“Mẹ tớ vừa đi ngân hàng rồi, lấy tiền xong sẽ đưa tới cho cậu.”
“Tốt.” Lâm Bất Phàm khẽ gật đầu, liền đi vào trường học.
Tô Tình vội vàng đuổi theo: “Đêm nay tớ muốn bổ sung tiệc sinh nhật, cậu có thể tới không?”
“Tớ phải đi bệnh viện, thật ngại quá.” Lâm Bất Phàm cự tuyệt.
“Vậy chờ sau khi cậu rời khỏi bệnh viện, tớ cử xe đón cậu, dù sao cũng là bổ sung tiệc sinh nhật, mặc kệ mấy giờ cũng có thể mà.” Tô Tình hết sức muốn tiếp cận Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm không ngốc, anh
biết Tô Tình là muốn mượn hơi anh.
chút chuyện tốt chứ. Nếu mẹ cứ ngang tàng vậy nữa, con gái mẹ tìm đối tượng cũng là một vấn đề khó khăn.” La Tiêu Tiêu bỉu môi, lộ ra oán trách, thần sắc bất mãn.
Rốt cuộc cũng chỉ có một con gái bảo gối như vậy, La Huệ Châu thở dài, sau đó lại vênh mặt hất hàm sai khiến nói với Lâm Chính Đông: “Hôm nay xem mặt mũi cùa con gái tôi gia hạn thêm cho ông vài ngày, tháng sau đem tiền thuê nhà không thiếu 1 hào đưa tôi, nếu không… tôi liền đuổi các người ra ngoài.”
“Cảm ơn cảm ơn, rất cảm ơn bà.”
Lâm Chính Đông cúi người gật đầu nói.
Lâm Bất Phàm cảm kích nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu.
Đời trước hai người chính là bạn bè.
Lúc ra cửa, Lâm Chính Đông lật toàn bộ túi tiền, đưa cho Lâm Bất Phàm một cái 5 mao tiền xu: “Bất Phàm, cha có lỗi với con, ủy khuất con rồi.”
Năm 98, 5 mao tiền có thể uống một hợp sữa đậu nành, mua một bánh bao.
Lâm Bất Phàm nhận 5 mao tiền xu, giống như nhận một ngọn núi, cha như Alexander
, nhưng cục diện hôm nay sẽ thay đổi.
Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexander đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất.
Ra khỏi cưa, mây lửa mùa hè đã hồng nửa bầu trời, ve sầu trên cây tận lực cất tiếng kêu to. Tiệm tạp hóa ven đường truyền đến bài hát “Thương Tâm Thái Bình Dương” của Nhậm Hiền Tề.
Đi ra cửa thôn, chính là một cái đường nhỏ rừng rậm, La Tiêu Tiêu để tốc mái xéo kiểu Hàn Quốc, mặc áo T-shirt dài tay phong cách Hàn Quốc, phía dưới mặc một chiếc quần rách cổ diển, một dáng vẻ kiêu căng khó thuần, dựa trên một gốc cây dương.
“Em Lâm, qua đây.” La Tiêu Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay nói.
Lâm Bất Phàm đi tới: “Chị Tiêu Tiêu, chị ở đây chờ em sao?”
“Chờ em? Đầu nhỏ của em nghĩ gì thế, chị ở chỗ này hóng gió không được sao? Cho em.” La Tiêu Tiêu đưa một cái túi cho Lâm Bất Phàm, bên trong là vài bánh bao thịt cùng sữa.
Lâm Bất Phàm sửng sốt một chút, nói: “Chị Tiêu Tiêu cảm ơn chị, em không đói bụng.”
“Em nghĩ là chị đặc biệt mua cho em sao, nằm mơ đi, chị chính là mua nhiều ăn không hết, có muốn hay không, không muốn thì
chị cho chó ãn.” La Tiêu Tiêu bĩu môi nói.
Lâm Bất Phàm cộc lốc cười, thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này chính là nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng như đậu hũ.
“Em tuổi chó, cho em là được.” Lâm Bất Phàm tiếp nhận cái túi, trong lòng ấm áp.
“Mẹ em sao rồi?” La Tiêu Tiêu hỏi.
“Không lạc quan, nhưng em sẽ
không bỏ qua.”
“Kzz, ông trời thực sự là biết trêu cợt người, em Lâm em phải chịu đựng.” Nói La Tiêu Tiêu móc ra một bao Hồng Tháp Sơn, châm một điếu liền hút.
Lâm Bất Phàm nhìn La Tiêu Tiêu, nghĩ tới tương lai của cô, một cổ thương xót trong mắt lóe lên: “Bớt hút một chút đi chị, đối với thân thể không tốt.”
Nói xong Lâm Bất Phàm liền bóp tắt điếu thuốc lá.
“Quan tâm chị như vậy? Có phải là thích chị không đấy?” La Tiêu Tiêu cười một cách tự nhiên nói.
“Chị thật đúng là biết tự mình đa tình.”
“Không thừa nhận?” La Tiêu Tiêu đưa tay ghìm chặt cổ Lâm Bất Phàm: “Đừng cho là chị không hiểu tâm tư nam sinh các cậu, tuổi này của cậu, loại đại tỷ tỷ nhưng tụi chị là cám dỗ trí mạng, cậu phải thừa nhận yêu thích chị, chị có thể suy tính một chút, đến lúc đó cậu đến ờ rể nhà chị, cũng không cần vì giao tiền thuê nhà rầu rỉ.”
Lâm Bất Phàm bị ghìm khó chịu, bất đắc dĩ xin khoan dung: “Dạ dạ dạ, em thích chị.”
“Sớm thừa nhận không phải tốt sao, ha ha ha…” La Tiêu Tiêu buông lỏng tay ra, đắc ý nói: “Aizz, đúng là mị lực chết tiệt của chị đây.”
Đến trường học, thấy Tô Tinh đứng ở cửa.
Lâm Bất Phàm đi tới.
Hứa Tình tiến lên nói: “Chào.”
“Chào.”
“Mẹ tớ vừa đi ngân hàng rồi, lấy tiền xong sẽ đưa tới cho cậu.”
“Tốt.” Lâm Bất Phàm khẽ gật đầu, liền đi vào trường học.
Tô Tình vội vàng đuổi theo: “Đêm nay tớ muốn bổ sung tiệc sinh nhật, cậu có thể tới không?”
“Tớ phải đi bệnh viện, thật ngại quá.” Lâm Bất Phàm cự tuyệt.
“Vậy chờ sau khi cậu rời khỏi bệnh viện, tớ cử xe đón cậu, dù sao cũng là bổ sung tiệc sinh nhật, mặc kệ mấy giờ cũng có thể mà.” Tô Tình hết sức muốn tiếp cận Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm không ngốc, anh
biết Tô Tình là muốn mượn hơi anh.