Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Chấp nhận
Trong một quán cafe nhỏ đối diện nhà hàng bốn người Hàn Phong, Ngạn Doanh, Hứa Thiên và Như Lan đối mắt với nhau. Hàn Phong ngồi cạnh Hứa Thiên còn Như Lan đang ngồi cạnh Ngạn Doanh run lẫy bẫy.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào dịu nhẹ, không khí trong quán trong lành dễ chịu nhưng không khí chỗ bàn cạnh cửa sổ lại âm gần mấy độ. Hứa Thiên ngoài mặt trấn tĩnh, cánh tay dưới gầm bàn lại âm thầm tiết mồ hồi, gió thổi vào từ cửa sổ thỉnh thoảng khiến tay run lên cầm cập.
Hứa Thiên và Như Lan quen nhau trong một tình cảnh thật trớ trêu. Không có cha mẹ bên cạnh làm chỗ dựa nên trước nay Như Lan luôn yếu đuối, gặp chuyện gì cũng thuận theo người khác, một ngày họp lớp năm cấp ba thì bị bạn kéo đi đến quán bar chơi.
Lần đầu đến nơi trụy lạc như thế Như Lan bị bạn bè ép uống một ít rượu trái cây, thấy thân thể khó chịu cô nhanh chóng bước ra ngoài hóng gió, trong lúc quay lại cô nàng nhìn liếc qua khe cửa hẹp của phòng cạnh phòng của bạn bè cô, nhìn thấy một cây đàn piano rất đẹp trong phòng, giống như có ma thuật của tình yêu âm nhạc Như Lan từ từ mở cửa phòng ra, lặng lẽ bước vào ngồi xuống cạnh cây đàn.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo đặt lên từng phím đàn, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, bản nhạc Spring from The Four Seasons vang lên nhẹ nhàng trong phòng bar lập lòe ánh sáng xanh đỏ chói mắt.
*****************************
Hứa Thiên làm xong nhiệm vụ ở tổng bộ liền đến một quán bar giải khuây, vào phòng bar riêng tắm rửa một chút, anh đi ra sảnh gọi một ly rượu uống không ngờ một tiểu thư đã để ý Hứa Thiên từ lâu trong lúc phục vụ bưng đồ uống qua góc vắng cô ta đi ra đặt một sợi dây chuyền vàng lên khay đựng đồ uống, phục vụ đứng lại nhìn cô ta, cô ta nhanh chóng rắc một ít thuốc bột trong gói giấy nhỏ vào trong ly rượu của Hứa Thiên, trước con mắt mở to ra của phục vụ cô ta rút trong túi xách ra một xấp tiền dày cụi bỏ vào túi quần của phục vụ, cười một cái thật đắc ý sau đó nhanh chóng rời đi.
Qua lớp đào tạo như địa ngục của tổ chức, Hứa Thiên dù bị trúng thuốc nhưng vẫn chịu đựng được, đợi kẻ đứng sau bước ra liền quật bẻ gãy tay cô ta, cầm điện thoại gọi đi một cuộc, không lâu sau một đám người mặc vest đen bước vào phòng lôi cô ta nhốt lại, Hứa Thiên nhanh chóng định về phòng ngâm nước lạnh, bước vào liền nhìn thấy một hình ảnh mà cả đời anh lần đầu được gặp. Một cô gái nhỏ nhắn tóc xõa ngang vang, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạc, từng ngón tay đang múa trên phím đàn tạo nên bản nhạc nhẹ nhàng, góc nghiêng thanh tú, gương mặt trắng nõn của cô gái đi vào tâm trí Hứa Thiên, giây phút đó anh đã cảm nhận được bản thân nếu không có được cô ấy anh sẽ chết trong hình ảnh tuyệt đẹp này.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Khụ..."
Không thể chịu nổi không khí quái dị thế này Hàn Phong giả vờ ho khan một tiếng kéo hồn của những người ở đây về.
"Bao lâu rồi"
Ngạn Doanh nhàn nhạt hỏi
"Dạ...dạ 3 tháng" Như Lan gấp rút trả lời cô.
"3 tháng?" Ngạn Doanh xúc động lớn tiếng hỏi lại cô em họ mình.
"Chị chị Doanh Doanh, chị đừng nóng giận mà, em xin lỗi, em xin lỗi." Như Lan thật sự là gấp đến sắp khóc rồi. ".
"Xin lỗi cái gì chứ, quen nhau lâu như thế mà không nói cho chị biết, cả em rể cũng tính không cho chị gặp sao."
"Phụt" Hứa Thiên không chịu nỗi sợ hãi liền uống chút nước bình tĩnh, nghe câu nói này của Ngạn Doanh không nhịn nổi phun hết ra ngoài.
"Chị...chị" Như Lan ngước mặt lên nhìn Ngạn Doanh chỉ thấy chị cô ấy nở một nụ cười tươi đẹp say lòng người, em rể? Chị không phản đối sao, hay là chị ấy không biết anh Hứa Thiên là người của xã hội đen. Nhưng mà trên người anh ấy nhiều hình xăm đặc trưng như thế, quần áo cũng không che hết được, tinh mắt như chị cô sao có thể không nhìn ra chứ.
"Chị cái gì" Ngạn Doanh quay sang Hứa Thiên giở thói lưu manh ra.
"Hứa Thiên đúng không? Không nói không rằng cho ai biết liền lặng lẽ bắt hồn em gái bảo bối của tôi, cậu tính sao đây."
"Chị dâu,em...em...em thật sự là vui quá." Vừa nghe Hứa Thiên cũng không ngờ chị dâu lại dễ tính đến thế, Như Lan nói Ngạn Doanh sẽ là cửa ải lớn nhất của bọn họ, là công chúa của nhà họ Lâm,chị dâu không chấp nhận mối quan hệ này thì bọn họ đừng mong ai chúc phúc. Định nhờ lão đại ra tay giúp nhưng nghe nói lão đại vô cùng cưng chiều chị dâu nên cũng không dám mở lời.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào dịu nhẹ, không khí trong quán trong lành dễ chịu nhưng không khí chỗ bàn cạnh cửa sổ lại âm gần mấy độ. Hứa Thiên ngoài mặt trấn tĩnh, cánh tay dưới gầm bàn lại âm thầm tiết mồ hồi, gió thổi vào từ cửa sổ thỉnh thoảng khiến tay run lên cầm cập.
Hứa Thiên và Như Lan quen nhau trong một tình cảnh thật trớ trêu. Không có cha mẹ bên cạnh làm chỗ dựa nên trước nay Như Lan luôn yếu đuối, gặp chuyện gì cũng thuận theo người khác, một ngày họp lớp năm cấp ba thì bị bạn kéo đi đến quán bar chơi.
Lần đầu đến nơi trụy lạc như thế Như Lan bị bạn bè ép uống một ít rượu trái cây, thấy thân thể khó chịu cô nhanh chóng bước ra ngoài hóng gió, trong lúc quay lại cô nàng nhìn liếc qua khe cửa hẹp của phòng cạnh phòng của bạn bè cô, nhìn thấy một cây đàn piano rất đẹp trong phòng, giống như có ma thuật của tình yêu âm nhạc Như Lan từ từ mở cửa phòng ra, lặng lẽ bước vào ngồi xuống cạnh cây đàn.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo đặt lên từng phím đàn, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, bản nhạc Spring from The Four Seasons vang lên nhẹ nhàng trong phòng bar lập lòe ánh sáng xanh đỏ chói mắt.
*****************************
Hứa Thiên làm xong nhiệm vụ ở tổng bộ liền đến một quán bar giải khuây, vào phòng bar riêng tắm rửa một chút, anh đi ra sảnh gọi một ly rượu uống không ngờ một tiểu thư đã để ý Hứa Thiên từ lâu trong lúc phục vụ bưng đồ uống qua góc vắng cô ta đi ra đặt một sợi dây chuyền vàng lên khay đựng đồ uống, phục vụ đứng lại nhìn cô ta, cô ta nhanh chóng rắc một ít thuốc bột trong gói giấy nhỏ vào trong ly rượu của Hứa Thiên, trước con mắt mở to ra của phục vụ cô ta rút trong túi xách ra một xấp tiền dày cụi bỏ vào túi quần của phục vụ, cười một cái thật đắc ý sau đó nhanh chóng rời đi.
Qua lớp đào tạo như địa ngục của tổ chức, Hứa Thiên dù bị trúng thuốc nhưng vẫn chịu đựng được, đợi kẻ đứng sau bước ra liền quật bẻ gãy tay cô ta, cầm điện thoại gọi đi một cuộc, không lâu sau một đám người mặc vest đen bước vào phòng lôi cô ta nhốt lại, Hứa Thiên nhanh chóng định về phòng ngâm nước lạnh, bước vào liền nhìn thấy một hình ảnh mà cả đời anh lần đầu được gặp. Một cô gái nhỏ nhắn tóc xõa ngang vang, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạc, từng ngón tay đang múa trên phím đàn tạo nên bản nhạc nhẹ nhàng, góc nghiêng thanh tú, gương mặt trắng nõn của cô gái đi vào tâm trí Hứa Thiên, giây phút đó anh đã cảm nhận được bản thân nếu không có được cô ấy anh sẽ chết trong hình ảnh tuyệt đẹp này.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Khụ..."
Không thể chịu nổi không khí quái dị thế này Hàn Phong giả vờ ho khan một tiếng kéo hồn của những người ở đây về.
"Bao lâu rồi"
Ngạn Doanh nhàn nhạt hỏi
"Dạ...dạ 3 tháng" Như Lan gấp rút trả lời cô.
"3 tháng?" Ngạn Doanh xúc động lớn tiếng hỏi lại cô em họ mình.
"Chị chị Doanh Doanh, chị đừng nóng giận mà, em xin lỗi, em xin lỗi." Như Lan thật sự là gấp đến sắp khóc rồi. ".
"Xin lỗi cái gì chứ, quen nhau lâu như thế mà không nói cho chị biết, cả em rể cũng tính không cho chị gặp sao."
"Phụt" Hứa Thiên không chịu nỗi sợ hãi liền uống chút nước bình tĩnh, nghe câu nói này của Ngạn Doanh không nhịn nổi phun hết ra ngoài.
"Chị...chị" Như Lan ngước mặt lên nhìn Ngạn Doanh chỉ thấy chị cô ấy nở một nụ cười tươi đẹp say lòng người, em rể? Chị không phản đối sao, hay là chị ấy không biết anh Hứa Thiên là người của xã hội đen. Nhưng mà trên người anh ấy nhiều hình xăm đặc trưng như thế, quần áo cũng không che hết được, tinh mắt như chị cô sao có thể không nhìn ra chứ.
"Chị cái gì" Ngạn Doanh quay sang Hứa Thiên giở thói lưu manh ra.
"Hứa Thiên đúng không? Không nói không rằng cho ai biết liền lặng lẽ bắt hồn em gái bảo bối của tôi, cậu tính sao đây."
"Chị dâu,em...em...em thật sự là vui quá." Vừa nghe Hứa Thiên cũng không ngờ chị dâu lại dễ tính đến thế, Như Lan nói Ngạn Doanh sẽ là cửa ải lớn nhất của bọn họ, là công chúa của nhà họ Lâm,chị dâu không chấp nhận mối quan hệ này thì bọn họ đừng mong ai chúc phúc. Định nhờ lão đại ra tay giúp nhưng nghe nói lão đại vô cùng cưng chiều chị dâu nên cũng không dám mở lời.