Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Kiều Chấn
"Leng keng leng keng".
Dây xích sắt vòng to có chút gỉ sét rơi xuống nền phủ đầy đất bụi của khu nhà đã bỏ hoang mấy năm làm không khí càng thêm ngưng trệ.
Ngay giây phút ngón tai chai sạm hơi nhăn, có chút chậm chạp của Kiều Chấn chuẩn bị chạm đến tay Hàn Phong bổng dưng ông ta cảm thấy bên sườn có vật gì đó chạm đến.
Từng tuổi này trải qua bao sóng gió của xã hội ông ta không khó để nhận biết vật gì đang chỉa thẳng vào sườn phải ông. Kiều Chấn giựt mình buông rớt dây xích, theo bản năng dựng đứng người lên, hai tay quơ trên không trung không biết để đâu, làm gì.
Hàn Phong tay cầm súng được rút ra từ sau lưng anh giữ nguyên tư thế vừa chế trụ vừa quan sát Kiều Chấn. Anh cố tình mặc một bộ vest có phần áo dài hơn bình thường nhưng không quá rõ rệt, cạp quần cao hơn một chút nhưng với chiều cao của mình hoàn toàn không làm người khác phát giác ra có gì lạ, thậm chí lại vô cùng phù hợp vừa vặn che đi khẩu súng ngắn nhỏ vắt sau lưng.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, Kiều Chấn vô cùng ngạc nhiên khi Hàn Phong có thể tỉnh lại, thậm chí còn chỉa súng vào ông. Rõ ràng theo kế hoạch sau khi đánh ngất Hàn Phong đám cười kia sẽ cho anh hít một ít thuốc mê tẩm sẵn vào khăn tay để phòng ngừa thời gian Hàn Phong tỉnh lại quá nhanh.
Tổ chức huấn luyện đặc biệt năm đó của Huyết Vũ đã từng ra một nhiệm vụ vô cùng tàn độc "Nhận biết thuốc", những người chuyên gia nghiên cứu về các loại thuốc có thể tấn công người như thuốc mê, thuốc lắc, ma túy, thuốc ngủ thậm chí là một số thuốc tây y... sẽ giảng dạy cho các thanh niên trẻ trong đó có cả trẻ em về đặc tính, cách nhận biết qua lời nói.
Theo lần lượt thứ tự đã xếp, từng người sẽ bước đến những chiếc bàn đã đặt sẵn, trên bàn đặt các cốc thủy tinh được rót nhiều loại nước khác nhau. Nhiệm vụ cần làm là qua mùi, bọt sủi, màu sắc, cảm nhận qua ánh mắt người quan sát chọn ra một cốc nước không có bỏ thuốc và uống sạch, nếu không may uống phải nước có bỏ thuốc sẽ bị loại khỏi tổ chức đặc biệt và phải đợi đúng năm năm mới có thể luấn luyện lại từ đầu theo khóa mới. Hàn Phong năm đó là người đạt thành tích cao nhất, lúc bị một tên đánh vào gáy đã cố tình để hắn đánh trúng nhưng anh đã nghiêng cổ thêm một góc không đến mười độ chính xác làm tên đó đánh sai ***** **.
Những tên này vốn dĩ chỉ có sức trâu đọ sức bò, theo mấy lần thành công trước đó mà nhắm thẳng gáy mà đánh không hề biết rõ vị trí huyệt đạo.
Gáy là vị trí nguyệt thiên trụ, đánh nhẹ vào sẽ gây ngất nếu mạnh có thể tử vong, là một huyệt đạo nguy hiểm của con người. Nơi đây tập trung hầu hết dây thần kinh từ sống lưng lên não bộ, cũng là bộ phận chi phối dây thần kinh não và cột sống nhưng với tính toán kỹ lưỡng góc độ cùng thời gian năm năm tôi luyện Hàn Phong không hề ngất ngược lại khiến bọn chúng giương giương tự đắc không biết mình bị lừa.
Thuốc mê đám giang hồ kia dùng là loại Forane, loại nhẹ, thời gian ngất không lâu được một tên đàn em tiện thể mua đại ở tiệm thuốc nhỏ. Thời gian chập khăn tẩm thuốc vào mũi anh cũng không quá nhiều hoàn toàn không đáng một hạt cát với khả năng của Hàn Phong, anh cứ xem như bản thân ngủ một giấc dưỡng sức mà thôi.
"Kiều Chấn" Hàn Phong đột nhiên gọi tên ông ta đổi lại ánh mắt dao động kịch liệt của Kiều Chấn. Không ngờ được Hàn Phong có thể biết ông ta, ông ta dám cá rằng Hàn Tịch có chết cũng sẽ không nói với con cháu về ông ta. Lẽ nào...
"Haha, đúng là "Trường Giang sóng sau xô sóng trước" mà". Bao lần cẩn thận như thế, gặp mặt đám đó cũng đều che đậy cẩn thận không ngờ cũng bị điều tra ra từ sớm.
"Ông quá khen rồi".
"Lão già ta đã sống đủ rồi, chém giết tùy cậu, nhưng... ta chỉ hận không thể giết chết tên Hàn Tịch kia." Kiều Chấn nhắc đến cụ Hàn không khỏi đai nghiến cùng la hét phẫn hận. Nhưng thất bại là thất bại, xem ra chỉ có kiếp sau mới trả được thù mà thôi. Nhìn thanh súng đặc chế của Hàn Phong ông ta đã đoán được cậu chủ này của Hàn gia là tay máu thật sự, không phải là công tử thiếu gia gì, ánh mắt của anh không hề có một tia dao động làm ông nghĩ Hàn Phong chỉ cho ông ta được nói những lời cuối cùng mà thôi. Ông ta nhắm mắt lại chờ đón viên đạn từ súng trên tay Hàn Phong kết liễu cuộc đời mình, cảm giác họng súng dí vào sườn đã không còn, tim Kiều Chấn căng thẳng vì viên đạn sắp bắn ra.1
10 giây
30 giây
50 giây
1 phút
Vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, mở mắt ra liền thấy Hàn Phong đang ngồi dậy phủi phủi bụi bám trên quần áo, mà khẩu súng vừa nảy cũng được vắt lại trên lưng quần sau. Thấy ông ta chăm chăm nhìn mình Hàn Phong có chút khó chịu.
"Ông nhìn tôi làm gì?"
"Cậu không ra tay à?"
"Muốn chết sao? Vậy kêu mẹ ông bóp chết ông đi." Còn chút bực bội khi phải ra ngoại thành không được ở cạnh Ngạn Doanh, anh nhân tiện phát tiết trên người ông lão lắm chuyện này một chút. .
"Xẹt" tiếng bước phóng rất nhỏ lọt vào tai Hàn Phong, cẩn thận nghe kỹ anh liền đoán ra là Nam Hành. Trong lúc anh đang đứng yên như suy nghĩ gì đó, Kiều Chấn nhẹ nhàng lùi về sau tay lần mò đến cây búa để gần đó. Nắm chắc thời cơ lão già giơ búa lên, lấy đà vô cùng mạnh hướng tới đầu Hàn Phong, búa đã giơ lên mà Hàn Phong vẫn chưa nhút nhích Kiều Chấn vô cùng đắc ý. Nhưng búa cách đầu anh khoảng chừng 5cm bổng dưng biến thành xa hơn, Hàn Phong khom người xuống thấp đồng thời đánh đầu sang một bên né búa đang đập tới, chân thuận thế đạp thẳng ra sao chính xác đạp trúng chân Kiều Chấn.
Ông ta đau đớn buông tay cầm búa, quỵ xuống vì đau đớn. Chiếc búa rơi tự do gần chạm đến đất thì có một bàn chân giơ ra đá lên, chiếc búa theo hướng của lực chân bay thẳng về phía trước đập ngay vào đầu Kiều Chấn đang thấp người ôm chân đau đớn.
"Aaaaaaaaaaaaa" Tiếng thét đau đớn của ông ta không chịu nổi vang lên, cùng lúc đó Nam Hành cũng vừa đến.
_________________________________
Kiều Chấn: "..."
Hàn Phong: "Kiếp sau đi rồi đánh!"
Nam Hành: "Lại trễ kịch hay".
Các bạn ơi, các bạn muốn có ngoại truyện cặp phụ nào hay cho nhân vật phụ nào có tình yêu thì cmt đi nào. Vì không thể viết hết nên cặp nào được cmt khá nhiều và Tước thấy khả quan sẽ triển liền chốt đơn nha.
Dây xích sắt vòng to có chút gỉ sét rơi xuống nền phủ đầy đất bụi của khu nhà đã bỏ hoang mấy năm làm không khí càng thêm ngưng trệ.
Ngay giây phút ngón tai chai sạm hơi nhăn, có chút chậm chạp của Kiều Chấn chuẩn bị chạm đến tay Hàn Phong bổng dưng ông ta cảm thấy bên sườn có vật gì đó chạm đến.
Từng tuổi này trải qua bao sóng gió của xã hội ông ta không khó để nhận biết vật gì đang chỉa thẳng vào sườn phải ông. Kiều Chấn giựt mình buông rớt dây xích, theo bản năng dựng đứng người lên, hai tay quơ trên không trung không biết để đâu, làm gì.
Hàn Phong tay cầm súng được rút ra từ sau lưng anh giữ nguyên tư thế vừa chế trụ vừa quan sát Kiều Chấn. Anh cố tình mặc một bộ vest có phần áo dài hơn bình thường nhưng không quá rõ rệt, cạp quần cao hơn một chút nhưng với chiều cao của mình hoàn toàn không làm người khác phát giác ra có gì lạ, thậm chí lại vô cùng phù hợp vừa vặn che đi khẩu súng ngắn nhỏ vắt sau lưng.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, Kiều Chấn vô cùng ngạc nhiên khi Hàn Phong có thể tỉnh lại, thậm chí còn chỉa súng vào ông. Rõ ràng theo kế hoạch sau khi đánh ngất Hàn Phong đám cười kia sẽ cho anh hít một ít thuốc mê tẩm sẵn vào khăn tay để phòng ngừa thời gian Hàn Phong tỉnh lại quá nhanh.
Tổ chức huấn luyện đặc biệt năm đó của Huyết Vũ đã từng ra một nhiệm vụ vô cùng tàn độc "Nhận biết thuốc", những người chuyên gia nghiên cứu về các loại thuốc có thể tấn công người như thuốc mê, thuốc lắc, ma túy, thuốc ngủ thậm chí là một số thuốc tây y... sẽ giảng dạy cho các thanh niên trẻ trong đó có cả trẻ em về đặc tính, cách nhận biết qua lời nói.
Theo lần lượt thứ tự đã xếp, từng người sẽ bước đến những chiếc bàn đã đặt sẵn, trên bàn đặt các cốc thủy tinh được rót nhiều loại nước khác nhau. Nhiệm vụ cần làm là qua mùi, bọt sủi, màu sắc, cảm nhận qua ánh mắt người quan sát chọn ra một cốc nước không có bỏ thuốc và uống sạch, nếu không may uống phải nước có bỏ thuốc sẽ bị loại khỏi tổ chức đặc biệt và phải đợi đúng năm năm mới có thể luấn luyện lại từ đầu theo khóa mới. Hàn Phong năm đó là người đạt thành tích cao nhất, lúc bị một tên đánh vào gáy đã cố tình để hắn đánh trúng nhưng anh đã nghiêng cổ thêm một góc không đến mười độ chính xác làm tên đó đánh sai ***** **.
Những tên này vốn dĩ chỉ có sức trâu đọ sức bò, theo mấy lần thành công trước đó mà nhắm thẳng gáy mà đánh không hề biết rõ vị trí huyệt đạo.
Gáy là vị trí nguyệt thiên trụ, đánh nhẹ vào sẽ gây ngất nếu mạnh có thể tử vong, là một huyệt đạo nguy hiểm của con người. Nơi đây tập trung hầu hết dây thần kinh từ sống lưng lên não bộ, cũng là bộ phận chi phối dây thần kinh não và cột sống nhưng với tính toán kỹ lưỡng góc độ cùng thời gian năm năm tôi luyện Hàn Phong không hề ngất ngược lại khiến bọn chúng giương giương tự đắc không biết mình bị lừa.
Thuốc mê đám giang hồ kia dùng là loại Forane, loại nhẹ, thời gian ngất không lâu được một tên đàn em tiện thể mua đại ở tiệm thuốc nhỏ. Thời gian chập khăn tẩm thuốc vào mũi anh cũng không quá nhiều hoàn toàn không đáng một hạt cát với khả năng của Hàn Phong, anh cứ xem như bản thân ngủ một giấc dưỡng sức mà thôi.
"Kiều Chấn" Hàn Phong đột nhiên gọi tên ông ta đổi lại ánh mắt dao động kịch liệt của Kiều Chấn. Không ngờ được Hàn Phong có thể biết ông ta, ông ta dám cá rằng Hàn Tịch có chết cũng sẽ không nói với con cháu về ông ta. Lẽ nào...
"Haha, đúng là "Trường Giang sóng sau xô sóng trước" mà". Bao lần cẩn thận như thế, gặp mặt đám đó cũng đều che đậy cẩn thận không ngờ cũng bị điều tra ra từ sớm.
"Ông quá khen rồi".
"Lão già ta đã sống đủ rồi, chém giết tùy cậu, nhưng... ta chỉ hận không thể giết chết tên Hàn Tịch kia." Kiều Chấn nhắc đến cụ Hàn không khỏi đai nghiến cùng la hét phẫn hận. Nhưng thất bại là thất bại, xem ra chỉ có kiếp sau mới trả được thù mà thôi. Nhìn thanh súng đặc chế của Hàn Phong ông ta đã đoán được cậu chủ này của Hàn gia là tay máu thật sự, không phải là công tử thiếu gia gì, ánh mắt của anh không hề có một tia dao động làm ông nghĩ Hàn Phong chỉ cho ông ta được nói những lời cuối cùng mà thôi. Ông ta nhắm mắt lại chờ đón viên đạn từ súng trên tay Hàn Phong kết liễu cuộc đời mình, cảm giác họng súng dí vào sườn đã không còn, tim Kiều Chấn căng thẳng vì viên đạn sắp bắn ra.1
10 giây
30 giây
50 giây
1 phút
Vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, mở mắt ra liền thấy Hàn Phong đang ngồi dậy phủi phủi bụi bám trên quần áo, mà khẩu súng vừa nảy cũng được vắt lại trên lưng quần sau. Thấy ông ta chăm chăm nhìn mình Hàn Phong có chút khó chịu.
"Ông nhìn tôi làm gì?"
"Cậu không ra tay à?"
"Muốn chết sao? Vậy kêu mẹ ông bóp chết ông đi." Còn chút bực bội khi phải ra ngoại thành không được ở cạnh Ngạn Doanh, anh nhân tiện phát tiết trên người ông lão lắm chuyện này một chút. .
"Xẹt" tiếng bước phóng rất nhỏ lọt vào tai Hàn Phong, cẩn thận nghe kỹ anh liền đoán ra là Nam Hành. Trong lúc anh đang đứng yên như suy nghĩ gì đó, Kiều Chấn nhẹ nhàng lùi về sau tay lần mò đến cây búa để gần đó. Nắm chắc thời cơ lão già giơ búa lên, lấy đà vô cùng mạnh hướng tới đầu Hàn Phong, búa đã giơ lên mà Hàn Phong vẫn chưa nhút nhích Kiều Chấn vô cùng đắc ý. Nhưng búa cách đầu anh khoảng chừng 5cm bổng dưng biến thành xa hơn, Hàn Phong khom người xuống thấp đồng thời đánh đầu sang một bên né búa đang đập tới, chân thuận thế đạp thẳng ra sao chính xác đạp trúng chân Kiều Chấn.
Ông ta đau đớn buông tay cầm búa, quỵ xuống vì đau đớn. Chiếc búa rơi tự do gần chạm đến đất thì có một bàn chân giơ ra đá lên, chiếc búa theo hướng của lực chân bay thẳng về phía trước đập ngay vào đầu Kiều Chấn đang thấp người ôm chân đau đớn.
"Aaaaaaaaaaaaa" Tiếng thét đau đớn của ông ta không chịu nổi vang lên, cùng lúc đó Nam Hành cũng vừa đến.
_________________________________
Kiều Chấn: "..."
Hàn Phong: "Kiếp sau đi rồi đánh!"
Nam Hành: "Lại trễ kịch hay".
Các bạn ơi, các bạn muốn có ngoại truyện cặp phụ nào hay cho nhân vật phụ nào có tình yêu thì cmt đi nào. Vì không thể viết hết nên cặp nào được cmt khá nhiều và Tước thấy khả quan sẽ triển liền chốt đơn nha.