Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112: Hàn Thiếu -Nữ Thần
"Con có thai rồi!" Tiếng nói lọt vào tai những người ở đây giống như sét đánh ngang tai, mọi người không tin được nhìn vào cô gái đang quỳ dưới nền gạch lạnh lẽo.
Bàn tay lôi kéo Như Lan bổng chốc buông ra, mẹ cô không tin được lùi về phía sau vài bước.
"Con nói cái gì vậy, mau xin lỗi ông nội nhanh lên." Cha cô cũng không chịu được trách mắng.
Cụ Lâm run run chống ghế đứng dậy, Ngạn Bách đỡ ông đi về phía Như Lan. Nhìn cháu gái mình thương yêu nhất quỳ rạp trên đất đau đớn lòng cụ Lâm đau như dao cắt. "Bao...bao lâu rồi." Ông từ tốn hỏi cô.
"Ba tháng." Như Lan nức nở ôm bụng trả lời ông.
Ba tháng, đứa bé còn lớn hơn cả con của Ngạn Doanh, con bé chịu đựng một mình tự chăm sóc bản thân không cần một ai khác, một mình dưỡng thai qua ba tháng yếu nhất của thai kỳ.
"Đỡ con bé vào phòng đi."
Ngạn Bách nghe lời ông đi đến đỡ Như Lan dậy. "Đứng dậy đi em, vào phòng nghỉ ngơi đi." Ngạn Bách cẩn thận đỡ cô đứng dậy, phía sau mẹ Như Lan đột nhiên lao đến.
"Nghỉ ngơi cái gì hả, mau, mau đi theo mẹ đến bệnh viện bỏ đứa bé." Bà liên tục lôi kéo tay Như Lan, Ngạn Bách phiền chết hất mạnh tay bà ra bảo vệ Như Lan phía sau anh.
"Cậu..."
"Câm miệng!" Cụ Lâm thét lớn.
"Các người đi mà về với mấy đứa con cưng của các người đi, Như Lan là cháu của tôi, đâu đến lượt các người xen vào." Cụ Lâm nhìn cha mẹ Như Lan gằn từng chữ một.
"Cha, nó cũng là con của con." Đứa con trai thứ hai của ông bước lên phía trước phản bác lại ông.
"Con của mấy người, mấy người nuôi nó được mấy ngày, con bé thích gì ghét gì các người có biết không, cút, mau cút khỏi mắt tôi, mấy đứa con cưng ở bên cạnh các người thử hỏi bao lâu rồi không về nhà cúng bái tổ tiên hả, bận học không về được hay là không muốn về, hai anh chị đi về nói với chúng, nhà họ Lâm chỉ có ba đứa cháu là Ngạn Bách, Ngạn Doanh và Như Lan thôi. Những đứa khác tôi không dám nhận." Cụ Lâm hết sức tức giận chỉ tay vào họ, mắt gằn lên tức giận thở hồng hộc.
"Cha" Hai vợ chồng họ đồng thanh định ngăn cản ông nhưng nhìn thấy cụ rất kiên quyết cũng không dám làm liều. Dè dặt nhìn sắc mặt của cụ.
"Cút." Cụ Lâm tức giận không nhẹ, hai người bọn họ không dám làm gì khác chỉ biết lẳng lặng đi về. Như Lan quỳ trên đất hai người cũng không quan tâm hỏi đến một câu nào ngược lại còn rất tức giận.
Người giúp việc đã dọn bữa lên nhưng không ai ăn nổi, mỗi người một suy nghĩ riêng, mãi cho đến tối có tiếng kèn xe vang lên ngoài cổng. .
______
Tàu về đến tổng bộ Hắc Long, Ngạn Doanh cùng Hàn Phong lên xe trở về Lâm gia.
Trên dường đi anh ghé vào một nhà hàng món Trung mua ít đồ ăn cho cô đem về nhà ăn, bản thân cũng thay một bộ quần áo khác. Một phần canh xương ống lớn, một ít sườn xào chua ngọt, Ngạn Doanh năn nỉ anh lắm anh mới chịu mua cho cô phần gà xào cay. Cánh gà ú ụ ướp sẵn sốt xào lên với một ít ớt trái, rãi thêm ít hành vào xào chung thơm nứt mũi, nhân viên cẩn thận để vào hộp giữ nhiệt đưa cho anh.
Ra khỏi trung tâm thương mại, anh cầm túi đồ trên tay, cẩn thận dắt cô đi, tránh dòng người đông đúc xung quanh nhưng có điều lại quên mất phải đeo khẩu trang.
"Nhìn kìa, đó không phải là người thừa kế Hàn thị, tổng giám đốc Hàn sao."Một người qua đường phát hiện đầu tiên ra bọn họ.
"Là Hàn thiếu sao, đẹp trai quá." Các cô gái xung quanh nghe động tĩnh cũng quay mặt nhìn, nhìn thấy gương mặt đẹp như tạc tượng của Hàn Phong tim không khỏi xao động một trận lớn nhỏ.
"Cô gái bên cạnh được anh ấy đỡ là ai thế." Một cô gái trẻ tuổi nhìn thấy anh nắm tay cô đỡ cô khỏi đụng trúng người khác một cách nâng niu kỹ lưỡng mà thắc mắc.
Ngạn Doanh ngước mắt lên liền nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, ngưỡng mộ thì ít mà ganh ghét thì nhiều, trong lòng không khỏi bực bội một chút.
"Cô gái ấy mà cũng không biết à, là vợ Hàn thiếu đó, Lâm gia và Hàn gia không phải vừa liên hôn sao."
"Thật sao, cô gái đó là Lâm Ngạn Doanh à, wow xinh đẹp quá, giống với hình tượng nữ thần trong lòng tôi vậy."
Bước chân Hàn Phong bổng khựng lại, liếc mắt về phía người vừa phát ra tiếng nói, ban cho hắn ánh nhìn lạnh đến thấu xương.
"Xin mọi người nhường đường một chút, vợ tôi đang có thai, chúng tôi chỉ xin ít giây đi ra sau đó mọi người liền có thể tiếp tục nói chuyện.''
Hàn Phong âm thanh trầm trầm hoang dã vang lên trong dòng người.
Ngạn Doanh: "..."
Không hổ là anh, tuyên bố chủ quyền đánh bại trà xanh chỉ trong một nốt nhạc.
Nghe thế mọi người xung quanh tự giác dạt sang hai bên đường chừa lại một lối đi chính giữa, người đàn ông vừa rồi cũng gãi gãi đầu ái ngại, mấy cô gái thì tức đến giậm chân, không ngờ lần đầu được nhìn thấy Hàn thiếu thì Lâm Ngạn Doanh đã mang thai rồi.
Bàn tay lôi kéo Như Lan bổng chốc buông ra, mẹ cô không tin được lùi về phía sau vài bước.
"Con nói cái gì vậy, mau xin lỗi ông nội nhanh lên." Cha cô cũng không chịu được trách mắng.
Cụ Lâm run run chống ghế đứng dậy, Ngạn Bách đỡ ông đi về phía Như Lan. Nhìn cháu gái mình thương yêu nhất quỳ rạp trên đất đau đớn lòng cụ Lâm đau như dao cắt. "Bao...bao lâu rồi." Ông từ tốn hỏi cô.
"Ba tháng." Như Lan nức nở ôm bụng trả lời ông.
Ba tháng, đứa bé còn lớn hơn cả con của Ngạn Doanh, con bé chịu đựng một mình tự chăm sóc bản thân không cần một ai khác, một mình dưỡng thai qua ba tháng yếu nhất của thai kỳ.
"Đỡ con bé vào phòng đi."
Ngạn Bách nghe lời ông đi đến đỡ Như Lan dậy. "Đứng dậy đi em, vào phòng nghỉ ngơi đi." Ngạn Bách cẩn thận đỡ cô đứng dậy, phía sau mẹ Như Lan đột nhiên lao đến.
"Nghỉ ngơi cái gì hả, mau, mau đi theo mẹ đến bệnh viện bỏ đứa bé." Bà liên tục lôi kéo tay Như Lan, Ngạn Bách phiền chết hất mạnh tay bà ra bảo vệ Như Lan phía sau anh.
"Cậu..."
"Câm miệng!" Cụ Lâm thét lớn.
"Các người đi mà về với mấy đứa con cưng của các người đi, Như Lan là cháu của tôi, đâu đến lượt các người xen vào." Cụ Lâm nhìn cha mẹ Như Lan gằn từng chữ một.
"Cha, nó cũng là con của con." Đứa con trai thứ hai của ông bước lên phía trước phản bác lại ông.
"Con của mấy người, mấy người nuôi nó được mấy ngày, con bé thích gì ghét gì các người có biết không, cút, mau cút khỏi mắt tôi, mấy đứa con cưng ở bên cạnh các người thử hỏi bao lâu rồi không về nhà cúng bái tổ tiên hả, bận học không về được hay là không muốn về, hai anh chị đi về nói với chúng, nhà họ Lâm chỉ có ba đứa cháu là Ngạn Bách, Ngạn Doanh và Như Lan thôi. Những đứa khác tôi không dám nhận." Cụ Lâm hết sức tức giận chỉ tay vào họ, mắt gằn lên tức giận thở hồng hộc.
"Cha" Hai vợ chồng họ đồng thanh định ngăn cản ông nhưng nhìn thấy cụ rất kiên quyết cũng không dám làm liều. Dè dặt nhìn sắc mặt của cụ.
"Cút." Cụ Lâm tức giận không nhẹ, hai người bọn họ không dám làm gì khác chỉ biết lẳng lặng đi về. Như Lan quỳ trên đất hai người cũng không quan tâm hỏi đến một câu nào ngược lại còn rất tức giận.
Người giúp việc đã dọn bữa lên nhưng không ai ăn nổi, mỗi người một suy nghĩ riêng, mãi cho đến tối có tiếng kèn xe vang lên ngoài cổng. .
______
Tàu về đến tổng bộ Hắc Long, Ngạn Doanh cùng Hàn Phong lên xe trở về Lâm gia.
Trên dường đi anh ghé vào một nhà hàng món Trung mua ít đồ ăn cho cô đem về nhà ăn, bản thân cũng thay một bộ quần áo khác. Một phần canh xương ống lớn, một ít sườn xào chua ngọt, Ngạn Doanh năn nỉ anh lắm anh mới chịu mua cho cô phần gà xào cay. Cánh gà ú ụ ướp sẵn sốt xào lên với một ít ớt trái, rãi thêm ít hành vào xào chung thơm nứt mũi, nhân viên cẩn thận để vào hộp giữ nhiệt đưa cho anh.
Ra khỏi trung tâm thương mại, anh cầm túi đồ trên tay, cẩn thận dắt cô đi, tránh dòng người đông đúc xung quanh nhưng có điều lại quên mất phải đeo khẩu trang.
"Nhìn kìa, đó không phải là người thừa kế Hàn thị, tổng giám đốc Hàn sao."Một người qua đường phát hiện đầu tiên ra bọn họ.
"Là Hàn thiếu sao, đẹp trai quá." Các cô gái xung quanh nghe động tĩnh cũng quay mặt nhìn, nhìn thấy gương mặt đẹp như tạc tượng của Hàn Phong tim không khỏi xao động một trận lớn nhỏ.
"Cô gái bên cạnh được anh ấy đỡ là ai thế." Một cô gái trẻ tuổi nhìn thấy anh nắm tay cô đỡ cô khỏi đụng trúng người khác một cách nâng niu kỹ lưỡng mà thắc mắc.
Ngạn Doanh ngước mắt lên liền nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, ngưỡng mộ thì ít mà ganh ghét thì nhiều, trong lòng không khỏi bực bội một chút.
"Cô gái ấy mà cũng không biết à, là vợ Hàn thiếu đó, Lâm gia và Hàn gia không phải vừa liên hôn sao."
"Thật sao, cô gái đó là Lâm Ngạn Doanh à, wow xinh đẹp quá, giống với hình tượng nữ thần trong lòng tôi vậy."
Bước chân Hàn Phong bổng khựng lại, liếc mắt về phía người vừa phát ra tiếng nói, ban cho hắn ánh nhìn lạnh đến thấu xương.
"Xin mọi người nhường đường một chút, vợ tôi đang có thai, chúng tôi chỉ xin ít giây đi ra sau đó mọi người liền có thể tiếp tục nói chuyện.''
Hàn Phong âm thanh trầm trầm hoang dã vang lên trong dòng người.
Ngạn Doanh: "..."
Không hổ là anh, tuyên bố chủ quyền đánh bại trà xanh chỉ trong một nốt nhạc.
Nghe thế mọi người xung quanh tự giác dạt sang hai bên đường chừa lại một lối đi chính giữa, người đàn ông vừa rồi cũng gãi gãi đầu ái ngại, mấy cô gái thì tức đến giậm chân, không ngờ lần đầu được nhìn thấy Hàn thiếu thì Lâm Ngạn Doanh đã mang thai rồi.