Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Kết
Hàn Phong khuôn mặt hầm hầm tức giận ngồi ở ghế đá trong công viên, mặc dù không vui nhưng tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngạn Doanh vẫn rất dịu dàng không dám xiết mạnh.
Ngạn Doanh nhìn bộ dạng anh như thế tâm trạng bị chọc cười nhưng vẫn không dám lộ ra, cố gắng kìm chế. Hàn Phong quay sang nhìn cô hừ một tiếng nhìn đi nơi khác nói lẫy nói lươn.
"Muốn cười thì cười đi, nhịn cái gì."
"Phốc"
Ngạn Doanh cười đến rạng rỡ, lúc nảy khi anh đang hôn hít cô thì Hứa Thiên gọi đến nhằn nhịt anh phải đưa theo Như Lan đến công viên cho hai người họ gặp mặt, Hứa Thiên còn dám lôi chuyện ong bướm quay quanh anh lúc trước ra đe doạ Hàn Phong nếu không cho anh ta gặp Như Lan chắc chắn sẽ cho lửa cháy sang nhà anh.
"Ưi, em còn cười." Anh tức tối xoa xoa đầu cô lắc qua lắc lại.
"Được rồi, muốn cười thì cười đi, anh người tốt việc tốt tác thành lương duyên cho người ta thôi mà, xin vía cho bảo bối có vận đào hoa nhé." Anh vuốt ve bụng của cô, chưa đủ còn khom người áp tai xuống nghe thử.
"Cục cưng còn nhỏ lắm, nghe được cái gì đâu chứ." Cô ghét bỏ đẩy đầu anh ra khỏi bụng mình.
"Em dám chia cắt mối liên hệ giữa anh và con, sau này bảo bối cứng cáp sẽ đá bụng em đó."
"Anh nỡ sao." Cô hất cằm đưa mặt mình lại gần anh buộc anh phải ngửa mặt né tránh.
Anh nhắm chuẩn chính xác hôn lên môi cô một cái thật sâu, hai bàn tay thon dài cẩn trọng nâng niu hai má cô.
"Đương nhiên không nỡ rồi, anh doạ thế thôi."
Nhìn anh cưng nhiều bản thân như thế, nhìn mọi chuyện rốt cuộc cũng đã thay đổi theo một kết cục tốt, nhìn chiếc bụng to tròn của mình Ngạn Doanh bổng nhớ tới căn phòng tối tăm kia, ở đó có một cô gái ốm yếu gầy gò bị xích tay chân lại sợ hãi co rút vào góc tường, mắt dáo dác sợ hãi nhìn xung quanh.
Đó là ngày thứ ba sau khi cô bị anh bắt cóc, căn phòng ấy tối tăm lắm, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng vì rèm cửa màu quá tối nên ánh sáng chiếu vào rất yếu, rất nhẹ.
"Cạch"
Cửa phòng bổng bị mở ra, một thân hình cao lớn khập khiễng bước vào, hai mắt anh đỏ ngầu, tiêu cự lúc có lúc không, trên tay cầm chiếc áo khoác đã bị cởi ra. Người đàn ông uống say đến đi đứng loạng choạng, ba cút áo trên đã bị mở ra lộ ra lồng ngực rắn chắn quyến rũ.
Nhưng trong mắt cô gái ngồi rút vào ke hở giữa tường và chiếc giường mỗi một bước chân lại gần của người đàn ông là trái tim cô lại đập nhanh hơn một chút, nhanh đến nỗi khi người đàn ông giơ tay ra chạm lấy cằm cô trái tim cô cũng muốn bay khỏi lòng ngực, hay tay run rẩy trên sàn cố gắng bò cách xa người đàn ông hơn.
Hôm đó người đàn ông này đã thô bạo cướp đi lần đầu tiên của cô, người đàn ông này đã bắn chết tài xế trên xe lôi cô đi, người đàn ông đáng sợ giày vò thân xác cô suốt hai đêm qua.
Người đàn ông bắt lấy cằm cô, cúi người hôn thật mạnh như muốn cắn nuốt cô vào người, đầu lưỡi anh mạnh mẽ trượt vào trong chiếm cứ lấy khoan miệng cô, anh hôn đến trời đất quay cuồng, thoải mái chiếm đoạt, điên cuồng đòi hỏi.
Một chân anh đè đôi chân giẫy đạp của cô lại, một chân anh chen vào giữa hai chân cô cọ sát nơi mềm mại của cô, một tay anh chế trụ hai tay cô, một anh thô lỗ xé mảnh áo trước ngực cô ra.
Hàn Phong không để ý đến cảm nhận của cô mạnh bạo quăng cô lên trên giường mặt kệ cô gái có khóc lóc ra sao, điên cuồng chiếm đoạt, điên cuồng vào trong cô.
Cũng chính người đàn ông đó, một đêm mưa rơi tầm tã đội mưa đến cục dân chính để ký giấy ly hôn, trả lại tự do cho cô.
Người đàn ông có phần đã gầy hơn trước, gương mặt góc cạnh rõ ràng hơn, tay anh run run cầm viết ký tên mình vào ô trống bên trái. Chữ ký ấy vẫn mạnh mẽ hữu lực như thế, hôm kết hôn anh cũng ký như thế nhưng gương mặt anh không che nổi nét cười giờ đây lại ưu thương không thể tả.
Ngạn Doanh nhận lấy giấy chứng nhận ly hôn cùng Bách Duật đi trước, mặc kệ anh ngồi đó siết chặt nắm đấm không kìm nổi tức giận hất văng tất cả giấy tờ trên bàn, xé nát giấy chứng nhận ly hôn của mình.
Khung cảnh lại quay sang không gian tối tăm trong phòng sách của anh, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào rèm cửa lọt vào mấy ánh sáng nhẹ hững, trên sàn nhà toàn là lon bia lăn lóc trên sàn.
Người đàn ông ngồi trên sàn, bàn tay thon dài cầm một lon bia đang uống dở, quần áo trên người anh xốc xếch khó coi, tóc tai rối bù không còn giống một Hàn Phong đã từng đội trời đạp đất.
Đó là đêm đầu tiên sau khi hai người ly hôn, anh về nhà quăng tất cả những gì trước mắt, đập vỡ nát chúng. Chỉ riêng có những đồ vật cô từng chạm qua, từng cầm qua là anh không nỡ làm thế, anh nâng niu trân trọng từng thứ, sắp xếp chúng thật gọn gàng vào ngăn tủ, anh kéo một hộc tủ nhỏ trong tủ quần áo ra. Một lọ thuốc màu trắng được giấu bên dưới lớp quần áo, bên trên vẫn còn nguyên nhãn mác và ba chữ lớn "thuốc tránh thai."
Thì ra là thế, thì ra anh và cô chung đụng lâu như thế mà cô vẫn không hoài thai đều là có lý do cả. Cô hận anh đến thế sao, hận anh đến mức cả sự xuất hiện của mầm móng của anh trên đời này cô cũng không có phép xuất hiện.
Người đàn ông ấy vẫn ngồi đó, vẫn cứ nhìn ra bên ngoài, nhìn xuống dòng người đông đúc kia. Hôm nay là Giáng sinh đúng không, bên dưới có những gia đình có cha có mẹ có con cái dắt tay nhau trên đường, có những cặp đôi dựa sát vào nhau, có cả những đại gia đình đi chung vui vẻ.
Thế giới lớn như thế, nhiều người như thế mà người đàn ông chỉ có một mình. Anh nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Hàn Thiếu Trầm, có một chuyện cả đời này Hàn Thiếu Trầm cũng sẽ không nghĩ tới, chính là trước khi gặp Hàn Phong, thì anh đã biết ông ấy rồi.
Đó là một ngày anh đeo cặp sách đi học về, trời cũng đã tối, mẹ anh phải làm việc không thể đưa đón anh đi học, trời mưa nên trời tối hơn rất nhiều so với thời gian. Trước mắt anh có một chiếc xe đậu lại trước cửa của một nhà trọ nhỏ, người trên xe mở cửa bước xuống. Là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông là một bộ dáng nghiêm túc đứng đắn nhưng người phụ nữ trên người cô ta mặc một bộ váy ngắn bó sát, cô ta chỉ hận không thể dán sát vào người đàn ông, lúc cậu bé dời mắt đi qua hai người họ cũng đã vào trong.
Hàn Phong vẫn nắm lấy quai cặp bước nhanh về nhà, trên đường có bày bán đủ loại thức ăn, đồ chơi. Nhiều bạn nhỏ chạc tuổi anh còn đang quấy khóc ôm lấy cổ bố đòi bố mua cho mô hình xe đua. Cũng có bạn học khác được mẹ ôm vào lòng, người bố cầm dù che cho mẹ con họ.
Mưa lâm râm cứ rơi, hình bóng cậu bé dầm mưa chậm rãi đi trên con đường rộng lớn, đôi mắt cậu chứa một tầng nước mắt mỏng đau thương không dám nhìn đi nơi khác nữa, chỉ dám nhìn xuống đất. Trên đất có những ổ gà nho nhỏ bị đọng nước mưa, bàn chân nhỏ nhắn của cậu bước lên làm nước văng lên tung toé, ấy thế mà cậu bé lại cười, một nụ cười rất ngây thơ, rất thoã mãn.
"Doanh nhi, Doanh nhi, em làm sao thế." Ngạn Doanh bị anh lay tỉnh mới phát hiện bản thân đã chìm đắm vào ký ức quá khứ.
Nhưng hình ảnh anh ngồi trong phòng đau thương, phát hiện cô lén uống thuốc tránh thai còn có cậu bé và... Cha chồng cô nữa. Ngạn Doanh dám chắc rằng đó không phải là ký ức của cô.
"Doanh nhi." Hàn Phong lại gọi cô.
"Dạ."
"Em nghĩ gì mà đắm đuối thế, ở cạnh anh mà nghĩ đến ai hả." Thế nhưng cô lại không phản bác lại câu nói của anh, nhìn người đàn ông trước mắt này, anh là chồng của cô, là cha của cục cưng trong bụng cô. Kiếp này cô không sai lầm, Lâm Ngạn Doanh không quyết định sai lầm, anh cũng không phải chịu những cảnh như vừa rồi.
Cô giơ hai tay bưng lấy mặt anh, chồm người hôn một cái lên trán anh. "Chồng à, mọi bất hạnh trong kiếp này đều để em bù đắp cho anh được không."
Hàn Phong rất bất ngờ khi nghe cô nói những lời như thế, anh kéo hai tay cô xuống nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em.."
Chưa kịp nói hết Ngạn Doanh đã lấp kín miệng anh bằng một nụ hôn.
Ánh nắng dần lên cao, xung quanh được mặt trời chiếu sáng trở nên ấm áp, bên này có một cặp đôi đang say đắm hôn nhau, bên kia lại có một cặp đôi đang vui vẻ trò chuyện trong hạnh phúc.
Rồi những người thanh niên ấy sẽ có một cuộc sống thật tốt, sẽ có những đứa trẻ đáng yêu ra đời, sẽ có những cục bột nhỏ trắng trẻo dùng hai cánh tay trắng nõn đầy thịt bưng lấy gương mặt của mình ngồi nghe những chuyện tình yêu của cha mẹ chúng.
Thế giới này quả thật có rất nhiều điều tồi tệ, không ai phủ nhận điều đó cả. Con người bị thế giới tàn nhẫn này vùi sâu dưới đáy biển, bị nước cuốn trôi, bị giam cầm vùng vẫy trong đại dương. Vùi dập trong đáy biển thì có sao, hãy nhắm mắt lại, thôi vùng vẫy, hãy ngưng đi cơn phẫn nộ của bản thân.
Cảm nhận đi, hãy cảm nhận đi có phải ánh mặt trời ở tận nơi xa xôi kia đang cố thông qua làn nước chiếu gọi ánh sáng đến bạn hay không. Hãy lắng nghe âm thanh của đại dương, hãy lắng nghe con tim đã mỏi mệt của mình.
Cuộc sống là trong quyết định của ta, đúng là sự thật có ngững người sinh ra đã có tất cả. Nhưng vũ trụ có một quy luật cân bằng và dùng nỗ lực để trả giá. Đừng đánh giá mọi việc qua một thế giới quan nhỏ hẹp của mình, hãy nỗ lực, hãy trả giá, hãy cho bản thân giây phút nghỉ ngơi sau đó vùng thật mạnh thoát khỏi đáy biển tăm tối đang kìm nhốt bạn.
Ai thương ngươi, chẳng ai hết?
Nhân gian nơi đây đã rời bỏ ngươi
Họ đều mang trái tim giá băng, cố mỉm cười thôi
(Đáy biển - Nhất Chi Lựu Niên)
_________
CHÍNH VĂN HOÀN
Ngoại truyện ngày mai sẽ lên sóng Phần 1.
PHẦN 1: ĐẠI NẠN BẤT TỬ TỰU HỮU HẬU PHÚC
(Gặp đại nạn không chết ắt có điều may mắn)
Lâm Ngạn Bách tuổi trẻ tài cao, gương mặt yêu nghiệt cùng phong cách thời trang thời thượng của mình luôn khiến hàng trăm các vị tiểu thư thế gia chỉ hận không thể ngày ngày đều có các bữa tiệc lớn để được gặp anh.
Lâm thiếu tự nhận bản thân không phải là kẻ tốt lành gì, thứ gì cũng không ngán, phụ nữ trong mắt anh chẳng qua chỉ là một sinh vật giống cái khác loài với mình.
Một ngày nọ Lâm thị tin tức nổ tung lan truyền thông tin Lâm thiếu của bọn họ bị một nhân viên của Hàn thị đánh gãy ba cái xương sườn, buộc phải nhập viện, quan trọng hơn người đó còn là nữ.
Lâm Ngạn Bách cùng Thiên Ý một người nể mặc lão đại của mình là bạn anh, một người nể mặc cô là bạn bè của em gái mình nên mới gắng gượng hoà giải với nhau. Không ngờ một thời gian dài chung đụng, chàng trai coi trời bằng vung ấy bổng cảm thấy trái tim ngày càng đập loạn trước cô gái bình thường không thể bình thường hơn này.
Những điều dù là nhỏ nhặt nhất, nhưng qua cách nhìn thế giới tươi đẹp này của cô gái bổng chốc cướp mất đi trái tim Lâm đại thiếu của mọi người.
"Hứa Thiên Ý, em dám trốn nữa ông đây con mẹ nó hiếp em đến chết."1
Ngạn Doanh nhìn bộ dạng anh như thế tâm trạng bị chọc cười nhưng vẫn không dám lộ ra, cố gắng kìm chế. Hàn Phong quay sang nhìn cô hừ một tiếng nhìn đi nơi khác nói lẫy nói lươn.
"Muốn cười thì cười đi, nhịn cái gì."
"Phốc"
Ngạn Doanh cười đến rạng rỡ, lúc nảy khi anh đang hôn hít cô thì Hứa Thiên gọi đến nhằn nhịt anh phải đưa theo Như Lan đến công viên cho hai người họ gặp mặt, Hứa Thiên còn dám lôi chuyện ong bướm quay quanh anh lúc trước ra đe doạ Hàn Phong nếu không cho anh ta gặp Như Lan chắc chắn sẽ cho lửa cháy sang nhà anh.
"Ưi, em còn cười." Anh tức tối xoa xoa đầu cô lắc qua lắc lại.
"Được rồi, muốn cười thì cười đi, anh người tốt việc tốt tác thành lương duyên cho người ta thôi mà, xin vía cho bảo bối có vận đào hoa nhé." Anh vuốt ve bụng của cô, chưa đủ còn khom người áp tai xuống nghe thử.
"Cục cưng còn nhỏ lắm, nghe được cái gì đâu chứ." Cô ghét bỏ đẩy đầu anh ra khỏi bụng mình.
"Em dám chia cắt mối liên hệ giữa anh và con, sau này bảo bối cứng cáp sẽ đá bụng em đó."
"Anh nỡ sao." Cô hất cằm đưa mặt mình lại gần anh buộc anh phải ngửa mặt né tránh.
Anh nhắm chuẩn chính xác hôn lên môi cô một cái thật sâu, hai bàn tay thon dài cẩn trọng nâng niu hai má cô.
"Đương nhiên không nỡ rồi, anh doạ thế thôi."
Nhìn anh cưng nhiều bản thân như thế, nhìn mọi chuyện rốt cuộc cũng đã thay đổi theo một kết cục tốt, nhìn chiếc bụng to tròn của mình Ngạn Doanh bổng nhớ tới căn phòng tối tăm kia, ở đó có một cô gái ốm yếu gầy gò bị xích tay chân lại sợ hãi co rút vào góc tường, mắt dáo dác sợ hãi nhìn xung quanh.
Đó là ngày thứ ba sau khi cô bị anh bắt cóc, căn phòng ấy tối tăm lắm, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng vì rèm cửa màu quá tối nên ánh sáng chiếu vào rất yếu, rất nhẹ.
"Cạch"
Cửa phòng bổng bị mở ra, một thân hình cao lớn khập khiễng bước vào, hai mắt anh đỏ ngầu, tiêu cự lúc có lúc không, trên tay cầm chiếc áo khoác đã bị cởi ra. Người đàn ông uống say đến đi đứng loạng choạng, ba cút áo trên đã bị mở ra lộ ra lồng ngực rắn chắn quyến rũ.
Nhưng trong mắt cô gái ngồi rút vào ke hở giữa tường và chiếc giường mỗi một bước chân lại gần của người đàn ông là trái tim cô lại đập nhanh hơn một chút, nhanh đến nỗi khi người đàn ông giơ tay ra chạm lấy cằm cô trái tim cô cũng muốn bay khỏi lòng ngực, hay tay run rẩy trên sàn cố gắng bò cách xa người đàn ông hơn.
Hôm đó người đàn ông này đã thô bạo cướp đi lần đầu tiên của cô, người đàn ông này đã bắn chết tài xế trên xe lôi cô đi, người đàn ông đáng sợ giày vò thân xác cô suốt hai đêm qua.
Người đàn ông bắt lấy cằm cô, cúi người hôn thật mạnh như muốn cắn nuốt cô vào người, đầu lưỡi anh mạnh mẽ trượt vào trong chiếm cứ lấy khoan miệng cô, anh hôn đến trời đất quay cuồng, thoải mái chiếm đoạt, điên cuồng đòi hỏi.
Một chân anh đè đôi chân giẫy đạp của cô lại, một chân anh chen vào giữa hai chân cô cọ sát nơi mềm mại của cô, một tay anh chế trụ hai tay cô, một anh thô lỗ xé mảnh áo trước ngực cô ra.
Hàn Phong không để ý đến cảm nhận của cô mạnh bạo quăng cô lên trên giường mặt kệ cô gái có khóc lóc ra sao, điên cuồng chiếm đoạt, điên cuồng vào trong cô.
Cũng chính người đàn ông đó, một đêm mưa rơi tầm tã đội mưa đến cục dân chính để ký giấy ly hôn, trả lại tự do cho cô.
Người đàn ông có phần đã gầy hơn trước, gương mặt góc cạnh rõ ràng hơn, tay anh run run cầm viết ký tên mình vào ô trống bên trái. Chữ ký ấy vẫn mạnh mẽ hữu lực như thế, hôm kết hôn anh cũng ký như thế nhưng gương mặt anh không che nổi nét cười giờ đây lại ưu thương không thể tả.
Ngạn Doanh nhận lấy giấy chứng nhận ly hôn cùng Bách Duật đi trước, mặc kệ anh ngồi đó siết chặt nắm đấm không kìm nổi tức giận hất văng tất cả giấy tờ trên bàn, xé nát giấy chứng nhận ly hôn của mình.
Khung cảnh lại quay sang không gian tối tăm trong phòng sách của anh, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào rèm cửa lọt vào mấy ánh sáng nhẹ hững, trên sàn nhà toàn là lon bia lăn lóc trên sàn.
Người đàn ông ngồi trên sàn, bàn tay thon dài cầm một lon bia đang uống dở, quần áo trên người anh xốc xếch khó coi, tóc tai rối bù không còn giống một Hàn Phong đã từng đội trời đạp đất.
Đó là đêm đầu tiên sau khi hai người ly hôn, anh về nhà quăng tất cả những gì trước mắt, đập vỡ nát chúng. Chỉ riêng có những đồ vật cô từng chạm qua, từng cầm qua là anh không nỡ làm thế, anh nâng niu trân trọng từng thứ, sắp xếp chúng thật gọn gàng vào ngăn tủ, anh kéo một hộc tủ nhỏ trong tủ quần áo ra. Một lọ thuốc màu trắng được giấu bên dưới lớp quần áo, bên trên vẫn còn nguyên nhãn mác và ba chữ lớn "thuốc tránh thai."
Thì ra là thế, thì ra anh và cô chung đụng lâu như thế mà cô vẫn không hoài thai đều là có lý do cả. Cô hận anh đến thế sao, hận anh đến mức cả sự xuất hiện của mầm móng của anh trên đời này cô cũng không có phép xuất hiện.
Người đàn ông ấy vẫn ngồi đó, vẫn cứ nhìn ra bên ngoài, nhìn xuống dòng người đông đúc kia. Hôm nay là Giáng sinh đúng không, bên dưới có những gia đình có cha có mẹ có con cái dắt tay nhau trên đường, có những cặp đôi dựa sát vào nhau, có cả những đại gia đình đi chung vui vẻ.
Thế giới lớn như thế, nhiều người như thế mà người đàn ông chỉ có một mình. Anh nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Hàn Thiếu Trầm, có một chuyện cả đời này Hàn Thiếu Trầm cũng sẽ không nghĩ tới, chính là trước khi gặp Hàn Phong, thì anh đã biết ông ấy rồi.
Đó là một ngày anh đeo cặp sách đi học về, trời cũng đã tối, mẹ anh phải làm việc không thể đưa đón anh đi học, trời mưa nên trời tối hơn rất nhiều so với thời gian. Trước mắt anh có một chiếc xe đậu lại trước cửa của một nhà trọ nhỏ, người trên xe mở cửa bước xuống. Là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông là một bộ dáng nghiêm túc đứng đắn nhưng người phụ nữ trên người cô ta mặc một bộ váy ngắn bó sát, cô ta chỉ hận không thể dán sát vào người đàn ông, lúc cậu bé dời mắt đi qua hai người họ cũng đã vào trong.
Hàn Phong vẫn nắm lấy quai cặp bước nhanh về nhà, trên đường có bày bán đủ loại thức ăn, đồ chơi. Nhiều bạn nhỏ chạc tuổi anh còn đang quấy khóc ôm lấy cổ bố đòi bố mua cho mô hình xe đua. Cũng có bạn học khác được mẹ ôm vào lòng, người bố cầm dù che cho mẹ con họ.
Mưa lâm râm cứ rơi, hình bóng cậu bé dầm mưa chậm rãi đi trên con đường rộng lớn, đôi mắt cậu chứa một tầng nước mắt mỏng đau thương không dám nhìn đi nơi khác nữa, chỉ dám nhìn xuống đất. Trên đất có những ổ gà nho nhỏ bị đọng nước mưa, bàn chân nhỏ nhắn của cậu bước lên làm nước văng lên tung toé, ấy thế mà cậu bé lại cười, một nụ cười rất ngây thơ, rất thoã mãn.
"Doanh nhi, Doanh nhi, em làm sao thế." Ngạn Doanh bị anh lay tỉnh mới phát hiện bản thân đã chìm đắm vào ký ức quá khứ.
Nhưng hình ảnh anh ngồi trong phòng đau thương, phát hiện cô lén uống thuốc tránh thai còn có cậu bé và... Cha chồng cô nữa. Ngạn Doanh dám chắc rằng đó không phải là ký ức của cô.
"Doanh nhi." Hàn Phong lại gọi cô.
"Dạ."
"Em nghĩ gì mà đắm đuối thế, ở cạnh anh mà nghĩ đến ai hả." Thế nhưng cô lại không phản bác lại câu nói của anh, nhìn người đàn ông trước mắt này, anh là chồng của cô, là cha của cục cưng trong bụng cô. Kiếp này cô không sai lầm, Lâm Ngạn Doanh không quyết định sai lầm, anh cũng không phải chịu những cảnh như vừa rồi.
Cô giơ hai tay bưng lấy mặt anh, chồm người hôn một cái lên trán anh. "Chồng à, mọi bất hạnh trong kiếp này đều để em bù đắp cho anh được không."
Hàn Phong rất bất ngờ khi nghe cô nói những lời như thế, anh kéo hai tay cô xuống nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em.."
Chưa kịp nói hết Ngạn Doanh đã lấp kín miệng anh bằng một nụ hôn.
Ánh nắng dần lên cao, xung quanh được mặt trời chiếu sáng trở nên ấm áp, bên này có một cặp đôi đang say đắm hôn nhau, bên kia lại có một cặp đôi đang vui vẻ trò chuyện trong hạnh phúc.
Rồi những người thanh niên ấy sẽ có một cuộc sống thật tốt, sẽ có những đứa trẻ đáng yêu ra đời, sẽ có những cục bột nhỏ trắng trẻo dùng hai cánh tay trắng nõn đầy thịt bưng lấy gương mặt của mình ngồi nghe những chuyện tình yêu của cha mẹ chúng.
Thế giới này quả thật có rất nhiều điều tồi tệ, không ai phủ nhận điều đó cả. Con người bị thế giới tàn nhẫn này vùi sâu dưới đáy biển, bị nước cuốn trôi, bị giam cầm vùng vẫy trong đại dương. Vùi dập trong đáy biển thì có sao, hãy nhắm mắt lại, thôi vùng vẫy, hãy ngưng đi cơn phẫn nộ của bản thân.
Cảm nhận đi, hãy cảm nhận đi có phải ánh mặt trời ở tận nơi xa xôi kia đang cố thông qua làn nước chiếu gọi ánh sáng đến bạn hay không. Hãy lắng nghe âm thanh của đại dương, hãy lắng nghe con tim đã mỏi mệt của mình.
Cuộc sống là trong quyết định của ta, đúng là sự thật có ngững người sinh ra đã có tất cả. Nhưng vũ trụ có một quy luật cân bằng và dùng nỗ lực để trả giá. Đừng đánh giá mọi việc qua một thế giới quan nhỏ hẹp của mình, hãy nỗ lực, hãy trả giá, hãy cho bản thân giây phút nghỉ ngơi sau đó vùng thật mạnh thoát khỏi đáy biển tăm tối đang kìm nhốt bạn.
Ai thương ngươi, chẳng ai hết?
Nhân gian nơi đây đã rời bỏ ngươi
Họ đều mang trái tim giá băng, cố mỉm cười thôi
(Đáy biển - Nhất Chi Lựu Niên)
_________
CHÍNH VĂN HOÀN
Ngoại truyện ngày mai sẽ lên sóng Phần 1.
PHẦN 1: ĐẠI NẠN BẤT TỬ TỰU HỮU HẬU PHÚC
(Gặp đại nạn không chết ắt có điều may mắn)
Lâm Ngạn Bách tuổi trẻ tài cao, gương mặt yêu nghiệt cùng phong cách thời trang thời thượng của mình luôn khiến hàng trăm các vị tiểu thư thế gia chỉ hận không thể ngày ngày đều có các bữa tiệc lớn để được gặp anh.
Lâm thiếu tự nhận bản thân không phải là kẻ tốt lành gì, thứ gì cũng không ngán, phụ nữ trong mắt anh chẳng qua chỉ là một sinh vật giống cái khác loài với mình.
Một ngày nọ Lâm thị tin tức nổ tung lan truyền thông tin Lâm thiếu của bọn họ bị một nhân viên của Hàn thị đánh gãy ba cái xương sườn, buộc phải nhập viện, quan trọng hơn người đó còn là nữ.
Lâm Ngạn Bách cùng Thiên Ý một người nể mặc lão đại của mình là bạn anh, một người nể mặc cô là bạn bè của em gái mình nên mới gắng gượng hoà giải với nhau. Không ngờ một thời gian dài chung đụng, chàng trai coi trời bằng vung ấy bổng cảm thấy trái tim ngày càng đập loạn trước cô gái bình thường không thể bình thường hơn này.
Những điều dù là nhỏ nhặt nhất, nhưng qua cách nhìn thế giới tươi đẹp này của cô gái bổng chốc cướp mất đi trái tim Lâm đại thiếu của mọi người.
"Hứa Thiên Ý, em dám trốn nữa ông đây con mẹ nó hiếp em đến chết."1