Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-21
Chương 16: Là tiền thưởng công ty cho ông ta sao
Chương 16: Là tiền thưởng công ty cho ông ta sao
Đề cập đến chuyện cũ hỗn loạn phiền toái, Phó Trường Minh cũng có chút bất ngờ.
“Con nói bị cảnh sát vặn hỏi chuyện kia? Chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại nghĩ tới?”.
Mạc Thi Ý rũ lông mi xuống, vẻ mặt khổ sở: “Bên cạnh có người nhắc lại chuyện xưa”.
Đối với gia cảnh có chút phức tạp của Mạc Thi Ý, Phó Trường Minh cũng có nghe thấy, vừa nghĩ thoáng qua thì đã biết tất nhiên bên cạnh cô có người đang giở trò. Phó Trường Minh pha cho cô một ly cà phê: “Những chuyện kia con cũng đừng để trong lòng, thanh giả tự thanh, mà năm đó cảnh sát cũng đã điều tra rõ ràng, con lại một mực đi theo đoàn đội, không có liên quan đến con. Hơn nữa, có một số việc sống chết có số, năm đó thầy vốn còn dự định đi gặp một người bạn cũ”.
Trái tim của Mạc Thi Ý đập dữ dội, một thứ gì đó xuất hiện trong đầu cô: “Thầy, người bạn mà thầy nhắc tới không đi gặp được…là người tài xế kia?”.
Nhớ đến tin dữ năm ấy, Phó Trường Minh cũng thổn thức một hồi: “Đúng vậy. Năm đó tên kia còn nói hắn buôn bán lời được một số tiền lớn, sẽ chờ cơ hội mà thầy mang con đi trao đổi ở nước ngoài thì sẽ đi với thầy để cọ sát một trận. Nào biết lần đó là lần đầu tiên thầy thấy dáng vẻ của hắn yên tĩnh như vậy, nhưng cũng là lần cuối cùng…”.
“Tiền?”. Nghe được chữ mấu chốt này, thái dương của Mạc Thi Ý lại nhảy lên thình thịch, nhớ năm đó, cô bị cảnh sát vặn hỏi liên tục cũng vì chữ tiền này.
Ngay từ đầu, cô vốn cho rằng mình có chứng cứ vắng mặt nguyên vẹn, không có căn cứ nào mà đi giết Mạc Toa Toa, căn bản không thể nào! Kết quả, cảnh sát lại nghi ngờ là cô thuê người giết.
Cũng vì trong tài khoản của tài xế có một khoản tiền không rõ lai lịch, mà số tiền lại lại trùng hợp giống với số tiền dùng để trả nợ trong thẻ ngân hàng của cô.
Phó Trường Minh không nhận thấy được sự khác thường của cô, tự nhiên nói tiếp: “Đúng vậy, con không biết người này bình thường rất bủn xỉn, hiếm khi có dịp mời khách, ai ngờ…cũng là vui quá hóa buồn!”.
“Thầy, xin lỗi vì đã làm gián đoạn, vậy thầy biết ông ta làm nghề gì không? Số tiền lớn như thế này…là tiền thưởng của công ty cho ông ta sao?”.
Mạc Thi Ý nghĩ, chỉ cần biết khởi nguồn của số tiền trong tài khoản của người tài xế, chẳng phải là có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình một cách triệt để sao?
Nhưng mà Phó Trường Minh lại khẽ lắc đầu một cái: “Cái này…thầy thực sự không rõ lắm. Chỉ biết hắn đi làm ở một công ty mậu dịch, hẳn là tiền thưởng!”.
“Không đúng, không thể nào là tiền thưởng được. Nếu như chỉ là tiền thưởng đơn thuần, một khi cảnh sát điều tra, sao lại điều tra không ra?”. Mạc Thi Ý nghĩ như vậy, cũng lẩm bẩm lên tiếng theo bản năng.
Phó Trường Minh không hiểu rõ ý này của cô, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Xảy ra chuyện gì, tiền này có vấn đề gì sao?”.
“Không, không có gì cả. Thầy, cảm ơn thầy, thầy đã giúp con một đại ân!”.
Mạc Thi Ý không muốn để thầy dính líu vào chuyện này cho nên không nói nhiều thêm nữa. Bất kể ra sao, ít nhất ngày hôm nay cô đã làm rõ một điểm, đó chính là:
Trong chuyện này nhất định là có người cố ý lấy khoản tiền mà tài xế kiếm được vu oan lên đầu cô, đồng thời rất có thể người cho tiền tài xế đó chính là hung thủ giết người chân chính!
Dù sao, trên đời này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy? Trùng hợp vào lúc cô đã quyên góp đủ số tiền mượn, trả hết nợ, người tài xế kia vậy mà lại kiếm được đúng khoản tiền đó trong cùng một ngày.
Nói chuyện chính sự xong, cũng sắp đến giờ cơm, cô giáo đã làm xong một bữa cơm vô cùng phong phú, Mạc Thi Ý không từ chối được sự nhiệt tình này, cung kính không bằng tuân mệnh, cô ăn tối cùng hai người bọn họ. Nhắc đến sự dốc sức dạy dỗ của thầy năm đó, Mạc Thi Ý liền nghĩ đến một chuyện khác: “Đúng rồi thầy, con vừa mới nghỉ công việc cũ, tự mình bắt đầu mở một phòng làm việc may quần áo, đến lúc đó, con nhất định sẽ thiết kết một bộ đồ tình nhân cho thầy và cô!”.
Chương 16: Là tiền thưởng công ty cho ông ta sao
Đề cập đến chuyện cũ hỗn loạn phiền toái, Phó Trường Minh cũng có chút bất ngờ.
“Con nói bị cảnh sát vặn hỏi chuyện kia? Chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại nghĩ tới?”.
Mạc Thi Ý rũ lông mi xuống, vẻ mặt khổ sở: “Bên cạnh có người nhắc lại chuyện xưa”.
Đối với gia cảnh có chút phức tạp của Mạc Thi Ý, Phó Trường Minh cũng có nghe thấy, vừa nghĩ thoáng qua thì đã biết tất nhiên bên cạnh cô có người đang giở trò. Phó Trường Minh pha cho cô một ly cà phê: “Những chuyện kia con cũng đừng để trong lòng, thanh giả tự thanh, mà năm đó cảnh sát cũng đã điều tra rõ ràng, con lại một mực đi theo đoàn đội, không có liên quan đến con. Hơn nữa, có một số việc sống chết có số, năm đó thầy vốn còn dự định đi gặp một người bạn cũ”.
Trái tim của Mạc Thi Ý đập dữ dội, một thứ gì đó xuất hiện trong đầu cô: “Thầy, người bạn mà thầy nhắc tới không đi gặp được…là người tài xế kia?”.
Nhớ đến tin dữ năm ấy, Phó Trường Minh cũng thổn thức một hồi: “Đúng vậy. Năm đó tên kia còn nói hắn buôn bán lời được một số tiền lớn, sẽ chờ cơ hội mà thầy mang con đi trao đổi ở nước ngoài thì sẽ đi với thầy để cọ sát một trận. Nào biết lần đó là lần đầu tiên thầy thấy dáng vẻ của hắn yên tĩnh như vậy, nhưng cũng là lần cuối cùng…”.
“Tiền?”. Nghe được chữ mấu chốt này, thái dương của Mạc Thi Ý lại nhảy lên thình thịch, nhớ năm đó, cô bị cảnh sát vặn hỏi liên tục cũng vì chữ tiền này.
Ngay từ đầu, cô vốn cho rằng mình có chứng cứ vắng mặt nguyên vẹn, không có căn cứ nào mà đi giết Mạc Toa Toa, căn bản không thể nào! Kết quả, cảnh sát lại nghi ngờ là cô thuê người giết.
Cũng vì trong tài khoản của tài xế có một khoản tiền không rõ lai lịch, mà số tiền lại lại trùng hợp giống với số tiền dùng để trả nợ trong thẻ ngân hàng của cô.
Phó Trường Minh không nhận thấy được sự khác thường của cô, tự nhiên nói tiếp: “Đúng vậy, con không biết người này bình thường rất bủn xỉn, hiếm khi có dịp mời khách, ai ngờ…cũng là vui quá hóa buồn!”.
“Thầy, xin lỗi vì đã làm gián đoạn, vậy thầy biết ông ta làm nghề gì không? Số tiền lớn như thế này…là tiền thưởng của công ty cho ông ta sao?”.
Mạc Thi Ý nghĩ, chỉ cần biết khởi nguồn của số tiền trong tài khoản của người tài xế, chẳng phải là có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình một cách triệt để sao?
Nhưng mà Phó Trường Minh lại khẽ lắc đầu một cái: “Cái này…thầy thực sự không rõ lắm. Chỉ biết hắn đi làm ở một công ty mậu dịch, hẳn là tiền thưởng!”.
“Không đúng, không thể nào là tiền thưởng được. Nếu như chỉ là tiền thưởng đơn thuần, một khi cảnh sát điều tra, sao lại điều tra không ra?”. Mạc Thi Ý nghĩ như vậy, cũng lẩm bẩm lên tiếng theo bản năng.
Phó Trường Minh không hiểu rõ ý này của cô, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Xảy ra chuyện gì, tiền này có vấn đề gì sao?”.
“Không, không có gì cả. Thầy, cảm ơn thầy, thầy đã giúp con một đại ân!”.
Mạc Thi Ý không muốn để thầy dính líu vào chuyện này cho nên không nói nhiều thêm nữa. Bất kể ra sao, ít nhất ngày hôm nay cô đã làm rõ một điểm, đó chính là:
Trong chuyện này nhất định là có người cố ý lấy khoản tiền mà tài xế kiếm được vu oan lên đầu cô, đồng thời rất có thể người cho tiền tài xế đó chính là hung thủ giết người chân chính!
Dù sao, trên đời này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy? Trùng hợp vào lúc cô đã quyên góp đủ số tiền mượn, trả hết nợ, người tài xế kia vậy mà lại kiếm được đúng khoản tiền đó trong cùng một ngày.
Nói chuyện chính sự xong, cũng sắp đến giờ cơm, cô giáo đã làm xong một bữa cơm vô cùng phong phú, Mạc Thi Ý không từ chối được sự nhiệt tình này, cung kính không bằng tuân mệnh, cô ăn tối cùng hai người bọn họ. Nhắc đến sự dốc sức dạy dỗ của thầy năm đó, Mạc Thi Ý liền nghĩ đến một chuyện khác: “Đúng rồi thầy, con vừa mới nghỉ công việc cũ, tự mình bắt đầu mở một phòng làm việc may quần áo, đến lúc đó, con nhất định sẽ thiết kết một bộ đồ tình nhân cho thầy và cô!”.