Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Chịu trách nhiệm
"Này, nhanh tay lên, còn góc bàn nữa này."
"Sàn nhà sao lại trơn thế chứ, đổi gạch nhám nhanh đi."
Trên dưới trong ngoài biệt thự Lâm gia ồn ào náo nhiệt như Tết, người làm trên dưới đều được phân phó dẹp tất cả các mối nguy hại có thể xuất hiện trong căn nhà này, từ cổng vào nhà bắt buộc phải lót sỏi trên thảm cỏ để tránh trơn, góc cạnh bàn đều phải được bọc lại, sàn nhà cũng phải bọc lớp nhám.
Bên ngoài đông vui thế nhưng trong phòng khách không khí lại có chút quỷ dị. Lâm lão gia mặt mày đen thui như lúc biết được Hứa Thiên và Như Lan qua lại, thậm chí còn có chút quặn quẹo.
Hàn lão gia lại nhịn cười đến nội thương, lão có cháu chắt rồi, nhanh đến như thế, Hàn Phong đúng thật tài giỏi.
"Cười cái gì?"
Cụ Lâm nhịn hết nổi vẻ mặt kỳ cục cũng phải quát mắng lão già này.
"Nè lão già, ông nói xem đây rõ ràng là chuyện tốt mà, thái độ ông như thế là ý gì. À à không thích cháu tôi chứ gì, được rồi không thích thì đưa đây, tôi bảo đảm không cần ông nhúng một ngón tay vào."
"Cái gì không cần hả, tôi có nói không cần sao, cháu của tôi ông dám giành hả?"
"Ông nói lí lẽ chút đi chứ, ai mới khó chịu hả."
"Ông còn trách tôi, mặc dù hai đứa nó đăng ký rồi nhưng Ngạn Doanh còn nhỏ như thế, nhà họ Hàn các ông..."
"Nhà chúng tôi thế nào hả?"
"Thế nào là thế nào?"
"Là lỗi của con."
Trong phòng chỉ có cụ Lâm, cụ Hàn và Hàn Phong, cha mẹ cô sợ cô bị áp lực lần đầu mang thai nên dẫn con gái ra vườn dạo chơi, Hứa Thiên, Như Lan, chú thím hai cũng đi theo tâm sự.
Hàn Phong biết rõ là bản thân ích kỷ, không nghĩ đến cô còn nhỏ mà làm chuyện bỉ ổi, nhưng anh tuyệt sẽ không hối hận, làm sai chịu phạt, dù có cho một cơ hội nữa anh vẫn sẽ làm như thế, bao năm qua anh và cô như hai thái cực không thể dung hòa, cô có cuộc đời của cô, cả một ánh nhìn cũng không ban tặng cho anh, nếu anh không làm liều cả đời anh cũng chẳng biết tình cảm bọn họ ở mức nào.
Tình dục không phải là thứ làm vấy bẩn tình yêu, nó là cánh cửa u tối nhưng lại chân thực nhất, nó bộc lộ rõ tình yêu đang mức nào, tình dục không hề dơ bẩn mà nhờ đó con người mới biết chính con người dơ bẩn thế nào.1
Tình dục trong tình yêu cao quý, chân thành chính là hành động bốc đồng nhưng hòa hợp nhất, nó tạo ra mỗi con người chúng ta, giống như mỗi đứa trẻ sinh ra, đứa bé đó có thể là kết tinh tình yêu hạnh phúc, có thể là một đứa bé máy móc sinh ra theo quy luật sinh sản bình thường, còn bất hạnh đứa bé đó chính là thiên thần mà thiên sứ lạc mất để rồi sinh ra trong một hoàn cảnh dơ bẩn đau thương.
Hàn Phong đứng dậy, thành tâm nhận lỗi quỳ xuống nền gạch, cụ Lâm thấy thế trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc.
Mặc dù ông với Hàn Tịch là chiến hữu, nhưng thật ra Lâm gia vẫn dưới thế Hàn gia một bậc, hai đứa con trai của ông tuy khiêm tốn làm ăn nhưng lại không có một ai có tài kinh doanh, kinh tế trong thời điểm nhạy cảm thương nghiệp giữ được vốn đã là hết sức cố gắng.
Hàn Phong lại chính là kỳ tài có thể làm được điều không thể, cũng bởi lý do này mà ban đầu Ngạn Doanh không thích Hàn Phong nhưng ông vẫn nhất quyết ép hôn.
Như Lan từ nhỏ đã chịu khổ hơn nên ông không thể thiên vị mà ép con bé nữa, chỉ còn cách hy sinh hạnh phúc ban đầu của Ngạn Doanh, bao năm sống trên đời ông có thể nhận thấy được Hàn Phong thật lòng yêu thương con bé, nhất định sẽ đối xử tốt với con bé.
Giờ đây mọi chuyện có hơi đường đột nhưng không đến mức phải quỳ xuống nhận tội thế này.
"Cậu làm gì vậy, mau đứng lên."
"Không, ông ơi, con xin lỗi, là do con sai, nhưng đó là con của cháu, mọi chuyện con nhất định sẽ chịu trách nhiệm, ông có thể tin tưởng giao cho con không ạ"
"Giao cho cậu, giao thế nào."
"Vài ngày nữa là lễ cưới đứa bé chỉ mới nửa tháng người khác nhất định sẽ không nhìn ra, việc học hành của Ngạn Doanh con nhất định sẽ mời giáo sư đến tận nhà dạy cô ấy, đảm bảo cô ấy sinh xong vẫn tốt nghiệp như dự định, dù người khác có biết cũng không sao, bọn cháu kết hôn từ trước, vợ chồng danh chính ngôn thuận có con là chuyện đương nhiên, có kẽ lắm lời Hàn thị nhất định không tha."
Ánh mắt kiên định không khỏi vài tia ngoan độc, cụ Lâm cũng bị khí thế của anh làm cho suy nghĩ lại, kỳ thật Ngạn Doanh lấy Hàn Phong có tốt nghiệp cũng sẽ không cần phải đi làm, chủ yếu ông muốn con bé phải hiểu biết một chút, anh đã tính như thế nếu vẫn tiếp tục khó dễ thì chính là yếu thế mà làm kêu, dù sao tầm tuổi này có được cháu chắt cũng hào hứng chết đi được.
"Cậu cũng biết có lỗi à"
Cụ Lâm tức giận quay phắt mặt sang nơi khác không thèm nhìn Hàn Phong một cái, thái độ hòa hoãn với anh ban đầu cũng mất hút đi đâu không biết.
"Tốt nhất anh nói được thì làm được, đứng lên đi."
"Haha, vậy mới đúng chứ, này lão Lâm chúng ta đặt tên cháu đi."
"Được được, quản gia, lấy ít sách cổ ra đây đi."
Thế là hai ông lão vừa xem sách cổ vừa bàn tên cháu chắt cưng quên trời quên đất, Hàn Phong cũng nhân lúc ra vườn tìm bóng dáng bảo bối của anh.
_____________________
Từ xa đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, một chiếc bàn tròn bảy người quay quanh. Người gọt táo, người bóc quýt, hai người phụ nữ quyền lực luân phiên đút trái cây cho Ngạn Doanh, cô bé ngây ngốc há miệng liên tục đến độ phồng hai má lên như con cá nóc. Hứa Thiên và Như Lan cũng hùa theo làm trò cười, được cả nhà cưng chiều hết mực như thế cô quả thật có chút thụ sủng nhược kinh. Hàn Phong đáng ra nên vui vẻ nhưng sao anh cứ có cảm giác hơi khó chịu thế, vợ anh mà, con anh mà.
"Sàn nhà sao lại trơn thế chứ, đổi gạch nhám nhanh đi."
Trên dưới trong ngoài biệt thự Lâm gia ồn ào náo nhiệt như Tết, người làm trên dưới đều được phân phó dẹp tất cả các mối nguy hại có thể xuất hiện trong căn nhà này, từ cổng vào nhà bắt buộc phải lót sỏi trên thảm cỏ để tránh trơn, góc cạnh bàn đều phải được bọc lại, sàn nhà cũng phải bọc lớp nhám.
Bên ngoài đông vui thế nhưng trong phòng khách không khí lại có chút quỷ dị. Lâm lão gia mặt mày đen thui như lúc biết được Hứa Thiên và Như Lan qua lại, thậm chí còn có chút quặn quẹo.
Hàn lão gia lại nhịn cười đến nội thương, lão có cháu chắt rồi, nhanh đến như thế, Hàn Phong đúng thật tài giỏi.
"Cười cái gì?"
Cụ Lâm nhịn hết nổi vẻ mặt kỳ cục cũng phải quát mắng lão già này.
"Nè lão già, ông nói xem đây rõ ràng là chuyện tốt mà, thái độ ông như thế là ý gì. À à không thích cháu tôi chứ gì, được rồi không thích thì đưa đây, tôi bảo đảm không cần ông nhúng một ngón tay vào."
"Cái gì không cần hả, tôi có nói không cần sao, cháu của tôi ông dám giành hả?"
"Ông nói lí lẽ chút đi chứ, ai mới khó chịu hả."
"Ông còn trách tôi, mặc dù hai đứa nó đăng ký rồi nhưng Ngạn Doanh còn nhỏ như thế, nhà họ Hàn các ông..."
"Nhà chúng tôi thế nào hả?"
"Thế nào là thế nào?"
"Là lỗi của con."
Trong phòng chỉ có cụ Lâm, cụ Hàn và Hàn Phong, cha mẹ cô sợ cô bị áp lực lần đầu mang thai nên dẫn con gái ra vườn dạo chơi, Hứa Thiên, Như Lan, chú thím hai cũng đi theo tâm sự.
Hàn Phong biết rõ là bản thân ích kỷ, không nghĩ đến cô còn nhỏ mà làm chuyện bỉ ổi, nhưng anh tuyệt sẽ không hối hận, làm sai chịu phạt, dù có cho một cơ hội nữa anh vẫn sẽ làm như thế, bao năm qua anh và cô như hai thái cực không thể dung hòa, cô có cuộc đời của cô, cả một ánh nhìn cũng không ban tặng cho anh, nếu anh không làm liều cả đời anh cũng chẳng biết tình cảm bọn họ ở mức nào.
Tình dục không phải là thứ làm vấy bẩn tình yêu, nó là cánh cửa u tối nhưng lại chân thực nhất, nó bộc lộ rõ tình yêu đang mức nào, tình dục không hề dơ bẩn mà nhờ đó con người mới biết chính con người dơ bẩn thế nào.1
Tình dục trong tình yêu cao quý, chân thành chính là hành động bốc đồng nhưng hòa hợp nhất, nó tạo ra mỗi con người chúng ta, giống như mỗi đứa trẻ sinh ra, đứa bé đó có thể là kết tinh tình yêu hạnh phúc, có thể là một đứa bé máy móc sinh ra theo quy luật sinh sản bình thường, còn bất hạnh đứa bé đó chính là thiên thần mà thiên sứ lạc mất để rồi sinh ra trong một hoàn cảnh dơ bẩn đau thương.
Hàn Phong đứng dậy, thành tâm nhận lỗi quỳ xuống nền gạch, cụ Lâm thấy thế trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc.
Mặc dù ông với Hàn Tịch là chiến hữu, nhưng thật ra Lâm gia vẫn dưới thế Hàn gia một bậc, hai đứa con trai của ông tuy khiêm tốn làm ăn nhưng lại không có một ai có tài kinh doanh, kinh tế trong thời điểm nhạy cảm thương nghiệp giữ được vốn đã là hết sức cố gắng.
Hàn Phong lại chính là kỳ tài có thể làm được điều không thể, cũng bởi lý do này mà ban đầu Ngạn Doanh không thích Hàn Phong nhưng ông vẫn nhất quyết ép hôn.
Như Lan từ nhỏ đã chịu khổ hơn nên ông không thể thiên vị mà ép con bé nữa, chỉ còn cách hy sinh hạnh phúc ban đầu của Ngạn Doanh, bao năm sống trên đời ông có thể nhận thấy được Hàn Phong thật lòng yêu thương con bé, nhất định sẽ đối xử tốt với con bé.
Giờ đây mọi chuyện có hơi đường đột nhưng không đến mức phải quỳ xuống nhận tội thế này.
"Cậu làm gì vậy, mau đứng lên."
"Không, ông ơi, con xin lỗi, là do con sai, nhưng đó là con của cháu, mọi chuyện con nhất định sẽ chịu trách nhiệm, ông có thể tin tưởng giao cho con không ạ"
"Giao cho cậu, giao thế nào."
"Vài ngày nữa là lễ cưới đứa bé chỉ mới nửa tháng người khác nhất định sẽ không nhìn ra, việc học hành của Ngạn Doanh con nhất định sẽ mời giáo sư đến tận nhà dạy cô ấy, đảm bảo cô ấy sinh xong vẫn tốt nghiệp như dự định, dù người khác có biết cũng không sao, bọn cháu kết hôn từ trước, vợ chồng danh chính ngôn thuận có con là chuyện đương nhiên, có kẽ lắm lời Hàn thị nhất định không tha."
Ánh mắt kiên định không khỏi vài tia ngoan độc, cụ Lâm cũng bị khí thế của anh làm cho suy nghĩ lại, kỳ thật Ngạn Doanh lấy Hàn Phong có tốt nghiệp cũng sẽ không cần phải đi làm, chủ yếu ông muốn con bé phải hiểu biết một chút, anh đã tính như thế nếu vẫn tiếp tục khó dễ thì chính là yếu thế mà làm kêu, dù sao tầm tuổi này có được cháu chắt cũng hào hứng chết đi được.
"Cậu cũng biết có lỗi à"
Cụ Lâm tức giận quay phắt mặt sang nơi khác không thèm nhìn Hàn Phong một cái, thái độ hòa hoãn với anh ban đầu cũng mất hút đi đâu không biết.
"Tốt nhất anh nói được thì làm được, đứng lên đi."
"Haha, vậy mới đúng chứ, này lão Lâm chúng ta đặt tên cháu đi."
"Được được, quản gia, lấy ít sách cổ ra đây đi."
Thế là hai ông lão vừa xem sách cổ vừa bàn tên cháu chắt cưng quên trời quên đất, Hàn Phong cũng nhân lúc ra vườn tìm bóng dáng bảo bối của anh.
_____________________
Từ xa đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, một chiếc bàn tròn bảy người quay quanh. Người gọt táo, người bóc quýt, hai người phụ nữ quyền lực luân phiên đút trái cây cho Ngạn Doanh, cô bé ngây ngốc há miệng liên tục đến độ phồng hai má lên như con cá nóc. Hứa Thiên và Như Lan cũng hùa theo làm trò cười, được cả nhà cưng chiều hết mực như thế cô quả thật có chút thụ sủng nhược kinh. Hàn Phong đáng ra nên vui vẻ nhưng sao anh cứ có cảm giác hơi khó chịu thế, vợ anh mà, con anh mà.