Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Biến cố (3) - ĐOÀN TÀU GẶP NẠN
Trời rốt cuộc cũng sáng, mọi người trên tàu cuối cùng cũng được thả lỏng tâm trạng một chút. Hàn Phong quay về ghế ngồi của mình tựa đầu ra sau nhắm mắt dưỡng thần, hai mắt lim dim mệt mỏi.
Hai tay anh buông xõa trên chân, thân hình rắn rỏi dấu trong bộ đồ bảo hộ chuyên dụng, thiết kế khá giống với quân phục nhưng có phần cải tiến hơn rất nhiều. Vải không phải màu xanh mà là màu đen nguyên phối được làm từ vải sợi tổng hợp có khả năng chịu ma sát cao khi trượt trên tường hay trên đất.
Khỏi phải nói những người đàn ông trong bộ đồ này hết sức quyến rũ ra sao, để lên được kế hoạch ứng chiến áp tải hàng lần này Hàn Phong mỗi đêm chỉ chợp mắt được một giờ. Cảnh giác buông lỏng giả vờ bận rộng với vợ con với những chuyện trên trời dưới đất, những người khác trong bang cũng vậy.
Già La có lẽ đã sai một điều, Hàn Phong từ năm mười tuổi đã chưa từng buông lỏng bản thân, ban ngày anh, Lập Hoành, Nam Hành, Thiên Ý có thể diễn vở kịch rảnh rỗi đến mức làm chuyện nhỏ như con kiến nhưng ban đêm cứ đúng giờ mọi người đều sẽ xuống tầng hầm bàn bạc và chế tạo vũ khí, phân phó trên dưới, sắp đặt người bảo vệ người thân.
Chỉ mới qua được cửa ải thứ nhất, phía trước còn vô vàng những thứ gà bay chó nhảy của ông già đó ban cho.
"Ông già chó chết đó rảnh đến tái máy tay chân sao, xong vụ này em nhất định sẽ thiến ông ta." Thiên Ý không nhịn được chửi vài câu, bọn đàn ông nghe xong cũng bật cười, cả Hàn Phong khóe môi cũng nhếch lên cười nhẹ.
"Đúng đó, không chỉ thiến không đâu, trước khi chết nên cho mấy người phụ nữ lực điền hiếp chết ông ta đi." Hứa Thiên không hổ danh là miệng độc lợi hại nhất Hắc Long. Chửi câu nào khiến người ta rùng mình câu đó.
"Chỉ là không ngờ Quỷ Dạ uy danh một thời lại cam tâm làm con chó bên cạnh ông ta." Lập Hoành từ nhỏ là học cùng một lớp bắn súng với Hàn Phong, sự việc của Quỷ Dạ vốn dĩ đã thanh thế một thời trong giang hồ.
"Đúng là lòng dạ đàn bà, sh**" Nam Hành không nhịn được chửi tục.
"Anh nói cái gì đàn bà, có giỏi thì sau này anh lấy đàn ông đi nhé." Thiên Ý tóm ngay gói lương khô quăng vào đầu Nam Hành.
"Hứ, giỡn chút cũng bạo lực, em như thế có chó mới lấy em."
"Rồi có một ngày anh bị chó cắn." Cả đám không nhịn được cười lớn. Chẳng hiểu sao khi nhắc đến câu "lấy đàn ông" trong đầu Nam Hành lại hiện lên bóng hình của Hắc Ảnh, còn Thiên Ý lại liên tưởng đến chú chó "Ngạn Bách" nhỉ.
_______
Đoàn tàu thuận lợi vượt qua cột mốc ranh giới của một quốc gia mới, ước tính thời gian mặt trời vừa lặn sẽ đến nơi, ăn đồ ăn lót dạ xong mọi người cũng trở về tư thế cảnh giác.
Qua bộ phận lãnh thổ này, nơi đây chính là khu tự trị, nếu có người có dã tâm ra tay thì sự khủng khiếp của nó có thể gấp trăm lần vụ va chạm lần trước, chỉ e thiệt hại ba con tàu chỉ là cái giá phải trả để mở màn cuộc chơi sinh tử này.
Nam Hành thả chậm tốc độ phóng lên dẫn đầu thành công đi qua một khu vực đậu đầy thuyền cá của ngư dân. Lỗ tai của Hàn Phong cùng Thiên Ý đồng thời vểnh lên một chút, khả năng này của Hàn Phong là do tập luyện nên có thể phán đoán được điều bất thường, Thiên Ý ngó tới ngó lui nhìn ra bên ngoài. "Ở đây cá nhiều lắm sao, cứ bị rung rung mạn thuyền."
Hàn Phong bước nhanh ra trước đồng thời ra lệnh. "Mở cửa kính ra."
Nam Hành nghe anh gọi quay sang nhấn nút điều khiển ở bên dưới hộc điều khiển cho cửa thép mở ra một ô, mở ra phần kính cường lực bên ngoài cho Hàn Phong. Anh chồm người ra ngoài nhìn vào mạn tàu, nước đập vào mạn tàu rất mạnh nhưng lại là xoáy nước, không phải cá. .
Hàn Phong nhìn một lát mới vào trong, Nam Hành đóng cửa lại tò mò hỏi. "Có chuyện gì vậy ạ."
"Mở bốn chân vịt ra" Chưa đầy ba giây tất cả mọi người kể cả Hứa Thiên đang nằm ngủ cũng thẳng lưng ngồi dậy lên tư thế, bốn chân vịt tàu chỉ được mở ra khi có sự cố chìm tàu, lão đại ra lệnh như thế...
"Lão đại, xung quanh không có gì cả." Lập Hoành quan sát kỹ lưỡng báo cáo.
"Đừng tin vào nó nữa." Tiếng của anh lạnh đến rét run, hai mắt giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía trước.
"Tất cả chú ý, đeo dây an toàn cầm chắc bảo hộ, mở chân vịt dưới đáy tàu, tất cả cảnh giác." Lập Hoành thông qua bộ đàm phân phó sáu con tàu con lại. Đoàn tàu lập tức tiến lên ba chiếc đi đầu, lập thành thế phòng thủ, ba con tàu đi đầu, con tàu có Lão đại ở giữa, hai con tàu phía sau phòng thủ.
Đoàn tàu cẩn thận hạ tốc độ xuống vào thế cảnh giác, gần đi tới mạn tàu, đáy tàu càng rung lắc xoáy nước càng mạnh, bây giờ quay đầu cũng không còn kịp nữa. Hàn Phong bước đến lôi Nam Hành ra khỏi ghế lái, bật bộ đàm.
"Hạ tốc độ xuống, sao khi chúng tôi đi được một đoạn các người mới được tiến lên." Hàn Phong mở ra định tuyến truyền sóng âm, gạt cần nhấn ga tàu, con tàu anh lái vượt lên ba con tàu đi trước trở thành con tàu đi đầu rồi dừng lại.
Bảy con tàu lênh đênh giữa sóng biển vồ dập, sau khi chân vịt mang thân tàu đứng thẳng được, anh bổng chốc nhấn nút màu xanh da trời bên phải bảng điều khiển. Con tàu chớp mắt mất khống chế bay thẳng về phía trước, sóng biển lên cao đánh tạc vào khiến con thuyền rung lắc chênh vênh dữ dội, đầu tàu vừa qua một cây cầu lớn lập tức mất chức năng kiểm soát động cơ, bánh răng trong hộp động cơ xoay liên hồi, trong tàu tất cả đồ vật đều đổ vỡ.
Lập Hoành mất trọng tâm té khỏi buồng quan sát lăn một vòng đau điến người.
"Đưa tay đây." Hứa Thiên cố nắm vào thanh ghế giơ tay ra, Lập Hoành cố gắng nắm được tay anh được lôi vào bấu víu hàng ghế ngồi.
Nam Hành cùng Thiên Ý cũng không tốt gì mấy bò lê dưới sàn tàu.
Hàn Phong giơ chân móc vào chân buồng lái dùng một chân giữ cơ thể, hai bàn tay thon dài hữu lực liên tục múa trên bàn phím chỉnh thông số điều khiển.
Mấy con tàu phía sau thấy tàu của lão đại đang bị sóng đánh dữ dội không còn khống chế được lập tức kéo động cơ chuẩn bị tiến lên.
"Không được tiến lên." Hàn Phong thét lớn vào bộ đàm, phía sau bọn họ không ai dám tiến lên chỉ biết đỏ mắt nhìn vào cảnh đáng sợ phía trước.
Một người không kìm được kích động thét lên. "Con mẹ nó, nếu lão đại cùng mấy người kia có mệnh hệ gì tôi thề xé xác kẻ đó ra."
Đám đông cũng không kìm được phẫn nộ hưởng ứng. "Mẹ kiếp tôi bán mạng cho người ta mười mấy năm, lần đầu tiên tôi gặp người thà chết chứ không muốn liên lụy tới tôi, lão đại ơi huhu."
Cả đám đàn ông đưa ra những lời thề độc, nếu con tàu phía trước có xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ nhất định sẽ băm kẻ đầu sỏ ra thành trăm mảnh rồi tự sát theo họ.
Hai tay anh buông xõa trên chân, thân hình rắn rỏi dấu trong bộ đồ bảo hộ chuyên dụng, thiết kế khá giống với quân phục nhưng có phần cải tiến hơn rất nhiều. Vải không phải màu xanh mà là màu đen nguyên phối được làm từ vải sợi tổng hợp có khả năng chịu ma sát cao khi trượt trên tường hay trên đất.
Khỏi phải nói những người đàn ông trong bộ đồ này hết sức quyến rũ ra sao, để lên được kế hoạch ứng chiến áp tải hàng lần này Hàn Phong mỗi đêm chỉ chợp mắt được một giờ. Cảnh giác buông lỏng giả vờ bận rộng với vợ con với những chuyện trên trời dưới đất, những người khác trong bang cũng vậy.
Già La có lẽ đã sai một điều, Hàn Phong từ năm mười tuổi đã chưa từng buông lỏng bản thân, ban ngày anh, Lập Hoành, Nam Hành, Thiên Ý có thể diễn vở kịch rảnh rỗi đến mức làm chuyện nhỏ như con kiến nhưng ban đêm cứ đúng giờ mọi người đều sẽ xuống tầng hầm bàn bạc và chế tạo vũ khí, phân phó trên dưới, sắp đặt người bảo vệ người thân.
Chỉ mới qua được cửa ải thứ nhất, phía trước còn vô vàng những thứ gà bay chó nhảy của ông già đó ban cho.
"Ông già chó chết đó rảnh đến tái máy tay chân sao, xong vụ này em nhất định sẽ thiến ông ta." Thiên Ý không nhịn được chửi vài câu, bọn đàn ông nghe xong cũng bật cười, cả Hàn Phong khóe môi cũng nhếch lên cười nhẹ.
"Đúng đó, không chỉ thiến không đâu, trước khi chết nên cho mấy người phụ nữ lực điền hiếp chết ông ta đi." Hứa Thiên không hổ danh là miệng độc lợi hại nhất Hắc Long. Chửi câu nào khiến người ta rùng mình câu đó.
"Chỉ là không ngờ Quỷ Dạ uy danh một thời lại cam tâm làm con chó bên cạnh ông ta." Lập Hoành từ nhỏ là học cùng một lớp bắn súng với Hàn Phong, sự việc của Quỷ Dạ vốn dĩ đã thanh thế một thời trong giang hồ.
"Đúng là lòng dạ đàn bà, sh**" Nam Hành không nhịn được chửi tục.
"Anh nói cái gì đàn bà, có giỏi thì sau này anh lấy đàn ông đi nhé." Thiên Ý tóm ngay gói lương khô quăng vào đầu Nam Hành.
"Hứ, giỡn chút cũng bạo lực, em như thế có chó mới lấy em."
"Rồi có một ngày anh bị chó cắn." Cả đám không nhịn được cười lớn. Chẳng hiểu sao khi nhắc đến câu "lấy đàn ông" trong đầu Nam Hành lại hiện lên bóng hình của Hắc Ảnh, còn Thiên Ý lại liên tưởng đến chú chó "Ngạn Bách" nhỉ.
_______
Đoàn tàu thuận lợi vượt qua cột mốc ranh giới của một quốc gia mới, ước tính thời gian mặt trời vừa lặn sẽ đến nơi, ăn đồ ăn lót dạ xong mọi người cũng trở về tư thế cảnh giác.
Qua bộ phận lãnh thổ này, nơi đây chính là khu tự trị, nếu có người có dã tâm ra tay thì sự khủng khiếp của nó có thể gấp trăm lần vụ va chạm lần trước, chỉ e thiệt hại ba con tàu chỉ là cái giá phải trả để mở màn cuộc chơi sinh tử này.
Nam Hành thả chậm tốc độ phóng lên dẫn đầu thành công đi qua một khu vực đậu đầy thuyền cá của ngư dân. Lỗ tai của Hàn Phong cùng Thiên Ý đồng thời vểnh lên một chút, khả năng này của Hàn Phong là do tập luyện nên có thể phán đoán được điều bất thường, Thiên Ý ngó tới ngó lui nhìn ra bên ngoài. "Ở đây cá nhiều lắm sao, cứ bị rung rung mạn thuyền."
Hàn Phong bước nhanh ra trước đồng thời ra lệnh. "Mở cửa kính ra."
Nam Hành nghe anh gọi quay sang nhấn nút điều khiển ở bên dưới hộc điều khiển cho cửa thép mở ra một ô, mở ra phần kính cường lực bên ngoài cho Hàn Phong. Anh chồm người ra ngoài nhìn vào mạn tàu, nước đập vào mạn tàu rất mạnh nhưng lại là xoáy nước, không phải cá. .
Hàn Phong nhìn một lát mới vào trong, Nam Hành đóng cửa lại tò mò hỏi. "Có chuyện gì vậy ạ."
"Mở bốn chân vịt ra" Chưa đầy ba giây tất cả mọi người kể cả Hứa Thiên đang nằm ngủ cũng thẳng lưng ngồi dậy lên tư thế, bốn chân vịt tàu chỉ được mở ra khi có sự cố chìm tàu, lão đại ra lệnh như thế...
"Lão đại, xung quanh không có gì cả." Lập Hoành quan sát kỹ lưỡng báo cáo.
"Đừng tin vào nó nữa." Tiếng của anh lạnh đến rét run, hai mắt giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía trước.
"Tất cả chú ý, đeo dây an toàn cầm chắc bảo hộ, mở chân vịt dưới đáy tàu, tất cả cảnh giác." Lập Hoành thông qua bộ đàm phân phó sáu con tàu con lại. Đoàn tàu lập tức tiến lên ba chiếc đi đầu, lập thành thế phòng thủ, ba con tàu đi đầu, con tàu có Lão đại ở giữa, hai con tàu phía sau phòng thủ.
Đoàn tàu cẩn thận hạ tốc độ xuống vào thế cảnh giác, gần đi tới mạn tàu, đáy tàu càng rung lắc xoáy nước càng mạnh, bây giờ quay đầu cũng không còn kịp nữa. Hàn Phong bước đến lôi Nam Hành ra khỏi ghế lái, bật bộ đàm.
"Hạ tốc độ xuống, sao khi chúng tôi đi được một đoạn các người mới được tiến lên." Hàn Phong mở ra định tuyến truyền sóng âm, gạt cần nhấn ga tàu, con tàu anh lái vượt lên ba con tàu đi trước trở thành con tàu đi đầu rồi dừng lại.
Bảy con tàu lênh đênh giữa sóng biển vồ dập, sau khi chân vịt mang thân tàu đứng thẳng được, anh bổng chốc nhấn nút màu xanh da trời bên phải bảng điều khiển. Con tàu chớp mắt mất khống chế bay thẳng về phía trước, sóng biển lên cao đánh tạc vào khiến con thuyền rung lắc chênh vênh dữ dội, đầu tàu vừa qua một cây cầu lớn lập tức mất chức năng kiểm soát động cơ, bánh răng trong hộp động cơ xoay liên hồi, trong tàu tất cả đồ vật đều đổ vỡ.
Lập Hoành mất trọng tâm té khỏi buồng quan sát lăn một vòng đau điến người.
"Đưa tay đây." Hứa Thiên cố nắm vào thanh ghế giơ tay ra, Lập Hoành cố gắng nắm được tay anh được lôi vào bấu víu hàng ghế ngồi.
Nam Hành cùng Thiên Ý cũng không tốt gì mấy bò lê dưới sàn tàu.
Hàn Phong giơ chân móc vào chân buồng lái dùng một chân giữ cơ thể, hai bàn tay thon dài hữu lực liên tục múa trên bàn phím chỉnh thông số điều khiển.
Mấy con tàu phía sau thấy tàu của lão đại đang bị sóng đánh dữ dội không còn khống chế được lập tức kéo động cơ chuẩn bị tiến lên.
"Không được tiến lên." Hàn Phong thét lớn vào bộ đàm, phía sau bọn họ không ai dám tiến lên chỉ biết đỏ mắt nhìn vào cảnh đáng sợ phía trước.
Một người không kìm được kích động thét lên. "Con mẹ nó, nếu lão đại cùng mấy người kia có mệnh hệ gì tôi thề xé xác kẻ đó ra."
Đám đông cũng không kìm được phẫn nộ hưởng ứng. "Mẹ kiếp tôi bán mạng cho người ta mười mấy năm, lần đầu tiên tôi gặp người thà chết chứ không muốn liên lụy tới tôi, lão đại ơi huhu."
Cả đám đàn ông đưa ra những lời thề độc, nếu con tàu phía trước có xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ nhất định sẽ băm kẻ đầu sỏ ra thành trăm mảnh rồi tự sát theo họ.