Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Đưa tiễn
"Còn lếch xác về đây làm cái gì, đi chết mẹ đi."
Bách Duật điên cuồng chửi mắng giơ chân đạp lên ngực mấy tên đàn em Già La đưa cho. Nghĩ đến việc hắn ta cất công đi tìm con ả họ Lam đó khiến hai người kia cãi nhau để tách Ngạn Doanh ra khỏi con mắt canh chừng của hai nhà Hàn - Lâm để hành động không ngờ Hàn Phong lại kỹ tính đến như vậy, bây giờ một cọng tóc Ngạn Doanh cũng không thấy đâu.
'"Chúng tôi làm việc cho anh nhưng vẫn là người của ông trùm, kế sách của anh thảm hại lại quay sang cắn trúng tôi." Một tên phía sau không cam lòng phản bác hắn ta.
"Kế sách thảm hại? Vậy mày có nghĩ được cách nào hay hơn không? Hả" Hắn lại đi đến giáng vào mặt người đó một cú đấm.
Khốn kiếp, nếu không phải Già La kêu bọn họ đến đây cớ gì phải ở đây làm con chó cũng không bằng. Thời hạn Già La đưa ra chỉ còn vỏn vẹn một ngày, đến nay Ngạn Doanh cũng chưa bắt được, nhà họ Lâm gần đồn cảnh sát đến như vậy hoàn toàn không thể ra tay, cô ta đến một bước cũng chẳng buồn ra ngoài.
"Chỉ còn một cách cuối thôi, liều đi." Bách Duật buông ra mấy câu.
"Liều là liều thế nào."
Bách Duật ngồi xuống ghế ngẫm nghĩ tính thời gian, mặc dù gần đồn cảnh sát nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà chính là ngày mai, ông bà Lâm đều đi đến buổi tiệc trong công ty, Lâm Ngạn Bách là người kế thừa của nhà họ Lâm và nhà ngoại càng không thể vắng mặt.
Chỉ một mình Ngạn Doanh ở nhà cùng mấy người giúp việc, không khó để ra tay.
"Tối ngày mai các người đến đột kích nhà họ Lâm bắt Lâm Ngạn Doanh về đây, yên tâm đi, chỉ có cô ta cùng mấy người giúp việc ở nhà."
Cũng đúng, ông trùm nói ngày hôm sau Hắc Long sẽ áp tải hàng đi, ra tay vào ngày mai cũng không muộn. Bọn họ gật gật đầu hiểu ý với Bách Duật lần lượt đi ra ngoài. Hắn ngồi vắt chéo chân lên ghế rít một hơi thuốc dài "Lâm Ngạn Doanh, cô đừng trách tôi, chỉ trách thân phận chồng cô quá đỗi danh thế thôi."
____________
Chuyến đi lần này đi một cái là chậm nhất bảy ngày, buổi sáng buổi trưa đủ để bọn họ quyến luyến gia đình, người yêu. Ngạn Doanh, Như Lan, Thanh Thanh cùng đi theo đến tổng bộ tiễn họ làm Nam Hành cùng Thiên Ý nhìn đến lát cả mắt.
Hàn Phong và Lập Hoành một người lấy được người về nhà một người thành công hút hồn được con gái nhà người ta thảnh thơi dẫn bảo bối đi dạo. Chỉ tội cho Hứa Thiên, Như Lan đi học suốt ngày anh thì bận suốt ngày, một tuần gặp được bao nhiêu bữa đâu chứ, ôm ôm thương thương cũng không bù đắp được nỗi nhớ mà.
"Người ta đang nhìn kìa, Hứa Thiên."
Trước nhiều người như vậy Như Lan ngại muốn chết mà anh cứ gần gũi.
"Mắc cỡ cái gì, sắp xa nhau cả tuần lễ rồi đó, cũng chẳng an ủi người ta một chút, thấy chị em không." Như Lan nghe anh nói cũng nhìn qua bên kia một chút Ngạn Doanh như một con gấu coala dính vào người Hàn Phong, hết dựa vào tay anh lại ôm hông anh dúi đầu vào lưng, vào ngực, chán chê lại đu lên trên người Hàn Phong luôn, vòng hai chân siết chặt eo anh chẳng muôn buông ra.
"Chị ấy đang mang thai đó, xiếc khỉ à."
"Xiếc con mắt em"
"Nè, anh làm gì vậy, thả em xuống."
Hứa Thiên tức tối không nói nhiều vác Như Lan lên vai đi thẳng lên phòng làm việc của mình. Đi ngang hai vị cẩu độc thân muôn năm thật khiến bọn họ ngao ngán.
Nam Hành bỏ một ít hạt dưa vào miệng vừa ăn vừa nói. "Anh trai em hấp tấp quá."
Thiên Ý cũng gật đầu phụ hoạ. "Gấp không chờ được mà, ế lâu quá nên vậy."
__________
"Anh đi rồi em nhất định phải bảo đảm an toàn cho bản thân, tốt nhất đừng bước chân ta khỏi nhà." Anh bế cô vào lòng dẫn cô đi vòng quanh bên ngoài Hắc Long một vòng.
"Biết rồi mà, sẽ nhớ anh lắm, hôn một cái."
Cô gái nhỏ yêu thương anh, thương nhớ anh muốn hôn anh nếu chối từ thì không phải đàn ông, anh đưa mặt về trước đón nhận nụ hôn của cô. Vì để an ủi anh đi cô còn hôn má phải anh một cái, hôn má trái thêm một cái, hôn cả vầng trán của anh nữa.
Cô vô thức sờ sờ bụng mình, thầm nghĩ từ khi mang thai xa anh lâu nhất cũng chỉ có hai ngày, chắc con cô cũng rất buồn khi xa bố. "Baba đi lâu như vậy cục cưng cũng nhớ ba ba lắm phải không, hửm."
Mặc dù tư thế ôm này rất nguy hiểm cho bà bầu nhưng thật ra Hàn Phong vì chiều cô nên chuẩn bị cả rồi, dùng hai tay đỡ mông cô chịu sức nặng giống như một cái ghế cho cô ngồi xuống chứ không phải để cô đu lên người mình do vậy nên cô dễ dàng có khoảng trống xoa xoa bụng mình.
"Ừm, baba sẽ nhớ mẹ với con lắm."
Ánh mắt anh nhìn vào bụng cô không rời, nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt anh chưa nét dịu dàng vô hạn, Ngạn Doanh cũng từng nghĩ nếu cô sinh con gái nhất định sẽ có tiểu tam mất, cô nhất định sẽ thất sủng trong tay con gái mất thôi.
Bách Duật điên cuồng chửi mắng giơ chân đạp lên ngực mấy tên đàn em Già La đưa cho. Nghĩ đến việc hắn ta cất công đi tìm con ả họ Lam đó khiến hai người kia cãi nhau để tách Ngạn Doanh ra khỏi con mắt canh chừng của hai nhà Hàn - Lâm để hành động không ngờ Hàn Phong lại kỹ tính đến như vậy, bây giờ một cọng tóc Ngạn Doanh cũng không thấy đâu.
'"Chúng tôi làm việc cho anh nhưng vẫn là người của ông trùm, kế sách của anh thảm hại lại quay sang cắn trúng tôi." Một tên phía sau không cam lòng phản bác hắn ta.
"Kế sách thảm hại? Vậy mày có nghĩ được cách nào hay hơn không? Hả" Hắn lại đi đến giáng vào mặt người đó một cú đấm.
Khốn kiếp, nếu không phải Già La kêu bọn họ đến đây cớ gì phải ở đây làm con chó cũng không bằng. Thời hạn Già La đưa ra chỉ còn vỏn vẹn một ngày, đến nay Ngạn Doanh cũng chưa bắt được, nhà họ Lâm gần đồn cảnh sát đến như vậy hoàn toàn không thể ra tay, cô ta đến một bước cũng chẳng buồn ra ngoài.
"Chỉ còn một cách cuối thôi, liều đi." Bách Duật buông ra mấy câu.
"Liều là liều thế nào."
Bách Duật ngồi xuống ghế ngẫm nghĩ tính thời gian, mặc dù gần đồn cảnh sát nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà chính là ngày mai, ông bà Lâm đều đi đến buổi tiệc trong công ty, Lâm Ngạn Bách là người kế thừa của nhà họ Lâm và nhà ngoại càng không thể vắng mặt.
Chỉ một mình Ngạn Doanh ở nhà cùng mấy người giúp việc, không khó để ra tay.
"Tối ngày mai các người đến đột kích nhà họ Lâm bắt Lâm Ngạn Doanh về đây, yên tâm đi, chỉ có cô ta cùng mấy người giúp việc ở nhà."
Cũng đúng, ông trùm nói ngày hôm sau Hắc Long sẽ áp tải hàng đi, ra tay vào ngày mai cũng không muộn. Bọn họ gật gật đầu hiểu ý với Bách Duật lần lượt đi ra ngoài. Hắn ngồi vắt chéo chân lên ghế rít một hơi thuốc dài "Lâm Ngạn Doanh, cô đừng trách tôi, chỉ trách thân phận chồng cô quá đỗi danh thế thôi."
____________
Chuyến đi lần này đi một cái là chậm nhất bảy ngày, buổi sáng buổi trưa đủ để bọn họ quyến luyến gia đình, người yêu. Ngạn Doanh, Như Lan, Thanh Thanh cùng đi theo đến tổng bộ tiễn họ làm Nam Hành cùng Thiên Ý nhìn đến lát cả mắt.
Hàn Phong và Lập Hoành một người lấy được người về nhà một người thành công hút hồn được con gái nhà người ta thảnh thơi dẫn bảo bối đi dạo. Chỉ tội cho Hứa Thiên, Như Lan đi học suốt ngày anh thì bận suốt ngày, một tuần gặp được bao nhiêu bữa đâu chứ, ôm ôm thương thương cũng không bù đắp được nỗi nhớ mà.
"Người ta đang nhìn kìa, Hứa Thiên."
Trước nhiều người như vậy Như Lan ngại muốn chết mà anh cứ gần gũi.
"Mắc cỡ cái gì, sắp xa nhau cả tuần lễ rồi đó, cũng chẳng an ủi người ta một chút, thấy chị em không." Như Lan nghe anh nói cũng nhìn qua bên kia một chút Ngạn Doanh như một con gấu coala dính vào người Hàn Phong, hết dựa vào tay anh lại ôm hông anh dúi đầu vào lưng, vào ngực, chán chê lại đu lên trên người Hàn Phong luôn, vòng hai chân siết chặt eo anh chẳng muôn buông ra.
"Chị ấy đang mang thai đó, xiếc khỉ à."
"Xiếc con mắt em"
"Nè, anh làm gì vậy, thả em xuống."
Hứa Thiên tức tối không nói nhiều vác Như Lan lên vai đi thẳng lên phòng làm việc của mình. Đi ngang hai vị cẩu độc thân muôn năm thật khiến bọn họ ngao ngán.
Nam Hành bỏ một ít hạt dưa vào miệng vừa ăn vừa nói. "Anh trai em hấp tấp quá."
Thiên Ý cũng gật đầu phụ hoạ. "Gấp không chờ được mà, ế lâu quá nên vậy."
__________
"Anh đi rồi em nhất định phải bảo đảm an toàn cho bản thân, tốt nhất đừng bước chân ta khỏi nhà." Anh bế cô vào lòng dẫn cô đi vòng quanh bên ngoài Hắc Long một vòng.
"Biết rồi mà, sẽ nhớ anh lắm, hôn một cái."
Cô gái nhỏ yêu thương anh, thương nhớ anh muốn hôn anh nếu chối từ thì không phải đàn ông, anh đưa mặt về trước đón nhận nụ hôn của cô. Vì để an ủi anh đi cô còn hôn má phải anh một cái, hôn má trái thêm một cái, hôn cả vầng trán của anh nữa.
Cô vô thức sờ sờ bụng mình, thầm nghĩ từ khi mang thai xa anh lâu nhất cũng chỉ có hai ngày, chắc con cô cũng rất buồn khi xa bố. "Baba đi lâu như vậy cục cưng cũng nhớ ba ba lắm phải không, hửm."
Mặc dù tư thế ôm này rất nguy hiểm cho bà bầu nhưng thật ra Hàn Phong vì chiều cô nên chuẩn bị cả rồi, dùng hai tay đỡ mông cô chịu sức nặng giống như một cái ghế cho cô ngồi xuống chứ không phải để cô đu lên người mình do vậy nên cô dễ dàng có khoảng trống xoa xoa bụng mình.
"Ừm, baba sẽ nhớ mẹ với con lắm."
Ánh mắt anh nhìn vào bụng cô không rời, nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt anh chưa nét dịu dàng vô hạn, Ngạn Doanh cũng từng nghĩ nếu cô sinh con gái nhất định sẽ có tiểu tam mất, cô nhất định sẽ thất sủng trong tay con gái mất thôi.