Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Giúp anh (H nhẹ)
"Được không em."
Anh thổi thổi vào tai cô mân mê, phả hơi nóng nên cổ cô. Từ khi mang thai cơ thể Ngạn Doanh nhạy cảm hơn rất nhiều, bị người yêu thương trêu chọc như thế thật sự không chịu nổi, tính ra cô cũng đã sống hai kiếp còn lớn tuổi hơn cả anh sau lại bị thằng nhóc này chọc ghẹo thế chứ.
"Ưm... không được đâu."
.Ở trong phòng ngủ chung mà dám mặc váy ngủ mỏng toanh như thế quyến rũ anh, bây giờ lại từ chối, Hàn Phong nở một nụ cười quái dị.
"Được rồi, cho anh ôm một chút thôi cũng được." Miệng nói thế nhưng lưỡi lại đưa ra lếm vào gáy cô, phút chốc Ngạn Doanh có cảm giác máu như đông cứng lại, anh cái đồ nói một đằng làm một nẽo.
"Ưm... Tránh ra..em khó chịu ~~"
Anh cười thầm một tiếng, càng ôm siết cô hơn, đưa miệng thổi vào tai cô, giọng nói trầm thấp từ tính.
"Khó chịu ở đâu, để anh giúp em, hửm."
Được lắm, dám chơi cô, chị đây không sợ đâu nhé.
"Ở đây."
Cô gái nhỏ này, khốn kiếp chịu hết nổi rồi. Hàn Phong âm thầm chửi thề vài tiếng, đứng người dậy tháo thắt lưng ra, tiếng kim loại lạch cạch va vào nhau.
Anh nằm xuống lòn tay vào trong váy kéo quần lót cô ra, với lấy gối trong tay đỡ người cô lên nhét gối vào lót lưng cho cô. Bị chồng nhìn chằm chằm vào chỗ tư mật như thế Ngạn Doanh cũnh không chịu nổi lấy tay che lại nơi xấu hổ kia. Hàn Phong sao có thể chấp nhận chuyện này chứ, kéo tay cô ra dụ dỗ.
"Đừng em, để anh ngắm một chút, rất đẹp." Anh thơm lên trán cô một nụ hôn cẩn thận, tay lại bất chính sờ lên nơi đó.
"Ưm..." Cô gái khó chịu ưỡn người lên, điều này càng khiến anh sắp phát điên đến nơi. Dứt khoát cuối người xuống vùi đầu vào chỗ tư mật của cô, đầu lưỡi linh hoạt **** *** nước chảy ra, tay đưa vào rút ra khẩy khẩy chơi đùa với quả hạch của cô.
"Ưm.. Hàn...chồng ơi."
"Ngoan lắm, gọi lại."
"Chồng ơi!".
"Ừm, anh nghe."
Một tay rút thắt lưng ra, một tay vạch quần lót xuống lôi ra vật đó của anh. Cô lại sợ đến hết cả hồn.
"Anh... Em đang mang thai mà, chưa được ba tháng."
Nhìn cô gái nhỏ sợ sệt như thế anh nhịn cười cũng không nổi, nói gì đến cô, chính anh là cưng con nhất rồi, sao có thể làm chuyện tổn hại đến con.
"Không, em dùng miệng giúp anh." Hàn Phong nở nụ cười gian trá nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng kia.
"Dạ được ạ." Không ảnh hưởng đến cục cưng là được.
"Ngoan muốn chết."
______________
"Như thế đúng không anh?"
Ngạn Doanh cầm súng lên nghiêm chỉnh đứng chân trước chân sao giơ súng ngang tầm mắt giống như anh chỉ dạy.
"Đúng rồi, em thử ngắm bắn giống hồi trung học xem." Ở trung học trường số 1 có dạy qua môn bắn súng, anh từng thấy qua chắc cô cũng từng học rồi.
"Dạ"
"Trúng rồi, ô số 9."
"Thật sao, yeah!" Cô gái nhỏ vui mừng nhảy cẩn lên, hồn vía của Hàn Phong cũng lên mây hết rồi.
"Đừng nhảy đừng nhảy nữa, con anh con anh"
Nhìn người đàn ông cao cao tại thượng này có một ngày phải sợ hãi như thế làm cô vui vẻ muốn chết. Thỉnh thoảng anh có dẫn cô đi tập luyện một chút nhưng từ khi mang thai đến giờ thì không đi nữa. Sau khi thấy anh đã thoã mãn cô mới dụ dỗ anh một chút, đàn ông thoã mãn rồi thì muốn gì cũng chiều lập tức đồng ý ngay. Những chuyện này đối với thai nhi không tốt, anh lấy lại súng trên tay cô không cho tập nữa.
"Đi dạo một chút đi, ngoan, không tập nữa."
Cô biết anh sót cô, sót con nên cũng không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn đi theo anh.
"Hàn Phong"
Từ xa có tiếng cho một cô gái gọi anh, Ngạn Doanh bất giác nhíu mày, thật sự có cô gái thân thiết đến độ dám gọi họ lẫn tên anh sao. Người đến là một cô gái khá sắc sảo, trang điểm kỹ lưỡng, nhìn qua đúng là một cô gái xinh đẹp.
"Hàn Phong, anh đến đây tập à, cô gái này là ai thế."
Trắng trợn, đúng là trắng trợn, Ngạn Doanh không nói gì cả, để bọn họ tự tình chàng ý thiếp đi, cô cũng buông tay đang nắm anh ra luôn.
"Tôi đi đâu liên quan gì đến cô, cô gái này hả, là vợ tôi đó, ý kiến gì." .
||||| Truyện đề cử: |||||
Ngạn Doanh cũng bất ngờ huống chi là cô gái đó, thật sự rất mất mặt, cũng là lần đầu Ngạn Doanh thấy anh thô lỗ như thế.
"À, xin lỗi anh, vậy em đi trước."
Mặt cô ta xây bằng bê tông cốt thép à, bị đối xử như thế vẫn cất bước hiên ngang đi, đi ngang Ngạn Doanh lại nhét thứ gì đó vào tay cô.
Trên tay là một tấm ảnh nhỏ, Hàn Phong cũng nhăn mày nhìn cô từ từ lật tấm ảnh lại. Bên trong là khung cảnh của một khách sạn, nhân vật rất nhỏ chắc là ảnh chụp từ cuộn camera, trên giường có một nam một nữ, người đàn ông mặt áo vest lịch lãm còn người phụ nữ mặc váy ngắn cúp ngực bó sát, hai người họ nằm cạnh nhau trên giường.
Người khác nhìn không rõ là ai nhưng Ngạn Doanh sao lại không biết, một người là chồng mình, một người là cô gái vừa nảy mà. Hàn Phong chính xác đã hoá đá tại chỗ, khốn kiếp.
_____
Khỏi hỏi, nam chính sạch như rau nhà trồng luôn nhen, bão tiếp cho mọi người đó.1
Anh thổi thổi vào tai cô mân mê, phả hơi nóng nên cổ cô. Từ khi mang thai cơ thể Ngạn Doanh nhạy cảm hơn rất nhiều, bị người yêu thương trêu chọc như thế thật sự không chịu nổi, tính ra cô cũng đã sống hai kiếp còn lớn tuổi hơn cả anh sau lại bị thằng nhóc này chọc ghẹo thế chứ.
"Ưm... không được đâu."
.Ở trong phòng ngủ chung mà dám mặc váy ngủ mỏng toanh như thế quyến rũ anh, bây giờ lại từ chối, Hàn Phong nở một nụ cười quái dị.
"Được rồi, cho anh ôm một chút thôi cũng được." Miệng nói thế nhưng lưỡi lại đưa ra lếm vào gáy cô, phút chốc Ngạn Doanh có cảm giác máu như đông cứng lại, anh cái đồ nói một đằng làm một nẽo.
"Ưm... Tránh ra..em khó chịu ~~"
Anh cười thầm một tiếng, càng ôm siết cô hơn, đưa miệng thổi vào tai cô, giọng nói trầm thấp từ tính.
"Khó chịu ở đâu, để anh giúp em, hửm."
Được lắm, dám chơi cô, chị đây không sợ đâu nhé.
"Ở đây."
Cô gái nhỏ này, khốn kiếp chịu hết nổi rồi. Hàn Phong âm thầm chửi thề vài tiếng, đứng người dậy tháo thắt lưng ra, tiếng kim loại lạch cạch va vào nhau.
Anh nằm xuống lòn tay vào trong váy kéo quần lót cô ra, với lấy gối trong tay đỡ người cô lên nhét gối vào lót lưng cho cô. Bị chồng nhìn chằm chằm vào chỗ tư mật như thế Ngạn Doanh cũnh không chịu nổi lấy tay che lại nơi xấu hổ kia. Hàn Phong sao có thể chấp nhận chuyện này chứ, kéo tay cô ra dụ dỗ.
"Đừng em, để anh ngắm một chút, rất đẹp." Anh thơm lên trán cô một nụ hôn cẩn thận, tay lại bất chính sờ lên nơi đó.
"Ưm..." Cô gái khó chịu ưỡn người lên, điều này càng khiến anh sắp phát điên đến nơi. Dứt khoát cuối người xuống vùi đầu vào chỗ tư mật của cô, đầu lưỡi linh hoạt **** *** nước chảy ra, tay đưa vào rút ra khẩy khẩy chơi đùa với quả hạch của cô.
"Ưm.. Hàn...chồng ơi."
"Ngoan lắm, gọi lại."
"Chồng ơi!".
"Ừm, anh nghe."
Một tay rút thắt lưng ra, một tay vạch quần lót xuống lôi ra vật đó của anh. Cô lại sợ đến hết cả hồn.
"Anh... Em đang mang thai mà, chưa được ba tháng."
Nhìn cô gái nhỏ sợ sệt như thế anh nhịn cười cũng không nổi, nói gì đến cô, chính anh là cưng con nhất rồi, sao có thể làm chuyện tổn hại đến con.
"Không, em dùng miệng giúp anh." Hàn Phong nở nụ cười gian trá nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng kia.
"Dạ được ạ." Không ảnh hưởng đến cục cưng là được.
"Ngoan muốn chết."
______________
"Như thế đúng không anh?"
Ngạn Doanh cầm súng lên nghiêm chỉnh đứng chân trước chân sao giơ súng ngang tầm mắt giống như anh chỉ dạy.
"Đúng rồi, em thử ngắm bắn giống hồi trung học xem." Ở trung học trường số 1 có dạy qua môn bắn súng, anh từng thấy qua chắc cô cũng từng học rồi.
"Dạ"
"Trúng rồi, ô số 9."
"Thật sao, yeah!" Cô gái nhỏ vui mừng nhảy cẩn lên, hồn vía của Hàn Phong cũng lên mây hết rồi.
"Đừng nhảy đừng nhảy nữa, con anh con anh"
Nhìn người đàn ông cao cao tại thượng này có một ngày phải sợ hãi như thế làm cô vui vẻ muốn chết. Thỉnh thoảng anh có dẫn cô đi tập luyện một chút nhưng từ khi mang thai đến giờ thì không đi nữa. Sau khi thấy anh đã thoã mãn cô mới dụ dỗ anh một chút, đàn ông thoã mãn rồi thì muốn gì cũng chiều lập tức đồng ý ngay. Những chuyện này đối với thai nhi không tốt, anh lấy lại súng trên tay cô không cho tập nữa.
"Đi dạo một chút đi, ngoan, không tập nữa."
Cô biết anh sót cô, sót con nên cũng không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn đi theo anh.
"Hàn Phong"
Từ xa có tiếng cho một cô gái gọi anh, Ngạn Doanh bất giác nhíu mày, thật sự có cô gái thân thiết đến độ dám gọi họ lẫn tên anh sao. Người đến là một cô gái khá sắc sảo, trang điểm kỹ lưỡng, nhìn qua đúng là một cô gái xinh đẹp.
"Hàn Phong, anh đến đây tập à, cô gái này là ai thế."
Trắng trợn, đúng là trắng trợn, Ngạn Doanh không nói gì cả, để bọn họ tự tình chàng ý thiếp đi, cô cũng buông tay đang nắm anh ra luôn.
"Tôi đi đâu liên quan gì đến cô, cô gái này hả, là vợ tôi đó, ý kiến gì." .
||||| Truyện đề cử: |||||
Ngạn Doanh cũng bất ngờ huống chi là cô gái đó, thật sự rất mất mặt, cũng là lần đầu Ngạn Doanh thấy anh thô lỗ như thế.
"À, xin lỗi anh, vậy em đi trước."
Mặt cô ta xây bằng bê tông cốt thép à, bị đối xử như thế vẫn cất bước hiên ngang đi, đi ngang Ngạn Doanh lại nhét thứ gì đó vào tay cô.
Trên tay là một tấm ảnh nhỏ, Hàn Phong cũng nhăn mày nhìn cô từ từ lật tấm ảnh lại. Bên trong là khung cảnh của một khách sạn, nhân vật rất nhỏ chắc là ảnh chụp từ cuộn camera, trên giường có một nam một nữ, người đàn ông mặt áo vest lịch lãm còn người phụ nữ mặc váy ngắn cúp ngực bó sát, hai người họ nằm cạnh nhau trên giường.
Người khác nhìn không rõ là ai nhưng Ngạn Doanh sao lại không biết, một người là chồng mình, một người là cô gái vừa nảy mà. Hàn Phong chính xác đã hoá đá tại chỗ, khốn kiếp.
_____
Khỏi hỏi, nam chính sạch như rau nhà trồng luôn nhen, bão tiếp cho mọi người đó.1