Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Hai tên côn đồ
Sống lại Lâm Ngạn Doanh thật sự quyết tâm học thật tốt. Mặc dù công ty đã có anh trai gánh vác nhưng cô vẫn không yên tâm, nếu bản thân ngu dốt thực sự sẽ gây bất lợi cho gia đình và cả Hàn Phong.
Từng chương từng chương giảng viên dạy cô tỉ mỉ chép lại những mục quan trọng, ghi chú, đánh dấu đầy cả quyển ghi chép. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ cô đang vẽ vời vì Lâm Ngạn Doanh trước kia chả học hành gì cả, trên lớp chỉ suốt ngày vẽ vời hay nhắn tin với bạn. Sở Oanh Oanh cũng chẳng cần học hành hay giả vờ trước mắt giảng viên, chỉ cần Bách Duật cướp được Lâm thị thì cô ta chỉ cần làm hào môn phu nhân an nhàn vui sướng.
Tiếng chuông vang lên kết thúc buổi học chiều, các sinh viên ùa nhau chanh chóng ra về. Sở Oanh Oanh thân thiết kéo tay Lâm Ngạn Doanh đi hướng ngược lại, đi về phía cổng sau trường đại học. Mặc dù ở vùng đô thị nhưng diện tích của trường rất lớn, khi xây dựng đã chọn khu đất mặt trước hướng vào đô thị, mặt sau hướng vào vùng khá vắng vẻ. Hai người càng đi đường càng vắng, trời cũng sắp sập tối, vì để an toàn nên Bách Duật chọn con hẻm vắng ở cuối đường làm địa điểm. Cũng may Lâm Ngạn Doanh không sinh nghi nên Sở Oanh Oanh trên đường rất đắc ý.
"Bọn họ đâu rồi." Mặc dù đã biết rõ chỗ nhưng cô vẫn hỏi cho có lệ.
"Sắp đến rồi, cậu khát không, uống nước đi." Cô ta lôi trong balo ra một chai nước, mở nắp sẵn đưa cho Lâm Ngạn Doanh.
"Không cần, mình không khát." Nước sao, chẳng phải trong chai nước này có thành phần thuốc mê hay sao. Thật ra cô cũng không phải yếu đuối đến nỗi không chạy kịp, bởi vì trúng thuốc nên chạy vài bước đã bị đám côn đồ bắt lại. Kiếp trước cô chỉ nghĩ mình bị hạ huyết áp hay hoảng sợ thôi, cô chưa từng nghi ngờ người từng là bạn thân nhất này. "
À được." Không uống cũng không sao, lát nữa cô ta giả vờ chạy chậm níu lại Lâm Ngạn Doanh là được.
"Hai mỹ nhân đi đâu thế?" Từ bụi tre bên đường nhảy ra hai tên cà rỡn. Một tên cao to vạm vỡ, một tên tuy ốm nhưng mặt rất đáng sợ, như lũ nghiện ngập.
"Bạn tôi sẽ trả tiền cho các anh, các anh đừng làm bậy." Quả nhiên là ảnh hậu, chưa gì đã diễn đạt thế rồi.
"Tiền, tiền xong thì chưa đủ, cô gái xinh đẹp, chơi với anh một lát đi."
Bách Duật đã thuê hai người bọn họ dọa cô gái xinh đẹp kia một chút, liền cho bọn họ một số tiền đánh bạc.
"Các người đừng làm bậy, tôi trả tiền là được rồi, các người muốn bao nhiêu" Lâm Ngạn Doanh không hề sợ sệt, cũng không để ta sơ hở, Lâm Ngạn Doanh từ nhỏ sống trong tình yêu thương của cha mẹ nên chẳng phải sợ điều gì, nên bây giờ cũng chỉ là tính tình bình thường của cô nhưng thật ra ánh mắt đã có thêm 7 phần sắc lạnh.
Hai tên côn đồ thầm nghỉ một cô gái như vậy làm gì có nhiều tiền bằng Bách Duật, chỉ nhìn cũng có tiền một chút, vả lại bọn họ còn có ý định cắn mãi không buông tên Bách Duật, làm sao lại mất chữ tín được.
"Anh đây không cần tiền nữa, chỉ cần em thôi" Tên cao to dơ bẩn thốt lên, tiến lại gần Lâm Ngạn Doanh.
"Mau chạy thôi." Sở Oanh Oanh gấp rút lôi kéo tay cô chạy, nhìn có vẻ thật sự khẩn trương nhưng tốc độ chạy... có hơi chậm a. Đúng như dự đoán, à không ngoài dự đoán, kiếp trước thấy cô chạy hơi nhanh nên cô ta giả vờ vấp ngã, nhưng lần này là cô vấp ngã. Lâm Ngạn Doanh thầm hỏi thâm tổ tiên xem cô đã làm sai điều gì.
"Chạy sao, chạy nữa đi."
"Ngã rồi à, để anh bế hai em lên nhé!".
"Bụp" Âm thanh giòn giã, ngắn, chuẩn, có lực vang lên. Một tên ôm đầu la hét, cô quay mặt lại đã thấy tên cao to kia đã bị một viên gạch ống đập vào đầu, máu tuôn ra không ngừng, đang ôm đầu la hét. Tên còn lại cũng phát hoảng mấy giây, liền hét lên:
"Là ai?"
"Là tôi" Một giọng nói đầy từ tính, lạnh lẽo vang lên. Từ trong bóng xế chiều tối bước ra, một bóng người cao lớn, người khác không thấy rõ anh nhưng sao cô lại không nhận ra chứ.
"Khốn kiếp, đi chết đi" Tên nghiện lấy dưới chân viên gạch ống lúc nãy tiến tới anh. Khi hắn gần đến anh thuận chân đạp hắn ngửa ra sau, hắn nhanh chóng bật dậy liền bị anh bay tới nhấn gối vào bụng kêu lên, tiếng kêu chưa dứt liền bị anh nắm tóc, lôi đầu đập mặt xuống nền xi măng liên tục. Máu mũi, máu miệng, tiếng xương mặt gãy vụn vang lên. Sau đó anh đứng dậy, cười một tiếng trầm thấp làm tim cô thấp thỏm.
"Aaaaaa" Lần này tiếng thét không chỉ là đau đớn mà còn là tuyệt vọng. Anh nhắm thẳng cẳng chân hắn đạp xuống, hai chân đều gãy, đạp thêm một cái, huống chừng gãy 5, 6 xương sườn. Anh nhặt viên gạch ống lên:
"Aaaaaa" vẫn là tiếng rên la nhưng là của tên bị ăn gạch vào đầu lúc nảy. Lúc tên nghiện bị đánh hắn ôm đầu ngước mặt lên nhìn say sưa, không hề nghỉ mình sẽ ăn gạch lần nữa, lần này là bay thẳng vào mặt đó.
Xong xuôi, anh bước đến bên cô. Cô thấy rõ anh đang đeo khẩu trang, cô biết anh lúc nào cũng nghĩ tới cảm nhận của cô, anh biết chút tâm tư nhỏ nhen này của phụ nữ, hôm nay anh thể hiện như vậy bên cạnh bạn của cô có thể sẽ phát sinh bi kịch ngưỡng mộ, ghen ghét cô. Anh bước đến, bồng cô lên, hai chân cô quấn vào hông anh. Bước đi mạnh mẽ ra khỏi con đường vắng, bỏ lại hai tên sống dở chết dở và Sở Oanh Oanh đang sợ đến mất hồn.
_______________________________________________
Đôi lời của Song Tước: "Phong gạch ống" bạo lực quá!!!
Từng chương từng chương giảng viên dạy cô tỉ mỉ chép lại những mục quan trọng, ghi chú, đánh dấu đầy cả quyển ghi chép. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ cô đang vẽ vời vì Lâm Ngạn Doanh trước kia chả học hành gì cả, trên lớp chỉ suốt ngày vẽ vời hay nhắn tin với bạn. Sở Oanh Oanh cũng chẳng cần học hành hay giả vờ trước mắt giảng viên, chỉ cần Bách Duật cướp được Lâm thị thì cô ta chỉ cần làm hào môn phu nhân an nhàn vui sướng.
Tiếng chuông vang lên kết thúc buổi học chiều, các sinh viên ùa nhau chanh chóng ra về. Sở Oanh Oanh thân thiết kéo tay Lâm Ngạn Doanh đi hướng ngược lại, đi về phía cổng sau trường đại học. Mặc dù ở vùng đô thị nhưng diện tích của trường rất lớn, khi xây dựng đã chọn khu đất mặt trước hướng vào đô thị, mặt sau hướng vào vùng khá vắng vẻ. Hai người càng đi đường càng vắng, trời cũng sắp sập tối, vì để an toàn nên Bách Duật chọn con hẻm vắng ở cuối đường làm địa điểm. Cũng may Lâm Ngạn Doanh không sinh nghi nên Sở Oanh Oanh trên đường rất đắc ý.
"Bọn họ đâu rồi." Mặc dù đã biết rõ chỗ nhưng cô vẫn hỏi cho có lệ.
"Sắp đến rồi, cậu khát không, uống nước đi." Cô ta lôi trong balo ra một chai nước, mở nắp sẵn đưa cho Lâm Ngạn Doanh.
"Không cần, mình không khát." Nước sao, chẳng phải trong chai nước này có thành phần thuốc mê hay sao. Thật ra cô cũng không phải yếu đuối đến nỗi không chạy kịp, bởi vì trúng thuốc nên chạy vài bước đã bị đám côn đồ bắt lại. Kiếp trước cô chỉ nghĩ mình bị hạ huyết áp hay hoảng sợ thôi, cô chưa từng nghi ngờ người từng là bạn thân nhất này. "
À được." Không uống cũng không sao, lát nữa cô ta giả vờ chạy chậm níu lại Lâm Ngạn Doanh là được.
"Hai mỹ nhân đi đâu thế?" Từ bụi tre bên đường nhảy ra hai tên cà rỡn. Một tên cao to vạm vỡ, một tên tuy ốm nhưng mặt rất đáng sợ, như lũ nghiện ngập.
"Bạn tôi sẽ trả tiền cho các anh, các anh đừng làm bậy." Quả nhiên là ảnh hậu, chưa gì đã diễn đạt thế rồi.
"Tiền, tiền xong thì chưa đủ, cô gái xinh đẹp, chơi với anh một lát đi."
Bách Duật đã thuê hai người bọn họ dọa cô gái xinh đẹp kia một chút, liền cho bọn họ một số tiền đánh bạc.
"Các người đừng làm bậy, tôi trả tiền là được rồi, các người muốn bao nhiêu" Lâm Ngạn Doanh không hề sợ sệt, cũng không để ta sơ hở, Lâm Ngạn Doanh từ nhỏ sống trong tình yêu thương của cha mẹ nên chẳng phải sợ điều gì, nên bây giờ cũng chỉ là tính tình bình thường của cô nhưng thật ra ánh mắt đã có thêm 7 phần sắc lạnh.
Hai tên côn đồ thầm nghỉ một cô gái như vậy làm gì có nhiều tiền bằng Bách Duật, chỉ nhìn cũng có tiền một chút, vả lại bọn họ còn có ý định cắn mãi không buông tên Bách Duật, làm sao lại mất chữ tín được.
"Anh đây không cần tiền nữa, chỉ cần em thôi" Tên cao to dơ bẩn thốt lên, tiến lại gần Lâm Ngạn Doanh.
"Mau chạy thôi." Sở Oanh Oanh gấp rút lôi kéo tay cô chạy, nhìn có vẻ thật sự khẩn trương nhưng tốc độ chạy... có hơi chậm a. Đúng như dự đoán, à không ngoài dự đoán, kiếp trước thấy cô chạy hơi nhanh nên cô ta giả vờ vấp ngã, nhưng lần này là cô vấp ngã. Lâm Ngạn Doanh thầm hỏi thâm tổ tiên xem cô đã làm sai điều gì.
"Chạy sao, chạy nữa đi."
"Ngã rồi à, để anh bế hai em lên nhé!".
"Bụp" Âm thanh giòn giã, ngắn, chuẩn, có lực vang lên. Một tên ôm đầu la hét, cô quay mặt lại đã thấy tên cao to kia đã bị một viên gạch ống đập vào đầu, máu tuôn ra không ngừng, đang ôm đầu la hét. Tên còn lại cũng phát hoảng mấy giây, liền hét lên:
"Là ai?"
"Là tôi" Một giọng nói đầy từ tính, lạnh lẽo vang lên. Từ trong bóng xế chiều tối bước ra, một bóng người cao lớn, người khác không thấy rõ anh nhưng sao cô lại không nhận ra chứ.
"Khốn kiếp, đi chết đi" Tên nghiện lấy dưới chân viên gạch ống lúc nãy tiến tới anh. Khi hắn gần đến anh thuận chân đạp hắn ngửa ra sau, hắn nhanh chóng bật dậy liền bị anh bay tới nhấn gối vào bụng kêu lên, tiếng kêu chưa dứt liền bị anh nắm tóc, lôi đầu đập mặt xuống nền xi măng liên tục. Máu mũi, máu miệng, tiếng xương mặt gãy vụn vang lên. Sau đó anh đứng dậy, cười một tiếng trầm thấp làm tim cô thấp thỏm.
"Aaaaaa" Lần này tiếng thét không chỉ là đau đớn mà còn là tuyệt vọng. Anh nhắm thẳng cẳng chân hắn đạp xuống, hai chân đều gãy, đạp thêm một cái, huống chừng gãy 5, 6 xương sườn. Anh nhặt viên gạch ống lên:
"Aaaaaa" vẫn là tiếng rên la nhưng là của tên bị ăn gạch vào đầu lúc nảy. Lúc tên nghiện bị đánh hắn ôm đầu ngước mặt lên nhìn say sưa, không hề nghỉ mình sẽ ăn gạch lần nữa, lần này là bay thẳng vào mặt đó.
Xong xuôi, anh bước đến bên cô. Cô thấy rõ anh đang đeo khẩu trang, cô biết anh lúc nào cũng nghĩ tới cảm nhận của cô, anh biết chút tâm tư nhỏ nhen này của phụ nữ, hôm nay anh thể hiện như vậy bên cạnh bạn của cô có thể sẽ phát sinh bi kịch ngưỡng mộ, ghen ghét cô. Anh bước đến, bồng cô lên, hai chân cô quấn vào hông anh. Bước đi mạnh mẽ ra khỏi con đường vắng, bỏ lại hai tên sống dở chết dở và Sở Oanh Oanh đang sợ đến mất hồn.
_______________________________________________
Đôi lời của Song Tước: "Phong gạch ống" bạo lực quá!!!