Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Mẹ chồng
"Em đi chậm một chút, chờ anh với."
Hàn phu nhân thanh thoát cất giày cao gót đi không ngoảnh đầu lại, dường như năm tháng trôi qua đối với người phụ nữ chỉ để lại chút mặn mà cho nhan sắc. Hàn Thiếu Trầm phía sau xách theo hai chiếc vali vừa né người đông vừa phải đuổi theo bà.
"Vợ, chậm một chút đi." Cuối cùng người đàn ông cũng bắt được tay bà. Hàn phu nhân mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng váy công sở, mái tóc búi cao hết sức thanh lịch, bị nắm tay bà cũng không dãy dụa đứng lại nhìn chằm chằm ông. Hàn Thiếu Trầm bị nhìn đến chột dạ, ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác cho đỡ căng thẳng.
"Mẹ, bên này."
Tưởng chừng hai người muốn xé nhau tại sân bay thì một tiếng gọi của cậu thiếu niên kéo đi sự chú ý của cả hai. "Ôi con trai của mẹ."
Hàn phu nhân dịu dàng bước về phía ghế chờ dang tay ôm Hàn Phong, anh cũng nhiệt tình ôm chặt bà. "Nào, để mẹ xem nào, con có ốm đi không thế."
Bà đi qua đi lại xem từ trước đến sau xem anh có gầy đi tí thịt nào không, bảo bối tâm can của bà sao có thể có chuyện gì chứ.
"Mẹ, không có đâu."
"Đời người chỉ có một lần mà mẹ cũng không kiềm chế được bỏ đi không tham dự lễ cưới của con, mẹ...mẹ xin lỗi hai đứa." Hàn Thiếu Trầm chính là điểm yếu cả đời này của bà, tình yêu chính là không thể cưỡng cầu, bà biết ông yêu bà nhưng tình cảm này đặt chung với lợi ích ông muốn có thì quả thật nó trở nên thật rẻ tiền.
"Không sao, vợ con cũng rất rộng lượng" Hàn Phong trấn an bà, hai mẹ con từ nãy đến giờ cũng không ngó ngàng gì tới Hàn Thiếu Trầm bên này cả.
"Vợ của con, con bé Ngạn Doanh vẫn khỏe chứ, cháu nội của mẹ vẫn khỏe chứ." Nhắc đến đứa trẻ Ngạn Doanh đang mang trái tim của bà cũng nhũng cả ra rồi, một đứa trẻ trắng trẻo mủm mĩm đáng yêu giống Hàn Phong lúc nhỏ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng yêu thích bé.
"Đứa bé rất khỏe, cô ấy cũng khỏe." Anh thuận tiện liếc mắt qua chỗ Hàn Thiếu Trầm, hai người nhìn qua nhau giống như chào hỏi rồi lướt mắt đi giống như người không quen biết.
"Mau, mau đưa mẹ đi thăm con dâu và cháu của mẹ." Con dâu đã vào cửa nhưng bà vẫn chưa gặp con bé lần nào, lúc nhỏ đã gặp qua nhưng lúc đó khác lúc này khác. Phải thăm hỏi mới đúng lẽ phải, đều tại tên Hàn Thiếu Trầm khốn kiếp kia.
"Cô ấy đang ở nhà họ Lâm, con bận quá không chăm sóc tốt cho cô ấy được, đành phải để cô ấy ở đó cho mẹ vợ chăm sóc." Xem ra nhà họ Hàn đã có phần sơ suất, nếu con bé đến nhà lớn Hàn gia lại càng bất tiện, ông cụ Hàn đã già yếu có khi lại phải chăm sóc ngược lại cho ông, người giúp việc cũng không có kinh nghiệm chăm sóc bà bầu.
"Nào, chúng ta đến Lâm gia đón con bé, mẹ sẽ chăm sóc con dâu của mẹ."
"Chắc là không được rồi."
"Sao lại không được chứ, con không tin mẹ sao."
Đối diện với chất vấn của mẹ Hàn Phong không nói gì chỉ lỡ đãng nhìn qua Hàn Thiếu Trầm, chỉ là cử động nhỏ nhưng bà cũng nhìn ra được thì ra là tại ông già chết tiệt đó.
"Vậy mẹ đến nhà họ Lâm thăm con bé, sẵn tiện thăm anh chị thông gia, chở mẹ đi trung tâm thương mại mua chút quà nào."
"Vợ, anh đi cùng em ".
Hàn phu nhân dừng bước chân lại từ tốn quay lại nhìn ông "Ông có tư cách gì?"
Thế là một mẹ một con cùng nhau lên xe đi mua sắm sau đó đến thăm Ngạn Doanh, Hàn Thiếu Trầm một mình lủi thủi xách hai cái vali gọi taxi đi về Hàn gia.
_________
"Ông bà chủ, cô chủ, mẹ...mẹ cậu Hàn Phong đến." Bà Lâm đang gọt trái cây thất hồn đến rơi con dao thái trên tay xuống sàn nhà.
"Mẹ, cẩn thận." Ngạn Doanh lo lắng nhắc nhở
"À à, mau làm nước cho bà ấy đi." Ngân Đài cũng xuất thân cao quý thậm chí còn hơn cả Hàn phu nhân, biết là bà ấy sau này đã thành công nhưng phần lễ nghĩa và sự vắng mặt trong hôn lễ có phần không phải nhỉ.
"Tiểu Đán, ông Hàn có đến không?"
Tiểu Đán nhớ lại người trên xe ban nãy khù khờ trả lời. "Hình như không có ạ, chỉ có cậu Hàn với mẹ cậu ấy thôi."
"Ừa được rồi, pha một ly nước ép táo cho bà ấy đi "
"Mẹ"
Hàn Phong vừa bước vào liền lễ phép chào hỏi Ngân Đài, Ngạn Doanh cũng đứng dậy chào hỏi:
"Dì Hàn".
Phút chốc không khí xung quanh lặng đi như tờ.
"À chào con, con vẫn khoẻ chứ." Hàn phu nhân mặc kệ nhanh chóng bước đến đỡ hông cô đỡ cô rồi xuống.
"Con vẫn khoẻ ạ, dì khoẻ."
"Ừm, con khoẻ." Hàn phu nhân dí dí cái mũi nhỏ nhắn của cô.
"Sao con còn gọi là dì."
"Chị thông gia, tôi quên mất, chỉ mãi lo con bé, chị khoẻ."
Ngân Đài quan sát người phụ nữ trước mặt từ tốn gật đầu. "Chào bà."
Đúng thật mà nói thì cha mẹ anh có chút thiếu thiếu nhà họ Lâm một chút, cưới con gái bảo bối nhà người ta nhưng đến giờ mới xuất hiện. Hàn Phong cũng không quản, cứ để vậy cho mẹ tức, mẹ về xử ông ta nặng một chút.
"Mẹ"
Trong không gian khó xử bổng xuất hiện tiếng kêu vô cùng đáng yêu mềm dịu. Bà Hàn mừng rỡ quay sang nắm lấy tay cô vuốt ve bụng cô. "Con gái ngoan, con dâu ngoan của mẹ."
Lễ tiết cái gì mặc kệ hết đi, cô bé này đáng yêu quá, môi hồng răng trắng. Bà hất hởi lấy ra mấy túi đồ đặt lên bàn. "Chị thông gia, chúng tôi quá thất lễ rồi, bây giờ mới đến chào hỏi, ở Mỹ tôi có mua ít tổ yến nguyên chất, rất tốt cho sức khoẻ, chị nhận lấy cho tôi vui."
Cô len lén ngửa người ra sau né thân hình của bà Hàn nhìn qua anh, anh cũng vừa lúc nhìn sang cô, hai người nhìn được trong mắt nhau sự tinh nghịch dí dỏm, liếc mắt đưa tình trước mặt người lớn.
"Cảm ơn chị." Nỗi khổ của Hàn phu nhân Ngân Đài cũng biết sơ qua, người ta đã có ý nhận lỗi cũng không chấp nhặt làm gì, con rể rất cưng chiều con gái xem như bù qua đắp lại đi.
Sống lại một kiếp Ngạn Doanh tung hết chiêu lấy lòng mẹ chồng, bà rất ưng ý cô con dâu này hết lần này đến lần khác vuốt ve cô, hỏi cô có đói không, có mệt không.
Một màn này lọt vào mắt mọi người cũng trở thành bức tranh đẹp mắt, Ngạn Doanh len lén quan sát thấy hai mẹ nói chuyện với nhau liền thò tay ra sau lưng mẹ chồng khiều tay anh, Hàn Phong không buông tha nắm luôn không tha khiến cô xấu hổ muốn chết.
________
Tương tác tốt => Bão
Chứ ít xịu tương tác mà bão quài quê lắm tội tui ))
Hàn phu nhân thanh thoát cất giày cao gót đi không ngoảnh đầu lại, dường như năm tháng trôi qua đối với người phụ nữ chỉ để lại chút mặn mà cho nhan sắc. Hàn Thiếu Trầm phía sau xách theo hai chiếc vali vừa né người đông vừa phải đuổi theo bà.
"Vợ, chậm một chút đi." Cuối cùng người đàn ông cũng bắt được tay bà. Hàn phu nhân mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng váy công sở, mái tóc búi cao hết sức thanh lịch, bị nắm tay bà cũng không dãy dụa đứng lại nhìn chằm chằm ông. Hàn Thiếu Trầm bị nhìn đến chột dạ, ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác cho đỡ căng thẳng.
"Mẹ, bên này."
Tưởng chừng hai người muốn xé nhau tại sân bay thì một tiếng gọi của cậu thiếu niên kéo đi sự chú ý của cả hai. "Ôi con trai của mẹ."
Hàn phu nhân dịu dàng bước về phía ghế chờ dang tay ôm Hàn Phong, anh cũng nhiệt tình ôm chặt bà. "Nào, để mẹ xem nào, con có ốm đi không thế."
Bà đi qua đi lại xem từ trước đến sau xem anh có gầy đi tí thịt nào không, bảo bối tâm can của bà sao có thể có chuyện gì chứ.
"Mẹ, không có đâu."
"Đời người chỉ có một lần mà mẹ cũng không kiềm chế được bỏ đi không tham dự lễ cưới của con, mẹ...mẹ xin lỗi hai đứa." Hàn Thiếu Trầm chính là điểm yếu cả đời này của bà, tình yêu chính là không thể cưỡng cầu, bà biết ông yêu bà nhưng tình cảm này đặt chung với lợi ích ông muốn có thì quả thật nó trở nên thật rẻ tiền.
"Không sao, vợ con cũng rất rộng lượng" Hàn Phong trấn an bà, hai mẹ con từ nãy đến giờ cũng không ngó ngàng gì tới Hàn Thiếu Trầm bên này cả.
"Vợ của con, con bé Ngạn Doanh vẫn khỏe chứ, cháu nội của mẹ vẫn khỏe chứ." Nhắc đến đứa trẻ Ngạn Doanh đang mang trái tim của bà cũng nhũng cả ra rồi, một đứa trẻ trắng trẻo mủm mĩm đáng yêu giống Hàn Phong lúc nhỏ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng yêu thích bé.
"Đứa bé rất khỏe, cô ấy cũng khỏe." Anh thuận tiện liếc mắt qua chỗ Hàn Thiếu Trầm, hai người nhìn qua nhau giống như chào hỏi rồi lướt mắt đi giống như người không quen biết.
"Mau, mau đưa mẹ đi thăm con dâu và cháu của mẹ." Con dâu đã vào cửa nhưng bà vẫn chưa gặp con bé lần nào, lúc nhỏ đã gặp qua nhưng lúc đó khác lúc này khác. Phải thăm hỏi mới đúng lẽ phải, đều tại tên Hàn Thiếu Trầm khốn kiếp kia.
"Cô ấy đang ở nhà họ Lâm, con bận quá không chăm sóc tốt cho cô ấy được, đành phải để cô ấy ở đó cho mẹ vợ chăm sóc." Xem ra nhà họ Hàn đã có phần sơ suất, nếu con bé đến nhà lớn Hàn gia lại càng bất tiện, ông cụ Hàn đã già yếu có khi lại phải chăm sóc ngược lại cho ông, người giúp việc cũng không có kinh nghiệm chăm sóc bà bầu.
"Nào, chúng ta đến Lâm gia đón con bé, mẹ sẽ chăm sóc con dâu của mẹ."
"Chắc là không được rồi."
"Sao lại không được chứ, con không tin mẹ sao."
Đối diện với chất vấn của mẹ Hàn Phong không nói gì chỉ lỡ đãng nhìn qua Hàn Thiếu Trầm, chỉ là cử động nhỏ nhưng bà cũng nhìn ra được thì ra là tại ông già chết tiệt đó.
"Vậy mẹ đến nhà họ Lâm thăm con bé, sẵn tiện thăm anh chị thông gia, chở mẹ đi trung tâm thương mại mua chút quà nào."
"Vợ, anh đi cùng em ".
Hàn phu nhân dừng bước chân lại từ tốn quay lại nhìn ông "Ông có tư cách gì?"
Thế là một mẹ một con cùng nhau lên xe đi mua sắm sau đó đến thăm Ngạn Doanh, Hàn Thiếu Trầm một mình lủi thủi xách hai cái vali gọi taxi đi về Hàn gia.
_________
"Ông bà chủ, cô chủ, mẹ...mẹ cậu Hàn Phong đến." Bà Lâm đang gọt trái cây thất hồn đến rơi con dao thái trên tay xuống sàn nhà.
"Mẹ, cẩn thận." Ngạn Doanh lo lắng nhắc nhở
"À à, mau làm nước cho bà ấy đi." Ngân Đài cũng xuất thân cao quý thậm chí còn hơn cả Hàn phu nhân, biết là bà ấy sau này đã thành công nhưng phần lễ nghĩa và sự vắng mặt trong hôn lễ có phần không phải nhỉ.
"Tiểu Đán, ông Hàn có đến không?"
Tiểu Đán nhớ lại người trên xe ban nãy khù khờ trả lời. "Hình như không có ạ, chỉ có cậu Hàn với mẹ cậu ấy thôi."
"Ừa được rồi, pha một ly nước ép táo cho bà ấy đi "
"Mẹ"
Hàn Phong vừa bước vào liền lễ phép chào hỏi Ngân Đài, Ngạn Doanh cũng đứng dậy chào hỏi:
"Dì Hàn".
Phút chốc không khí xung quanh lặng đi như tờ.
"À chào con, con vẫn khoẻ chứ." Hàn phu nhân mặc kệ nhanh chóng bước đến đỡ hông cô đỡ cô rồi xuống.
"Con vẫn khoẻ ạ, dì khoẻ."
"Ừm, con khoẻ." Hàn phu nhân dí dí cái mũi nhỏ nhắn của cô.
"Sao con còn gọi là dì."
"Chị thông gia, tôi quên mất, chỉ mãi lo con bé, chị khoẻ."
Ngân Đài quan sát người phụ nữ trước mặt từ tốn gật đầu. "Chào bà."
Đúng thật mà nói thì cha mẹ anh có chút thiếu thiếu nhà họ Lâm một chút, cưới con gái bảo bối nhà người ta nhưng đến giờ mới xuất hiện. Hàn Phong cũng không quản, cứ để vậy cho mẹ tức, mẹ về xử ông ta nặng một chút.
"Mẹ"
Trong không gian khó xử bổng xuất hiện tiếng kêu vô cùng đáng yêu mềm dịu. Bà Hàn mừng rỡ quay sang nắm lấy tay cô vuốt ve bụng cô. "Con gái ngoan, con dâu ngoan của mẹ."
Lễ tiết cái gì mặc kệ hết đi, cô bé này đáng yêu quá, môi hồng răng trắng. Bà hất hởi lấy ra mấy túi đồ đặt lên bàn. "Chị thông gia, chúng tôi quá thất lễ rồi, bây giờ mới đến chào hỏi, ở Mỹ tôi có mua ít tổ yến nguyên chất, rất tốt cho sức khoẻ, chị nhận lấy cho tôi vui."
Cô len lén ngửa người ra sau né thân hình của bà Hàn nhìn qua anh, anh cũng vừa lúc nhìn sang cô, hai người nhìn được trong mắt nhau sự tinh nghịch dí dỏm, liếc mắt đưa tình trước mặt người lớn.
"Cảm ơn chị." Nỗi khổ của Hàn phu nhân Ngân Đài cũng biết sơ qua, người ta đã có ý nhận lỗi cũng không chấp nhặt làm gì, con rể rất cưng chiều con gái xem như bù qua đắp lại đi.
Sống lại một kiếp Ngạn Doanh tung hết chiêu lấy lòng mẹ chồng, bà rất ưng ý cô con dâu này hết lần này đến lần khác vuốt ve cô, hỏi cô có đói không, có mệt không.
Một màn này lọt vào mắt mọi người cũng trở thành bức tranh đẹp mắt, Ngạn Doanh len lén quan sát thấy hai mẹ nói chuyện với nhau liền thò tay ra sau lưng mẹ chồng khiều tay anh, Hàn Phong không buông tha nắm luôn không tha khiến cô xấu hổ muốn chết.
________
Tương tác tốt => Bão
Chứ ít xịu tương tác mà bão quài quê lắm tội tui